Chap 1


"Lâm Mặc! Em còn dám tự phá tuyến thể của mình! Em tưởng như thế này thì sẽ không phải gả cho anh sao! Nằm mơ!"

"Lưu Chương! Cho dù hôm nay tôi chết, tôi cũng không nhân nhượng!"

"Em dám!"

"Lưu Chương, tạm biệt, không hẹn gặp lại..."

"Lâm Mặc..."

Gió rít gào không ngừng truyền vào tai, mái tóc dài bay theo gió, cảm giác từ từ xõa xuống khiến Lâm Mặc cảm thấy rất thần kỳ, sau gáy vẫn còn đau nhức, phản phất tin tức tố hương hoa Sơn Chi không ngừng tiêu tán.

Lâm Mặc mệt mỏi nhắm mắt lại, cậu nhớ mẹ và đứa em trai bé nhỏ của mình.








Khu rừng mùa xuân tràn ngập ánh sáng mặt trời le lói ở mọi ngóc ngách, hoa thơm chim hót vờn quanh, phản phất giống như lạc vào một thế giới thần tiên. Thiếu niên cầm cuốc chuyên chú đào những gốc măng xuân trên mặt đất, mái tóc ngắn tươi mát bị gió nhẹ thổi tung bay, khuôn mặt bên phải thật đẹp, nhưng bên trái lại có vết sẹo dữ tợn không hòa hợp.

"Tiểu Vũ! Viễn Ca đã nhặt được một người ở bờ sông! Anh ấy dễ thương lắm, gầy gầy, bị thương nặng lắm, anh ấy đang mặc một bộ hôn phục của quý tộc nữa! Anh mau quay lại và giúp đỡ! Anh ấy sắp chết rồi!"

Một cậu bé đẹp trai và dễ thương với đôi mắt to đang chạy trên bãi cỏ xanh, nhìn có vẻ rất sốt ruột, thở dốc không ngừng.

"Tiểu Cửu, đi chậm lại kẻo ngã, anh về ngay!" Lưu Vũ lưu loát thu dọn đồ nghề, xách giỏ tre đi đến,

"Nào, mau nói anh biết chuyện gì đang xảy ra."

"Viễn Ca dường như biết người đó, anh ấy nói, anh cũng sẽ  biết người kia nữa, bảo em đến gọi anh về! Tên cái gì Mặc Mặc ấy..." Cao Khanh Trần khó khăn nhớ lại.

"Lâm Mặc?!?" Lưu Vũ sửng sốt, lập tức nhét đồ đạc vào tay Cao Khanh Trần, cất bước y như điên.

Một bên chạy vội, Lưu Vũ trong lòng cực kì kích động, vì từ khi anh và Lâm Mặc cùng tốt nghiệp Học viện Omega Khải Đế năm 16 tuổi đến nay anh và cậu đã không còn có cơ hội gặp lại nhau nữa. Cách đây một thời gian, khi anh cùng Bá Viễn đi tàu hơi nước đến thành phố mua hàng, anh nghe người ta bàn tán xôn xao, nghe nói anh trai Lưu Chương của anh sắp kết hôn với Lâm Mặc. Mà bây giờ, tại sao Lâm Mặc lại ở chỗ này?!

Ngay sau đó, Lưu Vũ chạy vào một căn phòng bằng đá hơi lỗi thời và thở hổn hển nói:

"Là Lâm Mặc sao!?"

Bá Viễn đang điều trị cho Lâm Mặc, quay đầu nghiêm nghị gật đầu,

"Là cậu ấy, cậu ấy bị thương rất nặng, tuyến thể đã bị phá hủy hoàn toàn, cần phải phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể ngay. Cậu trở về là tốt rồi, lập tức chuẩn bị quần áo làm phẫu thuật, cậu làm trợ thủ cho tôi."

Bá Viễn là một trong những mãnh tướng loạn quân của mẹ Lưu Vũ năm đó. Anh là một Omega. Anh từng là thầy dạy lễ nghi của Lâm Mặc và Lưu Vũ. Trên thực tế, anh xuất thân từ một gia đình y học có y thuật siêu việt. Bởi vì Omegas không thể làm bác sĩ, cho nên mới chịu đựng mà lựa chọn làm thầy dạy lễ nghi, sau đó anh gặp được Lưu phu nhân. Sau khi Lưu phu nhân bị đánh bại, Bá Viễn đưa Lưu Vũ đi trốn, cho đến nay vẫn luôn chạy Đông chạy Tây để ẩn náo.

"Mặc Mặc...." Lưu Vũ chạy đến chỗ Lâm Mặc, đau khổ nhìn người bạn chơi thân thuở nhỏ của mình giờ trên người đã đầy thương tích.

"Trên người cậu ấy nhiều chỗ gãy xương, có lẽ cậu ấy sẽ phải nằm yên vài tháng. Trước hết là cậu ấy phải cắt bỏ tuyến thể đã, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng." Bá Viễn lấy khăn lau mặt cho Lâm Mặc chằng chịt vết thương ,

"Lâm phu nhân sau khi bị đưa đến Sở quản chế đã qua đời, cậu ấy có lẽ không muốn bị sắp xếp để kết hôn với anh trai của cậu, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà cậu ấy đã phá hủy tuyến thể rồi rơi xuống vách đá."

"Anh... anh trai tôi...." Lưu Vũ có chút nghẹn ngào, anh biết rằng anh trai mình có thể đã khiến Lâm Mặc khó xử rồi.

Lưu Vũ nghẹn ngào nhớ lại, mặc dù Lưu Chương từ khi còn nhỏ đã rất yêu thương anh, nhưng y cũng nhất mực khuyên anh phải ngoan ngoãn và tuân theo phép tắc, sau này kết hôn với Trương Gia Nguyên là tốt nhất, học thêm chút về khiêu vũ, bởi vì Trương Gia Nguyên thích nó. Trong tương lai sẽ cùng Khu 1 kết liên minh cho tốt, phải trở thành một phu nhân chuẩn chỉnh. Nhưng Lưu Chương và cha anh chưa bao giờ hỏi Lưu Vũ rằng anh thích gì và liệu anh có đồng ý kết hôn với Trương Gia Nguyên hay không...

Trong thế giới này, Omega luôn là phụ kiện của Alpha.

Lau đi nước mắt, Lưu Vũ biết không phải lúc để khóc, lập tức nói:

"Viễn Ca, em đi đun nước để khử trùng đồ dùng trước đã."

Nói xong, Lưu Vũ liền gọn gàng chạy tới phòng bếp, từ trong tủ thu dọn một số dụng cụ phẫu thuật, lấy ra một cái nồi sạch đổ đầy nước, đứng trước bếp hơi bắt đầu đốt lửa rồi ném đồ dùng vào.

Quá trình phẫu thuật diễn ra rất căng thẳng, vì điều kiện ở đây rất thô sơ, nhưng may mắn thay, y thuật của Bá Viễn rất tốt, anh thường mang theo nhiều loại thuốc và dụng cụ ở nhà nên có thể thực hiện ca mổ mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Cuối cùng ca phẫu thuật cũng thành công, Bá Viễn thở phào nhẹ nhõm,

"Hiện tại chúng ta chỉ có thể xem tình hình. Nếu ngày mai có thể tỉnh lại, chắc chắn cậu ấy sẽ không sao."

Lưu Vũ gật đầu, đến bên cạnh giường của Lâm Mặc, sau khi giúp cậu thu xếp quần áo đầu tóc, liền lẳng lặng ngồi xuống.

Khi ánh nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu vào mặt Lâm Mặc, cậu tỉnh dậy, nghi ngờ nhìn xung quanh, sau khi phát hiện ra Lưu Vũ, ánh mắt cậu ẩm ướt, kinh ngạc không thôi.

"Cậu có phải là Tiểu Vũ không? Không, cậu không phải là Tiểu Vũ."

Giọng nói của Lâm Mặc đánh thức Lưu Vũ đang ngủ bên giường, Lưu Vũ vui vẻ nắm lấy tay Lâm Mặc,

"Là tôi, tôi là Lưu Vũ."

"Không phải, Tiểu Vũ là Omega, cậu là một Beta, còn nữa cậu ấy... rất đẹp tóc cũng dài." Lâm Mặc nghi ngờ nhìn Lưu Vũ.

"Lâm Mặc thúi, tôi là Lưu Vũ. Chúng ta sau khi đọc sách thường đến Hoắc Sơn nướng khoai lang. Tôi... tôi...tôi cắt tóc, còn uống thuốc ức chế nữa." Lưu Vũ hào hứng giải thích.

"Thật sự là Tiểu Vũ hả? Trời ơi! Sao mặt mày lại thế này! Hơn nữa, thuốc ức chế không phải bị cấm sao?" Lâm Mặc cố gắng ngồi dậy, nhưng không thể nhúc nhích vì khắp người vẫn còn đau ê ẩm.

Lưu Vũ lập tức giữ chặt Lâm Mặc lại,

"Đừng nhúc nhích, cậu bị thương nặng lắm, tôi không sao, tôi không sao, chỉ là vẻ ngoài mà thôi không thành vấn đề, như vậy thì Trương Gia Nguyên và anh trai sẽ không bắt được tôi nữa."

"Không sao chứ? Cậu không phải rất xem trọng dung mạo của mình sao? Sao lại tự mình hủy dung thế này? Cậu thấy tốt thật hả? Đã một năm rồi, tôi còn tưởng cậu chết rồi ... Tiểu Vũ..." Lâm Mặc nghẹn ngào, khóc không thành tiếng.

"Tôi thật sự rất ổn, Mặc Mặc, đừng khóc mà." Lưu Vũ cố gắng hết sức kiềm chế nước mắt, lấy khăn giấy ra giúp Lâm Mặc lau nước mắt.

"Tại sao... tại sao chứ..." Lâm Mặc buồn bực nói.

Như một tiếng thở dài bất lực, như một câu hỏi bất đắc dĩ, số phận Omega dường như không bao giờ thuộc về chính họ.

Ở cửa, Cao Khanh Trần thất thần nhìn hai người với bữa sáng trên tay của mình, là một Beta và không biết nhiều về sự đau khổ của Omegas, nhưng khi nhìn hai thiếu niên đang khóc kia, trái tim nó cũng khẽ rung lên rất khó chịu.












Tám tháng sau, tại đại bản doanh của quân phản loạn.

Bá Viễn gõ bàn trầm ngâm nói:

"Hiện tại không có bước ngoặc gì, chúng ta còn rất ít người, chỉ có 1.000 người. Thương vong quá nhiều trong những trận thua trước, hiện tại mọi người đang sống ở các thôn gần đó đều cần phải có thời gian để hồi phục. Nơi này cách thủ phủ Khu 2 rất xa, lại ở vị trí hẻo lánh nên dễ định cư, nhưng chúng ta cũng không thể tập hợp thêm binh lực được."

"Ah, chúng ta nên làm gì đây, chúng ta sẽ tiếp tục chờ đợi như thế này ư?" Cao Khanh Trần cau mày nói.

Lâm Mặc tiếp tục đi đi lại lại trong phòng họp, tất cả vết thương trên người cậu đều đã lành. Mái tóc đen dài buộc đuôi ngựa đơn giản phía sau. Cái cổ lộ ra của cậu rất trắng trẻo sạch sẽ, không có dấu vết thương tích nào, giống như Beta vậy.

"Tôi muốn trở về Khu 3, thành phố Vân Hải, là chỗ ở của ông ngoại tôi, tôi muốn thuyết phục ông ngoại tham gia cùng chúng ta." Lâm Mặc cuối cùng cũng lên tiếng.

Lưu Vũ nhìn Lâm Mặc:

"Có mạo hiểm quá không, ông ngoại cậu sẽ đồng ý giúp chúng ta sao? Cậu trở về Khu 3 có nguy hiểm không?"

"Nơi nào cũng nguy hiểm như nhau. Ông ngoại tôi chỉ có một người con là mẹ. Tôi hiểu ông ấy. Cả đời ông chỉ thương bà nội, điều này rất khác với những Alpha kia. Ông hẳn cũng đau lòng vì tình cảnh của mẹ nhưng ngại thế lực của cha tôi quá lớn. Ông ấy vì muốn mọi người trong thành có thể an cư lạc nghiệp chỉ có thể mặc kệ mà bỏ qua chuyện của mẹ. Tôi nghĩ ta phải có cách thuyết phục ông ấy." Lâm Mặc ngẩng đầu kiên quyết nói.

"Thành phố Vân Hải nằm ở biên giới của ba Khu, quả nhiên là một căn cứ tốt. Nếu Lâm Mặc nắm chắc, đây chính là bước ngoặc quan trọng của chúng ta!" Đôi mắt Bá Viễn sáng lên tia hy vọng nhìn Lâm Mặc,

"Cậu có nắm chắc không?"

"Không biết được nhưng tôi muốn thử, tôi nghĩ là có thể, đây cũng là cơ hội duy nhất." Lâm Mặc nặng nề nói.

"Đi, tôi sẽ bảo vệ cậu và đưa cậu tới đó." Lưu Vũ đứng lên, ánh mắt kiên định.

Nghe được Lưu Vũ hỗ trợ, Lâm Mặc cười đắc ý, cậu nhìn Lưu Vũ, mấy tháng nay cũng hiểu được năng lực thực sự của Lưu Vũ, anh là thiên tài vũ lực, có thể chiến đấu rất tốt.

"Tôi, tôi, tôi! Tôi cũng đi!" Cao Khanh Trần giơ tay.

"Quên đi, tôi không muốn bảo vệ thêm một người nữa, cậu cứ ngoan ngoãn đi, mọi chuyện sẽ bàn lại khi tôi và Lâm Mặc quyết định được ngày đi." Lưu Vũ bất lực nói, bác bỏ sự tham gia của Cao Thanh Trần.

"Vậy chọn ngày xuất phát đi?" Lâm Mặc hỏi.

Bá Viễn gật đầu, không khỏi cảm thấy có chút hưng phấn.








Chạng vạng.

Bầu trời đầy mây đỏ, trên không một chiếc máy bay bánh răng cơ khí khổng lồ bay qua cửa sổ, để lại một mảng dấu vết. Lưu Vũ nghiêm nghị đứng sau Lâm Mặc cầm một cái kéo, có chút do dự.

"Tôi cắt nha ~" Lưu Vũ mở miệng, vẻ mặt đầy vẻ đáng tiếc.

"Cắt đi, cậu đã cằn nhằn lâu lắm rồi đó ~" Lâm Mặc bất lực nói.

"Thật đáng tiếc mà ~ woo woo ~ chất tóc của cậu rất tốt ~" Lưu Vũ sờ lên mái tóc của bạn mình với vẻ mặt buồn bã.

"Ai u Vũ ca, tôi không thấy tiếc, cậu tiếc cái gì, sau này tôi đã là một Beta, để tóc dài cũng không tốt. Chính cậu cũng tự cắt rồi mà." Bất lực mà cười cười, sờ sờ tay Lưu Vũ.

"Cắt đi, cho cậu cắt tóc của anh đẹp trai đó ~"

"Ừm! Tôi sẽ cắt cho cậu một kiểu siêu đẹp trai!" Lưu Vũ đáp.

Chẳng mấy chốc, tóc không ngừng rơi xuống, tóc được cắt ngắn gọn gàng, Lâm Mặc nhìn mình trong gương,

"Tiểu Vũ cũng có một mái tóc ngắn như vậy, trông rất đẹp!"

"Lâm Mặc đại soái ca ~" Lưu Vũ khen ngợi.

"Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, tôi có quà cho cậu." Lâm Mặc đứng dậy lấy trong tủ ra một chiếc hộp gỗ.

Lưu Vũ trên mặt lộ vẻ tò mò, chậm rãi mở hộp ra, đập vào mắt anh là một chiếc mặt nạ màu bạc tinh xảo, đẹp đẽ, chỉ có thể che nửa bên trái của khuôn mặt, mặt nạ phát sáng dưới khúc xạ của ánh đèn.

"Cậu thích không... tôi chỉ là... nhìn cậu... Không biết cậu có cần không nên nhờ Tiểu Cửu tìm người làm." Lâm Mặc buồn bực cúi đầu,

"Thực xin lỗi, ý tôi không phải là khuôn mặt của cậu... "

Đột nhiên, Lưu Vũ ôm Lâm Mặc vào lòng, ôm thật chặt, nước mắt lặng lẽ rơi,

"Cảm ơn Mặc Mặc, tôi rất thích."

"Sẽ không sao đâu, Tiểu Vũ." Lâm Mặc ôm Lưu Vũ lại, vùi mặt vào vai Lưu Vũ.

Màn đêm buông xuống, mọi thứ chìm trong ảo ảnh.








Phong thành, Thủ phủ của Khu 2, bên trong Biệt thự hoàng gia.

Men say len lõi, Trương Gia Nguyên đá văng từng cánh cửa, xông vào văn phòng của Lưu Chương một cách hùng hổ. Dáng vẻ quen thuộc của thiếu gia quen thuộc kê mông ngồi xuống sofa.

"Tôi đang nghĩ, đây không phải là nhà của cậu mà, ở Khu 1 chán lắm à? Nửa đêm lên máy bay đến gặp tôi? Tôi đang bận lắm không rảnh tiếp cậu đâu." Lưu Chương cũng lười ngẩng đầu lên nhìn Trương Gia Nguyên, y đang bận xem xét các tài liệu, chỉ trêu chọc đôi ba câu.

"Cậu cũng tài thật, vợ mình chết mà còn có tâm tư làm việc, bái phục ~" Trương Gia Nguyên mở miệng mỉa mai.

Lưu Chương đặt bút xuống,

"Sống phải nhìn thấy người, chết phải thấy xác, còn chưa biết được."

"Tôi nói, Lưu Vũ rốt cuộc là đi đâu? Tôi tìm kiếm cả ba khu, nhưng không tìm thấy người." Trương Gia Nguyên nóng nảy châm một điếu thuốc.

"Này, tôi thuận tiện mang luôn ảnh của Lâm Mặc đi tìm, cũng không có. Bác Lâm nói ước chừng vẫn còn ở Khu 2, có tìm được chưa?"

"Đang lục soát." Lưu Chương đáp, không còn tâm trạng làm việc, đứng dậy đá vào người Trương Gia Nguyên.

"Đi uống rượu đi, khó chịu chết được."

"AK, cậu cũng sẽ có lúc khó chịu hả, đi thôi, đi bộ đi, cậu thử say một lần đi xem nào~" Trương Gia Nguyên đứng dậy khoác vai Lưu Chương rồi cùng nhau đi ra ngoài.







Ngày hôm sau, tại một thị trấn hẻo lánh ở Khu 2.

Do Đức thành là vùng hẻo lánh nên mỗi ngày chỉ có một chuyến tàu chạy bằng hơi nước đến các thành phố cấp một. Lưu Vũ và Lâm Mặc tự thu dọn đồ đạc và đợi ở nhà ga từ sáng sớm với một kiện hành lý đơn giản.

Chỉ nhìn thấy Lưu Vũ mặc quần áo màu đen như một võ sư, chỉnh tề có năng lực, trên mặt mang một chiếc mặt nạ làm cho anh có chút lạnh lùng, nửa khuôn mặt xinh đẹp bị mấy sợi tóc mai che đi.

Lâm Mặc cảm thấy thoải mái không thể giải thích được sau khi cắt tóc ngắn, cảm giác nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cậu mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn như sinh viên bình thường, văn nhã thoải mái thanh tân. Nhìn giống như tiểu thiếu gia đi du lịch để tìm bạn bốn phương vậy.

"Hai người phải cẩn thận đó." Bá Viễn đứng ở nhà ga dặn dò.

"Viễn Ca, trở về đi xe đến rồi. Tôi và Mặc Mặc đều là người trưởng thành rồi, chúng tôi sẽ tự lo liệu. Hơn nữa, người bình thường không thể đánh bại tôi được đâu." Lưu Vũ cười nhẹ.

Bá Viễn gật đầu, quan tâm nhìn Lâm Mặc và Lưu Vũ lên xe.

Sau khi lên tàu, Lưu Vũ và Lâm Mặc nhanh chóng tìm chỗ ngồi, lấy chứng minh thư giả để người soát vé kiểm tra, để hành lý rồi ngồi xuống. Phát thông báo khởi hành, động cơ xe chạy nhanh, cảnh vật bên ngoài cửa sổ không ngừng lướt qua. Họ phải đến Thành phố Windy trước, sau đó ở lại một đêm, sau đó bắt máy bay chở khách đến Thành phố Vân Hải ở Khu 3.

"Này, đừng nhúc nhích! Kiểm tra định kỳ!"

Đột nhiên, xe ngựa xông vào hai tên lính, một tên cầm trong tay bức ảnh, đang hung hăng nhìn mặt mọi người. Lưu Vũ lo lắng nắm lấy tay Lâm Mặc, nhỏ giọng nói:

"Là Người đột kích, bức ảnh kia là của tôi và cậu!"

"Không sao, họ không thể nhận ra đâu." Lâm Mặc thì thào, vỗ vỗ tay Lưu Vũ an ủi.

"Hai người kia! Quay lại đây!" Một tên lính hét lên với Lâm Mặc và Lưu Vũ.

Lưu Vũ và Lâm Mặc bình tĩnh quay đầu lại, tên lính nghiêm túc nhìn hai người, sau đó nhìn về phía hai thiếu niên tóc dài trong bức ảnh, lắc đầu,

"Hai tên Beta, không phải."

"Chờ đã." Một tên lính khác nói,

"Cậu, mau tháo mặt nạ ra".

Nghe vậy, Lưu Vũ phải cởi bỏ mặt nạ, để lộ những vết sẹo đáng sợ, người lính ngạc nhiên rồi khạc nhổ:

"Chết tiệt, dọa người khiếp."

Lâm Mặc bất mãn trừng mắt nhìn hai tên lính,

"Làm sao, xâm phạm đời tư của thường dân à!"

"Đồ tiểu bạch kiểm! Chỉ là Beta mà còn dám hung dữ với tao!" Lão binh vẻ mặt hung ác chĩa súng về phía Lâm Mặc khiến những người trong xe hoảng sợ.

Thấy vậy, Lưu Vũ vội vàng đứng dậy, một bàn tay vật lộn trực tiếp bẻ gãy cổ tay tên lính, làm cho súng trong tay gã rơi xuống đất, sau đó lạnh lùng nói:

"Từ khi nào mà quân bộ lại đi ức hiếp thường dân vậy?"

Người lính che tay mình lại, tức giận nhìn Lưu Vũ.

"Này! Có mọi người ở đây làm chứng, xuống xe tôi liền đi đến cục báo án. Sĩ quan Alpha bắt nạt thường dân Beta vô cớ a." Lâm Mặc lập tức phối hợp, cố ý nói thật to.

Vốn dĩ số lượng Betas trên thế giới này nhiều hơn Alpha và địa vị xã hội của họ cũng ổn định, nhưng từ thời cổ đại Alpha đã là những người lãnh đạo, Beta tất nhiên địa vị cũng sẽ không bằng được với Alpha, giờ đây lại có người vô cớ bị ức hiếp các Beta khác có mặt trên xe đều sẽ bênh vực kẻ yếu mà phụ họa theo Lâm Mặc.

"Đại ca, đây chỉ là hai tên Beta mà thôi, chắc chắn không phải, đừng gây chuyện , thiếu Tư lệnh có nói lúc tìm kiếm đừng làm lớn chuyện." Một người lính khác trầm giọng nói nhỏ vào tai tên đó.

"Đây là chuyện trong nhà của thiếu Tư lệnh, không phải là anh không biết chuyện thiếu phu nhân đào hôn mà nhảy xuống vực mà truyền ra ngoài thì mặt mũi của thiếu Tư lệnh để ở đâu? Còn có chuyện của tiểu thiếu gia tung tích vẫn không rõ nữa, nghĩ đi, làm lớn chuyện không tốt đâu!"

Tên lính sau khi nghe lời này lập tức ho khan một tiếng,

"Đừng làm loạn mau ngồi xuống, chúng tôi còn có công vụ rời đi trước!"

Nhìn thấy hai người lính vội vàng rời đi, Lâm Mặc thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống. Lưu Vũ đeo lại mặt nạ, nhếch mép nói nhỏ bên tai Lâm Mặc.

"Cậu là biết chắc anh trai tôi sẽ không cho bọn họ công khai việc tìm kiếm nên cố ý hả ~"

"Anh ta ấy à, sĩ diện muốn chết, không ai bì nổi, làm sao có thể chịu mất mặt được!" Lâm Mặc nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ.

"Thật ra thì anh ấy rất thích..." Lưu Vũ ngừng nói.

"Anh ta chỉ thích địa vị của mình, thôi đừng nhắc anh ta nữa." Lâm Mặc bất mãn nhắm mắt lại.

Thật ra Lưu Chương rất thích Lâm Mặc nhưng Lưu Vũ không nói ra được, anh trai của anh khác với Trương Gia Nguyên, chỉ là hay thích khẩu thị tâm phi, thật ra y rất thích Lâm Mặc, y vẫn luôn chờ đến ngày cưới Lâm Mặc, Lưu Vũ biết rất rõ.

Mà Trương Gia Nguyên...

Lưu Vũ đột nhiên nhớ tới năm mình 17 tuổi, Trương Gia Nguyên đến để đính hôn với anh. Hôm đó, vì một lời nói của anh, Trương Gia Nguyên đã trèo lên cây đại thụ không màng nguy hiểm mà đặt chú chim non bị rơi xuống trở lại tổ, suýt nữa thì bị ngã.

Còn có ngày bại binh đó, Bá Viễn dẫn anh trốn đi trốn trong góc, Lưu Vũ không dám phát ra tiếng động, nhưng anh nhìn thấy Trương Gia Nguyên nổi điên như muốn giết người, gào rống gọi tên anh. Trên khuôn mặt tức giận của Trương Gia Nguyên lộ rõ ​​những giọt nước mắt.

"Tiểu Vũ, em không biết tôi có bao nhiêu thích em."

Giọng nói của Trương Gia Nguyên giống như ảo giác văng vẳng bên tai Lưu Vũ, đây là lời hắn nói ngày hôm đó khi anh không muốn đi cùng Trương Gia Nguyên, lúc anh giả vờ ngủ, Trương Gia Nguyên đã ôm anh. Lưu Vũ thở dài, nhắm mắt lại, để mọi suy nghĩ trong lòng lắng đọng.

Đột nhiên, lời thì thầm của Lâm Mặc vang lên bên tai Lưu Vũ, Lâm Mặc kề vào tai anh, khẽ thì thào, rất là trịnh trọng,

"Tôi xin cống hiến cả đời để đấu tranh giành quyền bình đẳng cho Omega."

Mở mắt ra, Lưu Vũ nhìn Lâm Mặc mà cười. Giờ phút này, phía xa chỉ có mấy vị khách ngồi trên xe, góc xe cũng không có ai chú ý tới, hai thiếu niên trịnh trọng tuyên thệ.

Lưu Vũ nói với giọng nhỏ nhưng lại rất kiên định.

"Tôi cũng sẵn sàng cống hiến cuộc đời mình để đấu tranh giành quyền bình đẳng cho Omega."


Thời đại tồi tệ nhất, có lẽ là thời đại tốt đẹp nhất.


Còn tiếp......

___________

Có đoàn tống rồi 🤧🤧🤧

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top