34
Từ khi Lý Quân Nhuệ có ký ức, anh đã nhận ra mối quan hệ giữa ba mẹ mình không tốt lắm.
Người mẹ Hà Ninh Nhàn là thiên kim tiểu thư nhà họ Hà, lớn lên xinh đẹp nhưng tính tình kiêu căng.
Trong trí nhớ của Lý Quân Nhuệ, chuyện anh thường nhìn thấy là mẹ hay nổi giận ở nhà với ba anh Lý Vân Úy.
Khi đó Lý Quân Nhuệ cho rằng ba mẹ của anh cũng giống như một số cặp ba mẹ của bạn học mình vậy, chỉ là một cuộc liên hôn thương mại, hai người mạnh ai nấy chơi.
Nhưng mà không phải.
Sau đó anh lại biết được, là ba ngầm dùng thủ đoạn để cưới mẹ về.
Quan hệ giữa Lý Quân Nhuệ và ba mẹ vẫn luôn không tốt, chỉ có ông nội đối tốt với anh.
Ông nội còn nói tên của anh là do ba đặt, có ý nghĩa là " Hy vọng mới".
Lý Quân Nhuệ khi còn nhỏ còn không hiểu ý tứ của cái tên là thế nào. Mãi về sau anh mới hiểu được, cái gọi là " Hy vọng mới" chính là nói đến quan hệ của ba mẹ.
Trước khi anh ra đời, mối quan hệ giữa hai người đã không tốt rồi. Anh chỉ là một công cụ mà ba dùng để ràng buộc mẹ và giữ lại cuộc hôn nhân này mà thôi.
Tuy nhiên, điều này cũng chỉ là vô ích.
Sự ra đời của Lý Quân Nhuệ có lẽ là dư thừa trong mắt mẹ anh.
Bà hận Lý Vân Úy, cũng không ưa Lý Quân Nhuệ.
Nhưng không hiểu vì sao, hai người vẫn cứ giữ mối quan hệ vợ chồng này nhiều năm như vậy.
Thẳng đến năm nay, Hà Ninh Nhàn lại bắt đầu muốn ly hôn.
Đến nỗi Mạnh Tử Nghĩa hỏi, tại sao lại muốn ly hôn...
Lý Quân Nhuệ lại cầm dao lên, xoay người không để ý tiếp tục bổ dưa
"Tình cảm của bọn họ không tốt."
Anh cẩn thận cắt dưa hấu thành mấy khối nhỏ, để vào trong tô đựng trái cây trong suốt.
Trái tim Mạnh Tử Nghĩa chùng xuống.
"Vậy bây giờ sao lại không rời đi nữa?"
Lý Quân Nhuệ dừng lại một chút, thản nhiên giải thích: "Nhà họ Lý và nhà họ Hà hợp tác kinh doanh rất nhiều dự án, không phải cứ muốn nói tách là tách ra liền được."
Lời này là nửa thật nửa giả. Lý Quân Nhuệ biết ba không muốn ly hôn, nhưng cuối cùng ông ấy đã làm cách gì để giữ mẹ lại thì anh cũng không biết, chỉ có thể đoán nguyên nhân là do chuyện này mà thôi.
Mạnh Tử Nghĩa bình tĩnh nhìn sườn mặt anh, nhẹ giọng hỏi: "Thật không?"
Lý Quân Nhuệ nghiêng đầu, thấy hàng lông mày Mạnh Tử Nghĩa nhíu lại, trông có vẻ không tin lắm.
Lòng Lý Quân Nhuệ co rụt lại, vội vàng hỏi: "Mẹ anh đã nói gì với em vậy?"
Mạnh Tử Nghĩa mím môi, hơi do dự.
"Có vẻ... Cô không hạnh phúc sau khi kết hôn với chú. Ham muốn kiểm soát của chú ấy rất mạnh mẽ ... "
Lông mày Lý Quân Nhuệ nhảy dựng lên, giọng điệu khẩn trương.
"Bà ấy nói với em chuyện này làm gì?"
Mạnh Tử Nghĩa dùng nĩa cắm dưa hấu, lắc đầu.
Về chuyện của Lý Quân Nhuệ, cô không muốn nói ra.
Lý Quân Nhuệ hít vào một hơi, xoay người định đi.
"Anh đi hỏi bà ấy."
"Không cần." Mạnh Tử Nghĩa giữ chặt Lý Quân Nhuệ.
Cô cắm một miếng dưa hấu đưa về phía môi Lý Quân Nhuệ, đôi mắt lấp lánh, ý bảo anh ăn.
Lý Quân Nhuệ dừng một chút, cúi đầu cắn dưa, hai ba miếng đã ăn xong.
"Anh không cần phải vì em mà đi tìm cô." Mạnh Tử Nghĩa dịu dàng nói, "Em cảm thấy thật ra cô cũng không có ác ý gì cả."
Lý Quân Nhuệ sắc mặt không quá tốt, nhưng dưới ánh mắt của Mạnh Tử Nghĩa, vẫn gật đầu đồng ý.
Mạnh Tử Nghĩa thở phào nhẹ nhõm, ôm tô trái cây cùng với Lý Quân Nhuệ lên phòng mình.
Hai người chia nhau ra ăn tô dưa hấu này.
Hầu hết thời gian, Lý Quân Nhuệ không động đậy gì cả. Chỉ chờ Mạnh Tử Nghĩa đút anh mới há mồm cắn dưa hấu trên nĩa.
Mạnh Tử Nghĩa cứ như thế đút anh một lúc, bỗng nhiên dừng lại.
Cô cắm nĩa trở lại, một tay chống cằm nhìn Lý Quân Nhuệ.
Lý Quân Nhuệ nhướng mày: "Không ăn nữa à?"
Anh duỗi tay sờ bụng Mạnh Tử Nghĩa, vẫn bình thường.
Mạnh Tử Nghĩa lắc đầu: "Em muốn hỏi anh một chuyện."
Lý Quân Nhuệ: "Chuyện gì?"
Mạnh Tử Nghĩa vẻ mặt nghiêm túc: "Anh có đồng ý với chuyện ly hôn của chú và cô không?"
Lý Quân Nhuệ chớp chớp lông mi, nhỏ giọng nói: "Đồng ý, có gì mà không đồng ý chứ?"
Mạnh Tử Nghĩa ngừng lại, ngữ khí cũng không còn gắt gao nữa.
"Nói cách khác, anh cũng không tán thành cách làm của chú, ủng hộ cô ly hôn phải không?"
Lý Quân Nhuệ lặng lặng nhìn Mạnh Tử Nghĩa.
Nét mặt cô chờ đợi, trong ánh mắt lại mang theo tia thấp thỏm đi kèm bất an.
Lông mi Lý Quân Nhuệ run rẩy, trầm giọng "Ừm" một tiếng.
Mạnh Tử Nghĩa cong cong khóe môi, di chuyển cánh tay, cơ thể chủ động dịch tới gần Lý Quân Nhuệ.
Đôi mắt mở to, ánh mắt trong trẻo long lanh: "Cho nên, anh sẽ không trở thành một "chú" khác đúng không?"
Tim Lý Quân Nhuệ bỗng dưng chùng xuống, lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Anh biết vì sao mẹ lại tìm đến Mạnh Tử Nghĩa, biết tại sao Mạnh Tử Nghĩa lại hỏi câu này.
Trái tim chua xót, giống như bị dội một tách trà vừa đắng lại vừa chát.
Mẹ anh thật sự chán ghét anh đến vậy sao? Đến mức không muốn anh và Mạnh Tử Nghĩa ở bên nhau ư?
Lý Quân Nhuệ nhất thời không thể hiểu được, mẹ là đang hận ba hay là hận chính bản thân mình.
Ngón tay xoa xoa cánh tay Mạnh Tử Nghĩa, vuốt ve vết sẹo kia của cô.
Mạnh Tử Nghĩa hơi ngứa, trốn đi một tí.
Lý Quân Nhuệ dừng động tác lại, kiềm không nỗi mà kéo Mạnh Tử Nghĩa ngồi lên đùi mình anh.
Anh vùi đầu vào hõm cổ cô, lưu luyến mà hôn mãi.
"Sẽ không."
" Tử Nghĩa, anh sẽ không để kết cục của bọn mình biến thành như vậy."
Giọng anh rất nhỏ, hơi thở nóng bỏng dần dần từ cổ truyền tới cằm, môi.
Lý Quân Nhuệ lần này hôn rất dịu dàng, thanh âm nhẹ nhàng như mây bay.
"Anh vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương em, em cũng đừng vì ba mẹ mà rời xa anh được không?"
Lời này nói ra khi đôi mắt Lý Quân Nhuệ đỏ hoe, giọng điệu nỉ non gần như cầu xin.
Mạnh Tử Nghĩa làm sao có thể từ chối người bạn trai như vậy.
Giữa Hà Ninh Nhàn và Lý Quân Nhuệ, cô lựa chọn tin tưởng Lý Quân Nhuệ.
"Được."
Mạnh Tử Nghĩa ôm lấy bóng lưng gầy gò của người thiếu niên, gật đầu chắc chắn.
*
Ba mẹ của Lý Quân Nhuệ rời đi hai ngày sau đó.
Trước khi đi, Hà Ninh Nhàn lại tới lớp học khiêu vũ tìm Mạnh Tử Nghĩa một lần nữa.
Cuộc nói chuyện lần này khá ngắn gọn.
Hà Ninh Nhàn hỏi Mạnh Tử Nghĩa có phải đã nói chuyện hai người gặp mặt cho Lý Quân Nhuệ biết.
Mạnh Tử Nghĩa nói phải, sau đó hỏi: "Làm sao cô biết được vậy ạ?"
"Đương nhiên là vì Lý Quân Nhuệ nói cho cô biết." Hà Ninh Nhàn nói tới đây, lại ngừng lại.
Đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của con trai mình.
Anh hỏi bà, rằng có phải bà ghét mình lắm không? Tại sao lại muốn cướp Mạnh Tử Nghĩa, cướp đi người duy nhất mà anh muốn có được?
Mạnh Tử Nghĩa ngẩn người: "Lý Quân Nhuệ đi tìm cô ạ?"
Anh đồng ý với là không đi mà.
Hà Ninh Nhàn cười khẽ: "Đương nhiên rồi, con nghĩ là con không cho nó đi là nó sẽ không đi sao?"
"Lẽ ra mẹ không nên sinh con ra, hoặc nếu đã sinh ra rồi thì nên giết chết con ngay."
Đây là lời cuối cùng Lý Quân Nhuệ bỏ lại trước khi đi.
Khuôn mặt vô cảm, giọng điệu không nổi sóng, trông như mặt hồ tĩnh lặng.
Nghĩ đến đây, ngực trái Hà Ninh Nhàn không thể tránh nổi nhói đau đớn.
Bà không phải là một người có trái tim sắt đá, nhưng bà vẫn nhận ra được, Lý Quân Nhuệ càng như vậy thì sẽ càng thêm nguy hiểm.
Hà Ninh Nhàn nhìn Mạnh Tử Nghĩa, lời nói bình tĩnh giải thích: "Con vẫn không tin cô."
Mạnh Tử Nghĩa nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: " Cô à, con không phải không tin cô. Nhưng con cũng tin Lý Quân Nhuệ, con tin anh ấy sẽ không làm thương tổn con."
Hà Ninh Nhàn hừ nhẹ một cái: "Vậy con tin tưởng người nhà họ Lý sao? Bọn họ từ nhỏ đã giỏi lừa gạt người khác rồi."
Mạnh Tử Nghĩa trầm mặc mấy giấy, không nói gì.
"Được rồi, cô biết con cũng không nghe lọt nổi vào tai những lời này. Chúng ta thêm phương thức liên lạc của nhau đi." Hà Ninh Nhàn đề nghị.
Mạnh Tử Nghĩa đồng ý thêm phương thức liên lạc, chỉ là có chút khó hiểu.
"Cô ơi, sao cô lại đến đây nói cho con biết chuyện này."
Cô và Hà Ninh Nhàn chỉ là người dưng, còn Lý Quân Nhuệ dù gì cũng là con ruột. Không nhất thiết vì cô mà gây chuyện với người nhà.
Hà Ninh Nhàn sững người vài giây, nhún vai.
"Không biết nữa? Chắc vì không muốn nhìn thấy thêm một người sẽ lại giống như mình ngày xưa."
Cô đột nhiên bối rối, có nên nói cho Lý Quân Nhuệ biết cuộc gặp mặt với Hà Ninh Nhàn này hay không.
Như chưa có gì từng xảy ra, buổi tối, Mạnh Tử Nghĩa bỗng dưng nhận được một số điện thoại lạ.
"Mạnh Tử Nghĩa, tôi là Lộ Hàng." Đối phương vào thẳng vấn đề, nói.
Mạnh Tử Nghĩa trước giờ lưu số Lộ Hàng, vì vậy cũng không biết số điện thoại cậu.
Từ lúc Lý Quân Nhuệ với Lộ Hàng đánh nhau, cô và Lộ Hàng chưa gặp mặt nhau bao giờ.
"Có chuyện gì sao?" Mạnh Tử Nghĩa hơi ngạc nhiên.
"Có chút chuyện, gặp nhau rồi nói." Giọng nói đối phương tà tà.
Mạnh Tử Nghĩa tạm dừng: "Có thể nói mình biết chuyện gì không?"
Lộ Hàng im lặng chốc lát, nói ra một cái tên: "Từ Cửu, nhớ người đó không?"
Tim Mạnh Tử Nghĩa nhảy dựng lên, sắc mặt trắng bệch trong nháy mắt.
Từ Cửu, là nam sinh tự tử bất thành kia.
Cô là sao có thể không nhớ chứ.
Một cảm giác lạnh lẽo từ sống lưng đi lên, giọng nói bất giác to hơn.
"Cậu ta bị sao thế?"
Mạnh Tử Nghĩa nghe được tiếng bật lửa ở đầu dây bên kia.
Lát sau, cậu ta thở dài.
"Ngày mai gặp nhau rồi nói, nói trong điện thoại không rõ được."
Còn mấy ngày cuối nữa là kỳ nghỉ kết thúc rồi, khóa học khiêu vũ của Mạnh Tử Nghĩa cũng kết thúc vào lúc đó.
Cô suy nghĩ, hẹn nhau ở một chỗ gần với lớp khiêu vũ, tính toán ngày mai tan học sớm một tí để tìm Lộ Hàng.
Đang định cúp điện thoại, Mạnh Tử Nghĩa không nhịn được mà gọi một tiếng: "Lộ Hàng."
Lộ Hàng: "Sao thế?"
"Cậu mau nói cho tôi biết đi. Chuyện cậu sắp nói, có phải chuyện không tốt không?" Lòng Mạnh Tử Nghĩa cảm thấy nặng nề, vẫn luôn dự cảm rằng có chuyện không ổn.
Lộ Hàng ngừng một chút: "Cũng không phải như vậy. Cậu đừng quá lo lắng."
Mạnh Tử Nghĩa bán tính bán nghi. Cô trả lời rồi sau đó cúp điện thoại.
Có lẽ vì bị cuộc gọi này ảnh hưởng, đêm nay Mạnh Tử Nghĩa bị mất ngủ.
Mơ mơ màng màng tỉnh dậy, xem thời gian còn chưa đến năm giờ sáng.
Mạnh Tử Nghĩa nhắm mắt lần nữa, lúc này mới hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Sau đó, cô mơ thấy một giấc mơ.
Cô mơ thấy mình đặt tặng một món quà, mở ra, bên trong là một trái tim đang chảy máu đầm đìa.
Cô sợ tới mức ném đồ xuống đất, vừa ngẩng đầu lên thấy Từ Cửu ở trước mặt mình cười.
Cậu ta gầy tới nỗi chỉ còn bộ xương, ngực bị khoét một lỗ lớn, máu tươi từ trong lỗ cứ trào ra, trông hết sức kinh dị.
Giọng Từ Cửu âm trầm: "Tôi móc tim ra đưa cậu, cậu có thích không?"
Mạnh Tử Nghĩa sợ tới mức không nói nên lời, tứ chi mềm nhũn không nhúc nhích nỗi.
Giây tiếp theo, mặt Từ Cửu bất chợt biến thành Lý Quân Nhuệ.
Anh tiến lên hai bước, duỗi tay muốn bắt cô.
" Tử Nghĩa, lại đây."
" Tử Nghĩa."
Mạnh Tử Nghĩa sợ hãi hét lên một tiếng, hoàn toàn bị dọa cho tỉnh.
Vừa mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt Lý Quân Nhuệ.
Cảnh tượng trong mơ cùng hiện thực đen xen nhau trong nháy mắt, Mạnh Tử Nghĩa bị dọa bả vai run rẩy, lùi về trong né tránh đụng chạm của Lý Quân Nhuệ.
Trên mặt Lý Quân Nhuệ hiện lên một tia kinh ngạc cùng bi thương, cánh tay giơ ra cứng đờ giữa không trung.
Mấy giây sau, anh nắm tay thành quyền rồi chậm hạ xuống, nhếch nhếch khóe môi, đôi mắt mờ mịt không rõ.
Mạnh Tử Nghĩa cũng kịp phản ứng lại giữa khoảng không này.
Cô giải thích: "Vừa rồi em mơ thấy ác mộng, hiện tại không sao nữa rồi."
Mắt Lý Quân Nhuệ đen nhánh, giọng nói khàn khàn: "Mơ thấy ai?"
Cổ họng Mạnh Tử Nghĩa hơi đau.
Cô giấu anh chi tiết mơ thấy anh, chỉ nói rằng mơ thấy người đã tự sát hồi cấp ba.
Sắc mặt Lý Quân Nhuệ giờ mới khá hơn một chút, nhưng anh vẫn có hơi buồn.
"Em vừa trốn tránh anh." Anh bình tĩnh nhìn Mạnh Tử Nghĩa, thanh âm bình thản trần thuật.
Mạnh Tử Nghĩa mở miệng, nhỏ giọng nói: "Em xin lỗi, em nghĩ mình còn đang nằm mơ."
"Nằm mơ thấy anh... cho nên mới trốn anh?" Lý Quân Nhuệ không thể tiếp nhận nổi.
Điều anh để tâm nhất chính là, phản ứng né tránh kia của Mạnh Tử Nghĩa, bất kể có phải là mơ hay không.
"... Em xin lỗi." Mạnh Tử Nghĩa xoa trán mình, lại kiên nhẫn giải thích thêm lần nữa: "Có thể do em nhất thời hoa mắt, tưởng anh là người đó."
Lý Quân Nhuệ trầm mặc.
Làm sao có thể nhận nhầm mình là người khác chứ? Bọn họ có giống nhau đâu chứ.
Anh muốn cùng Mạnh Tử Nghĩa nói lý lẽ, nhưng nhìn bộ dạng của Mạnh Tử Nghĩa, cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Mạnh Tử Nghĩa giương mắt nhìn anh, thấp giọng hỏi: "Anh giận hả?"
Lý Quân Nhuệ mím môi, lời nói trầm trầm, có hơi khẩn trương.
"Anh nói rồi, anh không thích em đẩy anh ra."
Rõ ràng gương mặt và ngữ điệu trông chẳng có vẻ gì cả, nhưng không hiểu vì sao nhìn lại rất khổ sở.
Tim Mạnh Tử Nghĩa chua xót, ê ẩm như bị kim đâm.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Xin lỗi cũng không được ư?"
Chuyện cũng đã xảy ra rồi, cô không thể nào quay ngược thời gian lại được.
Lý Quân Nhuệ mặt mày nặng nề, nhìn Mạnh Tử Nghĩa không nói lời nào.
Mạnh Tử Nghĩa nghĩ nghĩ, chủ động nắm lấy cánh tay đang rũ ở mép giường của anh.
Cô ngước mắt nhìn, thấy hàng lông mi của cậu thiếu niên giật giật.
Mười ngón tay đan vào nhau.
Lông mi run rẩy càng nhanh hơn.
Khi Mạnh Tử Nghĩa giang cánh tay còn lại ôm cổ Lý Quân Nhuệ, cô nghe được tiếng thở dốc của người thiếu niên ấy.
Giây sau, cô bị người đó dùng lực ôm chặt mình vào trong lồng ngực.
Lý Quân Nhuệ khẽ thở dài, sau đó lạnh giọng uy hiếp cô: "Không được đẩy anh ra nữa, nếu không anh—"
Trong đầu anh hiện ra rất nhiều không phù hợp.
Nhưng vì cuộc trò chuyện của hai người mấy ngày trước, anh không dám nói ra.
"Anh làm sao?" Mạnh Tử Nghĩa tò mò.
Lý Quân Nhuệ cúi đầu. mút trên cổ Mạnh Tử Nghĩa một quả dâu tây.
Anh đứng dậy, ngón tay vuốt ve vết hôn hồng nhạt kia.
Đối diện với ánh mắt Mạnh Tử Nghĩa, đôi mắt Lý Quân Nhuệ tối sầm lại, nhưng ngoài miệng lại nhẹ nhàng bâng quơ.
"Anh khóc cho mà coi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top