2

Patricia đã học được rằng Elaine không ngu ngốc như đám nhân tình trước đây của bố mình, và cô còn quá ngây thơ để đối đầu với ả ta. Mỗi khi cô cố nói với ông Owens về việc Elaine đe dọa cô ra sao, ông đều gạt phắt nó đi và cho rằng cô chỉ đang bày trò hờn dỗi trẻ con. Elaine trong mắt ông là vô cùng thánh thiện, mọi việc ả làm chỉ là vì muốn Patricia trở nên một cô bé ngoan ngoãn mà thôi.

Cả đám người hầu trong nhà cũng theo phe Elaine. So với một cô chủ chỉ mới mười ba tuổi, hay tức giận và đập phá đồ đạc thì quý cô nhân tình kia vẫn dễ chịu hơn. Chỉ cần họ nghe lời ả, ả sẽ thưởng cho họ, và ả chưa hề lớn tiếng quát tháo một ai trong nhà. Những người hầu không quan tâm việc ả đối xử với Patricia ra sao; một số còn lấy làm vui mừng vì đã có người trị được cô chủ.

Patricia càng trở nên cô độc hơn bao giờ hết. Cô không thể trút giận lên đồ đạc hay người hầu trong nhà như trước nữa. Elaine nhanh chóng nắm quyền kiểm soát mọi thứ trong nhà, và Patricia chỉ có thể phản kháng trong thầm lặng. Cô sợ ả, sợ cái vẻ thánh thiện giả tạo của ả, lại càng sợ hơn những trò ả có thể làm với cô nếu cô không nghe lời.

Chẳng hạn như có một lần, ả đem cho cô một chiếc váy mới.

"Trisha. Đây là chiếc váy cô tự may cho cháu đấy. Mau mặc thử xem nào!"

Và Patricia đã không nương tay mà xé rách nó ngay trước mặt ả. Ả giận dữ, nhưng ả không thể hiện ra ngoài mà che giấu tất cả đằng sau nụ cười. Ngày hôm đó, Patricia bị nhốt trong phòng, cũng chẳng được ăn uống gì. Điều tồi tệ hơn nữa đó là bố cô không có ở nhà để mà kêu cứu.

Mấy hôm sau, ả Elaine lại mang đến cho Patricia một chiếc váy mới và nằng nặc đòi cô phải mặc nó tại buổi tiệc của ngài Thị trưởng. Patricia không cách nào từ chối. Nhưng chiếc váy làm cô đau, như thể có rất nhiều mũi kim đang đâm qua người mình vậy. Tối đó, Patricia phát hiện những vết trầy khắp cơ thể mình, cũng như rất nhiều chiếc kim nhỏ được gắn vào trong chiếc váy mình đã mặc.

Là ả Elaine. Ả chỉ dám hành hạ cô trong bí mật, hay mỗi khi ông Owens không có nhà. Có lẽ cũng chính tay ả đã đặt con búp bê Lysette ở khắp nơi, vì ả biết Patricia ghét nó ra sao.

Có một lần, Patricia gặp ác mộng và bật dậy giữa đêm. Cô có cảm giác như ai đó đang dõi theo mình trong bóng tối. Và cặp mắt xanh lơ của con búp bê Lysette nhìn chằm chằm vào cô. Ai đó đã để nó ngay chân giường.

Patricia chắc chắn Elaine đã làm thế. Chỉ có ả mới làm thế để hù dọa cô. Cô ném mạnh con búp bê xuống đất.

Nhưng rồi, cũng chỉ có Lysette ở đó khi Patricia bị ấm ức đến phát khóc một mình trong phòng. Cô đã thôi đập phá đồ đạc, nhưng Lysette vẫn khiến cô khó chịu. Cô nắm lấy nó thật chặt, những ngón tay như móng vuốt ghim chặt vào cơ thể nó, chực chờ xé xác con búp bê nhỏ bé.

"Tại sao mày luôn cười như thế, hả? Tại sao? Tao ghét mày! Tại sao mày giống tao như thế, nhưng tao không thể cười được như mày?"

"Không phải lúc nào em cũng có thể cười..."

Nét mặt con búp bê bỗng thay đổi. Nụ cười của nó trở nên méo xệch và nước bắt đầu chảy ra từ khóe mắt nó.

Patricia hoảng sợ và ném nó ra xa. Lysette từ từ nhỏm dậy. Các khớp nối trên người con búp bê đã bị lệch đi khi va chạm với sàn nhà và đang được nó chỉnh lại ngay ngắn. Patricia muốn thét lên nhưng không thể. Mắt cô dán chặt vào con búp bê đang cử động và nói chuyện trước mặt mình.

"Cô chủ, xin đừng sợ. Lysette chưa bao giờ làm hại cô. Cô chính là sự tồn tại của em trên cõi đời này."

"Mày... mày là thứ gì vậy?" Patricia cuộn tròn và nép mình vào góc tường. "Đây có phải là... là trò đùa của ả Elaine không?"

"Không. Chỉ có cô chủ mới có thể giao tiếp với em." Lysette đáp. Các khớp nối của nó đã trở lại bình thường. Nó giương đôi mắt về phía Patricia. "Em không phải là một con búp bê bình thường. Em là Lysette. Em được tạo ra từ rất lâu rồi, ở một nơi rất xa nơi này. Khi được ban cho sự sống, em không hề mang bất cứ cảm xúc gì cả. Nhưng với mỗi người chủ của mình, em nhận được cảm xúc từ họ."

Patricia trợn tròn mắt.

"Người chủ trước của em là một cô bé hay cười. Em đã học được nụ cười của cô ấy."

"Làm sao... Làm sao có thể chứ..." Patricia run rẩy.

"Em không thể nói chuyện... cho đến khi có người thật sự cần đến em. Đó là luật của người đã tạo ra em."

Lysette bước khập khiễng đến bên Patricia. Nó vẫn chưa quen với việc đi lại bằng đôi chân của mình cho lắm.

"Việc em đang nói với cô những điều này chứng minh rằng cô đang cần em, có phải không?"

Giọng nói của Lysette như đang vang vọng trong đầu của chính Patricia vậy. Cô bỗng không còn cảm thấy sợ nó nữa. Lysette là gì cũng được, miễn là từ nay Patricia không còn cảm thấy cô độc trong chính căn nhà của mình nữa.

Từ đó, Lysette luôn xuất hiện bên Patricia. Nó lắng nghe những uất ức, chịu đựng cơn giận của cô chủ. Patricia không còn ném con búp bê đi nữa. Thỉnh thoảng cô sẽ chỉ quát vào nó, hoặc véo nó thật mạnh để trút giận. Lysette vẫn luôn cười, như trước giờ vẫn thế. Nhưng có đôi lúc, Patricia thấy nó không còn cười nữa. Những lúc như thế, nó lại trở nên giống cô hơn bao giờ hết.

Vào một đêm hè khi gia đình Owens tổ chức dạ tiệc linh đình, tất cả những gương mặt giàu có và quyền lực trong vùng được mời đến, có cả bạn bè làm ăn phương xa của ông chủ Owens. Ai nấy đều vui vẻ đắm mình vào tiếng nhạc và rượu vang, cùng xì gà hảo hạng. Chỉ mỗi Patricia xinh đẹp trong chiếc váy dạ hội xanh thẫm đứng ở một góc sảnh, đôi mắt đầy căm phẫn ném về phía người phụ nữ lộng lẫy đang khiêu vũ cùng ông Owens.

Nhạc dừng. Ông Owens tiến về phía đài cao dành vài lời cảm ơn đến khách khứa, và nói rằng ông sắp sửa tuyên bố một việc quan trọng.

"Ắt hẳn các vị đều đã biết đến mối duyên của tôi và nàng thơ Elaine của mình..." Ông nhìn về phía ả Elaine lả lơi trong bộ váy dạ hội đỏ chót, hở hang. "Tôi là người đàn ông may mắn khi có được tình yêu của nàng. Và sắp tới đây, chúng tôi sẽ đón chào kết tinh tình yêu đó."

Cả sảnh xôn xao. Patricia cảm thấy người mình như cứng đờ.

"Đúng vậy. Elaine đang mang thai được ba tháng rồi. Chúng tôi hy vọng đó là một cậu con trai." Ông Owens mỉm cười đầy trìu mến về phía ả Elaine. Một tay ả xoa xoa bụng mình, bẽn lẽn gật đầu.

Ông Owens tiếp tục. "Vì vậy, tôi rất mong quý vị quan khách có mặt tại đây hôm nay có thể chúc phúc cho chúng tôi trong hôn lễ vào tháng tới. Elaine sẽ chính thức trở thành chủ nhân của tòa dinh thự này."

Patricia bị tê liệt. Cô không thể nghe rõ lời của bố mình hay của bất cứ ai xung quanh nữa. Họ đang vỗ tay chúc mừng, họ đang ca tụng tình yêu của bố cô và một ả đào đầy mưu mô. Patricia đã bị bỏ rơi, hoàn toàn bị bỏ rơi ngoài khung cảnh ấy. Như thể cô là người xa lạ. Như thể đây không còn là nhà của cô nữa.

Patricia tức giận, nhưng không giống như trước đây. Cơn giận như một quả bom bị nén chặt trong lồng ngực, chờ đợi lúc được nổ tung ra. Cô đuổi theo bóng bố mình vào phòng làm việc ngay sau đó. Patricia muốn hỏi rằng vì sao ông lại quyết định kết hôn? Với ả Elaine? Cô đã hy vọng rằng ả cũng sẽ như đám nhân tình trước đây của bố, bị ông bỏ rơi và không quay trở lại đây nữa.

Nhưng giờ thì ả sắp trở thành chủ nhân của ngôi nhà này, và là mẹ kế của cô.

Giọng Elaine vang ra từ phía sau cánh cửa khép hờ. "Em rất lo cho con bé... Có lẽ nó vẫn chưa sẵn sàng để đón nhận một đứa em trai..."

"Nó sẽ phải chấp nhận thôi." Giọng bố cô vang lên.

"Nhưng... em lo lắm... Con bé luôn tỏ vẻ chống đối em... Dù em có làm gì thì nó vẫn coi em như người ngoài."

"Không phải Patricia đã ngoan ngoãn hơn nhiều từ khi em đến sao?"

"Vâng. Nhưng anh đã thấy cái cách nó đối xử với em khi em mới đến đây rồi đó... Em sợ... Em sợ nó sẽ làm điều tương tự với em trai mình..."

"Ý em là sao?"

Elaine dừng lại một lúc. Rồi ả hạ thấp giọng hơn. "Anh đã thấy nó phát điên lên và đập phá đồ đạc trong phòng... Em chưa hề nói với anh chuyện này, nhưng hôm đó... hôm đó nó cầm một cái kéo... Nếu anh không đến kịp, có lẽ nó đã làm gì đó với em rồi..."

Có tiếng sụt sùi. Patricia nhíu mày. Phải thế, lẽ ra cô nên làm gì đó với ả trước khi bố cô xuất hiện mới đúng. Như thế ả sẽ chẳng chen được chân vào gia đình cô nữa.

"Patricia định làm hại em ư?"

Ả Elaine khóc lớn, thống thiết hơn bao giờ hết.

"Em đã cố trở thành một người mẹ tốt của con bé. Nhưng anh thấy đấy... Nó đã thể hiện xu hướng bạo lực từ nhỏ. Lỡ mà em, hoặc con chúng ta làm gì phật ý nó... Em sợ rằng con chúng ta sẽ không an toàn..."

Ả nhấn mạnh đứa con trong bụng ả, cứ như nó là đứa con duy nhất của ông Owens vậy. Patricia mím môi nghe tiếp.

"Thôi nào. Patricia chỉ là một đứa hay hờn dỗi. Nó sẽ chẳng làm hại ai đâu..."

"Anh không tin em?" Ả Elaine lại gào lên khóc. "Các cô người hầu cũng đã chứng kiến nó cầm kéo! Em đang mang thai và em chỉ muốn con chúng ta được bình an chào đời! Nó ghét em! Nó sẽ ghét luôn cả con chúng ta! Em thật sự đang rất sợ hãi..."

"Bình tĩnh nào, Elaine xinh đẹp của anh! Nếu em xúc động như thế, con chúng ta sẽ bị ảnh hưởng đấy! Được rồi... Đừng khóc nữa. Em muốn làm thế nào với Patricia?"

Elaine vẫn giả vờ khóc lóc một lúc, trước khi ả để lộ âm mưu của mình. "Tốt hơn là... Ôi, em không muốn phải như thế này một chút nào hết... Nhưng tốt hơn là đưa con bé vào trường giáo dưỡng anh à."

Patricia dùng tay bịt chặt miệng để ngăn bản thân hét lên.

"Chuyện này..."

Ông Owens chần chừ. Nhưng ả Elaine lại giở trò diễn kịch.

"Nếu không... Em sẽ không thể yên tâm mà sinh ra đứa con này... Em và con sẽ luôn sống trong sợ hãi... Liệu... Liệu con bé có làm hại hai mẹ con em không..."

"Thôi được rồi... Em đừng khóc nữa... Anh sẽ suy nghĩ về chuyện này..."

Patricia lùi xa khỏi cánh cửa phòng làm việc. Đầu óc cô trống rỗng, hai tai lùng bùng. Bố cô nói sẽ suy nghĩ về đề xuất của Elaine, nhưng rõ ràng ông ấy đã ngầm đồng ý với ả ta rồi.

Patricia sẽ bị gửi đến trường giáo dưỡng. Cô hoảng sợ. Bố cô, người thân của cô, giờ đây trở nên hoàn toàn xa lạ.

Bức tranh một gia đình hạnh phúc của Patricia đã bị xé toạc, và thay thế bởi Elaine và đứa con của ả. Ông Owens, ả, cùng đứa con của họ giờ đã là một gia đình thật đầm ấm, thật vui vẻ. Và Patricia không ở đó nữa. Sớm thôi, ả Elaine sẽ loại bỏ được cái mảng màu không phù hợp là cô ra khỏi bức tranh tuyệt đẹp của ả.

Patricia lao vào phòng và khóa chặt cửa lại. Cô ngồi thụp xuống và khóc. Cô nhớ mẹ mình, người đã bỏ cô lại đây với bố, và giờ ông cũng sắp từ bỏ cô. Patricia thấy trước mắt mình tối dần đi. Cô thiếp đi trong cơn nức nở lúc nào không hay.

Khi có một thứ gì đó nhỏ bé, lành lạnh chạm vào má mình, Patricia mới choàng dậy. Cô mở mắt ra và bắt gặp Lysette đang nhìn mình.

"Lysette..." Đó là lần đầu tiên Patricia gọi tên con búp bê của mình.

"Vâng. Cô chủ gọi em?" Nó đáp, với vẻ tươi cười mà Patricia từng ghét cay ghét đắng đó.

"Ta sắp phải đi rồi... Mọi người đều... đều ghét bỏ ta..."

Lysette đặt một tay lên đùi cô chủ của mình. "Vẫn còn em. Lysette không ghét bỏ cô."

"Nhưng ta đã từng ném em đi rất nhiều lần... Và nói những lời lẽ không tốt đẹp với em... Lẽ ra cả em cũng phải muốn ta đi thật xa mới đúng."

"Vì sao em lại muốn cô đi?" Lysette không hiểu. Nó chỉ được tạo ra để phục vụ các cô chủ. Dù họ có đối xử với nó thế nào đi chăng nữa, nhiệm vụ của nó vẫn là ở cạnh bầu bạn cùng họ. Nó chưa bao giờ nghĩ đến việc rời bỏ chủ nhân của mình.

"Họ muốn đưa ta vào trường giáo dưỡng... Ả Elaine và bố ta... Ta đã nghe lén họ nói chuyện cùng nhau..."

Nước mắt Patricia lại rơi. Cô nói trong nghẹn ngào. "Ôi Lysette! Giá như ta có thể luôn cười như em! Giá như ta được em thì hay biết mấy! Khi đó, ta sẽ không phải khổ sở vì ả Elaine hay những người khác nữa!"

"Cô chủ. Cô muốn trở thành Lysette?" Giọng con búp bê ngân vang. Patricia nức nở gật đầu.

"Nếu đó là ước muốn của cô chủ, em có thể hoàn thành nó."

Patricia gạt nước mắt. "Em vừa nói gì cơ?"

"Cô chủ muốn trở thành Lysette. Em có thể giúp cô. Chỉ cần cô đồng ý."

"Bằng... Bằng cách nào chứ?" Giọng nói Patricia run run.

"Em sẽ giúp cô sống phần đời còn lại của Patricia Owens. Và cô sẽ trở thành một phần của Lysette, mãi mãi. Cô sẽ không phải tức giận, hay buồn phiền nữa khi cô đã trở thành một phần của Lysette."

"Một... một phần của Lysette?" Patricia thầm thì. Cô sẽ sống mãi trong hình hài một con búp bê, được yên bình và không phải lo sợ đối mặt với ả Elaine, hay trường giáo dưỡng... Cô sẽ là một con búp bê xinh đẹp, ngày ngày được chải tóc và khoác lên những bộ đồ lộng lẫy. Cô sẽ được như Lysette mà cô hằng ganh tị. Mọi nỗi ấm ức bấy lâu sẽ được cất khỏi vai cô.

Cô không vứt bỏ Patricia Owens. Mọi người, kể cả bố mẹ cô, đã vứt bỏ Patricia Owens.

***

Một lúc lâu sau đó, người ta thấy cô chủ nhỏ Patricia Owens bước xuống sảnh lớn, với một nụ cười rạng rỡ chưa từng thấy trên môi. Trong tay cô là một con búp bê giống hệt mình, nhưng mang một nét mặt thật kỳ quặc. Nụ cười của nó đã biến mất. Nó đã trở thành một bản sao cau có của cô chủ Patricia.

***

Em không phải là một con búp bê bình thường. Em là Lysette. Em được tạo ra từ rất lâu rồi, ở một nơi rất xa nơi này. Khi được ban cho sự sống, em không có cảm xúc gì và hình dáng của em thay đổi theo người chủ mà em chọn. Qua mỗi người chủ, em học được cảm xúc nổi trội nhất của họ, bằng cách giữ lấy linh hồn của họ trong cơ thể búp bê...


-Hết-

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top