18
Sau khi Lý Quân Nhuệ rời đi, Mạnh Tử Nghĩa cũng không ở lại thêm.
Cô đến sô pha lấy túi xách, chào Kiều Anh Tuấn trước khi đi.
Mạnh Minh Xuyên vốn định đi với cô, sợ một mình cô về trường không an toàn.
Nhưng Mạnh Tử Nghĩa từ chối, liếc nhìn cô gái tên Lý Tĩnh Y, thì thầm vào tai Mạnh Minh Xuyên: "Phải nắm chắc cơ hội nha A Xuyên, đừng nhút nhát, chủ động một chút."
"Nhớ phải đưa người ta đến ký túc xá, tốt nhất nhớ mua chút đồ ăn cho người ta."
Sắc mặt Mạnh Minh Xuyên ửng đỏ, đương nhiên hiểu Mạnh Tử Nghĩa đang nói đến ai.
Anh vẫn không yên tâm cô đi về một mình, "Hay là em đưa chị về trước, lát nữa sẽ tới lại."
"Không cần, chị có phải là con nít đâu." Mạnh Tử Nghĩa nhất định từ chối, trước khi đi còn không quên chào Lý Tĩnh Y.
Khi cô rời khỏi phòng, nụ cười rạng rỡ tựa như cảm xúc đã được sắp xếp hoàn chỉnh.
Nhưng khoảnh khắc ra khỏi căn phòng, nét cười trên mặt Mạnh Tử Nghĩa lập tức sụp đổ.
Cô đứng ở hành lang một lúc, ngửa đầu nhìn tấm gương trên trần nhà, sự suy sụp tràn đầy khuôn mặt, rất khó coi.
Không phải cô buồn vì bị Lý Quân Nhuệ từ chối, chỉ hơi mệt mỏi.
Trải qua sự tiếp xúc tối nay, Mạnh Tử Nghĩa nhận ra thật sự rất khó tán tỉnh Lý Quân Nhuệ.
Trong tình huống bình thường, biết mình không chiếm được, cô nhất định dừng lại, buông bỏ ngay lập tức.
Nhưng Lý Quân Nhuệ là một ngoại lệ, cô không thể từ bỏ.
Ba đến năm phút sau, Mạnh Tử Nghĩa kéo thân thể mệt mỏi ra khỏi KTV.
Cô định gọi taxi về lại trường, nhưng sau khi đi ra khỏi KTV, cô nhìn thấy Lý Quân Nhuệ đang đợi ở cuối bậc thang bên đường.
Theo lý thuyết, anh đã rời đi từ lâu mới đúng, tại sao chờ ở đây?
Chẳng lẽ đang đợi cô?
Mạnh Tử Nghĩa nghi ngờ, lấy lại tinh thần đi xuống bậc thang.
Dưới bậc thang, Lý Quân Nhuệ chú ý tới cô, lặng lẽ giấu điếu thuốc giữa các ngón tay sau lưng.
Mặt anh bình thản tự nhiên, khi Mạnh Tử Nghĩa đến gần, nhàn nhạt lên tiếng: "A Xuyên gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi đưa chị đến ký túc xá."
Ngay khi Mạnh Tử Nghĩa rời khỏi phòng, Mạnh Minh Xuyên gọi điện thoại cho Lý Quân Nhuệ vì không yên tâm.
Đúng lúc Lý Quân Nhuệ đang chờ xe ven đường, anh quay lại sau khi nhận được cuộc gọi, chờ dưới bậc thang trước cửa KTV, bởi vì nơi này là con đường duy nhất để rời khỏi KTV.
Trong khi đợi Mạnh Tử Nghĩa, Lý Quân Nhuệ đốt một điếu thuốc.
Anh không nghiện thứ này, chỉ muốn giải tỏa khi buồn bực.
Dường như tất cả những rắc rối có thể được thải ra khỏi cơ thể trong khi nhả khói.
Mạnh Tử Nghĩa hết nghi ngờ, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Cô không chú ý đến điếu thuốc Lý Quân Nhuệ giấu bên chân, tuy rằng không thích mùi thuốc lá, nhưng cô không có sở thích ép người khác bỏ hút thuốc.
Đối với Hoắc Minh Đào cũng vậy.
"Làm phiền bạn." Mạnh Tử Nghĩa thay đổi sự phóng đãng tuỳ tiện khi nãy, giọng điệu rất đứng đắn.
Đại khái là do bị Lý Quân Nhuệ từ chối, cô cho rằng anh không thích kiểu đó, nên dứt khoát không diễn nữa.
Đối mặt với Mạnh Tử Nghĩa đột nhiên trở nên bình thường, Lý Quân Nhuệ có chút không quen.
Sau một lúc lâu mới trầm giọng khẽ ừ, đi trước về phía ngã tư đường, "Đi thôi."
Mạnh Tử Nghĩa đi theo anh không xa không gần, nhìn chằm chằm bóng lưng cao gầy kia, trong lòng tính toán, làm sao chiếm được tim anh.
Đến ngã tư, cô thấy Lý Quân Nhuệ dập tàn thuốc ở bên chân trên thùng rác, sau đó ném tàn thuốc đã tắt vào thùng rác.
Bàn tay đó, cản một chiếc xe taxi lại.
Xe taxi dừng ven đường, Lý Quân Nhuệ lịch sự mở cửa ghế sau, ngoái đầu nhìn Mạnh Tử Nghĩa đang ở phía sau.
Trong đôi mắt thâm tình tối tăm không rõ, giọng nói lạnh lùng hơn gió đêm: "Chị là ốc sên hay sao?"
Mạnh Tử Nghĩa trố mắt vài giây mới nhận ra anh đang chê cô đi chậm.
Vội vàng chạy vài bước trên đôi giày cao gót, xuýt nữa bị té trẹo chân, cũng may chàng trai cao lớn đứng trước cửa xe đã kịp thời đưa tay ra đỡ lấy cánh tay cô, giúp cô ổn định lại dáng người.
"Cảm ơn......" Mạnh Tử Nghĩa chủ động rút cánh tay lại sau khi đứng vững.
Lặng lẽ nhìn Lý Quân Nhuệ, thấy mặt anh không có phản ứng gì, cô ngượng ngùng khom lưng chui vào ghế sau xe taxi.
Lần này, Lý Quân Nhuệ không chen vào ghế sau với Mạnh Tử Nghĩa.
Đợi cô lên xe, anh đóng cửa lại, tự mình mở cửa ghế phụ.
Trên đường về Nam Đại, trong xe yên tĩnh, không có chút tiếng động nào.
Lăn qua lăn lại đến bây giờ, Mạnh Tử Nghĩa cũng hơi mệt mỏi, tựa đầu vào cửa sổ xe, ánh mắt mờ mịt nhìn cảnh đêm lướt nhanh bên ngoài cửa sổ.
Cô không nghĩ gì cả, thậm chí quên mất còn có Lý Quân Nhuệ trên xe.
Xe taxi chạy thẳng vào Nam Đại từ cửa phía nam, ngang qua tòa nhà văn phòng và sân bóng rổ, tới trước Lan Tuệ Lâu.
Khi xe dừng lại, Mạnh Tử Nghĩa mới hoàn hồn, cô nhìn đồng hồ tính tiền, định trả tiền nhưng Lý Quân Nhuệ ở ghế phụ không hề có ý định muốn xuống xe.
Chỉ trầm giọng nói với cô: "Sau khi vào ký túc xá, nhớ gọi cho em chị đã đến nơi an toàn."
Mạnh Tử Nghĩa há miệng, cuối cùng chỉ khẽ ừ, sau đó tự mình xuống xe.
Quả nhiên, sau khi cô xuống xe, xe taxi lại nghênh ngang chạy về phía Tùng Trúc Lâu.
Giống như Lý Quân Nhuệ chỉ nể mặt em trai Mạnh Minh Xuyên của cô, có lòng tốt cho cô đi nhờ xe.
Nhớ tới bộ dạng Lý Quân Nhuệ kabe-don cô ở trong toilet, Mạnh Tử Nghĩa nhíu mày.
Không biết mình đi sai bước nào, bầu không khí vốn khá tốt, đột nhiên trở nên lạnh nhạt cứng đờ.
Hơn nữa cô mơ hồ cảm giác hình như Lý Quân Nhuệ tức giận trong lòng, cho nên Mạnh Tử Nghĩa mới nghi ngờ mình đã nói sai điều gì đó.
Cô đứng ở ngã tư hóng gió đêm một lúc, đến khi không nhìn thấy đèn đuôi của xe taxi mới xoay người đi vào tòa nhà chung cư.
Trở lại ký túc xá đã là 10 giờ tối, Mạnh Tử Nghĩa nhắn tin cho Mạnh Minh Xuyên trước để báo an toàn, sau đó đi tắm.
Khi cô ra khỏi phòng tắm, đám Lâm Kiều đã đi mua đồ ăn khuya về, vây quanh cô tám chuyện tối nay.
"Cậu ấy từ chối cậu thật à?" Lâm Kiều cắn một miếng mì căn nướng, trong lúc nói chuyện với Mạnh Tử Nghĩa, miệng đầy mùi thì là và hành.
Toàn bộ ký túc xá nhiễm mùi BBQ, Mạnh Tử Nghĩa đã tắm sạch sẽ nhưng không chịu nổi sự hấp dẫn, bị Lâm Kiều dụ dỗ cùng ăn chung.
Tô Mộng mua đậu hủ thúi và lẩu Oden, Lý Thành Hoan mua cơm với đồ kho cay của Tào Thị, Lâm Kiều mua đồ BBQ và gà rán không xương.
Mỗi người cho Mạnh Tử Nghĩa một chút khiến cô ăn no căng bụng.
Tô Mộng không ăn cay được, nhưng lẩu Oden của cô có thêm gạo kê cay, cay đến mức chảy n.ước mắt.
Vừa lấy khăn giấy lau nước mắt, vừa nói với Mạnh Tử Nghĩa: "Nghe cậu nói như vậy, tớ thấy đàn em Lý không tệ."
"Thoáng nhìn đã thấy cậu ấy không phải là loại người sẽ bị sắc đẹp dụ dỗ, bị cậu trêu chọc mà vẫn có thể chống đỡ được, thật tuyệt vời."
Mạnh Tử Nghĩa không nói chuyện cơ thể anh có phản ứng, dù sao những người từng học sinh vật đều biết, chẳng qua là phản ứng s.inh lý bình thường của cơ thể con người mà thôi.
Căn bản không thể chứng minh điều gì.
"Có lẽ đàn ông có chất lượng cao như đàn em Lý không quan tâm đến ngoại hình?" Lý Thành Hoan ăn gần xong, đang thu dọn đống bừa bộn.
Cuối cùng thêm một câu, nhân tiện giúp Mạnh Tử Nghĩa lý giải suy nghĩ, "Theo tớ, có lẽ cậu ấy để ý đến vẻ đẹp nội tâm của con gái hơn."
"Nếu bề ngoài không thể quyến rũ được cậu ấy, vậy cậu tốn chút tâm tư đi, theo đuổi cậu ấy bằng tình cảm chân thành thử xem."
"Tình cảm chân thành?" Mạnh Tử Nghĩa lau miệng, nhíu mày, hơi khó xử, "Làm sao cảm nhận được sự chân thành?"
Cô thật sự không có tình cảm với đàn em, tán tỉnh Lý Quân Nhuệ hoàn toàn vì anh là nam thần của Liễu Tinh Đồng.
Không thể yêu thật.
"Cậu chưa từng theo đuổi ai à?" Lý Thành Hoan hỏi xong, không đợi Mạnh Tử Nghĩa trả lời, tự mình có đáp án: "Coi như tớ chưa hỏi, cậu thật sự chưa theo đuổi ai hết."
Dừng một chút, cô nói tiếp: "Vậy cậu nhớ lại lúc trước Hoắc Minh Đào cua cậu đã làm gì."
"Không ngại thì tham khảo chút đi."
Được Lý Thành Hoan nhắc nhở, trước khi đi ngủ, Mạnh Tử Nghĩa ngồi vào bàn lập "kế hoạch tác chiến lớn để đào nền móng của Liễu Tinh Đồng".
Cô khoanh tròn hai chữ "nền móng", đánh dấu bên cạnh —— nền móng = Lý Quân Nhuệ.
Bước đầu tiên của kế hoạch là thêm WeChat của Lý Quân Nhuệ.
Mạnh Tử Nghĩa nghĩ tới nghĩ lui điểm này, cảm thấy muốn lợi dụng ưu thế là Mạnh Minh Xuyên.
Vì thế cô gửi tin nhắn cho Mạnh Minh Xuyên, bảo anh đẩy WeChat của Lý Quân Nhuệ cho cô.
Theo như lời Lý Thành Hoan, thử thách lớn nhất khi theo đuổi người khác là sức chịu đựng.
Lúc trước Hoắc Minh Đào chân thành đến mức sắt đá cũng mòn, làm cho cô cảm động, vậy cô nhất định có thể hạ gục Lý Quân Nhuệ bằng nghị lực.
Mạnh Tử Nghĩa gửi xin được làm bạn, sau đó cầm di động lên giường.
Trằn trọc trên giường đến hơn 2 giờ sáng mà vẫn không có thông báo đơn kết bạn được duyệt.
Hôm sau là cuối tuần, Mạnh Tử Nghĩa ngủ một giấc tới hơn mười một giờ trưa.
Bị tiếng hét của Lâm Kiều đánh thức.
"Cậu nhỏ giọng chút, Mạnh tỷ còn đang ngủ." Tô Mộng đang ngồi đọc sách ở bàn, nghe thấy động tĩnh của Lâm Kiều cũng hoảng sợ, quay đầu lại nhìn cô.
Lý Thành Hoan đang phơi quần áo trên ban công thêm một câu: "Không biết tối hôm qua Mạnh tỷ thức đến mấy giờ."
"Hơn 2 giờ, gần 3 giờ đó." Mạnh Tử Nghĩa yếu ớt trả lời, sau đó nhìn Lâm Kiều bật khỏi ghế, "Cậu sao vậy, rống lên làm gì?"
Lâm Kiều cũng nhìn cô, vẻ mặt ngập ngừng.
Mạnh Tử Nghĩa vừa ngáp vừa xuống giường, vào toilet trước.
Khi cô bước ra, Lâm Kiều đã đưa điện thoại cho Tô Mộng và Lý Thành Hoan xem, sau khi thương lượng, họ vẫn quyết định nói cho Mạnh Tử Nghĩa biết chuyện Liễu Tinh Đồng và Hoắc Minh Đào công khai tình cảm trên diễn đàn của trường.
Nhưng Mạnh Tử Nghĩa đã thấy tối hôm qua lúc cô chờ Lý Quân Nhuệ thông qua xin kết bạn.
Bởi vì nhàm chán, cô dạo một vòng trên diễn đàn của trường, tình cờ thấy bài thông báo chính thức của Hoắc Minh Đào.
Cho nên khi Lâm Kiều nói với cô, cô không có phản ứng gì trên mặt.
Chỉ hỏi họ trưa nay ăn gì, có muốn đến phố ăn vặt mua một phần nồi khô hay không.
Thấy Mạnh Tử Nghĩa bình tĩnh như thế, Lâm Kiều nuốt tất cả những lời an ủi.
Nhất thời không biết phản ứng ra sao.
Cuối cùng Lý Thành Hoan tiếp lời: "Vậy làm một nồi xương sườn và tôm được không?"
–
Sau bữa trưa, một nhóm bốn người trở về ký túc xá.
Cô tiếp tục xây dựng kế hoạch tác chiến lớn, xác nhận tài khoản WeChat của Lý Quân Nhuệ với Mạnh Minh Xuyên.
Chắc chắn cô không thêm nhầm người, chẳng qua Lý Quân Nhuệ bỏ qua xin kết bạn của cô mà thôi.
Cảm thấy thất bại sâu sắc, Mạnh Tử Nghĩa lại hỏi Mạnh Minh Xuyên lịch học của lớp họ.
Cô định đến lớp của Lý Quân Nhuệ học ké, giống như Hoắc Minh Đào theo đuổi cô trước đây.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top