[Ma Đạo Tổ Sư] Liên Tâm * (Hi Trừng, Vong Tiện, Truy Lăng) - 1
[Ma Đạo Tổ Sư] Liên Tâm * (Hi Trừng, Vong Tiện, Truy Lăng) - 1
(*) Tim sen
Lời tác giả:
* Tâm nghĩ nhất định phải đem Trừng Trừng gả ra ngoài, vừa vặn ngày hôm qua đột nhiên Lam Đại có tên, cho nên....
* Viết Trừng Trừng đem thẳng nam bẻ cong thật sự có quá nhiều lạc thú.
* Cải trắng tốt đều bị Lam gia nắm giữ, kiến thức đến bốn ngàn điều gia huấn quá đáng sợ đi.
* Tử điện nhận chủ, giống vật quý đai buộc trán Lam gia.
Tác giả: Mù mịt hề ngu hoài
Editor: Aki.
Thể Loại: Đồng Nhân Ma Đạo Tổ Sư, nhất thụ nhất công, có H, HE.
Nhân vật: Hi Trừng (Chính), Vong Tiện, Truy Lăng.
Note:
Đã chỉnh sửa lỗi và tên riêng.
Xưng hô sẽ có chút lộn xộn: Trừng - Tiện: Hắn, Hi - Trạm: Y.
BẢN EDIT ĐÃ ĐƯỢC SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ
(CHỈ ĐƯỢC POST Ở XÍCH LUYỆN ĐỘNG VÀ HANA_411)
1.
"Phụt" một tiếng, đem chén trà mà Lam Vong Cơ rót cho hắn phun đầy trên bàn, Ngụy Vô Tiện run run rẩy rẩy nói, "Ngươi nói cái gì... Ta không.. Nghe không hiểu.... Ngươi.... Lặp lại lần nữa?"
Ngụy Vô Tiện đã từng cảm thấy mình và ' xuẩn ' tự trống đánh xuôi , kèn thổi ngược (1), nhưng cũng không cần hỏi, hắn hiện tại nhất định là vẻ mặt tương đối xuẩn (đần).
(1) 南辕北辙: (Trống đánh xuôi, kèn thổi ngược): ý là nghĩ thầm hướng nam mà xe lại đi hướng bắc. So sánh hành động cùng mục đích tương phản.
Chính là không muốn lặp lại cho đối phương lần nữa, ngược lại hét lớn, "Một đám đoạn tụ này để lão tử đánh chết các ngươi!", lấy Tử Điện quất xuống làm bài trí bên trong phòng rung động, rồi chạy ra ngoài, ân, lỗ tai giống như còn có chút đỏ.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy, nếu tính tới Xích Phong Tôn mặc váy vào ở trước mặt hắn nhảy múa, Lam Trạm nuôi thỏ con đột nhiên nổi hứng ca hát, Kim Tử Hiên đột nhiên cùng hắn xưng huynh gọi đệ, Kim Quang Thiện tuyên bố xuất gia, Lam Khải Nhân tỏ vẻ vô cùng thích hắn......
Đều không đáng sợ như chuyện này.
Thật sự, là quá đáng sợ.
Trong đầu Ngụy Vô Tiện, tính trên thế gian này nếu như nữ nhân đều chết hết, Giang Trừng cũng sẽ thẳng tắp giống lúc trước mình nhận thức Lam Vong Cơ ... Ngụy Vô Tiện quay đầu không biểu tình nhưng đôi mắt so ngày thường hơi hơi trừng lớn một ít nhìn Lam Vong Cơ, phát hiện cách nói này cũng không chuẩn xác. Nói như vậy đi, ân, Giang Trừng nên thẳng giống như Giang Trừng đối với tên của chính hắn vậy.
Nhưng Lam Hi Thần dường như cũng không để hắn lừa mình dối người.
Lam Hi Thần tựa hồ tâm tình thập phần sung sướng nhìn Giang Trừng làm ra một mảnh hỗn độn, nhìn về hướng hắn đã đi xa mà cười ngâm ngâm trong chốc lát, cười nhẹ nói "...... Thẹn thùng gì chứ. Không cần lo lắng, để cho hắn ở ngoài đó một lát sẽ ổn." Một lát sau, Lam Hi Thần quay đầu lại, một tay chống hàm dưới, dù bận vẫn ung dung nói: "Không sai, chúng ta hôm nay tới đây chính là muốn báo cho các đệ. Vãn Ngâm hắn, đồng ý với ta...... Làm đạo lữ của hắn."
Ngụy Vô Tiện ngốc nhìn gương mặt diễm lệ nhuộm màu đỏ cùng với Lam Vong Cơ giống nhau như đúc, nghĩ lại trước kia thái độ Giang Trừng đối với Lam Hi Thần, sư đệ của hắn thật sự không phải đối với Lam Hi Thần hận thấu xương sao? Không lầm chứ?
Lam Hi Thần lần đầu tiên cùng Giang Trừng bàn luận việc bên ngoài, vẫn là sau chuyện ở miếu Quan Âm. Khi đó Lam Hi Thần đầu óc loạn thành một đoàn, xuất thần nhìn thúc phụ thu xếp mọi thứ, bình sinh từ lần đầu tiên trong tâm sinh ra một loại tâm trạng không còn cái gì vui trên đời.
Chính là đột nhiên, có thanh âm một người như một đạo tia chớp, kéo y ra từ mớ hỗn độn sương mù trong lòng. Chỉ nghe thanh âm kia quát: ".. Đây là khẩu khí nói chuyện đối với trưởng bối sao? Còn nói kiểu đó sao? Ngươi muốn bị đánh!!"
Bên kia, Giang Trừng mắng Kim Lăng, Kim Lăng cũng không chịu yếu thế tranh luận, cuối cùng uể oải nói, đều câm miệng đi.
Thân ảnh hai người kia lại ánh vào trong ánh mắt trống không của Lam Hi Thần.
Nhìn Giang Trừng giơ tay muốn đánh Kim Lăng, rồi lại thu tay trở về, vừa động lại tác động tới miệng vết thương, bên trong chỗ đó nhanh chóng chảy ra một mảng lớn màu đỏ.
Cũng không biết sợ dây thần kinh nào bị lỗi rồi, Lam Hi Thần nhấc chân đi tới.
Từ lúc sinh ra đến giờ lần đầu tiên không có mỉm cười ấm áp, y chỉ mang theo sự mỏi mệt, nhàn nhạt nói: "Giang tông chủ, nếu không chê, có thể để tại hạ thay ngươi một lần nữa băng bó một chút vết thương trước ngực?"
Lúc sau các gia tộc từng người trở về.
Lam Hi Thần bế quan ra ngoài, gia yến bản thân lại mơ màng hồ đồ rồi đem địa điểm săn đêm nói sai. Thúc phụ ánh mắt thất vọng không phải không chú ý tới Lam Hi Thần, chỉ là chuyện miếu Quan Âm miếu, y đối với rất nhiều việc đều buông xuống. Đặc biệt là nhìn Vong Cơ, chưa bao giờ có bộ dáng vui sướng thế kia, y cảm thấy như bây giờ hết thảy đều rất tốt.
Trở lại chính phòng của y, nơi này như cũ không nhiễm một hạt bụi, nếu nói chỗ nào thay đổi, chính là có một cái rương gỗ, một phong thư, để ở trên bàn sách của y. Lam Hi Thần gọi môn sinh tới dò hỏi, môn sinh cung kính đáp, đây là Vân Mộng Giang tông chủ phái người đưa tới dược liệu quý báu, nói là đáp tạ y ơn băng bó vết thương lần trước.
Lam Hi Thần mở ra nhìn, quả thực như thế. Trên thư dùng ngôn từ thập phần ngắn gọn, so với lời của môn sinh cũng không khác nhiều so với mấy chữ vàng này.
Giang Trừng tên cùng người của hắn giống nhau, cứng rắn, sắc bén, không chút nào có ý giấu mối. Lam Hi Thần trong lòng cười một chút, vuốt ve một chút mấy chữ màu đen viết trên thư, thầm nghĩ, bộ mặt thật của hắn.
Lam Hi Thần ngồi xuống, làm một việc khác biệt từ mấy tháng trước tới nay là liên hệ với bên ngoài, nghiêm túc gửi tin trở về cho Giang Trừng.
Lưu loát, thế nhưng viết hai tờ giấy, viết đơn giản là một chút suy nghĩ của mình từ lúc bế quan tới nay. Đặt bút xuống, Lam Hi Thần sửng sốt một chút, vừa định như vậy mà như thế nào không thể được, hẳn là xé bỏ thư đã viết đi.
Đột nhiên ngoài cửa sổ một người lạnh giọng đến: "Huynh trưởng."
Y nhìn ra, chỉ thấy Vong Cơ và mình thân ngọc ảnh giống nhau như đúc đứng ở ngoài cửa sổ.
Vong Cơ từ khi trở về, tóm lại muốn cùng mình xúc sơn trường đàm. Sau khi gọi y tiến vào, thấy y chú ý tới phong thư chưa kịp thu hồi trên bàn của mình, liền thuận miệng nói: "Đây là thư trả lời Giang tông chủ." Chỉ là, phương diện này viết một nội dung không có chuyện quan trọng, gửi đến Giang Trừng là không phải khác thường.
Lam Hi Thần như có thể không chút cố gắng nào nhìn trên mặt đệ đệ ' diện vô biểu tình ' kia giống như đọc ra sóng ngầm cảm xúc mãnh liệt, chính mình có gì cũng giống như không thể gạt được y.
Lam Vong Cơ lại giống y trước kia, tích tự như kim (2) lại đánh trúng điểm yếu, lần này y nghiêm túc nhìn mình, mạc danh(3) nói ra ba chữ: "Thiên tử tiếu."
(2)惜字如金; Tích tự như kim: Cực kỳ tiết kiệm lời nói.
(3) Mạc danh: không có cách biểu đạt.
Ngày hôm sau, Lam Hi Thần giao phó môn sinh đem thư gửi đi, hơn nữa kèm theo trên thư chuyện đêm qua lần đầu tiên trong đời trèo tường đi ra ngoài mua Thiên tử tiếu.
(Aki: Đệ học theo thê tử chỉ hư huynh trưởng (*^ω^*) )
Sau đó thỉnh thoảng, tặng lễ một cái, đáp lễ một cái, hai người cứ như vậy lễ thượng vãng lai(4).
(4)礼尚往来 Lễ thượng vãng lai: Chú trọng có qua có lại, để chỉ dùng phương thức thái độ đối phương đối đãi với mình đi đối đãi lại với đối phương. (baidu)
Giang Trừng này, mặt mũi rất được cũng rất phô trương, người khác đưa hắn lễ, hắn hận không thể trả về gấp mười lần, cho nên Trạch Vu Quân trong phòng lạnh dần dần có rất nhiều đặc sản của Vân Mộng, khắp nơi rải rác thư tịch, khi thì còn có bảo khí tiên gia.
Mà trong các lễ vật của Lam Hi Thần, tựa hồ Giang Trừng thích nhất là một con chó con. Bởi vì dĩ vãng hắn vẫn đáp lễ mà rất ít hồi âm, lần này không chỉ có hồi âm trịnh trọng mà còn nói lời cảm tạ, còn khác thường tán gẫu hai câu, nói, Liên Hoa Ổ hoa sen nở.
Lam Hi Thần đặt thư xuống, đột nhiên nghĩ đến, y xác thật chưa bao giờ ngắm hoa sen ở Liên Hoa Ổ, có phải hay không thật sự giống truyền thuyết tẫn thái cực nghiên (5) như vậy. Mà người ngắm hoa khuôn mặt giống lạnh nhạt như hắn, cũng sẽ biểu lộ thần sắc ôn nhu?
Càng nghĩ tâm càng ngứa ngáy khó nhịn, Lam Hi Thần lại không biết dây thần kinh nào đáp sai rồi, việc y gặp được Giang Trừng, luôn có chút không giống chính y. Cư nhiên liền như vậy không nói một tiếng tiếp đón ngự kiếm đi Vân Mộng.
Từ bến tàu Liên Hoa Ổ, căng một dải thuyền nhỏ, kéo vào một mảnh hồ sen, điền điền lá sen, bích sắc mấy ngày liền, đình đình hoa sen, thiếu nữ đứng trên cầu. Hồ hoa sen dưới ánh trăng, tựa như lãng uyển Bồng Lai.
Đối với ngự kiếm đột nhiên bay tới, Lam Hi Thần nói muốn ngắm hoa sen, Giang Trừng sửng sốt một hồi lâu, thế nhưng thật sự bỏ lại công việc, phân phó môn sinh chuẩn bị thuyền.
Giang Trừng tự mình chèo thuyền, vạt áo màu tím theo động tác của hắn phiêu phiêu đãng đãng, hướng nhìn lên trên, vạt áo màu tím kia đều ôm lấy ở vòng eo thon chắc. Làm Lam Hi Thần nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Giang Trừng.
Vân Thâm Bất Tri Xứ tiếp khách bên ngoài Nhã Thất, y mang theo Vong Cơ, ngẫu nhiên gặp được Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng mặc giáo phục Vân Mộng, liền để bọn họ đi xử lí Thủy Hành Uyên trước.
Lúc ấy Ngụy Vô Tiện tựa hồ đối với Vong Cơ tràn ngập hứng thú, cho nên so với ngày thường càng thêm thần thái phi dương, chú mục dẫn nhân. Mà thiếu niên tử y* này bên cạnh y, lại chống tay, chọn mi, một bộ dáng không nhanh. Lam Hi Thần nhớ tới đã từng gặp qua ở Thanh Đàm hội, Ngu phu nhân mẫu thân Giang Trừng, hai người thần thái như một, hơn nữa đều đem thân áo tím này của Vân Mộng Giang thị mặc xuất chúng như thế.
(*) Tử y: Y phục màu tím.
Vong Cơ tựa hồ ánh mắt vẫn luôn dõi theo Ngụy Vô Tiện. Lam Hi Thần lại nghĩ, không biết thiếu niên này vẫn luôn là căng chặt như thế này hay không, hay chỉ khi cùng Ngụy Vô Tiện ở bên nhau, mới có một vẻ mặt hoạt bát.
Từ đó về sau lại có điểm lưu ý. Đương nếu ngươi chú ý một người, số lần hắn xuất hiện ở trước mắt ngươi sẽ gia tăng, vì thế khi đó cùng là thiếu niên không hiểu chuyện Lam Hi Thần liền biết các bộ dáng của Giang Trừng. Đắc ý, mất mát, bình tĩnh, phẫn nộ, cùng Ngụy Vô Tiện ở bên nhau, bất hòa cùng Ngụy Vô Tiện ở bên nhau. Cho đến khi Giang Phong Miên tới đem bọn họ đi, ở Vân Thâm Bất Tri Xứ tu sĩ trẻ tuổi giao hảo đều theo chân bọn họ đi, Lam Hi Thần xa xa mà nhìn đến hắn ra vẻ trấn định, không cam lòng cùng thấp thỏm.
Kỳ quái chính là, đến cuối cùng, hai người bọn họ cũng không đứng đắn nói qua một câu.
Sau đó loáng thoáng nghe được mọi người nhắc tới Vân Mộng song kiệt. Gọi thiếu niên Ngụy Vô Tiện kia tuy rằng làm việc luôn là chê khen nửa nọ nửa kia, lại khó kìm hắn một thân quang mang (*), luôn trở thành đề tài câu chuyện khi mở miệng của mọi người. Mọi người tiện thể nhắc tới Giang Trừng một câu, cũng luôn có ý tiếc hận ' Đã sinh Du sao còn sinh Lượng '. Nghe đủ dạng nghị luận, Lam Hi Thần một chút cũng không thất lễ với mọi người như vậy, đột nhiên lại sinh ra một loại ý nghĩ xúc động muốn đứng lên phản bác bọn họ. Muốn hỏi bọn họ một chút, các ngươi rốt cuộc biết cái gì? Mà chính y cũng là rõ ràng cái gì cũng đều không hiểu.
(*)Quang mang: hướng bốn phương tám hướng phát ra ánh sáng mãnh liệt (Baidu)
Chính là nhiều năm về sau, ngày bắn chinh phạt Xạ Nhật. Kỳ Sơn Ôn thị trăm độc chi trùng, làm các đại gia tộc phản kháng đều bị thương nặng.
Khi đó phụ thân đi về cõi tiên, chính mình vừa mới tiếp nhận gia tộc, vội sứt đầu mẻ trán.
Vong Cơ tuy rằng cùng y giống nhau đi khắp nơi vì gia tộc cùng chiến sự bôn tẩu, ngoài mặt không chút nào cảm thấy y không thích hợp. Nhưng Lam Hi Thần tự nhiên biết, y một lòng đã sớm bay đến Vân Mộng. Từ khi y ra khỏi động tàn sát Huyền Vũ, lại biết được Vân Mộng Giang thị chịu khổ diệt môn, sau đó Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện hai người lọt vào tin truy nã của Ôn thị, vẫn luôn là một bộ dạng thất thần như vậy, nhìn nơi nào đó mà bộ dáng xuất thần.
Nhưng mà trước mặt tình hình chiến đấu giằng co, Vân Mộng lại ở dưới sự khống chế của Ôn thị, muốn dưới tình huống như vậy tìm được hai gã thiếu niên, bất luận sinh tử, đều là nói dễ hơn là làm.
Sau Giang Trừng lại một mình trở lại, ở trong ngày bắn Xạ Nhật chi chinh triển lộ cao chót vót, trùng kiến Vân Mộng Giang thị.
Sau lại xảy ra quá nhiều quá nhiều chuyện, tên của hắn luôn cùng tên Ngụy Vô Tiện buộc chặt bên nhau, làm đề tài câu chuyện của mọi người trà dư tửu hậu .
Lam Hi Thần chân chính bội phục năng lực liên tưởng của mình, là có một lần ở Kim Lăng đài, đụng phải Tô Thiệp.
Đồng dạng là từ nhỏ bị người ta đè nặng một đầu, Tô Thiệp và Giang Trừng như thế nào lại khác nhau như trời với đất. Tô Thiệp nơi chốn bắt chước Vong Cơ, cho đến vặn vẹo chính mình. Mà hiện giờ rốt cuộc lại không ai dám đem Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện so sánh.
"Bỏm" một tiếng, mái chèo mộc va vào nước.
Lam Hi Thần từ trong chuyện năm xưa phục hồi lại tinh thần, một diệp thuyền nhẹ, bất tri bất giác đã nhập vào sâu trong ngó sen hoa.
Giang Trừng còn ở kia trầm mặc chèo thuyền, thân áo tím hắn mặc trên người càng thêm thích hợp, phảng phất muốn cùng nước hồ nặng nề hòa hợp nhất thể.
Lam Hi Thần ôn nhu mở miệng nói: "Giang tông chủ, không bằng ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi. Nước chảy bèo trôi cũng chưa chắc không phải nhã sự."
Giang Trừng sau khi nghe xong, thả tay theo lời ngồi xuống, ngay sau đó chính là trầm mặc.
Giang Trừng người này, luôn luôn mở miệng không phải mắng chửi người khác thì là mỉa mai, mà dưới tình cảnh này hắn thật là không có lời nào để nói.
Lam Hi Thần lại một chút cũng không biết xấu hổ, đầu tiên là hỏi trước đó vài ngày đưa hắn tiểu cẩu kia, cho tới Vân Mộng cùng Cô Tô ngắm phong cảnh, lại tán thưởng một phen hoa sen, hai người lại là trò chuyện với nhau thật vui.
Giang Trừng nói:" Liên Hoa Ổ hạt sen thiên hạ đệ nhất, ai có ý kiến ta đánh gãy hắn chân!"
Đem Lam Hi Thần chọc cười, Giang Trừng cũng rất hiếm khi được giãn khai mày.
Không ai chèo thuyền, thuyền nhỏ cứ như vậy tùy sóng phiêu đãng, một trận gió nhẹ thổi qua, đài sen theo gió lắc lư, bộ dáng rung đùi đắc ý, thật là ngây thơ chất phác.
Lam Hi Thần đột nhiên giật mình, duỗi tay gỡ xuống một đài sen, ở trong hồ nước tịnh rửa tay, hai người tán gẫu, liền như vậy lột ra. Lột ra một đám nhân hạt sen trắng. Lột xong, y dùng tay thon dài trắng tuyết đưa đến trước mặt Giang Trừng, nói,
"Giang tông chủ, nếu như không chê, mời dùng đi."
Giang Trừng nhìn chằm chằm tay y ngây ngẩn cả người.
Lam Hi Thần, cười cười, nói, "Giang tông chủ không cần miễn cưỡng, là tại hạ thất lễ." Nói liền rút tay về.
Giang Trừng một phen nắm lấy, nói," Lam công tử, xin lỗi, ta vừa mới thất thần." Nói, thật cẩn thận đem hạt sen nhận được trong tay, ngắm nhìn, tựa hồ là luyến tiếc mà ăn.
Lam Hi Thần thấy hắn phản ứng thú vị, nhịn không được tiếp tục trêu đùa, "Không biết Giang tông chủ vừa mới thất thần, là suy nghĩ về giai nhân phương nào?"
Dưới ánh trăng, Giang Trừng sắc mặt ửng đỏ, thấp giọng nói, "Nói là giai nhân, đúng là không tồi. Nàng trên thế gian là nữ nhân tốt nhất."
Nói, Giang Trừng đem một viên hạt sen bỏ vào trong miệng, một nhai, đầy miệng tươi mát cùng đắng nghét.
"Nàng thường lột hạt sen cho ta, nhưng luôn bị tiểu tử thúi Ngụy Vô Tiện kia cướp đi, cho nên sau này nàng luôn lột đem cho Ngụy Vô Tiện trước. Không thể nghĩ được tên hỗn đản kia lại cưỡi ở trên đầu ta nhiều năm như vậy, ngẫm lại muốn tức giận." Nói đến Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng luôn như vậy là một bộ dáng hận không thể cắn hắn mấy cái.
Chính là Lam Hi Thần nghe thế, trong lòng trầm xuống, vì không thể nghe thấy tạm dừng một chút lột hạt sen trên tay. Nghĩ thầm, Giang Trừng một người như vậy, mặt có bao nhiêu lãnh, tâm lại có bấy nhiêu ấm áp. Có ái mộ vài vị tiên tử chẳng lẽ không bình thường sao? Lại có chút ảo não khi chính mình tra hỏi nhắc tới.
Nhưng rồi lại nhịn không được đem đề tài trên người Ngụy Vô Tiện kéo về, nghĩ muốn thám thính vị giai nhân kia.
Lam Hi Thần ra vẻ nhẹ nhàng nói," Không biết vị giai nhân kia, hiện nay như thế nào?"
Nào biết vừa rồi Giang Trừng còn mắng Ngụy Vô Tiện, đột nhiên giống như bị đánh mất sức lực đang có. Ngốc ngốc nhìn y, trầm mặc thật lâu thật lâu sau, lâu đến mức Lam Hi Thần cho rằng hắn sẽ không lại trả lời, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn ánh trăng.
"...Đã chết"
Lam Hi Thần cả kinh, không biết phản ứng thế nào.
Giang Trừng mỏi mệt mở miệng nói, "...... Ta luôn là mắng Ngụy Vô Tiện, đem cái chết của tỷ tỷ đều đẩy lên trên người hắn. Nhưng kỳ thật, ta hẳn mới là tên đầu sỏ gây tội, nếu ta năm đó đem tỷ tỷ coi trọng, đừng để nàng chạy đến Bất Dạ Thành, nàng có lẽ sẽ không phải chết...... Nếu... Ta nói là nếu, ta có thể không nghĩ đến tiên môn khác, đem hỗn tiểu tử Ngụy Vô Tiện kia đánh một trận rồi kéo trở về Vân Mộng quản cho tốt, có lẽ chuyện sau đó hết thảy đều sẽ không phát sinh..."
Lam Hi Thần thật sự phi thường nghĩ đem chính mình tát một cái, nguyên lai hắn nói giai nhân, là Giang Yếm Ly.
"Lam công tử, ngươi nói, con người của ta có phải thật sự làm người khác vô cùng ghét hay không ?"
Trăng tròn mười lăm, đem hết thảy chiếu lên trên mặt hồ không chỗ nào che giấu, hơn nữa người tu tiên đêm có thể thấy mọi vật, Lam Hi Thần rõ ràng thấy được Giang Trừng hai mắt ửng đỏ, khóe mắt còn có lập loè nước mắt phản xạ ánh trăng.
Nước mắt dần dần chứa đầy, xẹt qua mặt Giang Trừng.
Lam Hi Thần trong lòng tan rã, đầu óc toàn rối loạn. Y chỉ có một ý nghĩ, có cái gì? Có cái gì có thể làm hắn ngừng rơi nước mắt?
Y đột nhiên đứng lên, thuyền nhỏ đột nhiên mất đi cân bằng, mãnh liệt lay động.
Giang Trừng còn không kịp kinh hãi, trong chớp mắt, một đôi môi mỏng vị đàn hương lạnh lẽo mềm mại, bao phủ lên.
Lam Hi Thần nếm được miệng mang theo hương khí hạt sen đầy đắng nghét.
' Không xong,' theo một cổ mạnh mẽ, bị một chân từ trên thuyền đá xuống nước Lam Hi Thần đột nhiên nghĩ đến, ' Vừa rồi lột hạt sen sao không bỏ tâm đi. '
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top