chap 3

Nó về tới nhà nằm lăn ra giường làm một giấc tới chiều, giật mình dậy đã 6h chiều, nó nhớ tới cô, chân cô nv làm s nấu nướng gì đk, với lấy cái đt trên bàn thấy cuộc gọi của mẹ nó, thì ra nó ngủ mê quá k hay và còn 2 cuộc gọi nhỡ nếu nó k nhớ lầm đó là số cô. tự nhiên nó thấy vui lắm, 3 tn nó mở ra coi là 1 tin của mẹ nó, mẹ nó dặn nó tự đi ăn vì hôm nay bà về trễ do công ty có tiệc. 2 tin còn lại là của cô, ng làm tim nó loạn nhịp, cô gọi cho nó k đk nên nt, hỏi nó đã về tới chưa, s k tl cô, cô rất lo cho nó. Nó như đk vàng gọi ngay cho cô, sau 3 hồi chuông cô bắt máy,g iọng trách móc:

-s h mới gọi cho cô hả, biết cô lo lắm k?

-e xl, e ngủ quên, cô gọi e k hay.

Nghe nó nói v, tim cô nhói lên, nhớ ra rằng cả ngày nay nó vất vả vì cô r.

-có mệt lắm k (cô dịu dàng hỏi nó)

-dạ k,cô đã ăn gì chưa

-um chưa, cô đag định đi nấu đây.

-cô ở yên đó, đợi e xíu nhé.

Nói hết câu nó đã tắt máy, k đợi cô nói câu nào, vscn xong nó chạy thẳng ra chợ mua đồ nấu cháo r chạy thẳng qua nhà cô,gọi cửa:

- cô ơi

Trong nhà nghe giọng nó cô bất ngờ, đi từng bước nhah nhất có thể mở cửa cho nó.

-s lại qua đây, còn xách gì nhiều v?

-e mua đồ nấu cháo cho cô, chân cô nv lm s nấu nướng gì đk.

-e thiệt là, cô có phải con nít đâu.

-dạ,cô là ng lớn, ng lớn bị thương r, để con nít dưỡng thương cho nha.

-cái con bé này (cô cốc đầu nó)

Cả hai vào nhà,nó đem đồ xuốg bếp r đi lên phòng khách, nhìn cái chân của cô, có vẽ nó bớt sưng r.

-e lấy trái cây cho cô ăn nhé, r e nấu cháo, cô ăn r uống thuốc.

-cảm ơn e nhiều lắm

Nó bưng dĩa trái cây gọt sẵn ra cho cô r ngồi xuốg bóp cái chân của cô, như đã quen với sự qtâm của nó, cô k còn ngượng nữa ngược lại, lại thấy vui.

- cô ngồi đây coi ti vi e vào bếp nấu cháo cho cô ăn r uống thuốc

-thôi, cho cô vô đó với, ở đây mình chán chết

-trong đó nóng lắm, cô ngồi đây nha.

-đi mà, nhaaaa...ủa mà nhà cô mà, cô muốn ngồi đâu kệ cô chứ,hứ.(cô hất mặt lên chọc nó)

Nó ngượng ngùng, nghĩ cũng phải nhưnh chỉ tại nó lo cho cô thôi.

-vô đó đừg có mà phá e, e cho cô nhịn đói đấy.

-cô biết e sẽ k nỡ để 1 cô giáo xinh đẹp như cô đố đâu.

-còn phải xem thái độ ngta ntn nữa cô ơi.

Dìu cô vô trong bếp, nó để cô ngồi ở ăn r loay hoay với cviệc của mình, 1 lúc sau nó bưng ra 2 tô cháo nóng hổi, nghi ngút khói,n hìn rất hấp dẫn:

- cô, ăn nhanh r uốg thuốc nhé, trễ rồi ăn k đúng giờ giấc sẽ dễ đau bao tử lắm.

- woa...hấp dẫn thiệt nha, ai mà lấy đk e chắc là có phước lắm đó.

- tô cháo sẽ k mất đâu, k cần nịn ha.

- xí, cô mà thèm nịn á.

- à, ăn cháo nhanh đói lắm e có nấu dư 1 chút, khi nào đói cô hâm lại ăn nha.

- e chu đáo quá.

Nó nhìn cô cười, nhớ ra gì đó nó hỏi:

- xe cô để ở trường r mai e qua chở cô đi dạy luôn nha

-thôi, cô đi xe bus đk r, cô phiền e cả ngày rồi.

- nếu k tại e thì cô đâu phải nv, để e làm tài xế cho cô đến khi nào chân cô lành hẵn nha.

- cô k s thật mà, hôm nay e giúp cô nv đã tốt lắm r, e đừng áy náy mãi nữa.

- nếu cô k chịu e sẽ đi xe qua đây r đi bus cùng cô.(nó nháy mắt)

- e

- đồ cứg đầu, khó ưa.

-v là cô đồng ý r nhé.

- ờ....cũng đk ha, khi không có cô tài xế xinh đẹp nv s mà từ chối đk.

Nó cười lắc đầu khi thấy thái độ của cô trở còn nhanh hơn bánh tráng nữa. cả 2 ăn uốg cười nói vui vẻ, ăn xong nó rửa chén r dìu cô ra phòng khách, r lấy thuốc cho cô uống.

- cảm ơn e (cô cảm ơn nó sau khi uốg hết thuốc)

- cô đừng nói v, giúp cô đk gì e vui lắm.

- cô ở đây 1 mình không buồn s ?

Nó hỏi khi thấy cô nhìn xa xăm. Vẫn ánh mắt đó, cô tl nó:

-buồn chứ ,nhưng nv vẫn tốt hơn

Ánh mắt cô đượm buồn như sắp khóc, nó nhìn thấy k khỏi đau lòng, ngồi xít lại gần cô:

- có muốn mượn bờ vai k?

Cô nhìn nó r từ từ ngã đầu vào vai nó, bờ vai nhỏ bé nhưng lại mang cho ngkhác cảm giác an toàn. cô khóc, sau bao nhiêu ngày gắng gượng.

- có cảm thấy cô đơn k

Nó hỏi cô, đáp lại là 1 cái gật đầu

. - bất cứ khi nào cô cần, e sẽ bên cạnh lắng nghe cô nói, là chổ dựa cho cô.

Chỉ cần câu nói của nó cũng đủ khiến cô yên lòng, nó đưa tay lau đi những giọt nước mắt cho cô vừa lúc đó cô cũng ngước lên nhìn nó. hai ánh mắt chạm nhau, k gian im lặng, cô giật mình ngồi dậy buông nó ra, nó gượng ngùng, đỏ mặt, cô như nhận ra điều đó nên lên tiếng:

- trễ rồi, e về đi, để mẹ lo.

- dạ (nó vội đứng dậy)

- chạy xe cẩn thẩn đó, về tới nhà nt cho cô yên tâm

- e biết r ạ, mà cô nhớ có đói thì hâm lại cháo ăn r hãy ngủ nha. nhớ ngủ sớm cho khỏe.

- bà cụ non, e biết r ạ.

- hihi. e về đây.

- nhớ đi cẩn thận đó (Cô nói vọng ra)

- tuân lệnh ng đẹp

Nó nói khi đang dắt xe ra cổng, cũng k quên đóng cổng hộ cô. nhìn theo nó, cô cười, k hiểu s chỉ mới biết nó sáng nay nhưng cô lại thấy rất thân với nó, nhớ lại lúc nãy, s cô lại dễ dàng khóc trk mặt nó nv, trước giờ cô luôn là ng cứng rắn, k để ai thấy nổi buồn của mình. v mà, cô đi trãi lòng với 1 con nhóc vừa quen. r sực nhớ lại lúc nó ngượng đỏ mặt cô bật cười thầm nghĩ thầm s con bé đỏ mặt nv chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #có#les#tro