4.2

Hắn vừa xuống xe, sãi bước đi về phía trước, Giản Tùy Lâm ở sau lưng hắn cun cút đi theo, tình cảnh này người không biết sự tình còn tưởng rằng là mấy năm trước, hắn là đại thiếu gia Giản gia cao cao tại thượng, Giản Tùy Lâm chỉ là một nhị thiếu gia Omega nhỏ bé.


Trong phòng Giản Đông Viễn chờ hắn, hắn không ngờ tới Triệu Nghiên hôm nay lại có can đảm nhìn thẳng hắn, quả nhiên mẹ quý nhờ con.


Hắn cự tuyệt người giúp việc muốn nhận lấy áo khoác, mặt mũi tàn khốc nói với ba hắn: "Di chúc của ông nội là gì? Tôi còn có việc, không muốn tốn thời gian."


Triệu Nghiên nhíu mày, "Tùy Anh, sao con lại nói chuyện với ba mình như vậy?"


Hắn trừng người đàn bà này một cái, "Nơi này không có chỗ cho bà nói chuyện!"


"Giản Tùy Anh!" Giản Đông Viễn bị thái độ bộc phát vô pháp vô thiên của hắn hôm nay làm phát cáu ho khan hai tiếng, Triệu Nghiên lo lắng vỗ lưng ông. Đúng một bộ cảnh tượng vợ chồng tình thâm, Giản Tùy Anh thật muốn tặng cho hai người bọn họ hai đóa hoa đỏ thắm.


Giản Đông Viễn để cho luật sư cầm tới di chúc, hắn nhìn một cái, quả nhiên ông nội đem đồ tốt nhất đều để lại cho hắn. Di chúc là một mảnh đất phong thủy quý ở phía tây, khó trách Giản Đông Viễn đỏ con mắt. Mảnh đất như vậy, coi như bán đi cũng đủ để cho cả một gia đình giàu lên đột ngột.


Giản Đông Viễn nhìn còn muốn cùng hắn thương lượng công dụng của mảnh đất này, bị hắn đoán được, hắn mỉa mai cười một tiếng, "Ba, ông sẽ không cảm thấy tôi sẽ đem đất ông nội cho tôi đưa cho ba chứ? Công ty cũng cho con trai ngoan của ba, ba làm sao còn không biết đủ chứ ? Lòng người chưa đủ rắn nuốt voi, những lời này ba hẳn nghe nói qua đi."


Giản Đông Viễn mặt đỏ lên, lúng túng nói: "Đứa nhỏ này, tao không phải sợ mày dùng không tốt sao?"


Hắn lười đi so đo, xoay người muốn rời đi, bị Giản Đông Viễn gọi lại. Ba hắn hiếm có điểm thành tâm, "Tùy Anh, ở lại ăn một bữa cơm đi."


"Bỏ đi, tôi không quấy rầy một nhà ba miệng các người."


"Sắp tới ngày giỗ của Nguyệt Nguyệt rồi."


Nghe được câu này, Giản Tùy Anh dừng bước lại, đỏ mắt nói với Giản Đông Viễn: "Trên cái thế giới này, ông là người không có tư cách tế bái mẹ tôi nhất."


Giản Đông Viễn nhìn cũng rất khó chịu, "Ta những năm này vẫn luôn hối hận, những ngày đó không đối với Nguyệt Nguyệt tốt hơn một chút. Tùy Anh, con thật không muốn tha thứ cho ta sao?"


Hắn hít một hơi thật sâu, đối với người đàn ông chảy xuống nước mắt cá sấu này bình tĩnh nói: " Được, tôi cùng ông ăn một bữa cơm cuối cùng, bữa cơm này ăn xong... Chúng ta cũng không cần gặp mặt lại. Công ty đã cho các người, tôi đối với các người cũng đã không còn giá trị lợi dụng, ông cũng đừng làm nhục mẹ tôi nữa."


Giản Đông Viễn buồn bã cúi đầu.


Bữa ăn này, Giản Đông Viễn một mực rót rượu cho hắn, đến phía sau hắn cũng uống không nổi nữa, nhưng nghĩ tới đây là lần cuối cùng hắn ở nơi này "nhà ", hoặc là bị Giản Đông Viễn nhiều năm qua như vậy lần đầu tiên "hối hận" làm cảm động, hắn vẫn uống.


Ấn tượng sau cùng của hắn chính là rượu cháy ở trong dạ dày, khó chịu muốn ói. Trong cảnh trời đất quay cuồng, hắn mất đi ý thức.


Đến khi Giản Tùy Anh uống say, người sáng suốt cũng có thể nhìn ra hắn không thoải mái, Giản Đông Viễn vẫn còn rót cho hắn, Giản Tùy Lâm không nhìn nổi, lên tiếng ngăn lại, "Ba, đủ rồi."


Giản Đông Viễn đối với biểu hiện của con trai nhỏ cực kỳ bất mãn, ông thấy Giản Tùy Anh đã ngủ mất không nghe được lời kế tiếp của mình, mới không vui nói với Giản Tùy Lâm: "Con thật không hiểu nguyên nhân ta để con gọi anh con trở về à?"


"Không phải nghe di chúc của ông nội sao?"


Giản Đông Viễn hận rèn sắt không thành thép, "Nếu quả thật là di chúc để cho luật sư đi công ty của nó không phải được rồi à! Ta đang nói đến việc phẫu thuật của con!"


Giản Tùy Lâm tỉnh bơ, "Ba, sự kiện kia con trong lòng hiểu rõ."


"Con trong lòng hiểu rõ? Trong lòng hiểu rõ tại sao không thấy con mang một Omega về! Nói cho cùng không phải là con không thể ký hiệu người khác sao? Anh con bây giờ vừa vặn ở nhà, lần sau tìm nó sẽ không dễ dàng." Giản Đông Viễn vội vàng nhìn về phía Giản Tuỳ Anh đã say ngã ở trong ngực Giản Tùy Lâm.


Giản Tuỳ Lâm vòng tay qua cái eo mềm dẻo của anh mình, nhìn hình dáng anh hai không phòng bị chút nào, cục xương ở cổ họng y lăn một cái, y bị lời của Giản Đông Viễn cắt đứt cờ bay phất phới trong lòng, ung dung không vội vã trả lời: "Phẫu thuật này nguy hiểm quá lớn, hơn nữa cần dụng cụ chuyên nghiệp, không thể gấp gáp."


"Con không gấp ta gấp!" Giản Đông Viễn vỗ bàn, "Con nhìn một chút những người đó nói gì! Nói con không bằng anh con! Còn không bằng để cho Giản Tùy Anh trở lại lần nữa tiếp quản Giản thị. Một đám nịnh bợ! Con nói một chút nếu là con có tin tức tố của anh con, còn sẽ xuất hiện loại vấn đề này sao? Hiện thời cơ tốt như vậy, nó lại bất tỉnh, con vừa vặn có thể lấy ra tin tức tố của nó. Lần sau con đi đâu tìm cơ hội như vậy?"


Giản Tùy Lâm trong lòng không dừng được cười nhạt, ba nói ung dung, ba có biết để cho y cải tạo thành Alpha hoàn chỉnh cần toàn bộ tuyến thể của Giản Tùy Anh, không phải đơn giản lấy ra tin tức tố là được. Y đột nhiên muốn nhìn một chút, nếu như nói cho người cha tốt của y phải cắt đi tuyến thể của anh, cái người đàn ông vì tư lợi này vẻ mặt sẽ như thế nào. Nhưng ngoài mặt, y vẫn thản nhiên như thường, tâm bình khí hòa nói với Giản Đông Viễn: "Ba quá đề cao con rồi, coi như con để cho thầy tới, hắn cũng không thể ở nơi này cầm một chút dụng cụ thí nghiệm động thủ."


Giản Đông Viễn mặt mũi căng thẳng dãn ra, "Lạc Nghệ tiến sĩ cũng không làm được sao? Vậy chỉ có thể bỏ qua." Ông không cam lòng nhìn Giản Tùy Anh một cái.


Giản Tùy Lâm đột nhiên nói: "Ba, ba có nghĩ tới đến lúc đó giải thích với anh hai thế nào không?" Ý ngầm của y là ba dám nói cho Giản Tùy Anh sao.


Giản Đông Viễn cứng còng mặt, hồi lâu chột dạ nói: "Anh con sẽ hiểu, để cho em trai cùng chung tin tức tố của mình cũng không phải là đại sự gì. Tại tuyến thể động chút giải phẫu nhỏ mà thôi, đối với nó không ảnh hưởng nhiều lắm, thế nhưng đối với con lại rất quan trọng. Các con là anh em, anh giúp em trai một chút không phải là rất bình thường sao? Nó không phải cũng là người Giản gia à."


Nói dài như vậy, có lẽ chính ông đều cảm thấy không thể chân chính đi nhờ vả được. Giản Tùy Lâm ở trong lòng dâng lên vô hạn trìu mến đối với Giản Tùy Anh, anh hai anh nhìn đi, đó chính là cha của chúng ta.


Triệu Nghiên ai oán liếc nhìn khuôn mặt tuyệt luân giống Giản phu nhân như đúc của Giản Tùy Anh, trong lòng oán hận. Bà kém hơn Giản phu nhân, ngay cả con trai chuyển thành A đều cần trợ giúp của Giản Tùy Anh. Bà cũng khuyên: "Tùy Lâm, con hãy nhanh chóng làm phẫu thuật đi, vậy thì có thể ký hiệu Omega con thích. Lần trước ta và ba con giới thiệu đối tượng cho con, con không phải nói con có một người thầm mến đã lâu sao? Lúc nào mang về nhà gặp một chút."


Y mỉm cười: "Rất nhanh thôi."


Lúc này, Giản Tùy Anh ở trong ngực y không thoải mái uốn éo một cái, phát ra tiếng rên nhỏ làm bọn họ giật nảy mình. Triệu Nghiên trong lòng vẫn còn sợ hãi, cẩn thận quan sát, phát hiện Giản Tùy Anh vẫn nhắm chặt hai mắt mới bình tĩnh lại, sự sợ hãi của bà đối với Giản Tùy Anh cũng không phải một ngày hai ngày, chính là nhờ con trai quản lý Giản gia mới bớt đi.


Giản Tùy Lâm đỡ Giản Tùy Anh dậy, "Con mang anh đi lên lầu nghỉ ngơi."


Giản Đông Viễn vẫy tay để cho bọn họ đi.


Giản Tùy Anh ngã trái ngã phải dựa vào Giản Tuỳ Lâm, y ngại phiền toái, trực tiếp bế ngang anh lên.


Giản Tùy Lâm ôm người đi vào phòng trước đây của Giản Tùy Anh. Bên trong vẫn trưng bày giống lúc Giản Tùy Anh rời khỏi Giản gia, phòng sạch sẽ ngăn nắp, hiển nhiên là được quét dọn mỗi ngày. Y cười tự giễu một cái, Giản Tùy Anh nhìn cũng sẽ không cảm nhận được tình ý của mình, chỉ biết mắng mình là bệnh thần kinh đi.


Giản Tùy Lâm đem anh hai nhẹ nhàng đặt ở trên nệm mềm mại, cẩn thận dùng ánh mắt miêu tả ngũ quan xinh đẹp của người đang say ngủ. Thật là đẹp, cả đời cũng nhìn không đủ!


Y nằm ở bên người Giản Tùy Anh, ghé vào trên cổ hắn tham lam ngửi mùi vị tin tức tố y từ nhỏ đến lớn tâm tưởng. Theo đạo lý mà nói y bây giờ là Alpha, đều là tin tức tố Alpha y hẳn phải cảm thấy chán ghét, nhưng y chỉ cảm thấy đó là mùi thơm dễ ngửi nhất trên toàn thế giới. Giản Tùy Anh khó chịu cau mày, nhưng vẫn không tỉnh lại.


Giản Tùy Lâm nằm ở trong ngực Giản Tùy Anh, nghe tiếng tim đập vững vàng của hắn, y biết Giản Tùy Anh bây giờ cái gì cũng không nghe được, y thao thao bất tuyệt một tràng, nói ra bí mật yêu thương nhiều năm qua."Nếu là trước kia, một Alpha ở bên cạnh anh anh đã sớm tỉnh, hiện tại tính cảnh giác thấp như vậy, chắc là đã dùng qua thuốc đi. Cái thuốc đó là em tốn mười mấy năm nghiên cứu ra được. Anh sau khi uống có phải rất đau không? Em cũng rất đau, lúc làm giải phẫu em thiếu chút nữa chết ở trên bàn mổ, nếu không có niềm tin phải trở thành Alpha của anh, em đã sớm không chịu được."


Y không khống chế được dán môi vào trên tuyến thể của Giản Tùy Anh, cảm nhận được thân thể anh mình run rẩy trong giấc mộng, y càng hưng phấn. " Anh, anh có phát hiện biến hóa trên thân thể mình không?" Y mê man vuốt ve bụng Giản Tùy Anh, trong này khoang sinh sản của Alpha đã thoái hóa lần nữa được khôi phục, trở thành nơi thần thánh để thụ thai. Y không nhịn được nắm tay thăm dò vào trong quần áo của Giản Tùy Anh, tay chạm vào da thịt bóng loáng nhẵn nhụi. Y cảm thấy mình sắp bùng cháy.


"Như vậy còn chưa đủ, em còn cần tuyến thể của anh, sau này hương thơm của anh sẽ trở thành của em, em thật vui vẻ, một bộ phận của anh ở trong thân thể của em, chúng ta hai hòa làm một! Thời điểm phẫu thuật có thể sẽ có chút đau, thế nhưng không sao, em sẽ ở bên cạnh anh, chỉ ở phòng phẫu thuật bên cạnh thôi. Tuyến thể mất đi của anh sẽ mọc lại lần nữa, chẳng qua khi đó chính là tuyến thể của một Omega. Sau đó em sẽ ký hiệu anh, để cho anh trở thành của em."


Y càng nói càng kích động, tựa hồ đang mơ tưởng đến tương lai tốt đẹp."Chúng ta sẽ có một đứa bé . Anh, anh không trốn thoát được đâu, anh cả đời đều là người Giản gia."


Y không nhịn được nữa, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm sườn mặt hoàn mỹ của Giản Tùy Anh, ngón tay từ bụng hướng xuống đi sâu vào. Ngay lúc này, tiếng chuông điện thoại cắt đứt y. Y cầm điện thoại di động lên, lại là Lý Ngọc gọi tới.


Lý Ngọc, chính là người sẽ kết hôn với anh y, nếu y không phải biết Lý Ngọc đối với Giản Tùy Anh không có tình cảm, y phỏng đoán sẽ phát điên. Y mặt lạnh lùng tiếp điện thoại, thanh âm Lý Ngọc đạm mạc truyền tới, "Tôi đã tới Giản gia đón Giản Tùy Anh về, cậu nói với ba mẹ cậu một tiếng." Trong giọng nói không lưu lại một tia để cho người cự tuyệt. Lý Ngọc đối với hướng đi của bọn họ rõ ràng.


Trong mắt y lóe lên một tia oán độc, y không cách nào phản kháng Lý Ngọc, Lý gia quá mạnh mẽ. Giản gia ở trên tay Giản Đông Viễn đã có thế suy bại, cho dù Giản Tùy Anh gắng sức bổ túc, cũng không cản được từ căn cơ xuống dốc. Y còn có việc yêu cầu Lý Ngọc, bây giờ không thể cùng hắn trở mặt. "Được."


Y quyến luyến không thôi ở trên môi Giản Tùy Anh hôn một cái, sửa sang lại quần áo trên người Giản Tùy Anh.


Rất nhanh có người giúp việc gõ cửa, nói Lý nhị thiếu gia tới. Lý Ngọc đẩy cửa đi thẳng vào, không để ý Giản Tùy Lâm bên cạnh, bế Giản Tùy Anh lên.


Giản Tùy Anh mơ hồ mở mắt ra, khí tức quen thuộc khiến cho hắn không tự chủ được tới gần, "Về đến nhà rồi sao?"


Lý Ngọc điều chỉnh tư thế một chút, để cho hắn nằm vào trong ngực thoải mái hơn, "Còn chưa, anh ngủ đi, tỉnh lại sẽ ở nhà rồi."


Giản Tùy Anh sau khi nghe lại trầm trầm ngủ mất.


Lý Ngọc mặt không cảm giác liếc Giản Tùy Lâm, "Tôi đồng ý đưa tuyến thể của anh ấy cho cậu, cậu chắc đã hài lòng. Sau này vẫn là bớt tiếp xúc với anh ấy đi, tránh cho nói lỡ miệng công dã tràng."


Y nắm chặt quả đấm, móng tay bấm vào trong bàn tay, máu chảy ra. Trên mặt y vẫn không có gì cả.


Y đưa mắt nhìn Lý Ngọc mang Giản Tùy Anh rời đi, Giản Tùy Anh mềm nhũn tựa vào trong ngực Lý Ngọc, thân mật vô cùng.


Triệu Nghiên đang muốn tìm y, bị hận ý tán loạn trong mắt y làm kinh ngạc đến ngây người, "Tùy Lâm..."


Y trong nháy mắt lại đổi về thành Giản gia Nhị thiếu gia ôn hòa."Mẹ, có chuyện gì không?"


Triệu Nghiên trong lòng căng thẳng, lần đầu cảm thấy con trai mình xa lạ như vậy.


Giản Tùy Anh sau khi tỉnh lại, Lý Ngọc thân thiết rót cho hắn một ly nước mật ong, nước ấm vừa vặn.


Lý Ngọc trên người bao phủ một tầng khí chất ôn nhu, giống như đám mây vậy, mềm mại bao bọc hắn.


Anh chồng trẻ tuổi trên mặt mang áy náy, "Thật xin lỗi Giản ca, mấy ngày kế tiếp công ty bề bộn nhiều việc, em phỏng chừng không thể về nhà đúng giờ. Anh mỗi ngày ngủ trước đi, không cần chờ em."


Hắn kinh ngạc nhìn Lý Ngọc, thật lâu mới phản ứng được, liền vội vàng nói không sao. Biết Lý Ngọc không thể ở cùng hắn, hắn lại có chút khổ sở. Hắn lúc nào trở nên đa sầu đa cảm lại kiểu cách như vậy.


"Thế nhưng ngày uống thuốc em sẽ về đúng giờ."


Hắn há miệng một cái, á khẩu không trả lời được.


Lý Ngọc bưng mặt hắn, dẫn dắt từng bước, "Anh uống thuốc không chỉ vì em, cũng đồng dạng là vì anh, anh muốn chúng ta cả đời cái gì cũng không làm, chơi trò chơi tình yêu platonic sao? Ngoan, đừng sợ, đau một chút liền qua đi, em sẽ ở bên cạnh anh."


Trong mắt hắn có một đống ánh nến chập chờn, lặng lẽ tắt đi. Qua rất lâu, hắn mới nghe thanh âm của mình yếu ớt: "Em về, anh sẽ uống."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top