Chap 22: Định hướng cho tương lai
Ừm, cũng là ủ muối qua lâu, dạo này cảm thấy mình trưởng thành hơn, đọc lại mấy chap đầu tiên bất giác bật cười khúc khích. Cũng đã lâu, mình viết bộ truyện này tính ra cũng đã tròn 4 năm, trọn vẹn cả cấp 2. Nay thình lình nhìn lại, cũng gọi là có chút hoài niệm, quyết định tiếp tục công việc dang dở. Haizz, chắc là chẳng thể xong được quá! Lại nói dạo này cực kì cuồng dòng nhạc tâm trạng, định bụng sẽ thay mấy cái bức ảnh nhảm nhí bằng mấy bài cực kì tâm đắc, nhưng thiết nghĩ dẫu gì cũng là kỉ niệm, tốt nhất vẫn nên giữ, nên mình chỉ chèn mấy bản nhạc vào mấy chap chưa có thôi nha. Không làm mất thời gian của mọi người, vào truyện nào.
.....
Nó trân trân nhìn đống sách vở, chẳng buồn mở ra. Trong lòng ngập tràn một nỗi chán chường không thể tả, quay sang, chọc chọc vào cánh tay cơ bắp nhưng cũng rất ôn nhu đang mân mê mấy lọn tóc của nó, nằm dài trên bàn, thở dài bất lực. Một lúc, mặt nó lại nhăn nhó khó chịu, hắn biết ý liền đưa tay vào cái bụng nhỏ của nó, xoa xoa, như thể đây là 1 lẽ dĩ nhiên. Nó sảng khoái phát ra mấy tiếng "hừ hừ". Nhưng sự thỏa mãn ấy không kéo dài được bao lâu, mặt nó càng lúc càng nhăn nhó, bờ môi mím chặt, hai cánh tay vô thức bấu vào nhau. Nó thật cứng đầu, dù có đau cỡ mấy cũng không chịu kêu la tiếng nói, chỉ âm thầm chịu đựng. Hắn nhíu mày, khuôn mặt không giấu sự lo lắng.
- Nói tao nghe, rốt cục hôm qua ăn gì mà để bị đau bụng như vậy? Hay là...
Nó lắc đầu, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi lạnh. Hắn thở dài, thầm trách tại sao nó lại bướng bỉnh như vậy? Hắn vươn tay bế nó lên, ôm vào lòng. Nó vì quá đau bụng cũng không bài xích việc đấy, bất lực mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm. Hắn bế nó về phòng nó, đóng cửa cẩn thận, đặt thân ảnh nhỏ bé lên giường, khuôn mặt có chút ửng hồng. Thấu được sự khác lạ trong mắt hắn, bèn dáo dác liếc xung quanh, phát hiện chỗ ấy có hơi ướt ướt. Thôi rồi, để hắn thấy mất tiêu.
Nó trấn tĩnh, trưng ra bộ mặt dày xem đó là điều đương nhiên:
- Đây là hiện tượng hết sức bình thường ở người nữ dậy thì. Mày không phải xấu hổ, tao ...
Hắn cắt ngang lời nó bằng hành động ném cho nó cuộn băng vệ sinh, ý bảo nó đi thay. Nó gãi đầu cười hì hì, tung tăng vào phòng ...
Sau khi đã vệ sinh sạch sẽ, nó bước ra thì thấy hắn đang mang đống grap giường dính máu đi giặt. Nó ngượng chín cả mặt, không thể nào coi hành động ấy là lẽ đương nhiên được, ra sức dành lại tấm grap ấy. Hắn không nói không rằng, ấn nó xuống giường, tự tay giặt tấm grap. Tên vô lại này, thật khiến nó đỏ mặt mà!!!
Nó bỗng cảm thấy bản thân thật thừa thãi, không có việc gì làm, cư nhiên đánh 1 giấc. Hắn sau khi làm xong công việc,rất đảm đang ra ngoài siêu thị mua giúp nó băng vệ sinh.
Ừm, thật ra, việc con trai đi mua băng vệ sinh là điều không bình thường tẹo nào, huống hồ là với một thiếu niên đẹp trai như hắn. Mà quầy băng vệ sinh lại cạnh quầy bcs, nên không khó để nhận ra rất nhiều ánh mắt hiếu kì, ngưỡng mộ, tò mò... nhìn hắn. Không biết cô gái nào có diễm phúc được hắn mua cho ta~
Ai đời 1 thằng con trai hơn m8, cao lềnh khềnh đứng trước quầy băng vệ sinh, ngũ quan vô cùng sáng chói, lại đang cẩn thận đọc từng li từng tí mỗi cuộn băng vệ sinh. Cũng chịu thôi, hắn muốn hỏi ai được, mẹ hắn đã đến tuổi mãn kinh, còn em hắn thì chưa đến tuổi chứ. Lại hỏi tại sao hắn không thuê người mua giúp, chỉ bởi hắn muốn tự tay mình chuẩn bị mọi thứ cho nó, thế mới thành tâm được.
Vì không biết lựa loại nào, nên hắn tiện tay lấy mỗi loại mỗi ít. Ai bảo băng vệ sinh của con gái rắc rối quá đi, có biết bao nhiêu hãng, lại còn với đủ size nào là 25 cm, 28cm, 32cm, thậm chí 46cm cũng có, cũng không thể không nói đến loại có cánh hay không có cánh ... Vấn đề thực sự xảy ra cho đến khi hắn mang đống băng vệ sinh ấy đi thanh toán tiền, anh thu ngân nhìn nó như nhìn người ngoài hành tinh :"Ủa, mày ăn hết đống đó hay sao mà mua nhiều vậy?" Nếu hắn mà nghe thấy không biết anh chàng kia sẽ ra sao đây, thật không dám nghĩ đến!
Người đời thường bảo, con gái dù có dịu dàng hiền lành đến cách mấy, những ngfay " đèn đỏ" nhạy cảm này, cũng trở thành bà la sát. Quả không sai, hắn đã được nếm đủ mùi vị, huống hồ chi bình thường nó cũng không hiền dịu gì cho cam!
Những ngày " đèn đỏ", nó trở nên vô cùng cáu bẳn, đụng cái gì cũng không làm nó vừa lòng. Vốn dĩ nó theo chủ nghĩa hoàn hảo, nay lại càng tác quái hơn. Đến cả 2 đứa bạn thân Phương Vy và Thi Nhã cũng tặc lưỡi, không thể nào chọc nó vào ngày này được! Tuyệt đối không!
Nhưng, cái gì cũng có ngoại lệ, hắn cảm thấy, việc được trở thành ngoại lệ này cũng không tồi. Người duy nhất nó mè nheo nhõng nhẽo, so với việc gắt gỏng, đúng là khá khẩm hơn nhiều.
Những ngày kinh khủng ấy cũng trôi qua như vốn dĩ, mọi thứ lại quay về guồng. Học, rồi lại học, không có gì thay đổi. Duy chỉ 1 việc khiến nó thật sự bận tâm, nó thực không biết sau này, nó muốn làm gì?
- Ê, sau này mày muốn làm gì? - Nó khều khều cánh tay dài gân guốc của hắn, rồi lại thở dài...
- Tao á? Hắn đang đọc sách bống nhiên ngẩng lên, khuôn mặt ngược sáng cứ như tỏa ánh hào quang.
Nó nhíu mày. Ông trời như này cũng là quá thiên vị cho hắn rồi, thật quá là khoa trương...
- ... Thì học lên đại học, lấy vài tấm bằng, về tiếp quản công ty gia đình thôi... Nhạt nhẽo nhỉ? - Hắn bỗng quay lại, cười khổ.
- Còn đỡ hơn tao. Tao còn chả biết làm gì đây....
Nó trầm tư một hồi, rốt cục cũng lên tiếng:
- Ê, có công việc nào nhiều tiền không?
Từ trước giờ, nó chưa từng biết mình thật sự muốn gì, chỉ biết trở thành 1 đứa con ngoan để mẹ vui lòng, là 1 trò giỏi trong mắt các thầy cô giáo. Nó muốn có thật nhiều tiền để mẹ nó không phải khổ nữa...
Hắn vươn tay xoa nhẹ đầu nó:
- Nhiều tiền quan trọng như vậy sao?
- Đương nhiên! Có nhiều tiền sẽ được ăn nhiều món ngon, được đi nhiều nơi, và ...
Nó chưa nói hết câu đã bị hắn chặn lại...
- Sống sung túc nhưng không hạnh phúc thì có nghĩa lý gì chứ? Này nhé, nếu mày sống trong 1 tòa lâu đài, có đầy đủ mọi thứ, nhưng lại không thể tự do, không được làm điều mình muốn, mày sẽ thấy như thế nào?
- Tất nhiên là vô cùng khó chịu rồi. Tao mà không được đi ra ngoài sẽ chết mất. Nhưng... đâu liên quan đến việc có tiền đâu.
- Sao mày ngốc thế nhỉ, học giỏi lắm cơ mà! -Hắn lấy ngọn trỏ búng nhẹ vào trán nó.
Nó đưa tay lên trán, phụng phịu:
- Đâu liên quan...
- Mày có một công việc nhiều tiền, chẳng phải sẽ dành rất nhiều thời gian để làm công việc mà mình không thích đó ư? Lúc đấy, có tiền rồi thì cũng đâu hưởng thụ được...
- Ờ ha, vậy làm sao để kiếm được 1 công việc đáp ứng đủ: sở thích, sở trường và kiếm được nhiều tiền...
- Thử chứ sao? Bây giờ là thời đại nào chứ, mọi thứ đều có thể thử mà. Giờ nhé, mày làm xong đống bài tập này đi, mai tao dẫn mày đến một nơi...
Nó nghe vậy như mọi ưu phiền đều được giải tỏa, ngoan ngoãn nghe theo hắn...
Sáng hôm sau, nó còn đang mơ những giấc mộng đẹp, thì tiếng chuông điện thoại đã reo liên hồi. Mắt nhắm mắt mở, miệng ngáp một cái rõ to:
- Alo?
- Bây giờ là mấy giờ rồi hả? Tao cho mày 5 phút, mau mau xuống trước cổng kí túc xá đây. Ông đây đã chờ được 2 tiếng rồi đấy, 6h của mày đây ấy hả?
- Rồi rồi ...
Nó nhanh chóng vệ sinh cá nhân, chạy 1 mạch xuống trước cổng kí túc xá.
- Làm gì mà hoạt náo thế hả? Có phải là nhiễm của Phương Vy rồi không? Đúng là không cho người ta thở nữa mà ...
Hắn mặt mày tối sầm, bế thốc nó lên, quẳng ngay vào xe. Tất nhiên hắn biết, tối qua chắc chắn là nó đã cày truyện BL, nên sáng nay mới dậy muộn. Haizzz, nếu muốn xem mấy thứ đó như vậy, thì không phải chiêm ngưỡng cơ thể hắn sẽ tốt hơn sao?
Nó áp sát vào cửa kính, hiếu kì hỏi:
- Chúng ta đi đâu vậy?
- Đến nơi rồi biết. Còn bây giờ mày ngồi yên cho tao.
- Xí, tao đang ngồi yên mà. Sao mày lại được lái xe chứ? Không sợ bị bắt à?
- Ai dám bắt tao?
- Ngạo mạn!
- Đùa chứ tao đủ 18 rồi, ai là con nít như mày...
- Xí...
Luyên thuyên một hồi thì cũng đến nơi. Trước mặt nó là 1 tòa nhà vô cùng to lớn, hiện đại.
- Mày dẫn tao đến đây làm gì vậy...
- Tất nhiên là đi tìm định hướng cho mày rồi. Thời đại này đâu thiếu trung tâm tìm kiếm tài năng, phát triển bản thân. Hỏi ngốc!
- Ai mà biết, tao có bao giờ đến đây đâu...
Nó vừa bước vào cửa, đã có rất nhiều nhân viên cúi đầu. Cảnh tượng này thật giống mấy cảnh tượng mà nó thấy trong Crazy Rich Asians.
À mà nó quên mất, người đang đi cạnh nó chính xác là 1 phú nhị đại nha!
Cả ngày hôm đó, nó lăn lộn thử sức với đủ ngành: họa sĩ, ca sĩ, diễn viên, MC, luật sư, bác sĩ,... khiến nó mệt chết thôi.
- Thưa... Dương tiểu thư, cô vẫn còn chưa thử các ngành như IT, giáo viên,... ạ. Tôi đã sắp xếp lịch rồi, mời tiểu thư đi theo tôi.
- Stoppp... Tôi sắp không chịu đựng được nữa rồi
Nó quay lại ôm chặt cánh tay hắn lay lay, đôi mắt cún con mè nheo:
- Hàn Vũ a.... Tiểu Nhi sắp không chịu được nữa rồi. Tao ... À nhầm... Tiểu Nhi muốn đi ăn
Ặc! Đến nó cũng cảm thấy kinh tởm với cái giọng đấy của mình.
Nhưng lại có 1 người, tim thật sự đã tan chảy vì chất giọng đấy. Lại còn động tác đó chứ, thật khiến hắn nghĩ bậy và làm chuyện bất chính với nó!
- Đừng quậy nữa, mày làm vậy sẽ được gặp Tiểu Vũ đó. Lúc đó tao không ngại ăn mày thay bữa trưa đâu...
- BIẾN THÁI! BỈ ỔI! MẶT DÀY!
- Haha đùa thôi, đùa thôi. Ông đây vẫn chưa muốn ngồi tù!
- Câm mồm! Nếu muốn tạ lỗi với lão nương thì mau bao lão nương 1 chầu!
Tất cả nhân viên đều giật mình. Chưa từng ai nói chuyện với Thiếu gia như vậy cả! Qủa là người phụ nữ của Triệu Hàn Vũ.
Nó ăn no nê, vươn vai vỗ vỗ cái bụng nhỏ, khuôn mặt không giấu được vẻ mãn nguyện...
Hắn nhìn nó ăn mà cười tươi, cười đến ngây ngốc, đến mức no cả bụng??!
- Ăn no như vậy thì biết mình muốn làm gì chưa?
- Thật ra tao đang phân vân 3 nghề, mày chọn giúp tao được không?
- Được chứ, nói đi
- Uhm... tao khá thích làm bên dự án, kiểu lên kế hoạch cho một chương trình nào đó, hay ra mắt một sản phâm...
- Không tồi, mày có khả năng sáng tạo, có thể làm được!
- Tao còn thích làm luật sư nữa, tao rất thích những thứ logic...
- Cãi đúng là nghề của mày rồi đó!
- Tao cũng muốn được đứng trước ánh đèn sân khân. Ý tao là, tao hát cũng không tệ, khả năng diễn xuất cũng không tồi... Với cả, cái clip tao với mày hát lần trước á, phản hồi cũng vô cùng tốt!
- Đúng là mày hát không tồi
- Cái thằng này, nói một hồi rồi mày có chọn cho tao được không hả?
- Tại sao phải chọn, làm cả 3 đi!
- Mày điên à! Tao đâu có sức!
- Thì khỏi làm gì. Ở cạnh tao là được.
- Tao không phải là ăn bám... Với lại, mày sao có khả năng nuôi tao chứ!
- Nghi ngờ tao? - Bất chợt hắn cúi sát mặt vào nó. Aaa! Khoảng cách chỉ còn vài cm nữa thôi!
- Bớt... bớt giỡn đi! Vô chuyện chính!
- Hmmm, tao đang thiên về phương án đầu tiên, làm về dự án á! Thật ra làm dự án cũng rất cần logic, tính thực tế và sự sáng tạo phải dung hòa, nếu không dự án chắc chắn sẽ thất bại. Chưa kể phải chu toàn và cẩn thận, luôn phải có back-up plan cho tất cả mọi việc.
- Mày nói đúng...
- Còn việc đứng trước ánh đèn sân khấu. Thứ nhất, bây giờ không thiếu nghệ sĩ làm kinh doanh. Thứ hai, làm dự án không có nghĩa là không đứng trước sân khấu. Mà là cái cách thể hiện của nó sẽ khác đi thôi. Mày có biết các influencer và content creator không?
- Họ cũng rất gần với dự án... Oke, vậy tao quyết định được rồi. Ngày hôm nay, thật sự cảm ơn mày nhiều lắm!
- Uầy, vậy không có gì báo đáp tao sao?
- Tao... tao thật sự sắp cạn tiền rồi. Mày đợi tháng sau được không?
- Có thể lấy thân báo đáp mà!
- Bỉ ổi...
Nó đâu biết đêm hôm đó lại dài như vậy! Thật sự trằn trọc suy nghĩ về tương lai của mình. Nó bây giờ nhận ra, mình đã không còn là cô bé nữa rồi, lớn thật rồi, 18 tuổi thật rồi.
Người ta bảo, 18 tuổi là tuổi đẹp nhất của đời người, cũng như là của con gái!
Và người ta cũng bảo, 18 tuổi cũng là tuổi mở ra cánh cửa của 1 đời người, cô gái đơn thuần sẽ nhanh chóng bị xã hội vấy bẩn!
Người ta cũng bảo, còn nhiều thứ nữa...
Nhưng hà cớ gì mà cứ phải sống theo cái "người ta bảo", tại sao tương lai của mình lại không tự mình nắm lấy?!
18 tuổi, có lẽ là quãng đời đẹp nhất, nó biết rung động, lại còn biết mình muốn trở thành người như thế nào trong xã hội nãy, cũng muốn một lần nắm giữ vận mệnh của chính bản thân!
Hết chap 22!
22:17, 25/02/2020
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top