7.2
Ở chỗ ngồi phía sau xe, Giản Tùy Anh không an phận, hắn không ngừng kêu la, đầu tiên là muốn uống nước, sau đó còn nói muốn ăn kem ly.
Lý Ngọc thắt dây an toàn cho Giản Tùy Anh, tránh cho hắn bị ngã. Chờ hắn thanh tỉnh một chút, lại ngồi đó tức giận oán trách, "Anh không muốn em! Em ngày hôm qua tại sao lừa gạt anh nói có chuyện, rõ ràng là đi gặp con hồ ly tinh nhỏ kia!"
Lý Ngọc vừa nghe, quả nhiên anh ấy vẫn chưa tỉnh táo, nếu là thanh tỉnh tuyệt sẽ không nói lời như vậy. Cậu bất đắc dĩ nói: "Cô ấy chỉ là đối tác thương nghiệp của em, người ta là Alpha."
"Alpha thì sao? Hai chúng ta không phải cũng đều là Alpha sao?" Giản Tùy Anh không thuận theo, không buông tha.
"Hai người không giống nhau." Cậu nói xong cảm thấy không ổn, liếc nhìn Giản Tùy Anh, Giản Tùy Anh lại mơ mơ màng màng ngủ mất.
Nóng quá, Giản Tùy Anh xé cổ áo ra, cổ bị hun thành một mảnh màu hồng.
Lúc Lý Ngọc ôm hắn đến trên giường, hắn chợt tỉnh lại, "Anh không phải đang chết chứ?" Hắn khó chịu nắm chặt tay Lý Ngọc.
Lý Ngọc bị chọc cười, "Em làm sao chịu để cho anh chết." Cậu cởi nút áo của Giản Tùy Anh, lộ ra một mảng lớn làn da bạch ngọc. Môi của cậu giống như ngọn lửa, rơi vào nơi nào nơi đó liền cháy bỏng.
Giản Tùy Anh đẩy cậu ra, thế nhưng khí lực kia cơ hồ có thể nói là không đáng kể, thà nói là cự tuyệt, không bằng nói là đã muốn còn giả vờ.
"Em vốn cho là còn phải chờ một đoạn thời gian, không nghĩ tới mới uống lần thứ hai anh đã bắt đầu phát tình, Tùy Anh, anh thật là bảo tàng." Lý Ngọc vuốt ve mặt Giản Tùy Anh, nhìn ánh mắt mờ mịt của người dưới thân, cậu biết hắn lúc này cái gì cũng nghe không hiểu. Bất quá hắn cũng không cần thiết hiểu.
Cậu nắm tay Giản Tùy Anh lần về phía sau tìm kiếm, "Anh ướt rồi."
Giản Tùy Anh ngơ ngác bị Lý Ngọc dẫn dắt tự mở rộng, ngón tay bị nhiệt độ nóng bỏng của huyệt thịt chặt chẽ bao quanh, xúc cảm kia khiến cho cậu lập tức cứng rắn. Lý Ngọc cảm thán, "Thật chặt."
Cho đến khi bị tiến vào, Giản Tùy Anh mới tỉnh hồn lại, mặt đều là nước mắt, không biết là đau hay là thoải mái. Loại cảm giác này quá xa lạ, thật đáng sợ, hắn lảo đảo lắc đầu, "Không muốn..."
"Không muốn? Thế nhưng anh rõ ràng rất thoải mái, phía dưới của anh thật là nhiều nước, vẫn còn cắn em." Lý Ngọc liếm hôn trái cổ lên xuống ở cổ họng hắn.
Giản Tùy Anh đã cái gì cũng không nghe được, trong thế giới của hắn chỉ còn lại khoái cảm bị lực mạnh đưa đẩy. Hắn làm Alpha hơn hai mươi năm, lần đầu tiên nếm được khoái lạc điên cuồng đến vô cùng vô tận như vậy, nhất thời lại không biết đây là hành hạ hay là hưởng thụ. Cảm giác căng đau lúc vừa mới bắt đầu bị lấp đầy đã biến mất, chỉ còn lại sự thoải mái dày đặc chằng chịt quỷ dị tựa như dòng điện.
Lý Ngọc càng đâm càng phát cuồng, trên thực tế, không cần cậu có kỹ xảo nhiều hay ít, dù là cậu thô bạo, Giản Tùy Anh cũng sẽ tự đi cảm thụ sung sướng vô biên. Người này còn chưa chuyển đổi thành Omega đã nhạy cảm thành cái bộ dáng này, chờ hoàn toàn thành thục, biết được là bị Alpha của mình làm, liền nhũn ra thành nước đi.
Giản Tùy Anh đã bị làm đến mức giọng cũng khàn, Lý Ngọc không biết đâm tới nơi nào, khoái cảm cuồn cuộn còn hơn lúc nãy ập đến, hắn trợn to hai mắt, "Nơi đó... Không được."
Tính khí của Lý Ngọc đã đâm đến chỗ sâu nhất, nơi đó có một kẽ hở nhỏ, cậu không nhanh không chậm mài ép, cảm nhận được Giản Tùy Anh run rẩy tựa như phát rét, cậu nhẹ giọng nói: "Giản ca, mở nó ra, để cho em đi vào."
Thanh âm Giản Tùy Anh mang theo nức nở, "Mở ra cái gì?"
Hắn nếu như lúc này có một chút cơ bản sinh lý thông thường sẽ biết, nơi đó là miệng khoang sinh sản của Omega, là nơi trọng yếu nhất của Omega. Một khi bị tiến vào, cũng chênh lệch không bao nhiêu với ký hiệu. Bất kỳ một Omega nào ở loại chuyện này cũng sẽ rất cân nhắc.
Lý Ngọc ôn nhu hôn lên đôi mắt ướt đẫm của Giản Tùy Anh, người vợ của cậu còn không biết đối mặt phía trước là điều gì, nhưng cậu đã được tư thái Giản Tùy Anh toàn tâm toàn ý dựa vào, tín nhiệm mình làm cho thỏa mãn. Thanh âm của cậu giống như ngọn hải đăng, mà Giản Tùy Anh chính là thủy thủ được cậu dẫn dắt. "Buông lỏng, tất cả để cho em."
Giản Tùy Anh rất nghe lời, thử buông lỏng, chờ hắn buông lỏng xuống, Lý Ngọc lập tức nắm lấy cơ hội đỉnh đi vào, khoang miệng yếu ớt nhạy cảm chiến chiến nguy nguy bị đụng ra, lập tức đem cậu hút vào. Bên trong khoang so với huyệt đạo còn phải ướt át mất hồn hơn, Lý Ngọc vào lúc này cũng cố không làm hương tích ngọc, chỉ muốn tiến vào sâu hơn nữa.
Giản Tùy Anh há miệng, một câu nói cũng không nói ra được, chỉ có tiếng rên rỉ đứt quãng từ trong họng phát ra. Hắn ánh mắt mờ mịt, chỉ còn thấy được nam nhân trẻ tuổi ở trên người mình.
Cũng không biết qua bao lâu, thời gian thật giống như dừng lại, đột nhiên, hắn kịch liệt run rẩy, cảm thụ được một luồng thể dịch Lý Ngọc bắn vào. Khoang sinh sản bị rót đầy chất lỏng nóng bỏng, vách khoang nhạy cảm đa tình đem Lý Ngọc càng hút mạnh, Lý Ngọc thấp giọng thở hổn hển, tính khí hình thành kết, chặt chẽ kết hợp.
"A!" Giản Tùy Anh thét chói tai, bản năng của hắn muốn thoát ra, thế nhưng Lý Ngọc càng ôm chặt eo hắn, kết phồng lớn trong khoang sinh sản cũng không gì phá nổi. Hắn không thể né tránh, chỉ có thể cảm nhận bị một luồng khoái cảm trước đó chưa từng có liên tiếp thành lập ở trong thân thể hắn và Lý Ngọc.
Sau cao triều, Giản Tùy Anh nằm ở trong ngực người yêu, ánh mắt nửa híp lại, thân thể mặc dù vô cùng mệt mỏi, nhưng hắn cảm giác dị thường thỏa mãn.
Kết của Lý Ngọc đã hết, nhưng cậu vẫn cứng rắn. Bảo bối cậu để dành lâu như vậy rốt cuộc có thể ăn, cậu hận không thể nuốt Giản Tùy Anh vào bụng, một lần làm sao đủ. Cảm thấy cậu lại bắt đầu luật động, Giản Tùy Anh hoảng, "Em.. Anh không được." Hắn nhìn cặp mắt xinh đẹp kia của Lý Ngọc, thanh âm cự tuyệt càng lúc càng yếu. Mặt hắn đỏ bừng, "Chỉ một lần nữa thôi."
Lý Ngọc đáp ứng hắn, lật hắn lên, để cho hắn ngồi ở trên đùi mình, cây sinh khí thiên phú dị thường kia càng tiến vào một độ sâu đáng sợ, hắn cả người đều giống như bị đóng cọc.
Giản Tùy Anh lần thứ hai cao triều lúc đã vừa mệt lại khốn khổ, lúc Lý Ngọc lại bắn vào lần nữa, cậu không nhịn được ôm cổ người yêu kêu: "Em rất yêu anh."
Lý Ngọc một hớp ngậm lấy tuyến thể của hắn, hắn ngửa chiếc cổ thon dài của mình lên thật cao, giống như một con thiên nga chết. "Anh cũng yêu em."
Lúc Lý Ngọc ôm hắn đi dọn dẹp, trong bồn tắm lại tới làm một lần. Giản Tùy Anh khóc mắng cậu nói không giữ lời, Lý Ngọc hung hãn chống đối, đụng hắn đến nỗi tiếng rên rỉ cũng tan vỡ. Sự ôn nhu lúc bình thường vào thời khắc này mất tăm mắt tích."Lời nói trên giường không tính."
Buổi sáng mở mắt ra, Giản Tùy Anh chỉ cảm thấy toàn thân rã rời, hắn hung tợn trợn mắt nhìn người yêu bên cạnh cười chúm chím, nhẹ nhàng đấm cậu, "Em tên dâm ma này."
Lý Ngọc cầm tay hắn, chiếm tiện nghi một chút, "Cũng là anh thích dâm ma."
Giản Tùy Anh trở người, mới vừa động một cái cảm giác eo "Ken két" một tiếng, mồ hôi lạnh nhất thời túa ra, hắn phát ra một tiếng ai da, "Anh không động đậy được."
Lý Ngọc giúp hắn đấm bóp, "Mấy ngày này anh không đi làm ở nhà điều dưỡng cơ thể đi, em chăm sóc anh." Hắn trêu chọc: "Vậy sau này anh sẽ không đi làm nữa, em kiếm tiền nuôi gia đình đi."
Lý Ngọc cách chăn ôm lấy hắn, " Được, em nuôi anh một đời. Đúng rồi, thứ hai tới cho anh một kinh ngạc."
"Ngạc nhiên mừng rỡ à?" Hắn tò mò.
"Nói ra thì không phải là ngạc nhiên mừng rỡ."
Không tính là mừng rỡ, kinh sợ thì có.
Thứ hai là thời điểm họp quốc hội, Lý Ngọc lại cùng Giản Tùy Anh đến tòa nhà quốc hội.
Giản Tùy Anh ngốc lăng nhìn Lý Ngọc ngồi ở vị trí thuộc về Nguyên Dương. Lý Ngọc hai tay đặt chồng lên bàn, ưu nhã tự tin, thà nói là tự tin, không bằng nói là cậu mang tư thái ngạo mạn nắm giữ toàn cuộc.
"Thân phận của tôi chắc hẳn các vị đang ngồi đây cũng biết, không cần giới thiệu nữa, trực tiếp bắt đầu chủ đề của ngày hôm nay đi. Tôi đối với việc mọi ngươi một tháng qua xử lý chuyện luật Omega không có hiệu quả chút nào, cảm thấy thật thẹn thùng."
Thiệu Quần mặt lạnh, "Tôi còn không biết cậu làm sao lại vào nghị chính, Lý nhị công tử muốn vào như vậy cũng nên chờ lần tuyển cử kế tiếp chứ."
Lý Ngọc ung dung không vội vã, "Thiệu công tử tin tức phải đổi mới một chút, tôi không phải lấy thân phận Lý gia ngồi ở chỗ này, tôi là được Nguyên Lập Giang nhờ thay mặt chức vụ của con trai ông ấy, Nguyên Dương."
"Nguyên Dương làm sao?"
"Ngài phải hỏi cậu ta cùng với đại biểu phái phản động, nhiễu loạn công tác của đương kim chính phủ Cố Thanh Bùi làm sao, tôi nghĩ đây là chuyện nhà của Nguyên đổng, chúng ta hay là không nên thảo luận ở chỗ này, dẫu sao chính sự trọng yếu nhất, ngài cảm thấy thế nào?" Lý Ngọc mỉm cười nói.
Vị Alpha nói lên chất vấn kia nhất thời tiếp lời nói xin lỗi.
Giản Tùy Anh nhìn Lý Ngọc như vậy, cảm thấy xa lạ chưa bao giờ có.
Thiệu Quần trầm mặt đem tài liệu trên bàn đưa cho hắn, hắn nhìn một cái, trước mắt tối sầm, hắn sắp bị cảm giác nặng nề ép vỡ. Cố Thanh Bùi bởi vì dính líu đến trộm cắp văn kiện cơ mật của chính phủ bị giam, Nguyên Dương vì bảo vệ Cố Thanh Bùi đem trách nhiệm toàn bộ đổ trên người mình. Nguyên Lập Giang lúc này bãi tất cả chức vụ của Nguyên Dương, nhốt cậu ở nhà.
Lý Ngọc hiển nhiên đã có quyền lực tương đối, cậu dẫu sao trẻ tuổi, kinh nghiệm chính trị lại chưa đủ, lúc hội nghị do cậu chủ trì lại không người nào phản đối.
Thời gian họp Giản Tùy Anh vô tri vô giác, cái gì cũng không nghe đến, lúc kết thúc hắn mới nghe thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Lý Ngọc: "Tôi đề nghị thuốc ức chế của Omega đã kết hôn vẫn là phải nắm ở trong tay bạn đời, thông qua nghiên cứu và điều tra, thực hiện tự do thuốc ức chế của Omega chỉ khiến cho bọn họ bắt đầu phản kháng chồng, tạo thành gia đình không hòa thuận. Sự tồn tại của thuốc ức chế cũng kéo theo tỷ lệ sinh sản hạ xuống. Cho nên điều này do nghị viên Nguyên Dương trước đây đề lên: Phát triển bán rộng rãi thuốc ức chế, thực hiện Omega nhân quyền tự do, hoàn toàn không hợp lý. Tôi hy vọng lần sau trước hội nghị, mọi người có thể suy nghĩ thật tốt một chút. Tan họp."
Chờ tất cả mọi người đi rồi, Giản Tùy Anh còn ngồi ở nguyên vị trí, Thiệu Quần muốn tìm hắn nói một chút, muốn hắn chớ vì chuyện của Cố Thanh Bùi Nguyên Dương mà khổ sở, thấy Lý Ngọc đi tới, y sợ y sẽ cùng Lý Nhị cãi vả, than thở đi trước.
Lý Ngọc lúc này cùng vị kia ngạo mạn lạnh nhạt làm chủ hội nghị giống như hai người, cậu bưng mặt Giản Tùy Anh hôn một cái, "Trở về em nướng cá quế cho anh ăn."
Hắn không nhịn được, "Em... Em không phải nói muốn giúp Thanh Bùi sao?"
Tiếng "Thanh Bùi" này quá chói tai, cậu nơi nào nghe lọt.
Lý Ngọc không vui nói: "Nguyên Dương thật là vì hắn chuyện gì cũng dám làm, khó trách Nguyên đổng thất vọng như vậy."
"Cái này nhất định có hiểu lầm gì đó!" Hắn tâm tình kích động.
"Anh... Em đi về trước đi, để cho anh yên tĩnh", hắn không dám nhìn Lý Ngọc, thật nhanh xoay người đi.
Lý Ngọc nhìn bóng dáng hắn chạy mất dạng, sắc mặt bộc phát lạnh như băng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top