Thanh tế giận thiên uy


Hồi lâu, Hề Hoài mới buông Trì Mục Dao ra.

Trì Mục Dao thở hổn hển mấy hơi, lấy lại tinh thần, mới ra vẻ hung hăng mà nói Hề Hoài: "Lần sau đừng mạnh như vậy!"

Lần sau...

Từ này lấy lòng Hề Hoài, khiến hắn nhướng mày, gật đầu đồng ý: "Hảo."

"Ta phải ở lại đây xem tình trạng của thanh hồ, với nghĩ cách đánh tan chướng khí. Ngươi nhanh đi trước đi, ta ở lại đây một mình là được."

Hề Hoài nhìn nhìn khắp nơi.

Hắn chú ý thanh hồ kia đi theo Trì Mục Dao tới đây, bây giờ lại không thấy. Hắn dừng mắt ở chỗ giấy mỡ vàng bao trên xác chết, mơ hồ có thể thấy được xác chết có chút quen mắt.

Còn nữa, lúc nãy thanh hồ được hắn ôm đi cùng luyện chuông vàng, biết được thanh hồ có khả năng tán chướng khí.

Xem xét trước sau, hắn đột nhiên ngộ ra điều gì.

Khó trách cái đồ án kỳ quái kia có thể tạm thời trấn trụ chướng khí.

Bất quá, không cần thiết tự làm mình bị thương đi?

Nhìn thấy nhưng không nói ra, Hề Hoài chỉ trả lời: "Ta không vội, ta ở ngoài cửa canh giúp ngươi."

Trì Mục Dao tự nghĩ việc trị liệu cho thanh hồ có Hề Hoài ở ngoài càng an toàn hơn, vì thế trả lời: "Ừm... Được."

Hề Hoài ra khỏi phòng, lúc này trong phòng chỉ một mình Trì Mục Dao.

Trì Mục Dao đi lại bên xác thanh hồ lấy tờ giấy mỡ vàng ra, liếc nhìn thanh hồ đang hữu khí vô lực mở mắt liếc Trì Mục Dao, lập tức nhắm mắt lại.

Thanh hồ bị nhìn thấy có chút chột dạ, rốt cuộc hắn là một lão nhân gia làm trò lại bị tiểu bối thấy nhất thời cảm thấy thẹn vô cùng.

Trì Mục Dao nhỏ giọng nói: "Đệ tử chuẩn bị bắt đầu rồi."

Thanh hồ hơi động một chút.

Trì Mục Dao khoanh chân ngồi trên mặt đất, tay đặt trước người thủ quyết, nhắm mắt vận công, đem năng lượng chữa lành từ trong cơ thể đưa vào trong người thanh hồ.

Linh lực trên người hắn chảy ra, thậm chí có thể nói như bị rút cạn khỏi thân thể.

Nếu công pháp của Hợp Hoan Tông là đem linh lực từ bên ngoài đưa vào trong cơ thể người tu luyện, thì giờ phút trị liệu này chính là đem linh lực không ngừng ra ngoài.

Tu vi và sinh hồn trôi đi, cảm tưởng thống khổ như bị người rút xương lột gân, rốt cuộc là đồ vật trân quý nhất thuộc về hắn, lại từng chút bị lấy khỏi thân thể hắn, đây cũng là một loại khổ hình.

Thanh hồ trợn mắt nhìn khuôn mặt thống khổ của tiểu đệ tử, rốt cuộc cảm xúc cũng có chút dao động.

Lúc trước còn cho rằng tiểu đệ tử này chỉ dỗ hắn, không ngờ tên này thật sự ngốc, thật sự nguyện ý vì linh thú hao tổn đến tu vi mình không dễ gì có được, thậm chí lưu lại vết thương hồn phách không thể chữa khỏi.

Ngoài cửa Hề Hoài vẫn luôn chú ý tới động tĩnh của Trì Mục Dao, cảm nhận được Trì Mục Dao không thích hợp, xoay người muốn đẩy cửa tiến vào.

Tay chưa kịp đụng đến cửa thì đột nhiên dừng lại, nắm chặt nắm tay, Hề Hoài ở ngoài cửa kiềm nén xúc động muốn đẩy cửa.

Hắn đứng ở cửa rũ đầu, trong lòng thương xót. Nhưng đây là quyết định của Trì Mục Dao, hắn chỉ có thể đứng ngoài cửa bảo hộ Trì Mục Dao.

Đúng lúc này, tế đàn bên cạnh đột nhiên xuất hiện rối loạn.

Hề Hoài canh giữ ở cửa không thể rời đi, liền từ Vạn Bảo Linh lấy ra một cái gương pháp khí, xem xét tình huống bên kia.

Trên mặt kính thấy được tế đàn bên kia xuất hiện rất nhiều con rối thi, lúc này đang cùng những tu giả đang ở lại xử lý xác chết hồ đánh nhau thành một đoàn.

Lúc này, Hề Hoài có chút lo lắng, hắn sợ Tô Hựu đang làm trò quỷ. Nếu Tô Hựu tới, hắn rất khó bảo hộ Trì Mục Dao.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top