9.2
Từ sau khi Lý phu nhân giấu Lý Ngọc đi tìm Giản Tùy Anh, giữa bà và Lý Ngọc vô hình trung càng nhiều thêm ngăn cách, mỗi lần Lý Ngọc thấy bà mặc dù vẫn là bộ dáng kia, nhưng bà biết Lý Ngọc vẫn còn oán trách mình.
Lý phu nhân vừa tức vừa gấp, bà tìm đến Lý Ngọc, "Ngọc Ngọc, mẹ cũng là vì sức khỏe của con, con nghĩ đi, thứ người như Giản Tùy Anh có mới nới cũ, nói không chừng ngày nào đó nó chán, vật lấy được vào tay sẽ lập tức mất giá. Có đứa bé và ký hiệu rồi, nó sẽ không thể rời bỏ con."
Lý Ngọc trầm mặc một hồi, "Vậy mẹ tại sao phải đưa tuyến thể của anh ấy cho Giản Tùy Lâm?"
"Con đứa nhỏ này, ban đầu chúng ta cũng chưa nói xong, Giản Tùy Lâm cho con thuốc, coi như trao đổi, chúng ta đưa tuyến thể cho hắn. Mẹ biết con không thoải mái, dù sao Giản Tùy Lâm như thế nào đối với con cũng không tạo thành ảnh hưởng gì, không phải chỉ là một Omega không làm nên trò trống gì hay sao, biến thành Alpha cũng vậy thôi."
Thấy con trai dao động, bà tranh thủ thời cơ, "Cho nên con hãy ký hiệu Giản Tùy Anh nhanh lên, ta còn muốn ôm cháu trai nữa. Anh con là khúc gỗ, đã lâu như vậy một mực cứ nói bận rộn công việc, bận rộn đến kết hôn cũng không có thời gian."
Lông mi Lý Ngọc khẽ run, cậu quả thật bị thuyết phục, mẹ nói đúng, cậu thực không dám tưởng tượng nếu là ngày nào đó Giản Tùy Anh chán loại cuộc sống bị hôn nhân trói buộc này mà vứt bỏ cậu thì cậu phải làm gì đây? Giản Tùy Anh khát vọng nhất là tình thân, chỉ cần có con rồi sẽ không thể đi.
Ngày tuyến thể của Giản Tùy Anh lành lại, Lý Ngọc vuốt ve vị trí mềm mại nơi khối kia mọc ra lần nữa, ánh mắt càng thâm trầm, Giản Tùy Anh là con mồi mà cậu để mắt đến, hắn vĩnh viễn cũng không thể rời khỏi cậu.
Đêm đó, sau khi bọn họ làm xong, cậu đụng mở ra khoang sinh sản của Giản Tùy Anh, dùng kết ở bên trong vững vàng khóa kín, thời điểm bắn ra cậu cắn một cái phá tuyến thể của Omega, rót vào tin tức tố của mình.
Giản Tùy Anh lúc bị ký hiệu vĩnh viễn toàn thân run rẩy kịch liệt, hắn trợn to ánh mắt đã không cách nào tập trung, cảm thụ trong thân thể bị mùi hương tuyết tùng nồng nặc bao vây, loại cảm giác này so với lần đầu tiên còn kinh khủng, kịch liệt hơn. Hắn không biết Lý Ngọc làm gì với mình, nhưng là hắn cảm thấy Lý Ngọc đã hoàn toàn nắm giữ hắn, một loại cảm giác thỏa mãn to lớn thiết lập giữa hai người bọn họ.
"Anh là của em."
Lý Ngọc ôm thật chặc hắn, khàn giọng nói. Giản Tùy Anh trước khi hôn mê, nghe được câu nói sau cùng như vậy.
Lý Ngọc nhìn chằm chằm thủ hạ đưa báo cáo tới, chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn. Cậu cuối tuần này phải cùng Giản Tùy Anh lần nữa cử hành hôn lễ, hết lần này tới lần khác có người sống chết cứ muốn ngán chân cậu, người này là Thiệu Quần. Cậu còn phải xuất ngoại một chuyến, không thể để mặc cho bất kể tổn thất nào mà cậu không để ý tới được. Nhắc tới Thiệu Quần, bút thép trên tay cậu đè mạnh làm rách giấy, cậu rất rất ghen tị Thiệu Quần so với mình biết Giản Tùy Anh sớm hơn. Cậu thật hy vọng mình có thể đem Giản Tùy Anh giấu vào một nơi chỉ có cậu mới có thể nhìn thấy. Vợ mình quá ưu tú, chung đụng được càng lâu lại càng không muốn ánh sáng của anh ấy bị nhiều người nữa nhìn thấy.
Lý Ngọc tựa trán với Giản Tùy Anh, giọng ủy khuất, "Giản ca, chúng ta hôn lễ chỉ có thể chậm lại, em nhất định phải xuất ngoại một tuần lễ." Một tuần lễ này đã là kết quả nhanh nhất.
Giản Tùy Anh cười nói: "Em đi làm việc của em đi, có gì phải gấp gáp, không phải chỉ là một tuần lễ à." Hắn thật ra thì cũng có chút khó chịu, hắn bây giờ một ngày không thấy Lý Ngọc lòng liền trống rỗng khó chịu, hắn hận không được mỗi ngày cùng Lý Ngọc dính chung một chỗ. Khoảng thời gian này, Lý Ngọc đi đâu đều mang hắn theo.
"Công thức nấu ăn em đã viết xong cho dì Trương, anh phải ăn nhiều cơm, không cho phép kén ăn, mỗi ngày trước mười giờ phải đi ngủ." Lý Ngọc dặn dò.
"Biết rồi, má mi Ngọc Ngọc." Giản Tùy Anh không biết làm sao.
" Chờ em trở lại." Lý Ngọc hôn hắn một cái, mặc xong áo choàng dài ra khỏi nhà. Một tuần lễ, Lý Ngọc trong lòng nghĩ, một tuần lễ cậu sẽ lập tức trở lại, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu. Cậu an ủi mình, cậu không biết tại sao luôn có một loại cảm giác bất an. Sẽ không, tất cả mọi chuyện cậu đã làm không chê vào đâu được.
Lý Ngọc đi không bao lâu, Thiệu Quần gọi điện thoại tới. Tính toán một chút, Giản Tùy Anh đã hơn một năm không liên lạc với Thiệu Quần.
Lý Trình Tú đã thuận lợi sinh con, bọn họ dọn nhà, đổi một căn nhà mới, Thiệu Quần mời hắn đi ăn mừng nhà mới. Nói xong chuyện này, qua rất lâu, lâu đến hắn thiếu chút nữa cho là Thiệu Quần đã cúp máy, hắn mới nghe bạn tốt nhẹ giọng hỏi: "Cậu có khỏe không?"
"Tôi rất tốt." Giản Tùy Anh nhìn ra vườn hoa ngoài cửa sổ, một mảng lớn hoa hồng ở dưới ánh mặt trời kiều diễm ướt át.
Thiệu Quần cũng không chỉ trích hắn một năm ra đi không từ giã, càng không nhắc tới chuyện hội nghị lần đó.
Hắn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Lúc Giản Tùy Anh đến nhà Thiệu Quần, Bạch Tân Vũ cũng ở đây. Lê Sóc và Triệu Cẩm Tân không biết xảy ra tranh chấp chuyện gì, hai người xụ mặt giống như thần canh cổng. Một năm rồi, hai người bọn họ nhìn qua hình như vẫn chưa hợp lại, tựa hồ là hoàn toàn rạn nứt.
Bạch Tân Vũ vừa thấy hắn liền bĩu môi nũng nịu: " Anh, anh tại sao không tìm em, mỗi lần em đi tìm anh Lý Ngọc đều nói anh đang bị bệnh."
Thiệu Quần tỉnh bơ, nghe bọn họ nói chuyện.
"Anh mày bệnh." Hắn cũng không thể nói cho Bạch Tân Vũ chuyện hắn và Lý Ngọc.
Bạch Tân Vũ lập tức khẩn trương cẩn thận quan sát hắn, "Bệnh gì chứ? Một năm rồi! Anh tại sao không nói cho em!" Cậu thậm chí muốn vạch quần áo Giản Tùy Anh kiểm tra.
Giản Tùy Anh vội vàng ngăn lại, "Làm gì thế tiểu tử thúi, không vấn đề gì đâu."
Bệnh gì có thể bệnh đến một năm, Lý Ngọc còn không để cho người khác gặp mặt, Bạch Tân Vũ hiển nhiên không tin, nhưng cậu biết rõ tính cách của anh mình, nếu như phải gạt cậu, vậy thì nhất định sẽ không để cho cậu biết. Anh bây giờ cũng có chuyện không thể cho cậu biết, nghĩ tới sự thật này cậu liền khó chịu từng trận.
Giản Tùy Anh chọc cười con trai Thiệu Quần, một Tiểu Quần Tử mini, đặc biệt khả ái. Hắn đưa ngón tay tới, Quần Tử lập tức ôm gặm.
"Ấy, Chính Chính, cái này cũng không thể ăn." Lý Trình Tú vội vàng lấy tay Giản Tùy Anh từ miệng con trai ra.
Hắn cười cười, "Không sao đâu, chị dâu."
Lý Trình Tú ôm con trai xoay hai vòng, thấy con trai nín khóc, mới do dự nói: "Tùy Anh, cậu một năm nay có khỏe không? Chúng tôi rất lo lắng cho cậu."
Giản Tùy Anh không biết tại sao bọn họ đều dùng những ánh mắt này nhìn hắn, hắn rõ ràng rất tốt mà. Lý Trình Tú đã bắt đầu đút sữa bò cho Chính Chính, mùi sữa thơm kia sau khi hắn ngửi được dạ dày liền cuộn một trận, hắn đột nhiên muốn ói.
Lý Trình Tú thấy hắn sắc mặt trắng bệch, lo lắng nói: "Tôi đi mời thầy thuốc tới."
"Không sao, " hắn lập tức cự tuyệt, hắn đã sắp không nhịn được, chỉ có thể nhanh chóng nói, "Xin lỗi, tôi đi phòng vệ sinh một chuyến." Cũng không tâm tư quan tâm Lý Trình Tú nói cái gì, hắn chạy ra ngoài thật nhanh.
Ở trong phòng vệ sinh ói hồi lâu, đầu Giản Tùy Anh đều bắt đầu choáng váng, hắn nhìn khuôn mặt mình trong gương có chút tái nhợt. Mới vừa rồi lừa gạt Bạch Tân Vũ là mình bị bệnh, lúc này sẽ không bệnh thật chứ?
Mùi bánh ngọt bên ngoài bình thường rất thơm bây giờ ngửi thấy là lạ, hắn miễn cưỡng ăn một khối bánh ngọt Bạch Tân Vũ lấy cho mình, mùi bơ nồng nặc khiến cho hắn không nhịn được nữa, lập tức che miệng nôn ọe.
Bạch Tân Vũ sững sờ, "Anh. . .Anh làm sao vậy?"Thanh âm cậu đều run rẩy.
Thật may trong phòng chỉ có mấy người cùng Giản Tùy Anh quan hệ không tệ, nếu không vào lúc này hắn mất hết mặt mũi. Giản Tùy Anh lúng túng, "Đột nhiên có chút không thoải mái thôi, đừng hoảng."
Thiệu Quần mặt lạnh, "Tôi dẫn cậu đi gặp bác sĩ."
Hắn bất kể: "Không đi đâu, tôi thật không có yếu ớt như cậu tưởng."
"Cậu phải đi." Thiệu Quần hiếm thấy đối với hắn dùng giọng cứng rắn như vậy.
Giản Tùy Anh không thể làm gì, nghĩ tùy ý Thiệu Quần đi, đi kiểm tra một chút thì kiểm tra một chút, Thiệu Quần sau khi làm cha thật là tình cha như núi. Hắn chợt nhớ tới Lý Ngọc trước khi đi nói với mình: "Trên thân thể có vấn đề trực tiếp nói cho em, hoặc là đi tìm người nhà chúng ta, không nên đi xem bác sĩ bên ngoài." Hắn lúc này mới nhớ tới hắn đang uống thuốc.
"Tôi không đi, một ngày như vậy mà nhìn thấy bác sĩ xui lắm."
Hắn càng cự tuyệt, Thiệu Quần càng cảm thấy có vấn đề. Nghĩ tới dáng vẻ không bình thường của hắn một năm trước, lòng gã cũng căng thẳng. Gã nghiêng bàn tay chặt vào sau gáy Giản Tùy Anh, Giản Tùy Anh không phòng bị chút nào, mềm nhũn ngã xuống, được gã đỡ lấy. Sự cảnh giác cùng sức phản ứng của Alpha ở trên người Giản Tùy Anh cơ hồ biến mất. Môi Thiệu Quần run một cái, tim đập kịch liệt, gã sợ lúc kiểm tra sẽ ra kết quả mà mình khó tiếp nhận.
Lý Trình Tú lắp bắp nói: "Thiệu, Thiệu Quần, em làm gì vậy?"
Bạch Tân Vũ trợn mắt há mồm, cậu nhìn Lê Sóc bên cạnh nhờ giúp đỡ. Lê Sóc ngược lại cũng không ngăn cản Thiệu Quần, "Kiểm tra một chút cũng tốt."
Bọn họ trực tiếp đi cơ sở chữa bệnh dưới trướng của chị cả Thiệu Quần, kiểm tra cho Giản Tùy Anh là bác sĩ mà Thiệu gia tin dùng.
Bác sĩ từ phòng bệnh đi ra, nhìn về phía hai Alpha đứng đó, tiểu thiếu gia Thiệu gia đã kết hôn, không thể nào là cậu ta, vậy thì chính là người còn lại. Ông cau mày nhìn Lê Sóc, người đàn ông này bề ngoài đẹp trai, thế mà là người không đáng tin cậy, không có một tia tự giác của người cha."Đứa trẻ cũng đã hơn hai tháng, như thế nào còn để cho cậu ta uống rượu, không biết ba tháng đầu rất nguy hiểm sao?"
Lê Sóc lúng túng, "Tôi và cậu ấy không phải loại quan hệ đó. . ." Anh mới phản ứng được, mê mang hỏi lại, "Hơn hai tháng? Cái gì hai tháng?"
Thiệu Quần biểu tình cổ quái, "Bác Trịnh, cậu ta là Alpha, bác có lầm không?"
Bác sĩ Trịnh trừng mắt, "Tôi là bác sĩ hay là cậu? Cậu ta rõ ràng là Omega, " ông đem ảnh siêu âm đưa cho bọn họ nhìn, "Bây giờ còn chưa thấy rõ, nhưng các cậu có thể thấy nó sắp thành hình rồi, khi đó phải chú ý gấp nhiều lần. Tiểu thiếu gia à, không phải tôi nói cậu, cuộc sống riêng loạn như vậy cũng phải để ý phu nhân một chút đi." Xem ra đứa bé này là của Thiệu Quần, phu nhân của cậu ta vừa mới sinh cho cậu ta một đứa con trai, tại sao lại đi trêu chọc người khác nữa, coi như Omega bên trong có dễ nhìn hơn đi nữa cũng không thể như vậy đi.
Cái gì với cái cái chứ? Càng nói càng loạn. Thiệu Quần buồn cười, thế nhưng gã nhìn thấy hình bác Trịnh đưa tới không cười nổi nữa. "Này mẹ nó, này mẹ nó là cái gì? !" Thanh âm gã từ trong kẽ răng rít ra, "Không thể nào. . . Nhất định là lầm rồi!"
Bạch Tân Vũ thét to: "Ông nói bậy! Anh tôi là Alpha! Làm sao có thể có thai!" Đứa bé này là của ai, nghĩ cũng không cần nghĩ. Bạch Tân Vũ một trận choáng váng, cậu sắp đứng không vững.
Bác sĩ Trịnh không hiểu ba người này tự dưng bị kích thích giống như trời sập, không thể làm gì khác hơn là đối với Omega duy nhất trong ba người nói, "Cậu nếu không tin thì vào xem một chút đi." Ông mới vừa rồi vì kiểm tra sức khỏe đem tuyến thể của bệnh nhân thúc giục tin tức tố thoát ra, chỉ cần đi bên ngoài phòng ngửi một chút cũng biết ông nói có phải là thật hay không.
Bạch Tân Vũ kéo bước chân nặng nề đi theo sau ông. Cậu run rẩy đẩy cửa ra, trong giây lát đó, một mùi thơm thơm phức hương hoa hồng hòa lẫn với mùi tuyết tùng thuộc về Lý Ngọc, tranh nhau xộc về phía cậu. Cậu hai đầu gối đau xót, hai mắt tối sầm ngã xuống đất.
Thiệu Quần ở bên ngoài nghe thanh âm Bạch Tân Vũ tê tâm liệt phế gào khóc đã biết hết thảy. Nắm tay gã run lập cập, hốc mắt đỏ lên. Gã đột nhiên nghĩ tới thời điểm mình và Giản Tùy Anh học trung học. Ngày đó lớp bọn họ thắng trận bóng rổ giữa các khối lớp, bọn họ liền trốn buổi tự học buổi tối để đi ra ngoài chúc mừng. Giản Tùy Anh nhảy ra khỏi tường rào trường học, bảo vệ ở bên trong gầm thét, nhưng đối với hắn không thể làm gì. Hắn cười lớn, trong mắt sáng rỡ ánh sáng lấp lánh, thần thái phấn chấn khoe khoang "công lao vĩ đại" của mình, thật giống như trên thế giới này không có gì có thể trói buộc được hắn.
Sau khi kết hôn Thiệu Quần ở trong buổi tiệc thương mại thấy Giản Tùy Anh, khi đó Giản Tùy Anh và Lý Ngọc đứng ở bên cạnh Lý phu nhân, trên mặt Giản Tùy Anh không có cảm xúc gì, giống như một con người nộm tinh xảo, được cài sẵn chương trình. Người Lý gia đối với mỗi một người nhà bọn họ đều có một bộ tiêu chuẩn, từ nói thế nào đến cười làm sao.
"Lý Ngọc, mày hủy hoại cậu ấy, mày hủy hoại cậu ấy rồi!" Gã căm hận nói. Trên đời này không có gương mặt nào so với mặt mũi Lý Ngọc khó ưa hơn. (really? Lê Shock?)
Điện thoại di động của gã vào lúc này vang lên, gã máy móc đè xuống nút nhận cuộc gọi."Thiệu tổng, hai năm trước ác ý cạnh tranh đưa đến cổ phiếu Giản thị sụt đột ngột, đại cổ đông lớn nhất của công ty khoa học kỹ thuật sinh học đó đăng ký tra được có hai người, một người tên là Lý Ngọc, một người tên là Giản Tùy Lâm."
Lòng ngây thơ tin tưởng vào người khác, quả nhiên là nguồn cội của tội ác.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top