32
Tiếng mưa rơi làm rối tai, cũng làm rối loạn lòng Mạnh Tử Nghĩa.
Cô không chớp mắt suốt quá trình, cảm nhận vô cùng rõ ràng sự nóng bỏng nơi khóe môi.
Mặc dù đối phương đã đứng thẳng dậy, nhưng khóe miệng cô vẫn nóng rực như bị lửa đốt.
Sau một hồi, Mạnh Tử Nghĩa mới hiểu những lời vừa rồi của Lý Quân Nhuệ.
Tối hôm qua, cô không những hạ gục anh, mà còn hôn anh!
Những hình ảnh nát vụn đó không phải là giấc mơ, đều là sự thật!
Lý Quân Nhuệ thật sự hôn cô trong thư viện, lăn qua lộn lại, hôn ba lần.
Bắt đầu bằng sự ngây ngô đông cứng, sau đó dần dần học được cách trêu chọc cô. Tóm lại anh hôn cô không chỉ một lần, có chút tàn nhẫn, loại tàn nhẫn xé rách khóe miệng cô.
Nghĩ đến đây, Mạnh Tử Nghĩa khó tránh khỏi cảm thấy trái tim và khuôn mặt đều nóng cháy.
Mặc kệ như thế nào, tối hôm qua là nụ hôn đầu tiên của cô. Nơi không có ai hôn trong gần 21 năm đã bị Lý Quân Nhuệ bắt được ngay ngày đầu tiên hẹn hò.
Tiến độ này quả thực nhanh đến đáng sợ.
Sau khi suy nghĩ dần dần rõ ràng, Mạnh Tử Nghĩa lại nhìn Lý Quân Nhuệ, "Vậy bây giờ bạn là bạn trai của mình phải không?"
Lý Quân Nhuệ khẽ ừ, tựa như sợ cô hiểu sai ý, khẳng định bằng một câu: "Đúng rồi."
"Yes!" Mạnh Tử Nghĩa nắm chặt tay, trên mặt tràn đầy ý cười, "Để em về thông báo tin vui lớn này cho đám Kiều Kiều!"
Mạnh Tử Nghĩa nói xong, xách theo bữa sáng và thuốc, xoay người chuẩn bị chạy vào tòa nhà chung cư.
Lúc này, cô ước gì có thể thông báo với toàn thế giới, cô đã cua được Lý Quân Nhuệ!
Nóng lòng muốn về ký túc xá, nói cho đám Lâm Kiều biết kế hoạch đào "nền móng" đã thành công.
Đáng tiếc Mạnh Tử Nghĩa mới vừa xoay người muốn chạy, eo thon đã bị một bàn tay thò ra từ sau lưng ôm lấy. Cô bị một lực không thể kháng cự hút trở lại, tấm lưng gầy đụng vào lòng ngực ấm áp của chàng trai.
Mạnh Tử Nghĩa ngẩn người, tim đột nhiên đập nhanh hơn.
Hơi thở nam tính nồng đậm từ xung quanh vọt tới, cô bị bao vây, giống như một con cừu non rơi vào miệng hổ, sau lưng dính vào một luồng lửa nóng.
"Chạy làm gì, anh chưa nói xong." Giọng nam đầy dục vọng vang lên bên tai Mạnh Tử Nghĩa.
Hơi thở ấm áp của Lý Quân Nhuệ truyền vào tai Mạnh Tử Nghĩa, cảm giác ngưa ngứa nổi lên, càng tê dại hơn dòng điện xuyên qua người làm cho người ta cảnh giác.
Có tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến trong màn mưa, hình như có người đi về phía này.
Để đề phòng chuyện tối hôm qua tái diễn, Lý Quân Nhuệ nghiêng dù, che khuất nửa người trên của anh và Mạnh Tử Nghĩa.
Nhờ dù và cây cỏ hoa lá che lấp, anh hôn lên vành tai ửng đỏ của cô gái, dòng điện chạy khắp cơ thể ngay lập tức.
Mạnh Tử Nghĩa nghiêng đầu muốn trốn, bị chàng trai xoay người bằng một tay, mặt đối mặt trong lòng anh.
Khi cô ngửa đầu nhìn anh, nụ hôn của anh vừa vặn đặt lên đôi môi đỏ hơi sưng của cô, nhẹ nhàng li.ếm mút, nhân lúc cô kinh ngạc, đẩy răng cô ra để xâm nhập sâu hơn, hoàn toàn nuốt chửng hơi thở của cô.
Nụ hôn này tới đột ngột, như một cơn giông trong ngày hè thay đổi.
Mạnh Tử Nghĩa hoảng sợ, chưa kịp từ chối đã bị đối phương quấy rối, cùng nhau chìm vào xoáy nước.
Cô nắm áo Lý Quân Nhuệ thật chặt, trong lúc nhắm mắt, dường như nhớ tới tối hôm qua.
Những ký ức rời rạc cuối cùng đã nối liền, Mạnh Tử Nghĩa nhớ khi động tình, Lý Quân Nhuệ dựa đầu lên vai cô, hỏi cô tại sao nụ hôn lại ngọt ngào như vậy.
Cô cũng nhớ nguồn gốc của mọi chuyện.
Do cô kabe-don Lý Quân Nhuệ trước, cô đã nắm thắt lưng của anh, nói rằng muốn làm anh.
Cô nói yêu anh hết lần này đến lần khác......
Những chuyện mà cô đã mượn cơn say để làm, không thể nghi ngờ trở thành ký ức đáng xấu hổ nhất của Mạnh Tử Nghĩa ngay lúc này.
Cô chịu đựng đau đớn nơi khóe miệng, thừa nhận nụ hôn từ nông đến sâu của chàng trai, từ nhẹ nhàng lý trí đến tàn bạo mất khống chế, giống một con cá bị sóng đánh dạt vào bờ, giãy giụa sinh tồn, cảm giác nghẹt thở càng lúc càng mạnh.
Cuối cùng, Lý Quân Nhuệ buông tha cho cô.
Nụ hôn dần dần lui ra, Mạnh Tử Nghĩa hít vào không khí trong lành, giống như con cá được vô trong nước, sống lại.
Cô thở hổn hển từng ngụm, tham lam hít thở không khí, mặt đỏ bừng.
Hô hấp của Lý Quân Nhuệ cũng hơi lộn xộn, nhưng tổng thể trạng thái của anh khá hơn Mạnh Tử Nghĩa nhiều.
Rõ ràng hôn nhau là chuyện của hai người, nhưng chỉ có một mình Mạnh Tử Nghĩa chật vật.
Cô dựa vào ngực anh dần dần khôi phục lý trí, sau khi hô hấp đều lại, Mạnh Tử Nghĩa lùi khỏi vòng tay chàng trai, sờ miệng mình, càng đau hơn lúc trước.
"Lý Quân Nhuệ, anh......" cầm thú.
Mạnh Tử Nghĩa không dám nói hết câu, sợ nam thần mà mình vừa cua được, chưa kịp có tác dụng đã bay đi.
Vì thế cô đổi giọng, nuốt mọi sự bất mãn, chăm chú nhìn người nào đó: "Anh lại làm em đau......"
Tưởng cô sẽ tức giận, Lý Quân Nhuệ sửng sốt một giây, dường như có chút thất vọng.
Anh nhẹ nhàng lau đi vết nước trên môi cô, "Nhưng vừa rồi lúc hôn em, trông em rất hưởng thụ."
Mạnh Tử Nghĩa: "......"
Cô thừa nhận, vừa rồi không cảm thấy đau trong khi đang hôn nhau, hơn nữa càng hôn càng cảm thấy ngọt, càng muốn nhiều hơn.
Nhưng sau khi hôn, thật sự đau đớn, cảm giác sưng lên một chút.
Nói không lại Lý Quân Nhuệ, Mạnh Tử Nghĩa đành phải đổi đề tài, hỏi anh: "Không phải anh còn có chuyện chưa nói xong hay sao?"
Nghe cô nhắc nhở, Lý Quân Nhuệ nhớ tới chuyện chính.
Vừa rồi giữ cô lại vì định nói chuyện nghiêm túc, nhưng anh mới nói một câu, tai cô đã đỏ bừng, thật sự mê người.
"Nghe A Xuyên nói, cuối tuần này là sinh nhật của em." Lý Quân Nhuệ không suy nghĩ lung tung nữa, cố gắng nhìn vào mắt Mạnh Tử Nghĩa, khống chế ánh mắt không liếc qua đôi môi đỏ mọng của cô.
Lý Quân Nhuệ nói tiếp: "Đến lúc đó mời các bạn cùng phòng của em cùng nhau ăn một bữa cơm, chính thức tuyên bố."
Nói đến chính thức tuyên bố, Mạnh Tử Nghĩa rất hăng hái.
Tựa như nỗi thù hận vì bị hôn đau vừa rồi đã tan thành mây khói, cô vội vàng gật đầu, cười rạng rỡ với Lý Quân Nhuệ: "Được đó, chính thức tuyên bố, em không có ý kiến!"
Thoáng nhìn thấy tia sáng lóe lên trong đôi mắt hồ ly xinh đẹp của cô, đương nhiên Lý Quân Nhuệ hiểu rõ, vì sao Mạnh Tử Nghĩa theo đuổi anh.
Nhưng anh không quan tâm.
Bất kể mục đích ban đầu của Mạnh Tử Nghĩa khi theo đuổi anh là gì, anh tin chắc rằng mình có thể thay đổi ý định ban đầu của cô.
Dù sao bọn họ đã hẹn hò. Từ nay về sau, thế công và thế thủ sẽ được chuyển đổi, anh đủ tin tưởng có thể hạ gục Mạnh Tử Nghĩa.
"Đi thôi, anh đưa em đến cửa chung cư." Lý Quân Nhuệ nắm bàn tay không cầm thứ gì của cô, đặt lên khuỷu tay đang cầm dù của anh.
Hai người đi cạnh nhau thân mật, làm Mạnh Tử Nghĩa lại cảm thấy như ảo giác.
Vẫn nhớ trước ngày hôm qua, cô tung tăng đi theo Lý Quân Nhuệ mỗi đêm, đưa anh đến cửa của chung cư nam.
Đây có tính là phong thủy luân chuyển không?
–
Sau khi trở lại ký túc xá, Mạnh Tử Nghĩa chia sẻ bữa sáng cho đám Lâm Kiều.
Cô ăn sáng một mình rồi bôi thuốc mỡ lên miệng, nhân tiện kể cho các chị em nghe chuyện cô và Lý Quân Nhuệ đã chính thức hẹn hò.
Đương nhiên đám Lâm Kiều mừng cho cô.
Tò mò một chút về chuyện cả hai ở thư viện tối hôm qua, cuối cùng khi Mạnh Tử Nghĩa ấp úng, bọn họ chắc chắn cô và Lý Quân Nhuệ hôn nhau là sự thật.
Lâm Kiều quá kích động, sau khi gào một lúc lâu, xuýt nữa làm điếc tai Mạnh Tử Nghĩa.
Một buổi sáng trôi qua, Lý Thành Hoan và trúc mã ăn sáng xong trở về, hỏi Mạnh Tử Nghĩa định làm gì tiếp theo.
Vì thế, lúc này Mạnh Tử Nghĩa mới nhớ, cô nên thông báo trên diễn đàn của trường, để Liễu Tinh Đồng biết, "nền móng" của cô ta đã bị cô đào đúng không?
Trước khi lên diễn đàn của trường để đăng thông báo chính thức, Mạnh Tử Nghĩa gửi tin nhắn WeChat cho Lý Quân Nhuệ trước: 【Tiểu Lâm, em thông báo trên diễn đàn được không?】
【Lý Quân Nhuệ:?】
【Mạnh Tử Nghĩa: Em muốn cho mọi người biết, anh là của em! Không ai được thèm muốn!】
Sau khi gửi tin nhắn, Mạnh Tử Nghĩa cũng ghét bỏ chính mình, buồn nôn đến mức run rẩy.
Nhưng cũng may chiêu này rất hữu dụng với Lý Quân Nhuệ.
Anh trả lời: 【Ừ......】
Ngay lúc Mạnh Tử Nghĩa cho rằng anh đồng ý, vui vẻ hào hứng chuẩn bị đăng nhập diễn đàn, Lý Quân Nhuệ thêm một câu: 【Em muốn nói với mọi người, anh là gì của em?】
Mạnh Tử Nghĩa: "......"
Cô mơ hồ nhớ tới tối hôm qua ở thư viện, anh mê hoặc cô nói yêu anh, nghiêm túc đến mức lời nói phải trọn vẹn.
【Em muốn nói cho mọi người biết, anh là bạn trai của em! Không ai được thèm muốn! 】
Như vậy được rồi chứ gì!
Mạnh Tử Nghĩa gửi tin nhắn cho anh xong, chửi thầm, không chừng Lý Quân Nhuệ có chút tật xấu.
Vài giây sau, Lý Quân Nhuệ trả lời: 【Ừm, anh là của em.】
【Mạnh Tử Nghĩa:......】
【Lý Quân Nhuệ: Làm đi, có gì cần thì gọi anh.】
Mạnh Tử Nghĩa như trút được gánh nặng, đột nhiên nhớ tới ghi chú số di động của Lý Quân Nhuệ trong di động cô.
Vì thế cô tiếp tục cầm di động gửi tin nhắn cho Lý Quân Nhuệ.
【Mạnh Tử Nghĩa: Tiểu Lâm, hình như trong di động của em có số điện thoại của anh.】
【Lý Quân Nhuệ: Anh biết. Lưu tối hôm qua.】
【Mạnh Tử Nghĩa: Anh cũng sửa ghi chú phải không?】
【Lý Quân Nhuệ: Vậy à?】
Khóe miệng Mạnh Tử Nghĩa khẽ giật, lập tức kết luận ghi chú "bạn trai" là do Lý Quân Nhuệ viết.
Có lẽ cô đã lỡ miệng nói mật khẩu khóa màn hình trong lúc say.
【Mạnh Tử Nghĩa: Vậy anh có lưu số điện thoại của em không? Ghi chú là gì?】
【Lý Quân Nhuệ: Muốn biết à?】
【Mạnh Tử Nghĩa: Gật đầu điên cuồng.jpg】
【Lý Quân Nhuệ: Em đoán đi. Sờ đầu chó.jpg】
【Mạnh Tử Nghĩa:......】
Người đàn ông xảo quyệt!
Đáng giận!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top