Chap 2
Đêm đó ngay tại gần bờ sông Naka, một nam nhân tóc bạc đang ngồi tựa đầu vào tảng đá gần đó. Ánh mắt của cậu cứ nhìn chằm chằm vào dòng nước lạnh lẽo và tối đen như mực đang không ngừng chảy kia. Tobirama thất thần, thở dài. Cậu cứ nhìn chằm chằm vào đó mà lẩm nhẩm “ Gia huynh?” “ Gia huynh?” “ Tại sao chứ?” - những câu nói của cậu không một ai nghe thấy, cũng không có một ai đáp lại. Tobirama thất thần, một giọt nước mắt lăn dài trên má cậu.
Không ai hiểu được cảm giác cô đơn đến tuyệt vọng của cậu lúc này. “ Là trùng hợp sao? Hay huynh cũng sống lại” - Tobirama nghĩ. Đúng vậy, Tobirama đã sống lại, giây phút sống lại, trong đầu cậu có rất nhiều suy nghĩ, cậu rất muốn thay đổi kết cục của tương lai nên sau khi bình tĩnh lại cậu liền muốn đem chuyện này bàn bạc với Hashirama. Nhưng câu trả lời dành cho cậu chính là bóng lưng vội vã của anh trai đang chạy đi tìm Madara, trong lòng cậu xuất hiện một cỗ chua xót, cậu đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Hashirama và Madara.
Rốt cuộc trong lòng Hashirama, cậu là cái gì? Hắn nhắc nhở kẻ thù về nhẫn thuật mới của cậu, hắn lo lắng cho tính mạng của em trai Madara. Vậy rốt cuộc đối với hắn tính mạng cậu không quan trọng sao? Cậu không phải em trai hắn sao? Hay Hashirama cũng như những kẻ khác đều coi cậu là một công cụ, một thứ công cụ không có cảm xúc. Trong mắt anh, cậu cũng chỉ là một thuộc hạ trung thành, một con chó trung thành của anh và gia tộc hay sao? . Tobirama đau đớn, nước mắt cứ thế thay nhau chảy xuống.
Hóa ra Hashirama cũng không khác những kẻ khác, tất cả bọn họ cũng chỉ coi cậu là công cụ mà thôi. Tobirama thở dài. Dù là kiếp trước hay kiếp này, đều không có ai coi cậu như con người mà đối xử. Tobirama thở dài, ngẫm lại kiếp trước đúng vậy là cậu đã giết Izuna là cậu đã khiến Madara rơi vào bóng tối, là cậu đã đẩy Uchiha ra phía bên ngoài làng. Nhưng không ai biết, không ai hiểu và cũng chưa từng có ai nói với cậu rằng tại sao lại như vậy? Trên chiến trường chính là ngươi sống, ta chết, nếu không phải Izuna mất mạng thì đó sẽ cậu. Sau khi làng thành lập, các gia tộc kết minh với nhau, nhưng là bọn chúng e dè sức mạnh của Uchiha, và cũng chính tộc nhân bọn họ tự tách nhau ra với làng, nếu liên minh này đủ bền vững thì cho dù cậu có muốn đá bọn họ ra ngoài làng thì cũng không làm được nếu các gia tộc khác không đồng ý. Chẳng qua là lũ người yếu đuối kia cần tìm một kẻ hứng mũi chịu sào, mà Tobirama lại là kẻ thích hợp với vị trí này nhất. Nhưng cậu làm những điều đó vì lý do gì? Không phải là vì hỏa chí, lý tưởng và ước mơ của Hashirama sao? Không phải vì bảo vệ làng sao? Không phải vì bảo vệ bọn họ sao? Nhưng rồi thứ cậu nhận lại là gì là sự chỉ trích của hậu bối, ánh mắt nghi ngờ và tức giận của chính anh trai mình. Thật nực cười, hóa ra kiếp trước cậu đã có một cuộc đời thất bại như thế. Tobirama thở dài, ánh mắt cứ thế mà nhìn vào dòng sông vẫn chảy không ngừng kia.
“ Thật thất bại” - Tobirama lẩm nhẩm, cậu lấy tay gạt đi nước mắt, ngôi làng, hòa bình cũng đã từng là mơ ước của cậu. Không là ước mơ của 4 anh em bọn họ. Cậu nhớ khi Kawarama và Itama còn sống, 4 người bọn họ đã từng cùng nhau vẽ lên một khung cảnh hòa bình, một ngôi làng và làng đã từng là ước mơ cậu trân trọng nhất, nhưng giờ đây cậu nên làm thế nào? Buông bỏ sao? Hay mặc kệ ước mơ đó.
Sáng hôm sau trên chiến trường, Hashirama nhìn quanh cả chiến trường vẫn chưa thấy Tobirama xuất hiện, hắn lo lắng, cả đêm qua Tobirama đã không về nhà mà hôm nay lại là một cuộc chiến quan trọng. Chẳng nhẽ thằng bé gặp chuyện gì sao? Hashirama nghĩ thầm.
Trước khi cuộc chiến bắt đầu, Tobirama cuối cùng cũng đến, vừa nhìn thấy Tobirama, Hashirama liền hô lên: “ Hôm qua đệ đã đi…” hắn chưa kịp nói hết câu, Tobirama đã ra hiệu im lặng, sau đó quay về phía tộc nhân nói: “ Chuẩn bị đi, lũ Uchiha đến rồi đấy”- ánh mắt cậu trở lên sắc bén, sau đó cậu ngoảnh mặt về phía Hashirama nhìn anh với một ánh mắt thâm sâu, lạnh lẽo: “ Gia huynh, cẩn thận” - Tobirama lạnh lẽo hướng về phía anh nói.
Hashirama cũng cảm thấy vô cùng căng thẳng, hôm nay là ngày định mệnh của kiếp trước vì vậy hắn cần phải tập trung, hắn liền nhoẻn miệng cười với Tobirama một cái “ Đệ cũng vậy” - Hashirama nói. Nghe lời đó của Hashirama, Tobirama liền siết chặt tay cầm kiếm.
Trận chiến nổ ra, Hashirama và Madara đấu với nhau, và cũng giống kiếp trước Tobirama đấu với Izuna. Rõ rằng đây là cuộc chiến căng thẳng, nhưng ánh mắt của hai người anh đều hướng về phía hai người em trai của họ. Hashirama và Madara đều cảm thấy có một dự cảm không lành, khi ánh mắt hai người nhìn về phía Izuna và Tobirama, “ là phi lôi thần” -Hashirama và Madara thầm nghĩ khi nhìn thấy nhẫn thuật Tobirama sử dụng.
Nhưng điều đặc biệt là Izuna có thể tránh được, cả hai thầm thở phào, nhưng sau đó ánh mắt Hashirama như mở to ra, là bùa nổ, những chiếc kunai có ấn ký phi lôi thần còn gắn thêm bùa nổ có ấn ký đặc biệt. Hashirama liền nhận ra ý định của Tobirama, thằng bé muốn dùng bùa nổ để giết chết đối thủ, mà điều đặc biệt đó là các bùa nổ này sau khi được kích hoạt sẽ là bùa nổ triệu hồi thêm bùa nổ vì vậy kẻ địch chắc chắn sẽ chết mà ngươi thi triển cũng không sống được. Hashirama toát mồ hôi hô lớn: “ Cẩn thận”. Sau đó không một lời liền phi thân về phía chiến trường bên kia, hắn sử dụng mộc thuật giữ lại một cánh tay của Tobirama trước khi cậu thi triển thuật, và một cánh tay nữa thì kéo Izuna về phía khác.
Tobirama đã kịp kết ấn, chuẩn bị kéo kẻ địch chết chung thì bị mộc độn của Hashirama ngăn cản, mộc độn của hắn kéo cả hai người tránh ra xa, thoát khỏi vụ nổ. Hashirama thầm thở phào, may mà ra tay kịp, sau đó liền phi thân về phía hai người đang nằm dưới đất kia, Madara cũng phi thân đến đó. Trong lòng Madara liền cảm thấy tức giận khi nhìn thấy Tobirama “ Rốt cuộc con quỷ tóc trắng này hận em trai hắn đến mức nào cơ chứ? Dù là kiếp trước hay kiếp này cậu đều muốn giết chết Izuna, cướp đi mạng sống của thằng bé.” - lửa giận trong lòng Madara bốc lên, ngay sau đó Madara liền cầm một thanh kunai kề sát cổ Tobirama: “ Khốn khiếp Tobirama, ngươi rốt cuộc muốn cái quái gì cơ chứ?”. Hashirama và Izuna giật mình trước hành động của Madara, Hashirama muốn xông lên bảo vệ em trai mình nhưng anh cũng không biết nên làm thế nào.
Dù bị kề dao vào cổ khuôn mặt Tobirama vẫn bình tĩnh vô cùng, cậu lạnh lùng nói: “ Hừ Madara, hoặc là chúng ta liên minh hoặc là ngươi giết ta ngay bây giờ, nếu không ta chắc chắn với ngươi một điều sẽ có một ngày em trai yêu quý của ngươi sẽ chết dưới tay ta” - Tobirama nói. “ Được vậy ta sẽ cho ngươi chết ngay hôm nay” - cánh tay cầm kunai của Madara vung lên chuẩn bị nhắm trúng yết hầu của Tobirama mà đâm tới thì bị hai cánh tay khác chặn lại.
“ Không được” - Izuna và Hashirama đồng thanh hét lên, hai cánh tay giữ chặt tay của Madara, thanh kunai đã ngay sát với cổ của Tobirama. “ anh hai không nên làm thế” - Izuna nhẹ nhàng hướng về phía Madara. “ Đệ” - Madara cũng không biết nói gì mà nhìn chằm chằm vào đệ đệ của mình. Izuna mỉm cười, sau đó cậu hướng về phía hai anh em nhà Senju nói “ Vậy liên minh đi” - Izuna dõng dạc nói, ánh mắt Madara nhìn chằm chằm vào em trai mình, sau đó buông kunai xuống và thả Tobirama ra.
Hashirama nghe thấy vậy liền thở phào: “ Được vậy liên minh đi”, hắn cười cười nhìn về phía tộc trưởng và phó tộc trưởng tộc Uchiha mà nói. Madara ân cần nhìn em trai mình, sau đó nhẹ nhàng tiến tới bên cạnh muốn dìu cậu, ánh mắt lo lắng nói: " em không sao chứ ?". " Cậu hãy đưa Izuna về trị thương đi" - " sau mấy ngày tôi sẽ gửi cậu thư liên minh" - Hashirama nói, sau đó ánh mắt có chút trầm tư mà nhìn em trai mình vẫn một bộ dạng lạnh lùng như cũ. Rồi liền ra lệnh rút quân, đem toàn bộ tộc nhân và Tobirama trở về tộc địa. Uchiha cũng đưa em trai và tộc nhân trở về, chỉ là trước khi rời đi ánh mắt hắn cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng giáp xanh của người con trai tóc bạc kia.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top