Chương 19(20): Kết Cục Của Việc Cãi Lại


Vân Thiển đứng xem kịch, trong đầu mờ mịt. Y nhìn nam nhân xinh đẹp đang ngã ngồi trước mắt mình, mơ hồ có thể thấy được bản thân trước đây.

Khi y và Dạ Quân Ly yêu nhau, y cũng thường vô cớ gây sự như thế này. Nhưng Dạ Quân Ly chưa bao giờ tức giận và luôn nuông chiềuy , dung túng y một cách bừa bãi.

Nhưng bây giờ, Dạ Quân Ly đã khẳng định rõ rằng hắn không có ý định sẽ dung túng cho Khuynh Nhan.

"Ngươi nhàn rỗi lắm à? Hay là ngươi cho rằng ta rất nhàn rỗi?" Dạ Quân Ly nghiêm mặt mắng, mặc dù không có sát khí, nhưng ngữ khí cùng vẻ mặt đều trở nên nghiêm nghị.

Thấy tình thế không ổn, Khuynh Nhan vội vàng từ dưới đất đứng dậy, ngữ khí trở nên nịnh nọt: "Đừng tức giận, đừng tức giận, ta làm như vậy không phải vì để... xoa dịu bầu không khí sao. Ngài nhìn xem, Dạ Thương Cung của ngài suốt ngày không có sự sống, thật nhàm chán biết bao."

Khuynh Nhan tiếp tục nói nhảm: "Ngài có tính khí xấu như vậy bởi vì ngài cứ suốt ngài ru rú trong ở trong môi trường u ám này cả ngày đó!"

Vân Thiển nghe Khuynh Nhan quở trách Dạ Quân Ly, trong lòng cảm thấy có chút mất mát. Y lặng lẽ liếc nhìn Khuynh Nhan, nhưng khi khóe mắt lại vô tình chạm phải ánh nhìn của cậu, y mới nhanh chóng dời tầm mắt đi.

Người này dám nói thẳng trước mặt Dạ Quân Ly như vậy, nhất định là đã chiếm được địa vị nhất định trong lòng Dạ Quân Ly... Y nhìn thấy hắn cũng không có tức giận, cũng không có phản bác lại. Không biết là vì khinh thường, hay là vì dung túng...

Vân Thiển cúi đầu, đang nghĩ ngợi. Đột nhiên có một bóng người che khuất nguồn sáng ở trước mắt, trên đỉnh đầu của y truyền đến một thanh âm cùng với vẻ mặt nghiêm nghị: "Ngươi là, Vân Thiển?"

Ở trong điện lâu như vậy, Khuynh Nhan lại trở nên nghiêm túc.

Vân Thiển không có ngẩng đầu, cũng không có trả lời, chỉ là ngẩn người nhìn ngón chân của mình.

Y không đi giày, mắt cá chân mảnh khảnh của y bị trói bởi những sợi xích dày và nặng, nhìn kỹ vẫn còn vài vệt máu. Đêm qua khi y đang ngủ, Nhiễm Trầm đã âm thầm giúp y bôi thuốc, nhưng vết thương vẫn mãi không lành. Cũng đúng, những xiềng xích này đều sẽ thật tàn nhẫn đối với bất kỳ ai, huống hồ là Vân Thiển, một người gầy gò và mỏng manh.

Thấy Vân Thiển không trả lời, Khuynh Nhan dời tầm mắt sang Dạ Quân Ly với vẻ mặt khó hiểu.

"Ha, ngươi thấy ta đã quá tốt với ngươi trong hai ngày qua rồi à?" Dạ Quân Ly cảm thấy một cỗ tức giận không thể giải thích được khi đối mặt với thái độ bướng bỉnh của Vân Thiển. Thực ra, Nhiễm Trầm tưởng rằng miễn là Vân Thiển không cố ý khiêu khích Dạ Quân, cũng có thể yên tâm trải qua vài ngày.

Tuy nhiên, Vân Thiển thật không biết sợ. Y hồi phục lại thái độ phản đối ban đầu, cười khẩy, ngước mắt lên và cố chấp nhìn Dạ Quân Ly một cách chế giễu.

"Ta không yêu cầu ngươi đối tốt với ta! Thế nào? Ngươi có chắc là không còn tình cảm với ta? Năm đó chơi với ta còn không đủ sao?"

Biết rằng điều cấm kỵ nhất của Dạ Quân Ly là những gì đã xảy ra khi đó, Vân Thiển giả vờ kích thích hắn bằng lời nói. Ngay khi hắn có dấu hiệu mềm lòng với Vân Thiển, y thậm chí sẽ trở nên thô lỗ hơn

Tâm tư của Khuynh Nhan lúc đó không nằm trên người Vân Thiển, cậu chính là đang để ý tới khuôn mặt hốt hoảng của Nhiễm Trầm, hàng mi thanh mảnh khẽ run, tim đập loạn xạ.

"Bốp!" Một cái tát giòn giã và sắc bén giáng xuống mặt Vân Thiển.

Do bị thu hồi thần lực, Vân Thiển bị đánh vào một bên đầu, khóe miệng vẫn còn một vệt máu, hai tai ù đi.

Khuynh Nhan trở nên gấp gáp, trong khi mất kiên nhẫn ngăn bàn tay đang định di chuyển của Dạ Quân Ly, cậu đồng thời quan sát thấy toàn bộ sự lo lắng của Nhiễm Trầm.

Cậu không ngờ rằng để thỏa mãn trí tò mò của mình, cậu đã tùy hứng nghĩ ra màn kịch này, cuối cùng lại thành ra như vậy.

"Khuynh Nhan! Đem thứ phế vật này xuống! Ta không muốn hắn xuất hiện trước mặt ta nữa!"

Cung điện yên tĩnh và trống rỗng trong nháy mắt bị bao phủ bởi một tầng sương mù xám xịt, che phủ tất cả ánh sáng.

Nhiễm Trầm đáp ứng liên tục và nhanh chóng mang Vân Thiển rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top