Chap 1 - Part 1

"After some time I've finally made up my mind
She is the girl and I really want to make her mine..."

"Sau bao đắn đo, suy nghĩ...tôi đã hiểu
Em là người tôi hằng khao khát..."

Những nốt nhạc trầm lắng cất lên từ chiếc earphone, vang vọng vào tâm trí. Một bài hát bất hữu mà kẻ như hắn chưa từng cảm thấy ấn tượng, giờ lại đang giày xéo con tim hắn một cách tàn nhẫn nhất.

Phải chăng Lee Donghae của một năm trước và bây giờ là hai con người hoàn toàn khác biệt?

Không, hắn không hề thay đổi, hắn vẫn là hắn. Nhưng hắn đã biết yêu và thương nhớ, đó mới là điểm khác biệt.

Người ta nói rằng với một trái tim trống rỗng không biết yêu thì âm nhạc sẽ hoá vô nghĩa quả không sai.

Âm thanh hoà nhịp cứ thế trôi đi, chiếc mô tô của hắn càng vun vút lao nhanh trên đường, luồng lách điệu nghệ qua những gã ô tô to lớn chậm chạp. Donghae đã và vẫn luôn là một chàng trai đậm chất phong lưu, quý tộc.

Phía chân trời xa, cái thị trấn nhỏ và quen thuộc ấy đã ẩn hiện trong màn đêm đang hừng đông. Dưới bầu trời đầy những ngôi sao muộn sắp tàn, hắn chợt thấy nơi đó thật ấm áp và xinh đẹp. Ấm áp và xinh đẹp... giống hệt như cậu vậy.

Hương gió nhẹ nhàng chào đón hắn trở lại mảnh đất này, mang theo đâu đó những điểm hồng rực rỡ. Vài cánh hoa đào mềm mại đã đáp lên người hắn

*FlashBack*

Donghae vươn tay đón lấy cánh hoa đào nhỏ bé, rồi nắm chặt. Nhìn thời gian đã trôi quá ba mươi phút, hầm hầm quay gót.

_ Haenie...

Hắn khựng lại, mõi mắt tìm kiếm xung quanh. Tìm cho kỳ được chủ nhân cái giọng nói ấy.

_ Donghae à...

Cậu lại gọi nữa kìa, ở đâu mới được chứ. Hắn bắt đầu cuống lên.

_ Em ở đây mà, anh nhìn đi đâu vậy?

_ Hyukjae...? - Donghae hoảng một chốc, rồi nghiêm mặt nhìn người ngồi tít trên nhánh đào to lớn. - Em xuống mau, nguy hiểm lắm.

Hắn trông cậu cười lém lỉnh, thoăn thoắt trèo xuống từng cành cây phía dưới mà không khỏi bất an. Ngoài mặt nhăn nhó thật khó chịu, thế nhưng bản thân lại có mặt dưới gốc cây ngay lập tức, sẵn sàng đỡ lấy cậu trong mọi tình huống.

"Crắck..."

_ A...

_ Hyukie!

"Rầm..."

Hôm nay Hyukjae cố tình đến chỗ hẹn sớm chỉ để bày trò trêu hắn một chút. Chọc hắn vui thật nhưng... cậu không muốn như vậy đâu. Cái cành cây ăn hại bỗng gãy mất khiến cậu rơi tự do từ độ cao ba mét xuống đất không thương tiết.

Nhưng mặt đất hôm nay sao lại mềm và êm theo một cách kỳ quái. Hyukjae lấy lại bình tĩnh, mở to mắt xem cái "mặt đất" êm ái mà cậu ngã vào. Là hắn, hắn vừa dùng cả thân mình để đón lấy cậu.

Donghae ôm cậu mà nhăn nhó tỏ vẻ đau đớn lắm, rồi hắn chợt nghĩ ra một trò lừa đảo tinh quái để đáp trả.

_ Haenie?! - Cậu hoảng hốt trước cơ thể bỗng dưng mê man bên dưới. - Hae à... anh không sao chứ? Donghae à... Dong... hae... Đợi... đợi em, em sẽ gọi người giúp...

Hắn nghe giọng cậu ngắt quãng, nhỏ dần rồi im bặt. Bỗng dưng hơi ấm và sức nặng trên người biến mất, cậu toang chạy đi. Donghae bấy giờ mới chịu bật dậy níu lấy người phía trước.

_ Trêu lại được em rồi, hoà nhé... - Hắn cười đắc ý.

Hyukjae bị hắn doạ đến mức sững sờ, gây người như phỗng. Cậu lo lắng cho hắn, lại bị lừa uất ức như vậy, thật là giận không kiềm được.

_ Em lại đi đâu vậy? Hyukjae... Hyukjae... - Hắn gọi mãi không được, liền đuổi theo cậu. Thật không dễ dàng gì, trong khi hắn chỉ mới chuyển đến đây vài tháng, còn cậu thì vốn được mảnh đất này nuôi lớn.

"Rào... rào..."

Sau quãng đường dài miệt mài theo cậu, trước mắt hắn là một bờ biển phủ đầy cát trắng. Tiếng sóng êm ái làm dịu tâm hồn hắn hay vì hình bóng đang âm thầm ngồi phía trước và nhìn ra nơi những con sóng khởi nguồn?

Donghae thôi không nghĩ nữa, chậm rãi đến gần cậu và cùng ngồi xuống: "Em giận anh?"

Cậu im lặng, tháo một bên earphone và đặt vào tai hắn.

"...Boy I've missed your kisses all the time but this is
Twentyfive minutes too late
Though you travelled so far boy I'm sorry your are
Twentyfive minutes too late..."

"...Anh yêu ơi...em vẫn nhớ nụ hôn anh trao em
Nhưng 25 phút đã trôi qua trong muộn màng
Dù anh đã đi một quãng đường rất xa để đến đây
Nhưng em thật sự xin lỗi...
25 phút đã trôi qua trong muộn màng..."

_ 25 Minutes?! - Đoạn điệp khúc của bài ca bất hữu ấy không thể thoát khỏi trí nhớ của hắn. Donghae là con trai của một doanh nhân thành đạt lừng lẫy, lớn lên trong môi trường xoa hoa với lắm kẻ thượng lưu thích thể hiện mình. Âm nhạc, nhạc cụ nào hắn cũng từng biết qua, vì đó đã là một kỹ năng không thể thiếu.

_ Phải, em luôn nghe bài hát này...

_ Sao em lại thích nó?

_ Em không thích nó. Vì đó là kết thúc đầy hối tiếc cho chàng trai, nó luôn làm em cảm thấy cuộc sống này thật tàn nhẫn.

_ Hyukjae... - Ánh hoàng hôn soi rõ từng đường nét trên mặt cậu, làm bừng sáng nỗi buồn xa xăm vô cớ kia. Donghae bất giác run động mạnh mẽ, cậu thật đẹp, giây phút này cậu toát ra một nét đẹp vô cùng bình dị và thanh thoát. Không một ai, không một nam thanh, nữ tú nào hắn từng gặp có thể bì được.

_ Vâng? - Chất giọng trầm ấm, ánh nhìn say đắm kia khiến cậu giật mình. Hyukjae và hắn yêu nhau chưa lâu, nói rõ hơn thì hắn và cậu yêu nhau ngay lần đầu gặp mặt, cứ như hữu duyên thiên ý vậy.

Hắn khẽ đặt tay mình lên tay cậu, bình thản vươn người đến gần. Hyukjae thoáng bối rối né tránh hơi thở của hắn, rồi cũng bị cặp mắt mênh mông tuấn mỹ ấy quyến rũ. Cậu ngây người đón nhận bờ môi quen thuộc, để mặc hắn dẫn dắt đến những cung bật cảm xúc thật ngọt ngào.

Donghae mỗi lúc càng tham lam, cứ như muốn nuốt gọn luôn cả cậu. Hyukjae rõ là thất thế, bất ngờ ngã lên bờ cát trắng: "Um, Hae..."

_ Còn giận anh chuyện lúc nảy?

_ Đương... đương nhiên rồi. Buông em ra. - Cậu viện cớ giả vờ giận dỗi để đẩy cái người nặng như đá đang đè lên mình đi chỗ khác.

_ Đừng có ngốc thế, anh sẽ không nương tay cho đâu...

_ Um... - Chỉ kịp nhìn cái nhếch môi đầy mùi gian xảo, từng lời nói của cậu đã bị nuốt gọn.

Hắn cuồng nhiệt mút lấy cánh hồng mềm mại ẩm ướt, cậu chật vật đáp trả, hơi thở không sao bình ổn được. Hyukjae bị sự nóng bỏng của hắn làm cho mụ mị, chẳng kịp nhận thấy từng cái cút áo rơi ra làm chiếc sơ mi trên người đang ngày một rộng bất thường.
Một cơn gió từ khơi xa thổi vào, làm lạnh buốt làn da mỏng manh không được che chắn. Cậu thoáng run rẩy, hoang mang đẩy hắn ra xa, gương mặt không thôi bất mãn với tình trạng của mình.

_ Hae, đây là bãi biển...

_ Anh biết, nhưng trời sắp tối rồi. Sẽ không ai nhìn thấy đâu... - Donghae thì thầm, nghịch ngợm cắn nhẹ vào vành tai người bênh cạnh. Từ tốn hôn lên xương hàm tuyệt đẹp, từng lớp da thịt mềm mại trên hỏm cổ cũng đều bị hắn chạm vào.

_ Hae...hm... - Hai điểm hồng không ngừng bị hắn dày vò, chúng lần lượt được khoang miệng ẩm ướt và bàn tay điêu luyện sưởi ấm. Cậu chìm vào khoái cảm, tựa như chiếc khăn tay mỏng manh trước cơn gió xuân ấm áp mà mạnh mẽ là ái tình và nhục dục từ người con trai kia.

_ A...

_ Làm em đau sao? - Hắn dịu giọng lo lắng.

_ Em ổn... - Cậu buông lời đáp trong hơi thở dốc vì cơn đau khó tả bên dưới.

Hắn mỉm cười thật nhẹ, lấy những ngón tay ra khỏi cậu. Hyukjae nhanh chóng cảm nhận được sự trống vắng, lạnh lẽo. Cơ thể cậu mở rộng đón lấy hắn, từng phần thân nóng bỏng to lớn đã cứng lại, chạm vào mọi góc ngách bên trong.

_ Aarrgg... um... - Cậu gồng người, tay nắm chặt lấy lớp cát trắng mịn, âm thanh đau đớn vô thức bật ra, từng chút từng chút được hắn xoa dịu. Donghae bắt lấy đôi môi đã sưng đỏ, hôn cậu thật sâu và nhẹ nhàng.

Hyukjae ghì chặt tấm lưng trần đẫm mồ hôi phía trên, để khoái cảm dần đánh gục bản thân, cậu mỗi giây đều không thôi rên rỉ, điên cuồng trước từng cơn tận cùng mà hắn chạm đến. Giữa những tia hồng quang yếu ớt của hoàng hôn vừa chợp tắt, bầu trời giao hoà màn đêm lấp lánh hàng trăm vì tinh tú, thanh âm thoả mãn đồng loạt bật ra bất thường trước tiếng sóng biển rì rào. Cậu kéo hắn xuống, tham lam níu giữ hơi thở kia và sự ấm áp của cơ thể rắn chắc vạm vỡ sực mùi phong lưu.

_ Còn dám giận anh không?

Cậu ái ngại lắc đầu khe khẽ, ngắm nhìn hắn từ tốn cài lại cút áo cho mình rồi cõng cậu trên lưng, đi hết bãi cát dài lộng gió.

_ Hae...

_ Ừ...

_ Em yêu anh!

Donghae ngập ngừng bước chậm lại, lời nói êm ái bên tai đó vẫn còn văng vẳng trong tâm trí. Tim lỗi mất một nhịp, lần đầu tiên trong đời, hắn cảm nhận được cái cảm giác tan chảy giữa mật ngọt ái tình.

_ Anh có yêu em không?

_ Sao lại hỏi ngốc thế? Em biết câu trả lời mà.

Cậu cười rạng rỡ, an tâm ôm chặt lấy cổ hắn trước câu trả lời quen thuộc. Donghae bấy giờ mới hài lòng tiếp bước.

Hyukjae thật khác biệt, chính vì thế mà cậu là tình nhân hắn giữ cạnh bên lâu nhất từ trước đến nay. Nhưng cảm xúc này là gì? Hắn không hiểu nổi mình, cảm xúc dành cho cậu mỗi lúc một mãnh liệt. Donghae hoang mang trong lòng, thứ hắn yêu duy nhất trên đời này chính là tự do, hắn sẽ không yêu ai cả.

TBC
Minaco Phạm


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: