Chương 13: Nhã tao (tam)
Ngụy Vô Tiện cảm thấy, quan hệ giữa Di Lăng lão tổ và Hàm Quang Quân không giống như tin đồn là như nước với lửa, chẳng vừa mắt nhau. Đương nhiên, hoàn toàn không thể coi là thật được. Mười lăm tuổi năm ấy, lúc hắn và Giang Trừng cùng vào Cô Tô Lam thị nghe học ba tháng, đã là như thế rồi.
Năm ấy, ngoài Vân Mộng Giang thị, không thiếu các công tử của những gia tộc khác, tất cả đều vì mộ danh cầu học mà tới. Cô Tô Lam thị có một vị lão tiền bối tên Lam Khải Nhân đức cao vọng trọng, có ba đặc điểm lớn mà các thế gia công nhận: Cổ hủ, cố chấp, nghiêm sư xuất cao đồ. Tuy hai điểm trước khiến nhiều người kính sợ tránh xa và thậm chí là âm thầm căm ghét lão, nhưng cái cuối cùng lại khiến họ vót đến nhọn cả đầu* cũng muốn đưa con em vào tay lão để được dạy dỗ một phen. Không những tám chín phần mười người tài ba của Lam gia đời trước đều do một tay lão nâng đỡ, mà con cháu thế gia được lão giáo dưỡng một hai năm, dù lúc đi vào vô dụng như phân chó, khi đi ra cũng có thể ra dáng lắm, chí ít điệu bộ lễ độ vượt xa hồi trước, bao nhiêu bậc phụ mẫu đón con về đều kích động đến lão lệ tung hoành.
*Cách nói quá sự cố gắng thì phải =.="
Đối với việc này, Ngụy Vô Tiện tỏ thái độ: "Ta giờ chẳng phải đã ra dáng rồi sao?"
Giang Trừng liền nói: "Ngươi nhất định sẽ trở thành một nét bút sỉ nhục trong cuộc đời dạy học của lão."
Những công tử này đều chỉ mười lăm, mười sáu tuổi, các thế gia khi ấy lại thường có qua lại, không nói thân mật, chí ít cũng thuộc dạng quen mặt. Ai ai cũng biết Ngụy Vô Tiện tuy không mang họ Giang, nhưng lại là con cố nhân của Giang Phong Miên, là thủ tịch đệ tử, được coi như con đẻ, hơn nữa thiếu niên lại không như trưởng bối để ý tới xuất thân và huyết thống, mau chóng nhiệt tình làm thân, chưa được vài câu đã ca ca đệ đệ kêu loạn tùm lum. Phàn nàn đủ thứ lề thói cũ không thể tưởng nổi của Vân Thâm Bất Tri Xứ, có người hỏi: "Liên Hoa Ổ của Giang gia các ngươi có thú vị hơn nơi này không?"
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Thú vị hay không, thì phải xem ngươi chơi thế nào. Quy củ chắc chắn không nhiều như nơi này, cũng chẳng dậy sớm như vầy đâu."
Lam gia làm giờ Mão, giờ Hợi nghỉ, không được đến trễ. Lại có người hỏi: "Các ngươi dậy từ lúc nào? Hằng ngày làm những gì?"
*Mão: 5~7h sáng. Hợi: 9~11h tối
Giang Trừng hừ nói: "Hắn? Giờ Tỵ làm, giờ Sửu nghỉ. Dậy rồi không lo luyện kiếm tĩnh toạ, chỉ lo chèo thuyền lướt nước hái sen bắt chim trĩ."
Ngụy Vô Tiện nói: "Có bẫy chim trĩ nhiều bao nhiêu đi nữa, ta vẫn là số một."
Nhị công tử của Thanh Hà Nhiếp gia - Nhiếp Hoài Tang cao giọng nói: "Sang năm ta muốn tới Vân Mộng cầu học! Đừng có ai cản ta!"
Một chậu nước lạnh giội xuống: "Chẳng ai cản ngươi đâu. Đại ca ngươi mà biết chỉ đập gãy chân ngươi thôi à."
Ngụy Vô Tiện nói: "Thiệt ra Cô Tô cũng chơi vui lắm đó."
Nhiếp Hoài Tang nói: "Ngụy huynh! Ngươi và ta vừa gặp mà ngỡ như đã quen, nghe ta chân thành khuyên nhủ một câu, Vân Thâm Bất Tri Xứ không như Liên Hoa Ổ, ngươi đến Cô Tô rồi, hãy nhớ có một người ngươi không nên trêu chọc."
Ngụy Vô Tiện: "Ai? Lam Khải Nhân?"
Nhiếp Hoài Tang: "Không phải lão đầu đó. Ngươi nên cẩn thận chính là môn sinh lão đắc ý nhất, tên là Lam Trạm."
Ngụy Vô Tiện: "Cái tên Lam Trạm trong Lam thị song bích? Lam Vong Cơ?"
Danh tiếng của Lam thị song bích nổi trội trong đám tiểu bối, mà Lam Trạm hơn mười bốn tuổi đã được trưởng bối các nhà coi như tấm gương để con em nhà mình so tới so lui, người bên ngoài nghe mà như sấm bên tai. Nhiếp Hoài Tang nói: "Còn Lam Trạm nào nữa, chính là tên đó đấy. Nếu so với thúc phụ y, thì chỉ có hơn chứ tuyệt không kém. Vừa cứng nhắc vừa nghiêm khắc."
Ngụy Vô Tiện "Ồ" một tiếng, hỏi: "Có phải là một tiểu tử bề ngoài rất tuấn tú?"
Giang Trừng cười nhạo nói: "Cô Tô Lam thị, nào có ai xấu xí? Nhà y đến cả môn sinh ngũ quan không chỉnh cũng cự tuyệt không thu, ngươi thử moi ra được một người có mặt mũi bình thường ta xem."
Ngụy Vô Tiện nhấn mạnh: "Cực kỳ tuấn tú." Hắn so so đầu: "Trắng một thân, trán buột khăn, mặt nghiêm, lưng đeo kiếm, rất giống mang áo tang."
"..." Nhiếp Hoài Tang khẳng định nói: "Chính là y!" Dừng một chút, lại nói: "Có điều dạo gần đây y bế quan, hôm qua ngươi mới đến, vậy đã gặp khi nào?"
"Tối hôm qua."
"Tối hôm qua... Tối hôm qua?!" Giang Trừng ngạc nhiên: "Vân Thâm Bất Tri Xứ có lệnh giới nghiêm cấm đi lại ban đêm, ngươi thấy y ở đâu? Sao ta không biết?"
Ngụy Vô Tiện chỉ: "Ở kia."
Nơi hắn chỉ là một bờ tường cao cao.
Mọi người không còn gì để nói, Giang Trừng nghiến răng: "Ngươi vừa mới tới đã gây rắc rối cho ta rồi! Chuyện ra sao?"
Ngụy Vô Tiện cười hì hì nói: "Cũng đâu có gì. Lúc đến đây không phải chúng ta có đi ngang qua quán rượu "Thiên Tử Tiếu" hay sao, cơ mà đã bán sạch rồi. Tối qua ta trằn trọc không thôi, bèn xuống núi vào thành mang hai vò về. Cái này ở Vân Mộng đâu có được uống."
Giang Trừng: "Rượu đâu?"
Ngụy Vô Tiện: "Thì mới vừa nhảy qua bờ tưởng, một chân còn chưa bước vào đã bị y túm được."
Một tên thiếu niên nói: "Ngụy huynh ngươi thiệt là xúi quẩy mà. Chắc là khi đó y vừa xuất quan đang tuần đêm, ngươi mới bị y tóm."
Giang Trừng nói: "Chưa tới giờ Mão, kẻ nào đi đêm đều không được vào, sao y lại cho ngươi vào?"
Ngụy Vô Tiện buông tay nói: "Bởi vậy y đâu có cho ta vào. Cứ muốn ta thụt một chân đã bước vô kia lại. Ngươi nói coi, này thì thụt cái kiểu gì, thế là hắn nhè nhẹ đi một hơi tới, hỏi ta đang cầm thứ gì trong tay."
Giang Trừng: "Rồi ngươi nói sao với y?"
Ngụy Anh: "Thiên Tử Tiếu! Chia ngươi một vò, coi như không trông thấy ta, có được không?"
Giang Trừng thở dài: "... Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu. Tội thêm một bậc."
Ngụy Vô Tiện nói: "Y cũng nói với ta như thế đó. Ta liền hỏi: "Không bằng ngươi nói cho ta hay, rốt cuộc nhà các ngươi có thứ gì không cấm?" Y có vẻ tức giận, muốn ta đến xem đá quy huấn trước núi. Nói thật, hơn ba ngàn điều, lại còn xài chữ Triện, ai muốn xem chứ. Ngươi hả? Hay ngươi? Dù sao thì cũng chẳng phải ta. Này có gì mà tức giận chứ."
*Triện: Là 1 thể chữ cổ của TQ, sợt hình ảnh trên gg thì... Nó là thể chữ gần với nghĩa "tượng hình" nhất =)))))))
"Không sai!" Mọi người đồng cảm, ào ào kêu đúng, hệt như hận gặp nhau quá muộn: "Thật là không thể tưởng nổi mà, gia quy nhà ai mà lại có hơn ba ngàn điều, lại còn không trùng lặp nữa chứ, cái gì mà "không được sát sinh trong khu vực, không được đánh nhau, không được dâm loạn, không được đi đêm, không được ồn ào, không được chạy nhanh - mấy cái này cũng được đi. Lại còn có vụ "không được cười vô cớ, không được ngồi với tư thế không đoan trang, không được ăn quá ba bát cơm"..." Ngụy Vô Tiện vội hỏi: "Gì chứ, đánh nhau cũng cấm?"
"... Cấm hết. Đừng nói ngươi với y đánh nhau rồi nhé."
Ngụy Vô Tiện: "Đánh rồi. Còn làm đổ một vò Thiên Tử Tiếu nữa."
Mọi người liền vỗ đùi la hét tiếc quá một tràng, Giang Trừng nói: "Chẳng phải ngươi mang theo hai vò sao, còn một vò đâu rồi?"
"Uống rồi."
Giang Trừng cảm thấy đau đầu, dự cảm không ổn: "Uống ở đâu?"
"Uống ngay trước mặt y. Ta nói: "Được rồi, trong Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu, vậy ta không vào, đứng trên tường uống, vậy không coi là phá luật ha". Rồi tu một hơi cạn sạch trước mặt hắn luôn."
"... Sau đó?"
"Sau đó lao vào đánh."
"Ngụy huynh." Nhiếp Hoài Tang nói: "Ngươi thật hung hăng."
"Ca ca, để tiểu đệ gọi ngươi một tiếng ca ca! Ngươi vậy mà lại không bị Lam Trạm đậập rớt!"
"Ngụy huynh ngươi muốn chết hả! Lam Trạm chưa từng ăn phải thiệt thòi lớn như vậy đâu, có lẽ y đã để mắt ngươi rồi đó. Ngươi nên cẩn thận thì hơn, tuy Lam Trạm không cùng nghe học với chúng ta, nhưng ở Lam gia này, y chính là chưởng phạt!"
*Chưởng phạt: Người nắm giữ việc xử phạt.
Ngụy Vô Tiện không chút sợ hãi, phất tay nói: "Sợ cái gì! Không phải nói Lam Trạm từ nhỏ đã là thần đồng, tài năng kinh thế hay sao? Thông minh sớm như vậy, mấy thứ thúc phụ y dạy cho chắc đã học đủ từ lâu rồi, bế quan tu luyện cả ngày, nào có ở không để ý ta chứ. Ta..."
Lời còn chưa dứt, lúc cả đám người đi ngang qua một ô cửa sổ không gián dấy, liền nhìn thấy một thiếu niên mặc áo trắng ngồi nghiêm chỉnh trong Lan thất*, tóc dài cột gọn và trán buột dây, khí tràng quanh thân như có băng sương bao phủ, lạnh lẽo lườm bọn họ.
*Lan thất: Sợt anh bai thì nó là một loại phòng... "Là phòng ở thơm tho trang nhã":))))
Mười mấy cái miệng lập tức hệt như bị thi hành thuật cấm nói, im lặng bước vào Lan thất, ai nấy im lặng chọn vị trí ngồi của mình xong, ăn ý để trống một khoảng thư án quanh Lam Vong Cơ.
Giang Trừng vỗ vỗ vai Ngụy Vô Tiện, thấp giọng nói: "Để ý ngươi rồi đấy. Tự cầu phúc đi thôi."
Ngụy Vô Tiện quay đầu là vừa khéo có thể nhìn thấy gò má của Lam Vong Cơ, cực kỳ tuấn tú thanh nhã, khi ngồi người cũng hết sức đoan chính, mắt nhìn thẳng về phía trước. Hắn có ý muốn mở miệng tiếp lời, Lam Khải Nhân lại đúng lúc này bước vào Lan thất.
Lam Khải Nhân vừa cao vừa gầy, sống lưng thẳng tắp. Tuy mặt đầy rau dê đen thùi, nhưng trông già làm sao ấy. Cô Tô Lam thị sản xuất mỹ nam, nên cũng chẳng thể gọi là xấu, nhưng quanh thân lão lại có một luồng khí già dặn, cổ hủ cứng nhắc, kêu lão một tiếng lão đầu cũng không quá chút nào. Lão bước vào trong với một quyển trục cầm trong tay, lăn mở quyển trục, lão vậy mà - cầm quyển trục lên bắt đầu giảng gia quy Lam gia.
Mấy thiếu niên đang ngồi ai nấy nghe thấy đều xanh cả mặt. Ngụy Vô Tiện buồn chán trong lòng, ánh mắt bay loạn, bay đến một bên gò má của Lam Vong Cơ, thấy nét mặt chăm chú và nghiêm túc của y tuyệt đối chẳng phải giả vờ, không khỏi kinh hãi: "Cái thứ tẻ nhạt thế này vậy mà y cũng có thể chăm chú nghe cho được!"
Bỗng nhiên, Lam Khải Nhân đằng trước ném quyển trục đi, cười lạnh nói: "Khắc vào vách đá, không ai xem. Vì lẽ đó nên ta mới thuật lại từng cái từng cái một, để coi còn ai mượn cớ không biết mà vi phạm lệnh cấm hay không. Nếu như vậy mà vẫn còn người mất tập trung. Được thôi, ta sẽ giảng mấy thứ khác."
Tuy câu nói này có thể gom hết tất cả người trong Lan thất lại, nhưng Ngụy Vô Tiện lại có trực giác, đây là đang cảnh cáo hắn. Quả nhiên, Lam Khải Nhân nói: "Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện nói: "Có."
"Ta hỏi ngươi, yêu ma quỷ quái, có phải cùng một loại?"
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Không phải."
"Tại sao không phải? Phân biệt thế nào?"
"Yêu giả là do vật còn sống biến thành chứ không phải người; Ma giả là người còn sống; Quỷ giả là kẻ đã chết; Quái giả là vật chết chứ không phải người."
"Nghề của tổ tiên Thanh Hà Nhiếp thị là gì?"
"Đồ tể."
"Gia huy của Lan Lăng Kim thị là bạch Mẫu Đơn, là loại bạch Mẫu Đơn nhất phẩm nào?"
"Kim Tinh Tuyết Lãng."
"Kẻ trong tu chân giới khiến gia tộc hưng thịnh nhưng môn phái lại suy tàn là ai?"
"Tổ tiên Kỳ sơn Ôn thị, Ôn Mão."
Hắn bên này đối đáp trôi chảy, đám con cháu khác ngồi nghe mà trái tim nhấp nhô lên xuống, lòng cảm thấy may mắn và đồng thời cầu khẩn hắn đừng có lúng túng, phải đối đáp một lèo, tuyệt đối đừng có để Lam Khải Nhân có cơ hội điểm tên những người khác. Lam Khải Nhân lại nói: "Thân là con cháu Vân Mộng Giang thị, những thứ này đã nghe từ lâu nên sớm thuộc nằm lòng, trả lời được cũng chẳng có gì đắc ý. Ta lại hỏi ngươi, đao phủ Kim Hữu Nhất có cha mẹ vợ con đầy đủ, khi còn sống chém đầu hơn trăm người. Lại đột tử tại chợ, phơi thây bảy ngày, oán khí tích tụ, quấy phá hành hung. Làm sao đây?"
Lần này Ngụy Vô Tiện lại không đáp ngay, người ngoài cho rằng hắn gặp khó, bắt đầu đứng ngồi không yên, Lam Khải Nhân quát lớn: "Nhìn hắn làm gì, các ngươi cũng nghĩ cho ta!"
Cả đám vội vàng lúng túng theo. Đột tử nơi chợ, phơi thây bảy ngày, đủ thỏa đại lệ quỷ, đại hung thi, cực kỳ khó xử, chỉ mong chờ lão đừng có điểm mặt bảo mình trả lời thôi. Lam Khải Nhân thấy Ngụy Vô Tiện hồi lâu không đáp, vẫn còn đăm chiêu, lại nói: "Vong Cơ, ngươi nói cho hắn biết, làm thế nào."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top