Chap 5





Bác sĩ sau một hồi chạy đua với thời gian, cuối cùng Trương Gia Nguyên đã được cứu trở về, may mắn là được sơ cứu kịp thời và không bị chậm trễ nhiều thời gian nên quá trình điều trị diễn ra tương đối suôn sẻ. Lâm Tư lệnh đã bố trí một căn phòng để đầy đủ thiết bị y tế để Trương Gia Nguyên ở lại biệt thự hoàng gia dương bệnh.

Sau đó, Lâm Tư lệnh đã gọi lại cho cha của Trương Gia Nguyên để xin lỗi. Nhưng Trương Tư lệnh lại cảm thấy Trương Gia Nguyên thật vô dụng, vậy mà lại để một Omega làm bị thương. Trương Gia Nguyên vừa tỉnh đã bị ông gọi đến mắng cho một trận, sau đó thì lại nói may mắn là hắn không sao. Bảo hắn nghỉ ngơi cho tốt, khỏe lại thì về xử lý quân vụ.

Mặt khác, Trương phu nhân lại rất lo lắng, phu nhân là một Omega nam, xinh đẹp, bình thường ít nói ngoan ngoãn lại nghe lời. Mặc dù đã ngoài 40 tuổi nhưng còn rất trẻ, trông như chỉ mới ngoài 30.

Chẳng mấy chốc, Trương phu nhân đã đi máy bay đến, dọc đường được người hầu cung kính đưa vào, trước khi vào phòng liền nhìn thấy Lưu Vũ đang phụ trách canh giữ ở cửa. Trương phu nhân nhìn chằm chằm trong sự tò mò và ngạc nhiên.

"Tiểu Vũ ?? À không, con là Alpha mà." Trương phu nhân khẽ lắc đầu.

"Trên đời thực sự có những người trông giống nhau thế này sao."

Lưu Vũ cúi đầu không dám nói.

"Thưa phu nhân, đây là Chỉ huy Lưu của chúng tôi, Thiếu Tư lệnh đang ở bên trong ạ." Người hầu nhắc nhở.

Trương phu nhân gật đầu, sau đó đẩy cửa đi vào, nhìn thấy đứa con trai của mình sắc mặt xanh xao, ông rất đau khổ, đôi mắt xinh đẹp đầy nước mắt, phu nhân nhìn chằm chằm vào Trương Gia Nguyên rồi bậc khóc.

Trương Gia Nguyên không biết nên cười hay nên khóc khi nhìn thấy bộ dạng đáng thương của ba nhỏ mình.

"Ôi, con không sao, đừng khóc, đừng khóc, nếu khóc thì sẽ không xinh nữa đâu."

"Thật là, không lấy chồng thì không lấy chồng, sao lại đi đâm con chứ!" Trương phu nhân đi tới chỗ Trương Gia Nguyên ngồi xuống, lau nước mắt, mới nhìn thấy Lưu Chương ở bên cạnh.

"Chương Chương cũng ở đây à."

Lưu Chương gật đầu.

"Chào chú ạ."

"Nguyên Nhi có đau không con ~" Trương phu nhân nắm lấy tay Trương Gia Nguyên với vẻ mặt lo lắng.

"Ba nghe cha con gọi điện tới mắng con, thật là, cũng không biết quan tâm con một chút. Ba thấy ông ấy tức giận như vậy cũng không dám hỏi, đành gọi quản gia đưa đến đây thăm con."

"Ba đừng để ý đến ông ấy, ông ấy là vậy đó. Con không sao hết, để con ứng phó với ông ấy là được rồi. Tuệ Tuệ của chúng ta chỉ cần đợi thôi, phải mãi mãi xinh đẹp, vui vẻ mà sống là được rồi, những chuyện khác có con ở đây. Con không có dễ chết vậy đâu mà." Trương Gia Nguyên mỉm cười, xoa xao đầu ba nhỏ của mình.

"Không biết lớn nhỏ, không được gọi Tuệ Tuệ, phải gọi là ba." Trương phu nhân bất mãn nói.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Lưu Chương cảm thấy có chút khó chịu, ngày xưa y cũng muốn mẹ mình có cuộc sống tốt, vô lo vô nghĩ, không cần suy nghĩ bất cứ điều gì, y sẽ bảo vệ bà, khiến bà vui vẻ vô tư.

Nhưng mà, mẹ y tại sao lại không giống như chú Trương, rõ ràng là y có thể vì bà mà làm mọi thứ! Lưu Chương không hiểu tại sao mẹ mình lại muốn phản loạn, còn làm liên lụy đến em trai, để Tiểu Vũ cuối cùng...

Còn Lâm Mặc... Lưu Chương bằng lòng nắm chặt Lâm Mặc trong lòng bàn tay, y sẽ làm bất cứ điều gì có thể vì Lâm Mặc, đối xử thật tốt với cậu, sẽ không giống như cha đã bỏ rơi mẹ!

Nhưng tại sao, tại sao em thà chết chứ không muốn gả cho anh chứ, Lâm Mặc, anh có chỗ nào chưa tốt ư?

Anh làm em chán ghét đến vậy sao?

Lưu Chương suy nghĩ một hồi lại thấy đau lòng, nắm tay nắm chặt.

"Chương Chương, con không khỏe sao? Đi nghỉ ngơi đi, Gia Nguyên ở đây đã có chú rồi." Trương phu nhân thấy Lưu Chương có gì đó không ổn, khẽ khàn nói.

"AK, cậu đi nghỉ ngơi đi, tôi không sao, cậu trở về Khu 2 làm việc đi." Trương Gia Nguyên cũng khuyên bảo.

Lưu Chương gật đầu chào tạm biệt, sau đó bước ra khỏi phòng liền nhìn thấy một ít người hầu đang đợi ở hành lang rộng, còn có Lưu Vũ đứng một mình canh giữ ở cửa. Y không khỏi nhìn Lưu Vũ thêm vài lần.

Bởi vì, anh thực sự rất giống Tiểu Vũ...

"Xin chào Thiếu Tư lệnh." Lưu Vũ cung kính cúi đầu.

"Chỉ huy Lưu là người Vân Hải à?" Lưu Chương đột nhiên hỏi.

Lưu Vũ sững sờ một chút rồi gật đầu, "Vâng."

"Cậu nói chuyện không giống khẩu âm Vân Hải cho lắm." Lưu Chương mỉm cười, đút hai tay vào túi.

"Tôi quả thật là không có nói khẩu âm, tiếng phổ thông của tôi rất tốt." Lưu Vũ giải thích.

Lưu Chương gật đầu nhìn Lưu Vũ một cái,

"Em trai tôi cũng trạc tuổi cậu, em ấy rất xinh đẹp, Chỉ huy Lưu nếu không bị hủy dung chắc là cũng rất đẹp, cậu lớn lên thật sự rất giống em ấy."

Không nghe được cảm xúc trong lời nói của Lưu Chương, Lưu Vũ dừng lại nói:

"Alpha xinh đẹp như vậy làm gì, quân nhân như tôi sớm muộn trên người cũng sẽ đầy sẹo, không phải chuyện gì to tát."

"Giác ngộ rất tốt." Lưu Chương vỗ vỗ bả vai Lưu Vũ,

"Ta xin lỗi vì lần trước đã hiểu lầm cậu, mong cậu không phiền lòng."

"Thiếu Tư lệnh nghiêm túc quá rồi." Lưu Vũ cung kính cúi đầu.

"Cậu rất lợi hại, lúc cậu tham gia thi đấu cơ giáp tôi có xem qua, là một nhân tài về sau sẽ có tiền đồ sáng lạng. Luyện tập cho thật tốt, sau này ở tổng bộ chắc chắn sẽ có vị trí cho cậu." Lưu Chương động viên, dự định rời đi.

Lưu Vũ cúi đầu,

"Thiếu Tư lệnh đi thong thả."

Nhìn bóng lưng Lưu Chương rời đi, tâm tình Lưu Vũ rất phức tạp, anh mơ hồ nhớ tới lúc mình tò mò sờ sờ mô hình cơ giáp, nói với Lưu Chương rằng mình cũng muốn điều khiển cơ giáp. Kết quả là, Lưu Chương đã đem cơ giáp đi, nói rằng những thứ này rất nguy hiểm, anh không được thử, sẽ bị thương.

Sau đó Lưu Chương tặng cho anh rất nhiều búp bê xinh đẹp, bảo anh chỉ cần là một đứa trẻ xinh đẹp, anh trai sẽ bảo vệ em an toàn...

Bây giờ, khi Lưu Vũ nghe được từ Lưu Chương rằng anh rất thích hợp để điều khiển cơ giáp, tiền đồ sáng lạng gì gì đó, anh không khỏi thở dài. Anh trai của anh, không bao giờ biết được anh đã luôn yêu thích những thứ này. Anh chưa bao giờ thích những con búp bê xinh đẹp kia, anh luôn thích chiến đấu và muốn trở thành một anh hùng.









Lưu Chương rời khỏi hành lang, có lẽ là bởi vì đã quá quen thuộc, bất tri bất giác đã đến phòng của Lâm Mặc, kể từ khi ấy y không cho bất luận kẻ nào mở cửa đi vào. Nơi này không giống phòng của Lưu Vũ được bảo dưỡng thường xuyên, có lẽ là bị khóa lại nhiều ngày nên có chút hoang phế.

Chậm rãi dựa vào cánh cửa gỗ phòng Lâm Mặc, Lưu Chương thở dài một hơi, nước mắt âm thầm chảy xuống, ở trong góc phòng không người, bên trong cánh của gỗ hoang phế y cuối cùng cũng không giữ nổi dáng vẻ bình tĩnh cơ trí của một Thiếu Tư lệnh được nữa.

Tại đây, nước mắt của y cuối cùng cũng được rơi xuống.

Ở ngã rẽ cuối góc, một bóng người nhỏ bé ngây người một lúc lâu, sau đó bỏ chạy. Lâm Mặc đang ôm túi tài liệu nhìn xung quanh, vừa vặn nhìn thấy bóng dáng cậu đã tìm kiếm khắp nơi ở trước mặt, liền bước tới gọi.

"Thiếu Tư lệnh, cháu đây rồi, ban lãnh đạo đang cùng nhau bàn chuyện phòng thủ biên giới, Tư lệnh yêu cầu cháu tham gia để học hỏi thêm đó, nhanh lên. Nếu không Tư lệnh sẽ lại không vui."

"Ồ, được ạ." Lâm Diễn nghe lời Lâm Mặc nói cũng có chút chột dạ, bước nhanh đến tòa nhà hội nghị bên cạnh, lại như đột nhiên nhớ tới cái gì, lại dừng lại.

"Đi thôi, tiểu tổ tông, Tư lệnh sẽ tức giận đó!" Lâm Mặc có chút sốt ruột.

"Cậu à, vừa rồi cháu thấy Lưu Chương đang khóc!" Lâm Diễn nghiêm túc nói, vẻ mặt rất khó hình dung.

"Cháu đã chạy đi đâu vậy? Còn có thể nhìn thấy anh ta khóc?" Lâm Mặc có chút khó hiểu hỏi.

Lâm Diễn gật đầu,

"Thật sự là đang khóc đó ạ, thật không thể tưởng tượng được."

"Chắc là nhìn lầm rồi đi, anh ta sẽ khóc sao? Loại người như vậy không có tình cảm đâu." Lâm Mặc không xem là sự thật, không muốn nhắc tới Lưu Chương, vì vậy cậu nắm lấy tay Lâm Diễn, nói:

"Nhanh lên thôi."

Bị Lâm Mặc kéo tay, Lâm Ngạo đi theo cậu, trong lòng lại rất khó hiểu, nhưng cậu nhóc thấy rõ ràng Lưu Chương đang khóc ở cửa phòng anh trai mình mà. Quên đi, không nên nói chuyện này với cậu, dù sao đó là chuyện riêng của anh trai và Lưu Chương.









Về đêm, Biệt thự hoàng gia ở Khu 3.

Lưu Chương và Trương phu nhân lần lượt đi về, Trương Gia Nguyên ở lại vì vết thương chưa khỏi.

Bởi vì trời đã khuya, rất nhiều người hầu trong biệt thự cũng thay ca đi nghỉ ngơi, cũng chỉ có vài người đi tuần tra. Lưu Vũ được Tổng chỉ huy bố trí canh giữ trước cửa phòng của Trương Gia Nguyên để bảo vệ an toàn cho hắn. Hai năm khổ luyện từ lâu đã hun đúc nên ý chí của Lưu Vũ, anh đứng thẳng trong tư thế quân nhân, khô khốc chờ đợi.

"A ~"

Đột nhiên, tiếng hét của Trương Gia Nguyên từ trong phòng vang lên, Lưu Vũ vội vàng chạy vào ngay lập tức. Vừa bước vào đã thấy Trương Gia Nguyên đứng trên mặt đất, quần áo đã bị lột sạch, trên giường là một bộ đồ ngủ, nơi băng bó ngực còn chút chảy máu.

Lưu Vũ ngây ngẩn cả người.

"Cậu làm gì đó!" Trương Gia Nguyên không kiên nhẫn mà trừng mắt nhìn Lưu Vũ,

"Cậu đừng có la lên, tôi mặc quần áo không thoải mái định cởi ra ngủ lại lỡ tay động vào vết thương thôi, cậu mau ra ngoài cho tôi!"

"Xin lỗi." Lưu Vũ lập tức đi ra ngoài.

Một lúc sau, trong phòng trở nên yên tĩnh, Lưu Vũ tiếp tục im lặng đứng canh. Cho đến ngày hôm sau, Lưu Vũ đã kiệt sức sau khi thức cả đêm, sau khi đổi ca với chỉ huy quân Khu 2, anh định trở về ký túc xá quân đội. Anh vừa đến liền nhìn thấy Lâm Mặc đang đợi anh ở cửa ký túc xá.

"Sao cậu không đi làm mà ở đây làm gì?" Lưu Vũ nheo mắt mệt mỏi cười với Lâm Mặc.

"Tôi nói với tiểu tử kia xin nghỉ phép, tôi nói muốn đến gặp cậu thằng nhóc liền đồng ý." Lâm Mặc nhún vai.

"Đứa nhỏ này cho rằng tôi thích cậu, chắc là nghĩ tôi muốn đi tìm tình yêu đó mà, nên cho tôi nghỉ. Được rãnh rỗi cũng tốt tôi cũng lười giả thích với nó."

"A?" Lưu Vũ bất lực cười cười,

"Cũng khó trách, cậu mỗi ngày đều tới thăm tôi, người ta nghĩ nhiều cũng phải nha ~"

"Tôi mang theo đồ ăn ngon nè, mau mời tôi vào đi." Lâm Mặc nâng chiếc bánh trong tay lên.

Lưu Vũ mở cửa để Lâm Mặc đi vào, trong phòng rất đơn sơ sạch sẽ, chỉ có một số đồ dùng cần thiết hàng ngày và một bàn làm việc đơn giản, bắt mắt nhất là một vài con búp bê vải do Lâm Mặc gửi tới.

"Tiểu Vũ." Lâm Mặc đặt chiếc bánh lên bàn.

"Sao vậy?" Lưu Vũ bắt đầu cởi quần áo, định thay quân phục.

"Thật ra cậu thích Trương Gia Nguyên nhỉ." Lâm Mặc nhìn Lưu Vũ.

Lưu Vũ dừng lại việc thay quần áo đã xong một nữa, đem áo khoác cùng áo trong ném vào chỗ chứa quần áo màu xanh.

"Sao lại nói như vậy."

"Nếu anh ta chết, cậu có buồn không?" Lâm Mặc bắt đầu chất vấn Lưu Vũ.

Thở dài một hơi, Lưu Vũ tìm một chiếc áo phông lớn mặc vào,

"Tôi đi đem quần áo bẩn vào phòng giặt, lát nữa dì giúp việc sẽ tới thu dọn quần áo để đem đi giặt nữa."

"Đừng lảng tránh đề tài, được không?" Lâm Mặc ngăn Lưu Vũ lại.

"Tôi biết tôi không thể thích anh ấy, mẹ tôi đã bảo tôi không cần thích anh ấy, không được nhượng bộ, không được trở thành búp bê đính kèm của Alpha." Lưu Vũ thở dài nặng nề,

"Tôi không thể, tôi không thể thích anh ấy, anh ấy rõ ràng là rất tệ. "

"Nhưng mà cậu thích anh ta! Sao cậu có thể ngốc như vậy? Làm gì có chuyện cậu sẽ thích người như anh ta chứ!" Lâm Mặc tức giận nhìn Lưu Vũ, xúc động nói.

"Tôi biết. Nhưng mà, lúc anh ấy ôm tôi và cười với tôi như vậy, hận không thể cho tôi mọi điều tốt đẹp nhất, tôi thật sự không chịu nổi. Tôi cứ cự tuyệt anh ấy, anh ấy lại không chút nào tức giận. Lâm Mặc, trái tim tôi rất đau. Tôi rất đau khi nhìn anh ấy cô đơn như vậy, tôi rất đau khi nói rằng tôi không yêu Trương Gia Nguyên. Nhưng tôi đã quyết định rồi, tôi đã trả giá nhiều như vậy, nổ lực như vậy, tôi không thể cũng sẽ không quay đầu lại." Lưu Vũ chậm rãi ngồi xổm xuống, đem mặt mình vùi vào đầu gối mà khóc.

"Tiểu Vũ, có thể một ngày nào đó cậu sẽ phải tự tay giết chết Trương Gia Nguyên hoặc Lưu Chương." Lâm Mặc nói, ngồi xổm xuống sờ lên tóc của Lưu Vũ,

"Có lẽ một ngày nào đó, Tiểu Diễn cũng sẽ giống hai người họ, nếu thật sự có ngày đó, chính tay tôi cũng sẽ kết liễu Lâm Diễn."

"Tất cả mọi chuyện đều sai, pháp luật của thế giới này nhất định phải bị loại bỏ." Lưu Vũ nâng khuôn mặt đẫm nước mắt lên,

"Đến lúc đó, thế giới sẽ trở nên tốt đẹp hơn, tôi có thể không còn hổ thẹn mà lên thiên đường tìm mẹ rồi."

"Được, đến lúc đó tôi sẽ đi cùng cậu." Lâm Mặc ôm Lưu Vũ.

Ánh nắng ban mai chiếu vào tràn ngập khắp căn phòng.










Ba năm sau, thủ phủ của Khu 3, hội trường Đại lễ.

"Chúng ta hãy chào đón Quận trưởng mới được bổ nhiệm của Khu 3, Hoàng Kỳ Lâm tiên sinh bằng một tràng pháo tay nồng nhiệt! Quận trưởng Hoàng đã đóng góp một chiến lược hoàn hảo và thể hiện khả năng chỉ huy xuất sắc trong trận chiến với Hải Oa trước đó, giúp chúng ta chiến thắng đất nước Hải Oa đổi lấy sự ổn định biên phòng! Và Quận trưởng Hoàng cũng sẽ là Beta đầu tiên tham gia Bộ chỉ huy liên quân và trở thành một trong sáu lãnh đạo chính của Bộ chỉ huy liên quân. "

Hiện tại, Đại thế giới đang tổ chức buổi họp mặt tuyên dương toàn quân khu, sẽ được truyền hình trực tiếp tại ba Khu trên toàn thế giới để kỷ niệm cuộc thắng lợi của chiến dịch Hải Oa quốc của ba Khu.

Với nụ cười tươi tắn trên môi, Lâm Mặc vẫy tay chào giới truyền thông,

"Tôi rất biết ơn Tư lệnh Lâm đã cho tôi cơ hội này, và cả lời giới thiệu của ngài. Tôi rất vinh dự được phục vụ nhân dân của đất nước. Tôi cũng rất biết ơn Lưu Vũ, Tổng chỉ huy của Sư đoàn 18 Thống nhất, vì đã thành công đột kích vào phút chót. Nhờ sự dũng cảm và tài giỏi của cậu ấy, đã kéo dài cho chúng tôi rất nhiều thời gian, Chỉ huy Lưu mới là anh hùng của mọi người!"

"Nghe nói lần này Tổng chỉ huy bị thương. Anh ấy là anh hùng của mọi người. Mọi người đều lo lắng cho sự an toàn của anh ấy? Quận trưởng có thể cho mọi người biết về thương thế của anh ấy được không?" Một người truyền thông nghiêm túc giơ micro lên hỏi.

"Cảm ơn mọi người đã quan tâm, cậu ấy chỉ bị thương một chút, hai ngày nữa sẽ tiếp nhận phỏng vấn, đến đó mọi người có thể đến phòng phát sóng trực tiếp để gặp cậu ấy." Lâm Mặc cười đáp.

"Quận trưởng, Tổng chỉ huy Lưu chỉ trải qua ba năm từ Chỉ huy của Khu 2 đã trở thành Tổng chỉ huy của Sư đoàn 18 Tống Nhất, nắm giữ rất nhiều binh lực. Là muốn tranh đoạt chủ quyền của ba Khu nên mới bồi dưỡng sao? Ngài không cố ý dìu dắt anh ta chứ?" Một truyền thông khác không có ý tốt mà chọn củ đề nhạy cảm nhất để hỏi.

Lâm Mặc dừng một chút, vẻ mặt nghiêm túc,

"Ba năm qua, câu ấy đã tham gia rất nhiều trận chiến lớn nhỏ, thu phục gần như toàn bộ các nước nhỏ ở biên giới, lập được không ít chiến công. Là anh hùng được mọi người trên thế giới biết đến. Mà những nước nhỏ mà cậu ấy đã chinh phục. Tất cả đều được chia cho các Khu theo vị trí của họ. Theo tôi nhớ, Khu 3 của chúng tôi không có sở hữu nhiều lắm mà. Câu hỏi của cậu thực sự là không có ý tốt. Khu 3 cùng với Khu 1 và Khu 2 là một nhà, chúng tôi đều vì con dân của Đại thế giới, nên chung sức vì việc lớn. Chỉ huy ba Khu cùng nhau vào sinh ra tử, chấn giữ biên cương, cậu có quyền gì mà bôi nhọ!"

"Chuyện này... Thực xin lỗi...." Người truyền thông lựa chọn chơi lớn như vậy, nhưng không ngờ Lâm Mặc lại tức giận như vậy, trong lòng có chút không biết làm sao.

"Người đâu, đem người nói lung tung này ra khỏi đây!" Các quan chức chính phủ đang kiểm soát hiện trường bên cạnh cau mày hét lên.

Sau khi binh lính bên người đem người đi ra ngoài, Lâm Mặc theo bản thảo mà diễn thuyết, bắt đầu ba hoa với người dân cả thế giới. Trong ba năm qua, cậu và Lưu Vũ đã lập được rất nhiều thành tích, sau khi có được vị trí vững chắc, hai người bí mật thu hút một số Thành chủ mà tuyên truyền hàng loạt các bá quyền Alpha, đồng thời bắt đầu một kế hoạch lâu dài.

Mà Lưu Vũ lại quá xuất sắc, đồng thời có thực lực và sức mạnh tuyệt đối, anh được Lâm Mặc marketing tôn làm anh hùng trong lòng nhân dân cả nước, Tổng chỉ huy Lưu được nhân dân vô cùng yêu mến.

Mới qua một tháng, Lưu Vũ đã đích thân xử lý một tên Thiếu thành chủ của thành Thiên Lai ở Khu 1. Đây là Alpha quý tộc đầu tiên trong lịch sử bị xử tử công khai như vậy. Nguyên nhân là do việc cưỡng hiếp và giết hại hàng chục Omega và Beta của gã, khiến cho mọi người phẫn nộ rất lớn.

Dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Lâm Mặc với lý do sẽ không xoa dịu được quần chúng và ảnh hưởng đến uy tín của các gia đình quý tộc, Tổng bộ Liên minh đồng ý xử tử và cho nhân dân một lời giải thích thỏa đáng! Gã ta sẽ được xét xử bởi anh hùng nổi tiếng Tổng chỉ huy Lưu Vũ, hơn nữa cuộc hành quyết cũng sẽ được truyền hình trực tiếp.

Còn tiếp......

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top