Klexos

Không, không, không, chuyện này không thể xảy ra được. Ôi lạy Chúa, không. Làm ơn.

Tâm trí Jaemin trở nên hoảng loạn, những ngón tay lạnh giá của nỗi sợ hãi và lo lắng dính vào nhau và xóa tan suy nghĩ trong cậu.

Cậu vừa bước sang tuổi 17 và thay vì nhận được một chiếc Switch hay một chiếc điện thoại mới như cậu yêu cầu, thứ cậu nhận được lại là kì phát tình đầu tiên.

Jaemin đã phân giới tính. Cậu là một omega. Cậu ngồi trên sàn phòng tắm, nền gạch mát lạnh bên dưới mang lại cảm giác nhẹ nhõm phần nào khỏi hắc diện thạch chảy trong huyết quản, khiến làn da cậu hồng hào và đẫm mồ hôi. Những suy nghĩ, mong muốn, ham muốn và thôi thúc kỳ lạ lấp đầy tâm trí cậu, khiến cậu cảm thấy tồi tệ hơn – cậu không muốn những thứ đó, cậu không muốn ở bên một alpha chỉ vì cậu không còn lựa chọn nào khác. Với bàn tay run rẩy, cậu nhấc điện thoại lên, cậu vuốt mái tóc đẫm mồ hôi ra khỏi mắt bằng những ngón tay lẩy bẩy.

Cậu mở nhóm chat và nhanh chóng nhắn tin cho bạn bè, nhờ vả, cầu xin sự giúp đỡ. Cậu không biết phải làm gì – cậu không biết làm thế nào để cảm thấy khá hơn hoặc làm cho những dấu hiệu ấy biến mất. Hoặc cậu biết, nhưng cậu không muốn điều đó. Cậu vừa tròn 17 tuổi, cậu chưa từng hẹn hò với ai, sao cậu có thể vứt bỏ mối tình đầu của mình cho một alpha nào đó mà cậu còn không biết tên.

Cậu thả điện thoại vào lòng, kéo đầu gối lên ngực, ôm chặt bản thân, cố gắng giữ mình bình tĩnh. Tĩnh mạch của cậu như đang bốc cháy, dạ dày cậu đau quặn trong khi cơ thể dường như sắp tan chảy. Jaemin không biết bạn bè có thể làm gì cho cậu, nhưng cậu chắc chắn hy vọng họ có thể giúp cậu bằng cách nào đó. Cho đến nay chỉ có Hyuck là người phân giới và cậu ấy là một alpha, nhưng cậu ấy là một alpha mà Jaemin tin tưởng, họ là bạn tốt của nhau trong nhiều năm.

Trong một khoảnh khắc, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu đã cân nhắc việc nhờ Hyuck giúp đỡ mình – nhưng Jaemin đã loại bỏ suy nghĩ đó trước khi nó kịp hình thành. Điều đó sẽ hủy hoại tình bạn của họ, cho dù Hyuck có giúp cậu hay không, mọi chuyện sẽ trở nên kỳ lạ và khó xử, không kể đến việc cả hai đều không thích người kia theo cách đó.

Chết tiệt, mình ghét điều này. Chỉ nội việc cậu cân nhắc hành động đó, dù chỉ trong nửa giây, cũng khiến Jaemin buồn nôn.

Tại sao lại là tôi? Tại sao lại là tôi?

Cậu tự hỏi, cầu xin bất cứ vị thần nào ở ngoài kia hãy cho cậu một câu trả lời. Cậu sẽ làm bất cứ điều gì, bất cứ điều gì để không trở thành một omega. Khi Jaemin ngồi trên sàn phòng tắm, thút thít và kiềm chế bản thân, lắc lư qua lại để giảm bớt áp lực lên bên trong. Cậu bắt đầu khóc. Nước mắt cậu mát lạnh và xoa dịu làn da bỏng rát. Cậu than khóc. Tương lai mà cậu vô cùng khao khát giờ đây đã bị tước đoạt khỏi cậu. Cậu sẽ không bao giờ có thể trở thành công tố viên.

Tôi sẽ không bao giờ trở thành công tố viên. Có lẽ tôi thậm chí còn không thể vào được trường Luật. Nỗi đau buồn xé toạc cơ thể cậu, moi móc trái tim cậu ra khỏi lồng ngực, khiến xương cốt gãy vụn. Cậu không chọn điều này. Cậu không muốn điều này, tại sao cuộc đời này lại đè lên vai cậu như thế?

Trong mơ hồ, Jaemin nghe thấy tiếng chạy và la hét ở hành lang bên ngoài. Có vẻ như bạn bè của cậu cuối cùng đã đến. Chenle, Jisung và Hyuck xông vào phòng tắm, vẻ mặt hoảng sợ và lo lắng. Jisung vẫn đang mặc quần pyjama với chiếc áo hoodie quá khổ, tóc Chenle rối bù còn Hyuck thì đi hai chiếc giày khác nhau.

"Ôi chết tiệt." Hyuck đưa tay bịt miệng và mũi, chiếc mũi alpha nhức nhối vì mùi hương của Jaemin.

"Có gì sao?" Jisung hỏi, không thể ngửi thấy mùi gì.

"Tôi sẽ uh – chết tiệt... Tôi sẽ đợi bên ngoài." Hyuck lắp bắp, loạng choạng bước ra khỏi phòng tắm. Mùi hương của một omega đang trải qua kì phá tình quá nồng đối với bộ não alpha tuổi thiếu niên của cậu ấy.

"Nana?" Jisung nhẹ nhàng hỏi, cúi xuống cạnh chỗ Jaemin đang rúc vào.

"Để em đưa anh lên giường nhé?" Jisung nhẹ nhàng nói. Với sự giúp đỡ của Chenle, họ đưa cậu lên giường với túi chườm đá trên trán, nước cạnh giường và thuốc giảm đau trong cơ thể.

"Bọn em sẽ ở lại, được chứ?" Chenle nói, ngồi xuống chân giường Jaemin.

"Hyuck đâu?" Jaemin yếu ớt hỏi, thế giới quay cuồng xung quanh cậu, khiến cậu cảm thấy buồn nôn và yếu đuối.

"Anh ấy ừm... anh ấy phải rời đi..." Jisung chậm rãi nói.

Jaemin khóc càng to hơn.

◇ ⚘ ❅ ⚘ ◇

Jeno mở to mắt khi nhìn người đồng nghiệp của mình ở phía bên kia cánh cửa. Anh ta say khướt, đến đứng còn không vững, mặt mũi tái nhợt. Đôi mắt anh ta rực đỏ cơn thịnh nộ của alpha, mùi khó chịu nồng nặc lan tỏa trong không khí.

"Mày!" Hanbin gào lên, bước vào căn hộ của Jeno, dí một ngón tay vào ngực Jaemin. Anh ta đến để nói chuyện với Jeno, để thuyết phục anh dỡ bỏ án phạt. Rốt cuộc thì đó không phải lỗi của anh ta khi cuộc họp đã diễn ra theo hướng đó. Nhưng nhìn thấy omega ấy trong căn hộ của bạn mình, đột nhiên mọi chuyện trở nên hợp lý đến lạ.

Jaemin không cử động. Cậu sẽ không dao động, cậu vẫn đứng vững ngay cả khi Hanbin gầm gừ với cậu. Cậu nghiến răng và buộc mình phải đứng yên, cậu có rất nhiều nỗi sợ nhưng hèn nhát không phải là một trong số đó và cậu sẽ không bao giờ lùi bước trước một alpha.

"Vậy ra đó là lý do mày tỏ ra kiêu ngạo trước mặt một alpha. Mày đã đụ sếp của tao suốt thời gian qua phải không." Anh ta nhổ nước bọt vào Jaemin.

"Hanbin! Đủ rồi!" Jeno tức giận nói. Anh đẩy Hanbin ra khỏi Jaemin, bước vào ngăn giữa họ.

"Anh đi đi." Jeno nói, giọng nói chắc nịch cho thấy bản năng alpha đã giành quyền thống trị. Mùi quế và gia vị nồng nặc trong không khí. Jaemin muốn nôn ói vì mùi hôi thối của hai alpha đang cạnh tranh nhau, nhưng cậu vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, đứng thẳng, ngẩng cao đầu như mọi khi.

"Đồ phản bội! Cậu đã chọn đứng về phía một omega thấp hèn, một kẻ lập dị như nó, thay vì tôi à?" Hanbin nhổ nước bọt vào Jeno, anh ta cố gắng đẩy anh ra nhưng Jeno thậm chí còn không cử động, bộ ngực săn chắc trước sự tấn công của Hanbin.

"Đi đi." Jeno gầm gừ, khẳng định sự thống trị. Những sợi tóc sau gáy Jaemin dựng đứng khi nghe âm thanh đó. Vì một lý do kỳ lạ nào đó, bản năng omega bên trong của cậu lại rên rỉ khi nghe thấy giọng nói của Jeno, thay vì thút thít như thường lệ. Jaemin cau mày, Chúa ơi tại sao omega lại có nhiều hormone đến vậy.

Hanbin buông Jeno ra, đứng không vững trước sức ép của một alpha mạnh hơn. "Chuyện này chưa kết thúc đâu! Mày sẽ hối hận vì đã dang rộng đôi chân của mình để lên đỉnh!" Anh ta chửi rủa, nhìn Jaemin với ánh mắt căm thù vô cớ.

Jeno nhìn đồng nghiệp của mình (sẽ trở thành đồng nghiệp cũ sau tối nay) bước ra hành lang, dặt dẹo vì say. Cơn giận vẫn chưa nguôi, Jeno quay sang Jaemin.

"Cậu ổn chứ?" Anh hỏi với vẻ quan tâm. Nhưng như anh đã biết, vẻ mặt của Jaemin chẳng để lộ điều gì cả. Đôi mắt đen của cậu phẳng lặng, tư thế trầm tĩnh và tự chủ.

"Ổn." Cậu nói một cách dứt khoát, bước qua cánh cửa.

"Đợi đã," Jeno nói, nắm lấy cổ tay Jaemin, "đợi anh ta đi hẳn đã."

Jaemin nhìn bàn tay to lớn của Jeno đang vòng quanh cổ tay mình. Cậu muốn nổi cáu nhưng tất nhiên là không, cậu chỉ đưa ánh mắt đe dọa về phía Jeno. Anh nhanh chóng thả cổ tay Jaemin xuống như bị bỏng.

"Tôi không cần anh bảo vệ tôi." Jaemin nói, giọng đầy căng thẳng.

"Đó không phải-" Jeno bắt đầu, nhưng Jaemin đã rời đi.

Jaemin phóng thật nhanh về nhà. Cậu lái xe như một kẻ điên, cởi cà vạt, thở dốc. Sự lo lắng của cậu đã lên đến đỉnh điểm và cậu có thể bị hoảng loạn khi đang lái xe. Nhưng cậu nghiến răng và len lỏi qua dòng xe cộ khi tầm nhìn của cậu trở nên mờ nhạt và hơi thở ngày càng đứt quãng hơn.

Dừng lại trước cửa nhà, cậu liền lao vào trong. Sự hoảng loạn thúc đẩy hành động của cậu, xóa sạch mọi suy nghĩ khỏi đầu. Những ký ức khủng khiếp về bàn tay bầm tím và ham muốn của alpha quay cuồng trong tâm trí cậu. Như đang chế nhạo sự yếu đuối của cậu.

Cậu gần như ngã quỵ trước cửa, xé toạc quần áo và đi đến bồn rửa đúng lúc để làm rỗng dạ dày của mình. Cậu nôn mạnh đến mức toàn thân co rút. Lòng bàn tay nhớp nháp, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, cơn hoảng loạn xé nát cơ thể cậu như một chiếc cưa máy khi cậu ngã xuống đất.

Tất cả những gì cậu thấy trong đầu là đôi mắt đỏ hoe đang trừng trừng nhìn cậu. Mùi hương của alpha giận dữ đọng lại trong cổ họng, bên trong hộp sọ của cậu. Jaemin trượt xuống sàn, tim đập thình thịch bên tai, hơi thở nặng nề. Những ký ức đen tối, những vết thương cũ xé nát cậu.

Cậu không biết mình đã ngồi đó thở hổn hển bao lâu, nhưng cuối cùng cậu cũng có thể bình tĩnh lại để đứng dậy, cơ thể cứng đờ và lạnh lẽo. Cậu tạt nước lên mặt, tàn dư của sự hoảng loạn như lớp bùn đặc quánh trong huyết quản. Jaemin nhìn mình trong gương, nỗi lo lắng lại dâng trào, ngực siết chặt đau đớn. Đôi mắt cậu rực sáng một màu tím. Một hiện tượng cực kỳ hiếm gặp ở omega. Chúng đã không đổi sang màu tím trong 5 năm và bây giờ không phải lúc.

Không không không không không. Jaemin tuyệt vọng, Không phải bây giờ, làm ơn đừng. Cậu mở tủ phòng tắm, tìm kiếm thuốc ức chế. Ngay khi cậu rút cái chai màu cam ra và đổ bốn viên thuốc vào lòng bàn tay, gấp đôi liều lượng quy định, cậu có thể ngửi thấy mùi gì đó. Mùi hương của riêng cậu. Cậu ghét mùi hôi thối của alpha, nhưng cậu ghét nhất mùi hương hoa huệ - hoa sen - thuốc phiện của chính mình. Với mùi hương đen tối và những ký ức ghê tởm, xấu hổ, cứa vào não cậu. Lan truyền khắp người cậu như axit. Bàn tay run rẩy, cõi lòng nóng rát, lồng ngực trống rỗng, cậu ném viên thuốc xuống cổ họng.

Tuyệt vọng tìm cách thoát khỏi mùi hương của chính mình, cậu đi tắm trong khi vẫn mặc quần và tất. Nước nóng đến mức không thể tưởng tượng được, bỏng rát trên da cậu khi cậu điên cuồng cọ rửa cơ thể, làn da đỏ bừng và giận dữ vì bị ma sát. Chẳng mấy chốc mùi hương nhạt dần, bị ức chế bởi thuốc và chất ngăn mùi trong sữa tắm của cậu. Một lúc sau, Jaemin mới có thể thoát thân khỏi nỗi sợ hãi tê liệt khi làn nước bốc khói thiêu rụi cơ thể cậu. Với sự lo lắng, cậu lén nhìn hình ảnh phản chiếu của mình, đôi mắt cậu có viền đỏ nhưng đã trở lại màu nâu bình thường. Thở phào nhẹ nhõm, Jaemin từ từ bước ra khỏi phòng tắm, quần áo ướt làm nhỏ từng giọt nước xuống sàn phòng tắm. Cậu cởi quần áo, để lại đống nước sũng nước trên sàn. Mặc bộ quần áo thoải mái không mùi, cậu dọn dẹp phòng tắm và nhét bộ đồ cậu mặc ngày hôm nay vào túi rác.

Jaemin rửa tay lần thứ năm liên tiếp, xịt thêm một lớp ngăn mùi. Lý trí cậu biết điều đó là không cần thiết, cơ thể cậu không còn mùi hương gì, điều đó vẫn khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn.

Không lâu sau, với ly whisky và điếu thuốc trên tay, cậu đứng trong vườn ngôi nhà của mình như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Gió lạnh thổi tung mái tóc cậu, mùi khói bao trùm lấy cậu. Hương vị của tro tàn và rượu làm cậu dịu đi, thay thế những tàn dư còn sót lại trong mùi hương của chính cậu, những con quỷ trong quá khứ của cậu quay trở lại chiếc hộp phong ấn chúng.

Cậu đã sống sót với sự dày vò này, nỗi thống khổ như vết mực in vào trái tim cậu suốt 5 năm. Cậu có thể tiếp tục làm như vậy. Miễn là không ai biết cậu thực sự đã suy sụp như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top