23

Bây giờ là cuối tháng mười, Nam Thành tràn ngập mùa thu, nhiệt độ giảm rất nhiều vào ban đêm.

Mạnh Tử Nghĩa mặc bộ đồ thể thao dài đi ra ngoài, mái tóc dài được cột cao thành đuôi ngựa, vẻ mặt hăng hái, cực kỳ hiên ngang.

Cô đã tìm hiểu kỹ lộ trình chạy đêm của Lý Quân Nhuệ, đi thẳng đến hướng sân bóng.

Trên đường đi, cô gặp Hoắc Minh Đào và Liễu Tinh Đồng, khi lướt qua, cô làm lơ ánh mắt kinh ngạc của chàng trai đối với cô.

Đến sân bóng, Mạnh Tử Nghĩa điều chỉnh hơi thở, không quên vuốt tóc mai và quần áo.

Sau đó mượn ánh đèn đường, cô duỗi cổ nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng Lý Quân Nhuệ.

Có lẽ do mưa phùn lúc chiều, rất ít người tới sân bóng đi dạo tối nay.


Trên đường băng chỉ có ba năm bóng người, nhộn nhịp đi qua ánh đèn đường ấm áp.

Mạnh Tử Nghĩa nhìn cẩn thận, cuối cùng cô cũng tìm thấy Lý Quân Nhuệ.

Dường như chàng trai cũng thấy cô, ngước mắt nhìn cô một lúc, sau đó giả vờ như không nhìn thấy, nhìn thẳng phía trước chạy với tốc độ đều đều.

Mạnh Tử Nghĩa vốn dĩ muốn kêu anh, nhưng sợ những người khác chú ý, đành phải đổi ý, lặng lẽ nhấc chân đuổi theo.

"Tiểu Lâm, thật trùng hợp, bạn cũng tới chạy bộ à." Trong lời nói của cô gái mang theo ý cười, giọng điệu không nắm chắc, lần gặp gỡ tình cờ này là do cô đóng kịch.

Lý Quân Nhuệ vừa nghe giọng cô đã biết cô xuất hiện ở đây không phải là một sự tình cờ, chắc chắn đã lén lút liên lạc với Mạnh Minh Xuyên.

Anh phớt lờ Mạnh Tử Nghĩa, nhìn phía trước, chạy với tốc độ không đổi.

Cố gắng điều chỉnh hơi thở và sự tập trung của mình, không để sự tồn tại của cô cản trở anh.

"Bạn đến chạy vào mỗi tối hay sao? Thảo nào dáng người đẹp." Mạnh Tử Nghĩa nhớ tới lúc trước khi khai giảng, cô đưa Mạnh Minh Xuyên đến ký túc xá, tình cờ bắt gặp nửa người trên của Lý Quân Nhuệ.

Vừa dứt lời, Lý Quân Nhuệ đang chạy bên cạnh cô lập tức khựng lại, xuýt nữa lảo đảo.

Ánh trăng và đèn đường quyện vào nhau trên đôi môi mỏng màu đỏ của anh, mím chặt một lúc lâu, Lý Quân Nhuệ mới thả lỏng, đột ngột tăng tốc độ chạy.

Bị anh ném ở phía sau trong chớp mắt, Mạnh Tử Nghĩa: "......"

Cô lại nói sai à? Tại sao tăng tốc đột ngột, cô làm thế nào đuổi kịp!

Tuy rằng trong lòng chứa đầy ai oán, Mạnh Tử Nghĩa vẫn cắn răng đuổi theo Lý Quân Nhuệ.

Lúc này hô hấp của cô đã rối loạn, nói chuyện thở không ra hơi, "Tiểu Lâm...... Bạn có thể...... chậm một chút."

"Tôi không đuổi kịp......"

Lý Quân Nhuệ nhíu mày, bị tiếng thở hổn hển của cô làm trong lòng hỗn loạn.

Anh tăng tốc độ không chút nghĩ ngợi, lại vọt về phía trước, nói rõ là muốn thoát khỏi Mạnh Tử Nghĩa.

"Lý Quân Nhuệ......" Mạnh Tử Nghĩa nhịn sự xúc động muốn hùng hổ, hai tay chống nạnh đứng lại.

Ôm eo thở hổn hển từng ngụm, mồ hôi đầy đầu, mặt rất nóng.

Cô cảm thấy không khí tràn vào lồng ngực, trong hơi thở có một cảm giác xé rách khó tả, cực kỳ khó chịu.

Nhưng dù vậy, nghỉ ngơi một chút, Mạnh Tử Nghĩa vẫn phấn khởi tiến lên, gồng người cắn răng đuổi theo chàng trai đã chạy xa.

Dường như cô đang cạnh tranh với chính mình, nhịn một hơi cho đến khi đuổi kịp Lý Quân Nhuệ mới thả lỏng dây thần kinh đang căng thẳng.

Đáng tiếc Lý Quân Nhuệ không biết thương hương tiếc ngọc, thấy tốt là nhận.

Khi Mạnh Tử Nghĩa đuổi kịp anh, anh lập tức tăng tốc và bỏ cô lại.

Vòng đi vòng lại, cả hai đã tổ chức một cuộc đua rùa và thỏ trên đường chạy sân bóng khổng lồ, cuộc rượt đuổi kéo dài rất lâu.


Mạnh Tử Nghĩa đuổi theo Lý Quân Nhuệ đại khái ba đến năm vòng, cô cảm giác xương cốt cả người mình sắp tan rã, hai chân run rẩy không khống chế được.

Điểm chết người là, đôi giày mới mà Lâm Kiều cho cô mượn dường như không vừa chân lắm.

Lúc đầu không có cảm giác, sau ba đến năm vòng chạy, Mạnh Tử Nghĩa cảm giác gót chân và ngón chân út bị cọ rất đau rát.

Chắc chắn đã bị trầy da.

Cô chịu đau đuổi theo Lý Quân Nhuệ thêm nửa vòng.

Lúc này trên sân bóng đã hết người, sân bóng to như vậy, chỉ có tiếng gió thoảng qua tai và bóng dáng cao gầy ở phía trước cách đó không xa.

Mạnh Tử Nghĩa nhìn khoảng cách dần dần kéo xa, cô cắn môi dưới đến đau, cuối cùng thật sự không nhịn được, chậm rãi dừng lại.

Lý Quân Nhuệ chạy ở phía trước hình như không hề phát hiện sự khác thường của cô, nhanh chóng chạy qua một cột đèn đường khác.

Nhìn theo bóng dáng anh dần dần đi xa, Mạnh Tử Nghĩa kéo lê cơ thể đang rã rời đến cột đèn đường gần nhất, dựa vào cột đèn ngồi xuống đất, cẩn thận cởi giày thể thao để kiểm tra vết thương.

Đúng lúc này, một bóng đen từ trên đỉnh đầu của cô phủ xuống, hoàn toàn che khuất ánh đèn đường.

Mạnh Tử Nghĩa sửng sốt một giây, ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng cao lớn trước mặt, có chút kinh ngạc, "Tiểu Lâm......"

Ý thức được ánh mắt của Lý Quân Nhuệ tập trung vào chân cô, phản ứng đầu tiên của Mạnh Tử Nghĩa là nhét chân vô giày, hai tia xấu hổ bò lên má.

Mặc dù động tác của cô rất nhanh, Lý Quân Nhuệ vẫn thấy ngón chân bị trầy da, gót chân có vết đỏ tươi.

Ánh mắt anh hơi tối sầm, cơn đau như kim châm dường như lan tràn khắp lồng ngực.

Nói không đau lòng là giả.

Nhưng Lý Quân Nhuệ không hề biểu hiện ra mặt, ngay cả nhíu mày cũng chỉ trong chớp mắt.

Anh nhìn Mạnh Tử Nghĩa từ trên cao một lát, đột nhiên mở miệng lẩm bẩm, "Ngốc nghếch."

Không chờ Mạnh Tử Nghĩa phản ứng, bóng dáng cao lớn của chàng trai xoay người, ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía cô, giọng điệu vẫn lạnh lẽo như thường lệ: "Leo lên."


Giống như mệnh lệnh, giọng Lý Quân Nhuệ bá đạo và cứng rắn, kèm theo một sự quản thúc vô hình.

Mạnh Tử Nghĩa do dự một lúc, ngoan ngoãn và vui mừng leo lên tấm lưng rộng lớn rắn chắc của anh, "Cảm ơn bạn, Tiểu Lâm......"

Cô nhẹ nhàng lẩm bẩm, ngập ngừng vòng tay qua chiếc cổ thon dài của chàng trai. Mái tóc đuôi ngựa hơi quăn xõa xuống vai Mạnh Tử Nghĩa theo quán tính khi chàng trai đứng dậy, lướt qua má anh, cuối cùng rũ xuống bên tai anh.

Cảm giác ngứa ngáy tê dại khiến Lý Quân Nhuệ tỉnh táo một chút.

Anh cõng Mạnh Tử Nghĩa, đứng sững dưới ánh đèn đường, chậm chạp không bước đi.

Trong lòng rối rắm phức tạp, có hai giọng nói chống lại nhau.

Một giọng trách anh xen vào việc người khác, chuốc thêm rắc rối vào mình; một giọng xúi anh đối mặt với nội tâm, ngừng phản kháng.

"Tiểu Lâm?" Thân thể mềm mại của Mạnh Tử Nghĩa h oàn toàn áp lên lưng anh.

Không chỉ như thế, bàn tay vòng quanh cổ anh cũng không để yên, còn đặt lên vai anh để khảy vành tai.

"Sao bạn ngẩn cả người, nghĩ gì đó?" Mạnh Tử Nghĩa hỏi Lý Quân Nhuệ. Lúc nói chuyện, không biết cố ý hay vô tình, bờ môi mềm mại nóng bỏng xuýt nữa chạm vào vành tai anh.

Hai giọng nói trong lòng Lý Quân Nhuệ lập tức bị cô nghiền nát, tim đập như trống trận, mỗi lúc một nặng thêm.

Anh thầm cắn răng hàm sau, nghiêng đầu để tránh sự đụng chạm của Mạnh Tử Nghĩa, cõng cô đi về phía lối ra của sân bóng.

Trong lúc hành động, cơ thể anh căng thẳng, chỉ dùng một đoạn cánh tay để giữ chân cô, cố gắng tránh tiếp xúc da thịt.

"Bạn định đưa tôi về phải không?" Mạnh Tử Nghĩa lại hỏi.

Mặc dù cô biết Lý Quân Nhuệ có thể không trả lời cô. Nhưng Mạnh Tử Nghĩa sẽ không bỏ qua cơ hội rất tốt để trêu chọc anh.

Lý Quân Nhuệ không hé răng, cõng cô đi về phía Lan Tuệ Lâu.

Cô bám vào vai anh, cố ý vùi vào gáy anh nói chuyện, hơi thở ấm áp như sóng nước lan tỏa trên làn da trắng lạnh của chàng trai.

Tuy rằng như thế, Lý Quân Nhuệ vẫn không có bất cứ phản ứng gì, chỉ lặng lẽ bước nhanh hơn.

Làm trời làm đất trên lưng anh, Mạnh Tử Nghĩa nhanh chóng khô héo sau khi dùng hết thủ đoạn.

Thấy xuyên qua con đường rợp bóng cây phía trước là đến Lan Tuệ Lâu, cô chẳng có chút tiến triển nào, ngay cả miệng của Lý Quân Nhuệ cũng không cạy ra được.

Đầu óc Mạnh Tử Nghĩa đột nhiên nóng lên, ánh mắt hơi lạnh, cô lại vòng tay qua cổ chàng trai, ghé sát tai anh giãy giụa lần cuối: "Tiểu Lâm, bạn thơm quá."

"Muốn cắn bạn một miếng ghê......"

Thật ra, Mạnh Tử Nghĩa không nói dối, ngoại trừ mùi mồ hôi không đáng kể trên người Lý Quân Nhuệ, còn có mùi trà rõ ràng.

Mùi hương thoang thoảng hòa quyện với nội tiết tố nam của anh, Mạnh Tử Nghĩa thật sự muốn cắn một ngụm trên cổ anh.

Lý Quân Nhuệ đứng lại bởi vì lời nói của cô, vành tai nóng rát.

Trái tim trong lồng ngực đập loạn xạ như một con thú bị mắc bẫy.

Sau khi bình tĩnh một lúc lâu, anh mới kìm nén sự rung động sắp trào ra, giả vờ muốn buông tay, khàn giọng nói: "Nếu chị nói bậy bạ lung tung nữa, tôi sẽ ném chị xuống."

Bị anh uy hiếp như vậy, Mạnh Tử Nghĩa ở trên lưng quả nhiên ngoan ngoãn hơn.

Quấn chặt cổ anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Bạn ném tôi xuống đường, nếu bị người khác nhặt thì sao?"

"Dù sao tôi cũng đẹp mà."

Lý Quân Nhuệ: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top