Chảy Trôi (01)

Written by: Rơi Vụn Bánh Mì Rồi

Translated by: Ying Ying (it's me :''> )

KHÔNG RE-UP!!!
-------------

Ngụy Vô Tiện thở hổn hển nặng nề, liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng đè chặt lấy lồng ngực, bước chân lảo đảo ngã vào gian phòng, hắn thậm chí còn không đủ sức để đóng cánh cửa gỗ mở toang do bị thân thể vô lực của mình va vào.

Đau quá.

Sao lại đau đến vậy.

Như thể tất cả các cơ quan trong cơ thể đều chệch khỏi vị trí vốn có, đang vỡ nát từng chút một theo nhịp hô hấp nặng nhọc của hắn, khoảnh khắc máu cuộn trào trong cơ thể như sắp tuôn ra, khiến hắn không nhịn được ho khan.

Chính điện đang tổ chức tiệc mừng thắng lợi trận chiến Xạ Nhật, mấy đại thế gia hồ hởi nâng ly, cười nói vô cùng huyên náo, âm thanh tranh đấu gay gắt như những hạt bụi li ti phiêu tán trong không khí, truyền đến gian phòng nghỉ cách đó không xa.

Nhưng khi con người ta đau đớn, thường sẽ luôn tự ngăn chặn mọi âm thanh bên ngoài lọt vào tai mình. Ngụy Vô Tiện ngã xuống đất, dường như cả thế giới bây giờ chỉ còn lại tiếng thở dốc như muốn xé rách lồng ngực hắn.

Hắn cố sức chống đỡ, mở mí mắt ra, lại dùng hết toàn lực nuốt xuống huyết dịch đang cuồn cuộn trào lên cổ họng, bản năng cảnh giác cao độ không cho phép hắn bộc lộ ra bộ dáng chật vật thảm hại của mình khi cửa phòng còn đang mở toang thế này. 

Giống như, bất kể lúc nào cũng có vô số cặp mắt âm lãnh tà ác đang nhìn chằm chằm hắn trong bóng tối.

Nhưng Ngụy Vô Tiện thật sự không thể nhịn nổi nữa, lồng ngực bị đè ép nặng nề như sắp muốn nổ tung, khí quản càng lúc càng giống như đao cắt nói với với hắn, không thể cầm cự lâu được nữa.

Hắn bất chấp việc kéo lê cái thân thể chằng chịt thương tích này trên mặt đất liệu có khiến vết thương rách toạc ra hay không, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, từng chút từng chút nhích người đến bên giường.

Bàn tay đang nắm chặt trước ngực hung hăng cấu vào sâu trong da thịt, bất thình lình dùng sức chống nửa thân trên ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường.

Mà việc di chuyển đột ngột này giống như có ai đột nhiên tàn bạo bóp mạnh trái tim hắn.

Đến lúc này này rồi Ngụy Vô Tiện vẫn còn cố liếc mắt nhìn về phía cửa, cửa đã cách chỗ hắn ngồi khá xa, không nhìn thấy được bên ngoài nữa, cuối cùng hắn cũng thành công giấu mình vào một góc nhỏ rồi.

Giống như con thú nhỏ đang nghẹn ngào nức nở, tự liếm láp những vết thương phủ kín trên thân mình.

Máu tụ bị hắn dằn xuống nãy giờ đang từ từ chảy ra giữa kẽ môi, tạo thành một vệt máu dài mảnh trên chiếc cằm trắng bệch đến tím tái.

Mình phải...

Nhỏ tiếng một chút.

Đừng thu hút người ta qua đây.

Nhất là Lam Trạm.

Mình mệt quá... đau quá... Thật sự không nhúc nhích nổi nữa...

Cũng chẳng nghe thấy tiếng đàn nữa.

Nhưng mà...

Mùi máu tanh khó ngửi quá.

Càng lúc càng muốn nôn.

Nếu như Lam Trạm ở đây...

Nếu như Lam Trạm ở đây... mùi đàn hương của y sẽ lấn át nó.

Lam Trạm...

Lam Trạm...

"Khụ...hah...hộc..."

Một trận co rút đau đớn dấy lên trong lồng ngực, Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy ý thức càng ngày mơ hồ, cả người lạnh lẽo tựa như một khối băng, vụn băng như cắt thủng khí quản của hắn, bức hắn sặc ra một ngụm máu lớn, không thể kìm nén lại nữa.

Vùng đan điền trống rỗng lúc này cũng không khỏi quặn đau, từng cơn đau thắt như sóng trào liên tục ập tới, hắn đau đến toát mồ hôi, thân thể nghiêng sang một bên, trượt ngã xuống.

Hắn thu mình thành một đoàn, không kìm chế được mà liên tục sặc máu, chẳng bao lâu sau trên mặt đất liền tụ lại một vũng máu đỏ sẫm.

Đây là lần đầu tiên.

Lần đầu tiên lạnh đến mức... ngay cả mặt đất lạnh lẽo tiếp xúc với thân thể cũng trở nên ấm áp đến vậy.

Ánh mắt càng lúc càng tan rã, máu chảy càng lúc càng nhiều...

Đau đớn biến mất trong nháy mắt cũng không phải là hiện tượng tốt lành gì.

Hắn không chống cự được nữa.

一一

Đợi đến khi Lam Vong Cơ có thể trở về phòng nghỉ, y cố ý đi vòng qua gian phòng của Ngụy Vô Tiện, thầm nghĩ muốn xem xét vết thương của hắn. Nào ngờ lại phát hiện cánh cửa thường ngày luôn đóng kín kia lúc này đang mở toang.

Còn có máu tươi rải dọc một đường dài trên đất.

Trái tim Lam Vong Cơ chùng xuống, y bước nhanh vào nội thất, cảnh tượng trước mắt khiến đồng tử ngay lập tức co rút mạnh.

Ngụy Vô Tiện nằm sóng soài giữa vũng máu, một tay gắt gao đè chặt bụng, tay còn lại yếu ớt buông thõng trên mặt đất, toàn thân bất động, y phục đen nhánh, thân thể gầy gò đơn bạc như hòa vào một thể với nền đất kia.

Mà nửa gương mặt của hắn lúc này đã ướt đẫm máu tươi, sắc mặt tái nhợt một mảnh, bộ dạng suy yếu cùng cực.

Thoạt nhìn...

Trông như người đã chết rồi vậy.

Lam Vong Cơ gần như là ngã nhào đến bên cạnh Ngụy Vô Tiện, hai tay giơ lên không biết làm sao mới phải, y không dám động vào hắn, sợ sẽ làm hắn đau, chỉ đành liều mạng truyền linh lực.

Tiếp theo đó là từng tiếng gọi run rẩy bật ra khỏi miệng:

"Ngụy Anh? Ngụy Anh?! Tỉnh tỉnh..."

Dòng linh lực dồi dào truyền vào cơ thể, giúp Ngụy Vô Tiện khôi phục lại một chút ý thức. Hắn dồn hết sức hé mở mi mắt, trước mắt vẫn là một màu trắng miên man vô tận, hoàn toàn không nhìn rõ thứ gì.

Nhưng hắn theo bản năng ngửi thấy mùi đàn hương hòa lẫn trong mùi máu tanh nồng vị gỉ sắt.

"Lam..."

Đột nhiên nửa thân trên Ngụy Vô Tiện cứng đờ, lại là một ngụm máu từ trong miệng trào ra.

"Ngụy Anh? Ngươi thế nào rồi?!" Lam Vong Cơ kiềm chế sự hoảng loạn, cố hết sức truyền linh lực, nói chuyện với người nọ.

Mình đang nghĩ gì vậy chứ...

Lam Trạm sao có thể đến đây...

Là mình sắp chết nên sinh ra ảo giác sao?

Nghĩ tới đây, Ngụy Vô Tiện lại nhắm mắt lại, trong lòng tràn đầy chua xót.

Bất kể Lam Vong Cơ có gọi hắn như thế nào, có nói gì đi chăng nữa, Ngụy Vô Tiện vẫn không phản ứng, lúc này y mới ý thức được, có lẽ Ngụy Vô Tiện không nghe thấy.

Thế là y giống như đối đãi với một trân bảo mỏng manh dễ vỡ vậy, nhẹ nhàng, dịu dàng, cẩn thận, dè dặt nâng người nọ lên ôm vào lòng, dùng tất cả hơi ấm mình có không chút do dự truyền sang cho hắn.

Nhưng Ngụy Vô Tiện không còn chút sức lực nào, hắn vô lực ngửa đầu ra sau theo động tác của Lam Vong Cơ, lộ ra cần cổ trắng bệch với từng đường gân xanh hiện rõ.

Lam Vong Cơ chậm rãi đỡ đầu hắn dựa lên ngực y, đưa tay nâng đỡ ở phía sau, khẽ khàng xoa xoa mái tóc mềm sau đầu Ngụy Vô Tiện, từng tiếng lại từng tiếng gọi hắn.

Không hề có ý định bỏ cuộc.

Ngụy Vô Tiện, cuối cùng cũng chịu nhìn y thêm một lần.

Hắn mở mắt ra, thấy Lam Vong Cơ đang cau mày, đôi mắt lưu ly nhạt màu của y đang nhìn hắn chằm chằm, liên tục nói chuyện với hắn, ánh mắt cực kỳ căng thẳng và nghiêm túc như thể đang lên án一一

Tu tập Quỷ đạo trước sau gì cũng sẽ trả giá, từ cổ chí kim không có ngoại lệ...

Quỷ đạo hại thân, càng hại tâm tính...

Nhìn người trước mặt, Ngụy Vô Tiện bất giác lộ ra một tia cười khổ. Mơ hồ trôi theo dòng ý thức vụn vặt, hắn nghĩ:

Y không vui như vậy, đều là vì mình cả.

Là mình không nghe y khuyên bảo, khư khư cố chấp.

Mình không những phụ lòng y, mà còn sống chết không chịu hối cải.

Bản thân rách nát như vậy, mình nên chết đi, chết nhanh một chút.

Lại làm bẩn y phục của y nữa rồi.

Nhưng mình thật sự không cố ý đâu.

Lam Trạm.

Tha thứ cho ta, có được không...

Chúng ta vẫn tốt đẹp như trước, có được không...

Đừng chán ghét ta... Đừng ghét bỏ ta... Đừng... rời khỏi ta...

Ngụy Vô Tiện không có kim đan, dù có truyền bao nhiêu linh lực đi nữa cũng chỉ như hạt muối bỏ bể, chẳng có chút tác dụng nào.

Những lời khuyên can cùng khiển trách đó vẫn còn văng vẳng bên tai, tiếng thét chói tai của lệ quỷ cũng xen lẫn trong đó, Ngụy Vô Tiện thật sự không còn khí lực, ngay cả những câu:

"Đừng sợ, Ngụy Anh."

"Ngụy Anh, kiên trì thêm chút."

"Ta ở đây, ở bên cạnh ngươi."

"Ngụy Anh, đau quá thì kêu ra, đừng cố nhịn, có được không?"

"Muốn nôn cứ nôn, y phục bẩn rồi cũng không sao."

"Ngụy Anh, ngươi trả lời... trả lời ta... đừng dọa ta nữa..."

Hắn chẳng nghe thấy một câu nào.

---- TO BE CONTINUED ----

Định up hết luôn mà thấy hơi dài nên mình chia thành hai phần nha. Tin vui là mình xin được permission của bạn tác giả rồi, mà nay mới có thời gian dịch. Nếu có thể thì mọi người comment vài câu để mình cap lại cho bạn ấy xem nhé, tiếng Anh / Trung đều được. Cảm ơn cả nhà (≧▽≦)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top