Chương 10

Nửa tháng sau.

Bên trong vườn của Tướng phủ,

truyền ra tiếng kêu chói tai — “Á

– đau quá — Dận Kì –”

Được biết tin, Tống Hương Li đã

kéo phu quân trong thời gian

nhanh nhất chạy về nhà mẹ đẻ.

Cho đến lúc này, từng canh giờ

trôi qua thì tiếng kêu trong

phòng cũng nghe càng lúc càng

bi thảm, lông mày của nàng đều

sắp dính chặt với nhau.

“Sao lại như vậy? Nô Nhi có thể

gặp nguy hiểm hay không?”

“Nàng bình tĩnh đi!” Chu Huyền

Lệ vẫn biết hai người tỷ muội

tình thâm, đứng ở bên cạnh khẽ

ôm lấy nàng an ủi nói: “Sinh con

vốn chính là như vậy, nàng

không nghe mẹ chồng nàng cũng

là mẫu thân ta từng nói sao? Vào

lúc bà sinh ta, đau đến suýt chút

nữa đã một đao chém chết phụ

vương ta đấy. Nếu không, nàng

nghĩ xem vì sao từ xưa đến nay,

nữ nhân sinh con, nam nhân đều

phải ở ngoài cửa chờ, đến khi

nào sinh xong mới có thể đi vào?

Chẳng phải là sợ sẽ xảy ra án

mạng sao!”

Tống Hương Li bị hắn chọc cười

như vậy, căng thẳng trong lòng

nhất thời dịu đi không ít. “Chàng

ít nói linh tinh đi!”

Giống như nhớ tới gì đó, nàng

nhìn trái phải xung quanh. “Ủa?

Cái tên phụ tình lương tâm bị

chó gặm kia đi đâu rồi?” Chu

Huyền Lệ thầm cười trộm.

Hắn thật sự rất bội phục thê tử

hắn, mỗi lần nhắc tới Khuất Dận

Kỳ, nàng đều có thể kèm thêm

một chuỗi từ hình dung không

giống người thường, hơn nữa lợi

hại nhất là, cho tới bây giờ, vẫn

chưa có từ nào bị lặp lại.

“Ta đã sai người đi thông báo với

hắn rồi, hẳn là — nàng xem,

nhắc Tào Tháo, Tào Tháo không

tới, bất quá, cái tên phụ tình

lương tâm bị chó gặm kia quả

thật đã tới rồi.”

Hương Li theo tầm mắt của hắn

nhìn qua, quả nhiên thấy Khuất

Dận Kỳ dáng vẻ vội vàng chạy

đến.

“Nô Nhi đâu? Nàng hiện tại thế

nào rồi?”

“Ngươi không biết tự nhìn à!”

Nghĩ đến Nô Nhi vì hắn mà phải

chịu khổ, Tống Hương Li liền

không trưng ra được sắc mặt dễ

nhìn.

“Á –” Một tiếng kêu thê lương

thảm thiết, đúng lúc từ trong

phòng truyền ra.

“Ta đi xem nàng ấy!” Khuất Dận

Kỳ nói xong liền muốn xông vào

phòng, may có Chu Huyền Lệ

ngăn hắn lại.

“Ngươi không thể vào.”

“Vì sao ta không thể?” Hắn bất

mãn rống to.

“Vì sao ngươi có thể?” Tống

Hương Li hừ lạnh trả lời. “Xin

hỏi Khuất đại công tử, ngươi trừ

biết chơi đùa nữ nhân ra, còn

biết gì nữa? Đi vào đó thì làm

được tích sự gì?”

“Hương Li!” Chu Huyền Lệ khẽ

lên tiếng trách, nhưng đôi mắt

lại phản bội hắn mà lộ ra ý

cười.

Nói cho cùng ấy! Kỳ thật việc

hắn muốn làm, là vỗ tay cổ vũ

cho ái thê hơn.

Sắc mặt Khuất Dận Kỳ khó coi

đến muốn giết người. “Chu

Huyền Lệ, quản nữ nhân của

ngươi cho tốt đi!”

“Nói vài câu cũng không được

sao? Khuất Dận Kỳ, ngươi không

phải vậy sao! Một nữ nhân tốt

như thế mà ngươi có thể tra tấn

muội ấy đến chỉ còn một hơi thở,

có phải rất có cảm giác thành

tựu hay không? Nếu làm giống

như ngươi mới gọi là biết ‘quản’

nữ nhân, thì ta đây tình nguyện

nam nhân thiên hạ đều chết

hết!” Tống Hương Li cả giận nói.

“Chuyện này có liên quan gì tới

ta chứ?” Chu Huyền Lệ vô tội kêu

một tiếng. Hắn thật xui xẻo mà!

Mặt Khuất Dận Kỳ cứng lại, im

lặng không nói.

“Ngươi có muốn biết Nô Nhi phải

trải qua khoảng thời gian kia

như thế nào không? Đánh mất

trái tim, mất cả linh hồn, mờ mịt

không biết phải sống tiếp như

thế nào. Ngươi lại muốn biết,

sau đó muội ấy tiếp tục sống như

thế nào hay không? Vẫn là vì

ngươi! Muội ấy yêu ngươi hơn

bất cứ thứ gì, đương nhiên, cũng

sẽ dùng tâm tình như vậy để đối

đãi với tất cả những gì ngươi

cho muội ấy, nếu không phải vì

cốt nhục của ngươi, muội ấy căn

bản đã không thể sống đến ngày

hôm nay!”

Tống Hương Li tức giận nói.

“Thật vất vả, muội ấy mới dần

dần bình phục vết thương trong

lòng, ngươi lại công khai xuất

hiện, hoàn toàn không biết thẹn

lại một lần nữa đoạt lấy thể xác

cùng tâm hồn muội ấy…… Muội

ấy mắc nợ ngươi à! Có phải nhất

định phải bức chết muội ấy,

ngươi mới chịu bỏ qua hay

không? Nếu thật sự như vậy, ta

đề nghị ngươi một đao đâm

thẳng vào ngực muội ấy, để muội

ấy được giải thoát đi, có lẽ muội

ấy còn có thể cảm kích sự nhân

từ của ngươi đấy!”

Khuất Dận Kỳ bị mắng đến á

khẩu không trả lời được. Không

phải vì phẫn nộ của Tống Hương

Li, mà vì nghĩ đến nỗi khổ mà Nô

Nhi đã phải chịu, lòng của

hắn…… đau…… Những việc đó,

hắn cho tới bây giờ cũng chưa

từng nghĩ tới. Thì ra, tổn thương

mà nàng phải chịu, so với tưởng

tượng của hắn còn nặng hơn

nhiều, mà nàng, cũng chưa từng

nói…… “Ta cũng không muốn tổn

thương nàng ấy……” Khuất Dận

Kỳ phát ra âm thanh không nghe

rõ lắm, ngay cả chính hắn cũng

không nghe thấy được.

Lần này, hắn thật sự muốn yêu

thương nàng thật nhiều.

Từ vẻ mặt của hắn, Tống Hương

Li đại khái đã đoán được ý hắn.

Nhưng nàng vẫn muốn hỏi:

“Ngươi lấy gì để bảo đảm?”

Người giống như hắn, căn bản

không có nhân cách.

“Ta không cần phải bảo đảm gì

với ngươi.”

Nói cái gì? Tống Hương Li lại

muốn bão nổi, Chu Huyền Lệ lại

lấy ánh mắt ngăn nàng lại, ám

chỉ nàng nên có chừng mực.

Với cá tính của Khuất Dận Kỳ, có

thể chịu được kiêu ngạo của

nàng đến bây giờ là đã hiếm

thấy, nếu còn nói tiếp nữa, Chu

Huyền Lệ tuyệt đối không hoài

nghi hắn sẽ mắt cũng không

chớp mà đánh nàng một chưởng

hôn mê.

Nhưng vào lúc này, bà đỡ từ

trong phòng đi ra.

“Thế nào rồi?” Khuất Dận Kỳ là

người đầu tiên xông lên trước.

Bà đỡ liếc mắt nhìn Tống Hương

Li một cái, Tống Hương Li lập

tức lấy ánh mắt ra hiệu cho bà.

Toàn bộ tâm tư của Khuất Dận

Kỳ đều đặt trên an nguy của Nô

Nhi, thế nên cũng không lưu ý

đến biểu hiện kỳ lạ giữa hai

người.

“Chuyện đó…… vị cô nương này

khó sinh, đứa bé cùng mẫu

thân…… ách…… công tử phải

chuẩn bị tâm lý…… có thể sẽ……”

Khuất Dận Kỳ biến sắc, không

đợi bà nói xong, chợt níu chặt bà

đỡ, cuồng nộ quát: “Mặc kệ đứa

bé thế nào, ta chỉ cần nữ nhân

của ta bình an vô sự là được,

ngươi có nghe hay không! Nàng

phải bình an vô sự! Nếu không,

ta sẽ cho ngươi chôn cùng!”

Uy hiếp thật đáng sợ quá đi! Bà

đỡ đáng thương hầu như bị dọa

đến vỡ mật.

Vùng vẫy chạy vào trong phòng,

trong lòng còn nhủ thầm: Sớm

biết vậy đã không đồng ý với bọn

họ diễn màn kịch này, chẳng

hiểu bọn họ đang làm cái quỷ gì

nữa.

Ngoài phòng, Khuất Dận Kỳ một

quyền đấm thật mạnh lên tường.

Hắn chưa bao giờ có loại cảm

giác bất lực thế này, vốn tưởng

rằng mình đã sớm không quan

tâm đến gì nữa rồi, nhưng giờ

đây mới phát hiện, hắn vẫn sẽ sợ

hãi, hắn sợ mất đi Nô Nhi, mất đi

nữ nhân tình thâm nghĩa trọng

với hắn…… Không, hắn không

thể chịu được nếu mất đi nàng,

tuyệt đối không thể!

Vùi mặt vào bàn tay, sự sợ hãi

sâu sắc bao phủ lấy hắn.

Chu Huyền Lệ cùng ái thê nhìn

nhau, ở trong mắt lẫn nhau, tìm

được một thông điệp tương đồng.

Hắn nghĩ, bọn họ đã có đáp án,

hơn nữa là đáp án rất rõ ràng.

Một mảnh tình si của Nô Nhi,

cuối cùng cũng không uổng phí.

※※※

Khuất Dận Kỳ không biết lại qua

bao lâu, cứ trong lúc tĩnh lặng,

ngẫu nhiên lại trộn lẫn tiếng hét

đau đớn của Nô Nhi, mỗi thời,

mỗi khắc…… Hắn gần như có thể

nghe thấy âm thanh của thời

gian trôi qua, chầm chậm liên

tục lăng trì lòng của hắn.

Mãi cho đến khi — bà đỡ ra khỏi

cửa phòng, trong tay ôm một tiểu

oa nhi bụ bẫm đáng yêu.

Khuất Dận Kỳ ngẩn ra, vẻ mặt

ngược lại có chút đờ đẫn.

“Ách……” Thấy hắn như vậy, bà

đỡ từng bị hắn làm sợ tới hồn

vía lên mây, nhất thời cũng

không biết phản ứng như thế

nào.

Kết quả, vẫn là Tống Hương Li

chủ động tiến lên phá vỡ cục

diện bế tắc này. “Là nam hay

nữ?”

“Là một nữ oa nhi đáng yêu.”

Khuất Dận Kỳ mở to mắt nhìn,

thoáng hoàn hồn, nhưng không

phải nhận lấy con của hắn, mà

là vội vàng mở miệng hỏi: “Còn

Nô Nhi? Mẫu thân đứa bé có ổn

không?”

“Có nguy hiểm nhưng đã qua

khỏi.” Bà đỡ nói đến vô cùng

chột dạ — kỳ thật căn bản ngay

từ đầu đã không có việc gì rồi.

Khuất Dận Kỳ không nói hai lời,

vọt thẳng vào trong phòng.

“Ơ –” Chuyện gì thế này? Đây là

nữ nhi của hắn mà! Hắn thế nào

ngay cả liếc cũng không liếc

nhìn một cái vậy?

“Để cho ta!” Cuối cùng, vẫn là

Chu Huyền Lệ bế lấy đứa bé.

Bà đỡ đáng thương không hiểu

chuyện gì, đều sắp không rõ ai

mới là phụ thân đứa bé rồi.

Sau đó, Chu Huyền Lệ kéo Tống

Hương Li, hai phu thê lấm la lấm

lét dời bước đến cửa sổ, giống

như cuồng rình coi người khác

vậy.

Ngồi ở bên giường, chăm chú

nhìn dung nhan trắng bệch hoàn

toàn không có chút máu kia,

Khuất Dận Kỳ vươn tay chạm vào

nàng, đầu ngón tay liền truyền

đến hơi nước lạnh lẽo, không

phân biệt rõ là mồ hôi hay nước

mắt.

Hắn đã sớm tin lời của bà đỡ,

mà bộ dáng này của nàng, cũng

yếu ớt hệt như vừa đi qua một

vòng quỷ môn quan mà trở về

vậy.

Ông trời! Hắn suýt chút nữa đã

mất đi nàng!

Tay run nhè nhẹ, khẽ vuốt mắt

nhắm khẽ, lông mày, mũi, môi

của nàng, sau đó nhẹ nhàng,

kiên định nắm tay nhỏ bé đã mất

đi độ ấm của nàng, lặng lẽ truyền

độ ấm sang.

“Nô Nhi! Nàng nhất định phải

khỏe lại, khỏe mạnh an khang

đứng trước mặt ta lần nữa, ta

không thể không có nàng, nàng

có biết không?”

Nhẹ nhàng, như là sợ quấy

nhiễu đến nàng, hắn giống như

tự thì thầm. “Ngay từ đầu, ta

thật sự không nghĩ sẽ trả giá

nhiều như vậy, nhưng nàng đã

chiếm cứ tất cả tâm tư của ta,

làm cho ta giống như một kẻ

ngốc, cảm xúc năm lần bảy lượt

bị nàng kéo theo, cho nên ta vô

thức cảm thấy phẫn nộ, vả lại

còn đem sự tức giận đó trút lên

nàng, không chút lý trí mà

thương tổn nàng…… Nhưng khi ta

phát hiện rằng, phát tiết như vậy

cũng không thể làm cho ta có

được vui vẻ gì, ta đã dần hiểu

được, sự tồn tại của nàng, là

không có bất cứ nữ nhân nào có

thể thay thế được……”

“Vì vậy ta đã đầu hàng, muốn

ngừng thương tổn lẫn nhau,

nhưng khi muốn ôm nàng vào

lòng lần nữa, thì nàng đã lẳng

lặng đi xa……” Hắn cẩn thận cầm

bàn tay Nô Nhi được xoa đến ấm

hơn áp lên má, ôn tồn vuốt ve.

“Nàng biết không? Lúc ta biết

được nàng đã như một làn khói

nhẹ, biến mất trong cuộc sống

của ta, khoảnh khắc đó, ta thật

mờ mịt, trái tim trống rỗng, cái

gì cũng không cảm nhận được……

Cái loại mờ mịt này, nàng có thể

tưởng tượng được không? Mấy

tháng ấy, ta quả thực không biết

mình đã vượt qua như thế nào,

mãi đến khi gặp lại nàng, mới

làm cho trái tim đã chết lặng của

ta, có cảm giác đập lại lần nữa,

chỉ là, ta chưa từng động tình vì

ai, nên không hiểu, cũng không

biết biểu đạt thế nào, mới luôn

làm nàng khóc, kỳ thực, nước

mắt của nàng thật sự làm lòng ta

rất đau…… Nàng đến cùng có

nghe được lời nói của ta không?

Nô Nhi, ta đã từng mất đi nàng

một lần, ta sẽ không để nàng có

cơ hội chạy khỏi ta lần thứ hai

nữa đâu, cho dù là âm tào địa

phủ, ta cũng sẽ quấy nhiễu đến

cùng, nàng có nghe thấy không?

Nghe thấy không……”

Hơi thở mỏng manh của nàng,

làm hắn lo sợ không yên, hắn cúi

thấp người, cùng hai má nàng áp

vào nhau, kề sát, cọ xát, chảy

xuống những giọt nước mắt chân

tình khó giấu…… Ngoài cửa sổ,

một đôi thân hình lặng lẽ thoái

lui.

Mắng cũng mắng rồi, đùa cũng

đùa đủ rồi, có lẽ, bọn họ thật sự

có thể an tâm giao Nô Nhi cho

hắn.

※※※

Từ từ tỉnh dậy, trong phòng

trống không, chỉ có một mình

nàng.

Là mơ sao? Đôi mắt sáng của Nô

Nhi hiện lên sương mù mơ màng

đờ đẫn, nhẹ nhàng xoa mặt

mình, phảng phất như cảm nhận

được hơi ấm còn sót lại của hắn.

Trong lúc mê man, nàng dường

như nghe được hắn nói với nàng

rất nhiều, rất nhiều, còn nói hắn

không thể không có nàng, muốn

nàng vĩnh viễn ở bên cạnh

hắn…… Đó là sự thật chăng?

Có lẽ là mơ thôi! Nàng cười

chính mình ngu muội. Những lời

đó, Khuất Dận Kỳ có chết cũng sẽ

không nói ra khỏi miệng.

Có lẽ, nàng thật sự đúng rồi, đó

chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Bởi vì từ sau khi nàng tỉnh lại,

đã nửa tháng trôi qua, Nô Nhi

vẫn chưa nhìn thấy hắn.

Hắn không quan tâm đến nàng

chút nào, đến cả con của bọn họ,

hắn cũng chưa từng đến liếc

nhìn qua một lần.

“Bảo bối, chúng ta thật đáng

thương……” Nô Nhi vỗ nhẹ khuôn

mặt mũm mĩm của tiểu oa nhi,

sầu não nói nhỏ.

“Ai thật đáng thương?” Người

nào đó lại một lần nữa không

biết từ góc nào xông ra, vả lại,

cũng không ngoài ý muốn lại hù

dọa nàng một lần nữa.

“Chàng –” Nàng mở to mắt nhìn,

lại ngớ ngẩn nhéo mình vài cái.

“Đúng là chàng chứ?”

“Nếu không nàng cho là ai?”

Không khó nhìn ra, nàng là thật

sự rất chờ mong nhìn thấy hắn,

Khuất Dận Kỳ vừa vui mừng vừa

hớn hở ôm nàng vào lòng.

“Sao lâu như vậy chàng mới

đến?” Nô Nhi hỏi lại, khuôn mặt

nhỏ nhắn dụi vào lòng hắn, lưu

luyến cọ xát.

Nói đến việc này hắn vẫn còn tức

giận! Nếu không có giai nhân

trong lòng khiến tức giận đã hóa

thành dòng nước mềm mại thì

hắn tuyệt đối sẽ phun một trận

lửa.

“Bảo đôi phu thê họ Chu kia cẩn

thận một chút cho ta!”

Nghe thấy giọng nói nghiến răng

nghiến lợi của hắn, nàng khó

hiểu ngẩng đầu lên. “Chàng nói

tỷ tỷ và tỷ phu sao?”

“Đừng gọi dễ nghe như vậy,

chúng ta cùng hai người đó

không có liên quan gì đến nhau

cả!”

“Chuyện gì mà chàng lại tức giận

như vậy?”

“Chứ nàng cho rằng vì sao mấy

ngày nay không thấy bóng dáng

ta? Cũng bởi vì đôi phu thê đáng

ghét kia không cho ta gặp nàng

đấy!” Càng nói lửa giận đầy mình

càng cháy mạnh hơn.

“Sao có chuyện đó được?” Hương

Li tỷ không có lý do gì để làm

như vậy, vả lại, chuyện Khuất

Dận Kỳ muốn làm, nàng không

tin ai có năng lực ngăn cản.

“Sao lại không có? Bọn họ chính

là ác ý gây rối!” Hại hắn nhớ Nô

Nhi muốn chết, lại không thể vào

cửa được.

Đừng thấy Chu Huyền Lệ ngày

thường chơi bời lêu lổng, một

khi hắn thật sự có lòng phòng bị,

thì bất kể Khuất Dận Kỳ có tới

vào ban ngày hay ban đêm, cũng

không thể đến gần Nô Nhi được.

Mãi cho đến hôm nay, sự nhẫn

nại đã của hắn đã đến cực hạn,

nói rõ nếu bọn họ còn giở trò

quỷ, hắn tuyệt đối sẽ bất chấp tất

cả mà trở mặt với hắn ta, Chu

Huyền Lệ mới thức thời cho hắn

một cuộc gặp Ngưu Lang Chức

Nữ!

“Vậy, chàng có nhớ thiếp

không?” Nô Nhi vươn bàn tay gầy

nhỏ trắng nõn xoa khuôn mặt

anh tuấn, nhưng cũng không kỳ

vọng vào câu trả lời của hắn,

chỉ là muốn an ủi mình thôi.

“Nhớ đến tận xương.” Hắn cầm

tay nhỏ bé áp vào bên má, cười

nhẹ trả lời.

Cái miệng nhỏ nhắn của Nô Nhi

khẽ nhếch, tưởng rằng nghe thấy

ảo giác. Nàng vẫn đang nằm mơ

sao?

Cái gì đây! Biểu cảm thật là vũ

nhục người ta mà.

Khuất Dận Kỳ tức giận khẽ hôn

cái miệng nhỏ nhắn của nàng,

một chút, lại một chút. “Còn

muốn ta xâm nhập thêm sao?”

“Ách?” Nàng chớp chớp đôi mắt

sương mù.

“Đừng cám dỗ ta, nàng vừa sinh

con xong, vẫn chưa thể sinh

hoạt phu thê, chút chừng mực ấy

ta vẫn có.”

“Chàng…… là thật sao?” Nàng

sửng sốt một chút, vẫn chưa hồi

được hồn.

“Nàng nói đến chừng mực à?

Đương nhiên là thật.” Con ngươi

đen của Khuất Dận Kỳ lóe lên tia

hài hước không rõ.

“Thiếp không nói chuyện đó, ý

thiếp là……” Nô Nhi ngừng lại,

không biết dùng từ gì.

“Nhớ đến câu hỏi kia của nàng,

phải không?” Hắn bật cười

thành tiếng. “Đương nhiên là

như vậy! Tiểu ngốc, ngoại trừ

nàng, còn có ai đáng giá để ta

dốc lòng yêu mến trân trọng như

vậy?”

Nô Nhi mở to mắt, đôi mắt sáng

chứa đựng ánh nước, sau đó

từng giọt từng giọt rơi xuống.

“Không phải nàng vui mừng quá

độ mà khóc đó chứ?” Khuất Dận

Kỳ thử phỏng đoán tâm tư của

nàng, mỗi lúc vừa nhìn thấy

nước mắt của nàng, hắn sẽ luôn

không biết làm sao.

“Sao ta cuối cùng vẫn sẽ làm

nàng khóc vậy?” Hắn hết sức dịu

dàng lau nước mắt cho nàng. “Rõ

ràng, người không nỡ để nàng

rơi lệ nhất là ta, nhưng mỗi lần

người hại nàng rơi lệ, mãi mãi

cũng lại là ta, ài! Ta nên làm sao

với nàng mới tốt đây?”

Hắn càng lau, nước mắt của

nàng ngược lại càng rơi nhiều

hơn. Nàng không ngừng lắc lắc

đầu, thút thít nghẹn ngào vừa

khóc vừa nói: “Chàng…… lại

đang gạt tôi ……”

Hắn làm sao có thể yêu thương

nàng được? Tuyệt đối không thể

nào! Hắn từng nói qua, hắn đối

với nàng chỉ là chơi đùa mà

thôi, chơi chán liền vứt bỏ……

Nàng vẫn còn nhớ rất rõ, cũng

vẫn sợ hãi ngày đó lại đến.

“Lừa nàng?” Hắn khó hiểu lặp

lại.

“Trước kia chàng cũng là như

vậy……” Rất lâu trước kia, hắn

cũng từng nói thích nàng, nhưng

kết quả thì sao?

Vài ba câu, lập tức đã khiến hắn

lĩnh ngộ được ý của nàng.

“Hãy quên những chuyện đã qua

đi, Nô Nhi! Chúng ta bắt đầu một

lần nữa. Để cho ta chiều nàng,

yêu nàng, bồi thường lại tất cả

những thiếu hụt trước đây.”

“Không…… không thể nào, chàng

chỉ là muốn đứa bé mà thôi,

đúng không? Cho nên chàng mới

nói những lời này để dỗ tôi……

Đừng làm tôi ôm ấp hy vọng, sau

đó lại tàn nhẫn đập tan nữa, nếu

không…… tôi thật sự sẽ không

thể sống tiếp……”

Nói gì vậy chứ? Khuất Dận Kỳ

buồn bực đến muốn nôn ra máu.

Báo ứng ư! Hắn thật sự là tự làm

bậy, không thể sống mà.

“Ta không đáng để nàng tín

nhiệm như vậy sao? Rốt cuộc

nàng xem ta là cái gì? Ta lại vì

đứa bé này mà bất chấp thủ đoạn

ư? Nàng nghe rõ ràng cho ta, Nô

Nhi, những lời này ta chỉ nói

một lần thôi!”

Hít một hơi thật sâu, hắn lùi một

bước, vẻ mặt u ám nhìn nàng.

“Ta cũng không cần gì đứa bé

này, từ đầu tới đuôi, người ta

muốn cũng chỉ là nàng mà thôi!

Đúng vậy, ta là một nam nhân

chưa từng thật tình, cũng xác

thực đã từng nói thích với rất

nhiều nữ nhân, thích cảm giác

đùa bỡn các nàng trong lòng bàn

tay, thích khả năng gây vui

sướng cho thân thể ta của các

nàng, nhưng, lại chưa bao giờ

nói quý trọng với bất cứ ai! Bởi

vì không ai đáng giá để ta quý

trọng cả, chỉ có nàng – khiến ta

nhớ thương, muốn vứt qua sau

đầu cũng không làm được!”

“Về phần đứa bé này, ngay từ

đầu, ta đã không biết đến sự tồn

tại của nó, còn nhớ ta từng nói,

hy vọng nàng sinh là nữ hài, mà

không phải nam hài không? Bởi

vì khi phụ thân ta còn trẻ tuổi,

phong lưu làm cho ta cảm thấy

ghê tởm, ông ta vẫn hy vọng

Khuất gia có thể kéo dài hương

hỏa, nhưng dưới gối lại chỉ có

một mình nghiệt tử là ta. Đúng!

Ta chính là cố ý muốn tuyệt tử

tuyệt tôn cho ông ta xem!”

“Ta thậm chí không ngại nói với

nàng, cho tới giờ ta cũng chưa

bao giờ định để bất cứ nữ nhân

nào mang cốt nhục của ta trong

bụng! Hôm nay nếu không phải

nàng, ta sẽ không chút do dự,

thậm chí là không từ thủ đoạn

mà làm mất thai nhi! Cũng

không ngại sẽ vì vậy mà tạo

thành một xác hai mạng.”

Nô Nhi kinh hoảng hít một ngụm

khí, lời của hắn, làm cho cả

người nàng như nhũn ra, khuôn

mặt nhỏ nhắn hoảng sợ đến

trắng bệch.

Khuất Dận Kỳ nhìn chằm chằm

khuôn mặt sợ hãi của nàng, cười

khổ. “Nhưng mà vì là nàng, cho

nên ta không làm như vậy. Ta

biết nàng muốn làm mẫu thân,

nàng rất chờ mong sinh mệnh

nhỏ này, ta vì nàng mà chấp

nhận nó, vì nàng mà yêu thương

nó, bởi vì đó là đứa con nàng

mang thai vì ta, bởi vì trong cơ

thể nó chảy dòng máu của nàng,

đây mới là nguyên nhân chính.”

Nghe hắn một hơi dốc hết tất cả

tâm sự, Nô Nhi che miệng, một

câu cũng không nói được.

Hắn…… không phải vì đứa bé,

người hắn muốn là nàng, vẫn

chỉ có mình nàng…… “Chàng nói

…… là thật ư?” Nàng run run xác

nhận.

“Chết tiệt! Ta đã nói nhiều như

vậy mà nàng vẫn còn hoài nghi

sao?” Khuất Dận Kỳ vừa giận vừa

lên tiếng.

“Được, ta sẽ làm cho nàng tin

tưởng !”

Chưa kịp hiểu hàm nghĩa trong

lời nói của hắn, oa nhi trong

lòng Nô Nhi liền bị hắn đoạt lấy.

“Chàng đi đâu vậy?”

“Đi đâu cũng được! Nếu phải

đem vật nhỏ này quăng đến nơi

cả ta và nàng đều không nhìn

thấy, nàng mới chịu tin lời của

ta thì ta tuyệt đối sẽ làm được!”

Nô Nhi vừa nghe thấy, cực kỳ sợ

hãi kêu lên: “Chàng không thể

làm như thế!”

“Vậy nàng có tin ta không?” Hắn

đứng cạnh cửa, lời nói mang

theo uy hiếp.

Là dọa nàng sao? Có lẽ có một

chút, nhưng nếu nàng cứ khăng

khăng một mực, hắn vẫn sẽ nói

là làm. Trừ Nô Nhi ra, cái gì hắn

cũng có thể vứt bỏ, bao gồm cả

cốt nhục thân sinh của mình.

Nô Nhi đã bị dọa chết khiếp, nào

dám chần chờ nữa.

Nàng nhanh nhảu chạy về phía

hắn, hai tay ôm chặt lấy hắn, sợ

hắn thật sự chạy đi.

“Chàng…… xấu lắm! Lại làm tôi

sợ như vậy……” Kết quả của kinh

hoảng quá độ, chính là thất

thanh khóc rống.

Giống như hưởng ứng nàng, oa

nhi trong lòng Khuất Dận Kỳ

cũng lên tiếng khóc lớn theo.

“Đừng khóc nữa……” Một lớn một

nhỏ, đều là nữ nhân thân thiết

nhất trong sinh mệnh mình,

Khuất Dận Kỳ luống cuống

giương mắt nhìn, tay trái ôm

tiểu oa nhi, tay phải ôm tiểu nữ

nhân của hắn, nhất thời không

biết nên dỗ người nào trước.

Trướcc kia, nữ nhân là loại

người hắn xem thường nhất,

nhưng nay lại là bị nữ nhân ăn

sạch sẽ…… Ài! Hắn xem như đã

nếm được trái đắng rồi.

“Oa……” Trống ngực như chưa

bình ổn lại, Nô Nhi khóc càng

thêm oanh liệt, quả thực là vui

buồn lẫn lộn!

“Oa……” Oa nhi cũng nho nhỏ

hồi âm lại, chân thành đuổi theo

“khóc thiên thưởng địa” (khóc

vang trời đất) của mẫu thân.

“Ông trời……” Khuất Dận Kỳ cũng

muốn khóc.

Tha cho hắn đi! Có nhân sĩ thiện

tâm nào bằng lòng đến giải cứu

hắn không?

“Nô Nhi, nàng ngậm miệng cho

ta!” Khuất Dận Kỳ tràn đầy khí

lực hét lớn một tiếng.

Tiểu nữ nhân miệng đang mở đã

quên khép lại, ngây ngốc nhìn

hắn.

Tốt lắm, cuối cùng cũng dẹp yên

được một người.

Hắn thật tàn bạo đặt nữ nhi vào

trong lòng nàng. “Thu phục nữ

nhi của nàng đi.” Ném phiền toái

cho phiền toái, chà! Thật là một

lần vất vả cả đời nhàn nhã biết

bao. Nước mắt dư thừa vẫn

vương ở khóe mắt, Nô Nhi hít

hít cái mũi, rất có ý thức trách

nhiệm nói: “Có thể do đói bụng.”

“Vậy cho nó ăn no đi.”

“Nhưng mà…… nhưng mà……”

Hắn không tránh đi sao? Thật

xấu hổ nha!

“Toàn thân trên dưới của nàng,

có chỗ nào ta không quen thuộc

chứ?” Nhìn thấu tâm tư của

nàng, hắn liền ném một câu

sang.

Giả vờ hoàng hoa khuê nữ gì

chứ! Thật không hiểu được.

Người ta đã nói như vậy rồi, Nô

Nhi đành phải nhịn ngượng

ngùng xuống, quay khuôn mặt

nhỏ nhắn đỏ ửng sang chỗ khác,

cởi khuy vạt áo trước ra, thỏa

mãn nhu cầu nữ nhi đã.

Khuất Dận Kỳ đứng ở một bên,

lẳng lặng nhìn một màn yên bình

ấm áp ấy.

Vốn tưởng rằng, trên đời này

không còn gì có thể cảm động

trái tim đã sớm kết băng của

hắn, nhưng nay, hạnh phúc bình

thản như nước này, lại làm hắn

cảm động sâu sắc, góc cứng rắn

lãnh lẽo ở chỗ sâu trong linh

hồn, bất tri bất giác vì một lớn

một nhỏ này mà mềm mại.

Lẳng lặng đi ra phía sau nàng,

hắn mở hai tay ra, ôm nàng vào

lòng, khuôn mặt của hắn dán lên

gáy mềm mại thơm phức của Nô

Nhi.

Rất muốn cứ gắn bó cùng hai mẹ

con nàng như vậy…… “Trở về bên

cạnh ta đi! Nô Nhi, đừng giày vò

ta nữa.” Cảm nhận được nàng

khẽ chấn động, hắn ôm nàng

càng chặt hơn. “Để ta cưới nàng,

cho nàng và con một gia đình ấm

áp nhất –”

Gia đình…… là từ ngữ mà nhiều

người hướng về.

Nô Nhi phát hiện mình lại muốn

khóc — nhưng, lần này, lại là vì

cảm động.

Nàng cũng có thể có gia đình, có

một nơi ổn định sao?

“Nhưng mà…… bộ dạng thiếp

không dễ nhìn, người khác sẽ

cười chàng……”

“Nàng lại muốn ép ta tức giận có

phải không?” Khuất Dận Kỳ giống

như trừng phạt khẽ cắn vào cổ

trắng như tuyết của Nô Nhi.

Nàng sợ hãi thốt lên: “Thiếp……

Thiếp chỉ là không hiểu, chàng

thích gì ở thiếp? Thiếp cũng

không có dung nhan tuyệt diễm.”

Hắn cũng có thể tức giận như

vậy sao? Nam nhân cấm dục quá

độ quả nhiên có chút không thể

nói lý.

Khuất Dận Kỳ xoay người nàng

lại, ngón tay dài như có như

không mơn trớn bộ ngực tuyết

trắng lõa lồ ở trước mắt của Nô

Nhi, sau khi hôn nhẹ lên cái

miệng nhỏ nhắn non mềm của

nàng lấy chút an ủi, mới mở

miệng nói: “Có được dung nhan

tuyệt diễm thì đã thế nào? Nữ

nhân xinh đẹp, ta đã nhìn qua

rất nhiều, rất nhiều, các nàng

đều đẹp đủ để nghiêng thành,

nhưng vậy thì thế nào? Cũng đều

không đả động được trái tim ta,

nhưng nha đầu xấu như nàng lại

làm trái tim ta không có lý do gì

mà chỉ rung động vì nàng.”

Bàn tay to của hắn áp lên khuôn

mặt của Nô Nhi, nhẹ nhàng chậm

chạp chuyển động. “Ta không

cần tuyệt sắc giai nhân gì cả, hồn

nhiên của nàng, khí chất trong

sáng không nhiễm tục trần của

nàng, mới là thế gian khó tìm. Có

lẽ nàng không biết phải không?

Khi nàng cố chấp mà chuyên tâm

viết tên ta, đã tản mát ra hào

quang, làm lòng người vô cùng

kinh sợ? Đó là dung nhan đẹp

nhất ta từng thấy…… Vòng một

vòng lớn như vậy, mãi đến sau

này, ta mới lĩnh ngộ được, từ lúc

lần đầu tiên ta mở miệng gọi

nàng là ‘Nô Nhi’, đôi ta liền đã

định trước sẽ dây dưa trọn đời

trọn kiếp, không thể chia lìa

rồi…… Nô Nhi xấu xí của ta……”

Trước kia, vẫn luôn thấy chữ

xấu xí này chói tai, nhưng từ

trong miệng hắn gọi ra, lại cảm

thấy ngọt ngào như thế

Ngọt ngào…… nàng thật sự là Nô

Nhi xấu xí của hắn nha!

Mềm mại dựa vào hắn, Nô Nhi

an tâm nhắm mắt lại, hoàn toàn

đem chính mình giao cho hắn.

Nàng rốt cuộc cũng không còn gì

để do dự, lòng dạ này, vẫn đều là

cố chấp không thay đổi, hắn là

bến đỗ cả đời của nàng, từ tiếng

đầu tiên hắn gọi nàng là ‘Nô Nhi

xấu xí’ trở đi…… Thiếu niên bất

thức sầu tư vị, ái thượng tầng

lâu, ái thượng tầng lâu, vi phú

tân từ cường thuyết sầu.

Nhi kim thức tẫn sầu tư vị, dục

thuyết hoàn hưu, dục thuyết

hoàn hưu, khước đạo thiên

lương hảo cá thu…… Là do ai

ngâm vịnh, mềm mại lưu luyến,

có lẽ, đó là lưu luyến cố chấp

đến từ sâu trong tâm linh bọn

họ…… Hay cho một bài ‘Nô Nhi

xấu xí’! Bất kể là Nô Nhi xấu xí

hồn nhiên trong sáng, không

nhìn thấy sầu bi của nhân gian,

hay Nô Nhi xấu xí tang thương

đau buồn, nếm tất cả mùi vị sầu

bi, vẫn đều là bận tâm cả đời của hắn……

~ End ~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: