17.1

Ăn tết. Lúc còn chưa hoàn toàn phản ứng kịp, thời gian đã bất tri bất giác trôi qua hai tháng. Nhìn thấy tuyết rơi ngoài cửa sổ, Giản Tùy Anh mới ý thức được hắn rời khỏi Lý Ngọc đã nửa năm.


Lý Ngọc, lúc nhớ đến cái tên này hắn theo bản năng cúi người xuống, chống đỡ cơn đau tức nơi buồng tim truyền tới. Không có ai khác có thể để cho hắn cố gắng nỗ lực yêu như vậy, sau đó kết quả là táng gia bại sản. Hắn lần đầu tiên chân chính yêu, lần đầu tiên dè dặt đối với một người, lần đầu tiên trao thân, lần đầu tiên hôn môi, lần đầu tiên ôm ấp và nắm tay giữa người yêu... vô số lần đầu tiên, tất cả đều cho Lý Ngọc. Hắn quá tiện, cho dù Lý Ngọc đối với hắn làm nhiều chuyện quá đáng như vậy, hắn còn chưa hoàn toàn từ bỏ ý định đối với Lý Ngọc. Nhất là biết giữa bọn họ bởi vì hiểu lầm mà đi đến bây giờ, hắn lại sinh ra một chút xíu hy vọng đáng thương.


Có lẽ qua mấy năm nữa, sau khi giữa họ không còn quá nhiều chuyện bộn bề thế nữa, hắn có thể nói rõ ràng những hiểu lầm với Lý Ngọc. Hắn và Cung Ứng Huyền từng trò chuyện, Cung Ứng Huyền nói chỉ cần có tài liệu của Lạc Nhã Nhã, y có thể nghĩ biện pháp để cho hắn khôi phục trở về. Mặc dù khả năng cực kỳ nhỏ, nhưng có còn hơn không, điều này không nghi ngờ chút nào khiến hắn như bắt được một thanh gỗ nổi.


Còn hiện tại, tách ra là tốt nhất đối với hắn và Lý Ngọc. Hắn không có can đảm gặp lại Lý Ngọc. Lý Ngọc chỉ có một chút xíu tín nhiệm với hắn như vậy, hắn căn bản không dám vọng nghĩ đối phương sẽ tin tưởng cái gì. Hắn đã tiêu hao hết toàn bộ dũng khí trên người Lý Ngọc, sau khi bị đụng bể đầu chảy máu mới may mắn thấy được một mặt âm hiểm vô tình ẩn núp ở chỗ sâu nhất trong con người vị quý công tử này.


Lý Ngọc biến hắn thành bộ dáng không quả quyết như bây giờ, hắn luôn luôn dám yêu dám hận, trong tình cảm lúc nào lại do dự chứ, dáng vẻ mềm yếu như vậy chính hắn cũng cảm thấy chán ghét. Lý Ngọc phá hủy tự ái của hắn, để cho hắn mang thân thể này, vậy mà hắn vẫn còn niệm tưởng về tình yêu của họ. Hắn hận Lý Ngọc, hận đến cắn răng nghiến lợi, thế nhưng tình yêu đối với cậu cho tới bây giờ chưa từng dừng lại. Hắn đột nhiên cảm thấy choáng váng, trước mắt biến thành màu đen, bên trong thân thể truyền tới từng trận đau đớn khó mà tiếp nhận. Lại tới. Trừ kỳ phát tình lần sau so với lần trước càng thống khổ hơn, thân thể hắn thường xuyên phát sinh đau đớn. Hắn nhớ tới Lạc Nghệ nói với hắn: "Nếu như anh rời đi Lý Ngọc, anh càng ngày sẽ càng khó chịu đựng, đến cuối cùng sẽ sống không bằng chết."


Đáng sợ là hắn rõ ràng cảm nhận được sinh mạng mình từng ngày trôi qua giống như lá chuối tây không rơi rụng nhưng thối rữa dần. Thân thể hắn đang trừng phạt hắn. Gien của Omega đang dùng loại đau đớn xoắn tim này để phản kháng, thoát khỏi phần Alpha trong hắn. Nửa năm nay hắn chưa từng có một ngày an giấc, đau khổ tái diễn ngày đêm khiến cho hắn mất đi khái niệm thời gian. Hắn sợ thấy Lý Ngọc, sự tồn tại của Lý Ngọc sẽ khiến hắn một lần lại một lần nhận ra hắn đã trở thành một loài phụ thuộc. Thân thể Omega khiến cho hắn giống như... giống như một con chó đã bị chủ nhân thuần phục vậy. Chỉ cần Lý Ngọc lắc chuông, hắn sẽ mất đi tất cả năng lực phản kháng.


So với kỳ phát tình ngày càng khó chịu đựng, thái độ cẩn thận mà bạn bè dành cho hắn càng làm hắn khó mà chịu nổi. Lúc bọn họ nói chuyện với hắn, họ sẽ dè đặt, cân nhắc tới lui, rất sợ nơi nào đụng đến điểm đau của hắn. Bởi vì bọn họ biết hắn là một người có lòng tự ái rất mạnh. Sau đó chính loại cẩn thận từng chút một này khiến cho hắn càng thống khổ. Hắn không dám tiếp xúc ánh mắt đồng tình của bọn họ, càng chịu không nổi phương thức đối đãi với mình giống như với đồ sứ vậy. Thiệu Quần càng không thể giống như trước tùy ý đụng chạm, trêu đùa hắn, bởi vì hắn bây giờ là Omega.


Giản Tùy Anh dựa vào lan can sân thượng. Gió rét ba mươi tháng chạp thổi tới trên người hắn, thế mà hắn tựa như không cảm giác được lạnh. Bông tuyết rơi trên mi hắn, hòa tan thành một giọt nước. Xa xa, pháo hoa bùng nổ trên nền trời tối đen, hắn tựa hồ nghe thấy tiếng mọi người cười nói. Mẹ hắn trước kia từng nói, khi con cười, toàn thế giới sẽ cùng cười với con, khi con khóc, con chỉ khóc một mình. Hắn bây giờ có thể khóc, nhưng ngắn ngủi một năm này hắn đã rơi hết nước mắt một đời. Nếu không khóc nổi, vậy thì cười đi. Một chai rượu trắng, một nửa đổ ra ngoài, một nửa uống vào người. Nhưng mà rượu ở trong bụng, chuyện ở trong lòng, lại giống như cách một tầng vách ngăn, vô luận uống bao nhiêu rượu cũng không chìm tới đáy lòng.


Chờ hắn mắt say mông lung tỉnh lại, pháo bông tản đi, thế giới lại trở nên an tĩnh. Hắn nhìn xuống, đèn đường bị bóng cây che mất, dưới lầu một mảnh đen nhánh, nếu như từ nơi này rơi xuống thì...


Lê Sóc ở nhà tìm một vòng không tìm được người, cuối cùng ở sân thượng thấy Giản Tùy Anh hơn nửa người đều nhoài ra bên ngoài, thiếu chút nữa rơi xuống. Chờ anh xông tới, Giản Tùy Anh lảo đảo lắc lư lộn lại, nhìn thấy anh còn cố gắng nhận thức một chút."Lê, Lê Sóc Sóc..." Đây là uống đến ngu người rồi sao? Lê Sóc vốn là muốn nói hắn một trận, lúc này dở khóc dở cười, "Cậu hù chết tôi."


Giản Tùy Anh ha ha cười to, "Anh cho là tôi muốn nhảy lầu à? Dáng vẻ té xuống quá xấu xí, chết thành quỷ với dáng vẻ đó, tôi không thèm đâu."


Rõ ràng hắn đang cười, nhưng Lê Sóc cảm thấy một trận đau nhói, anh cười như không có chuyện gì xảy ra, "Cậu uống tới như vậy, bọn họ thấy nhất định sẽ nói cậu." Thấy Giản Tùy Anh mặt đầy mê mang, anh đành đỡ đống say xỉn bèo nhèo này đi ra ngoài, "Hôm nay ba mươi, không phải đã nói là phải đi nhà Thiệu Quần ăn cơm giao thừa sao? Cậu quên rồi à?"


"Cơm giao thừa, ừm —— vậy chúng ta đi nhanh đi! Hôm nay phải ăn sập nhà Thiệu Quần!" Giản Tùy Anh ngã trái ngã phải, còn vung tay lên, giống như lãnh đạo phê chuẩn.

Lê Sóc không biết làm sao, vội vàng đỡ hắn, tránh cho hắn lảo đảo một cái trật chân té. Ở trên xe, Giản Tùy Anh say ngủ, nét mặt hớn hở. Lê Sóc không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại.


" A lô?"


"Thanh Bùi, anh hỗ trợ chuẩn bị một chút canh giải rượu đi."


"Hửm?"


"Tùy Anh uống nhiều."


"Thiệu tổng! Phiền cậu chuẩn bị chút canh giải rượu ! Thay Tùy Anh thử trước xem thế nào!"


Thiệu Quần ở bên kia mắng: "Cũng mấy tuổi còn uống nhiều, làm phiền người ta." Sau đó lại là một trận đinh đinh rầm vang.


Cố Thanh Bùi cười trộm, "Đi nấu canh giải rượu rồi."


Khóe miệng Lê Sóc hơi cong lên.


"Cơm giao thừa phải có sủi cảo mới là cơm giao thừa hoàn chỉnh, " Thiệu Quần nhíu mày thật cao, chống nạnh, sầm mặt nói với mấy vị đại gia ngồi trên sofa, "Cho nên mấy người nhìn thấy tôi và vợ tôi bận bịu mà không cảm thấy xấu hổ à?"


Lê Sóc đang muốn đứng dậy, Thiệu Quần lập tức nói: "Quỷ tây rởm, đừng tham gia náo nhiệt." Lê Sóc: "..."


Giản Tùy Anh không nói, hắn mới vừa uống một tô canh giải rượu vừa đắng vừa ngọt, cả người đều không tốt, Thiệu Quần còn nói: "Sát thủ phòng bếp, đừng báo hại." Hắn liếc mắt hai cái, ngồi trở lại.


Thiệu Quần trực tiếp lướt qua Cố Thanh Bùi, trong lúc Cố Thanh Bùi trố mắt nghẹn họng khó tin không thể nhịn được nữa, hỏi bọn họ "Cậu ta là đang cười nhạo tôi đấy à? Đúng không, đúng không?", gã nhìn về phía Nguyên Dương: "Ăn quỵt chính là tư chất đạo đức của cậu à?"


Nguyên Dương khóe miệng co quắp, cam chịu số phận đứng lên đi hỗ trợ.


Cố Thanh Bùi phát ra tràng cười thật to, một bên cười run một bên đi đến chỗ Nguyên Dương, "Đừng tức giận, anh ủng hộ tinh thần cho em."


Giản Tùy Anh nghe tiếng cười trong phòng bếp bên kia, Thiệu Quần ói cái máng những việc không bình thường gã đụng phải trong công tác, xen kẽ là lời Lý Trình Tú bất đắc dĩ khuyên, Nguyên Dương và Cố Thanh Bùi luôn luôn cãi vả, trong mắt hắn toát ra mấy phần tịch mịch. Lê Sóc không quấy rầy hắn, đi chỗ khác gọi điện cho cha mẹ.


Hắn trước kia hiểu tình yêu là giống như mẹ hắn vậy, thế nhưng hắn làm sao cũng không muốn thừa nhận, cái loại tình yêu tựa như hiến tế của mẹ hắn ăn vào máu truyền cho hắn, một khi bắt đầu ý thức được yêu một người thì sẽ lao đầu tới, thế nào cũng phải rơi vào kết quả chết chìm. Cho nên ở trước mặt Lý Ngọc, hắn không ngừng thỏa hiệp, một lần lại một lần hạ thấp ranh giới cuối cùng, hy vọng đổi lấy thật lòng đối đãi của đối phương. Thật ra thì loại yêu đến bệnh này căn bản đã là sai lầm, tình yêu hẳn phải là ngang hàng. Hắn cho tới bây giờ chưa từng chân chính yêu một người, hôn nhân của cha mẹ thật ra đã để lại sâu trong nội tâm hắn cự tuyệt yêu, hắn lần đầu tiên mở ra cánh cửa lòng liền gặp đến loại chuyện này, hắn nghĩ lại cũng không có lá gan đi yêu nữa.


Hắn ra sân thượng, đốt một điếu thuốc, vòng khói phun ra từ miệng trong đêm đông ngưng tụ thành một mảnh sương mù trắng. Hắn đã lâu không đụng vào thuốc lá. Trước kia chỉ cần hắn cầm ra một điếu thuốc thì sẽ có đếm không hết người tranh trước tranh sau bật lửa giúp hắn. Hắn không thiếu người châm thuốc, chỉ thiếu một người bắt lại điếu thuốc trong tay hắn. Nếu như có người có thể cản tôi, thì tôi phải cả đời cùng hắn chung một chỗ, Giản Tùy Anh năm cấp ba ở trên sân thượng một bên phì phèo khói thuốc một bên nghĩ. Hắn dáng dấp tốt, coi như là hút thuốc cũng giống như những minh tinh tinh xảo trong những phim điện ảnh cũ vậy. Ủy viên kỷ luật có lúc len lén nhìn hắn, thậm chí quên trừ điểm. Nhưng mà chưa từng có người nào nói với hắn, hút thuốc không tốt đối với thân thể.


Hắn không phải là một đứa trẻ ngoan, hút thuốc đánh nhau uống rượu, đi bao bé trai, nói chung mọi người thích đều là cái loại ngoan ngoãn giống Giản Tùy Lâm đi, ba hắn vậy, Lý Ngọc cũng vậy. Hắn một mặt mâu thuẫn nghĩ Lý Ngọc có thể là thương hắn chỉ là bởi vì hiểu lầm buồn cười, lại một mặt rất ủy khuất nếu như cậu đối với hắn có một chút xíu yêu, tại sao phải để cho hắn khó chịu như vậy. Khó chịu quá, hắn muốn khóc.


Năm ấy Lý Ngọc nhìn thấy hắn lấy thuốc ra, cậu cau mày, đoạt điếu thuốc trong tay hắn. Hắn ngốc lăng nhìn Lý Ngọc, lần đầu tiên không tức giận. Thiếu niên xinh đẹp không ăn khói lửa nhân gian, giống như thần tiên trên trời, tựa như hạ phàm theo trăng trôi theo dòng nước đi tới trước mắt hắn. Khi đó hắn suy nghĩ gì? Ừm, chỉ cần Lý Ngọc nguyện ý cùng hắn ở bên nhau, hắn cái gì đều thỏa mãn cậu.


Cửa kính sau lưng bị đẩy ra, tay Giản Tùy Anh run một cái, tro thuốc lá nóng đến lòng bàn tay, Thiệu Quần than thở, "Ăn tết, muốn hút thì cứ hút đi, không ai mắng cậu đâu."


Hắn cười một tiếng, chậm rãi hút xong điếu thuốc. Khói càng ngày càng ngắn, đốm lửa cuối cùng chậm rãi tiêu tán. Hắn ném đầu lọc vào thùng rác. Cảm xúc này, nếu bạn nghĩ về nó, nó vẫn tốt đẹp. Hắn quá gắng sức yêu, quá dâng hiến, đó đã là một loại bản năng. Ước chừng qua nửa năm, hắn cũng đã cảm nhận được cảm giác sống không bằng chết mà Lạc Nghệ nói.


Trong bữa cơm giao thừa, trên bàn ăn đám người này hoàn toàn buông thả, ban đầu còn giữ giá tổng tài, theo một ly rượu trắng xuống bụng, giá gì cũng mất hết.

Cố Thanh Bùi bắt đầu tố khổ với Giản Tùy Anh và Lê Sóc: "Tôi trước kia cũng giống mấy anh, mấy anh hiểu không? Mấy nhóc Omega vừa mềm vừa đáng yêu, nếu không phải Nguyên Dương đeo bám, ai có thể vừa ý cậu ta chứ? Hức."


Nguyên Dương đắc ý, "Đó là do anh thấy mị lực của em, bây giờ còn không phải là người của em à?"


"Không biết xấu hổ." Cố Thanh Bùi nhướng mi mắt, mở ti vi, năm nay đêm xuân lại có Tống Cư Hàn."Xì, ăn tết thật xui, lễ hội kiểu gì vậy, " anh lập tức đổi đài, "Hát còn không hay bằng Tùy Anh."


Lê Sóc uống có chút nhiều, trong thoáng chốc cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.


Lý Trình Tú: "..."


Giản Tùy Anh tựa như Bá Nha gặp Tử Kỳ, vui vẻ như gặp tri âm tri kỷ, ánh mắt hắn lấp lánh, "Vậy tôi tặng cho mọi người một bài hát ha."


Thiệu Quần cả kinh thất sắc, mặt cũng xanh, "Người mình cả! Đừng mở miệng!"


Giản Tùy Anh: "..."


Cố Thanh Bùi cười to: "Quyết định rồi! Tôi phải làm Tổng thống!"


Thiệu Quần cười nhạo: "Nằm mơ đi!"


Cố Thanh Bùi trừng gã một cái, "Gì mà mơ? Omega sao lại không thể làm Tổng thống? Chuyện tốt đều bị Alpha các người chiếm à!"


" Được !" Giản Tùy Anh vui vẻ, "Tôi kính Tổng thống tiên sinh một ly."


"Miễn lễ miễn lễ, Giản ái phi bình thân."


Nguyên Dương: "Hử? Người đàn ông của anh vẫn còn ở đây nhé."


"Ừm Ừm Ừm Ừm, Nguyên hoàng hậu ngủ ngon."


"..."


"Ha ha ha ha ha ha..."


Lúc này điện thoại của Thiệu Quần đột nhiên vang lên, điện tới hiện lên lại là "Lý Huyền" . 

Bọn họ yên tĩnh lại, Giản Tùy Anh thẫn thờ ngồi ở trên ghế, cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt. Thiệu Quần vặn nhỏ tivi, trực tiếp bật loa nói tại chỗ. "Lý xử trưởng, năm mới tốt đẹp."

"Năm mới tốt đẹp, Thiệu công tử." Giọng nói Lý Huyền truyền tới, "Thay mặt tôi gửi lời hỏi thăm sức khỏe tôn phu nhân. Đồ tết tôi đã nhờ người chuyển qua đó."


Thiệu Quần lạnh lùng nói: "Lý xử trưởng có chuyện nói thẳng đi, tôi không chịu nổi phần đại lễ này."


"Nếu ngài nói như vậy, tôi sẽ không khách khí. Ngài đã gặp em dâu tôi chưa?"


Thiệu Quần cười nhạt, "Thật sự không có. Làm sao, chuyện nhà Lý gia bây giờ cũng phải nhờ người ngoài quản sao?"


Đối mặt với âm dương quái khí của gã, Lý Huyền chững chạc khéo léo, "Thiệu công tử, vô luận cậu có gì thành kiến với Lý gia, xin hiểu cho tâm tình của một người anh như tôi. Đã ăn tết rồi, Giản Tùy Anh không trở về nhà, ngài nghĩ xem em trai tôi làm sao gặp mặt bà con thân thích? Đây là chuyện nhà chúng tôi, ngài coi như quan hệ tốt với Giản Tùy Anh hơn nữa cũng rốt cuộc là một người ngoài."


Nói thật, Thiệu Quần thật sự muốn theo vô tuyến điện truyền qua vả cho Lý Huyền hai cái, "Lý Huyền, vậy mà anh cũng nói ra miệng được, em trai anh làm chuyện súc sinh gì anh còn không biết à? Còn chuyện nhà anh ấy à, chuyện này tôi định quản đấy!"


Lý Trình Tú kéo tay gã, không để cho gã quá kích động.


"Thật sự là cậu giấu cậu ta đi? !" Giọng nói Lý Huyền cao một chút, "Thiệu Quần, em trai tôi là dạng người gì tôi rõ ràng nhất. Tôi không biết Giản Tùy Anh nói gì với cậu, Lý Ngọc từ nhỏ là một đứa bé ngoan, ngược lại thì Giản Tùy Anh phong lưu thành tánh, không có một chút ranh giới đạo đức cuối cùng. Cậu ta hôm nay đầu độc em trai tôi, khiến cho Lý Ngọc yêu cậu ta muốn sống muốn chết, tôi sẽ không nói gì. Nhưng cậu ta nếu đã gả vào Lý gia, thì phải tuân thủ quy củ của Lý gia!"


"Vậy anh tự tìm đi! Anh nếu có thể tìm được cậu ta ở chỗ tôi, coi như anh lợi hại!" Gã cúp máy cái rụp, ngay cả lời khách sáo cơ bản nhất cũng lười qua loa. Từ khi nào kẻ hại người lại thành người bị hại, đây là cái thế giới gì vậy? Còn có chút lương tri, thiên lý nào không?


Thiệu Quần giận đến không nói nên lời, những người khác sắc mặt cũng không tốt."Năng lực điên đảo trắng đen của Lý Huyền này thật là lợi hại! Sợ là hắn cảm thấy em trai hắn còn hiền lành thuần khiết hơn thỏ trắng, sen trắng đi!"


"Đừng tức giận, hôm nay ba mươi, " Giản Tùy Anh nhàn nhạt uống một hớp rượu trong ly, "Anh ta nghĩ thế nào thì kệ anh ta đi."


Hắn đã sớm nhìn ra, coi như đặt chứng cớ rõ ràng ở trước mặt người Lý gia, bọn họ cũng sẽ cảm thấy Lý Ngọc là người vô tội nhất. Bởi vì là hắn trêu chọc Lý Ngọc trước. Lý Ngọc từ nhỏ là học sinh giỏi, sạch sẽ. Mà Giản Tùy Anh hắn không chỉ hư mình mình, còn làm hư Lý Ngọc. Bọn họ khẳng định cảm thấy Lý Ngọc nguyện ý cùng hắn chung một chỗ, không biết là Giản Tùy Anh hắn đã tu luyện phúc phận mấy đời.


Lý Trình Tú vội vàng chăm sóc bọn họ ăn cơm, lo âu nhìn hắn một cái. Hắn làm bộ như không nhìn thấy, gắp một miếng sủi cảo.


Tối hôm đó bọn họ nói rất nhiều, rất nhiều lời, giống như là muốn đem tất cả những chuyện không vừa ý, phải chịu đựng trên đời nói hết ra. Sủi cảo đêm đó là sủi cảo ngon nhất hắn từng ăn. Sau khi cắn vào, nước thịt ngon ngọt chảy ra, mùi vị giống như đúc sủi cảo ông nội từng làm cho mình. Hắn cảm thấy hắn thật hạnh phúc, nếu có thể hạnh phúc một chút nữa thì tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top