Chap 6


Tòa nhà cao chót vót, lớp vỏ màu xám lạnh băng, hành lang dài trống trải, mỗi một bước chân đều phát ra tiếng đọng lẹp xẹp. Lưu Vũ đi đầu, mặc lên mình bộ quân phục cao quý nhất, từng bước đi vào cửa phòng, đẩy vào.

"Lưu Tổng chỉ huy đến!"

"Tất cả chào Tổng chỉ huy!"

Đám đông: "Chào Tổng chỉ huy!"

Lưu Vũ cười khẽ, vẫy vẫy tay ra hiệu, "Tất cả tiếp tục làm việc đi."

"Tổng chỉ huy, đây là nội dung của buổi phát sóng trực tiếp hôm nay, mời ngài xem qua." Nữ nhân viên Beta ở bên cạnh đưa cho Lưu Vũ một bản thảo.

Lưu Vũ rũ mắt nhìn xuống, mặt nạ bạc hơi sáng lên, anh đẩy bản thảo ra.

"Tôi biết tình hình thực tế, tôi sẽ tự mình chuẩn bị."

"Cái này... được thưa Tổng chỉ huy." Nữ nhân viên cung kính gật đầu.

Ngay sau đó nhân viên bắt đầu chuẩn bị cho việc phát sóng trực tiếp, đưa nước cho Lưu Vũ xong thì phát sóng cũng bắt đầu.

"Chuẩn bị cho phát sóng trực tiếp, 3 2 1, bắt đầu phát sóng!"

"Xin chào tất cả mọi người của Thế giới lớn ~ Chào mừng các bạn đã xem chương trình phát sóng trực tiếp ngày hôm nay của chúng tôi. Hôm nay, Tiểu Nhã có vinh dự mời được người hùng của mọi người! Tổng chỉ huy Lưu Vũ! Chà, được tận mắt chứng kiến ​​dung mạo của Tổng chỉ huy Lưu Vũ thật sự quá anh tuấn, khiến tôi đây rất phấn khích."


Làn đạn--

[Tổng chỉ huy là vô địch vũ trụ đại mãnh nam]

[Tôi muốn sinh khỉ nhỏ cho Tổng chỉ huy!]

[Alpha như tôi cũng muốn sinh heo con cho anh ấy a!]

[Các bạn đã từng xem truyền hình trực tiếp trận chiến cuối cùng của chiến tranh Hải Oa quốc chưa, tôi xem rồi đây, Lưu Vũ quá mạnh, một chọi năm cơ! Chiến đấu bằng cơ giáp cũng quá là ngầu luôn!!]

[Có xem nha, phóng viên lúc đó còn suýt bị boom nổ tới nữa, chút nữa là phát sóng trực tiếp cũng không có mà xem! Kích động chết tôi!]

[Tôi đã xem chiếu lại cảnh Lưu Vũ treo lơ lửng trên bầu trời đó!]

"Wow, tôi thấy mọi người đang thảo luận về Lưu Tổng chỉ huy khi ở chiến tuyến rất hăn say nha. Buổi phát sóng trực tiếp từ chiến trường đó, thật ra Tiểu Nhã cũng đã xem, ngài thực sự rất anh tuấn! Tôi xin hỏi Tổng chỉ huy, ngài có muốn nói gì về thành công của chiến dịch này hay không ạ? Nghe nói ngài và Hoàng Thành chủ là bằng hữu, ngài nghĩ sao về cách lãnh đạo của Hoàng Thành chủ lần này? "Người chủ trì hỏi Lưu Vũ một câu đầy mong đợi.

Lưu Vũ mỉm cười khéo léo:

"Công tác chỉ huy của Kỳ Lâm là điểm mấu chốt của chiến dịch này, nếu không có cậu ấy, tôi nghĩ trận chiến này có lẽ đã không thành công như vậy, nhờ có sự bố trí hợp lý các cơ giáp trước sau, dương Đông kích Tây tôi mới có thể đánh phá nhanh như vậy. Cậu ấy rất lợi hại!"

"Nghe nói Tổng chỉ huy đại nhân bị thương, không biết thân thể có ổn không?" Tiểu Nhã quan tâm hỏi.

Lưu Vũ lắc đầu, "Không sao, chỉ có cánh tay bị đao chém một nhát cũng không ảnh hưởng đến gân cốt, chỉ là vết thương ngoài da thôi."

"Tổng chỉ huy chắc hẳn những năm qua cũng đã chịu không ít thương tích như vậy rồi, thật là vất vả quá." Tiểu Nhã theo đúng lẽ thường mà nói mấy câu quan tâm.

Lưu Vũ thờ ơ cười, "Không sao, đây là bổn phận của tôi."

"Tôi nghe nói rằng Lưu Tổng chỉ huy sẽ đích thân thực hiện hình phạt, và sẽ hành quyết Thiếu thành chủ của thành Thiên Lai. Tôi xin hỏi ngài Tổng chỉ huy, đây là lần đầu tiên cả nước công khai trừng phạt các quý tộc, ngài còn là người hành quyết, ngài có cảm thấy áp lực gì không?" Vẻ mặt của Tiểu Nhã đột ngột thay đổi, chuyển thành vẻ mặt hóng hớt.

"Ừm ~" Lưu Vũ dừng lại chóc lát, 

"Cũng không có bao nhiêu áp lực, tôi vẫn là câu nói đó: Tôi là một người lính và nhiệm vụ của tôi là bảo vệ quốc gia của mình. Hơn nữa, tôi nghĩ sự công bằng của pháp luật là tiêu chí quan trọng để ổn định xã hội, luật pháp luôn là điểm mấu chốt thấp nhất của đạo đức, nếu những kẻ vi phạm không thể bị đưa ra công lý thì thế giới sẽ không bao giờ hòa bình."

"Không hổ là Tổng chỉ huy........."












Dinh thự hoàng gia Khu 1.

Sau khi nhìn chằm chằm Lưu Vũ trong máy tính và nói xong, Trương Gia Nguyên cau mày khi nghe người dẫn chương trình bắt đầu khoe khoang lặp tức đóng máy tính lại.

"Phó quản gia, giúp tôi sắp xếp thời gian. Trước khi Lưu Tổng chỉ huy thi hành án, tôi muốn có mặt tại hiện trường." Trương Gia Nguyên ra lệnh, sau đó cáu kỉnh nới lỏng nơ trên cổ áo.

Ở đầu bên kia, tòa nhà liên hợp, ngay sau khi cuộc họp giữa các Tổng tư lệnh kết thúc, Lâm Mặc xuống lầu một, định bắt xe đi gặp Lưu Vũ, nhưng không ngờ lại bị chặn lại. Lâm Mặc kinh ngạc, đã lâu không tiếp xúc với Lưu Chương, hôm nay cậu cũng đã phần nào biết được nguyên nhân Lưu Chương chặn mình lại.

"Hoàng Kỳ Lâm, tôi muốn cậu nói chuyện với tôi." Lưu Chương trực tiếp nói.

Lâm Mặc lễ phép mỉm cười, "Thiếu tư lệnh muốn nói chuyện tôi làm sao dám cự tuyệt. "

Lưu Chương không khỏi sửng sốt một chút, nụ cười của Hoàng Kỳ Lâm rất giống của Lâm Mặc, mỗi lần y nhìn thấy đều cảm thấy chói mắt.

"Tư lệnh thiếu gia muốn nói chuyện gì?" Lâm Mặc tiếp tục lễ phép mỉm cười.

"Đi uống một tách cà phê với tôi." Lưu Chương nghiêm nghị nói.

Lâm Mặc gật đầu. Đi theo Lưu Chương vào trong xe, Lâm Mặc yên lặng ngồi ở ghế sau, Lưu Chương bước lên ngồi ở bên cạnh cậu, cuối cùng lại lần nữa ngửi thấy rõ ràng pheromone của Alpha, đối với cậu pheromone của Lưu Chương đã quá quen thuộc. Đó chính là thứ Lưu Chương dùng để cưỡng chế đánh dấu cậu, bắt buộc cậu phải ỷ lại vào nó, là hương của gỗ Tùng Bách.

"Làm sao vậy? Cậu không thoải mái sao?" Lưu Chương phát hiện sự khác thường của Lâm Mặc , quay sang dò hỏi.

"Không sao, gần đây tôi rất bận nên hơi mệt thôi." Lâm Mặc lắc đầu.

"Cậu rất giỏi, tôi chưa thấy Beta nào có thể thâm nhập được đến đây." Lưu Chương cười khẽ.

"Quá khen, nếu Thiếu tư lệnh có chuyện muốn nói, tốt hơn là nói thẳng bây giờ đi, không cần dùng cà phê làm gì." Lâm Mặc cúi đầu xoa xoa thái dương.

"Vậy thì tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề. Tôi hy vọng ngày mai cậu sẽ gian lận khi xử tử, có thể cho quần chúng một lời giải thích, nhưng chúng ta không thể trực tiếp giết bọn họ được." Lưu Chương nhìn thẳng Lâm Mặc, biểu tình nghiêm túc.

Lâm Mặc dừng một chút, sau khi cân nhắc nói:

"E rằng chuyện này không tốt, Thiếu tư lệnh thấy lừa gạt người như vậy có tốt hay không?"

"Thành Thiên Lai không thể xảy ra náo loạn được. Nếu như cậu thật sự giết chết Thiếu thành chủ của Thiên Lai, e rằng thành phố Thiên Lai sẽ có bạo loạn." Lưu Chương nghiêm túc nhìn Lâm Mặc, giọng điệu cũng không dịu đi chút nào.

"Ngài đã từng nghĩ tới chuyện này chưa, Thiếu tư lệnh, lần này có thể là một cơ hội tốt để cải cách thì sao." Lâm Mặc ngẩng đầu không có một chút nào sợ hãi.

"Cải cách?" Lưu Chương cười,

"Đại Thế giới vốn là một cuộc cải cách liên tục gắn liền với sự phát triển của tư bản quý tộc, việc cải cách lại sẽ chỉ làm tình huống gay gắt hơn mà thôi. Xung đột dân sự sẽ chỉ tạo cơ hội cho các quốc gia và Thế giới đối lập tấn công chúng ta! Hoàng Kỳ Lâm, tôi biết cậu muốn gì! Từ bỏ con đường bình đẳng đó đi, thế giới lớn phải có giai cấp! "

(Các quốc gia và Thế giới đối lập: tương đương với một nước lớn khác, ngăn cách bởi biển lớn, có thực lực yếu hơn Đại Thế giới, đồng thời bị Đại Thế giới trấn áp. )

"Nhưng ngài phải biết rằng mọi thứ trên thế giới này đều cần phải kiểm tra và quản lý lẫn nhau, dồn ép quá mức sẽ phản tác dụng. Khi tất cả đi đến phương hướng cực đoan như vậy đến cuối cùng tất cả chắc chắn sẽ bị hủy diệt." Lâm Mặc sao khi nói xong liền trực tiếp xuống xe, không để ý đến Lưu Chương trong xe phản ứng ra sao.

Lưu Chương nhìn chằm chằm bóng lưng của Lâm Mặc, cắn chặt răng.

Cho đến tận buổi tối, Lưu Chương, người vẫn đang phân loại tài liệu của Lục bộ Hải quân trong văn phòng của mình, bị trợ lý của mình làm cho nhíu mày.

"Báo cáo Thiếu Tư lệnh! Thành Thiên Lai đã xảy ra chuyện!"

Lưu Chương ngẩng đầu nhìn trợ lý ra hiệu nói tiếp.

Thiếu thành chủ của Thiên Lai đã được thả vì một lý do nào đó, còn công khai việc giết chết Omega bất hạnh kia, còn thị uy trên Internet, đe dọa rằng Thiên Lai sẽ đóng cửa thành, nếu Lưu Vũ đến giết hắn ta, hắn ta sẽ để cả thành phố chôn cùng hắn." Người trợ lý khuẩn trương kể rõ.

"F*ck! Đúng là m* nó khốn nạn!" Lưu Chương tức giận mắng mỏ, ném sắp tài liệu trong tay xuống đất.

"Hắn ta bắt giữ Thành chủ Hoàng Kỳ Lâm và đưa ra tối hậu thư cho Lưu Tổng chỉ huy, yêu cầu ngài ấy ngày mai cứ đến giết hắn, hắn sẽ cho ngài ấy cũng như toàn thể dân thường một bài học." Người trợ lý lo lắng nói thêm.

"Không đúng, tôi đã nhìn thấy Hoàng Kỳ Lâm vào sáng nay, tại sao cậu ta đột nhiên bị bắt?" Lưu Chương bối rối hỏi.

"Chiếc xe đi gặp Lưu Tổng chỉ huy đã bị đột kích và đưa đi bằng trực thăng." Người trợ lý nói một cách thận trọng.

"Chết tiệt! Không có ai can ngăn sao? Đó là Chỉ huy của Tổng bộ Liên hợp! Không cần biết chính thống hay không, đều là quý tộc. Tuy là Beta, nhưng cũng là người lãnh đạo, bị bắt cũng không ai quan tâm hay sao!!? Cái bọn này đang làm gì vậy? Đang xem kịch à!? "Lưu Chương tức giận đập bàn.

Trợ lý cúi đầu yếu ớt, "Nghe nói Lưu Tổng chỉ huy bất chấp an bài, đem binh lính của ngài ấy và một số quân binh nghe lời đích thân đến thành Thiên Lai rồi, không nghe theo chỉ huy của Tổng bộ Liên hợp nữa ạ."

"Ta muốn gọi cho Trương Gia Nguyên! Cậu đi xuống phái một đội quân, tôi sẽ đích thân dẫn quân tới đó." Lưu Chương đứng dậy nói.

Sau khi trợ lý nhận lệnh, anh ta run rẩy cúi đầu bước ra ngoài.

Lưu Chương đã gọi cho Trương Gia Nguyên, quả nhiên Trương Gia Nguyên cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, đang mặc võ trang chuẩn bị đi qua, bất quá hắn còn nói thêm vài tin tức.

Phi cơ của Lưu Vũ đã đến cổng thành Thiên Lai, dự định bố trí cho người dân sơ tán rồi mới bắn phá cổng thành.

Nghe tin, Lưu Chương vô cùng bất lực, quân sĩ đều liều lĩnh như vậy sao, thật là bốc đồng, liền vội vàng chạy tới phụ cận quân đội, chuẩn bị vũ trang xuất phát. Nhưng y vẫn không quá lo lắng, dù sao một thành Thiên Lai nhỏ bé nhất định sẽ không thể làm nên sóng gió lớn gì. Ước tính Lưu Vũ sẽ sớm hoàn thành, chàng trai này nổi tiếng quyết liệt và đã lập được nhiều chiến công.

Mà lúc này Trương Gia Nguyên đã vội vã chạy đến Thiên Lai.

Vào thời điểm Trương Gia Nguyên đến, Lưu Vũ đã ở đó, đang cố gắng đột nhập cổng thành. Những tên lính trên không đang xếp hàng trên không, chương trình phát thanh liên tục lớn tiếng thông báo rằng cư dân của thành phố sẽ đến nơi trú ẩn của cuộc không kích này.

"Dừng hết thuốc nổ cho tôi." Trương Gia Nguyên tiếp tục đến gần.

Lưu Vũ không nhìn Trương Gia Nguyên, lớn tiếng quát:

"Không được dừng lại, chuẩn bị nhắm bắn, khống chế hỏa lực, đột phá cổng thành, không cho pháo lan tràn đến vùng an toàn."

"Lưu Vũ! Tôi là Tư lệnh!" Trương Gia Nguyên đã bước tới và nắm lấy cổ áo của Lưu Vũ.

"Thiếu Tư lệnh, tôi biết mình sai khi đã sử dụng quân đội của đất nước đến đây mà không được phép. Sau khi tôi cứu được cậu ấy, tôi sẵn sàng bị trừng phạt." Lưu Vũ nói rồi đẩy Trương Gia Nguyên ra.

Trương Gia Nguyên cúi đầu cố nén cơn tức giận đang dân lên, Lưu Vũ vẫn giống Tiểu Vũ như vậy, tuy rằng trên mặt vẫn mang một nửa mặt nạ lạnh lùng, lại có khí chất của một quân nhân. Mặc dù rất khác nhau nhưng lại giống nhau đến khó hiểu.

Trương Gia Nguyên thấy mình mất tập trung, mới giật mình nhận ra mình lại đang nghĩ đến Tiểu Vũ, sau khi thở dài bất lực, hắn nhanh chóng thu hồi cảm xúc, nhìn về phía Lưu Vũ.

"Đã đến mức này, phải xử lý Thiếu thành chủ của thành Thiên Lai trước. Tôi có thể cho cậu đột kích vào thành Thiên Lai nhưng cậu phải nhớ không được làm tổn thương dân chúng. Tính mạng của người dân luôn quan trọng hơn một mạng của Hoàng Kỳ Lâm."

"Tôi biết." Lưu Vũ gật đầu.

"Tổng chỉ huy!!"

Bỗng một văn quân bên cạnh kêu lên một tiếng, giọng nói đã run run.

Lưu Vũ và Trương Gia Nguyên quay đầu lại nhìn, người lính đang lật máy tính cho Lưu Vũ và Trương Gia Nguyên nhìn nó với vẻ mặt run rẩy,

"Thiếu thành chủ của thành Thiên Lai dường như bị điên rồi, hắn ta giết phụ thân của hắn trên truyền hình trực tiếp còn nói là sẽ thay thế vị trí của cha mình, hiện tại nói sẽ phát sóng trực tiếp để cường bạo Hoàng Thành chủ, muốn làm nhục ngài ấy. "

"Cái gì!" Lưu Vũ trong lòng đóng băng, nắm chặt máy tính.

"Nhìn dáng vẻ điên cuồng của hắn ta, tôi sợ tên điên này đang hút thuốc cấm! Dupin bị nghiêm cấm trong Đại Thế giới, hắn lấy nó từ đâu?" Trương Gia Nguyên nhìn về phía tòa thành trong đầu không ngừng phân tích, sau đó phẫn nộ quát:

"Các ngươi còn không nhanh chóng cắt Internet của hắn? Định chờ cho bọn họ xem kịch sao hả?!"

"Tôi đang làm việc đó, tôi sẽ giữ đường dây máy tính của mình để theo dõi thời gian thực." Một người lính nói một cách cung kính, dường như đã cố điều chỉnh tâm lý để bình tĩnh lại.

"Không, tôi sẽ bay đến và cứu cậu ấy một mình! Đưa cho tôi một bộ giáp bay ngay!" Lưu Vũ hét lớn.

Quân lính xung quanh lập tức chuẩn bị dùng cơ giáp xông tới, không dám sơ suất, Trương Gia Nguyên có lẽ hiểu rõ mối quan hệ giữa Hoàng Kỳ Lâm và Lưu Vũ, thật sự không dễ dàng để một người bạn thân bình tĩnh khi người kia xảy ra những chuyện như thế này.

"Tôi biết giờ có ngăn cậu cũng vô dụng, tôi chỉ muốn nhắc nhỡ cậu phải bảo vệ cho bản thân được an toàn, cậu là một chỉ huy vô cùng ưu tú, là Tổng chỉ huy của Tổng bộ Liên hợp, đất nước cần cậu. "

Lưu Vũ hai mắt đỏ bừng vì tức giận, sau khi nghe Trương Gia Nguyên nói xong cũng bình tĩnh lại, cố gắng gật đầu.

"Không ổn rồi Thiếu Tư lệnh, Tổng chỉ huy! Hoàng Thành chủ bị lột trần quần áo cho công chúng xem, ngài ấy, ngài ấy, ngài ấy..."

"Cậu ta cái gì! Là Beta mà thôi, có gì đẹp mà cởi! Internet bị cắt được hay chưa!" Trương Gia Nguyên tức giận mắng.

"Bây giờ đã bị cắt rồi, nhưng bức ảnh vừa rồi có lẽ mọi người đã nhìn thấy. Xin lỗi, tôi cũng vô tình nhìn thấy. Vậy ra, Thành chủ Hoàng không phải là Beta, trời ạ ... Các binh sĩ hình như bị ảnh hưởng tâm lý rất lớn, bị đứng hình hết rồi."

Trương Gia Nguyên không hiểu ý của binh lính, không kiên nhẫn mà truy vấn.

Đột nhiên Lưu Vũ gầm lên nhảy vào cơ giáp, bay vọt qua tường thành, lúc này cư dân thành phố đã cơ bản trốn vào hầm trú ẩn của lực lượng không kích, ngay khi Lưu Vũ bước vào đã gặp phải nhiều lớp lính cơ giới canh gác. Thiên Lai cũng là một thành phố lớn, binh lính cũng không ít gì.

Nhưng lúc này, Lưu Vũ dường như đã mất trí, điên cuồng đánh gục hết tên lính sơ giáp này đến tên lính cơ giáp khác. Lâm Mặc đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ rồi, sao họ lại phải chịu đựng những điều này, họ đã đủ khó khăn rồi, sao còn gặp nhiều trắc trở như vậy.

Lưu Vũ không thể hiểu nổi, ước muốn bình đẳng và tự do có thực sự khó đến vậy sao? Vì sao có người sinh ra đã là chúa tể thân phận cao quý, còn có người sinh ra thân thế đã mong manh như lục bình trôi nổi?

Anh không bao giờ muốn thay đổi giới tính của mình để trở thành một Alpha, nhưng chỉ khi trở thành một Alpha, anh mới có thể trở thành một người được đối xử công bằng và có thể lựa chọn những gì anh muốn làm.

Lâm Mặc, Lâm Mặc, cậu ấy không thể bị đối xử như thế này.

Lưu Vũ khóc, hai mắt đỏ hoe vì khóc.

Sau khi vụ nổ thành công, quân đội bên ngoài cùng nhau đột nhập, yểm trợ cho Lưu Vũ, và tiến vào đài thành. Đài thành hỗn loạn một hồi lâu, gia nhân đều hỗn loạn chạy trốn, quản gia cũng rất rõ tình hình hiện tại liền dẫn đội của Lưu Vũ và Trương Gia Nguyên lên trên. Vừa đi vừa nói Thiếu thành chủ điên rồi, cầm đao mà lung tung chém người.

Khi Lưu Vũ chạy vào phòng, anh thấy Lâm Mặc đang ở cùng với một nhóm Omega, bọn họ quần áo xộc xệch, mắt đờ đẫn, tóc rối bù. Một mớ hỗn độn, tất cả trên mặt đều là nước mắt, nam nữ gì cũng òa khóc nức nỡ chỉ có Lâm Mặc không khóc, cậu chỉ ngây người nhìn Lưu Vũ, không chút biểu cảm.

Trương Gia Nguyên, người đang đi theo phía sau, lúc này đã hiểu ra mọi chuyện, cố gắng trấn tĩnh lại tâm trạng của mình, anh gọi cho Lưu Chương để giải thích sự việc. Hoàng Kỳ Lâm này có lẽ là Lâm Mặc. Bởi vì trên thế giới này sẽ không có Hoàng Kỳ Lâm, có lẽ chính là Lâm Mặc. Bởi vì trên thế giới này không có chuyện trùng hợp như vậy, nếu là Beta, có thể nói là người thân nhìn giống nhau, nhưng Hoàng Kỳ Lâm thân thể là một Omega, cũng không có pheromone, cho nên trùng hợp như vậy, nhất định là Lâm Mặc đã mất đi khả năng phát tán pheromone. Về phần đứa con ngoài giá thú của Lão Thành chủ, ước chừng là dối trá.

Trương Gia Nguyên không khỏi nhìn về phía Lưu Vũ, cậu ấy cũng vậy sao? Cậu ấy là Tiểu Vũ sao? Không thể nào, Tiểu Vũ sao lại có thể mạnh mẽ như vậy. Nếu thực sự là Lưu Vũ, em ấy đã phải chịu đựng bao nhiêu khó khăn để trở thành như thế này? Nếu Hoàng Kỳ Lâm là Lâm Mặc, liệu Lưu Vũ có thể là Tiểu Vũ không?

Không, Lưu Vũ là một Alpha, không thể như vậy được.

Nghĩ đến đây, Trương Gia Nguyên vô cùng chán nản.

Còn Lưu Vũ quỳ trước mặt Lâm Mặc bật khóc, như muốn giúp Lâm Mặc phát tiết, đau đớn như thể đã chạm đến tột cùng của bi thương, anh ôm chặt lấy Lâm Mặc.

Cho đến khi Lưu Chương đến thành Thiên Lai, lập tức kết liễu tên Thiếu thành chủ kia, y trầm ngâm, vẻ mặt ảm đạm, không nói một lời, kêu Trương Gia Nguyên hổ trợ truy đuổi Lưu Vũ, sau đó đưa Lâm Mặc đi.



còn tiếp.......... 

_____________

Tác giả cập nhật đến đây. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top