CHƯƠNG 1: TIỂU THƯ SỐ KHỔ

Thanh Tiêu quốc, khu vực săn bắn của hoàng thất. 

“Ta là nữ nhi của Phác thừa tướng Phác Hiếu Mẫn, Cảnh vương gia đâu, ta muốn gặp Cảnh vương gia!” Nữ tử che mặt đôi mắt trong trẻo nhìn thị vệ cầm trường kiếm trong tay ngăn không cho nàng vào khu săn bắn cầu khẩn nói. 

Phác Hiếu Mẫn không chỉ một lần đi tìm Phó Tần Bác, lần nào tìm hắn bọn thị vệ cũng bắt nàng báo danh tính. Lúc này đây vì Phác Hiếu Mẫn cần gặp Phó Tần Bác gấp nên không đợi thị vệ hỏi đã vội vàng tự báo gia môn. 

Nàng lúc trước mỗi lần đi tìm Phó Tần Bác luôn đến trễ một bước, nên ngay cả mặt của Phó Tần Bác còn chưa nhìn thấy liền được báo cho biết Phó Tần Bác có việc gấp đã ra ngoài. Lúc này nàng vất vả lắm mới đuổi theo hắn tới khu săn bắn này, đương nhiên sẽ không làm mất cơ hội. 

Thị vệ nhìn Phác Hiếu Mẫn từ trên xuống dưới thầm đánh giá, nàng mặc trên người quần áo vải thô cùng với cài trên tóc ngọc trâm thô ráp, đáy mắt hiện lên một tia khinh thường, đang muốn lớn tiếng đem nàng đuổi đi, không ngờ Phác Hiếu Mẫn nhìn về một hướng rồi kinh hô ra tiếng: “Cảnh vương gia!” 

Thị vệ theo ánh mắt Phác Hiếu Mẫn nhìn lại, chỉ thấy Phác Tử Hàm một thân phấn y bằng lụa, trang điểm tinh tế, diễm lệ đang cùng Phó Tần Bác vừa cười vừa nói hướng đến Thạch đình. 

Phác Hiếu Mẫn muốn tiến lên để gặp Phó Tần Bác lại bị thị vệ ngăn cản, không còn cách nào, nàng hô to: “Cảnh vương gia, một năm trước người giải độc cho ngươi là ta, không phải Phác Tử Hàm, ngươi bị nàng lừa rồi……” 

Nghe vậy, ý cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của Phác Tử Hàm có chút cứng đờ, trầm hạ đáy mắt hiện lên một tia ngoan độc, rồi lập tức khôi phục vẻ điềm đạm đáng yêu như cũ: “Tỷ tỷ, Tử Hàm biết tỷ thân thế đáng thương, nhưng tỷ cũng không thể vì muốn làm Cảnh vương phi mà oan uổng muội……” 

Phó Tần Bác xoay người nhìn hướng Phác Hiếu Mẫn, ánh mắt lạnh như băng không hề có cảm tình, mơ hồ còn mang theo một tia chán ghét: “Phác Hiếu Mẫn,  một năm trước bổn vương đã đưa tín vật cho người đã giải độc giúp bổn vương, nay tín vật này lại nằm trong tay Tử Hàm……” 

“Vương gia, tín vật kia là Phác Tử Hàm đã lừa ta lấy đi!” Phác Hiếu Mẫn sốt ruột giải thích: “Vương gia, người lúc ấy trúng phải cực độc vô phương cứu chữa, là ta giúp người hút chất độc khiến độc khí xâm nhập vào cơ thể, nên hiện tại ta mới bị biến thành cái dạng này. nếu cứu người là Phác Tử Hàm, nàng tuyệt đối không thể không bị tổn hao gì mà đứng ở chỗ này……” 

“Câm mồm!” Phó Tần Bác rống giận ra tiếng, giơ tay đánh hướng Phác Hiếu Mẫn. Phác Hiếu Mẫn đáng thương, tay trói gà còn không chặt bị một chưởng của Phó Tần Bác bay xa ra chục thước, nặng nề rớt trên đất. 

Phó Tần Bác chỉ dùng tay không chưa có dùng nội lực, nếu là người bình thường nghỉ ngơi vài ngày sẽ không có việc gì, nhưng Phác Hiếu Mẫn thể chất so với người bình thường kém hơn, lại thêm nàng vì muốn gặp Phó Tần Bác đã đứng ở Cảnh vương phủ một ngày một đêm, vừa rồi lại đuổi theo khoái mã của Phó Tần Bác chạy hơn hai mươi dặm, cho nên bị đánh bay ra đây, Phác Hiếu Mẫn té trên mặt đất thật lâu vẫn không đứng dậy được. 

“Phác Hiếu Mẫn,  đừng tưởng rằng bổn vương không biết ngươi là cái hạng người gì!” Giọng nói của Phó Tần Bác lạnh như băng khiến người ta cảm giác như đang ở hầm băng tháng chạp: “Lần trước ở Thập Lý đình, ngươi vì hãm hại Tử Hàm, cũng không tiếc ủy thân cho hai gã ác đồ kia……” 

“Không phải…… Không phải, là bọn hắn muốn khinh bạc ta……” Phác Hiếu Mẫn liên tục lắc đầu, thương tâm giải thích, trong đôi mắt từng giọt, từng giọt nước mắt chảy xuống. 

Phó Tần Bác hừ lạnh một tiếng, rõ ràng không tin lời nói của Phác Hiếu Mẫn : “Phác Hiếu Mẫn,  ngươi là một cô nương, đêm hôm khuya khoắt chạy tới Thập Lý đình hoang tàn vắng vẻ, mục đích của ngươi là gì? Đi vào trong đó để bị người khinh bạc sao?” 

Ngụ ý là: Không cần giải thích gì thêm, bổn vương biết ngươi đến đó là muốn tìm người hãm hại Tử Hàm. 

“Là Vương gia ngươi phái người nói cho ta biết, bảo ta đi Thập Lý đình chờ người nha!” Phác Hiếu Mẫn trong lòng dâng lên một trận chua xót: “Hiếu Mẫn vài lần đi Cảnh vương phủ tìm Vương gia giải thích chuyện tín vật, Vương gia đều bận việc không rảnh gặp Hiếu Mẫn, một đại ca thị vệ đã truyền ý của Vương gia, nói buổi tối Vương gia có việc đi Thập Lý đình, xử lý xong việc sẽ ở nơi đó gặp mặt Hiếu Mẫn……” 

Phó Tần Bác hừ lạnh một tiếng, nhìn Phác Hiếu Mẫn trong mắt tràn ngập khinh thường: “Phác Hiếu Mẫn,  bổn vương chưa bao giờ truyền ý như vậy……” 

Việc này, làm sao có thể? Phác Hiếu Mẫn ưu thương, đáy mắt nồng đậm kinh ngạc. 

Không nhìn đáy mắt kinh ngạc của Phác Hiếu Mẫn,  Phó Tần Bác lạnh lùng quét nàng liếc mắt một cái, ngữ khí mang vẻ khinh thường: “Phác Hiếu Mẫn , nể mặt Phác thừa tướng bổn vương sẽ không tính toán với ngươi. Nhưng mà nếu còn có lần sau sẽ không dễ dàng cho qua như vậy đâu……” 

Phó Tần Bác đột nhiên giơ tay đánh qua một bên, chỉ nghe “Phịch” một tiếng vang lên, một thước đại thụ to lên tiếng trả lời dứt khoát: “Bổn vương sẽ khiến ngươi giống như cây đại thụ này!” 

“Phác Hiếu Mẫn,  đừng cố gắng xuất hiện ở trước mặt bổn vương. Nếu không, đừng trách bổn vương vô tình, hồi phủ!” Nói xong, không cho Phác Hiếu Mẫn cơ hội giải thích, Phó Tần Bác phi thân lên ngựa, giống như là chạy trốn khỏi người khiến người ta chán ghét, rất nhanh thúc ngựa rời đi. 

Bọn thị vệ được Phó Tần Bác mang theo, nhìn Phác Hiếu Mẫn đang nằm trên mặt đất đáy mắt tràn ngập khiếp sợ cùng đau xót, làm như không thấy, rất nhanh chỉnh lý một chút rồi cưỡi khoái mã theo sát Phó Tần Bác rời khu săn bắn. 

Phác Tử Hàm được nha hoàn nhẹ nhàng đỡ ngồi trên xe ngựa xa hoa, nhìn xuyên qua màn xe thấy Phác Hiếu Mẫn ngã dưới đất đứng dậy không dậy nổi, khóe miệng nhếch lên một ý cười âm lãnh : Phác Hiếu Mẫn , đấu với ta, ngươi chết chắc. 

Phó Tần Bác cùng đoàn người Phác Tử Hàm càng chạy càng xa cho đến khi biến mất không thấy nữa. Toàn bộ khu săn bắn lúc này chỉ còn lại một mình Phác Hiếu Mẫn. Phác Hiếu Mẫn dùng hết toàn lực bám vào thân cây chậm rãi đứng lên, toàn thân xương cốt đau đớn khó nhịn, nhìn khối ngọc bội trong tay bị dính đầy bùn đất, Phác Hiếu Mẫn không tiếng động thở dài, rõ ràng là đoán trước kết quả nếu đi gặp Phó Tần Bác nhưng sao bản thân vẫn cứng đầu muốn gặp hắn kia chứ, gạt bùn đất trên người cước bộ tập tễnh chậm rãi đi về phía trước. 

Không biết qua bao lâu, Phác Hiếu Mẫn mới đi tới bờ sông, mặt nước trong suốt phản chiếu bóng nàng mang một cái mạng che mặt. Bàn tay nhỏ bé dính đầy bùn đất của Phác Hiếu Mẫn cách cái mạng che mặt khẽ vuốt gò má, bao lâu nữa nàng mới có thể sống đúng với khuôn mặt của mình đây,  đáy mắt phủ một tầng hơi nước ưu thương. 

Cảnh vương gia, năm đó người hút độc là ta, vì sao ngươi không chịu tin ta, ta không phải muốn làm Cảnh vương phi, chính là không muốn ngươi bị Phác Tử Hàm lừa gạt mà thôi…… 

Ngay lúc Phác Hiếu Mẫn đang đau khổ, bỗng cảm thấy phía sau lưng đau đớn, nàng cảm giác sau lưng như bị một vật gì đánh trúng. Phác Hiếu Mẫn không hề phòng bị nhất thời đứng không vững, thân thể nghiêng một cái “Tũm” Rớt xuống sông làm vô số bọt nước bắn lên tung tóe……

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #fanfiction