CHƯƠNG 20: LÀM CHỨNG

Người đời thích xem náo nhiệt, không thích giúp đỡ, hơn nữa Phó Tần Bác lại là Vương gia, thân phận tôn quý, cho nên sau khi hắn xuất hiện, đám người rất nhanh lui ra hai bên tạo thành một con đường cho hắn đi, rồi quỳ xuống đất hành lễ:“Tham kiến Cảnh vương gia!” 

Theo khoái mã chạy nhanh, áo choàng màu đỏ tía của Phó Tần Bác theo gió khẽ bay, khí chất tôn quý, khuôn mặt lạnh lùng, mắt lộ ra vẻ cao ngạo: Phó Tần Bác thật là nhân trung chi long hiếm có trên thế gian, chỉ tiếc hắn bên ngoài tô vàng nạm ngọc nhưng bên trong lại thối rữa, trong mắt người đời, hắn đang là quân tử thẳng thắn, thực chất bên trong, hắn là tiểu nhân luôn đi lừa gạt, ức hiếp…… 

Tới trước mặt, Phó Tần Bác dừng khoái mã, nhưng không xuống ngựa, cũng không nói câu nào, cao ngạo, ánh mắt lãnh liệt từ trên cao nhìn xuống phía dưới, ở giữa sân chỉ có duy nhất một nữ tử đang đứng ~ Phác Hiếu Mẫn. 

Phác Hiếu Mẫn nhẹ nhàng ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đối diện với Phó Tần Bác, đáy mắt lóe ra không hề sợ hãi cùng yếu đuối, mà là nồng đậm trào phúng cùng khinh thường…… 

Lúc va chạm đôi mắt với Phác Hiếu Mẫn, Phó Tần Bác đáy mắt lạnh như băng hiện lên một tia kinh ngạc chợt lóe rồi biến mất, nháy mắt lại khôi phục bình thường. 

“Tiểu thư…… Tiểu thư…… Mau quỳ xuống……” Duẫn Nhi quỳ gối bên cạnh Phác Hiếu Mẫn, vừa lo lắng lặng lẽ đưa tay kéo quần áo nàng, vừa len lén đánh giá sắc mặt Phó Tần Bác, e sợ Phó Tần Bác giận dữ sẽ sai người đem Phác Hiếu Mẫn đi giết. 

Để nhắc nhở của Duẫn Nhi ở ngoài tai, Phác Hiếu Mẫn đứng như trước không động đậy, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng như một ao sâu, càng ngưng tụ càng sâu, không có người nào có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng, dáng người yểu điệu, khí chất tươi mát tự nhiên, hơi thở cường thế, làm cho người ta bất tri bất giác bị nàng hấp dẫn…… 

“Cảnh vương gia…… Cứu ta a…… Cảnh vương gia……” 

Giong nói cầu cứu yếu ớt của Lí Thụy truyền vào trong tai, Phó Tần Bác đột nhiên hoàn hồn: Đáng chết, ta làm sao có thể có loại cảm giác này! 

Rất nhanh dời ánh mắt lưu luyến trên người Phác Hiếu Mẫn, Phó Tần Bác đối với đám người đang quỳ gối hai bên đường ra lệnh :“Bình thân!” 

Vì che dấu sự thất thố của mình, khi mọi người đứng dậy, Phó Tần Bác nhấc chân xuống ngựa, động tác rõ ràng lưu loát, chậm rãi đi tới trước mặt đám người Lí Thụy đang kêu rên dưới đất, ngữ khí lạnh như băng:“Ban ngày ban mặt đánh người ta bị thương, kẻ nào lớn mật như thế?” 

“Cảnh vương gia, đã không biết chân tướng sự việc, xin đừng vội kết luận như thế!” Phác Hiếu Mẫn giọng nói lạnh như băng ngầm mang theo nhắc nhở. 

“Nói như thế, là ngươi làm bọn họ bị thương?” Phó Tần Bác quay đầu nhìn Phác Hiếu Mẫn, đáy mắt cao ngạo ngầm quan sát kỹ. 

“Bọn họ đúng là bị ta gây thương tích, nhưng mà, là bọn hắn muốn giết ta trước, ta mới ra tay đánh trả……” Phác Hiếu Mẫn mâu quang lạnh lùng.

Một gã thị vệ bước nhanh đến bên cạnh Phó Tần Bác thì thầm vài câu, Phó Tần Bác trầm hạ mí mắt:“Phác Hiếu Mẫn, thị vệ của bổn vương vừa rồi đã hỏi qua toàn bộ người đi đường, Lí Thụy chỉ là đùa giỡn với ngươi, cũng không có ra tay với ngươi, ngược lại lúc Phác Hiếu Mẫn  ngươi ra tay đả thương tùy tùng, tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy……” 

“Thủ hạ của Lí Thụy kia dùng lụa trắng vây quanh ta với hắn, nói vậy chuyện đó Vương gia cũng biết !” Phác Hiếu Mẫn giọng nói lạnh như băng:“Lụa trắng cao hai thước, có thể ngăn cách tầm mắt của tất cả người đi đường, lúc Lí Thụy ở bên trong giết ta, đương nhiên không ai nhìn thấy được……” 

“Cảnh vương gia, nàng nói bậy, ta thật sự chỉ là đùa giỡn với nàng, cũng không muốn giết nàng……” Lí Thụy vừa kêu rên vừa đổi trắng thay đen, lúc mọi người không chú ý, đáy mắt chợt lóe một tia âm ngoan rồi biến mất. 

Phó Tần Bác nhìn thẳng Phác Hiếu Mẫn, giọng nói lạnh như băng:“Phác Hiếu Mẫn, làm việc gì cũng phải có chứng cớ, ở đây tất cả mọi người đều có thể chứng minh ngươi đả thương người, lại không có ai có thể chứng minh Lí Thụy muốn giết ngươi……” 

“Cho nên?” Phác Hiếu Mẫn khóe miệng khẽ cong lên một tia ý cười trào phúng, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng lóe lên nồng đậm trêu tức: Phó Tần Bác, ngươi nghĩ rằng ta vẫn là Phác Hiếu Mẫn trước kia, chỉ có thể để người khác ức hiếp…… 

“Bổn vương sẽ đem việc này xử lý công khai!” Phó Tần Bác mâu quang phát lạnh:“Người đâu, Phác Hiếu Mẫn cố ý trọng thương người khác, giải vào đại lao, chờ xét xử……” 

“Chậm đã!” Hai gã thị vệ đang muốn đi đến bắt Phác Hiếu Mẫn, một giọng nói uy nghiêm, ôn nhuận làm cho người ta cảm giác như gió xuân thổi qua rất thoải mái, giọng nói dễ nghe trống rỗng vang lên, mọi người theo tiếng nhìn lại, nhất thời kinh ngạc mở to hai mắt, đáy mắt lóe nồng đậm khiếp sợ và khó tin: Trời ạ, trên đời này như thế nào lại có một nam tử anh tuấn như thế! 

Bạch y nam tử Chậm rãi tiến đến, cổ áo và cổ tay áo được thêu hoa văn tinh xảo, tóc mượt đen nhánh dùng một dải lụa trắng cột ở sau đầu, làn mi như nước, đôi mắt trong veo, lóng lánh, lại giống như hồ sâu, mũi cao thẳng, môi mỏng mím lại, giống như phác họa một tia cười mà không cười, thực nhạy, lại mang theo lực hấp dẫn trí mạng. 

Ánh nắng rực rỡ chiếu rọi, bao quanh người một tầng ánh sáng vàng mờ ảo, tựa như tiên giáng trần, xuất trần, gió nhẹ khẽ thổi qua, tay áo lay động nhẹ nhàng, mùi đàn hương nhàn nhạt bay vào trong mũi, làm người ta yên bình, hơi thở cường thế vương giả phả vào mặt, làm cho người ta không thể bỏ qua. 

“Thì ra là Tam Hoàng huynh!” Phó Tần Bác vừa nói ra, đám người nhất thời vỡ ra:“Thì ra hắn chính là Hàn vương gia……” 

“Lớn lên rất anh tuấn a…… Như tiên giáng trần……” Tiểu nữ tử vẻ mặt háo sắc nhìn phía Phác Trí Nghiên, đáy mắt tràn đầy si mê cùng ái mộ. 

“Thế nhân đồn đãi không sai…… Hàn vương gia so với Cảnh vương gia anh tuấn hơn…… Cũng so với Cảnh vương gia có khí thế hơn……” 

Tuy rằng mọi người nghị luận rất nhỏ tiếng, nhưng Phó Tần Bác và Phác Trí Nghiên đều là người có võ công cao cường . Những nghị luận này đương nhiên một chữ cũng sẽ lọt vào trong tai hai người. 

Phác Trí Nghiên cười ảm đạm, đối với nghị luận của mọi người từ chối cho ý kiến . Chậm rãi đi đến trước mặt Phác Hiếu Mẫn, lịch sự chào hỏi: “Phác cô nương, chúng ta lại gặp nhau!” 

“Hàn vương gia đến thật đúng lúc!” Phác Hiếu Mẫn giọng nói êm tai, động tác tao nhã, nghiễm nhiên là phong thái của tiểu thư khuê các. 

Làm như không nghe mọi người đang bàn tán, Phác Trí Nghiên và Phác Hiếu Mẫn như nói chuyện phiếm, khiến trong lòng Phó Tần Bác dâng lên nồng đậm tức giận cùng không hài lòng: “Không biết Tam Hoàng huynh lần này đến đây có chuyện gì?” 

“Bổn vương có thể chứng minh Phác cô nương đả thương người chỉ là tự vệ!” Phác Trí Nghiên giọng nói nhẹ nhàng, nhưng trong lời nói mang theo giọng điệu cường thế không thể nghi ngờ, ánh mắt ôn nhuận, ẩn dấu trong đáy mắt băng lãnh và sắc bén, giản dị dễ gần, lại có khí phách và ngạo khí của Vương gia. 

Trái lại, Phó Tần Bác sắc mặt âm lãnh, đáy mắt ẩn tia hàn quang thoáng hiện, giọng điệu mang theo nôn nóng, ẩn quanh thân một cỗ tàn nhẫn. 

Nếu lúc này chỉ có một mình Phó Tần Bác, mọi người có thể không cảm thấy gì, nhưng lúc này còn có Phác Trí Nghiên phong độ nhanh nhẹn, sắc mặt trầm tĩnh, đẹp hoàn mỹ như tiên giáng trần . Còn hơn sắc mặt u ám của Phó Tần Bác không biết bao nhiêu lần. 

“Oa! Hàn vương gia thế nhưng lại vì Phác Hiếu Mẫn mà làm chứng…” 

“Hàn vương gia là người tôn quý như thế, chắc chắn sẽ không nói dối…” 

“Nói vậy, Phác Hiếu Mẫn đúng là bất đắc dĩ mới đả thương người…” 

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Phác Hiếu Mẫn và Phác Trí Nghiên, bàn tán sổi nổi, nhưng mà chỉ có điều, ánh mắt đám tiểu nữ tử nhìn Phác Trí Nghiên là si mê và ái mộ, chuyển đến trên người Phác Hiếu Mẫn lại thành đố kị và phẫn hận. 

Hàn vương gia thật sự là người rất khó gặp, thế nhưng lại hạ mình chiếu cố, vì cái người xấu xí này mà ra mặt làm chứng! Trong lòng âm thầm than thở : Tại sao vừa rồi xảy ra chuyện không phải ta… 

“Tam Hoàng huynh quen Phác đại tiểu thư?” Phó Tần Bác mâu quang hơi trầm xuống, chỉ có điều, người thông minh như Phác Trí Nghiên, sao lại không rõ ý đồ của Phó Tần Bác : 

“Bổn vương mấy ngày hôm trước làm khách ở Phác phủ, có gặp qua Phác đại tiểu thư một lần!” Phác Trí Nghiên giọng điệu bình tĩnh, làm cho người ta đoán không ra hắn đến tột cùng đang nghĩ cái gì. 

Phó Tần Bác đang muốn nói cái gì đó, thì Hàm Ân Tĩnh một thân lam y nhảy từ cửa sổ trên gian phòng trà xuống, khuôn mặt anh tuấn, dáng người tiêu sái, giọng nói mang theo đùa cợt : 

“Vừa rồi bổn hoàng tử cùng Hàn vương gia chính là ngồi trên phòng trà kia, lụa trắng cao hai thước, đương nhiên người đi đường không thể nhìn thấy bên trong mấy dải lụa trắng xảy ra chuyện gì, nhưng tại hạ và Hàn vương gia ngồi ở trên cao, tình hình thực tế của Phác đại tiểu thư khi bị nhốt trong mấy dải lụa trắng, hai người chúng ta đều thấy rõ, Cảnh vương gia ngươi hẳn là nên bắt Lí Thụy, chứ không phải Phác Hiếu Mẫn!” 

Phác Trí Nghiên thân là Hàn vương của Thanh Tiêu quốc, miệng vàng lời ngọc, lời hắn nói mọi người đều tin tưởng không nghi ngờ, nếu như Phó Tần Bác lại bác bỏ, sự việc sẽ rối ren, huống chi hiện tại còn lòi ra một người là Hàm Ân Tĩnh, cũng giúp đỡ Phác Hiếu Mẫn… 

Phó Tần Bác là người thông minh, đương nhiên biết phải xử lý tình huống trước mắt như thế nào :”Xem ra Phác đại tiểu thư thật sự là tự vệ, bất đắc dĩ mới đả thương người, người đâu, đem đám người Lí Thụy giải vào đại lao…” 

“Chờ…một chút!” Phác Hiếu Mẫn đột nhiên mở miệng đánh gãy lời của Phó Tần Bác, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên một tia ngưng trọng :”Không biết Cảnh vương gia dự định sẽ xử lý đám người Lí Thụy như thế nào…”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #fanfiction