Chương 6~10
Đệ lục chương
Quý phi hoàng tử
Vào thời điểm Thư Lâu đang nằm ở giường anh nhi ngẩn người phơi nắng, hắn đột nhiên nghe được bên ngoài có người báo một loạt các danh tự , tên quá nhiều lại dài hắn không thể nhớ nổi, chỉ có ấn tượng duy nhất kia chính là một đám "xxx hoàng tử điện hạ" cùng "xxx quý phi".
Cũng không biết có phải vì đời trước nghe một chút xem một ít cung đấu kịch hay không (thể loại kịch đấu đá trong cung đình), trong đầu lập tức hiện ra một ít ý tưởng không tốt lắm, tỷ như nói có thể hay không có người mang danh nghĩa đến vấn an hắn cho hắn một ít độc dược, hoặc là thời điểm đem quốc sư dẫn rời đi bóp chết hắn linh tinh .
Không phải Thư Lâu không tín nhiệm Mặc Phong Hoa, mà là hắn rất khó đem sinh mệnh của mình giao cho một người, quá mức ỷ lại một người cũng không phải việc tốt gì.
Thủ vệ sau khi thông báo, thư phòng quốc sư to như vậy rất nhanh vào được năm người, trong đó tả hữu có hai nữ nhân hoa phục tuổi chừng ba mươi, đi tuốt đằng trước mặt.
Sau đó Thư Lâu mới biết được, hai nữ nhân này một là mẫu thân của ngũ hoàng tử điện hạ – An quý phi, một là mẫu thân của tam hoàng tử điện hạ – Lâm quý phi, chỉ là hắn khi đó nằm ở trong lòng Mặc Phong Hoa, cũng không thấy rõ bộ dáng những người khác.
Hôm nay đến năm người là An quý phi cùng tiểu nhi tử của nàng, hài tử thứ năm của Hoàng đế – Triệu Khang hoàng tử; Lâm quý phi cùng hài tử năm tuổi của nàng , hài tử thứ ba của Hoàng đế – Triệu Toàn hoàng tử; Cùng với nhi tử của vương hậu đã qua đời, đồng thời cũng là hài tử thứ nhất của Hoàng đế – thái tử điện hạ.
Ngũ hoàng tử Triệu Khang còn nhỏ, lần đầu tiên nhìn thấy Mặc Phong Hoa bộ dáng tựa hồ có chút sợ hãi, nhút nhát tránh ở sau người mẫu thân hắn, chỉ khi mẫu thân hắn đốc xúc mới hướng Mặc Phong Hoa hành lễ.
Tam hoàng tử trời sinh một khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái, nhìn thấy quốc sư cũng rất có lễ phép tiến lên vấn an, đại hoàng tử trên mặt thần sắc có chút kiêu căng, tựa hồ thực không muốn hướng một quốc sư cúi đầu.
Mặc Phong Hoa chỉ là cười nhẹ, tựa hồ cũng không đem vài tiểu hài tử để ở trong lòng.
"Quốc sư đại nhân, nghe nói thất hoàng tử điện hạ thiên phú dị bẩm, chẳng những không khóc không nháo còn đặc biệt nhu thuận hiểu chuyện, chúng ta hôm nay đột nhiên đến thăm, chỉ là muốn nhìn thấy hài tử này." Lâm quý phi đi lên phía trước mỉm cười nói, nàng trời sinh trong ánh mắt chứa một cỗ phong tình, thời điểm nói chuyện ánh mắt nhẹ nhàng nháy, lông mi dài giống như lôi ti phiến tử (quạt ren ) cao thấp chớp, chọc người tâm động.
Thư Lâu lặng lẽ nhìn mắt Mặc Phong Hoa, người này trước sau trên mặt chỉ có mỉm cười bảo trì lễ phép cùng khoảng cách, thoạt nhìn không hề sở động, thậm chí là có chút lạnh lùng.
"Hắn chính là đệ đệ của ta sao?" Vẫn tránh ở bên người mẫu thân, Triệu Khang hoàng tử ló đầu muốn nhìn hài tử bị quốc sư ôm vào trong ngực, nhưng lại có chút sợ tới gần Mặc Phong Hoa, thoạt nhìn thập phần rối rắm.
"Đúng vậy, hắn là đệ đệ các ngươi – Thất Dạ, các ngươi về sau phải hảo hảo chiếu cố hắn, thương hắn." An quý phi ôn nhu trả lời.
An quý phi đầy mặt ôn nhu chỉ đứng ở một bên, Lâm quý phi rất nhiều thời điểm tầm mắt đều dừng lại trên người Mặc Phong Hoa, Thư Lâu tựa hồ ngửi được một cỗ hương vị bát quái, Lâm quý phi này chẳng lẽ cùng Mặc Phong Hoa có quan hệ ? Bất quá xem bộ dáng Mặc Phong Hoa lạnh lùng lễ phép, hiển nhiên cũng không phải.
Thư Lâu tầm mắt dừng trên mặt Mặc Phong Hoa, nói thật, một nam nhân như Mặc Phong Hoa xác thực rất dễ nhìn .
"Hắn thoạt nhìn thật đáng yêu, ta có thể sờ sờ hắn không ?" Triệu Khang luôn là một bộ dáng thật cẩn thận.
"Hắn chính là tân đệ đệ của ta?" Tam hoàng tử Triệu Toàn lớn mật hơn một ít, hắn là người thứ nhất chạy tới .
Nghe được lời nói của hai tiểu hài tử Thư Lâu liền có chút rối rắm , không phải hắn không thích hài tử, chỉ là hắn rất sợ bị mấy hài tử niết mặt loạn nhu. (vừa nựng vừa nhéo)
"Thất Dạ điện hạ mệt mỏi, nên ngủ, người tới." Mặc Phong Hoa giống như là đọc hiểu tâm Thư Lâu, thời điểm hai hoàng tử chạy tới liền đứng lên, lợi dụng ưu thế thân cao tuyệt đối khiến hai hoàng tử đều không có biện pháp đụng tới một cọng tóc của Thư Lâu.
Nhưng không có đem Thư Lâu tống xuất đi, Mặc Phong Hoa đi tới một bên đem Thư Lâu một lần nữa bỏ vào giường anh nhi, hành động như vậy khiến Lâm quý phi cùng An quý phi đều có chút kinh ngạc, nhưng cũng không lại để hai hoàng tử đi tiếp cận Thư Lâu.
Đệ thất chương
Bảo hộ
"Bộ dáng Quốc sư đại nhân ôm hài tử thoạt nhìn thật ôn nhu a, trước đó, rất khó tưởng tượng ngài cũng có một mặt ôn hòa như vậy." Lâm quý phi ở bên cạnh rất nhanh ngồi xuống, mấy hoàng tử sớm đã bị mang ra ngoài.
Bây giờ , là thời gian nhóm đại nhân nói chuyện với nhau .
Mặc Phong Hoa nhợt nhạt cười, không để ý lắm.
Thư Lâu nằm trên giường nghe, hai quý phi sau khi trải qua một loạt cuộc đối thoại , rất nhanh đã uyển chuyển hỏi tới việc quốc sư có thu đồ đệ hay không, làm quốc sư lại lập chiến công hiển hách, đồng thời là người kiêm nhiệm Tông chủ hai hệ phong hỏa tu tiên, tuổi trẻ mà anh tuấn , Mặc Phong Hoa không thể nghi ngờ là nhân vật trọng yếu cho các thế lực cung đình ý đồ mượn sức.
Thực sự là hoàng tử sống an nhàn sung sướng có thể kiên nhẫn học tập tiên pháp sao?
Có lẽ vẫn là năm chữ "đồ đệ của Quốc sư" bị những người này nhìn trúng đi.
Cái này gọi là , lợi thế chính trị.
Thư Lâu rất muốn nhìn xem vị quốc sư này sẽ trả lời như thế nào, đem hoàng tử này đó thu làm đồ đệ?
Nhưng hiển nhiên tên quốc sư tại trước mặt Hoàng đế cũng chưa từng cúi đầu, lại càng không dễ dàng hướng hai vị quý phi thần phục, nghe xong lời nói của hai vị quý phi, Mặc Phong Hoa như trước khóe miệng cười nhẹ kia có vẻ đạm mạc lại lộ ra hương vị trào phúng, không vội không hoãn đã mở miệng:"Cần phải khảo nghiệm một phen."
Ngắn ngủn , chỉ có sáu chữ .
Đây là câu trả lời của Mặc Phong Hoa.
Chỉ cần Y không muốn, cũng không người nào có thể bắt buộc Y.
Vấn đề là, nên như thế nào để khảo nghiệm một phen a?
Thân là quốc sư, đồng thời cũng là thiên hạ nổi tiếng đại tu tiên chi nhân, Mặc Phong Hoa cách bốn năm tại trên đại lục Trung Thổ sẽ mời dự họp chọn lựa một lần, người thông qua khảo nghiệm là có thể trở thành đệ tử của Y, hiển nhiên Mặc Phong Hoa cũng sẽ không vì đối phương là hoàng tử liền thả lỏng điều kiện hoặc là mở một cửa sau.
Không thương lượng được lợi ích gì, sau khi bị Mặc Phong Hoa qua loa tắc trách có lệ vài câu, hai vị quý phi cũng chỉ có thể mang ái tử rời đi.
Ban đầu ở bên cạnh quốc sư, Thư Lâu kỳ thật còn vì Mặc Phong Hoa mà lo lắng, người này tuy rằng bộ dáng xem ra rất lợi hại, nhưng trên thế giới này không có bất cứ người nào có năng lực chống lại thế lực triều đình, Mặc Phong Hoa không sợ cuối cùng bị thế lực Hoàng đế cùng quý phi đẩy ngã sao?
Các Đế vương vĩnh viễn cũng không thể thích một thần tử công cao chấn chủ, mà thần tử này đồng thời còn có được lực lượng khiến người kinh khiếp.
Mặc dù trên danh nghĩa Thư Lâu là hài tử thứ bảy của Hoàng đế, nhưng từ khi hắn vào đại phận Phiến Vương đô này, trừ bỏ lần đầu tiên thấy qua Hoàng đế, cái "Phụ thân" kia vốn không có lại đến nhìn hắn, đại khái là còn giữ lại ký ức một đời trước , đối cái người gọi là Hoàng đế cũng không có cảm tình gì, Thư Lâu đối với địa phương này cũng không có cảm thấy cái gì đau thương.
Thời điểm hắn nghĩ như vậy, Lâm quý phi nguyên bản hẳn là đã rời đi đột nhiên lại quay trở về.
Không có thông báo gì, Thư Lâu thì nghe cửa thư phòng lại bị người từ bên ngoài mở ra phát ra một tiếng "lạc chi", theo sau hắn nghe thấy thanh âm Lâm quý phi.
"Quốc sư đại nhân." thân là quý phi thiếu vài phần cao ngạo cùng uy nghiêm, nghe thế nào cũng là cổ hương vị biết vâng lời.
Mà quốc sư lúc trước coi như ôn hòa, lúc này thanh âm lại tràn ngập uy áp:"Lâm, lá gan của ngươi, là càng lúc càng lớn ."
Đây là đối thoại giữa một quý phi cùng quốc sư sao?
"Quốc sư đại nhân, đứa nhỏ này......"
Chẳng lẽ là nói hắn?
"Không được động đến hắn."
"Ta......"
"Một người thông minh, không nên hỏi việc nàng không nên biết, lúc trước ngươi tự tiện hành động ta không hỏi đến ."
"Tôi hiểu."
Đối thoại này kỳ quái lại khiến Thư Lâu âm thầm kinh hãi, đêm hôm đó người muốn hại hắn chẳng lẽ là Lâm quý phi?
Nhưng hắn bất quá là một hoàng tử không có bất cứ bối cảnh thế lực nào chống đỡ, thậm chí cũng không được phụ thân sủng ái, như thế nào có khả năng uy hiếp đến những người khác chứ ?
Hắn nghĩ như vậy, cũng không đại biểu những người khác sẽ cùng hắn nghĩ như vậy .
Tới im lặng, đi vội vàng, sau khi nói mấy câu Lâm quý phi liền ly khai.
Đột nhiên có chút mệt nhọc, Thư Lâu chậm rãi nhắm hai mắt lại, đột nhiên cảm giác phảng phất có người đứng ở bên hắn, còn nói cái gì đó .
Đáng tiếc, thanh âm không có nghe rõ.
"Bất cứ người nào thương tổn ngươi, đều không nên sống trên đời này."
......
......
Thời gian Mặc Phong Hoa ở tại vương đô đại khái khoảng ba tháng, lúc đó không hề thiếu các danh môn phú hào vương đô thay nhau tới cửa bái phỏng, so với trong tưởng tượng của Thư Lâu có chút không giống, hắn nguyên bản nghĩ thân là tu tiên chi nhân Mặc Phong Hoa hẳn là tên gia hỏacự nhân vu ngàn dặm chi ngoại (*) , hơn nữa Mặc Phong Hoa thân mình khí chất cũng là lạnh lùng .
(*) đối với người ngoài thì lánh xa , cách biệt .
Nhưng ba tháng này Mặc Phong Hoa cơ hồ tiếp kiến tất cả những người đến bái phỏng Y, giờ khắc này Thư Lâu đột nhiên hiểu được, có thể trở thành quốc sư, không đơn giản chỉ dựa vào cái tự phụ và kiêu ngạo của tu tiên chi nhân.
Nhưng cái dạng minh mục trương đảm (trắng trợn) cùng các vương hầu quý tộc kết giao này, Mặc Phong Hoa trong lòng rốt cuộc suy nghĩ cái gì a?
~~~~~~~~~~~~~~~
Đệ bát chương
Rời vương đô
Thời điểm Thư Lâu vào thế giới xa lạ này làm một anh nhi mới sinh được ba tháng , hắn theo quốc sư Mặc Phong Hoa cùng ly khai vương đô Vương Triều Trung Thổ, cái địa phương có thân sinh phụ thân trên danh nghĩa của hắn.
Kỳ thật tại thời điểm bọn họ rời vương đô Hoàng đế có ra đưa tiễn, nhưng hắn nghe được thấy được , hết thảy cùng hắn đều không có quan hệ gì, người mà dân chúng cùng triều thần , Hoàng đế đưa là vị quốc sư quyền cao chức trọng, mà không phải hắn – tiểu tiểu Thất Dạ hoàng tử này, từ lúc bắt đầu đến kết thúc, Hoàng đế không nhìn hắn một cái cũng không hỏi những sự tình liên quan tới hắn một câu.
Anh nhi hơn ba tháng đã có thể dựa lưng vào người ôm hắn miễn cưỡng ngồi dậy, đại đồ đệ duy nhất của Mặc Phong Hoa khuôn mặt rất dễ nhìn, chỉ là tóc bạch sắc cùng làn da có vẻ tái nhợt khiến thiếu niên gọi là Cố Tích Trầm này có chút hương vị băng lãnh, im lặng ôm Thư Lâu ngồi trong xe ngựa xa hoa đã sớm chuẩn bị sẵn, xuyên thấu qua cửa sổ cùng Thư Lâu nhìn thế giới bên ngoài.
Thư Lâu đối với thiếu niên gọi là Cố Tích Trầm này cũng không hiểu nhiều lắm, nhưng hắn từ những đối thoại ngẫu nhiên của mọi người biết Cố Tích Trầm là đệ tử Mặc Phong Hoa vô cùng đắc ý , cũng là thiên tài Phong Tông trăm năm khó ngộ nhất.
Bên ngoài "nhóm Đại nhân" sau khi lần lượt cung kính, tạ lễ nhã nhặn cáo từ hoặc là hàn huyên hữu nghị cuối cũng từ biệt , Mặc Phong Hoa đi tới xe ngựa to này của bọn họ ngồi xuống , lúc Mặc Phong Hoa trở về ngồi vào xe , Thư Lâu nhìn thấy khóe miệng luôn treo tươi cười của nam nhân này cũng dần dần biến mất hầu như không còn.
Xe ngựa rất nhanh chuyển động, cảnh vật hai bên cửa sổ dần dần bay vút mà qua, Mặc Phong Hoa mắt chỉ thản nhiên nhìn vương đô hùng vĩ kia dần dần đi xa, không có lưu luyến, không có cảm tình, nhưng trong im lặng lại có cái gì đó khó nói ra .
Còn có thể lại trở về , lần trở về tiếp theo sẽ phát sinh sự tình gì ?
......
......
Đây là một đoạn hành trình dài , từ vương đô đi ra ,về sau bọn họ mỗi ngày điều khiển xe ngựa hướng phía nam đi, đại khái qua hai tháng mới tới nơi .
Thư Lâu nguyên bản nghĩ nếu là thế giới có tiên pháp, bọn họ có thể hay không giống điện ảnh hoặc là trong tiểu thuyết miêu tả thông qua quái thú kì lạ hoặc là một ít công cụ cổ quái, lập tức là có thể tới nơi, nhưng kết quả là bọn hắn bôn ba hai tháng.
Nhưng Mặc Phong Hoa khẳng định vẫn có dùng chút pháp thuật , bọn họ ngồi xe ngựa im lặng giống như là chạy trên bông , không có một chút xóc nảy, Mặc Phong Hoa đại bộ phận thời gian đều ngồi trong xe ngựa đọc sách, mà hắn thì do Cố Tích Trầm chiếu cố.
Thư Lâu không rõ, vì cái gì Mặc Phong Hoa không đem theo hai nữ hầu lúc trước hay chiếu cố hắn, không lẽ vì hai nữ hầu kia là người vương đô?
Trước mắt làm một hài tử, hắn cảm thấy hắn không cần phải suy xét nhiều như vậy.
Người lớn lên về sau trải qua nhiều sự tình hơn, thường thường sẽ vô cùng hoài niệm thời thơ ấu vô ưu vô lự trước đó , hắn trước đây cũng từng trong mộng mơ thấy mình trở lại thời thơ ấu, mà hiện tại này hết thảy đều đã trở thành hiện thực.
Cho dù hắn có tư tưởng cùng kinh nghiệm của người thành niên, giai đoạn hiện tại hắn cũng chỉ muốn làm một tiểu hài nhi vô ưu vô lự, không biết trời cao đất rộng.
Trung thổ đại lục cực kì rộng lớn, mà Vương Triều chiếm cứ phiến đại địa này vì chống cự Ma Đô đến từ phương bắc tiến công nên vương đô thiết lập ở tại phương bắc, Hoàng đế lại làm gương cho binh sĩ, mang đến cho quân Vương Triều cùng với con dân sĩ khí to lớn vô cùng.
So sánh với phương bắc mênh mông khôn cùng, Mặc Phong Hoa trú tại phiến đại lục khí hậu ấm áp, bốn mùa rõ rệt, thời điểm bọn họ trở về vừa lúc là cuối xuân sơ hạ , ánh nắng tươi sáng, thời tiết một mảnh tình hảo.
Nghi thức chào đón Không có gì quá long trọng , địa phương Mặc Phong Hoa lặng lẽ về tới này tên là Nguyên Mộc thành, so sánh với vương đô xa hoa đồ sộ, thì Nguyên Mộc thành là một thành thị nhộn nhịp, phồn hoa tinh xảo.
Phủ đệ Quốc sư mặc dù ở giữa Nguyên Mộc thành rộn ràng nhốn nháo, nhưng Mặc Phong Hoa tựa hồ cũng không có ý dừng chân nơi này, bọn họ trực tiếp ở lại tại Hỏa Tông.
Hỏa Tông cùng Phong Tông thế lực chủ yếu phân bố tại khu vực trung bộ của Trung Thổ đại lục,được đặt phân biệt ở hai bên trái phải Nguyên Mộc thành.
Mặc Phong Hoa ban đầu là tiến vào Phong Tông học tập, sau lại làm trao đổi sinh (giống trao đổi học sinh của mình) đến hỏa tông học tập tiên pháp, cho đến ngày nay, nam nhân này đã trở thành Tông chủ hai hệ Phong Hỏa, bình thường đại bộ phận thời gian vẫn là dừng lại tại Hỏa Tông.
~~~~~~~~~~~~~
Đệ cửu chương
Bốn năm sau
Khi đến mùa thu , thiên cao phong thanh. (tựa như trời cao gió mát đó)
Một mảnh rừng phía sau núi Hỏa Tông hàng loạt cây Phong diệp (lá phong) màu sắc không đồng nhất phủ đầy đất, tầng tầng lớp lớp phong diệp xếp cùng một chỗ, màu sắc hỏa hồng cùng vàng óng xen lẫn dưới ánh mặt trời giống như một bức tranh đại tán (*)được tô màu điểm sắc , hi hi linh linh những tia nắng lọt qua kẻ lá rọi xuống những phiến lá rãi rác trên mặt đất .
(*) đại tán là cái ô lớn
Trong rừng yên tĩnh ngẫu nhiên chỉ có vài tiếng chim hót cùng với tiếng gió lồng lộng, một ít hơi nước bao trùm những đám lá khô hồng sắc trên đất , một đôi chân trắng trắng nộn nộn đạp lên lạc diệp (lá rơi), lạc diệp không chịu nổi sức nặng phát ra tiếng vang thanh thúy "Ca xuy", nghe như là rừng đang tấu vang khúc nhạc.
Trên tay cầm theo một đôi hài nhỏ , ống quần xoăn đến đầu gối, bộ dáng ước chừng là hài tử bốn năm tuổi một mình đi bộ trong rừng, miệng còn ngân nga bài hát không rõ, nghe làn điệu kia cũng không ra tiết tấu gì .
Đi qua một mảnh rừng phong diệp, tiểu hài nhi như rất quen thuộc đã xuyên qua con đường đến một không gian thoáng đảng , đi vài bước nhỏ chính là một dòng suối cạn , dưới dương quang chiếu xuống mặt nước một mảnh ba quang lấp lánh, nước sông trong suốt thấy đáy, con cá thật nhỏ xuyên qua khe hở hòn đá nhỏ một bộ dáng vui thích .
Hướng bờ suối ngồi xuống trên một tảng đá bóng loáng, Thư Lâu loan hạ eo vốc lên một ít nước suối rảy lên mặt mình , thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền đổ nằm lên cỏ trên bờ .
Bên tai, chỉ có tiếng hít thở của thiên nhiên phát ra nhợt nhạt.
Đi vào thế giới này đã bốn năm , bốn năm hắn không có trở lại vương đô một ngày, vương đô bên kia cũng không có mang bất cứ tin tức nào lại đây, mặc dù hắn là một hoàng tử, nhưng giống như sớm đã biến mất trên thế giới này.
Tiểu thủ che dương quang bắn thẳng xuống trước mắt, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Mấy năm nay hắn vẫn đi theo bên người Mặc Phong Hoa, nam nhân kia đối hắn tựa hồ là thái độ cực kì dung túng cùng cực vi sủng nịch, từ một tuổi về sau hắn học đi xong liền luôn nơi nơi chạy tới chạy lui, cái loại sinh hoạt của anh nhi mỗi ngày ăn ngủ ngủ ăn thật sự là sắp đem hắn nghẹn chết, Mặc Phong Hoa cũng không quản hắn, đối hắn cơ hồ là có cầu tất ứng.
Vì cái gì đối hắn tốt như vậy?
Bởi vì hắn hiểu chuyện, hắn là hoàng tử, hay là vì nguyên nhân gì khác?
Có đôi khi, hắn thấy không hiểu ánh mắt Mặc Phong Hoa nhìn hắn.
Hôm nay là một ngày đặc biệt , bốn năm trước Mặc Phong Hoa từng nói cứ cách bốn năm sẽ thông qua lựa chọn , chọn ra một môn đồ, mà hôm nay chính là ngày Mặc Phong Hoa thu đồ đệ .
Hỏa Tông ngày thường cực kì im lặng đột nhiên cũng náo nhiệt lên, nghe nói từ dưới núi đến trên núi, trên đường đều đầy xe ngựa và người từ ngũ hồ tứ hải đến, bọn họ đi đến nơi này mục đích chỉ có một, đó chính là trở thành môn đồ quốc sư.
Mặc dù hắn đi theo bên người Mặc Phong Hoa bốn năm, nhưng nam nhân này cũng không dạy cho hắn bất cứ pháp thuật nào .
Đến hôm nay, Thư Lâu cũng chỉ mới học xong văn tự của thế giới này, kỳ thật cũng chính là thể chữ lệ (3) mà thôi, may mắn hắn đời trước bình thường không có việc gì thì thích luyện chữ , hiện tại nhận chữ cũng rất đơn giản .
(3) thể chữ lệ – hay Lệ thư là kiểu chữ thông dụng thời nhà Hán. Còn gọi là Hán Lệ, Tả Thư hoặc Bát phân. Kiểu chữ giống tiểu triện, nhưng những nét mác lượn sóng tăng dần lên, trở thành đặc điểm nổi bật.
Ngáp một cái, Thư Lâu có chút đầu choáng choáng chuẩn bị ngủ trưa, bốn năm này hắn mỗi ngày đều sinh hoạt quá vô ưu vô lự, không có gánh nặng gì, không có áp lực gì, cũng không có suy nghĩ sự tình tương lai, thêm Mặc Phong Hoa đối hắn lại thập phần dung túng , ngược lại có loại cảm giác là một tiểu hài tử dưỡng lão.
"Ngươi bình thường đều thích một người chạy tới sau núi sao?"
Bên người đột nhiên xuất hiện thanh âm khiến Thư Lâu hoảng sợ, hắn mạnh mẽ mở to mắt liền thấy được Mặc Phong Hoa không biết khi nào đứng ở bên người mình, nghịch quang hạ xuống khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của nam nhân, là khuôn mặt anh tuấn được con dân Trung Thổ xưng là "Đệ nhất mỹ nam tử".
Lúc này Mặc Phong Hoa không ở tiền điện tuyển nhận đệ tử, như thế nào chạy đến nơi này ?
——————
Lời tác giả : Bởi vì [ tru thần ] trùng tên với một tác phẩm khác , cho nên liền đổi thành [ tru thần chi thương ]
Yên tâm đi , sẽ không là bi kịch, cũng không có gì ngược .
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đệ thập chương
Tưởng niệm chi tình
"Ân." Thư Lâu lên tiếng, hắn kỳ thật thích cảm giác ở một mình, là thói quen đời trước lưu lại, cũng bởi vì thời điểm một mình một người ở trong rừng yên tĩnh có cảm giác thực thoải mái, bình thản.
Hắn ngồi dậy, nhưng Mặc Phong Hoa ngược lại đến cạnh hắn nằm xuống trên cỏ, khóe môi thản nhiên nhếch lên tiếu ý nhợt nhạt, hai tay gối sau đầu nhìn lên bầu trời , trong mắt một mảnh thanh minh, giống như trời quang kia không nhiễm một hạt bụi nhỏ.
Ngày thường Mặc Phong Hoa kỳ thật cùng hắn trao đổi không nhiều lắm, trước mặt người ngoài luôn là bộ dáng quốc sư cao cao tại thượng lạnh lùng khiến người không thể tiếp cận, rất ít khi giống hiện tại, cảm giác tùy tính thả lỏng.
"Khi ta còn nhỏ cũng thích đến nơi đây." Nhìn Thư Lâu ngồi bên cạnh liếc mắt một cái, Mặc Phong Hoa thân thủ ôm lấy eo nhỏ của Thư Lâu đem người kéo xuống, dùng một cánh tay của mình làm gối đầu để Thư Lâu dựa vào.
Tuy rằng bọn họ nhận thức bốn năm, nhưng trừ bỏ thời kì còn là anh nhi thường xuyên bị Mặc Phong Hoa ôm ra, Thư Lâu rất ít cùng Mặc Phong Hoa có tiếp xúc thân mật.
Hôm nay là làm sao, Mặc Phong Hoa chẳng lẽ động kinh , mạc danh kỳ diệu chạy đến phía sau núi tìm hắn, lại mạc danh kỳ diệu cùng hắn nằm trên cỏ nhắc tới chuyện cũ.
"Ta thời điểm bốn tuổi tiến vào Phong Tông học tập pháp thuật, thoáng học chút cơ bản, khi đến tám tuổi liền đến Hỏa Tông, phiến rừng phong diệp này vẫn chưa đổi, nhưng rất nhiều người đều đã thay đổi."
Mặc Phong Hoa ngữ khí thực bình tĩnh, giống như đang tự thuật lại sự tình của người khác, mà không phải của chính Y.
Một hài tử bốn tuổi liền bắt đầu học tập pháp thuật, thời điểm trước bốn tuổi kia Mặc Phong Hoa đang làm gì, người nhà cha mẹ hắn đâu? Chuyện này Thư Lâu đều chưa nghe người ta nhắc qua .
"Ngươi cũng thay đổi sao?" Thư Lâu hỏi .
"Ta sao? Có lẽ là thay đổi, có lẽ là không có."
Đây là câu trả lời loạn thất bát tao gì, có là có, không là không, trả lời ba phải như thế thì cái nào được.
Thư Lâu hơi chút xê dịch trên khuỷu tay Mặc Phong Hoa muốn tìm vị trí thích hợp, hỏi :"Hôm nay không phải sẽ chọn lựa môn đồ sao, ta nghe nói rất nhiều người đến đây, ngươi ở chỗ này không thích hợp đi?"
"Ngươi trông mới tí tuổi , nhưng nói chuyện luôn giống đại nhân ." Mặc Phong Hoa bỗng dưng cười.
Bởi vì hắn vốn không phải một tiểu hài tử a.
"Chỉ là các ngươi đều cảm giác một hài tử nên cái gì cũng không biết, nhưng có thời điểm hài tử đều thấy rõ ràng hơn so với ai khác." Thư Lâu nói.
"Như vậy chờ sau khi ngươi lớn lên, ngươi muốn làm cái gì?" Mặc Phong Hoa hôm nay đặc biệt nhàn, một chút cũng không có bộ dáng muốn rời đi.
"Làm một hoàng tử nhàn nhã , mỗi ngày phơi nắng, câu cá hoặc câu cái gì đó." Đây chính là lý tưởng chân chính của Thư Lâu a, sinh hoạt không có áp lực cùng gánh nặng gì, an an tĩnh tĩnh , bình bình đạm đạm .
"Nghe ra thật hảo a ." Khóe miệng tựa hồ là nhếch lên , Mặc Phong Hoa ngữ mang tiếu ý nói.
"Quốc sư, ngươi có thể nói cho ta một ít chuyện thời thơ ấu của ngươi trước đây như thế nào được không ?" Nếu Mặc Phong Hoa không có ý tứ rời đi, Thư Lâu cố gắng thử cùng đối phương hàn huyên một chút .
Mặc Phong Hoa sủng hắn, hắn muốn cái gì đối phương đều cho hắn, nhưng bọn hắn trao đổi cũng là cực ít .
"Gọi ta Phong Hoa." Trả lời Thư Lâu , cũng là lời nói kỳ quái như vậy.
Thư Lâu môi nở nụ cười:"Vậy ngươi về sau cũng gọi ta là tiểu Lâu."
So với cái tên Thất Dạ này, hắn càng thích tên nguyên bản của mình hơn .
Không truy vấn, Mặc Phong Hoa cười gật gật đầu:"Hảo."
"Như vậy Phong Hoa, ngươi có thể nói cho ta một nghe một ít sự tình trước đây của ngươi sao?" Đổi xưng hô, hắn hỏi.
Ngửa đầu nhìn lên bầu trời xanh kia, mây trắng kia , Mặc Phong Hoa thanh âm như nước sông chảy xuôi cách đó không xa, thanh liệt mà lại bằng phẳng:"Ta vốn là sinh ra tại phía nam trong nhà một người bình thường, sau một lần lũ lụt không còn nhà , người thân cũng không còn. Thời điểm đói khổ lạnh lẽo là sư phó đã cứu ta, hắn mang theo ta đi tới Hỏa Tông, dạy ta pháp thuật, thời điểm kia hắn luôn thích một mình ngồi trong rừng này, về sau hắn rời đi, một đoạn thời gian rất dài ta đã không có tới nơi này, sợ nhớ tới hắn......"
"Hắn đi nơi nào ?"
"Hắn đã chết." Bình tĩnh trả lời.
"Thực xin lỗi......" Giống như hỏi sai rồi, Thư Lâu nhìn phía Mặc Phong Hoa, đột nhiên cảm giác có chút đau lòng, Mặc Phong Hoa hẳn là rất tưởng niệm sư phó của hắn đi.
"Đã qua đi, nếu không ta cũng sẽ không đến phiến rừng này." Nói, Mặc Phong Hoa chậm rãi đứng lên, bốn phía cây cối tuy rằng cao chọc trời , nhưng bị khí thế của nam nhân này ép tới có cảm giác không hề tồn tại.
Thư Lâu ngửa đầu nhìn, nam nhân này cơ hồ đem cả trời che lấp :"Ngươi rất nhớ hắn đi?"
"Đúng vậy, vẫn đều rất nhớ hắn." Mặc Phong Hoa bán ngồi xuống, loan hạ eo thân thủ đem đôi chân nhỏ của Thư Lâu ngâm trong suối nhỏ tựa hồ như một đóa sen trắng mò lên, cũng không ngại bẩn dùng vạt áo hắc sắc của mình lau khô , chậm rãi mang hài vào cho Thư Lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top