Chương 136 ~ 140


Chương 136: Gánh Vác Trên Vai.
Tiểu Khả Liên


Dời mắt khỏi người Thái Ly, Kỉ Tình liền nhìn về phía đỉnh đầu của hắn. Quả nhiên, ngay lập tức liền tìm thấy được thứ mình cần tìm.

Chỉ thấy, ở khoảng không cách Thái Ly chưa đến hai thước, chính là một trái tim trong suốt như thủy tinh đang treo cao. Trái tim này mặc dù không nằm trong thân thể của ai, nhưng vẫn như cũ không ngừng nảy lên, tựa như có sinh mệnh.

Thậm chí, tiếng đập của nó, so với trái tim của bất kỳ người nào cũng đều phải vang dội hơn.

Mà cũng vào lúc này, đám người mới bừng tỉnh đại ngộ, biết được thì ra đám tơ máu đáng sợ giăng đầy khắp nơi kia, chính là bắt nguồn từ trái tim này.

Ngay khi những người khác ở đây đều chưa kịp phản ứng, Lục Dạ đã đột ngột xuất thủ, từ trong kẽ tay phóng ra ba cây trâm bạc, bắn thẳng về phía khỏa tâm kia.

Nhưng làm Lục Dạ khó hiểu chính là, rõ ràng Thái Ly đã nhìn thấy động tác thăm dò này của hắn. Nhưng hắn ta vẫn như cũ án binh bất động, ngay cả đầu ngón tay cũng đều không thèm nhích.

Chỉ là, một khắc ba cây trâm bạc sắp chạm tới khỏa tâm, thì một luồng sáng liền đã giống như tinh thần lao tới, đem trâm bạc đánh văng.

Nhíu mày, Lục Dạ liền nâng tay, vận dụng linh lực đem trâm bạc thu ngược trở về bên mình, phất tay đem nó cất đi. Sau đó mới nâng mắt nhìn về trên cao.

Thì ra, thứ vừa hất bay trâm bạc của Lục Dạ, chính là một thanh trường kiếm toàn thân phát sáng, tỏa ra hàn quang thấu xương. Nhưng lại mang theo một cỗ văn nhã, vô cùng đặc sắc.

Thanh kiếm ghim sâu vào trong đất, tựa như là nhận được triệu hoán, bắt đầu run lên, chậm rãi rời khỏi mặt đất, bay ngược về sau.

Đến tận khi được một bàn tay đeo găng tay đen giữ lấy, trường kiếm mới hoàn toàn tĩnh lặng để đối phương khống chế.

Chỉ là, dòng chữ ghi trên thân kiếm, lại khiến những người ở đây không khỏi biến sắc mặt. Theo bản năng đồng loạt nhìn về phía Kỉ Tình.

Giống với bọn họ, đáy lòng Kỉ Tình lúc này miễn bàn là đã dâng lên bao nhiêu kinh đào hãi lãng. Y ngẩn ngơ nhìn thân ảnh cầm kiếm ở đằng xa, nhất thời không hiểu rõ tâm tình là gì.

Hắc y của đối phương bị phong lộng, khẽ đong đưa theo chiều gió. Mặt nạ lạnh lẽo, ngăn cách hết thảy cảm xúc ở bên trong, không thể đoán được lúc này hắn đang nghĩ gì.

'Tiểu lâu nhất dạ thính xuân vũ

‎Thâm hạng minh triêu mại hạnh hoa.'

Hai dòng thơ nhu tình khắc trên thân kiếm, nhất thời lại làm đáy lòng Kỉ Tình nặng trĩu. Trước y một bước, Độc Cô Duy Ngã liền đã không kìm được cảm xúc, cất giọng gọi :"Vô Song?"

Hắc y nhân không đáp lời, ngay cả một chút phản ứng cũng không có. Lúc này, Thái Ly đã từ trên cổng thôn đáp xuống. Thân thể treo lơ lửng giữa không trung, từ phía sau choàng tay qua cổ hắc y nhân, tựa đầu vào trên vai hắn.

"Không cần gọi, hắn không muốn nghe thấy giọng nói của ngươi đâu."

Bị ánh mắt của Thái Ly nhìn đến toàn thân phát lạnh. Song, Độc Cô Duy Ngã vẫn không hề lùi bước, tiếp tục hô hoán :"Vô Song, đệ có nghe ta nói gì không? Mau tránh xa hắn ta ra!"

Lúc này, Kỉ Tình đã giơ tay, chặn lại giọng nói của Độc Cô Duy Ngã. Y nhìn thẳng về trước, cũng không biết là đang nhìn hắc y nhân, hay là Thái Ly đang nấp ở sau lưng hắn.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

"Ha, cũng không phải là chuyện gì to tát. Các ngươi không cần kinh ngạc đến vậy đâu." Cười gằn, Thái Ly chỉ lộ ra một đôi mắt, như một đầu độc xà theo dõi từng người ở đây. Nhưng lời nói, lại là hướng về một mình Kỉ Tình.

"Ngươi có lẽ là rất nghi hoặc, tại sao bổn quân trốn ở bên người của nữ nhân mù kia. Nhưng lại không bị nàng phát hiện dị dạng?"

Đối với vấn đề này, Kỉ Tình xác thực là đã từng nghi hoặc qua. Nhưng không cần y trả lời, Thái Ly liền đã tiếp tục nói tiếp :"Có lẽ, các ngươi có nằm mơ cũng không ngờ tới được, bổn quân căn bản cũng không phải đoạt xá. Mà là đầu thai vào một kiếp mới..."

"Không thể nào! Ngươi làm sao có thể bước qua vòng luân hồi được?" Không cần Kỉ Tình nói ra, Không Trần Thánh tăng liền đã trước hết bày tỏ hoài nghi.

Nhàn nhạt liếc ông một cái, Thái Ly chỉ mỉa mai cười. Bất chợt, lại dùng ngón tay chỉ vào ngực hắc y nhân :"Đúng vậy, bổn quân người mang sát nghiệt lớn như vậy. Làm sao có thể đầu thai chuyển thế được chứ?"

"Cho nên, mới nói các ngươi đều không ngờ tới được a."

"Năm đó, ở trên tháp luyện hồn, nếu không phải suy nghĩ ra được hạ sách này, bổn tọa cũng đã sớm hồn phi phách tán rồi." Nhắc tới ký ức đen tối trong lòng mình, nhưng cảm xúc của Thái Ly vẫn bình thản như nước, không chút xao động :"Thiên hạ đều biết, Thái Ly Ma Quân từng trảm bỏ thất tình, luyện thành bảy thanh Ma kiếm Thất Đại Hạn."

"Vậy các ngươi có biết. Năm đó, bổn quân không chỉ trảm đứt thất tình, mà ngay cả lục dục, bát khổ, cùng những ký ức thống khổ của mỗi lần chết đi sống lại mà chính mình từng chịu đựng, cũng đều triệt để tách rời khỏi bản thể hay không?"

Lời nói của Thái Ly, xác thực là mang theo nội dung có chút lớn. Nhất thời lại khiến đám người có phần ăn không tiêu.

Thất tình lục dục, là cảm xúc cùng ham muốn căn bản mà mỗi một người sống trên đời đều cần phải có.

Bát khổ, lại bao gồm : sinh, lão, bệnh, tử, ái biệt ly, oán tắng hội khổ, cầu mà không được, ngũ ấm thạnh khổ.

"Mà những đồ vật dư thừa này, cũng đã sớm được bổn tọa truyền sang cho hắn."

"Ân, còn bao gồm cả 7 phách trong 3 hồn 7 phách của bổn quân nữa... Tất cả đều đang được hắn gánh vác trên vai."

'Hắn' ở đây, hiển nhiên chính là chỉ hắc y nhân này.

Chương 137: Chơi Xấu Sau Lưng.
Tiểu Khả Liên


"Hắn là đệ đệ của ta...đệ đệ của ta làm sao có thể..." Lắc đầu nói, Độc Cô Duy Ngã vẫn không thể chấp nhận được sự thật này. Chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn về phía hắc y nhân :"Vô Song, đệ nói gì đi..."

"Ha ha, nói đi cũng phải nói lại, bổn quân phải thành thật cảm tạ ngươi a, Độc Cô Duy Ngã. Nếu không phải ngươi, bổn quân e rằng cũng sẽ không dễ dàng tìm được một cỗ phân thân thích hợp đến vậy."

"Năm đó, nếu không phải ngươi chiếm đoạt thân phận của hắn, hại hắn suýt chút nữa liền bệnh chết ở trong kho củi. Hắn cũng sẽ không đồng ý cùng bổn quân giao dịch, thay bổn quân gánh chịu ngàn vạn thống khổ. Thậm chí còn bán đứng linh hồn, trở thành bản sao của bổn quân."

Nghe thấy lời nói của Thái Ly, Kỉ Tình liền liếc nhìn Độc Cô Duy Ngã một cái, trong lòng đã có một đàn thảo nê mã chạy ngang qua.

Hai huynh đệ này, thì ra còn có loại cố sự như vậy nữa a! Mặc dù không biết rõ tình tiết, nhưng nhất định là rất rất cẩu huyết rồi!

Song, dù phỉ nhổ trong lòng, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến suy nghĩ của Kỉ Tình :"Những năm này, hắn đều là đang diễn kịch trước mặt bổn tọa?"

"Không hẳn." Nhún nhún vai, Thái Ly vẫn là thay Độc Cô Vô Song giải thích :"Năm đó, sau khi cùng hắn hoàn thành giao dịch. Trước khi bước vào vòng luân hồi, bổn quân đã đem đoạn ký ức về cuộc giao dịch của hắn phong cấm lại."

"Vốn, bổn quân chỉ là muốn đợi sau khi phục sinh rồi, sẽ đích thân tìm hắn phá giải phong cấm. Nhưng nào ngờ, mọi chuyện lại diễn ra thuận lợi hơn cả tưởng tượng của bổn quân, cũng không biết nên nói là trùng hợp, hay là thiên mệnh chú định."

"Hắn thế mà lại trở thành đệ tử của ngươi." Ánh mắt khẽ liếc nhìn Độc Cô Vô Song, Thái Ly mới thấp giọng nói tiếp :"Dù cho ký ức mất sạch. Nhưng đoạn tình cảm mà bổn quân dành cho ngươi, vẫn như cũ ảnh hưởng tới hắn. Khiến hắn một lòng một dạ si mê ngươi..."

"Cho đến tận khi ngươi mang hắn đến Uổng Tử Thành. Phong cấm trong ký ức của hắn mới triệt để được lượt bỏ. Hắn rốt cục cũng nhớ lại được chức trách của chính mình là gì."

Nói tới đây, Thái Ly lại đột ngột hạ thấp tông giọng, tựa như là ma quỷ tại nỉ non :"Hắn chính là quá khứ của bổn quân, mà bổn quân thì chính là thực tại của hắn."

"Hoặc đổi một loại cách nói, hắn liền là Thái Ly đã từng hứng chịu hết thảy đau khổ trong quá khứ."

Đối với mạch não của Thái Ly sau khi đã trảm bỏ hết thảy nhân tính, Kỉ Tình xác thực là không tài nào hiểu nổi. Rõ ràng một giây trước vẫn còn đang tán gẫu, một giây sau, hắn liền đã không nói không rằng, nói đánh liền đánh.

Thái Ly nâng tay, ngay tức khắc, vô tận huyết vụ trên đỉnh đầu của hắn liền lập tức ngưng tụ, hóa thành từng nhân ảnh buông xuống mặt đất.

Những nhân ảnh này, tựa như từng khúc gỗ khô, chỉ còn lại da bọc xương, huyết nhục đều đã biến mất không thấy đâu. Con ngươi trợn trừng, phảng phất lúc nào cũng có thể rớt ra khỏi hốc mắt.

Mặc dù đám thi khô này đều đã không còn hình người. Nhưng dù vậy, một số cá nhân thì vẫn như cũ có thể lờ mờ nhận ra danh tính được.

Khi đám thi khô này buông xuống, Vệ Danh rất nhanh cũng đã từ trong bọn chúng nhìn thấy được người quen :"Thịnh Khải Thánh hoàng?!!"

"Binh giáp trên người những thi khô đằng sau đang mặc, chính là binh khí riêng của binh lính Thịnh Khải hoàng triều." Đã từng cùng quân lính Thịnh Khải hoàng triều giao đấu qua, nên Phượng Tịch rất nhanh cũng mở miệng tiếp lời.

Đám thi khô này buông xuống, ngay tức khắc liền khiến bầu không khí trở nên căng thẳng hơn.

Mười, một trăm, rồi đến một ngàn,... Tất cả binh lính và môn hạ đệ tử của mười bốn tòa tông môn được Cao Hải thống lĩnh, tất cả đều đã bị Thái Ly hút cạn huyết nhục, biến thành xác chết, dùng oán khí đến điều khiển.

Không chỉ vậy, sau khi biến thành thi khô. Thực lực của bọn họ giống như đều đã được uẩn dưỡng qua một lượt, so với trước kia lại càng phải cường đại hơn.

"Sư tôn, kế tiếp phải làm thế nào?" Theo bản năng nhích đến gần Kỉ Tình, ba người bọn họ đều đồng thanh đồng ngữ hỏi.

Vẫn nhìn thẳng về trước, song, Kỉ Tình vẫn là phân ra một chút tâm tư đến căn dặn bọn họ :"Lát nữa tùy cơ ứng biến, tự tìm đối thủ cho mình. Chỉ cần cố thủ, không cần liều mạng. Nhưng tốt nhất, vẫn là đừng để đổ máu."

Câu cuối, là nói với tất cả những người ở đây.

Bởi vì mục đích của Thái Ly, chính là trích máu của bọn họ đến nuôi dưỡng trái tim của hắn.

Kỉ Tình vừa dứt lời, sắc mặt của y liền đã đột ngột biến đổi, ngay lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Thái Ly.

Lúc này, Thái Ly cũng đồng thời đang nâng mắt nhìn y. Bốn mắt tương đối, cơ mặt của hắn liền khẽ động, tạo ra một nụ cười 'đắc chí'.

"Đưa đồ đến tận nơi, đúng là phiền phức ngươi rồi."

Siết chặt nắm tay, Kỉ Tình phải phân ra mấy phần linh lực đến trấn áp bảy thanh ma kiếm bởi vì nghe được triệu hoán của Thái Ly mà đang làm loạn trong giới chỉ của mình kia.

Không được, không thể để Thất Đại Hạn cùng Thái Ly hội ngộ được!

Sắc mặt Kỉ Tình bất biến, nhưng kỳ thực đã âm thầm vận thêm linh lực đến giữ chặt Thất Đại Hạn. Thế nhưng, Thái Ly làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội tốt như vậy chứ?

Vì vậy, ngay lập tức, hắn liền đã hóa huyết vụ thành một thanh mạch đao, xông về phía Kỉ Tình.

"Vô sỉ." Không ngờ rằng Thái Ly lại giở trò chơi xấu sau lưng như vậy, Kỉ Tình thầm mắng một tiếng, nhưng vẫn lập tức nghiêng người ra sau, tránh khỏi đường đao chém tới.

Tình cờ nghe thấy được tiếng mắng của y, Thái Ly liền cười gằn, trả lời với giọng điệu dửng dưng :"Vô độc bất trượng phu a. Trước kia ngươi không phải còn thường hay nói với bổn quân, cái gì mà...nhân vật phản diện chết vì nói nhiều hay sao?"

"Mặc dù bổn quân không cảm thấy chính mình là nhân vật phản diện. Nhưng nếu đã có cơ hội, vì sao còn không nắm chắc?"

Chương 138: Huynh Đệ Tương Tàn.
Tiểu Khả Liên


"Sư tôn!" Lập tức triệu hoán Trường Tương Tư, Độc Cô Duy Ngã liền thả người, lập tức bay về phía Kỉ Tình, muốn giúp y một tay. Chỉ là, vừa mới đi được chưa tới mười bước, hắn liền đã bị một thanh trường kiếm chặn ngang mặt.

"Đối thủ của ngươi, là ta."

Đây là câu nói đầu tiên mà từ đầu đến giờ Độc Cô Vô Song nói ra. Vừa dứt lời, hắn liền đã bắt lấy Thính Xuân Vũ, kiếm phong như hồng, trong nháy mắt hóa thành trăm ngàn kiếm khí thẳng hướng Độc Cô Duy Ngã.

Vội vàng nâng đao đón đỡ, song, Độc Cô Duy Ngã vẫn bị thế công của hắn ép đến không thể không lùi về sau. Có chút kinh dị nhìn xem hắn :"Vô Song, đệ rốt cuộc là muốn thế nào?!!"

Nhưng đáp lại hắn, vẫn như cũ chính là vô số kiếm chiêu liên miên không dứt, tầng tầng lớp lớp như sóng. Một kiếm so một kiếm càng trọng, càng cuồng dã.

"Vô Song!" Không đánh trả, Độc Cô Duy Ngã từ đầu đến cuối cũng chỉ nâng đao đỡ lấy. Nhưng rất nhanh, hắn cũng đã nhận ra được điểm không thích hợp trên người Độc Cô Vô Song.

Độc Cô Vô Song mạnh sao? Đương nhiên là rất mạnh. Nhưng linh lực của hắn cũng không phải là hồng thủy, có thể vô hạn chèo chống, để hắn liên tục sử dụng đại chiêu như vậy được. Trừ phi...

"Đệ thiêu đốt thọ nguyên?!!" Độc Cô Duy Ngã gần như là kinh thán lên. Cũng không trách hắn đại kinh tiểu quái được. Bởi vì loại chuyện này, xác thực là liên hệ quá mức trọng đại.

Tu sĩ, có thể dùng biện pháp thiêu đốt thọ nguyên, nguyên thần hoặc khí huyết của mình, để đề thăng thực lực lên một tầm cao mới trong một khoảng thời gian nhất định.

Đương nhiên, cái giá phải trả cũng là rất đắt. Nhẹ thì nguyên khí đại thương, thương tới căn cơ, cả đời không thể tăng tiến tu vi, bệnh tật triền miên. Nặng thì thọ nguyên hao sạch, trực tiếp vẫn lạc.

Song, cũng bởi vì vậy, loại biện pháp giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm này, rất ít khi được người sử dụng. Trừ phi là cùng đường mạt lộ, cá chết lưới rách, hoặc là dùng mệnh báo thù các loại.

Nhưng Độc Cô Duy Ngã ngàn vạn không ngờ tới được, Độc Cô Vô Song thế mà chỉ vì đánh nhau với hắn, lại dám vận dụng loại biện pháp này.

Thiêu đốt thọ nguyên, hắn đây là chán sống rồi sao?!!

'Keng' 'keng'

Đao kiếm va vào nhau, khiến tia lửa bắn ra khắp nơi. Tầng tầng cự lãng, đem cát bụi cuốn bay mù mịt. Thân ảnh của Độc Cô Duy Ngã không ngừng lùi về sau, Thính Xuân Vũ trong tay Độc Cô Vô Song lại lấy tốc độ mắt thường không nhìn thấy được mà liên tục chém ra, chỉ để lại từng luồng hàn quang lóe lên.

Mỗi một kiếm của hắn rơi xuống, đều chuẩn xác không sai lệch rơi vào trên ba tấc lưỡi đao của Trường Tương Tư. Đến tận khi bên trên lưỡi đao đều bị mẻ vào một đường vân nhỏ, Độc Cô Duy Ngã mới lờ mờ nhận ra được mưu đồ thật sự của nam nhân trước mặt mình.

Trường Tương Tư cùng Thính Xuân Vũ đều là thần binh lợi khí đứng đầu Tiên Ma lục. Thế nhưng, thuộc tính của hai thanh hung binh này trên cơ bản vẫn là khác nhau.

Nói về lực sát thương, Trường Tương Tư đương nhiên là sẽ cường đại hơn. Nhưng nếu luận về độ sắc bén cùng cứng rắn, Thính Xuân Vũ tự xưng thứ hai, thì cũng sẽ không có thanh thần binh nào dám xưng thứ nhất.

Cho nên, mỗi một lần đều chém vào cùng một chỗ trên thân Trường Tương Tư. Độc Cô Vô Song đây là đang muốn ngạnh sinh sinh đem Trường Tương Tư chém gãy!

Con ngươi co vào, Độc Cô Duy Ngã rốt cuộc cũng không thể bị động chịu đánh được nữa. Một đao quét qua, dẫn xuất một tiếng long ngâm, ngay lập tức liền đánh văng Thính Xuân Vũ của Độc Cô Vô Song, khiến hắn không thể không thoái lui.

"Rốt cuộc cũng phản kích?" Từ phía sau mặt nạ, âm thanh lạnh bạc của Độc Cô Vô Song liền vang lên. Không rõ là châm chọc hay giễu cợt.

Người đều có giới hạn chịu đựng, huống hồ gì, Độc Cô Duy Ngã vốn cũng không phải là người hòa nhã, trái lại, còn vô cùng nóng tính. Nhất là khi Độc Cô Vô Song còn dám đụng vào vảy ngược của hắn :"Ngươi muốn chém vỡ đao của ta?!!"

"Thứ mà ta không có được, thà rằng hủy hoại, cũng sẽ không để rơi vào tay người khác."

Thanh kiếm này, hắn không biết đã phải mất bao nhiêu mồ hôi cùng tâm huyết, chịu đựng bao nhiêu nhọc nhằn mới làm ra được để tặng cho y xem như tín vật định tình.

Thế nhưng, y lại không chút do dự đem nó đưa tặng cho một nam nhân khác...

Chẳng trách khi đó, mỗi lần nhìn thấy hắn ta cầm Trường Tương Tư trong tay, trong lòng hắn đều dâng lên ghen ghét cùng giận dữ như vậy.

Lúc này, ở cách đó không xa, những người khác cũng đồng dạng đang bị vô số thi khô vây quanh.

Cố Thừa Trạch phất tay, mười tấm lôi phù liền không chút sai lệch dán vào trên đỉnh đầu của mười cỗ thi khô. Trong nháy mắt, lôi điện liền từ trong phù lục chiếu rọi ra, đem bọn chúng đánh thành tro bụi.

Ở bên cạnh, Lục Dạ cũng không trực tiếp ra ngoài tuyền tuyến, trái lại, lại ở hậu cần tiếp ứng cho chúng tu sĩ. Cùng tăng nhân của Xá Lợi Phật Tông lập kết giới phòng hộ.

Hắn chịu trách nhiệm trị thương cho những tu sĩ vô tình bị oán khí xâm nhập. Đôi khi lại dùng khinh công xuất thủ cứu mạng những người gặp nguy hiểm tính mạng, ngàn cân treo sợi tóc.

"Thương tiền bối!" Dẫn theo chúng nữ đệ tử của Hoan Hỉ Thánh tông dùng song đao trảm xuống thủ cấp của những thi khô này, Hoa Tiểu Bạch liền quay đầu gọi Thương Loan.

Lúc này, đám đệ tử phụ trách 'hấp dẫn cừu hận' cũng đã nhanh chóng chạy về đây. Theo sát bọn họ, chính là gần trăm thi khô như từng đầu ngạ quỷ đói khát từ trong địa ngục bò lên.

Thương Loan biến về bản thể, hai cánh vẫy đập, hóa thành từng luồng lốc xoáy thổi bay đám hoạt thi này. Đồng thời, mỏ chim cũng mở ra, từ bên trong phun ra một dãy lam hỏa, chưa đến một giây liền đem bọn chúng đốt đến cặn bã cũng không còn.

Chương 139: Chiến Lợi Phẩm.
Tiểu Khả Liên


Thời khắc này, Giang Tử Khâm cùng Vệ Danh cũng đang liên hợp nhau cùng một chỗ đối kháng Cao Hải đã sớm bị biến thành hoạt thi kia.

Lúc còn sống, đừng nói là hai người bọn họ. E là một mình Giang Tử Khâm cũng có thể treo Cao Hải lên đánh. Thế nhưng, sau khi bị oán khí chi phối, thực lực của gã cũng đều đã bị nâng lên một tầm cao mới. Nhất thời lại cùng bọn họ bất phân thắng bại.

"Rống!" Hai mắt Cao Hải không có tròng mắt, một bên dùng tay hất văng thiết kiếm của Giang Tử Khâm, một bên, gã lại đột ngột trảo lấy bội đao của Vệ Danh, phát ra tiếng rống giận như dã thú.

"Khốn kiếp!" Vội vã nghiêng người né tránh oán khí từ trong miệng Cao Hải phun ra, Vệ Danh liền không cấm bạo thô khẩu một tiếng.

'Ầm' Cách đó không xa, trường thương của Phượng Tịch cũng giống như một thanh búa tạ, từ trên trời giáng xuống, đồng thời lại quét ngang, đem mười mấy cỗ thi khô cùng một chỗ đập thành thịt vụn.

So với những người khác, Tiêu Dật lại lộ ra vô cùng thiếu đánh, gần như là chỉ ở phía sau vẩy nước. Lấy mỹ danh rằng :"Ta chỉ là một cái dược sư chân yếu tay mềm. Các ngươi ai giỏi đánh liền cứ đi mà đánh."

Không biết lão bằng hữu của mình lại giở trò không biết liêm sỉ, Kỉ Tình lúc này cũng đã bị Thái Ly quấn lấy.

Bởi vì vũ khí của hắn là dùng huyết vụ ngưng kết ra, nên có thể biến hóa khôn lường. Khi thì là một thanh mạch đao, một giây sau liền đã biến thành phương thiên họa kích,...Nếu không phải có phòng bị từ trước, Kỉ Tình liền đã sớm bị trúng chiêu.

"Kỉ Tình, nhiều năm không gặp, ngươi quả nhiên vẫn không thay đổi gì nhiều." Chín mũi kích liên tục đâm ra, hóa thành chín đầu âm ma giương nanh múa vuốt bay về phía Kỉ Tình, Thái Ly liền tùy ý cảm khái.

Kỉ Tình nhấc tay, chưởng ấn liền hóa thành phong nhận đem chín đầu âm ma kia chém thành mảnh vụn. Cùng lúc này, y cũng lập tức thoái nhượng, lấy thủ làm tiến.

Hai tay y kết ấn, ngay tức khắc, sau lưng y liền ngưng tụ ra ngàn vạn lưỡi dao bén nhọn. Trong nháy mắt bắn thẳng về phía Thái Ly.

Đứng trước vô vàn muỗi đao sắc nhọn đang dần dần phóng đại trong mắt mình. Thái Ly cũng không chút sợ hãi đem phương thiên họa kích trong tay biến hóa thành một thanh trường thương giơ lên cao. Bàn tay nắm vào giữa chuôi thương, nhanh chóng xoay tròn.

'Keng' 'keng' 'keng'

Rõ ràng là do linh khí biến hóa ra, nhưng những đao nhận này của Kỉ Tình khi trùng kích vào trên thương của Thái Ly, thì lại vang lên âm thanh của kim loại va chạm nhau.

Đem đao nhận chặn lại hết, Thái Ly lại không chút chậm trễ xông tới. Trường thương hóa thành một thanh đại bản đao, trầm trọng chém xuống.

Kỉ Tình nhẹ nhõm xoay người lùi về sau. Cùng lúc đó, lưỡi đao của đại đao cũng liền rơi vào chỗ mà y vừa đứng. 'Ầm' vang một tiếng, mặt đất dài hai trượng đều bị trảm thành hai phần, để lại một vết cắt sâu hun hút.

"Đừng lo, bổn quân chỉ là muốn mượn một chút khí huyết của ngươi mà thôi. Đảm bảo sẽ không chết được."

Với tu vi của Kỉ Tình, năng lượng ẩn chứa bên trong một giọt máu của y cung cấp được cho trái tim của hắn, có lẽ đều đã sánh được với toàn bộ huyết nhục của mười tên tu sĩ cộng lại.

Thái Ly phất tay, đại đao trong nháy mắt liền tan biến, thay vào đó lại là một cây cung tiễn toàn thân đỏ rực. Hắn kéo chặt dây cung, khẽ căng ra sau, nhắm thẳng về phía Kỉ Tình liền lập tức buông dây cung.

Rõ ràng là không có mũi tên, nhưng khi động tác của hắn vừa dứt, chỉ nghe 'ba' một tiếng vang dội, như là không khí bị xé mở. Trước mặt Thái Ly liền đã vô duyên vô cớ tạo dựng ra hình ảnh của một chiếc đầu lâu đen kịt, há to miệng như muốn đem Kỉ Tình nuốt vào bụng.

"Dù sao, bổn quân cũng đã hứa với hắn, sẽ tha mạng cho ngươi. Đem ngươi đưa cho hắn xem như là lễ vật cảm tạ, cũng như là chiến lợi phẩm."

Không giống với những thi khô không có sự sống, không biết đau đớn, mệt mỏi này. Những tu sĩ đang chiến đấu ở đây lại đều là người sống, cũng đều có máu có thịt.

Thế nên, mặc cho có cố gắng phòng thủ thế nào, bọn họ vẫn như cũ lâm vào thế bị động, giết địch một ngàn tự tổn tám trăm.

Song song với việc những thi khô đó bị diệt sát như gặt lúa. Thì những tu sĩ này cũng đồng dạng là tử thương vô số. Thi xác nằm la liệt, máu tươi lúc này đều tựa như sống dậy, hóa thành từng đầu huyết xà xác nhập vào trong khỏa tâm không ngừng đập thình thịch treo trên cao kia.

Sau khi khí huyết trong thân thể đều theo vết thương chảy cạn ra ngoài, những thi thể này cũng bắt đầu bị oán niệm của huyết vụ làm ảnh hưởng. Chậm rì rì bò dậy, trở thành một thành viên mới trong đám hoạt thi kia.

Được khí huyết tẩm bổ, trái tim vốn luôn trong suốt như pha lê, lúc này cũng đang chậm rãi mọc ra huyết nhục, càng ngày càng trở nên giống như trái tim của một người bình thường.

Thế nhưng, loại biến chuyển này, lại khiến Kỉ Tình không khỏi cấp bách. Bởi vì y có linh cảm, đến khi trái tim đó hoàn toàn biến thành huyết nhục chi khu, bình thường lành lặn, thì cũng chính là lúc Thái Ly thành công khôi phục đỉnh phong!

Trái ngược hoàn toàn với Kỉ Tình, Thái Ly lúc này lại không chút nào che giấu được hưng phấn. Thậm chí, trên gương mặt cứng nhắc, cũng bắt đầu xuất hiện ý cười.

Nhìn trái tim đang chậm rãi hồi phục, chỉ còn thiếu một góc nhỏ ở đỉnh đầu quả tim. Thái Ly rốt cuộc cũng không chờ nổi nữa, ra lệnh cho Độc Cô Vô Song :"Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi. Ngươi còn không mau động thủ!!!"

Chương 140: Nghĩ Tới Cảm Thụ Của Ta Đi.
Tiểu Khả Liên


Nghe thấy mệnh lệnh của Thái Ly, vốn vẫn còn đang đánh nhau với Độc Cô Duy Ngã, bóng lưng của Độc Cô Vô Song liền hơi ngưng lại một chút. Nhưng ngay sau đó, hắn liền đã tăng nhanh tốc độ thiêu đốt thọ nguyên của mình. Cảnh giới cũng lấy tốc độ không kịp trở tay mà tăng lên.

"Vô Song, ngừng lại đi!" Không muốn nhìn thấy hắn hao tổn sinh mạng của mình như vậy nữa, Độc Cô Duy Ngã liền lập tức gào lên.

Chỉ là lúc này, Độc Cô Vô Song đã sớm bỏ ngoài tai hết thảy phản ứng của hắn. Thính Xuân Vũ giơ cao, tựa như hóa thành lưu tinh xẹt qua bầu trời. 'Oanh' một tiếng, trực tiếp đem Trường Tương Tư hất bay khỏi tay của Độc Cô Duy Ngã.

Ma đao văng lên, ghim chặt vào trên vách đá ở gần đó. Lúc này, thân kiếm của Thính Xuân Vũ cũng trùng điệp đập vào trên bụng Độc Cô Duy Ngã, khiến hắn lục phủ ngũ tạng đều hỗn loạn. Máu tươi từ trong khóe miệng tuôn trào như suối. Thân thể cũng trực tiếp bắn ngược ra sau, lăn lốc trên đất.

"Hộc...khụ khụ..." Cảm thấy lục phủ ngũ tạng như sắp vỡ nát thành từng mảnh, Độc Cô Duy Ngã chỉ có thể nghiêng người, nôn ra một ngụm tinh huyết.

Lúc này, một bàn tay lại không biết từ đâu vươn tới, bắt lấy cổ áo đã sớm bị huyết tinh nhuộm hồng của hắn, lôi dậy.

"Vô...Song..."

Rõ ràng là chỉ cách một tấm mặt nạ, nhưng lần đầu tiên trong đời, Độc Cô Duy Ngã lại cảm thấy Độc Cô Vô Song xa lạ đến vậy. Phảng phất cả hai vốn cũng không phải là song sinh tử, là huynh đệ với nhau từ nhỏ đến lớn.

Độc Cô Vô Song đem Độc Cô Duy Ngã lôi xồng xộc về phía khỏa tâm trên không trung. Ở xung quanh, đám người Cố Thừa Trạch nhìn thấy một màn này, cũng không muốn trơ mắt đứng nhìn nữa, ngay lập tức liền chuẩn bị xuất thủ tương trợ. Nhưng rất nhanh, lại bị động tác kế tiếp của Độc Cô Vô Song làm khựng lại.

Hắn đem Thính Xuân Vũ gác lên trên cổ họng của Độc Cô Duy Ngã. Lưỡi kiếm bén nhọn, cùng da thịt khỏe mạnh của hắn hình thành đối lập rõ rệt :"Còn dám bước tới, ta bây giờ liền giết chết hắn."

Uy hiếp này vẫn rất có trọng lượng, ngay tức khắc liền khiến đám người không dám vọng động.

Độc Cô Vô Song đạp gió bay đến bên cạnh trái tim. Lúc này, bởi vì vừa mới hấp thụ được số máu mà Độc Cô Duy Ngã phun ra. Huyết nhục mọc trên trái tim cũng đã sinh trưởng càng nhiều. Cách thành công chỉ còn thiếu một bước nhỏ.

Đem Độc Cô Duy Ngã đẩy đến trước mặt, Thính Xuân Vũ trong tay Độc Cô Vô Song liền nhấc lên. Trong nháy mắt liền khiến đám người đoán ra được ý đồ của hắn.

Hắn chính là muốn đem Độc Cô Duy Ngã làm thành tế phẩm, dùng máu huyết của hắn hoàn thành mảnh ghép cuối cùng để Thái Ly khôi phục!

Kinh sợ ngoái đầu, nhìn lưỡi kiếm nhanh chóng phóng đại trong tầm mắt của mình, con ngươi của Độc Cô Duy Ngã liền co rụt lại. Gương mặt cũng bị kiếm khí phát ra trên đó cọ đến đau nhức.

"Vô Song!" Gần như là cùng một lúc, vô số giọng nói đều đồng loạt gọi ra hai chữ này.

Tim như ngừng đập, không còn suy nghĩ được nhiều nữa, Kỉ Tình liền lập tức dồn hết linh lực vào trên tay phải, vỗ ra một chưởng, đập bay trường thương của Thái Ly ra.

Đồng thời, lại phất tay, đem Trường Tương Tư triệu hồi :"Trường Tương Tư, đi!"

Trường Tương Tư ầm ầm chấn động rời khỏi vách đá, lập tức hóa thành một vệt lưu quang xẹt qua không khí, trảm về phía Độc Cô Vô Song.

Bổn ý của Kỉ Tình là muốn dùng một đao này bức lùi hắn, để hắn buông Độc Cô Duy Ngã ra.

Thế nhưng, làm y không ngờ tới chính là, đối diện với miêu đao đến gần, Độc Cô Vô Song vẫn cứ sống chết không chịu buông tay.

'Phập'

Lưỡi đao của Trường Tương Tư chém ngang qua không trung. Song song với đó, chính là tiếng y phục bị xé rách, cộng với âm thanh da thịt bị cắt đứt.

Cùng lúc đó, cánh tay trái của Độc Cô Vô Song cũng trực tiếp đứt lìa khỏi vai, rớt xuống mặt đất.

Mặt nạ sắt bị cắt thành hai mảnh, cùng cánh tay cùng một chỗ rơi xuống. Đem dung nhan của đối phương hiện ra.

Rõ ràng là một gương mặt tuấn mỹ vô trừu, nhưng cố tình, lại bị hai vết sẹo thật dài ở gần khớp hàm làm phá vỡ.

Tóc mái thật dài che khuất gần nửa bên mắt phải. Nhưng dù vậy, vẫn như cũ không che lấp được từng vệt hắc sắc ấn ký, như từng chỗ đồ án quỷ dị trên trán của hắn.

Những đồ án này, đối với Kỉ Tình mà nói xác thực là quá mức quen thuộc.

Vết ác trớ. Là một loại nguyền rủa mà thiên địa ban xuống. Trước kia, trên người Thái Ly cũng tồn tại loại ác trớ thế này, hơn nữa còn rất nhiều.

Kỉ Tình thẩn thờ nhìn nam nhân vận hắc y đang đứng trên bầu trời. Ánh mắt vô tình va phải đôi mắt tối tăm, nhưng vẫn không che giấu nổi thống khổ của đối phương.

Bên trong, ẩn chứa quá nhiều thứ. Quá nhiều đâu khổ mà người bình thường không tài nào hiểu rõ được.

Rõ ràng đã bị trảm đứt cánh tay. Máu tươi vẫn đang không ngừng chảy xuôi, bị trái tim kia hấp thụ. Nhưng hắn vẫn không kêu rên một tiếng nào. Ánh mắt vẫn cứ chăm chú nhìn y, tựa hồ là muốn đem bóng hình của y ghi khắc lại.

"Ngươi rõ ràng là biết. Lần này, ta sẽ không bao giờ phục sinh được nữa."

"Ngươi cũng hằn biết, mệnh của ta và Thái Ly, là treo trên cùng một sợi dây với nhau."

"Một khi hắn chết, trái tim này bị phá hủy, thế gian này cũng sẽ không còn tồn tại ta nữa..."

"Sư tôn...Kỉ Tình...Tâm của ngươi là làm bằng đá sao? Hay ngươi cũng giống như hắn, vốn không có tâm..."

Lần đầu tiên trong đời, Kỉ Tình nhìn thấy Độc Cô Vô Song khóc.

Hắn không có gào thét, thậm chí ngay cả nét mặt cũng chưa từng biến đổi qua. Chỉ có nước mắt là không ngừng theo đuôi mắt rơi xuống thành dòng.

Một khắc này, hình ảnh của Thái Ly, của Âm Ảnh đã sớm mơ hồ trong ký ức của Kỉ Tình, lại bắt đầu cùng Độc Cô Vô Song hòa trộn vào nhau. Trở thành một người.

"Ta cũng có máu có thịt, cũng sẽ biết đau a..."

"Nên một lần thôi, xin ngươi, nghĩ tới cảm thụ của ta đi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top