14.1

"Tôi biết cậu muốn gặp anh cậu, nhưng cậu có thể nhìn một chút bây giờ là lúc nào không?" Thiệu Quần liếc mắt, " Chờ cậu ta tới tôi để cho hai người gọi video, được chưa? Cậu là tổ tông của tôi mà... Aiya, tiểu tổ tông, anh cậu tới rồi kìa!" Tiếng chuông cửa kia đối với Thiệu Quần mà nói đơn giản là âm thanh của thiên đường, bất kể tiếng kêu của Bạch Tân Vũ từ trong laptop, gã vội vàng chạy đến cửa chính nghênh đón Cố Thanh Bùi và Giản Tùy Anh.


Giản Tùy Anh nhìn ngôi nhà này, trăm cảm xúc đồng thời xuất hiện. Căn nhà quen thuộc của Thiệu Quần lúc này nhìn qua khiến cho hắn đột nhiên có loại cảm giác lệ nóng dâng tràn, hắn len lén xóa sạch nước đọng trong hốc mắt, "Nguyên Dương, cậu ta... Cậu ta có khỏe không?"


Cố Thanh Bùi vỗ vỗ tay hắn, "Tôi nói tôi mang thai, Nguyên Lập Giang không thả Nguyên Dương ra tôi sẽ đi đến tòa án kiện con trai ông ấy bội tình bạc nghĩa, cậu ấy liền được ba mình đuổi ra. Bây giờ người không có đồng nào, đi làm dưới trướng tôi, mỗi tháng bao ăn bao ở."


Hắn không dám nhìn ánh mắt của Cố Thanh Bùi, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi... Nếu như không phải là tôi tin tưởng Lý Ngọc, hai người cũng sẽ không..."


Cố Thanh Bùi thở dài nói: "Cậu không sai, ai có thể nghĩ tới người Lý gia lại như vậy. Nhà bọn họ khống chế 60% nhân viên viện nghiên cứu, chỗ đó đã sớm theo lời của bọn họ rồi. Thế nhưng không sao, còn may phát hiện sớm, chúng ta có thể lần nữa làm lại."


"Tùy Anh!"


Giản Tùy Anh ngẩng đầu lên, Thiệu Quần đi nhanh tới chỗ hắn. Một năm, hắn nhìn bạn tốt, cảm thấy vừa xa lạ lại quen thuộc.


"Hoan nghênh trở lại." Thiệu Quần đưa tay ra.


Hắn nghe hiểu ý Thiệu Quần, nắm lấy tay gã. Từ nay về sau, hắn sẽ không bao giờ coi tình yêu là tất cả, ngay cả bản thân mình là người như thế nào cũng quên nữa. "Tôi trở lại rồi."


Thiệu Quần cười nói: "Cậu mau đi nhìn Bạch Tân Vũ một chút đi, cậu ta một phút không kịp thấy cậu liền rùm beng không chịu nổi." Nhìn ra nghi ngờ của Giản Tùy Anh, gã bất đắc dĩ nói, "Tôi để cho người của chị Hai bên kia bảo vệ cậu ta, tiểu tử này trời sinh ngồi không yên, mỗi ngày đều gọi điện thoại hỏi có tin tức của cậu không."


Bạch Tân Vũ nhìn thấy Giản Tùy Anh, quả nhiên vừa khóc vừa cười. Giản Tùy Anh tâm tình đang thương cảm bị cậu biến thành phiền não, hắn không nghi ngờ chút nào Bạch Tân Vũ nếu như ở trước mặt hắn có thể ôm hắn khóc nước mắt nước mũi ướt cả một bả vai hắn. Hắn chê cười nói: "Mày được rồi, anh mày còn chưa mắc bệnh nan y đâu."


Bạch Tân Vũ hốc mắt hồng hồng nhìn hắn, giống như là làm sao cũng nhìn không đủ. Hắn biết đứa em trai ngu ngốc này có rất nhiều lời muốn nói với hắn, nhưng hắn làm bộ như không nhìn thấy. Bạch Tân Vũ muốn nói hẳn là những thứ kia hối hận, tỷ như không sớm một chút phát hiện âm mưu của Lý Ngọc và Giản Tùy Lâm. Hắn nghĩ tới nếu như hắn một thân một mình, ai cũng không thương hắn, hắn vĩnh viễn cũng không yêu bất kỳ người nào sẽ thật tốt biết bao, cũng sẽ không có tất cả mọi chuyện này. Yêu sẽ khiến cho một người có nhược điểm.


"Mày hãy theo Thiệu nhị tiểu thư học một ít làm sao quản lý công ty thật tốt, tránh cho sau này lại bị người ta lừa gạt." Giản Tùy Anh cố gắng khiến cho vẻ mặt mình lạnh lùng xa cách, lúc này hắn phải cứng rắn, Bạch Tân Vũ không thể cả đời ở với Thiệu gia, hắn có thể sau này cũng không có cơ hội bảo vệ thằng nhỏ ngốc này.

"Anh!" Bạch Tân Vũ còn muốn nói điều gì, bị hắn cắn răng tắt video. "Vất vả cho cậu rồi."  Ánh mắt hắn trống rỗng nhìn chằm chằm màn ảnh.


"Giữa tôi và cậu không cần phải nói điều này." Đáy mắt Thiệu Quần thoáng qua mấy phần đau thương.


"Cậu có biện pháp sắp xếp cho tôi xuất ngoại không?" Gia tộc của mẹ hắn bên kia còn có người có thể dùng, chờ hắn lần nữa chỉnh đốn, hắn sẽ không bỏ qua Giản Tùy Lâm và Lý Ngọc.


... Còn có người Lý gia.


Thiệu Quần không biết làm sao, "Đây chính là việc tôi muốn nói. Một tháng trước, quốc hội thông qua một luật mới, cấm sau khi cưới ở riêng, nếu như ai cất giấu Omega bỏ nhà đi liền bị coi là tội bao che. Bọn họ nói người ngoài không có tư cách quản lý chuyện trong nhà giữa AO. Cậu vừa ra nước ngoài, ở thuế quan cũng sẽ bị giữ lại."


Giản Tùy Anh nắm chặt bàn tay, khớp xương ngón tay bởi vì dùng sức quá độ mà trắng bệch. Lý Ngọc đã tính hết, lấp kín toàn bộ đường lui của hắn. Mấu chốt là hắn căn bản không dám phản kháng, Lý Ngọc đọc chính xác hắn không dám bại lộ thân phận Omega bây giờ của mình.


Cố Thanh Bùi nhìn xuống đồng hồ đeo tay, "Nguyên Dương cũng sắp đến, tôi kêu cậu ấy tới cùng nhau nghĩ biện pháp."


Giản Tùy Anh đột nhiên ý thức được những người này giúp hắn không phải là phạm pháp sao, hắn đứng lên, "Hay là để tôi tự nghĩ biện pháp đi, cám ơn mọi người đã cứu tôi ra."


Thiệu Quần còn không biết hắn đang suy nghĩ gì, giận đến kéo hắn trở lại, "Cậu ngồi xuống cho tôi! Thiệu Quần tôi còn không đến nỗi sợ một tiểu tử chưa ráo máu đầu đâu."


Cố Thanh Bùi vội vàng nói: "Nguyên Dương tới, tôi đi mở cửa, Thiệu tổng hãy coi chừng cậu ấy."


Giản Tùy Anh bị thái độ khẩn trương này của bọn họ làm cho dở khóc dở cười.


Cùng đến với Nguyên Dương là Lê Sóc, hai người bọn họ đang nói chuyện gì đó. Nguyên Dương nhìn thấy Giản Tùy Anh, trong mắt bắn ra tán loạn hàn quang. Giản Tùy Anh muốn cùng cậu ta chào hỏi, nụ cười trong nháy mắt cứng ngắc ở trên mặt.


Nguyên Dương không nhìn hắn, mà nhìn chằm chằm Thiệu Quần, "Tôi từ bạn mình có được tin tức, Lý gia vì tìm người đã phủ đầy mạng lưới kiểm tra. Vô luận các người muốn anh ta xuất ngoại hay là rời đi thành phố B cũng tốt nhất bỏ ý niệm này đi." Nguyên Dương dùng là "anh ta", rất rõ ràng, cậu ta ngay cả tên của Giản Tùy Anh cũng không muốn nói. Giản Tùy Anh có thể hiểu được, Cố Thanh Bùi đã bị hắn hại một lần, bây giờ lại phải mạo hiểm phạm pháp nguy hiểm giúp hắn. Nguyên Dương có thể tâm bình khí hòa đứng ở chỗ này phát biểu, mà không phải là đánh hắn một trận đã là dùng hết tu dưỡng.


"Tùy Anh, cậu đến nhà tôi đi." Lê Sóc nghe một hồi, đột nhiên nói.


"Không được, " Thiệu Quần lập tức cự tuyệt.


Lê Sóc cau mày, "Lý gia coi như tra xét, cũng chỉ sẽ tra những quan hệ chính. Tôi những năm này không ở trong nước, cũng ít liên lạc với cậu." Hơn nữa anh và Thiệu Quần vẫn là quan hệ thù địch, Lý gia làm sao cũng sẽ không nghĩ tới Giản Tùy Anh sẽ đến chỗ anh.


Thiệu Quần lạnh lùng nhìn về phía anh: "Một mình mày là Alpha, cậu ấy là một Omega, chính mày nghĩ thích hợp sao?" Gã mỗi lần gặp phải Lê Sóc, vô luận bình thường có khôn khéo bao nhiêu lúc này chỉ số thông minh cũng tụt xuống cuối. Lúc gã đang cười nhạo Lê Sóc, giống như thuận tiện đánh một cái tát vào trên mặt Giản Tùy Anh. Gã kịp phản ứng lập tức nhìn Giản Tùy Anh, quả nhiên sắc mặt bạn tốt tái nhợt.


Lê Sóc cố nén tức giận, "Không phải tất cả Alpha đều là súc sinh, mày cảm thấy tao sẽ hạ thủ với cậu ấy?"


Mắt thấy đề tài của bọn họ sắp đi đến hướng không thể vãn hồi, Cố Thanh Bùi mau chóng xoa dịu, "Tôi cảm thấy Lê tổng nói đúng, Lý gia sẽ không tra được nơi của anh ấy. Tùy Anh, cậu cảm thấy thế nào?"


Giản Tùy Anh lắc đầu một cái, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng, "Mọi người đừng để ý đến tôi, đây là chuyện của tôi và Lý Ngọc."


Thiệu Quần mắng: "Cậu đang nói bậy gì đó! Được được, nếu quyết định rồi thì mau đi đi, tránh cho tiểu vương bát đản kia tìm tới." Thấy Giản Tùy Anh còn muốn cự tuyệt, mặt gã không chút thay đổi nói, "Ý kiến của cậu không quan trọng."


Giản Tùy Anh: "..."


Ở trên xe, Giản Tùy Anh giãy giụa một lúc lâu, nghiêng đầu nhìn Lê Sóc, "Chờ chút đến ngã tư trước mặt anh thả tôi xuống đi."


Lúc này đúng lúc là đèn đỏ, tay Lê Sóc nắm chặt tay lái, anh tận lực khiến cho thanh âm nghe không chứa nhiều kích động, "Tùy Anh, nếu như cậu xem tôi là bạn thì không cần nói lời như vậy."


Giản Tùy Anh cứng đờ, hắn quay đầu sang bên kia, không muốn để cho Lê Sóc thấy hắn đầy mặt xấu hổ. Hắn sau khi trải qua chuyện của Lý Ngọc rốt cuộc đã thay đổi, hắn trở nên đa nghi lại không tự tin. Trên thế giới này sẽ không có người vô duyên vô cớ lại vô điều kiện đối tốt với hắn, Lý Ngọc khiến cho hắn hoàn toàn hiểu điểm này. Hắn hận bản thân mặt mũi hư hao hoàn toàn, hắn không muốn mỗi khi có người muốn giúp hắn, hắn sẽ theo điều kiện phản xạ đi nghĩ bọn họ muốn nhận lấy báo đáp gì. Khi bọn Thiệu Quần muốn tiếp nạp hắn, hắn phản ứng đầu tiên lại là đang suy tư bọn họ có mục đích gì.


Lê Sóc không lên tiếng, bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh. Nếu Giản Tùy Anh không muốn để cho anh nhìn thấy, anh sẽ làm bộ như không biết.


"Phòng khách đã để cho người quét dọn, " Nhà của Lê Sóc cũng giống như anh vậy, bố trí giản lược nhưng hào phóng, dễ nhìn. "Quần áo là mua theo kích thước của tôi, không thích hợp có thể đổi lại... Tùy Anh, " anh do dự một hồi, "Nếu như Triệu Cẩm Tân đến tìm tôi, cậu không nên mở cửa."


Giản Tùy Anh sững sốt một chút, nhìn thấy nụ cười khổ sở của Lê Sóc, hắn cũng không hỏi nữa. Đoạn thời gian ở chung với Lý Ngọc, cái khác hắn không học được bao nhiêu nhưng thức thời và năng lực nhìn sắc mặt người khác tăng tiến một đoạn lớn.


"Đây là sim điện thoại mới."


Giản Tùy Anh nhận lấy điện thoại Lê Sóc đưa cho hắn, ngón tay run run. Hắn đã không quen tiếp nhận hảo ý của người khác, hắn bây giờ cái gì cũng không có, hắn cũng không biết nên làm sao báo đáp bọn họ.


Lê Sóc nhìn dáng vẻ âm trầm của hắn, trong lòng đau xót. "Tôi đi làm cơm."


Đồ trong tủ lạnh đầy đủ hết, anh đã thành thói quen cái gì cũng mua hai phần. Hai năm, anh còn chưa thay đổi, bất quá anh lần đầu tiên cảm ơn thói quen này, nếu không hôm nay phải gọi đồ ăn bên ngoài rồi. Đang rửa nguyên liệu nấu ăn đến một nửa, Giản Tùy Anh đi vào, anh tùy tiện để Giản Tùy Anh giúp mình. Anh dường như nhìn ra, lúc này muôn ngàn lần không thể cự tuyệt Giản Tùy Anh. Giản Tùy Anh giống như vĩnh viễn tiêu trừ không hết cảm giác áy náy, nghĩ đủ phương cách kiếm chuyện để làm, để đền bù lòng tốt của anh.


Lúc này điện thoại di động vang lên, Lê Sóc không biết mẹ lúc này tìm mình làm gì. Nói thật, anh không quá muốn nghe điện thoại, mẹ anh gần đây chỉ có một đề tài là cái người anh không muốn nhắc tới đó.

"Anh đi nghe điện thoại đi, chỗ này có tôi rồi." Giản Tùy Anh quan tâm nói.


Nhận điện thoại, quả nhiên Lê phu nhân nói: "Tiểu Sóc, con lúc nào thì về? Dì Triệu của con nhắc rất nhiều lần đấy."


Lê Sóc dùng ngón tay vuốt vuốt mi tâm, "Mẹ, con và cậu ta đã chia tay."


"Con đứa nhỏ này, " Lê phu nhân đối với giọng nói ẩn núp một tia phiền não của anh phê bình kín đáo, "Cẩm Tân so với con nhỏ hơn nhiều, có mâu thuẫn gì con nhường nó một chút, hai nhà chúng ta có giận dỗi gì qua đêm đâu."


Lê Sóc thấy mẹ căn bản không coi chuyện anh nói đã chia tay là chuyện đã xảy ra, bà còn tưởng rằng chẳng qua là va chạm nhỏ, anh giọng nghiêm túc, "Con và Triệu Cẩm Tân đã một đao kết thúc, sau này sẽ không lui tới nữa."


Lê phu nhân tăng cao âm lượng, giọng bất mãn, "Tiểu Sóc, Cẩm Tân cũng không phải là những Omega trước kia con hay qua lại, có thể tùy tiện vui đùa một chút. Nó cũng không chê con là Alpha, Triệu thúc thúc của con bên kia cũng đồng ý, con bây giờ nói các con sau này sẽ không lui tới nữa, con muốn ta và ba con làm sao ăn nói với Triệu gia đây! Ai, con cẩn thận nghĩ nghĩ đi."


Lê Sóc đột nhiên buồn cười, anh trong chốc lát không biết nên nói gì. Ba anh và mẹ, còn có người Triệu gia, rốt cuộc cũng là người nước Z, cho dù ở nước M mọc rễ vẫn còn cất giữ ý tưởng Alpha chính là so với Omega cao hơn một bậc. Mà Triệu Cẩm Tân... năng lực trả đũa của hắn càng ngày càng mạnh. Anh cũng có thể tưởng tượng ra Triệu Cẩm Tân là làm sao ở trước mặt hai nhà nói anh, không phải là anh cảm thấy hắn không phải thật tâm, muốn tìm một Omega thôi, hắn sẽ còn bán thảm nói gì quả nhiên Alpha nên cùng Omega chung một chỗ.

Sau khi cúp điện thoại, Lê Sóc ngồi trên ghế sofa rất lâu. Cho đến khi nồi cơm điện vang lên âm báo nhắc nhở nấu cơm xong, anh mới lật đật đi về phía bếp. Giản Tùy Anh vừa vặn bưng mâm đi ra, anh kinh ngạc nhìn một mâm thức ăn không tệ kia.


Giản Tùy Anh có chút không được tự nhiên sờ mũi một cái, "Tôi nhìn anh bận bịu, trước hết xào vài món." Hắn đưa tới một đôi đũa, "Nếm thử một chút?"


Lê Sóc gắp một miếng thịt, mùi vị lại là bình thường. Anh ngây ngốc nhìn Giản Tùy Anh, khó tin được.Giản Tùy Anh thấy sắc mặt anh không đúng, còn tưởng rằng mình xào hư đĩa thịt này rồi, vội vàng thử một miếng, mặc dù không phải là ăn rất ngon, nhưng cũng tạm được mà. Bất quá ở trước mặt người giỏi nấu nướng như Lê Sóc không phải là trước mặt Quan Công đùa bỡn đại đao sao, hắn quả nhiên không nên tự chủ trương. Hắn hối tiếc, nói xin lỗi: "Tôi đi cắt thịt khác, mâm thức ăn này anh cũng đừng ăn nữa, để tôi giải quyết là được."


"Không cần, " Lê Sóc mỉm cười nói, "Ăn rất ngon." Nhìn thấy vẻ mặt Giản Tùy Anh như thích ôm đồm mọi việc, lòng anh xao động. Giản Tùy Anh từ lúc nào lại trở nên hèn mọn như vậy? Đây là Giản Tùy Anh tâm cao hơn trời, hăm hở mà anh biết đó sao? Anh chỉ cảm thấy miếng thịt trong miệng giống như đèn cầy, khó mà nuốt trôi. Cơm Giản Tùy Anh nấu làm sao có thể ăn ngon? Hắn làm sao có thể làm ra một mâm thức ăn bình thường? 

Anh còn nhớ trước kia Giản Tùy Anh cùng một người bạn của anh tới nhà anh làm khách, Giản Tùy Anh có linh cảm đi làm cơm, ở phòng bếp xào nấu nửa ngày. Bạn anh ăn một miếng, mặt đầy thống khổ, thừa dịp Giản Tùy Anh không chú ý nói với anh: "Trên thế giới có chuyện đáng sợ hơn Giản tổng ca hát đã xuất hiện, chính là Giản tổng nấu cơm."


Giản Tùy Anh ở Lý gia ngây ngô hai năm, lúc trốn ra được từ giới tính đến tính cách đều phát sinh chuyển biến to lớn. Lê Sóc không dám nghĩ Giản Tùy Anh ở Lý gia đã trải qua những gì, khiến cho một đại thiếu gia sống trong nhung lụa phải học nấu cơm. Chớ đừng nhắc tới từ lúc vào nhà anh tới nay, Giản Tùy Anh luôn luôn tinh thần hoảng hốt, dáng vẻ nhìn chằm chằm nơi nào đó.

Cơm nước xong, Giản Tùy Anh còn muốn rửa chén, Lê Sóc lúng túng nói: "Chúng ta có thể dùng máy rửa chén bát." Giản Tùy Anh ngượng ngùng rụt tay về. Tư thái của hắn khiến cho trong lòng Lê Sóc như lửa đốt.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top