Chương 88 - Đan Tâm (10)
Chương 88 – Đan Tâm (10)
Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng
--------------------------
Giang Trừng trách hắn, hắn không cách nào giải thích, càng không chịu nổi việc Lam Vong Cơ bị chỉ trích cay độc.
Hắn quát: "Giang Trừng! Ngươi thử nghĩ lại lời mình nói xem, ngươi vừa nói cái gì? Có nghe được không? Đừng quên thân phận của ngươi, tốt xấu gì cũng là gia chủ một nhà. Ngươi đứng trước linh vị của Giang gia, mở miệng vũ nhục danh sĩ thế gia, giáo dưỡng lễ nghĩa của ngươi vứt đi đâu rồi?"
Hắn chỉ muốn nhắc nhở Giang Trừng, dù thế nào cũng nên chừa lại vài phần tôn trọng cho Lam Vong Cơ. Thế nhưng Giang Trừng là người nhạy cảm, nghe đối phương nói vậy lại tự suy diễn thành hắn chửi mình không đủ tư cách làm gia chủ, lập tức đen mặt. Vẻ mặt lúc này của Giang Trừng chẳng khác vẻ mặt của Ngu phu nhân lúc tức giận là bao.
Giang Trừng lạnh lùng nói: "Ai mới là kẻ vũ nhục cha mẹ ta ở ngay trước linh vị của bọn họ?! Mời hai vị nhìn lại cho rõ xem mình đang đứng trên địa bàn nhà ai? Ở bên ngoài lôi lôi kéo kéo, không biết chừng mực là đủ rồi. Đừng có mà đến từ đường, trước linh vị của cha mẹ ta làm xằng làm bậy! Tốt xấu gì bọn họ cũng là người nuôi nấng ngươi trưởng thành. Ta cảm thấy hổ thẹn thay cho ngươi đấy!"
Tuyệt không nghĩ mình lại bị dội một gáo nước lạnh bất ngờ như vậy, Ngụy Vô Tiện vừa sợ vừa giận, buột miệng quát: "Ngươi câm miệng cho ta!"
Giang Trừng chỉ ra ngoài cửa: "Ngươi muốn làm bậy thì ra ngoài mà làm bậy, muốn dưới cây hay trên thuyền, muốn ôm muốn ấp thế nào tuỳ ngươi! Cút ra khỏi nhà ta, xéo khỏi mắt ta ngay!"
Nghe hắn nhắc tới chuyện "dưới cây", Ngụy Vô Tiện chột dạ: Chẳng lẽ hắn nhào vào lòng Lam Vong Cơ đã bị Giang Trừng thấy rồi?
Hắn đoán không sai.
Giang Trừng thật sự đã tự mình ra ngoài tìm Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ. Hắn đuổi theo phương hướng mà tiểu thương bên bến thuyền đã chỉ, trong lòng tựa hồ xuất hiện một giọng nói, nói cho hắn biết nơi mà Ngụy Vô Tiện nhất định sẽ đi.
Hắn tìm một lúc, cuối cùng cũng tìm thấy hai người. Chỉ là chẳng ngờ, hắn lại đúng lúc chứng kiến Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ ôm nhau chặt cứng dưới gốc cây, mãi không chịu tách ra.
Toàn thân Giang Trừng nổi hết da gà.
Tuy rằng hắn đã từng phỏng đoán về mối quan hệ giữa Lam Vong Cơ và Mạc Huyền Vũ, nhưng đó đều là những lời lẽ khó nghe để công kích Ngụy Vô Tiện chứ không phải thực sự nghi ngờ. Hắn chưa từng nghĩ Ngụy Vô Tiện sẽ có gì đó mờ ám với nam nhân, dù gì thì hai người cũng cùng nhau lớn lên, Ngụy Vô Tiện chưa bao giờ tỏ ra hứng thú với việc đó, lúc nào cũng thể hiện sự ái mộ nhiệt tình với mấy thiếu nữ xinh đẹp.
Lam Vong Cơ thì lại càng không. Y nổi tiếng thanh tâm quả dục, nam hay nữ đều mặc kệ, không có hứng thú.
Nhưng là, kiểu ôm ấp thế kia nhìn kiểu gì cũng thấy không bình thường, ít nhất không hề giống như khi huynh đệ hoặc bạn bè ôm nhau. Hắn lại nghĩ, sau khi Ngụy Vô Tiện trở về thì lúc nào cũng dính chặt với Lam Vong Cơ, mà thái độ của Lam Vong Cơ với Ngụy Vô Tiện cũng khác xa kiếp trước. Thế nên, hắn lập tức xác định hai người này đã thật sự xảy ra loại quan hệ đó.
Hắn quay về không nổi, càng chẳng muốn đi ra nói bất cứ câu gì với hai người nên đành lặng lẽ đi theo. Bấy giờ, mỗi một hành động, mỗi một ánh mắt giữa bọn họ đều trở nên khác biệt trong mắt hắn.
Nhất thời, sự khó tin, cảm giác quái dị cộng với đôi chút chán ghét ấy vậy mà còn vượt qua cả sự hận thù trong hắn. Mãi đến khi Ngụy Vô Tiện dẫn Lam Vong Cơ vào từ đường, nỗi phẫn nộ bị đè nén đã lâu một lần nữa lại bùng lên, nuốt chửng cả lý trí lẫn lễ nghĩa của hắn.
Ngụy Vô Tiện cố nhịn xuống, nói: "Giang Vãn Ngâm, ngươi... xin lỗi ngay!"
Giang Trừng khiêu khích: "Xin lỗi? Vì sao phải xin lỗi? Vì làm hỏng chuyện tốt của các ngươi à?"
Ngụy Vô Tiện tức giận: "Hàm Quang Quân chỉ là bằng hữu của ta mà thôi, ngươi cho rằng giữa chúng ta là quan hệ gì?! Ta cảnh cáo ngươi, lập tức xin lỗi cho ta! Đừng ép ta phải đánh ngươi!"
Nghe vậy, vẻ mặt Lam Vong Cơ cứng lại.
Giang Trừng tiếp tục cười nhạo: "Vậy thì ta thật sự chưa thấy 'bằng hữu' nào như thế đấy. Ngươi cảnh cáo ta á? Ngươi dựa vào đâu mà cảnh cáo ta? Nếu hai vị còn có chút liêm sỉ thì đã không tới đây..."
Ngụy Vô Tiện phát hiện sự thay đổi trên nét mặt Lam Vong Cơ, cứ nghĩ y vừa bị Giang Trừng xúc phạm là hắn lại giận đến run người. Hắn không dám nghĩ sau khi Lam Vong Cơ bị sỉ nhục như vậy, y sẽ cảm thấy thế nào. Lửa giận bùng lên trong lòng hắn xộc thẳng lên trí óc, hắn vung tay ném ra một tấm phù triện: "Ngươi đủ rồi đấy!"
Tấm phù triện kia vừa nhanh vừa hung hãn, đánh trúng vào vai phải của Giang Trừng rồi nổ tung khiến Giang Trừng lảo đảo.
Giang Trừng cũng không ngờ Ngụy Vô Tiện lại bất ngờ ra tay, linh lực của hắn chưa hoàn toàn khôi phục, bởi vậy mới bị đánh trúng. Vai hắn be bét máu, mặt hắn cũng nhoáng lên vẻ khó tin. Tử Điện chợt phóng ra từ tay hắn, chớp nháy rẹt rẹt quất tới.
Tị Trần của Lam Vong Cơ rời vỏ, đỡ được một kích. Ba người hỗn chiến ở ngay trước từ đường. Mắt Giang Trừng nổi đầy tơ máu, hắn gằn giọng: "Được! Muốn đánh thì đánh! Sợ hai người các ngươi đấy!"
Đỡ được thêm vài chiêu, Ngụy Vô Tiện mới chợt bừng tỉnh: Đây là từ đường Vân Mộng Giang thị, vừa rồi hắn còn quỳ gối ở đây, khẩn cầu vợ chồng Giang Phong Miên phù hộ, thế mà lúc này lại cùng Lam Vong Cơ đánh con trai họ ở ngay trước mặt họ!
Giống như bị thác nước lạnh băng trút thẳng xuống đầu, trước mắt hắn đột nhiên lúc sáng lúc tối. Lam Vong Cơ liếc nhìn hắn, bỗng nhiên xoay người đỡ lấy vai hắn.
Giang Trừng cũng biến sắc, dừng roi lại, ánh mắt dao động, vẻ mặt cảnh giác.
Lam Vong Cơ gọi: "Ngụy Anh?!"
Tiếng gọi trầm thấp của y vang lên ong ong trong tai Ngụy Vô Tiện, rung động không ngừng. Ngụy Vô Tiện có chút nghi ngờ, có phải lỗ tai mình hỏng rồi không? Hắn hỏi: "Sao vậy?"
Hắn nhận ra có thứ gì đó đang trườn trên mặt mình, nhấc tay sờ thử, sờ ra một tay đỏ máu. Từng cơn váng đầu hoa mắt ập tới, máu tươi tràn ra từ mũi từ miệng hắn, tách tách chảy xuống đọng trên mặt đất.
Lần này không phải giả bộ.
Ngụy Vô Tiện vịn lấy khuỷu tay Lam Vong Cơ, gắng gượng đứng thẳng. Thấy bạch y vừa mới thay của Lam Vong Cơ lại bị máu hắn nhuộm đỏ, hắn bất giác vươn tay muốn lau, trong lòng rầu rĩ: "Lại làm bẩn đồ y nữa rồi."
Lam Vong Cơ hỏi: "Ngươi sao rồi?!"
Ngụy Vô Tiện hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Lam Trạm... Chúng ta đi thôi."
Đi ngay lập tức.
Không bao giờ trở lại nữa.
Lam Vong Cơ: "Được."
Y hoàn toàn không muốn tiếp tục dây dưa với Giang Trừng, không nói lời nào cõng Ngụy Vô Tiện rời đi.
Giang Trừng lại vừa sợ vừa nghi. Sợ là sợ cảnh Ngụy Vô Tiện đột nhiên thất khiếu chảy máu, nghi là nghi Ngụy Vô Tiện đang giả bộ để chạy trốn, bởi trong quá khứ không ít lần Ngụy Vô Tiện từng giở cái trò quái đản này rồi. Thấy hai người muốn đi, Giang Trừng quát: "Đứng lại!"
Lam Vong Cơ phẫn nộ: "Cút ngay!"
Tị Trần đột ngột hoá cuồng nộ lao tới, Tử Điện phóng ra, hai loại thần binh tương kích phát sinh tiếng va chạm chát chúa. Bị chấn động bởi âm thanh chói tai này, đầu Ngụy Vô Tiện đau như búa bổ. Tựa như ngọn nến le lói bị dập tắt, hai mắt hắn nhắm nghiền, đầu rũ xuống.
Cảm thấy đầu vai nằng nặng, Lam Vong Cơ lập tức rút khỏi cuộc hỗn chiến, giơ tay kiểm tra hô hấp của người nọ. Tị Trần không có chủ nhân thi lực, công kích của Tử Điện được đà áp tới.
Giang Trừng cũng không thật sự muốn đả thương Lam Vong Cơ, hắn ngay tức khắc thu roi, nhưng lại phát hiện gần như không kịp nữa. Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên đáp xuống, chắn giữa hai bên.
Giang Trừng định thần nhìn lại, vị khách không mời mà đến kia thế mà lại là Ôn Ninh, hắn nhất thời giận đến tái mặt: "Ai cho phép ngươi vào trong Liên Hoa Ổ?! Sao ngươi dám!"
Nếu là người khác thì Giang Trừng còn có thể miễn cưỡng cho qua, chứ cái thứ Ôn cẩu một chưởng xuyên tim Kim Tử Hiên, cướp đi hạnh phúc và tính mạng của tỷ tỷ hắn này, hắn tuyệt không thể tha thứ. Chỉ cần thấy mặt tên này là hắn lại kích động muốn chém muốn giết đến điên cuồng. Vậy mà tên này còn dám đặt chân vào tận bên trong Liên Hoa Ổ, đúng là tự đi tìm chết!
Vì đủ loại nguyên nhân cộng thêm hai mạng người, Ôn Ninh luôn thấy thẹn trong lòng, cho nên hắn có phần e ngại Giang Trừng, trước nay đều tự giác tránh đi. Nhưng hiện tại, hắn đứng che chắn trước hai người Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ, dù đối mặt với Giang Trừng, dù bị quất một roi, ngực hằn lên vết cháy doạ người, hắn cũng không lùi bước.
Sau khi phát hiện Ngụy Vô Tiện chỉ là quá mệt mỏi và tức giận nên mới tạm thời hôn mê, Lam Vong Cơ lúc này mới dời mắt. Y thấy trong tay Ôn Ninh cầm một thứ, đưa tới trước mặt Giang Trừng.
Tử Điện bên tay phải Giang Trừng sáng rực, gần như biến thành màu trắng, đồng thời sát ý trong lòng hắn tăng vọt. Hắn giận quá hoá cười: "Ngươi muốn làm gì?"
Thứ kia chính là bội kiếm Tùy Tiện của Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện trên đường đều ngại cầm, ngại phiền, vứt lung tung, cuối cùng vứt cho Ôn Ninh bảo quản. Ôn Ninh giơ kiếm lên, nói: "Rút ra!"
Giọng điệu hắn kiên quyết, ánh mắt hắn kiên định, hoàn toàn không giống bộ dạng ngây ngô, ngơ ngác trong quá khứ.
Giang Trừng: "Ta cảnh cáo ngươi, nếu không muốn bị nghiền xương thành tro một lần nữa, ngay lập tức rút chân ra khỏi đất Liên Hoa Ổ, cút ra ngoài!"
Ôn Ninh gần như muốn đâm chuôi kiếm vào ngực Giang Trừng, hắn cao giọng, quát lớn: "Chạm vào, rút!"
Sự phẫn nộ bùng lên trong lòng Giang Trừng, nhịp tim hắn trở nên điên loạn vô cớ. Ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại thực sự làm theo lời Ôn Ninh, tay trái nắm lấy chuôi kiếm Tùy Tiện, dùng sức rút ra.
Thân kiếm sáng bóng đến chói mắt, tuốt ra khỏi vỏ kiếm cổ xưa mộc mạc!
Giang Trừng cúi đầu nhìn chằm chằm thanh kiếm sáng loáng trong tay mình, mãi lâu sau mới hồi phục tinh thần.
Thanh kiếm này là Tùy Tiện, là bội kiếm của Ngụy Vô Tiện, sau cuộc bao vây tiễu trừ ở Loạn Táng Cương đã bị người Lan Lăng Kim thị cất giữ. Nó đã sớm tự phong kiếm, về sau không có người nào thấy nó mà rút kiếm ra khỏi vỏ được.
Nhưng vì sao hắn lại rút ra được? Chẳng lẽ phong kiếm đã được giải trừ rồi?
Ôn Ninh: "Không phải phong kiếm được giải trừ! Cho tới bây giờ, nó vẫn luôn phong bế. Nếu ngươi cắm nó vào vỏ rồi đổi người khác tới rút, bất kỳ ai cũng không rút ra được."
Đầu óc lẫn vẻ mặt của Giang Trừng lúc này hết sức hỗn loạn, hắn hỏi: "Vậy vì sao ta lại rút ra được?"
Ôn Ninh: "Bởi vì thanh kiếm này nhận ngươi là Ngụy công tử."
Lam Vong Cơ cõng Ngụy Vô Tiện đã mất đi tri giác, đứng lên.
Giang Trừng lạnh lùng nói: "Cái gì mà nhận ta là Ngụy Vô Tiện? Nhận thế nào?! Vì sao lại là ta?!"
Ôn Ninh càng lạnh giọng: "Bởi vì viên kim đan vận chuyển linh lực trong cơ thể ngươi hiện tại, là của hắn!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top