MHKN 1,2,3
(Lời editor: Vì anh công là người thời cổ đại, nên mới đầu sẽ nói chuyện theo kiểu cổ đại, sau khi quen anh thụ một thời gian sẽ sửa theo cách xưng hô và dùng từ hiện đại
Như bao truyện khác, lời của tác giả trong ngoặc để thẳng, cùng màu chữ với nội dung truyện; lời của editor để trong ngoặc chữ nghiêng màu xám hoặc chữ nghiêng gạch thẳng qua)
Man hoang kỷ niên
Tu thất
Chương 1
Ngồi xổm trên cành cây, Chu Khang rất muốn khóc. Biết rằng bị cuốn vào trong trận chiến đấu giữa 2 dị năng giả không gian cấp 6 thì sẽ lành ít dữ nhiều, nhưng cậu cũng tuyệt đối không nghĩ tới bản thân một phát bay ra khỏi địa cầu có được hay không. Được rồi, mấy thứ vây thành một vòng dưới đất kia nhìn quen lắm nhé, là một loại động vật trên thế giới, rất xấu lại còn trông dữ tợn nữa, là loài động vật ăn thịt không được hoan nghênh nhất trên thảo nguyên Châu Phi, chính là linh cẩu đốm. Thế nhưng trên bầu trời châu Phi tuyệt đối không có hai quả mặt trời lù lù kia a!
Chu Khang thực sự muốn khóc. Cho dù sống ở tận thế hai năm, nhưng cũng không thể che đậy được bản chất chuyên thành kẻ kéo chân sau của cậu. Trước tận thế, cậu là con trai nhỏ nhất của gia đình họ Chu, tám tháng sinh non, thuộc loại gió thổi mạnh chút là gục, đi vài bước thở hổn hển, được toàn thể gia đình nâng trong lòng bàn tay. Tận thế ập xuống, Chu gia chỉ còn có cậu cùng anh họ, anh họ lại còn là gay nữa, vậy là việc nối dõi tông đường chỉ còn có thể dựa vào cậu, thế nên càng thêm nhìn chằm chằm bảo vệ cậu. Anh họ là dị năng giả Không gian, người yêu của anh có hai loại dị năng Lôi và Hỏa, sức chiến đấu của cả hai đều phải nói đỉnh của đỉnh, nếu như không phải chiếu cố kẻ chuyên kéo chân sau như cậu, không làm chúa tể một phương thì cũng không chịu uất ức trong một căn cứ loại nhỏ như vậy. Hiện tại thì hay rồi, cậu xuyên qua, bọn họ cũng không cần thiết vì một ông lão biết Đông y chuyên giúp cậu điều dưỡng thân thể mà vùi lấp tài năng tại địa phương nhỏ như mắt muỗi thế nữa. Nhưng mà, cậu ngay trước mắt anh họ bị cuốn vào khe nứt không gian do anh tạo ra, cho dù liều mạng cứu được người yêu của anh trở về – thì anh họ nhất định vẫn sẽ khóc! Mà anh họ khóc, người yêu của anh sẽ phát điên a!
Ngồi xổm lâu có chút tê chân, Chu Khang cẩn cẩn thận thận ngồi bệt xuống, một tay ôm thân cây nhìn đám linh cẩu dưới đất. Mười hai con linh cẩu, a, còn chảy dãi nữa, bọn nó coi cậu là miếng thịt kho tàu đúng không?! Thở dài, Chu Khang bắt đầu vui mừng vì linh cẩu không biết leo cây – cậu thà bị tang thi cào chết cũng tuyệt đối không muốn đem cái cơ thể hơn 50kg của mình đi cho chó ăn! Lại còn là một bầy chó xấu như thế nữa!
Chu Khang ngồi trên cây hơn một tiếng rồi, đám linh cẩu dưới đất cũng đã hò hét hơn một tiếng rồi. Bụng có chút đói, sờ sờ nhẫn trên tay trái, nắm chặt tay một cái, Chu Khang xoắn xuýt. Cái hộp thịt đóng hộp này đã quá hạn được một tuần rồi, hẳn là vẫn còn có thể ăn đi, anh họ cùng người yêu anh vẫn ăn đó thôi, tuy xưa nay bọn họ vẫn luôn không cho cậu ăn! Tám tháng đẻ non cái gì thật sự khiến người ta đau 'bi' mà. Anh họ bảy tháng đẻ non, hiện tại chiều cao đã đạt 1m8, nặng 70kg, khỏi phải nói cực kỳ rắn chắc rất có sức lực nha! Cậu rõ ràng ở lâu hơn 1 tháng trong bụng mẹ so với anh họ, 7 tháng so với 8 tháng, vậy mà nay đã 22 tuổi rồi, chiều cao mới miễn cưỡng nhích lên tới 1m7, cân nặng thì thôi đi, người cực kỳ thon thả mỏng dẹt gầy đét! Gió thổi thổi phát là gục, đi vài bước liền thở hồng hộc cái gì đã quá quen, càng gay go là quá lạnh cũng không được mà quá nóng cũng không xong, lúc đầu tận thế mới gọi là gian khổ, sức chiến đấu của anh họ cùng người yêu anh rất tốt, nên đồ ăn không khó tìm, nhưng cái dạ dày yếu ớt này của cậu lại không chịu được, ăn có một bao mỳ tôm thôi mà suýt nữa mất nửa cái mạng.
Chu Khanh cất đi hộp thịt hộp, lau một phen nước mắt chua xót. Cậu cũng có dị năng, lại là song hệ hiếm có, gồm Thủy và Mộc. Nhưng hai loại dị năng này đi đôi với nhau lại chỉ mang đến khó xử. Căn cứ có quy định phúc lợi cho dị năng giả, nhưng mà song hành với nó cũng có yêu cầu cống hiến nhất định. Thể năng của Chu Khang khiến cậu không thể vào được tổ chiến đấu, mà tại tổ hậu cần thì càng bực bội. Đồng dạng là dị năng Thủy hệ cấp một, người ta một ngày nhả ra hai lu nước, cậu lại chỉ có thể ép ra một thùng. Đồng dạng là dị năng Mộc hệ cấp một, người ta một ngày có thể thúc nửa mẫu đất trồng khoai tây, cậu lại chỉ có thể khiến nửa luống ruộng trưởng thành. Thật đủ loại chua xót nha, nếu không phải được anh họ cùng người yêu anh họ vô cùng bảo vệ, thì cậu – một kẻ yếu ớt như vậy chỉ sợ không sống nổi một ngày tại tận thế. Chu Khang lại sờ sờ nhẫn, trong lòng khó chịu nguy. Sau khi đạt cấp ba của hai loại dị năng Thủy Mộc, cậu tiến hóa ra năng lực chữa trị, nhưng loại năng lực này không hề mang tới đảm bảo mà còn là tấm bùa đòi mạng. Tại tận thế thiếu y bác sĩ thiếu thuốc thang, dị năng chữa trị có bao nhiêu quý giá không cần nói cũng biết, có người muốn đầu cơ kiếm lợi bảo vệ thật tốt, ví dụ như người đứng đầu tại căn cứ của bọn cậu. Nhưng có kẻ lại muốn kéo cậu đi cắt miếng nghiên cứu, tỷ như căn cứ trung ương cùng mấy viện nghiên cứu to to nhỏ nhỏ khác. Lãnh đạo của căn cứ trung ương phái người tới, là một dị năng giả không gian cấp sáu cùng bốn dị năng giả cấp năm. Anh họ mở ra lĩnh vực đối đầu với dị năng giả Không gian hệ kia, người yêu của anh thì chiến thành một đoàn với bốn dị năng giả cấp năm còn lại, vì vậy mà bị thương nặng. Cậu liều mạng hao hết tất cả dị năng để cứu chị râu, nhưng lại chẳng may bị quấn vào vết nứt tạo ra từ va chạm của hai lĩnh vực không gian, rồi rơi tới giữa bầy linh cẩu, Chu Khang quẹt đi mồ hôi lạnh. May là cậu vẫn còn sống, nghe nói trước đó có người bị cuốn vào trận chiến giữa hai dị năng giả Không gian hệ cấp năm, ngay tại chỗ bị xoắn thành bánh nhân thịt, hiện tại cậu đầy đủ tứ chi thật quá là may mắn.
Thế nhưng, ai có thể tới đuổi đi đám linh cẩu dưới tàng cây này được không a! Lớn đến mức không phù hợp thẩm mỹ thì thôi đi, còn muốn ăn thịt cậu nữa! Đừng nói hiện tại dị năng của cậu đã tiêu hao hết không đánh lại lũ linh cẩu, kể cả dị năng có tràn đầy bằng thân kiều thể yếu sức chiến đấu chỉ là phụ của phụ của cậu thì ngay cả một con linh cẩu cũng không đánh được nữa là cả bầy! Chu Khang nghiến răng, ở trong nhẫn chọn chọn thứ gì đó có thể dùng. Chiếc nhẫn không gian này là thành quả nghiên cứu của viện nghiên cứu tại căn cứ trung ương, tiên lễ hậu binh đưa cho "dị năng giả chữa trị quý giá" là cậu, bề mặt bên trong tầm ba mét vuông, ngoại trừ một ít thuốc cùng hạt giống ra, còn lại để vào rất ít đồ đạc sinh hoạt thiết yếu, hiện tại rời xa anh họ có không gian dị năng tiện lợi, trình độ sinh hoạt lập tức rớt xuống vài cấp độ, từ nho nhỏ giàu có biến thành nghèo rớt mùng tơi. Cực kì buồn bực nha!
(Tiên lễ hậu binh: trước lễ sau binh, ngoại giao trước áp dụng quân sự sau, ý chỉ căn cứ trung ương khuyên giải trước, không được mới phái dị năng giả tới bắt người đi)
Chu Khang vừa đau lòng ăn bánh bích quy vừa đánh giá bốn phía. Nhìn hoàn cảnh, nơi này không phải bình nguyên thì chính là cao nguyên, mênh mông vô bờ, lấy thị lực 10/10 của cậu cũng không nhìn thấy được một gò núi nhỏ. Còn về thảm thực vật, có vẻ như là thảo nguyên, liếc mắt nhìn không thấy nổi ngọn cây cao nào, tất cả đều là cỏ dài khô vàng, giữa đồng cỏ tô điểm vài con vật không biết là dê hay hươu. Chu Khang nhìn nhìn hai con không biết là dê hay là hươu đang ăn cỏ cách đó 300m, lại cúi nhìn đám linh cẩu dưới tàng cây, giận rồi nha. Cách đó không xa có thịt để ăn, làm gì cứ ngồi nhìn chòng chọc cậu không tha a, trên người cậu chỉ toàn xương không có mấy khối thịt đâu! Quá bắt nạt người! Trước bị tang thi bắt nạt, hiện tại bị linh cẩu bắt nạt, tháng ngày này nha, quả thực quá khó sống mà! Thế nhưng, khó sống cũng phải cố mà sống. Hiện tại không có anh họ, nếu muốn trở lại tiếp tục tha chân sau người ta, thì phải liều mình mà bảo vệ cái mạng nhỏ này. Để vú em tha chân sau lên chiến đấu, thật đau thương! Chu Khang quơ quơ chân, đấm đấm lưng nhỏ, càng thêm ưu thương. Đậu má, con linh cẩu kia vừa nãy bật nhảy cao tận hai mét, nhảy cao đến mức chỉ kém một chút nữa thôi là cắn được chân của cậu rồi! Lực nhảy hai mét, quá đáng sợ, bằng cả chiều cao của chú Diêu Minh đó!
(Diêu Minh: Yao Ming 姚明 – Một cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp chơi cho đội Houston Rockets của giải đấu National Basketball Association (NBA) )
Trời càng ngày càng nóng, ngẩng đầu nhìn chút, hai ông mặt trời cũng sắp lên tới đỉnh rồi, chỉ một lát nữa là tới giữa trưa, còn nhiệt độ bây giờ, thấy thế nào cũng cảm giác như không dưới 35 độ. Cởi ra áo sơ mi dài tay không biết bị cọ ra bao nhiêu cái lỗ thủng trên người, vắt lên nhánh cây, lại khó khăn tụt ra quần dài cũng bị rách ra từng sợi từng sợi vải, đổi thành áo ba lỗ quần đùi, Chu Khang cảm thấy càng nóng hơn. Mặt trời gần như soi thẳng xuống, cây cậu đang ngồi bị vàng khô một nửa, lá cây cũng chẳng có nhiều, không che được bao nhiêu bóng mát, Chu Khang biết, nếu cứ ngồi phơi nắng như vậy, cậu không bị cảm nắng cũng sẽ bị cháy da – trạch nam yếu đuối cái gì, một chút cũng sẽ bị tổn thương a! Đậu má, cậu mới không thừa nhận cậu được chiều chuộng sinh hư đâu!
Theo nhiệt độ dần dần lên cao, Chu Khang có chút không chịu được. Vốn đã hao hết dị năng cần được nghỉ ngơi, giờ lại bị nhìn chằm chằm bởi đám linh cẩu thời gian dài như vậy, dù có không muốn thừa nhận mình yếu ớt tựa đóa hoa, thì cái thân thể nhỏ bé chả khác đóa hoa như cậu cũng chịu không nổi. Đầu có chút váng vất, không biết là do nắng chiếu hay là buồn ngủ, Chu Khang dùng tí xíu dị năng vừa mới khôi phục, thúc giục ra một cái dây leo sắt đem mình quấn chặt trên nhánh cây, làm vậy sẽ không cần lo lắng đang ngủ không cẩn thận ngã xuống bị bọn chó nó ăn luôn. Thế nhưng, đây không phải biện pháp đuổi đi linh cẩu. Dị năng của cậu không đủ mạnh để công kích, còn vũ khí nóng, súng lục loại nhỏ có một thanh đó, nhưng chỉ có hai viên đạn thôi, anh họ cho cậu để dùng phòng thân. Súng ống bình thường cậu lại không có, bởi vì cậu không chịu được sức giật lúc nổ súng. Nỏ có một cái, nhưng bắn mười phát thì đến chín là trật. Quả thực, kể cả cậu không phải đóa kiều hoa thì cũng bị người nuôi thành kiều hoa a!
Từ rất xa vang lên một hồi tiếng móng ngựa, Chu Khang theo tiếng nhìn sang, lập tức liền trợn tròn hai mắt.
Tác giả có lời muốn nói:
CP: Kiều hoa yếu đuối nhưng hung tàn vs tiểu tướng quân, 1×1, ai ui, thuộc tính tướng quân không khái quát được a
Chương 2
Không sai, đó là một con ngựa vằn, đúng vậy, trên lưng ngựa vằn có một người. Chu Khang dụi dụi mắt, kinh ngạc, khi nào thì ngựa vằn cũng bị thuần phục nha! A, không đúng, đó là động vật thiên nhiên cần được bảo vệ, không thể đem ra làm thú cưỡi nha! Ngựa vằn là động vật cần được bảo vệ đi, hình như là thế!
Theo một người một ngựa càng ngày càng gần, đám linh cẩu dưới tàng cây tựa như đụng tới thiên địch vậy, dưới dẫn dắt của con đầu đàn cúp đuôi rút quân. Thật sự là cúp đuôi, giống như con cún cún đang cực kỳ sợ hãi. Trái tim nhỏ bé của Chu Khang liền bị nhấc lên. Có phải hay không, kẻ tới là sát nhân? Linh cẩu có mười hai con, coi như đụng phải sư tử đơn độc cũng không biết sợ hãi.
Đến gần rồi. Chu Khang cũng lập tức thấy rõ dáng vẻ người kia. Trần như nhộng, chỉ vây một khối da thú quanh hông, là loại da báo trông rất đẹp, màu vàng rực rỡ. Màu da lúa mạch, cơ bắp từng khối từng khối, nhìn qua rất khỏe mạnh. Vai rộng eo nhỏ chân dài, có vẻ cực kỳ cao to rắn chắc. Một đầu tóc dài bay phấp phới bị dây da buộc lại. Mày kiếm mắt sao, râu quai nón, sau lưng đeo một cây cung, trên tay cầm thanh kiếm.
Được lắm, quả là một anh zai sống hoang dã râu ria xồm xoàm không theo xu hướng thời trang!
Chu Khang âm thầm kêu không tốt.
Anh zai râu ria dừng lại không xa dưới tàng cây, ngồi trên lưng ngựa thẳng tắp trừng mắt nhìn Chu Khang.
Ngựa vằn rất cao, tầm mắt Chu Khang gần như ngang bằng với anh zai râu ria, bị người cứ trừng mắt nhìn như vậy, liền cảm thấy sau lưng lạnh lẽo. Da vàng tóc đen mắt đen, người phương Đông không sai. Thế nhưng ở một nơi hư hư thực thực không phải Trái Đất này lại nhìn thấy một người đồng hương hư hư thực thực, Chu Khang cũng không dám nghĩ quá lạc quan. Kinh nghiệm hai năm tận thế nói cho cậu biết, lòng người khó dò, phải có tâm phòng người.
Chu Khang ôm thân cây nhìn anh zai râu ria đang hồn trên mây.
Anh zai râu ria ngồi trên lưng ngựa nhìn Chu Khang không nói một lời.
Đối diện trong chốc lát, chợt nghe anh zai râu ria há mồm nói một câu.
Chu Khang nghe không hiểu. Không phải tiếng phổ thông, không phải bất cứ thứ ngôn ngữ nào mà cậu đã nghe qua, lẽ nào, là ngôn ngữ ngoài hành tinh? Chu Khang nhịn không được giơ tay cào thân cây.
Anh zai râu ria lại nói thêm một câu.
Chu Khang vẫn nghe không hiểu, ánh mắt nhìn lướt qua thân kiếm phong cách cổ xưa trên tay anh zai râu ria. Thanh kiếm trông rất cổ, tựa hồ mang theo một luồng khí lạnh, Chu Khang dám khẳng định, thanh kiếm kia đã từng gặp qua máu, hơn nữa còn gặp không ít máu người.
Anh zai râu ria nhận thấy tầm mắt Chu Khang rơi xuống thanh kiếm của mình, liền đưa tay cắm kiếm vào vỏ được giắt bên hông.
Sau đó, Chu Khang lấy thị lực 10/10 của mình liếc thấy một chữ trên chuôi kiếm, Khác, thể chữ tiểu triện.
(Trong chữ Hán, có 5 kiểu viết chính: Triện thư (chữ triện), lệ thư (chữ lệ), Khải thư (chữ khải), hành thư (chữ hành) và thảo thư (chữ thảo)
Trong kiểu chữ triện lại phân ra gồm đại triện và tiểu triện. Tiểu triện (小篆) hay Tần triện (秦篆) là lối chữ phát triển từ Đại triện, ra đời từ khi Tần Thuỷ Hoàng thống nhất sáu nước và đề ra chính sách thống nhất văn tự. Đây có thể coi là kiểu chữ thống nhất đầu tiên của Trung Quốc, do đó, khi nhắc đến triện thư thường là đề cập đến tiểu triện nhiều hơn. Tiểu triện được sử dụng từ nhà Tần thành lập đến khoảng thời Tây Hán, sau đó bị thay thế bởi Lệ thư với lối viết đơn giản hơn.
Cách viết chữ 'minh' 明 theo thứ tự Đại triện, Tiểu triện, Lệ, Khải, Hành, Thảo
Nguồn: Thư pháp Trung Hoa và Triện thư - wikipedia)
Sống hoang dã, chữ Tiểu triện, kiếm tắm qua máu.
Nơi này đã không phải Trái Đất, thế nhưng có khả năng rất lớn kẻ sống hoang dã này có thể là đồng hương của cậu nha. Còn có, anh zai râu ria vừa nói hai câu, tuy nghe không hiểu, lại tựa hồ có chút hơi hướm người Tây Bắc.
"Tôi tên Chu Khang, anh là ai? Đây là nơi nào?" Câu này Chu Khang dùng kiểu hỏi của vùng Sơn Tây. Lúc trước vì cầu thầy chữa trị mà cậu có ở một năm trong thôn nhỏ Sơn Tây, vài câu tiếng địa phương đơn giản vẫn có thể nói được.
Mắt anh zai râu ria sáng rực lên, chậm lại tốc độ mà nói một câu, liền nhảy xuống ngựa đi tới, sau đó trèo lên cây xoẹt xoẹt mấy kiếm chém đứt dây leo cứng như sắt ôm người từ trên cây xuống.
Bị người ôm vai nhảy xuống cây có bao nhiêu thất bại thì khỏi nói, nhưng quả thực Chu Khang hết sức kinh hoàng. Dây leo sắt nha, loài cây biến dị ở tận thế nha, độ bền chắc như nào khỏi phải bàn cãi, kể cả là người có dị năng thiên về sức mạnh cầm đao cũng không chém đứt, trừ khi là dị năng giả Hỏa hệ hoặc Kim hệ cấp ba trở lên mới có thể hủy diệt được, ấy vậy lại bị một người sống hoang dã dễ dàng chém đứt. Anh zai râu ria, nhìn thấy anh, dị năng giả sẽ khóc!
Dị năng giả có khóc hay không không biết, Chu Khang chỉ biết, cậu sắp khóc tới nơi đây này.
Bằng sức chiến đấu phụ của phụ, thể chất cặn bã tra tra, Chu Khang rất nhanh sẽ quỳ gối dưới đũng quần (!) anh zai râu ria mặc cho người sai phái rồi.
Thế nhưng, anh zai râu ria lại để cho ngựa vằn chạy mất rồi!!!
Chu Khang vừa tập tễnh kéo lê chân như hai sợi mì chạy theo sau người vừa rơi hai hàng nước mắt.
Tuy rằng sau khi tiến hóa ra năng lực chữa trị thân thể có tốt hơn rất nhiều, thế nhưng gió thổi thổi liền gục đi vài bước khó thở thật không phải là truyền thuyết a! Thế là, năm phút sau, Chu Khang bắt đầu thở dốc. Mười phút sau, dưới ánh nắng chiếu vuông góc của hai ông mặt trời mà bắt đầu cảm thấy choáng váng. Mười lăm phút sau, trực tiếp ngã xuống đất không dậy nổi.
Anh zai râu ria quay đầu lại nhìn người có vẻ là chàng trai (!) trắng nõn nằm im bất động dưới đất, gãi gãi râu mép, đi tới ngồi xổm xuống đưa tay sờ một cái. Vai thật trơn nha! Sau đó anh zai râu ria xốc người lên đi tiếp.
Một mùi râu tóc đã rất lâu chưa tắm gội trực tiếp xông vào mũi Chu Khang hun cậu gần chết, lại còn bị phơi nắng nữa, Chu Khang dứt khoát đem áo sơ mi dài tay đã không thể mặc được nữa trùm lên đầu, lại lấy ống tay áo tắc kín hai lỗ mũi.
Anh zai râu ria một tay nâng Chu Khang, tay kia kéo xuống túi đựng nước bằng da thú treo bên hông, bản thân uống một hớp nho nhỏ rồi đưa qua.
Chu Khang nhận lấy ước lượng. Nước chỉ đến nửa túi, dưới loại thời tiết như này tuy rằng không thể đủ được, nhưng chỉ sợ đây là những gì quý giá nhất của người ta. Đi đã xa như vậy, cậu còn chưa nhìn thấy một con sông nào đây! Tận thế nguồn nước bị ô nhiễm, vì thế mà tài nguyên nước cũng cực kỳ quý giá, khắp nơi đều thiếu nước, tại trước khi nghiên cứu chế tạo được thiết bị lọc nước, dị năng giả Thủy hệ cơ hồ đều dính chặt với mấy thùng nước bên hậu cần. Dị năng Thủy hệ của Chu Khang tuy vô dụng, nhưng cung cấp cho ba người dùng hàng ngày vẫn đầy đủ, nói thật cậu chưa bao giờ gặp phải tình trạng thiếu nước.
Từ trong mõm mấy con chó cứu cậu một mạng, lại còn vác cậu đi, cho cậu uống nước nữa, anh zai râu ria khẳng định là người tốt!
Anh họ đã nói, gặp được người tốt, dáng người ngon nghẻ mà mặt mũi cũng không xấu, thì nhất định phải tóm chặt không được buông tay, phải biết, người tốt là dễ dùng nhất! Đây là chân lý, Chu Khang vẫn luôn nhớ vững vàng. Người yêu anh họ chính là vì thế mà bị ăn gắt gao, trước tận thế trung thành tuyệt đối, sau tận thế vẫn khăng khăng một mực, ngay cả cậu luôn tha chân sau đều được chăm sóc đến tận tình thích hợp, khỏi nói có bao nhiêu dễ lợi dụng!
Cầm túi nước xúc động một lúc, nước bên trong cậu không dám uống, cái loại dạ dày yểu điệu này của cậu, thịt hộp quá hạn một tuần anh họ còn không dám cho cậu ăn, nữa là số nước trong tay không biết có sạch sẽ hay không cậu thật không dám chạm a, sẽ mất mạng!
Không biết đã đi được bao lâu, bị phơi nắng đến ngất ngất, hơn nữa dị năng cạn kiệt, thời gian dài tinh thần căng thẳng, vừa thả lỏng một chút, mệt nhọc liền ập tới. Chu Khang ngủ rất sâu, vừa nằm mơ vừa mở miệng giục: "Anh trai, đi nhanh lên, sắp vào lớp rồi."
Tới lúc vào lớp học, chuông báo reo lên lập tức giật mình tỉnh lại. Hóa ra cậu nằm mơ a, cũng đúng, nơi này làm gì có trường học, làm gì có anh họ mỗi ngày cõng cậu đi tới trường. Nhất thời Chu Khang suy sụp. Lại quan sát khung cảnh trước mắt, một ngọn núi đá không quá cao, còn có hai cái động rõ ràng trải qua nhân công đục giũa, trước cửa một hang động còn phơi tấm da báo.
Chu Khang nhìn da báo phơi bên đó, lại nhìn váy da báo của anh zai râu ria, liền hiểu rõ, đây là đến hang ổ của người ta nha.
Nhìn anh zai râu ria một cái, Chu Khang đi lên phía cửa động vài bước rồi dừng lại. Anh zai râu ria không phản ứng. Chu Khang trực tiếp đi vào trong. Cửa hang động rất lớn, rộng mở sáng sủa, Chu Khang liếc mắt liền thấy một mặt trên vách tường khắc đầy chữ, là chữ tiểu triện, chữ tiểu triện cực kỳ đẹp.
Chương 3
Chữ tiểu triện đẹp như thế người bình thường không thể viết ra được, trừ khi là danh nhân thư pháp, huống chi anh zai râu ria còn khắc lên tường nữa. Chu Khang vuốt những chữ viết xinh đẹp kia, ngẩn ngơ.
Anh zai râu ria không có vào trong hang động, mà kéo mấy con mồi đánh được dọc đường đi xử lý.
Chu Khang nhìn một lúc, đi tới hỗ trợ. Phương pháp anh zai râu ria xử lý con mồi rất đơn giản và thô bạo. Con mồi vừa giống dê mà vừa giống hươu kia vẫn còn chưa chết hẳn. Anh zai râu ria dùng kiếm đâm một nhát lên cổ con mồi rồi trực tiếp tiến tới gần nó uống máu, uống xong còn đưa cho Chu Khang uống.
Sắc mặt Chu Khang trắng bệch. Dấu tích của văn minh nhân loại bên trong hai hang núi này cực kỳ ít, cũng không có dấu vết sinh hoạt của người thứ hai, hơn nữa động tác uống máu rất thuần thục của anh zai râu ria, vậy nơi này, là rời xa nhân loại hay là căn bản không có con người? Anh zai râu ria khẳng định là đồng hương của mình, thế nhưng, một người đồng hương có cung tên có bội kiếm lại ăn tươi nuốt sống mặt không hề biến sắc, trời ơi, đến tột cùng cậu đã xuyên thủng tới nơi nào thế này!
Mùi máu tanh rất khó ngửi. Chu Khang lùi rồi lại lùi về phía sau. Anh zai râu ria càng dấn tới đưa sang con mồi cổ còn chảy máu đầm đìa. Chu Khang thẳng thừng xoay đầu đi. Dạ dày cậu, không tiếp đãi được vị khách tôn quý thịt tươi roi rói như thế.
Anh zai râu ria không ép buộc nữa, trực tiếp lột da nướng thịt.
Mồi lửa vẫn bảo tồn tốt, nhưng, thịt sau khi lột da rửa cũng không rửa trực tiếp cho lên lửa nướng, hơn nữa, căn bản không xát lên chút muối nào!
Chẳng trách anh zai râu ria phải uống máu tươi, chẳng lẽ nơi này không có muối? Mặt Chu Khang trắng hơn rồi.
Nếu như không có muối, bằng thân thể này của cậu e rằng không bao lâu phải đem mạng nhỏ bàn giao lại. Cho dù trong nhẫn của cậu có các loại hạt giống cây trồng, nhưng những thứ đó không thể thay thế muối được.
Chu Khang cảm thấy, cậu phải cùng anh zai râu ria ngồi xuống đàm luận chút. Liên quan tới hoàn cảnh sinh tồn tại nơi đây và những vấn đề cần phải đối mặt về sau, ví dụ như động vật hoang dã hung dữ giống đám linh cẩu chẳng hạn, lại ví dụ như thiên nhiên thời tiết nơi này.
Từ trong nhẫn lấy ra một bao muối một bình mật ong, Chu Khang đi qua bên kia ngồi xuống hỗ trợ nướng thịt.
Anh zai râu ria chỉ lấy một cái đùi cùng bộ gan dê, chỗ còn thừa mang đi ném rất xa, sau khi anh zai đi xa rồi đám kền kền bay xoay quanh trên bầu trời đã lâu mới chậm chạp đậu xuống, cùng nhau rỉa xác.
Anh xai râu ria ngầu phải biết!
Trước đây xem thế giới động vật, cho dù là bầy sư tử liên hoan mấy con chim không quá đẹp kia đều tổ chức thành đoàn đội đứng vây xem trộm rỉa, nhưng đối mặt anh zai râu ria chúng nó ngay cả đậu xuống cũng không dám! Còn có đám linh cẩu cụp đuôi chạy trốn nữa, này nói rõ cái gì? Anh zai râu ria hung danh vang xa nha!
Chu Khang nhanh chóng rút ra một cái kết luận. Theo anh zai râu ria có thịt ăn! Theo anh zai râu ria không sợ bị trở thành thịt ăn!
Cắn một miếng gan dê nướng thơm ngát, đột nhiên Chu Khang cảm thấy quá ư hạnh phúc.
"Mông Khác."
Đang ăn được thơm ngọt, một thanh âm thình lình vang lên. Chu Khang ngẩng đầu nhìn qua, đối diện với đôi mắt của anh zai râu ria.
"Mông Khác." Anh zai râu ria lặp lại lần nữa, còn lấy đến nhánh cây viết xuống đất hai chữ đó.
Lần này Chu Khang nghe hiểu, cũng xem hiểu, sau đó lặp lại một lần: "Mông Khác." Rồi ngây ngốc bỏ thêm một câu: "Họ Mông? Anh biết Mông Điềm không?"
Mông Khác vẻ mặt khó hiểu gật đầu: "Gia phụ."
Nhất thời Chu Khang liền nghẹn, vất vả cố gắng nuốt ngụm thịt xuống liền mở miệng: "Mông Khác? Nhi tử của Mông Điềm? Chất tử của Mông Nghị? Tôn tử Mông Vũ? Tằng tôn Mông Ngao?"
(Nhi tử: con trai ruột, chất tử: cháu trai – brother's son – chú và cháu hoặc bác và cháu, tôn tử: cháu trai – ông và cháu, tằng tôn: chắt trai
Còn về Mông Khác, mình có đi tra thông tin thì không thấy đề cập tới, có thể phải là người Trung với những tư liệu của nước họ mới biết được)
Sắc mặt Mông Khác càng quái, gật đầu: "Đúng thế."
Khóe miệng Chu Khang run rẩy, câm tịt luôn.
Sắc mặt Mông Khác thay đổi, đột nhiên nắm tay Chu Khang nói một tràng.
Đáng tiếc, ngoài một số từ ít ỏi ra thì còn lại Chu Khang một chữ cũng nghe không hiểu, nhưng vẫn nắm bắt được vài từ như Mông gia, Tần Thủy Hoàng, sau đó khóe miệng run rẩy hung ác hơn nữa.
Vươn tay vỗ vỗ vai Mông Khác, Chu Khang không ngại an ủi vị đồng hương có số phận càng thêm bi đát thảm hại so với mình này: "Đại Tần đã diệt vong hơn hai ngàn năm, Tần Thủy Hoàng băng hà, Hồ Hợi giấu tin hoàng đế băng hà, giả mạo chỉ dụ của vua, sai giết Phù Tô, sau đó giết Mông Nghị cùng Mông Điềm, làm được hoàng đế mấy năm, thì Tần triều đời thứ hai diệt vong."
(chỉ dụ: thánh chỉ, lời truyền của nhà vua)
(Tần Thuỷ Hoàng có con cả Phù Tô, con trai thứ Hồ Hợi, tướng tài Mông Điềm, Mông Nghị, thừa tướng Lý Tư, hoạn quan Triệu Cao (còn đang tranh luận, có thuyết bảo Triệu Cao ko phải hoạn quan). Sau một lần đi tuần, Tần Thuỷ Hoàng ốm nặng, biết mình ko qua khỏi, trước lúc lâm chung gửi thư cho Phù Tô: "Giao binh cho Mông Điềm, mau về lo việc tang đưa về Hàm Dương để chôn". Nhưng sau khi vua băng hà, Lý Tư và Triệu Cao giả mạo di chiếu, cho Hồ Hợi lên ngôi, xưng Tần Nhị Thế, ban cho Phù Tô tự sát, Mông Điềm cũng vậy. Phù Tô ngu trung, tuy bị Mông Điềm can ngăn, cuối cùng vẫn tự sát. Mông Điềm nghi ngờ có sự giả dối, ko chịu tự sát nhưng do ko có chứng cứ xác thực nên ko dám khởi loạn và bị đưa về giam ở Dương Châu. Hồ Hợi biết ngôi vua mình ngồi ko chính, nên giết hàng loạt đại thần trung thành với Tần Thuỷ Hoàng, trong đó có Mông Nghị - em trai Mông Điềm, rồi ép Mông Điềm phải chết)
(Mông Điềm: đánh lui Hung Nô, mở mang bờ cõi cho nhà Tần, có hàng loạt chính sách giúp củng cố biên cương phía Bắc, chỉ huy việc xây dựng Vạn Lý Trường Thành, còn lại mọi ng có thể search gg đuy, dài quá mình lười giải thích 😢)
Mông Khác sững sờ.
Chu Khang hối hận. Có lẽ Mông Khác chịu đả kích quá lớn, thịt cũng không ăn, chạy vào hang núi không biết làm gì, lúc đi ra trên người mặc một thân áo giáp không vừa vặn chút nào.
Áo giáp! Quả thật là con cháu Mông gia sao?
Bên ngoài hang, Mông Khác mặc một thân áo giáp chật cứng, quỳ hướng về phương Bắc, dập đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Trong lòng Chu Khang có chút xót xa, nhớ tới bình rượu Ngũ Lương Dịch giấu trong nhẫn của chị râu, liền lấy ra mở nắp đưa qua. Lại ở phía trước người kia đắp lên một đống đất cắm vào ba nén hương. Vừa châm hương vừa cảm thấy hơi xấu hổ, đây là an tức hương cậu hay dùng để trợ ngủ, gom góp lại dùng một chút cũng có thể đi? Lễ nghi cúng bái triều đại nhà Tần cậu căn bản không hiểu, mà kể cả có hiểu cũng không sao, có chút ít còn hơn không nha!
(Rượu Ngũ Lương Dịch được chưng cất từ 5 loại ngũ cốc: cao lương đỏ, gạo, nếp, lúa mì và ngô. Được ca tụng là "ba chén tràn hứng khởi, một giọt cũng lưu hương". Thành phố Yibin – Tứ Xuyên là quê hương của loại rượu nổi tiếng này. Nguồn: fdlserver.wordpress.com. Thấy bảo 1 chai là 26 800 NDT, đổi sang tiền Việt tầm 90tr)
(An tức hương: là nhựa cây cánh kiến trắng, có tác dụng hỗ trợ điều trị bệnh động kinh, giảm cơn co giật ở trẻ bị động kinh và xua đuổi tà khí. An tức hương không phải là cây thuốc nam mà là nhựa của cây cánh kiến trắng. Nguồn: duoclieuquyquangnam.com)
Mông Khác nhận rượu đổ xuống đất, nghẹn ngào hai tiếng.
Chu Khang không dám vây xem, yên lặng đi vào hang động.
Trời dần dần tối.
Chu Khang thoải mái đánh một giấc ngon.
Mông Khác lại quỳ nguyên một đêm.
Sáng sớm tỉnh lại, Chu Khang uốn éo eo, phát hiện dị năng cạn kiệt trước đó đã khôi phục được bảy tám phần, tâm trạng vô cùng tốt. Năng lực chữa trị quả thực quá toẹt vời, lực khôi phục cực kỳ nhanh, chẳng trách luôn có người muốn bắt cậu đi làm chuột bạch. Ngắm một chút nhẫn không gian, Chu Khang có chút căm ghét. Cũng không biết vì một cái nhẫn nho nhỏ này viện nghiên cứu đã bắt bao nhiêu dị năng giả Không gian đi xắt miếng mới làm ra được! Cho dù suy đoán được như thế, nhưng cậu cũng không nỡ ném nhẫn đi, chỉ đành nhắm mắt làm ngơ thôi. Người thực sự cao thượng tại tận thế vẫn có rất nhiều, nhưng đều không sống được lâu.
Mông Khác đã đổi về bộ da báo kia, đang ngồi khoanh chân ngoài cửa động thẫn thờ, qua một đêm, râu ria trên mặt càng loạn hơn, càng không chút hình tượng nào.
"Đại Tần, Mông gia, nói cho ta những gì ngươi biết." Mông Khác nói.
Chu Khang rửa mặt xong, mới ngồi xuống đối diện anh, sau đó đem chút kiến thức lịch sử thời Tần mà cậu biết nói qua một lần, bao gồm cả 'chỉ hươu bảo ngựa', cả Sở Hán chi tranh, các triều đại thay đổi, mãi đến khi tận thế buông xuống.
(Chỉ hươu bảo ngựa/Chỉ lộc vi mã: Chỉ hươu nói là ngựa. Xuất từ Sử ký, Tần Thủy Hoàng bản kỷ. Thời Tần Nhị Thế, thừa tướng Triệu Cao nắm mọi quyền hành trong triều. Ông ta sợ trong đám quần thần có người không phục, bèn nghĩ ra một biện pháp. Một hôm khi thiết triều, ông dắt theo một con hươu sao nói với Nhị Thế: "Bệ hạ, đây là con ngựa nổi tiếng thần xin dâng tặng, ngày đi ngàn dặm, đêm đi 800 dặm." Nhị thế nghe xong, cười lớn nói: "Thừa tướng, đây rõ ràng là con hươu, sao khanh lại bảo là ngựa, thiệt là quá nhầm lẫn.". Triệu Cao nói: "Đây chính xác là con ngựa, bệ hạ sao lại nói là hươu?" Nhị thế cảm thấy khó hiểu, bèn bảo quần thần bá quan đến phán xét. Mọi người thầm nghĩ, nói thật thì đắc tội thừa tướng, nói dối thì sợ mắc tội lừa bệ hạ, đều không dám lên tiếng. Lúc đó Triệu Cao nhìn chằm chằm vào quần thần, chỉ con hươu lớn tiếng hỏi: "Mọi người xem, mình tròn chân lêu nghêu như vậy, tai nhọn đuôi to, không phải ngựa thì là con gì?" Mọi người đều sợ thế lực của Triệu Cao, biết không nói không được, đều bảo là ngựa, Triệu Cao vô cùng đắc ý còn Nhị Thế bị làm cho hồ đồ, rõ ràng là hươu, sao mọi người đều nói là ngựa? Ông nghĩ rằng mình bị điên, từ đó càng ngày càng hồ đồ, việc trong triều hoàn toàn do Triệu Cao thao túng. Triệu Cao âm thầm giết những người nói thật, lại phái người giết Nhị thế, chiếm đoạt triều đình, cuối cùng khiến nhà Tần diệt vong. Nguồn: www.coviet.vn
Muốn đọc thêm về Triệu Cao các bạn search gg nhé)
(Sở Hán chi tranh: chiến tranh Sở Hán/Hán Sở tranh hùng/Sở Hán Xuân Thu – 206-202 TCN, là thời kỳ sau thời đại nhà Tần. Trong thời kỳ này, các vị vương từ các đất nước khác nhau tại Trung Hoa đã xuất hiện sau sự sụp đổ của nhà Tần và tạo nên hai phái kình địch rõ rệt. Một bên do Lưu Bang, vua nước Hán lãnh đạo, bên kia do Hạng Vũ, tự xưng Tây Sở bá vương. Một vài vị vương khác có uy lực thấp hơn cũng có nghĩa quân đánh nhau độc lập trong thời gian này. Cuộc chiến đã kết thúc với thắng lợi hoàn toàn thuộc về Lưu Bang, sau lên ngôi hoàng đế và thiết lập nhà Hán. Nguồn: Chiến tranh Hán-Sở, wikipedia.)
Mông Khác không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng nghe, tinh thần khí phách của ngày hôm qua đem cậu kéo xuống cây cũng chẳng thấy đâu nữa.
Nói tới lúc miệng khô, Chu Khang lấy ra một bình nước khoáng uống hai ngụm, còn dư đưa cho Mông Khác.
Mông Khác nhận lấy uống hai ngụm, vụng về vặn chặt cái nắp, rất quý trọng cất đi.
Chu Khang thở dài, trong lòng bàn tay ngưng tụ ra một quả bóng nước kéo tay Mông Khác thả vào.
Sắc mặt Mông Khác hơi thay đổi, mắt rõ ràng sáng lên một cái, liền nhận quả bóng nước mà rửa tay, nói: "Đây chính là dị năng? Rất tốt." Xong chỉ ra xa xa, nói: "Nơi này, có bảy tháng nắng nóng, năm tháng còn lại mưa rơi, không có mùa đông."
Chu Khang khựng lại một cái. Không có mùa đông, chỉ có mùa khô và mùa mưa, ngay cả khí hậu cũng giống thảo nguyên Châu Phi sao? Thảo nguyên Châu Phi nha, đây chính là địa phương hoàn toàn không có điều kiện phù hợp cho nhân loại định cư a!
Nhưng là, để thăm dò được khí hậu của một nơi, làm kinh sợ động vật hoang dã tại đỉnh chuỗi thức ăn, chỉ sợ đã phải tốn thời gian rất dài đúng không? Người này, đã ngẩn ngơ tại nơi đây bao lâu rồi?
"Sao anh tới được đây? Tới đã bao lâu rồi?" Chu Khang hỏi.
"Truy sát một Vương tử Hung Nô, sáu năm." Mông Khác đáp.
Sáu năm, một người. Chu Khang lại sững sờ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top