Chương 61-65
#Cá Basa
"Ngươi... ai cho ngươi đè lên người ta!" Cẩm Nhuệ tức giận, hai má đỏ bừng lườm Lam Tu.
"Ta? Ta làm sao?" Lam Tu đột nhiên đổi một thân khí chất mê người, cúi xuống cắn lên vành tai của Cẩm Nhuệ, khiến cho tỷ tỷ không biết xấu hổ run lên từng đợt, hai mắt hơi nước mù mịt mê man.
"Tỷ tỷ, ta là đang phục vụ cho tỷ tỷ nha! Không phải tỷ tỷ muốn ta giúp tỷ tỷ giải ngứa sao?" Lam Tu ngây thơ chớp mắt, e thẹn lại không chút xấu hổ đem đại ớt đỏ ma sát giữa hai đùi đã ướt nhễ nhại của Cẩm Nhuệ.
"Ô ư... đồ không biết xấu hổ này! Không được cọ vào người ta!" Cẩm Nhuệ che hai mắt lại run lên, một tay cố gắng đẩy quả ớt không chút tiết tháo đang ra sức cọ xát kia ra, nức nở nói: "Ta nhìn nhầm ngươi rồi! Cái đồ sói đột lốt cừu nhà người!"
Lam Tu bị phê bình quái dị nhìn Cẩm Nhuệ, sau đó cúi người xuống liếm liếm đôi môi màu đỏ ngọt ngào, cười khẽ: "Không phải là ta sói đội lốt cừu nha, ngay từ đầu ta đã không phải là cừu, thế nhưng tỷ tỷ cứ muốn cường bạo người ta!"
Cẩm Nhuệ nuốt nước mắt vào bụng, bị khí tràng của tên yêu nghiệt trên người bức cho không thở được.
Trăm ngàn vạn tuyển, muốn tìm được một con cừu non để dễ bề nắm trong tay, ai ngờ được lại mời một con sói vào nhà, lại còn tự nguyện chui vào miệng sói, mời nó hưởng dụng chính mình cơ chứ!
"Ta... ta không phục! Ah! Không được cắn vào cổ ta! Ngươi là chó sao?"
"Ân? Ta là chó..." Lam Tu bât cười, hàm răng lại cắn thêm chặt, thậm chí khiến cho máu ứa ra. "Ta là một con chó sắp cưỡi trên người tỷ tỷ nha!"
"Ah!" Cẩm Nhuệ đang muốn chạy trốn bị tóm lại, bên ngực trái bị một bàn tay hung hăng nắm lấy, khiến cho nàng hít thở không thông, lại cảm giác như trái tim bị người tàn nhẫn bóp chặt, không chỗ đào thoát được!
Sau đó... sau đó Mẫu Đơn bị người lôi đi, chính xác hơn là cảnh nghe lén bị Bỉ Ngạn bắt gặp, sau đó vì bảo vệ tâm hồn trẻ thơ của con bé mà phải rời đi nơi thị phi.
Bên trong sấm rền mưa lớn, bên ngoài ngóng trông nhưng không được hóng hớt, thống khổ quá mà!
Sau đó tầm một tiếng, Mẫu Đơn nghe thấy tiếng cửa phòng khám bệnh mở ra, thiếu niên kia thần thái sáng lạng bước ra ngoài, còn tri kỉ khép cửa lại. Cậu ta bắt gặp được ánh nhìn của nàng thì mỉm cười, bên trong lộ ra một loại tự tin cùng đĩnh đạc lần đầu xuất hiện.
"Rắc!" Lye cắn một miếng táo trên tay, nhìn vạt áo của Lam Tu bước ra khỏi Mẫu Đơn Các, sau đó cảm thán một tiếng. "Quả nhiên nam nhân chính là những sinh vật khó nắm bắt nhất nha. Một bộ dáng đạo mạo nghiêm túc, cừu trắng non nớt bị người lừa, cuối cùng vẫn là một con sói! Phi!"
Tiểu Kỳ một bên chỉnh lại dây đàn, sau đó nhìn về phía cánh cửa phòng đóng chặt của phòng khám bệnh, đôi mày nhíu lại có chút âu lo.
"Sao vậy? Nếu như em lo lắng thì cứ vào xem thử đi. Mặc dù ta nghĩ là họ Cẩm không biết xấu hổ kia sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Mẫu Đơn chống cằm cười.
"Ừm... Cô ấy không phải như thế." Tiểu Kỳ rối rắm cắn cắn môi . "Em nghĩ có lẽ người nên vào là Mẫu Đơn tỷ."
"Ta?" Mẫu Đơn bật cười. "Ta thì có gì mà phải xen vào chuyện của cô ta. Đến chuyện cô ta tới từ đâu ta còn không biết.
Tất cả những gì tới từ hệ thống, Mẫu Đơn một chút cũng đều không biết!
"Người duy nhất mà Cẩm tỷ tỷ có thể chia sẻ chính là tỷ. Còn em, chỉ là một người xa lạ với tỷ ấy mà thôi." Tiểu Kỳ lặng lẽ nhìn cây đàn trên tay, đuôi mắt cup xuống, không hề để lộ chút cảm xúc gì.
Mẫu Đơn nghĩ tới khẩu khí tức giận và bất ngờ của Cẩm Nhuệ ban nãy, trong lòng cũng cảm thấy có chút ngứa ngáy.
Lỡ như... cô ta thực sự xảy ra chuyện gì...
"Cạch." Mẫu Đơn mở cửa bước vào phòng, mùi hương ngọt ngấy trong phòng khám bệnh vẫn chưa tán đi, chỉ có Cẩm Nhuệ mặc một bộ đồ mỏng manh ngồi trên giường, có chút mông lung nhìn lên trần nhà.
"Cô... có đúng là Cẩm Nhuệ không biết xấu hổ kia không vậy?" Mẫu Đơn bị thần sắc lạnh nhạt vô cảm của Cẩm Nhuệ hù cho một trận, xấu hổ bông đùa một câu. "Tôi tưởng rằng thứ mà cô muốn là như thế này?"
Cẩm Nhuệ đang im lặng đột nhiên mở miệng nói: "Tôi chưa bao giờ muốn như thế này!"
Không khí đột ngột bị đình trệ, Cẩm Nhuệ quay người lại nhìn về phía Mẫu Đơn. "Tôi yêu thích những thứ dễ thương, những đồ vật nhỏ xinh. Cảm giác lúc đầu tôi nhìn thấy cậu ta chính là như thế. Tôi muốn, khống chế cậu ta trong tay."
Thế nhưng có vẻ như tôi mới là người bị khống chế trong tay!
Câu nói này Cẩm Nhuệ không nói ra, thế nhưng cả hai người như ngầm hiểu được.
"Thế nhưng hai người đã..." Mẫu Đơn cười gượng...
"Cậu ta chưa phá vỡ giới hạn đó." Cẩm Nhuệ nhìn Mẫu Đơn. "Phút cuối cùng, cậu ta đã dừng lại trước sự chống cự của tôi, phát tiết trên người tôi mà thôi."
Nói đoạn, Cẩm Nhuệ lật tấm chăn che trên bụng ra, phía dưới là một đống dịch thể màu trắng dính trên áo.
"Tôi không thích những gì tôi không nắm được trong tay." Cẩm Nhuệ lẩm bẩm, sau đó nhắm mắt lại, những dịch thể màu trắng đục nhanh chóng biến mất không còn dấu vết. "Từ sau này, không cần cho cậu ta tới gặp tôi nữa!"
Thứ không thể nắm giữ được trong tay, còn muốn giam cầm ngược lại nàng, thì nhất quyết không được để nó bên cạnh!
Cẩm Nhuệ nhìn lên bầu trời. Ta không muốn làm một sủng vật trong lồng kính, ta muốn là gió, tự do bay lượn trên trời cao, một ngọn gió không thể bị ràng buộc!
Dù sao thì cuối cùng Mẫu Đơn vẫn phải đồng ý với Cẩm Nhuệ, cho dù nàng cảm thấy Cẩm Nhuệ hoàn toàn chẳng có chút nói lý nào, giống như một kẻ bị tâm thần phân liệt vậy, lúc thế này lúc thế kia.
Ngày hôm sau là ngàu mà Lam Tu cùng X đại chiến trận chung kết đại hội tỷ võ, Mẫu Đơn sắm sửa một phen, sau đó vui vẻ cùng Bỉ Ngạn và bảo tiêu đi tới đấu trường, ngồi vào căn phòng quen thuộc xem trận đấu.
Hôm nay X vẫn thuần một sắc đen không lộ mặt, còn Lam Tu thì mặc một bộ võ phục màu lam nhạt, vô cùng tiêu sái và anh tuấn.
Cho dù trận này lam Tu thua, thế nhưng chắc chắn tương lai của hắn phía sau sẽ càng thêm rực rỡ, người Phong Nguyệt Thành hiện tại hẳn là ai cũng tin tưởng như thế.
"Nương, người nghĩ ai sẽ thắng?" Bỉ Ngạn ở một bên quấn lấy mẫu Đơn gặng hỏi.
"Thắng sao? Chắc có lẽ là X." Mẫu Đơn không thèm suy nghĩ, ngay lập tức đưa được ra đáp án.
"X ư!?" Bỉ Ngạn giật mình. "Sao người lại chắc chắn như vậy?"
Một câu nói này của Bỉ Ngạn khiến Mẫu Đơn ngẩn ra.
Tại sao lại là X? Vì sao chỉ cần nhìn tới hắn, nàng liền sẽ chắc chắn trong lòng rằng, X sẽ chiến thắng Lam Tu? Giống như một câu trả lời ngay từ đầu đã có đáp án.
"Ta... cũng không biết. Có lẽ là trực giác chăng..." Mẫu Đơn gượng cười, ánh mắt gắt gao khóa chặt vào X. Đúng rồi, hắn ta rất đáng nghi! Cũng rất quen thuộc, giống như ta đã từng gặp hắn ở nơi nào...
Đột nhiên, X ở phía bên dưới giống như biết thứ gì, ngẩng đầu lên nhìn về phương hướng của Mẫu Đơn, mặc dù biết rõ hắn chắc chắn không thể nhìn ra được thứ gì, bởi vì bên ngoài chỉ là một lớp kính tối đen, thế nhưng trái tim của nàng vẫn chậm lại một nhịp, giống như bản thân là một con mồi sắp bị một con dã thú nhìn thấy!
Ngay lúc này, trọng tài hét lên cùng với một tiếng còi: "Trận chung kết X cùng Lam Tu, bắt đầu!"
Ngay khi tiếng còi vang lên, người dân trên đài reo ầm ầm như sóng dậy, trong tiếng cố vũ đó, Lam Tu ngay lập tức lùi về sau, không muốn đụng độ chính diện với X.
Chỉ cần theo dõi mấy trận đấu đấu gần đây của X đều sẽ biết hắn là một tên thể thuật giả, cả người cứng rắn như đá, cùng hắn đối chọi chính là một điều ngu xuẩn! Cho dù thể năng võ giả của lam Tu cũng không tệ, thế nhưng so sánh với thể thuật giả vẫn là kém một mảng lớn!
"Kẻ nhát gan." X cười, sau đó đột ngột biến mất, 1 giây sau đã xuất hiện ở sau lưng Lam Tu, móng vuốt hung hãn vỗ xuống. Hắn muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu này.
Lam Tu phản ứng cũng vô cùng xuất chúng, thắt lưng khẽ động liền ngay lập tức quay lại, hai cánh tay chắp thành hình chữ X, nhận một đòn này của X liền đau đớn tới nghiến răng, lực xung kích khiến cho hắn bay thẳng ra ngoài, phải oằn người giữ lại thăng bằng trên sàn đấu.
"Có ý tứ." X lẩm bẩm, sau đó cơ bắp trên cánh tay càng căng cứng, lúc này tốc độ càng được đẩy lên cao, chỉ nửa giây đã ở sau lưng Lam Tu, cánh tay xuất một quyền, nã thẳng vào giữa lưng của hắn!
"Ầm!"
Mẫu Đơn ngồi trên đài chỉ nghe tiếng thôi cũng thấy nhức nhối. Đánh lên người mà còn kêu ầm thế kia... đau khỏi phải biết nha...
Có vẻ như cơ hội thắng của Lam Tu rất ư là mong manh!
Lam Tu lăn ra xa, cũng phun ra một ngụm máu đỏ, ánh mắt sắc bén nghiem túc nhìn chằm chằm vào X.
Hắn mạnh quá, mạnh đến mức Lam Tu cảm thấy nhưng mình hoàn toàn không thể có phần thắng, bị X đè tới không thở nổi. Thế nhưng làm sao có thể nhanh như vậy đã nhận thua đâu!?
Cho dù thua, cũng phải hung hăng cắn lại tên ngạo mạn này một ngụm!
Lam Tu lấy ra từ trong túi áo mộtviên đan dược, ném vào miệng cắn nuốt. X nhíu mày nhìn
===
Đọc truyện ở MĐT là ủng hộ lớn nhất với cá ^^~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top