9.1
Giản Tùy Anh chưa từng nghĩ Lý phu nhân sẽ tới nói một chuyện lớn như vậy.
"Lý Ngọc cho tới bây giờ cũng không nói với cháu. . ." Để cho hắn khó chịu không phải chỉ là Lý Ngọc mang căn bệnh gia truyền nghiêm trọng như vậy, mà là cậu lại gạt hắn. Rõ ràng ban đầu nói nắm tay sóng vai là Lý Ngọc, hiện đang giấu giếm bí mật cũng là Lý Ngọc.
Lý phu nhân an ủi: "Nó cũng là sợ con biết sẽ lo lắng."
"Thế nhưng cậu ấy gạt cháu, cháu sẽ lo lắng hơn, " hắn nhìn về phía Lý phu nhân, "Ngài nói thẳng đi, cháu có thể vì Lý Ngọc làm gì."
Cùng người thông minh trò chuyện đúng là không giống nhau, Lý phu nhân tán thưởng: "Con cũng đoán được, ta hy vọng con có thể trợ giúp chúng ta chữa trị bệnh của Ngọc Ngọc." Bà đã sớm biên soạn sẵn lời nói. "Bệnh của Ngọc Ngọc cần lấy ra tin tức tố của bạn lữ để chữa, ta cần tuyến thể của con."
"Cháu không có vấn đề gì." Giản Tùy Anh vội vàng trả lời.
"Tùy Anh, con có thể nghe không hiểu, " Lý phu nhân cười khẽ, "Ta nói tuyến thể, chính là cần lấy xuống, không thể trực tiếp ở trên người con làm giải phẫu."
Vẻ mặt Giản Tùy Anh trong nháy mắt trống rỗng. Lý phu nhân sáng tỏ, một khi bị tháo xuống tuyến thể, hắn liền mất đi thân phận Alpha. Có Alpha nào có thể chịu được loại chuyện này? Huống chi gien của Giản Tùy Anh cấp bậc rất cao, cũng coi như thiên chi kiêu tử lớn lên.
"Thế nhưng con yên tâm, cắt tuyến thể trừ việc con không còn là Alpha, sinh hoạt hàng ngày cũng không khác gì Beta." Bà vội vàng bổ sung, rất sợ chậm một chút Giản Tùy Anh sẽ không chịu làm. Cho dù Giản Tùy Anh không đồng ý, bà cũng có thể uy hiếp dụ dỗ hoặc là cưỡng ép hắn làm giải phẫu, nhưng Lạc Nghệ nói bị ép buộc giải phẫu hiệu quả không bằng tự nguyện. Bệnh của Lý Ngọc cần Omega bạn lữ cung cấp tin tức tố chữa trị, lâu dài kết hợp tự nhiên có thể không phát tác lại. Thế nhưng Lý Ngọc lại vừa ý một Alpha, còn sống chết không muốn ly dị, bà hôm nay làm cách nào cũng phải biến Giản Tùy Anh thành một Omega.
Môi Giản Tùy Anh run rẩy, cuối cùng hắn nghiêm túc nói: "Cháu đồng ý với ngài."
"Hơn nữa sau khi giải phẫu chúng ta sẽ cho con uống thuốc, tuyến thể của con sẽ mọc ra lần nữa, mặc dù không phải là Alpha. . . Con nói gì?" Lý phu nhân trợn to hai mắt, mới phản ứng được Giản Tùy Anh nói cái gì, mừng rỡ như điên, "Con nói con đồng ý? !"
Hắn gật đầu một cái, "Vì Lý Ngọc, cháu cái gì cũng có thể làm."
Lý phu nhân mi mắt lộ vẻ cười, thân thiết kéo tay Giản Tùy Anh "Con dâu, đứa bé ngoan, mẹ không có nhìn lầm con, Lý Ngọc thích con quả nhiên là may mắn cả đời của nó."
Hắn lần đầu tiên nghe Lý phu nhân tự xưng "Mẹ", hắn muốn cười khổ, hắn biết đây là hắn bỏ ra điều gì đổi lấy. Thế nhưng hắn một chút cũng không hối hận, hắn cho tới bây giờ không phải vì lấy lòng ai đi làm chuyện gì, nếu như có người hỏi hắn yêu một người có đáng giá hay không, thật ra thì người đó nên biết rằng yêu chính là không hỏi có đáng giá hay không.
Tiễn Lý phu nhân đi, Giản Tùy Anh sờ tuyến thể trên gáy, có loại cảm giác mờ mịt không chỗ nương tựa. Giống như khi hoàng hôn ra biển, đường không quen lại xa. Hắn rất nhanh an ủi mình: Không phải chỉ là một cái tuyến thể sao, cầm đi, hắn và Lý Ngọc lại không phải là bởi vì tin tức tố mà ở chung với nhau. Hắn thậm chí trong khổ tìm vui nghĩ, không phải Alpha hắn và Lý Ngọc sẽ thân mật, khắng khít hơn.
Chuyện này Lý phu nhân bảo hắn không cần nói cho Lý Ngọc, coi như bà không nói, hắn cũng sẽ không để cho Lý Ngọc biết. Nếu như Lý Ngọc biết, cậu tuyệt đối sẽ không để cho hắn đi làm giải phẫu. Tuần sau là sinh nhật Lý Ngọc, liền lấy cái này làm quà sinh nhật của hắn cho cậu đi. Hắn hy vọng Lý Ngọc có thể vĩnh viễn sức khỏe vui vẻ, không cần bị ám ảnh bởi bệnh tật.
Ngày giải phẫu, Lý Ngọc không có ở đây. Giản Tùy Anh cho là hắn rất kiên cường, nhưng mà hắn vẫn là đánh giá cao năng lực chịu đựng của mình. Ở cửa viện nghiên cứu, tay chân hắn lạnh như băng, run dữ dội hơn.
Lý phu nhân thấy hắn sắc mặt tái nhợt, còn quan tâm hỏi hắn có muốn nghỉ ngơi một chút hay không, hắn gắng gượng cười vui, nói với bà không cần lo lắng.
Bác sĩ mổ chính là Lạc Nghệ, Lạc Nghệ nhìn hắn một cái, bình tĩnh nói: "Mặc dù nói trước giải phẫu không nên cho anh áp lực, nhưng tôi vẫn là phải nói với anh, trong quá trình giải phẫu anh phải giữ thanh tỉnh toàn bộ, như vậy mới có thể duy trì hoạt tính của tuyến thể. Anh bây giờ vẫn còn kịp hối hận, loại đau này không thể so sánh với trước đây anh uống thuốc kia đâu."
Giản Tùy Anh dửng dưng một tiếng, hắn đều đã đi tới nơi này, vô luận như thế nào cũng sẽ không lùi bước."Tôi tâm ý đã quyết."
Trong mắt Lạc Nghệ thêm mấy phần tâm tình không nói được rõ."Anh qua bên này. thay quần áo vô khuẩn cho người bệnh."
Lý phu nhân nhìn đèn phòng giải phẫu sáng lên, thở phào nhẹ nhõm thật dài. Bà nói với một vị thanh niên tuấn tú bên cạnh: "Lý gia thiếu cậu một ân huệ, chỉ cần là tôi có thể làm, cậu đều có thể nói ra."
Giản Tùy Lâm áp chế nóng bỏng điên cuồng trong đáy mắt, tận lực khiến cho thanh âm của mình nghe không quá hưng phấn, "Tôi chỉ cần tuyến thể của anh ấy."
Lý phu nhân che giấu khinh thường trong ánh mắt, rốt cuộc là Omega, nguyện vọng lớn nhất cũng chính là biến thành Alpha, hơn nữa còn là dựa vào trộm của người khác."Có thể, tuyến thể của Giản Tùy Anh đối với tôi mà nói cũng vô dụng."
Bà còn muốn hỏi thăm một chút Giản Tùy Lâm về vấn đề khôi phục sau phẫu thuật, bà cũng không muốn tân tân khổ khổ như vậy một năm, cuối cùng Giản Tùy Anh không thể sinh con. Bà đột nhiên nghe cửa bị lực mạnh đẩy ra, ngay sau đó là thanh âm hoảng sợ của nhân viên làm việc: "Lý tiên sinh! Lý tiên sinh, cậu không thể đi vào!"
Bà quay đầu, Lý Ngọc giống như ác quỷ xông đến, con ngươi vằn đỏ, "Không cho phép các người đụng vào anh ấy!" Cậu nhìn thấy Giản Tùy Lâm, liền nắm cổ áo y hung ác hỏi: "Giản Tùy Anh đâu rồi? !"
Giản Tùy Lâm lúng túng nhìn về phía Lý phu nhân.
Lý phu nhân cau mày, "Lý Ngọc, con nhìn một chút con bây giờ giống cái dạng gì, không có một chút lễ nghi. Tùy Anh đã vào phòng giải phẫu, con muốn dừng lại là muốn hại chết nó sao?"
Lý Ngọc giống như bị rút đi khí lực toàn thân, cậu thống khổ buông tay ra, cũng không biết nói với người nào: "Mẹ đã đồng ý với con. . ."
Lý phu nhân lạnh lùng nói: "Ta cho tới bây giờ không có đáp ứng với con, là ý muốn nhất thời của con, con không phải trẻ nít, con phải chịu trách nhiệm đối với mỗi quyết định của mình."
Lý Ngọc thất hồn lạc phách.
Giản Tùy Lâm nhìn bọn họ, trên mặt căm ghét chợt lóe lên. Lý Ngọc. . . Cậu tốt nhất không nên động chân tình, nếu không. . .
Khi Lạc Nghệ nói có thể thả lỏng, Giản Tùy Anh như nguyện ngất đi, hắn chưa bao giờ cảm thấy hôn mê là một chuyện hạnh phúc như vậy.
"Tôi hôm nay mới biết thật sự có người có thể chịu đựng loại đau đớn này." Bác sĩ phụ tá kính nể nói, "Nghe nói anh ta là vì người yêu làm giải phẫu, người yêu của anh ta thật may mắn."
Lạc Nghệ không để ý đến cô, y chẳng qua là đem tình cảm của Lý Ngọc và Giản Tùy Anh xem như một trò cười. Bây giờ có chút không xác định, y đột nhiên cảm thấy nếu như Lý Ngọc có thể gạt Giản Tùy Anh cả đời, như vậy chưa chắc không phải một loại hạnh phúc. Càng lâu, người ta càng muốn bị lừa gạt mà không phải là tiếp nhận chân tướng tàn khốc.
Lạc Nghệ đi ra phòng phẫu thuật, Lý Ngọc ngồi dưới đất, dáng vẻ mất hồn mất vía kia cùng ngày thường lãnh khốc khác nhau một trời một vực. Hình dáng tình thâm ý thiết như vậy Giản Tùy Anh lại không nhìn thấy, cái gọi là tình yêu chính là coi thường lập trường đối phương, tự mình cảm động. Dành chút sức lực đợi người tỉnh rồi hãy giả bộ, đáy mắt y thoáng qua khinh thường, nhàn nhạt nói: "Anh có thể đi vào, thế nhưng anh ta còn chưa tỉnh."
Lý Ngọc lập tức chạy vào.
Sớm biết có hôm nay, hà tất ban đầu.
Giản Tùy Anh mở mắt ra, là cặp mắt xinh đẹp của Lý Ngọc lúc này đang nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt. Thấy hắn tỉnh lại, bên trong mắt cậu ngay lập tức tràn đầy nước mắt, giống như hai đầm nước sâu không thấy đáy.
Lý Ngọc tới rồi.
Giản Tùy Anh vốn nghĩ dễ dàng nói cho Lý Ngọc hắn không sao, hắn hơi động một cái, gáy lại độn đau, hắn nhe răng toét miệng một hồi thầm nói không tốt, ngẩng đầu một cái quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt Lý Ngọc càng khó chịu hơn. "Đừng khóc mà bảo bối, " hắn sờ mặt Lý Ngọc, "Em nhìn xem, anh vẫn vui vẻ."
Lý Ngọc nằm ở trên ngực hắn, nước mắt thấm ướt cả quần áo bệnh nhân. Thanh âm cậu từ trong kẽ răng thoát ra, "Có phải mẹ ép anh không?"
"Dĩ nhiên không phải, là anh chủ động." Giản Tùy Anh rất sợ Lý Ngọc và mẹ cậu có ngăn cách, "Sau này anh chính là Beta, em không được phép chê anh."
Lý Ngọc biết mẹ lại lừa gạt hắn, thế nhưng cậu bây giờ cái gì cũng làm không, chỉ có thể đem sai lầm kéo dài. "Anh vĩnh viễn không thể rời khỏi em." Cậu ôm eo Giản Tùy Anh thật chặt.
Giản Tùy Anh mỉm cười, "Em nói lời ngốc ngếch gì vậy, anh yêu em còn không kịp."
"Anh bảo đảm."
Hắn không biết Lý Ngọc hôm nay làm sao, hắn có chút chột dạ, chẳng lẽ là hắn gạt cậu làm giải phẫu chọc cậu tức giận? Hắn bất đắc dĩ nói: "Anh bảo đảm."
Lý Ngọc dựa vào hắn, nắm tay hắn qua chơi với những ngón tay thon dài mượt mà, cậu nhìn chiếc nhẫn kim cương mang trên đó, đột nhiên lên tiếng, "Nhắc tới chúng ta còn chưa có chính thức cử hành hôn lễ."
Giản Tùy Anh vốn là có chút mơ màng buồn ngủ, nghe cậu vừa nói như vậy nhất thời thanh tỉnh, "Có cái gì tốt chứ, lấy chứng nhận không phải được rồi sao?"
"Không giống nhau, " Lý Ngọc vốn là chẳng qua có linh cảm, hiện tại cái ý nghĩ này càng ngày càng mạnh, cậu là chân tâm thật ý muốn cùng Giản Tùy Anh thật tốt sống qua ngày, hôn lễ lại là tượng trưng thần thánh, là một loại giao ước của cậu đối với Giản Tùy Anh."Em muốn cho anh biết, anh là được yêu."
Giản Tùy Anh lăng lăng nhìn cặp mắt chân thành của Lý Ngọc, rái tai từ từ đỏ."Em sao lại buồn nôn như vậy chứ. . ."
"Chẳng qua là đột nhiên cảm thấy thật yêu anh." Lý Ngọc nhẹ nhàng đụng chạm băng vải quấn quanh trên cổ hắn, "Còn đau không? Đừng lừa gạt em."
Lý Ngọc đã nói như vậy, Giản Tùy Anh không thể làm gì khác hơn là thành thật khai báo: "Có chút đau." Bất quá hắn giảo hoạt nháy mắt, "Em hôn anh, anh sẽ không đau nữa."
Lý Ngọc dở khóc dở cười, tiến tới hôn một cái lên môi hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top