27.2
Giản Tùy Anh không biết mình đi ra như thế nào. Hắn vô tri vô giác được tài xế đỡ lên xe, trong tay cầm một usb, là Giản Đông Viễn cho hắn. "Tùy Lâm nói trong này là tất cả tài liệu thí nghiệm nghiên cứu của nó, " Giản Đông Viễn bạc tóc trong nháy mắt, vô lực nói, "Nó nói nó rất xin lỗi con, đây là chút bồi thường của nó. Lý gia luôn tìm những số liệu này, nó để chúng lại cho con. Tùy Anh... Nếu như có khả năng, trở lại làm Alpha lần nữa đi." Câu nói kế tiếp ba hắn nghẹn ngào không nói được.
Hắn dán mặt vào trên cửa sổ xe lạnh như băng, coi như biến lại thành Alpha thì có ích lợi gì đâu? Chẳng lẽ những thứ hắn trải qua kia sẽ biến mất, tất cả mọi thứ hắn mất đi sẽ trở lại?
Hắn còn nhớ đoạn thời gian Lý Ngọc sau khi tốt nghiệp tới công ty hắn thực tập. Trong phòng làm việc, Lý Ngọc, hắn, Giản Tùy Lâm vây ở trước một bản vẽ , hắn chỉ ký hiệu phía trên, dạy hai người tuổi trẻ kiến thức về lên kế hoạch. Đến giờ cơm, Giản Tùy Lâm cầm ra hộp giữ ấm, trải một lớp báo ở trên bàn, bày cơm mình làm ra. Hắn thường thường chào mời Lý Ngọc ăn chung. Lý Ngọc ngồi ở bên cạnh hắn, gò má đẹp như bạch ngọc. Hắn tâm viên ý mã, tìm đề tài cùng Lý Ngọc nói chuyện phiếm. Lý Ngọc rất ít nói chuyện, chỉ lẳng lặng nghe, tình cờ đáp một câu cũng để cho hắn kích động đến khó mà tự kiềm chế. Hắn liền hoang đường bắt đầu đem hai chữ nhập làm một nói: Tôi và cậu.
Cứ như vậy mấy năm, đời hắn lật trời trở đất. Hắn thật giống như đứng ở đường ranh giới sống và chết, bị hai người đồng thời vứt bỏ. Lý Ngọc thành kẻ thù của hắn, Giản Tùy Lâm lại chết ở trong tay Lý Ngọc. Sau mẹ, hắn lại mất đi em trai ruột, em trai hắn bị "chồng" hắn giết. Có bao nhiêu buồn cười, vì hắn đã từng yêu sâu đậm Lý Ngọc khiến cho hắn đối mặt với cảnh ngộ cửa nát nhà tan. Hắn cả đời đều ở đây lưu lạc, tìm một cái nhà có thể an định lại, nhưng lần lượt thất vọng. Hắn bây giờ cũng không biết nên hận ai.
Hận ông trời đi, trên trời nên dứt khoát đánh xuống một đạo sét, đánh chết hết bọn họ đi! Sẽ thanh tịnh hơn nhiều.
Câu thường nói cũ không đi mới không đến. Hắn rất muốn hỏi ông trời già một chút, tại sao hắn cả đời đều không ngừng mất đi, đồ mới không thấy tới? Bụng một trận quặn đau, hắn vội vàng xoa bụng, nhẹ nhàng trấn an: "Ba sai rồi, bảo bối ngoan, ba còn có con."
Lúc đi ngang qua một con phố bán thức ăn ngon, hắn đột nhiên nghĩ tới nơi đó có một tiệm thịt nướng, muốn tài xế giúp hắn mua chút xiêng nướng. Trước kia, hắn đặc biệt thích mùi vị của tiệm này, đáng tiếc Lý Ngọc ở nhà nghiêm khắc, không để cho hắn ăn đồ bên ngoài. Hắn cảm thấy Lý Ngọc đáng thương, rõ ràng cũng là một thiếu gia lại giống như phải sống cùng Tiểu Long Nữ, cái này không được ăn, cái kia không được ăn. Có lúc Lý Ngọc ở thư viện học rất khuya, cơm tối cũng không có thời gian ăn. Lúc hắn đến đưa cơm cho Lý Ngọc, thỉnh thoảng sẽ mua mấy xiêng nướng, gỡ thịt trên xiêng xuống, đặt ở trong hộp giữ ấm, để cho Lý Ngọc nếm thử một chút những thức ăn bình thường nhưng ngon miệng này.
Tài xế khổ sở nói: "Ngài đang mang thai, những thứ này không sạch sẽ, hơn nữa dầu mỡ, thiếu gia không cho ngài ăn."
"..."
Hắn nghiêng đầu, cụp mắt xuống, "Biết rồi, cậu tiếp tục lái đi."
Sau đó hắn mới biết tiệm thịt nướng trong trí nhớ kia đã đóng cửa. Mở ở B thành, tiền thuê mặt bằng đắt, lợi nhuận thấp. Rất nhiều thương gia vì kiếm tiền thường cắt xén nguyên liệu nấu ăn, ông chủ của tiệm này giữ vững, vẫn lựa chọn nguyên liệu tốt, dĩ nhiên không trụ được. Rất giống hắn. Hắn cũng muốn làm tốt, hắn đã rất cố gắng, tại sao cứ khó khăn như vậy? Làm sao con mẹ nó cứ khó khăn như vậy!
"Không chỉ là ăn uống, tất cả mọi thứ đều bát nháo. Những tiệm hot trên mạng vừa đắt lại khó ăn không ngừng chèn ép không gian sinh tồn của những tiệm cũ dựa vào tay nghề và mùi vị để hấp dẫn khách hàng, đại khái chính là tiền xấu đuổi tiền tốt đi."
Hà Cố khẩn trương nhìn về phía quý cô bên cạnh, rất sợ cô kích động một cái lại tạt ly rượu trên tay lên người mình. Danh tiếng Tam tiểu thư Thiệu gia như sấm bên tai, sự giận dỗi của vị Alpha xinh đẹp không thể tả này khiến cho một nhóm người tương đối né xa.
"Thiệu công tử hôm nay không đến sao?"
"Nó ở nhà với vợ con rồi." Thiệu Nặc mang giày cao gót mười mấy centimet, so với Hà Cố còn cao hơn, cô nhìn vòng quanh một vòng, giọng khó chịu, "Sao không thấy Giản Tùy Anh? Bổn tiểu thư còn muốn chất vấn hắn đây." Năm đó ba cô ngại cô ở nhà làm phiền, an bài cô coi mắt, cô không muốn, vì vậy đánh lệch chủ ý tìm bạn tốt của em trai — chính là Giản Tùy Anh vẫn đang độc thân, để cho hắn giả làm bạn trai cô. Bất kể cô nói bao nhiêu điểm tốt, Giản Tùy Anh cũng không làm. Cô còn tưởng rằng Giản Tùy Anh là bởi vì hai người bọn họ đều là Alpha, không nghĩ tới người này đã sớm có người trong lòng.
Hà Cố không biết nên nói như thế nào, anh không có cách nào tiết lộ tình huống của Giản Tùy Anh, hơn nữa, ước chừng ở chung với Thiệu Nặc chưa tới một phút, anh đã muốn hô cứu mạng.
Thiệu Nặc hôm nay tâm tình không tốt, cô mới vừa cãi nhau với bạn trai, vừa vặn nơi này có một người lắng nghe miễn phí, vì vậy Hà Cố liền thảm."Cố tổng nhà các anh có định hạ thủ với cục văn hóa bên kia không? Để cho anh ta mau sửa một chút cái thị trường nát này đi. Nhìn phim trên tivi kìa, diễn viên muốn kỹ thuật diễn không có kỹ thuật diễn, muốn sắc đẹp không có sắc đẹp, hoặc là toàn là một đám minh tinh lưu lượng. Khu bình luận tất cả đều là người ái mộ rỗng tuếch, chấm điểm làm giả số liệu, không biết còn tưởng rằng xem rất hay, chọt vào một tập thiếu chút nữa ngủ mất. Nhìn tiểu thuyết đi, trên bảng danh sách đều là cái quỷ gì? Toàn một kiểu hai nhân vật thiết lập thập toàn thập mỹ, nói một đống lời yêu đương cũ rích. Nội dung thì trống rỗng, chỉ dùng "dao bọc đường" đã có thể khái quát. Ừm, còn có người bỏ tiền mua lên bảng, quá đủ luôn, có lúc thật muốn gọi cho bọn họ để khiếu nại lừa dối người tiêu thụ. Tôi muốn hỏi vị đại tỷ này mặt dày bao nhiêu, viết thành như vậy còn dám mua nhiệt độ, đồ chơi kia treo ở trên bảng danh sách không cảm thấy mất mặt sao?"
Nói tới chỗ này Thiệu Nặc trợn trắng mắt, "Còn có người nào đó tạo nên cái gì cô gái học sinh trung học đệ nhất cấp thiên tài, cô nhãi này viết toàn là ngôn ngữ mạng, xấu hổ tới nỗi tôi đọc mà chân tay co quắp luôn. Chưa tới hai ngàn chữ mà lỗi chính tả cả đống, dấu chấm dấu phẩy không phân rõ, thành ngữ dùng loạn xạ, lòng tôn trọng ngôn ngữ cơ bản nhất cũng không có, ngay cả một đoạn văn có chút logic cũng viết không ra, chỉ biết ráp mấy cảnh lại. Người tung hô cô ta một câu "Bà bà", "bà bà", đầu óc cô ta thì không tỉnh táo, cứ tưởng thật, cảm thấy tự có tư cách làm cha mẹ người khác, mang fan não tàn của mình quơ tay múa chân đi công kích người khác. Hứ, không biết lượng sức mình."
"Tôi tôn trọng sự đa dạng của loài người, nhưng người bạn nhỏ này rốt cuộc là có bao nhiêu dũng khí và tự tin, cảm thấy mình lợi hại hơn người khác? Bây giờ ngưỡng cửa làm 'Bà bà ' thấp như vậy sao? Người bạn nhỏ có thể đi học cho giỏi không? Có lúc thật vì tương lai nước nhà cảm thấy lo lắng, những thứ này nhìn nhiều thật sự sẽ không làm mình bại não à?"
Thiệu Tam tiểu thư là một người tính khí tương đối không tốt, ở trên mạng vô tình gặp phải chuyện ngu ngốc gì thì thường đối đáp lại. Có một lần phát hiện người cãi nhau với mình là một đứa lớp chín, nhất thời cảm thấy mình cũng là một tên ngốc. "Nếu như mỗi một lời ngu ngốc đều sáng lên, thành phố của chúng ta hẳn sẽ giống như tinh không mênh mông, xinh đẹp đi."
"Ngài có nghĩ tới hay không, " Hà Cố thở dài, "Số lớn như vậy tồn tại là bởi vì bọn họ có thị trường. Vốn liếng vận hành, văn hóa đọc thấp, người sử dụng mạng nhỏ tuổi, còn có những câu chuyện nghiêm túc sẽ không ai xem, chăm chỉ quay phim chỉ cần thiếu tuyên truyền hoặc là không có minh tinh nổi tiếng gia nhập, định trước sẽ flop. Ngược lại những thứ nhạy cảm càng ngày càng được hoan nghênh. Mà người phía trên bất kể những thứ này, bọn họ sẽ chỉ thấy lợi ích cùng số liệu sau lưng."
Thiệu Nặc nghe ra lời nói bóng gió, "Phụ tá Hà, anh đi thẳng vào vấn đề đi."
Hà Cố nghiêm túc nhìn về phía cô, "Tôi hy vọng ngài có thể chi trì chúng tôi. Thật ra thì bây giờ có rất nhiều đạo diễn Omega muốn làm ra một tác phẩm tốt, nhưng cục văn hóa không cho bọn họ quyền hạn. Còn có một số Omega muốn đi học, khát vọng kiến thức, mà điều kiện không cho phép, nhà họ chỉ biết xem bọn họ là công cụ sinh sản. Bây giờ không khí của xã hội chính là ở giá trị quan của truyền thông, giải trí đến chết, dựa vào đường ngang ngõ tắt đi đường tắt vĩnh viễn hữu dụng hơn so với chân đạp đất. Một số người hoàn toàn lãng phí cơ hội quốc gia cho bọn họ. Cố tổng là nghị viên Omega đầu tiên, nhưng tôi hy vọng tuyệt đối không phải người cuối cùng."
Thiệu Nặc cười, lúm đồng tiền như hoa, hồn nhiên mà nói ra thực tế tàn khốc."Phụ tá Hà, anh nói đều đúng, tôi cũng đồng tình với những Omega kia. Thế nhưng đồng tình thì đồng tình, tôi sẽ không đầu tư cho một hạng mục không thu lại gì. Mấy thập niên rồi, địa vị của Omega đều không thay đổi, một Cố Thanh Bùi có thể thay đổi cục diện này ư? Huống chi tôi là người Thiệu gia. Em trai tôi trẻ tuổi khí thịnh, có thể vì nghĩa khí làm việc, nhưng nó ước chừng cũng chỉ đại biểu chính nó. Tôi muốn nhìn thấy thứ thu về khi đầu tư cho bọn anh kìa, dẫu sao ủng hộ Cố Thanh Bùi chính là chống đối với những gia tộc khác. Đúng rồi, anh và vị nhà văn tên Chu Tường kia quan hệ không tệ chứ?"
Hà Cố sững sốt, kịp phản ứng lập tức hỏi: "Chu Tường làm sao?"
"Anh không biết?" Thiệu Nặc có chút khá bất ngờ, "Cũng không biết là ăn theo nhiệt độ của Cố Thanh Bùi không, hôm nay Uông Vũ Đông cũng tổ chức họp báo, muốn Chu Tường cho một câu trả lời hợp lý." Nhìn thần sắc Hà Cố khó coi, Thiệu Nặc nhíu mày, "Anh tốt nhất là liên lạc với Chu Tường đi, nếu Chu Tường không đi buổi họp báo, chính là anh ta chột dạ, tội danh sao chép liền xác thực, Uông Vũ Đông không chiến mà thắng. Dẫu sao thời đại bây giờ, dư luận không cần chứng cứ, bên nào lớn tiếng thì bên đó chính là thắng lợi. Coi như cuối cùng tòa án có xử Uông Vũ Đông thua, Chu Tường cả đời cũng rửa không sạch cái tội danh này."
Hà Cố mau chóng gọi điện cho Chu Tường, gọi cả chục cuộc, điện thoại của Chu Tường đều là tắt máy. Sắc mặt anh trắng bệch, thời khắc trọng yếu như vậy, điện thoại của Chu Tường lại tắt máy!
Thiệu Nặc tiếc nuối, "Mặc dù tôi cảm thấy Chu Tường sao chép hoàn toàn là lời nói vô căn cứ, tiểu thuyết của anh ta và Uông Vũ Đông đồng thời dùng hình ảnh "Hoa hồng đỏ", Uông Vũ Đông liền nói anh ta sao chép. Nhưng không ngăn được bên Uông Vũ Đông có nhiều người, hắn ở văn đàn có thế lực của mình, tác giả quan hệ tốt với hắn cũng nhiều, còn ôm đùi Yến gia, Uông Vũ Đông lại giỏi mua thủy quân. Ai sẽ thấy sự trong sạch của Chu Tường? Lần này, anh ta rất khó xoay mình."
Bài diễn giảng của Cố Thanh Bùi đã hung hăng giáng một cái tát vào tất cả những người đang chờ nhìn chuyện tiếu lâm của anh. Phóng viên thu hồi cười đùa cợt nhã, bọn họ biết Cố Thanh Bùi có thể đi đến bây giờ, anh tự có bản lĩnh của mình.
"AO bình quyền là chuyện nực cười nhất tôi từng nghe, " một vị phóng viên nói, "Thế giới do ABO tạo thành, vậy thì mỗi người bọn họ đều có vai trò của mình, ngài như vậy há chẳng phải là không tuân theo tự nhiên?"
Cố Thanh Bùi cười nhạt, "Loài người mới bắt đầu cũng là do người vượn phát triển thành, tổ tiên của chúng ta cũng không thuận theo tự nhiên cam nguyện làm con khỉ. Chỉ có dã thú mới có chế độ một chồng nhiều vợ, cũng chỉ có dã thú mới có thể vì thỏa mãn sinh lý mà bóp chết tiến bộ của xã hội. Loài người không như vậy. Từ xưa đến nay, loại bất bình đẳng này đưa tới vô số người ngẫm lại, phê phán. Ngài có thể cảm thấy xã hội này hẳn là theo trật tự của dã thú, nhưng ngài cười nhạo nghi ngờ quy tắc loài người, chỉ sẽ bộc lộ kiến thức nông cạn của ngài."
...
"Cố Thanh Bùi có chút bản lĩnh đấy." Lý Huyền liếc nhìn em trai mất hồn mất vía, cau mày, "Lên tinh thần đi! Hôm nay người quan trọng đều sẽ tới, nhà chúng ta không so được với trước kia, em như vậy há chẳng phải là để cho bọn họ nhìn thấy mà cười nhạo à!"
Lý Ngọc yên lặng không nói, Lý Huyền biết tâm tư của cậu đều đặt ở trên người Giản Tùy Anh, trong lòng giận, càng oán Giản Tùy Anh. Vừa nghĩ tới trong hình là dáng vẻ thân mật của Giản Tùy Anh và Cố Thanh Bùi, lại liên tưởng đến tình sử hỗn loạn của hắn, anh nổi cơn giận dữ, chỉ cảm thấy dơ bẩn. Giản Tùy Anh biến em trai mình hoàn toàn thành một người khác, sau khi đầu độc xong lại tàn nhẫn hành hạ cậu. Nếu không phải Lý Ngọc liều sống liều chết đều phải là hắn, trong bụng Giản Tùy Anh lại có cháu của Lý gia, anh nhất định để cho Giản Tùy Anh chết không được tử tế. Lý Huyền lạnh lùng nói: "Em tự thu xếp ổn thỏa đi!"
Lý Ngọc tựa vào trên vách tường, nhìn chằm chằm đèn thủy tinh xa xa. Tam tiểu thư Thiệu gia và bạn trai cô đang tranh chấp gì đó, bạn trai cô đưa hộp giữ ấm cho cô, ủy khuất nói: "Cơm anh làm, em đều không ăn."
"Anh làm có ngon như đầu bếp Michelin không?"
"Đầu bếp Michenlin đâu có hiểu khẩu vị của em như anh..."
Suy nghĩ của Lý Ngọc trôi về mấy năm trước. Giản Tùy Anh có lúc sẽ đến công ty cậu đưa cơm cho cậu, mỹ kỳ danh viết: "Thức ăn ở nhà ăn không ngon như nhà làm." Rõ ràng là bà vú làm cơm, Giản Tùy Anh cũng có thể có lý chẳng sợ đòi phí khổ cực."Em hôn anh một chút, anh miễn cưỡng tiếp nhận."
Lý Ngọc buồn cười, bất đắc dĩ hôn một cái lên má Giản Tùy Anh, Giản Tùy Anh cười hì hì mở hộp ra. Mấy tầng liền chỉ có tầng dưới đáy là trống không, Giản Tùy Anh nhìn ra nghi ngờ của cậu, nháy mắt mấy cái, thần thần bí bí nói: "Đây là đồ ngọt tráng miệng sau khi ăn."
"Đồ ngọt nào đâu?"
Giản Tùy Anh chỉ mình, "Anh nè." Vừa nói liền ở bên tai cậu thổi khí, "Bảo bối, bên trong âu phục, anh cái gì cũng không mặc."
Cậu ôm vòng eo mềm dẻo của Giản Tùy Anh, kìm lòng không đặng hôn lên.
Giản Tùy Anh cũng không biết từ nơi nào xem được mấy câu thơ tình, một câu lại một câu."Anh đem tất cả linh hồn mình đều để lại cho em, kể cả nó dở hơi, hờn dỗi, lúc sáng lúc tối, một ngàn tám trăm loại thói hư tật xấu. Anh có lúc rất đáng ghét, chỉ có một điều tốt, chính là yêu em."
"Anh thích em, nếu như em không nguyện ý, anh liền vĩnh viễn tương tư."
"Thân ái Tiểu Ngọc Ngọc, chúc em hôm nay vui vẻ, vui vẻ ngày mai của em anh sẽ giữ lại ngày mai tiếp tục chúc."
Năm đó cậu cảm thấy đó là cuộc sống hết sức bình thường, cuối cùng bây giờ lại ngày nhớ đêm mong. Hôm nay cậu chỉ muốn Giản Tùy Anh cười một chút với mình, lưu manh nói một tiếng "Tiểu Lý Tử" .
"Lý Ngọc, Lý Ngọc..." Hồi tưởng của Lý Ngọc bị cắt đứt, cậu lạnh lùng nhìn về gã trai trước mặt.
Gã trai hơn ba mươi tuổi, một bộ dáng vẻ khiếp đảm, gượng ép, giống như một con thỏ trắng vô tội. Lý Ngọc nhận ra y, đây là một người bà con xa của mình, cùng Lý gia quan hệ rất xa, nhưng luôn nói với người khác y là anh họ của Lý Ngọc. Lý Ngọc lười quản, mấy năm gần đây y càng càn rỡ lộ liễu.
Gã trai nhìn dung mạo tinh xảo của Lý Ngọc, mặt có chút đỏ, đồng thời sinh ra mãnh liệt căm ghét đối với sự chiếm hữu của Lý Ngọc với Giản Tùy Anh. "Tại sao không nhìn thấy Giản đại thiếu gia vậy?"
Lý Ngọc lạnh lùng nhìn xem y muốn diễn trò gì. Gã trai làm bộ như lơ đãng nhắc tới scandal của Cố Thanh Bùi, đồng thời lại bất bình giùm cậu, chỉ trích Giản Tùy Anh không thủ đạo vợ chồng, "Lý Ngọc, tôi cảm thấy cậu xứng đáng với người tốt hơn." Y nhu nhu nhược nhược, nhìn chăm chú Lý Ngọc, nhưng không biết Lý Ngọc ghét nhất là cái dáng vẻ con thỏ nhỏ này của y. Lý Ngọc trong nháy mắt nhớ tới mấy con vịt mà Giản Tùy Anh từng ngủ qua, còn có Giản Tùy Lâm luôn giả bộ vô tội, trong lòng muốn nôn mửa. Cậu biết người đàn ông này đang chủ ý làm gì, lãnh khốc nói: "Anh ấy không xứng? Anh xứng chắc? Anh thật là đề cao mình."
Sắc mặt tiểu bạch thỏ chỉ một thoáng ảm đạm, Lý Ngọc lạnh lùng đi qua người y, "Vợ tôi là người thế nào tôi rõ ràng nhất, còn để cho tôi nghe mấy lời nói xấu anh ấy từ miệng mấy người, tôi sẽ khâu miệng mấy người lại." Ánh mắt Lý Ngọc giống như nhìn người chết, "Còn nữa, mời anh sau này không nên nói với người khác anh là anh họ tôi, không phải tùy tiện người nào họ Lý cũng có tư cách là người Lý gia."
Cậu châm chọc xong, trong lòng vẫn có lấn cấn. Cậu nhớ tới những người nhà mình. Trong quá khứ, những người đó cũng là ngoài sáng trong tối giễu cợt Giản Tùy Anh như vậy, cậu lại không một lần ngăn lại, thậm chí u ám nghĩ: Nếu người nhà cậu đều không thích Giản Tùy Anh, Giản Tùy Anh cũng chỉ có thể dựa vào cậu. Cậu muốn đem tất cả người quan tâm Giản Tùy Anh bài trừ ở ngoài, để cho thế giới của Giản Tùy Anh chỉ có một mình cậu. Bây giờ nghĩ lại, bởi vì sự ích kỷ của cậu, Giản Tùy Anh bị bao nhiêu tổn thương. Mặt cậu đầy vẻ thê lương, trong lúc nhất thời tim giống như bị đục một lỗ lớn, gió lạnh từ bên ngoài tràn vào.
Phòng hội nghị cách vách đột nhiên vang lên tiếng huyên náo sôi trào, cậu nghi ngờ nhìn, Lý Huyền xanh mặt vội vã chạy tới, "Xảy ra chuyện rồi."
Tim cậu thắt một cái, "Chuyện gì vậy?"
"Cố Thanh Bùi ở bên trong đột nhiên phát tình, cửa phòng họp khóa lại không mở ra."
"Tại sao anh ta lại đột nhiên phát tình? !"
Lý Huyền bể đầu sứt trán, "Đang tra, bây giờ quan trọng nhất là phải mở cửa ra!"
Giản Tùy Anh còn chưa từ nỗi đau buồn to lớn khi em trai qua đời tỉnh lại, có người đã gọi điện tới. Màn hình hiện là Hà Cố. Hắn đỡ bụng càng ngày càng đau, miễn cưỡng ngồi dậy, ấn nút tiếp nghe. Hà Cố lòng như lửa đốt, "Giản tổng, Cố tổng mới rồi có liên lạc với ngài không?"
"Không có, Thanh Bùi xảy ra chuyện gì?" Hắn nhớ địa điểm Cố Thanh Bùi diễn giảng là ở Lý gia, nghĩ đến thái độ của Lý gia đối với Cố Thanh Bùi, hắn không tự chủ được nắm chặt điện thoại.
Hà Cố lo âu nói: "Cố tổng gọi điện thoại cho tôi, tôi không thấy..." Anh đột nhiên nghĩ tới Giản Tùy Anh đang mang thai không thể chịu kích thích, liền chuyển giọng, "Anh ấy không mang theo một văn kiện quan trọng, thật xin lỗi đã quấy rầy ngài, Giản tổng."
Giản Tùy Anh nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi kết thúc, luôn cảm thấy Hà Cố đang giấu giếm gì đó. Một giây kế tiếp, một người xa lạ gọi điện thoại tới, thanh âm kia có chút quen tai, hắn nhất thời không nhớ nổi là ai. Giọng gã đàn ông rất kỳ quái, vừa hưng phấn lại cổ quái, mang theo ác ý kịch liệt.
"Giản Tùy Anh, anh và Cố Thanh Bùi là bạn tốt đúng không? Anh có biết hắn phát tình trước mặt mọi người chưa? Bây giờ cùng một phòng toàn Alpha giam chung một chỗ, hắn hình như còn chưa bị ký hiệu ấy nhỉ? A, lần này tốt rồi, đồ đê tiện này có thể thỏa mãn rồi."
Người giúp việc nghe được tiếng động trong phòng khách, vội vàng chạy đến nhìn, một màn trước mắt khiến cho hai chân cô như nhũn ra trong nháy mắt. Người mà cô có nhiệm vụ chăm sóc- Lý phu nhân đang té xỉu dưới đất, thảm nhung trắng như tuyết bị máu nhuộm đỏ một mảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top