18.2
Thân thể Giản Tùy Anh vốn không có khí lực, toàn dựa vào Lý Ngọc ôm, tay của Lý Ngọc vừa buông lỏng, hắn liền ngã xuống giường, một lúc lâu mới đỡ giường ngồi dậy. Lý Ngọc ở bên cạnh mặt lạnh nhìn, không có một chút ý giúp đỡ nào. Cuối cùng thấy Giản Tùy Anh mặt mày nhợt nhạt, Lý Ngọc vẫn mềm lòng, dẫu sao không bao lâu trước lúc Giản Tùy Anh ngủ mê man cậu đã phát tiết nhiều lần. Cậu ôm ngang người đàn ông đang vùng vẫy chống cự lên, đi xuống phòng ăn dưới lầu.
"Tôi muốn vào phòng tắm." Giản Tùy Anh nghiêng đầu qua không nhìn Lý Ngọc, nơi đó của hắn dính ướt, rất không thoải mái.
"Cứ giữ như vậy." Lý Ngọc lãnh khốc nói, "Giữ như vậy đến tối mới được tẩy rửa. Anh trước kia không phải rất thích ăn đồ của tôi sao? Không ăn lâu một chút, làm sao có thai được?"
Giản Tùy Anh mặt đầy khuất nhục cùng hận ý. Lý Ngọc làm như không thấy.
"Ăn nhiều một chút, đã lấy hết xương rồi, " Lý Ngọc gắp cá bỏ vào chén Giản Tùy Anh, cậu sờ cổ tay của Omega, "Anh bây giờ quá gầy."
Giản Tùy Anh mặt không thay đổi gắp từng miếng từng miếng thức ăn trong chén cho vào miệng, máy móc nuốt xuống. Cá hấp rất ngon, mùi vị tươi ngọt được giữ lại trọn ven trong thịt cá, thế nhưng hắn chỉ nếm được một miệng đắng ngắt.
Buổi tối, hắn bị mang về phòng ngủ, hắn biết ác mộng của mình đã bắt đầu.
"Tùy Anh, anh thơm quá. . ." Lý Ngọc một bên vừa hôn hắn, một bên vừa giúp hắn tắm. Lý Ngọc không nghĩ làm ở trong phòng tắm, giúp hắn dọn dẹp xong sạch sẽ gọn gàng, cậu cầm khăn tắm bọc lấy hắn ôm đến trên giường.
Trên mặt hắn không nhìn ra được cảm xúc gì, "Cậu không phải buổi sáng mới làm xong sao?"
"Vừa nhìn thấy anh, em liền không nhịn được, " Lý Ngọc lấy ngón tay vén mấy cọng tóc mái của hắn, "Thiếu hơn nửa năm, phải thật tốt bù lại. Chúng ta chơi trò chơi đi."
Lý Ngọc thành công kéo sự chú ý của hắn trở về, tay hắn nắm chặt gối, không đáp lại Lý Ngọc. Hắn có trực giác Lý Ngọc sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn, nợ nửa năm này người đàn ông máu lạnh lòng dạ độc ác như vậy sẽ nhớ rất lâu, sẽ đòi lại từng khoản, từng khoản một.
Lý Ngọc rút ra hoa hồng trong bình hoa, gai của chúng đã bị gọt sạch, trơn nhẵn bóng loáng. Hoa hồng trong phòng ngủ đã không có gai, cậu lúc nào mới có thể gọt sạch sẽ gai đóa hoa hồng người kia của mình, để hắn trở nên chỉ biết nhìn thấy một mình mình đây. Cậu muốn cố gắng một chút nữa, cậu là một thợ săn kiên nhẫn. Cậu cắt một cành hoa, nhìn Giản Tùy Anh đang cố làm ra vẻ bình tĩnh nhưng thật ra lồng ngực phập phồng đã bán đứng hắn."Trò chơi này rất đơn giản. Tối nay chúng ta chỉ làm một lần, trong thời gian đó anh phải luôn cắn đóa hoa này, nếu để cho nó rớt xuống một lần, sẽ làm thêm một lần. Như thế nào, quy tắc đơn giản chứ?"
Giản Tùy Anh hờ hững, "Tôi có quyền cự tuyệt không?"
Lý Ngọc hôn khóe miệng hắn, "Không có, nhưng anh có thể cầu xin tôi, nói mấy lời dễ nghe ấy, đây là thứ trước kia anh am hiểu nhất mà. Dỗ tôi vui vẻ đi, hôm nay tôi sẽ bỏ qua cho anh."
Giản Tùy Anh quay mặt qua bên kia, yên lặng, cho thấy thái độ.
"Xem ra anh muốn chơi trò này, " Lý Ngọc cởi áo ngủ của Giản Tùy Anh, để cho Omega của mình cắn hoa hồng, "Vậy bây giờ hãy bắt đầu đi."
Lý Ngọc là cố ý, Giản Tùy Anh chỉ mấy phút sau khi trò chơi bắt đầu đã biết, Lý Ngọc cho hắn hy vọng, đồng thời lại dùng tầng hy vọng này ép hắn đến một tầng tuyệt vọng sâu hơn. Lý Ngọc là một thợ săn ưu tú, cậu biết làm sao để cho con mồi của mình đau khổ trong hy vọng.
Lý Ngọc vẫn luôn dùng một góc độ đã tính toán đâm vào vị trí hắn mẫn cảm nhất, được một lúc hắn đã không chịu nổi, nhưng hắn còn chưa muốn ở trước mặt Lý Ngọc nhận thua. Hắn cắn chặt hàm răng, ngậm chắc đóa hoa trong miệng, nuốt xuống tiếng kêu đã muốn bật ra.
Lý Ngọc thưởng thức dáng vẻ giãy giụa của vợ, khuôn mặt anh tuấn xinh đẹp kia đong đầy xuân triều, rõ ràng không kiên trì nổi vẫn không khuất phục, khiến cho người không nhịn được đi chinh phục. Thật đẹp, Lý Ngọc dâng lên một cổ cảm xúc biến thái muốn bạo ngược, chỉ có phá hủy người như vậy mới có thể khiến cho cậu thỏa mãn. Một lát sau, cậu chơi đủ rồi mới phóng thích tin tức tố ra, đồng thời nặng nề đỉnh về phía trước, đụng đến Giản Tùy Anh bắn ra. Người phía dưới lập tức quân lính tan rã, nhả hoa hồng đang ngậm trong miệng, thét lên.
Trò chơi này ngay từ đầu đã không thể nói là công bằng, Alpha chính là sinh vật tồi tệ như vậy, lấy hành hạ trêu đùa Omega của bọn họ làm thú vui.
Lý Ngọc hôn lên vầng trán mướt mồ hôi của Giản Tùy Anh, "Anh thua rồi."
Giản Tùy Anh mở cặp mắt trống rỗng, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, dần dần mơ hồ không thấy rõ sự vật.
Một vòng mới lại bắt đầu, Giản Tùy Anh giống như mất đi tất cả tri giác, chẳng qua là thỉnh thoảng từ trong cổ họng phát ra một chút thanh âm. Hắn rất muốn bất tỉnh, hoặc là mệt đến ngủ, nhưng mà Lý Ngọc ra lệnh cho hắn phải giữ tỉnh táo, không cho phép phản kháng, cảm thụ tất cả những thứ mà cậu mang đến cho hắn. Mùi thơm tuyết tùng trôi lững lờ ở chóp mũi hắn, tiến vào đầu óc hắn. Ý thức hắn mệt mỏi không chịu nổi, nhưng thân thể lại nhiệt liệt đáp lại Alpha của mình. Hắn không biết Lý Ngọc từ đâu có nhiều tinh lực như vậy, lâu đến giống như là đã qua một thế kỷ, Lý Ngọc vẫn còn tiếp tục. Về sau, hắn đã mệt đến giống như một con rối, mặc cho Lý Ngọc định đoạt, cổ họng không thể phát ra thanh âm nào.
"Giản ca, em nhớ anh trước kia trốn học giờ sinh lý, " Lý Ngọc để cho cánh tay Giản Tùy Anh khoác lên trên vai mình, lại đem cặp chân dài kia của vợ vòng ở ngang hông, hai người dính chung một chỗ thật chặt chẽ." Cái này không tốt đâu, người Lý gia chúng ta không thể cúp học, em tới giúp anh học bù."
Lý Ngọc đụng vào khoang sinh sản của Giản Tùy Anh, cậu đã thành công đi vào, thân thể Giản Tùy Anh nhiệt tình hoan nghênh cậu, "Anh bây giờ là Omega, không thể rời bỏ em là rất bình thường, thân thể của anh vốn chính là vì em phục vụ. Chỉ cần anh ngoan ngoãn nghe lời, kỳ phát tình cũng không khó chịu đựng, em sẽ khiến cho anh cảm nhận được chuyện vui sướng nhất trên thế giới. Tuyến lệ của anh so với trước đây đã phát triển hơn nhiều, trở nên nhạy cảm hơn, đây đều là đặc thù của Omega. Này là chuyện tốt, cho thấy anh đã biến đổi hoàn thiện. Tùy Anh, dáng vẻ anh khóc rất đẹp, không cho phép anh chịu đựng, khóc lên cho em nhìn đi." Cậu dẫn dắt cánh tay vô lực của Giản Tùy Anh sờ nơi bụng hắn, "Bây giờ em đang ở bên trong anh, anh cảm nhận được không? Nơi này rất nhanh sẽ có cục cưng của chúng ta, tiếp theo anh phải học tập làm sao để làm một người mẹ đủ tư cách."
Lý Ngọc nâng lên khuôn mặt rũ xuống của Giản Tùy Anh, nhìn chằm chằm cặp mắt mờ sương của hắn, "Anh hãy chấp nhận thân thể của mình đi. Thân thể anh là một tòa bảo tàng, chúng ta sẽ cùng nhau khai mở nó."
"Hôm nay anh vất vả rồi, " cậu dịu dàng sờ mặt Giản Tùy Anh, bụng của Giản Tùy Anh đã có chút nhô lên, bên trong tất cả đều là đồ của cậu, giống như đã hoài thai vậy. Lý Ngọc vô cùng hài lòng, "Anh có thể nghỉ ngơi rồi, ngày mai chúng ta tiếp tục."
Nghe chỉ thị của cậu, Giản Tùy Anh cuối cùng cũng hôn mê như nguyện. Lúc bóng tối ập tới, hắn cảm thấy hạnh phúc từ trong thâm tâm.
Lý Ngọc giống như chơi ghiền trò chơi giờ học sinh lý của bọn họ, cậu đóng vai nhân vật người thầy, Giản Tùy Anh là học sinh hư của cậu. Cậu một mặt làm Giản Tùy Anh, một mặt ép Giản Tùy Anh trả lời câu hỏi của mình, nếu Giản Tùy Anh không đáp được hoặc là bởi vì xấu hổ không nói lời nào, sẽ bị trừng phạt thêm.
Giản Tùy Anh không biết loại cuộc sống này lúc nào đến điểm cuối, Lý Ngọc ngược lại làm không biết mệt, cậu ôm cực lớn vui thú đối với cuộc sống chung đụng cùng Giản Tùy Anh. Đúng như cậu nói, Giản Tùy Anh là một tòa bảo tàng, cậu có vô cùng vô tận tinh lực đi đào. Có lúc Lý Ngọc sẽ nghe thanh âm yếu ớt của Giản Tùy Anh nói: "Đau quá."
Lý Ngọc hôn vợ mình, "Anh lại nói dối, sao lại đau được. Chúng ta rõ ràng phù hợp như vậy, anh bây giờ hẳn đang thoải mái nhất."
Giản Tùy Anh mê mang nhìn trần nhà, Lý Ngọc nói không sai, thân thể hắn nói cho hắn bây giờ rất thoải mái, thế nhưng hắn tại sao cảm thấy một trận lại một trận đau đớn? Hắn cẩn thận suy nghĩ rất lâu, cũng không ra được kết luận.
Giản Tùy Anh cho là cuộc sống như thế sẽ kéo dài rất lâu, hắn đang đợi Lý Ngọc chán hắn, không nghĩ tới người đầu tiên đánh vỡ sự bế tắc này lại chính là hắn. Ngày nào đó, hắn nhìn thấy trên báo nói nội bộ tập đoàn Giản thị xảy ra vấn đề, vốn liếng đứt gãy, cổ phiếu lao dốc, phải bị Lý thị thu mua. Hắn cầm tờ báo vọt vào thư phòng. Lý Ngọc cố ý đặt báo ở trên bàn, chính là chờ hắn không kiên nhẫn trước.
"Đây là chuyện gì?" Hắn túm lấy cổ áo Lý Ngọc.
Lý Ngọc dễ dàng đẩy hắn ra, "Anh có phải muốn em cho anh thêm giờ học lễ nghi?"
Giản Tùy Anh xanh cả mặt, đưa tay run rẩy chỉ Lý Ngọc, "Lý Ngọc! Tên khốn nhà mày, mày dám ra tay với Giản gia, lão tử sẽ không bỏ qua cho mày!"
Lý Ngọc cau mày vì giọng điệu thô lỗ của hắn. Giản Tùy Anh từ lúc nào lại biến thành tính khí muốn nói cái gì thì nói như trước đây? Bây giờ đã là Omega rồi, có Omega nào lại có bộ dáng giống hắn chứ, sau này làm sao làm gương cho đứa trẻ của bọn họ được?
Lý Ngọc nắm được cằm Giản Tùy Anh, "Anh có tư cách gì quản tôi làm gì với Giản gia? Nhớ lấy thân phận của anh, anh bây giờ là người Lý gia. Nói cho anh cũng được, tôi từ đầu đã lên kế hoạch thu mua Giản thị, nếu không cũng sẽ không tới công ty anh thực tập." Cậu không hiểu nhìn Giản Tùy Anh kích động dị thường, "Anh ở Giản gia cũng không có được cái gì, ông nội anh đã qua đời, sau khi thu mua, Giản thị đổi tên ở dưới trướng Lý thị tôi còn có thể để cho anh quản lý. . ."
Giản Tùy Anh cảm thấy tất cả hô hấp của mình đều ở đây đau đớn, hắn thét chói tai: "Cút! Giản Tùy Anh tao đời này sai lầm lớn nhất chính là đụng phải mày! Tao mắt mù mới có thể vừa ý súc sinh mặt người dạ thú như mày!"
"Anh bảo ai cút? Cả người anh đều là của tôi! Tất cả của anh đều là của tôi!" Lý Ngọc gắt gao đè cánh tay hắn, kéo rách quần áo ngủ của hắn, cắn lấy môi hắn, "Anh có phải lại có sức lực rồi không? Vậy thì thật là tốt, chúng ta học sớm một chút, hôm nay là giờ học lễ nghi."
Lý Ngọc nhìn Giản Tùy Anh bị cậu nhất thời không nặng nhẹ làm bất tỉnh mà ảo não. Cậu và Giản Tùy Anh đang chuẩn bị mang thai, bác sĩ nói vợ chồng bọn họ đang lúc làm loại chuyện đó không thể không biết tiết chế, hôm nay cậu quả thật mất khống chế. Cậu cảm thấy Giản Tùy Anh bây giờ quá mức xa lạ, hai năm trước người cưng chiều cung phụng cậu, nâng cậu trên tay đặt cậu ở đầu tim mới là Giản Tùy Anh. Cái người đã hại chết con bọn họ, mặt đầy cừu hận mắng cậu đuổi cậu, nói hối hận gặp cậu này là ai chứ? Cậu muốn uốn nắn sự sai lầm này, bất tri bất giác dùng sức cũng lớn một chút.
Lý Ngọc cong môi, lấy thuốc cao thoa lên môi và tuyến thể bị cắn phá của Giản Tùy Anh, cởi ra cà vạt trói hai tay hắn, lại gọi điện thoại cho bác sĩ qua kiểm tra thân thể túng dục quá độ.
Các người làm đều nghe thấy tiếng thét chói tai trước đó không lâu trong thư phòng, nay thấy Nhị thiếu gia ôm phu nhân hôn mê bất tỉnh đi ra, đều cúi đầu, không dám thở mạnh.
Giản Tùy Anh tỉnh lại, dùng sức nắm ra trải giường, không để cho mình bởi vì hận mà phát ra rên rỉ. Lần này hắn thật sự tứ cố vô thân, không người cứu được hắn. Hắn đột nhiên có loại xung động nghẹn ngào, Lý Ngọc nói hắn vẫn luôn gây thêm phiền toái cho người khác, cậu nói không sai. Những người đã cứu hắn, từ Thiệu Quần, Cố Thanh Bùi, Lê Sóc, đều bị thương tổn cấp độ khác nhau. Còn có vị hôn thê của Lý Huyền. . . Cô bé kia, hắn cũng không biết nàng bây giờ như thế nào, người Lý gia sẽ làm gì nàng?
So với Lý Ngọc đối với hắn làm những thứ chuyện không bằng cầm thú kia, hắn để ý hơn sự sống chết của Giản gia. Giản thị là ông nội để lại cho hắn, coi như hắn bây giờ không thuộc về Giản thị, Giản gia vẫn vĩnh viễn là nhà của hắn. Đồ của nhà bọn họ, dựa vào cái gì phải bị Lý gia dùng thủ đoạn hèn hạ lấy được? Chẳng qua là Lý Ngọc nhốt hắn ở nhà, hắn cái gì cũng không làm được. Hắn đột nhiên nghĩ tới Lý Ngọc nói với hắn: "Chỉ cần anh cúi đầu nhận sai, tôi liền tha thứ cho anh." Giọng điệu bố thí, cao cao tại thượng kia, giống như cậu nuôi một con chó, vui vẻ thì vỗ về một chút, bình thường hắn chính là một món đồ chơi vui thích của Lý Ngọc mà thôi.
Nhượng bộ, bao nhiêu người đã nói với hắn như vậy. Mẹ hắn trước kia sờ đầu hắn, nói: "Con đó, tính cách cũng giống mẹ, nếu như không quật cường như vậy sẽ có nhiều người yêu con hơn." Lúc hắn bị ba đánh nửa chết nửa sống vào bệnh viện, người đàn bà Triệu Nghiên kia giả mù sa mưa đến thăm hắn, khuyên hắn: "Cậu và ba cậu đều nhường một chút đi."
Giản Tùy Anh cắn bể môi, vết thương mới cùng vết thương cũ dung hợp thành một, truyền ra đau nhói, hắn tựa như không cảm thấy gì. Hắn biết con đường duy nhất trước mắt mình. Có lúc muốn đạt được tự do, phải cần dùng nhiều tự do hơn để đổi lấy. Một khi suy nghĩ ra điểm này, những tạp âm xầm xì bên tai hắn cũng biến mất.
Buổi tối, lúc Lý Ngọc tới xem hắn, hắn chủ động hôn lên. Lý Ngọc khiếp sợ nhìn hắn, tựa hồ không phản ứng kịp. Hắn lại hôn Lý Ngọc một chút.
Lý Ngọc không dám tin tưởng, nắm cánh tay hắn, "Giản ca. . . Anh. . ."
"Tiểu Lý Tử, chúng ta hòa được rồi." Mặc dù lòng đang rỉ máu, bên trong đã máu thịt mơ hồ, nhưng trên mặt hắn vẫn là nụ cười ôn nhu.
Lý Ngọc mở to hai mắt, hoài nghi mình nghe lầm, tiếng"Tiểu Lý Tử" kia đã biến mất ở trong thế giới của cậu rất lâu. Giản Tùy Anh kể từ lúc phá thai đã không còn gọi cậu là "Tiểu Lý Tử", đổi lấy là một tiếng "Lý Ngọc" lạnh như băng ."Anh, anh nói. . ."
"Chúng ta làm hòa, bắt đầu lại đi." Giản Tùy Anh nhấn mạnh một lần nữa.
"Anh biết anh làm sai rồi sao?" Lý Ngọc nhìn chằm chằm vào mắt Giản Tùy Anh, cậu phải nghe thấy câu nói mà mình muốn nghe nhất kia.
Giản Tùy Anh cụng trán với cậu, nhẹ giọng nói: "Anh sai rồi, anh biết anh rất có lỗi với em và đứa trẻ, em có thể tha thứ cho anh không? Cho anh một cơ hội bồi thường cho em." Sau khi nói ra những lời này, hắn như xử tử hình chính bản thân mình, đáy lòng có một xó xỉnh sụp đổ. Thế nhưng hắn vốn đã không còn dư lại mấy, vứt bỏ một chút nữa cũng không có vấn đề. Thế giới này, ai có thể tự lừa dối mình nhất, người đó là người có thể sống sung sướng nhất.
Lý Ngọc đột nhiên ôm lấy hắn, sử dụng sức lực toàn thân ôm chặt hắn, môi cậu run rẩy, thanh âm khàn khàn: " Được, em tha thứ cho anh, chúng ta bắt đầu lại đi, cả đời cũng không tách rời." Vòng vo một hồi lâu như vậy, bọn họ cuối cùng vẫn trở lại điểm khởi đầu.
Giản Tùy Anh bị Lý Ngọc ôm vào lòng, mặt đầy ẩn nhẫn, trong mắt trào ra cừu hận. Hắn muốn cho Lý Ngọc trả giá thật lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top