Y phục công chúa

"Mẹ kiếp, chó chết mà cũng dám cắn ta!" Ngô Thế Huân nhìn lại, phát hiện hung thủ cắn y không ai khác chính là con cẩu của Lộc Hàm – Tiểu Hoa, y lập tức nổi trận lôi đình, đem Tiểu Hoa giật ra ném thẳng xuống đất.
Tiểu Hoa đau đến uông uông kêu lên, nhưng mà nó rất nhanh lại đứng lên, hung ác địa đối với Ngô Thế Huân mà sủa om sòm. Nguyên lai là Tiểu Hoa nghe được âm thanh kêu khóc của Lộc Hàm nên lo lắng chạy tới xem, kết quả phát hiện đại phôi đản kia đang đè trên người hắn mà ra sức "khi dễ" nó lập tức dũng cảm mà anh hùng cứu mỹ nhân.

"Ngươi chảy máu!" Lộc Hàm lập tức ly khai lợi kiếm của nam nhân, đứng lên xem xét thương thế của y, tiểu hoa khi cắn phi thường dùng sức, thiếu chút nữa đem Ngô Thế Huân thịt cắn đứt, máu không ngừng theo vết thương tuôn ra.
"Tiểu Hoa, ngươi vì cái gì cắn Ngô Thế Huân?" Lộc Hàm thấy tâm hảo đau, quay đầu sinh khí mà chất vấn Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa rất ủy khuất, đáng thương mà nhìn người mình thích nhất, nó là tại cứu cậu ah! Vì cái gì cậu không những không cảm động, ngược lại còn sinh khí?
"Mẹ kiếp, ta làm thịt ngươi cái này phá cẩu, đem ngươi ủ rượu!" Ngô Thế Huân đau đến mồ hôi lạnh ứa ra, lửa giận ngút trời mà mắng to, nói xong liền từ trong tủ đầu giường xuất ra một thanh dao găm sắc bén, muốn tiễn Tiểu Hoa lên Tây Thiên.
"Không được, Ngô Thế Huân! Cầu ngươi ngàn vạn đừng tổn thương Tiểu Hoa." Lộc Hàm sợ tới mức hoa dung thất sắc nhảy xuống giường ngăn cản. Nhưng ban nãy cậu bị giày vò đến toàn thân bủn rủn, vô lực mà quỳ trên mặt đất ôm chặt lấy chân Ngô Thế Huân.
"Uông uông uông. . ." Nhìn nam nhân mặt mũi tràn đầy sát khí, so với Dạ Xoa còn đáng sợ hơn,Tiểu Hoa cũng trở nên sợ hãi, khí chất anh dũng ban nãy cũng mất tiêu.
"Buông ra, ta hôm nay nhất định phải đem con cẩu này xé xác phanh thây." Ngô Thế Huân lửa giận ngút trời. Nếu để cho người ta biết y đường đường Ngô đại thiếu gia cư nhiên đang lúc ân ái bị chó cắn, y nào còn mặt mũi nhìn người ta. Hoàn hảo lần này con cẩu kia chỉ cắn mông của y, nếu như là cắn 'Tiểu đệ đệ' của y thì y toi đời rồi!
"Không! Chi bằng như vậy, ngươi đừng làm hại Tiểu Hoa, cứ trừng phạt ta thay nó là tốt rồi." Lộc Hàm khóc cầu khẩn nói. Mặc dù Tiểu Hoa cắn người là sai trái, nhưng mà cũng không thể giết nó ah! Cậu nhất định phải cứu Tiểu Hoa.
"Ngươi thật đúng là thích cái con cẩu rách nát này mà, ngươi nghĩ thay nó bị phạt có phải hay không? Tốt, ta sẽ thành toàn cho ngươi!" Lộc Hàm như thế che chở tiểu hoa, Ngô Thế Huân nộ càng thêm nộ. Nam nhân của mình bị cắn, cậu không quan tâm thì thôi, chỉ biết vi cái kia nát cẩu cầu tình, TMD(con mẹ nó)! Y nhất định phải làm cho cậu biết rõ, ai đối với cậu mới là quan trọng nhất.
Ngô Thế Huân tức giận tiến về phía Tiểu Hoa, không để ý Lộc Hàm ngăn cản, đem Tiểu Hoa trói lại, sau đó bịt miệng nó đem ném dưới giường.
"Đồ đê tiện, đã xử lý xong con cẩu thối kia rồi, giờ đến lượt ngươi. Tới đây!" Ngô Thế Huân khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, ngồi vào trên giường hung ác nham hiểm mà trừng mắt với Lộc Hàm, chuẩn bị đối hắn thi hành "Đại hình".
"Trước khi xử phạt ta, ngươi để ta sát thuốc cho ngươi, nếu không vết thương sẽ nhiễm trùng mất.". Mặc dù rất sợ hãi, nhưng Lộc Hàm vẫn nhịn đau nhức leo đến trước mặt nam nhân. Suy cho cùng đều là do cậu không có giáo dưỡng Tiểu Hoa cẩn thận, để nó cắn người, nên trừng phạt cậu là điều hiển nhiên.
"Êu, nguyên lai ngươi còn biết quan tâm ta à! Ta nghĩ ngươi trong mắt duy nhất cũng chỉ có con phá cẩu kia chứ!" Ngô Thế Huân hừ lạnh một tiếng, bất giác y không có phát hiện âm thanh trào phúng của mình tràn ngập ý tứ ghen tuông.
"Ta đương nhiên quan tâm ngươi rồi, ta thay Tiểu Hoa xin lỗi ngươi, nó chỉ là động vật, làm sao hiểu chuyên được, mong ngươi tha lỗi cho hắn!" Thấy y không có cự tuyệt, Lộc Hàm quay người lấy hòm thuốc lúc buổi sáng mang đến cùng với thức ăn cùng vật dụng khác. Từ trong hộp lấy dược ra, còn Ngô Thế Huân thì nằm bẹp dí trên giường, tùy ý cậu cẩn cẩn dực dực giúp y tẩy trừ vết thương, bôi thuốc đàng hoàng.
Bộ dáng cẩn thận ôn nhu của cậu làm nộ khí của Ngô Thế Huân giảm đi không ít, nhưng cái này cũng không để cho Ngô Thế Huân thay đổi cách nghĩ, vì điều đó mà giảm nhẹ hình phạt. Y vừa rồi đã nghĩ ra được cách trừng phạt vô cùng "có ý tứ", nhất định sẽ làm cho Lộc Hàm suốt đời khó quên. Thâm thúy con ngươi lúc này lóe ra một tia băng lãnh làm cho người ta phải khóc.
"Được rồi! Ngươi có thể ngồi dậy!" Đem vết thương điều trị kĩ càng rồi, Lộc Hàm cất thuốc vào trở lại trong hộp.
"Ha! Như vậy chúng ta có thể bắt đầu hình phạt nho nhỏ rồi!" Ngô Thế Huân cầm chặt cằm Lộc Hàm, giương lên một vòng cười xấu xa.
Đều đã chuẩn bị tâm lý tùy y "hành xử" nhưng mà Lộc Hàm vẫn còn rất sợ hãi, thân thể nhịn không được lạnh run.
"Đừng sợ, ta đảm bảo ngươi sẽ rất thích trò chơi nghiêm phạt này." Nam nhân cười đem Lộc Hàm ôm đến trên giường, xuống đất mở ra tủ quần áo từ tầng dưới cùng nhất xuất ra mấy cái cái hộp, sau đó trở lại trên giường.
"Tiểu tâm can, cái váy công chúa này rất đẹp a!" Ngô Thế Huân mở ra một cái hộp, lấy kiện váy công chúa màu trắng ném cho Lộc Hàm. Cái này vốn là mua làm quà cho muội muội của Kim Mân Thạc  , không nghĩ tới trong thời khắc này còn có một công dụng rất tốt na!
Lộc Hàm gật đầu, cái này váy công chúa này vừa đáng yêu, lại gợi cảm, hơn nữa nhìn bằng mắt cũng biết nó quý nhường nào. Nhưng mà Ngô Thế Huân cầm váy công chúa tới làm cái gì?
"Vậy liền mặc vào nó a! Tiểu bảo bối." Thấy Lộc Hàm nghi hoặc ra mặt, Ngô Thế Huân cười tà càng thêm sâu hơn nữa.
"Cái gì? Ngươi muốn ta mang váy công chúa?" Lộc Hàm khó có thể tin mà nhìn Ngô Thế Huân, "Ta là nam sinh, như thế nào có thể mặc nữ trang?"
"Vì cái gì không thể, thứ mà nữ nhân có ngươi toàn bộ đều có, ta tin chắc ngươi sau khi mặc cái này vào sẽ phi thường xinh đẹp a!" Y không chờ được mà tưởng tượng ra bộ dáng Lộc Hàm khi mặc y phục của nữ nhân vào.
"Không, ta không muốn!" Cậu tuy là song tính nhân, nhưng mà ở trong lòng thì cậu tuyệt đối là nam nhân, cũng có tự tôn, nam tính hẳn hoi! Vậy nên cậu không có khả năng nào chịu mang váy cả!
"Không muốn? Hảo! Chúng ta đêm nay bữa ăn khuya có thể ăn thịt chó rồi!"
Bộ dáng tươi cười không sao cả của nam nhân làm cho Lộc Hàm lạnh cả đáy lòng. Biết rõ tính cách tàn nhẫn của nam nhân, cậu đành phải hai mắt đẫm lệ mà ngoan ngoãn mặc váy công chúa vào.
"Bảo bối, ngươi thật đẹp, đứng lên lão công nhìn xem." Nam nhân lười biếng mà ra lệnh.
Lộc Hàm bị nam nhân ép buộc đứng lên, váy công chúa này không đem vóc người uyển chuyển đẹp đẽ mê người của Lộc Hàm ẩn đi mà hoàn toàn phô bày ra ngoài. Váy này phần trên may bằng ren đục hơi mờ , làm cho đôi vú mượt mà của cậu lúc ẩn lúc hiện, kích thích người khác không ngừng suy diễn hình dung thứ bên trong. Chân váy thì ngắn khỏi nói, chỉ vừa vặn che khuất mông nhỏ trắng nõn của Lộc Hàm, còn cặp đùi thon dài ngọc ngà không tì vết cứ bạo lộ ra ngoài không khí, rất câu hồn. Bộ dáng Lộc Hàm hiện tại quả thực khiêu khích người ta phạm tội, có thể khiến cho tất cả nam nhân trên thế giới này trở thành dã thú.
Ngô Thế Huân cảm thấy huyết mạch bí trướng, hô hấp trở nên vừa thô vừa nặng, vốn là bởi vì bị tiểu hoa cắn tổn thương mà 'Tiểu đệ đệ' mất cảm giác, lần nữa cứng rắn mà bắt đầu sưng to. Mẹ kiếp, thật muốn hiện tại tựu áp đảo cái tiểu yêu tinh này chơi chết cậu, nhưng là vì phải nghiêm phạt, nên không thể không nhịn một chút.
Ánh mắt kinh diễm đầy tình dục của Ngô Thế Huân làm cho Lộc Hàm cảm thấy thẹn liền cúi đầu xuống. Cậu tự nhìn thân thể của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vô cùng. Chính mình bộ dáng so với mấy tiểu thư còn điệu đà hơn, bởi vì mới trải qua ân ái, trên người cậu bây giờ khắp nơi là dâm mỹ yêu ngân, phối hợp với cái váy công chúa này thực sự là dâm loạn vô cùng.

"Tiểu tâm can, ta giúp ngươi đặt hai cái đồ vật này vào, ngươi hội sẽ càng mê người." Ngô Thế Huân hít sâu vài hơi, mới miễn cưỡng nhẫn nhị dục hỏa điên cuồng trong cơ thể, kéo Lộc Hàm nằm xuống trên đùi y.
Không biết nam nhân lại muốn làm cái gì, Lộc Hàm phi thường sợ hãi, nhưng mà cậu không thể phản kháng, cũng chỉ còn lại chút ít sức lực, nên đành phó mặc cho nam nhân thích làm gì thì làm.
Ngô Thế Huân mở ra một cái hộp khác, bên trong vậy mà chứa mấy cây dương vật giả màu đen, y xuất ra hai cây lớn nhất trong số đó, tà ác mà cười lạnh nói: "Bảo bối, cái này được chế tạo rất đặc biệt, uy lực so với cái của ta thật sự đồng dạng!"
Không đợi Lộc Hàm mở miệng, Ngô Thế Huân thô bạo mà kéo chân Lộc Hàm ra, đem một cây nhục bổng giả nhét vào cúc huyệt đã có chút hé mở ra, nhưng dương vật giả đó rất lớn, Lộc Hàm đau đến rơi lệ đầy mặt.
"Đây là cái gì, đau quá! Nhanh lấy ra đi!" Vật kia thật lạnh, cùng cái luôn luôn nóng hừng hừng của Ngô Thế Huân cách biệt một trời một vực, khiến cậu thật là khó chịu!
"Đợi tí nữa sẽ liền hết đau, trên mặt nó có xuân dược, lát nữa ngươi sẽ thoải mái chết cho xem!" Nam nhân ngăn chặn cặp mông trắng như tuyết của Lộc Hàm đang liều mạng vặn vẹo. Y còn nhẫn tâm mà dùng lực đem dương cụ giả toàn bộ cắm vào cúc huyệt cậu, thẳng đến thấy toàn bộ đã mất hút trong huyệt cậu y mới thả cậu ra, đem cậu lật lại đối mặt với y.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vì đau mà nhăn lại một chỗ, Ngô Thế Huân tâm có chút thoáng đau nhói, nhưng mà y rất nhanh lại đem một cây dương vật giả được tẩm xuân dược khác đâm vào hoa huyệt Lộc Hàm. Bởi vì thời gian được khai phá lâu hơn cúc huyệt nên hoa huyệt ít đau hơn một chút, hơn nữa bên trong còn chất chứa đầy ắp tinh dịch của Ngô Thế Huân, cho nên không hề giống cúc huyệt đau nhức kinh khủng, nhẹ nhàng mà ngay ngắn nút dương vật đi vào.
"Mẹ kiếp, ngươi 'Đại muội muội' thật sự là lợi hại, xem ra ta phải tranh thủ thời gian hảo hảo dạy dỗ 'Tiểu muội muội', khiến nó trở nên dâm đãng gấp mấy lần 'Đại muội muội' mới được". Nam nhân hung ác đánh một cái vào hoa huyệt đang hàm chứa dương vật, lại để cho dương vật giả đi vào càng sâu, đâm vào miệng tử cung mẫn cảm của cậu. Lộc Hàm lập tức thét lên, thân thể mới vừa trải qua một hồi lọa lạc lại tiếp tục có cảm giác.
"Bảo bối, đem cái này đeo vào, thì toàn bộ OK rồi!" Nam nhân không biết từ chỗ nào xuất ra một cái vòng bạc chỉ bằng ngón trỏ Lộc Hàm, chuẩn bị tạp tại tiểu chồi non của cậu, cái này chỉ nhằm làm cho Lộc Hàm không thể xuất tinh.
"Đây là đang làm gì, cầu ngươi không được đeo vào chỗ đó, ta sẽ không bảo toàn được mạng mất!" Lộc Hàm sợ tới mức mặt trắng như tờ giấy, lắc đầu khóc lớn.
"Tốt, ngươi có thể không mang cái này, chỉ là ngươi đến lúc đó đừng hối hận." Nhìn bộ dạng ngập nước mắt đáng thương của cậu, Ngô Thế Huân nghĩ nghĩ, giơ lên khóe môi, cười đến rất quỷ dị.
Lộc Hàm vẻ mặt khó hiểu, có thể không mang đồ vật đáng sợ như vậy, cậu làm sao sẽ hối hận?
Ngô Thế Huân đứng dậy mặc quần áo, tìm một đôi giày xăng đan cao gót mang vào cho Lộc Hàm , cười nói: "Bảo bối, chúng ta đi hẹn hò a!"
"Cuộc hẹn?" Lộc Hàm kinh ngạc mà kêu to, vẻ mặt thẹn thùng. Ngô Thế Huân sao lại muốn dẫn cậu đi hẹn hò? Cái này. . . Cái này. . . Bọn cậu. . . Bọn cậu cũng không phải tình nhân, sao có hẹn hò? Không, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là cậu đang ở trong cái tình trạng này, sao có thể đi ra ngoài.
"Đúng, một cuộc hẹn! Hiện tại mới hơn tám giờ, còn rất sớm, chúng ta đi chơi a!" Trên khuôn mặt anh tuấn là bộ dáng tươi cười ác liệt, y cam đoan bé thỏ trắng qua đêm nay ngoài y ra sẽ không còn dám quan tâm ai khác nữa.
"Không, ta không đi!" Bộ dáng hạ lưu này của cậu nếu để cho mọi người thấy, cậu về sau còn thế nào làm người?
"Vậy chúng ta ăn thịt chó a!" Nam nhân cười đến thật ôn nhu, hòa ái.
"Vậy ngươi để cho ta thay quần áo, đem hai cái đồ vật kia lấy ra." Vì tánh mạng của Tiểu Hoa, Lộc Hàm cuối cùng chỉ có thể khuất phục, khóc cầu khẩn nói.
"NO!" Trịnh Quân lắc lắc ngón trỏ, "Ngươi chỉ có hai lựa chọn, một, cứ như vậy cùng ta đi hẹn hò, hai, xem ta đem con cẩu ngươi yêu làm thịt kho tàu."
"Ngươi là ác ma!" Lộc Hàm chớp hai mắt đẫm lệ, đáng thương mà mắng.
"Đa tạ quá khen! Chúng ta đi thôi!" Nam nhân nâng Lộc Hàm dậy đi ra ngoài, y biết rõ dù cho Lộc Hàm không cam lòng, nhưng lựa chọn của cậu vĩnh viễn chỉ có một.
Mới trải qua giao hoan kịch liệt Lộc Hàm
toàn thân bủn rủn, trong cơ thể lại đang ngậm hai cái cực đại dương vật, mỗi đi một bước đối với cậu mà nói đều là cực hình. Nếu như không phải Ngô Thế Huân đỡ cậu, cậu căn bản nửa bước đi cũng khó khăn nữa là.
Lộc Hàm vừa đi vừa khóc, cậu đồ lót cũng không mặc, chỉ mặt mỗi cái váy công chúa, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị người ta phát hiện, hơn nữa cậu còn kẹp lấy hai cái kia, bị người ta phát hiện cậu nhất định sẽ không sống nổi được mất!
"Đừng lo lắng, buổi tối mà, mọi người thấy không rõ đâu." Biết rõ suy nghĩ trong tâm Lộc Hàm, Ngô Thế Huân cười tà nói."Ngươi trông xem bộ ngực này có bao nhiêu xinh đẹp, ai hội sẽ hoài nghi ngươi là giả làm nữ nhân? Cho nên ngươi thả lỏng ra đi! Cùng ta 'thật vui vẻ' mà đi hẹn hò, ta sẽ mang lại cho ngươi một cái cuộic hẹn 'khó quên' đấy!" Nói xong y còn sờ soạng bờ vú trắng ngần của Lộc Hàm.
Dưới sự trợ giúp của nam nhân, Lộc Hàm nhẫn nhịn đau nhức mà bước ra khỏi cửa, nhưng mà vừa rời nhà Ngô Thế Huân, một cổ khô nóng khác thường liền từ hai cái con cự mãng trong hai kiều nộn mật huyệt truyền đến, lan khắp tứ chi lẫn đầu óc cậu, trong sự khô nóng còn có một cảm giác ngứa ngáy quen thuộc. Ha, hai cái dương vật giả thượng xuân dược bắt đầu phát uy rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top