Chương 2
Chương 2:
Lộc Hàm vừa định ngủ thì bị tiếng đập cửa làm giật mình. Mở cửa, thấy là Ngô Thế Huân.
"Là ngươi? Có việc gì sao?"
"Ân. Ban ngày Phác Xán Liệt luôn quấn quít lấy ngươi, ta không có cơ hội cùng ngươi nói chuyện."
"Chúng ta sau này cơ hội ở chung rất nhiều a, đâu nhất thiết là hôm nay. Ngươi mau trở về ngủ đi, ta cũng muốn ngủ!"
"Nói chuyện với ta một chút đi!" Lộc Hàm thấy Ngô Thế Huân cứ như vậy nghênh ngang đi vào phòng, nhất thời trong đầu mắng hắn thiên biến vạn biến, "Xem chừng, ngươi hẳn là lớn hơn ta."
"Ôi chao?" Lộc Hàm không nghĩ tới câu đầu tiên mà Ngô Thế Huân nói là câu hỏi này, đây là tình huống gì?. "Ta năm nay 20, có vấn đề gì?"
"Không có. Quả nhiên lớn hơn ta và Phác Xán Liệt a. Ta mới 16, Phác Xán Liệt cũng chỉ 18 a. Vậy... Lộc Hàm ca... Ta có thể gọi ngươi như vậy chứ?"
Lộc Hàm nhìn nam hài trước mắt đột nhiên thay đổi thái độ, cảm giác rất thú vị: "Ân, có thể. Thế Huân ngươi... Thân phận của ngươi rất không đơn giản a, vì sao ngươi và Phác Xán Liệt..."
"Ôi chao? ! Ngươi nhanh như vậy đã phát hiện rồi a. Ta là... thân vương, hoàng đế trong hoàng cung là thân ca ca của ta. Hắn rất sủng ta, ta muốn gì hắn sẽ thỏa mãn ta. Thế nhưng chỉ có một điều, hắn không thể cho ta..."
"Là cái gì?" Lộc Hàm đột nhiên nghĩ nam hài tử 16 tuổi này, tuy rằng thân phận cao quý, nhưng cũng không có vui vẻ gì.
"Tự do a! Bất quá ca ca cho ta Phác Xán Liệt, có Phác Xán Liệt, ta thì có tự do rồi! Ta không thích hoàng huynh dế mèn, cách gọi rất mới lạ. Mỗi khi lâm triều mới có thể nhìn thấy ca ca, thời gian khác hắn đều phải xử lý triều chính. Nếu như có thể, ta không hy vọng ca ca làm hoàng đế, ta chỉ muốn ca ca trở về ca ca như trước đây. Tuy rằng hắn bây giờ rất sủng ta... Ta không thích người khác vì thân phận thân vương mà đối đãi với ta."
"Thế Huân này, ngươi có bằng hữu như Phác Xán Liệt, thực sự là may mắn." Lộc Hàm cũng không biết mình bị làm sao, cư nhiên nhàn hạ thoải mái đối với người mới quen chưa đầy một ngày nói chuyện nhiều như vậy.
Đương nhiên Ngô Thế Huân cũng không biết bản thân bị làm sao, những điều này hắn cũng chưa từng nói với Phác Xán Liệt, sao hôm nay thấy Lộc Hàm thì đều đem toàn bộ nói ra. Ngô Thế Huân khi nhìn thất Lộc Hàm đã bị cậu thu hút, không phải bởi vì tướng mạo của cậu, chỉ là toàn thân Lộc Hàm phát ra một cảm giác làm cho hắn cảm thấy rất ấm áp. Ngô Thế Huân được Ngô Diệc Phàm sủng nịch, thế nhưng hắn không có cách nào cảm thụ được một tia ấm áp từ trên người Ngô Diệc Phàm, bởi vì đó là đế vương nên có cảm giác bức bách. Còn Lộc Hàm thì ngược lại, có thể hấp dẫn Ngô Thế Huân một cách tự nhiên và thâm sâu.
Lộc Hàm vẫn có thói quen dậy sớm, thường ngày trong Mị Ảnh cung công chuyện rất nhiều, Lộc Hàm luôn luôn thức khuya dậy sớm, năng lực này hoàn toàn có thể so sánh với hoàng đế. Khi Lộc Hàm ra khỏi phòng, thấy Phác Xán Liệt đã ở trong sân luyện công. Thì ra Phác Xán Liệt này trên võ lâm danh tiếng đại táo cũng không phải không có nguyên nhân, làm phụ thân có một nhi tử khắc khổ dụng công như vậy cũng sẽ cảm giác vui mừng a.
"Xán Liệt, chảo buổi sáng." Lộc Hàm gián đoạn Phác Xán Liệt đang luyện công, mỗi lần Lộc Hàm thấy Phác Xán Liệt đều có một loại cảm giác mạnh mẽ.
"Lộc Hàm ca, sao không ngủ nhiều một chút, tối hôm qua Thế Huân quấn quít lấy ngươi rất lâu a." Phác Xán Liệt đương nhiên biết đêm qua Ngô Thế Huân ngồi rất lâu trong phòng Lộc Hàm, khuya muộn mới về ngủ, "Thế Huân hắn từ nhỏ không có bằng hữu, khó có được bằng hữu nên rất hưng phấn cũng là điều tất nhiên, Lộc Hàm ca ngươi đừng trách."
"Sao có thể, Thế Huân rất tốt. Tiểu hài tử a, có chút tùy hứng." Điểm tùy hứng này rất giống Lộc Hàm a, "Hắn còn chưa có rời giường sao?"
"Hắn ra phía trước ăn sáng rồi, Lộc Hàm ca cũng mau đi đi. Gia phụ nhiều ngày qua vội vàng lo chuyện của đại hội võ lâm, chiêu đãi Lộc Hàm ca là nhiệm vụ của ta, có gì chậm trễ xin thứ lỗi..."
"Sao lại nói vậy, ngươi nếu gọi một tiếng ca ca, ta cũng sẽ không đem ngươi đối đãi như người ngoài, chúng ta may mắn kết bạn tự nhiên là duyên phận, vậy còn dùng những lễ nghi khách sáo này làm gì."
"Nếu Lộc Hàm ca không chê thì tốt rồi. Xin mời." Phác Xán Liệt dẫn Lộc Hàm đi về tiền thính dùng bữa, Phác gia rốt cuộc là nhà giàu, thức ăn trên bàn dù chỉ là đồ ăn sáng cũng hoa lệ chói mắt. Lộc Hàm trong Mị Ảnh cung gặp qua không ít phú gia nổi danh, thế nhưng hiện tại Phác gia khiến cậu mở tầm mắt.
Đại hội võ lâm ngày càng gần, Phác Trấn Tuân rất bận rộn, hiện tại Phác Xán Liệt mỗi ngày cũng không thể nhàn rỗi, chỉ có Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm. Lộc Hàm chưa từng dự qua võ lâm minh hội, tự nhiên cũng không biết một đại hội như vậy cần chuẩn bị những vật gì. Thời gian này, Lộc Hàm muốn hỗ trợ cũng là hữu tâm vô lực.
"Lộc Hàm ca, ngươi đi đâu vậy?" Lộc Hàm sau một tháng liền cảm thấy Phác gia rất buồn chán, toàn bộ Phác gia trên dưới tất cả đều bận rộn cho võ lâm minh hội, Lộc Hàm mỗi ngày đều cùng Ngô Thế Huân dạo phố rồi nói chuyện phiếm. Lộc Hàm trời sinh tính thích náo nhiệt, tại Phác gia nhưng cả ngày đều ở trong phòng. Khi Phác Xán Liệt thấy Lộc Hàm lưng đeo tay nải đứng trước cửa, mới đột nhiên nhớ tới mấy ngày nay có phải không có lưu ý đến Lộc Hàm a.
"Xán Liệt, ta phải về rồi. Các ngươi gần đây không phải bề bộn nhiều việc sao? Ta sẽ không quấy rầy nữa. Ta vốn là người rảnh rỗi hay lang thang trên giang hồ, võ lâm minh hội ta cũng không hứng thú, cho nên..."
"Như vậy sao được. Lộc Hàm ca ngươi vừa mới đến Phác gia, ở vài ngày đã đi, chẳng phải là khiến người ngoài cảm thấy Phác gia đối xử với khách không tốt sao. Phác gia mấy ngày nay bận rộn, qua ngày mai võ lâm minh hội bắt đầu thì ổn rồi. Không bằng Lộc Hàm ca lưu lại tham gia võ lâm minh hội đi, võ nghệ luận bàn cũng không tồi a."
"Thực sự không được, tại hạ vốn là nhàn lai vô sự mới đến kinh thành này muốn nhìn một chút cái gì gọi là võ lâm minh hội, chỉ là hiện tại tại hạ thật sự là không có tâm trạng." Lộc Hàm đương nhiên không có tâm tình, mỗi ngày đều làm một chuyện như nhau, so với lúc trong Mị Ảnh cung còn buồn chán hơn.
Phác Xán Liệt và Lộc Hàm nói chuyện phía trước, lúc này sau hậu viện lại xảy ra chuyện.
"Thiếu gia, không xong rồi!" Người khẩn cấp báo cáo cho Phác Xán Liệt.
"Chuyện gì xảy ra? Sao lại xảy ra chuyện này."
"Thiếu gia, cờ của minh hội bị xé bỏ rồi."
"Cái gì? Có chuyện này sao? Biết là kẻ nào làm không?"
"Còn chưa điều tra rõ, bất quá trên cờ bị xé còn... còn lưu lại một đóa mị liên."
"Mị liên? !" Lộc Hàm và Phác Xán Liệt đều hét lên. Phác Xán Liệt kinh ngạc vì chuyện này có quan hệ với Mị Ảnh cung, mà Lộc Hàm ngực rất rõ ràng, đây chắc chắn là có kẻ đem tội đổ lên đầu cho Mị Ảnh cung. Hủy hoại cờ võ lâm minh hội nghiễm nhiên thành kẻ thù của toàn bộ võ lâm. Lộc Hàm đang ở Phác gia, không hề ra bất cứ chỉ thị nào cho hạ nhân, thế nào ở phía sau có hành động.
"Dẫn ta đi xem!" Lộc Hàm kéo Phác Xán Liệt, vội vàng muốn đi xem đến tột cùng là kẻ nào giá họa. Đột nhiên phát hiện mình phản ứng có chút thái quá, "Ta chưa bao giờ gặp qua mị liên của Mị Ảnh cung, hôm nay đã có hạnh nhìn thấy."
"Phải? Chúng ta đi hậu viện." Trong hậu viện, xung quanh cột cờ đứng đầy người, Phác Trấn Tuân sầm mặt hắng giọng đứng ở trong.
"Chuyện này tất nhiên Mị Ảnh cung không thoát khỏi can hệ."
"Đúng vậy! Mị Ảnh cung này cho tới nay là đối địch với mọi tầng lớp trong võ lâm, lần này lại muốn tới võ lâm minh hội phá rối. Đây còn chưa bắt đầu đó đã dùng thủ đoạn đê tiện như vậy..."
"Ai nói đây nhất định là Mị Ảnh cung làm?" Lộc Hàm cảm thấy kinh ngạc, Phác Trấn Tuân này cư nhiên dám khẳng định điều không phải Mị Ảnh cung làm như vậy? "Mị Ảnh cung từ trước đến nay là địch với võ lâm, vì sao hiện tại lén hủy hoại cờ. Hơn nữa ta hướng Mị Ảnh cung đệ thiệp mời, bọn họ đến nay còn chưa có đáp ứng muốn tới tham gia. Các ngươi không nên ở chỗ này phỏng đoán!"
"Vâng, lão gia." Lộc Hàm nghe được Phác Trấn Tuân nói, ngực càng thêm nghi hoặc. Sao Phác Trấn Tuân đối chuyện của Mị Ảnh cung hiểu rõ ràng như thế, tác phong của Mị Ảnh cung trước sau đều bị người ngoài xem như là địch. Lộc Hàm ngực không khỏi có vài phần hứng thú với Phác Trấn Tuân, Phác gia hiện tại, mới chính thức trở nên sôi động.
Đêm, Lộc Hàm phát mệnh lệnh cho Mị Ảnh cung.
"Nghệ Hưng ca, Lộc Hàm ca ra lệnh, bảo chúng ta đến chỗ hẹn." Biện Bạch Hiền cầm lá thư , chạy vào Hồn Hương các của Nghệ Hưng, "Nói là để hai người chúng ta đi."
"Hắn lại có chủ ý gì đây, không sợ đến lúc đó ở đây bị toàn bộ vũ lâm nhân sĩ bao vây tấn công sao!"
"Nếu Lộc Hàm ca nói như vậy rồi, thì nhất định có ý định của hắn." Biện Bạch Hiền là các chủ của Vụ Khuynh các trong Mị Ảnh cung, giống như Trương Nghệ Hưng, đều là thủ hạ đắc lực của Lộc Hàm. Tầng sương thứ nhất bên ngoài Mị Ảnh cung là do Biện Bạch Hiền bày bố, đương nhiên, Bạch Hiền chỉ phụ trách bố trí phòng vệ, cũng không quan tâm chuyện giải độc.
Nói đến độc trong tầng sương, thì phải nhắc tới một nhân vật thần bí trong cung. Người này ngay cả Trương Nghệ Hưng và Biện Bạch Hiền cũng không biết, người gặp hắn cũng chỉ có Lộc Hàm. Hắn là các chủ Thiền Dược các của Mị Ảnh cung. Thiền Dược các, tên như ý nghĩa, các chủ này am hiểu và nghiên cứu chế tạo các loại dược vật. Ngay cả Hồn hương tán mà Trương Nghệ Hưng chuyên dùng cũng là do tay hắn điều chế.
"Bạch Hiền, chúng ta bây giờ xuất phát, lúc nào có thể tới Phác Gia?"
"Nhanh nhất cũng phải 5 ngày."
"Ha hả, thì ra... hắn có ý tứ này a." Trương Nghệ Hưng biết còn có hai ngày nữa là võ lâm minh hội, Lộc Hàm không phải không biết quãng đường từ Mị Ảnh cung đến Phác gia, nếu như vậy hắn còn muốn Trương Nghệ Hưng và Biện Bạch Hiền đi, nhất định không phải vì tham gia võ lâm minh hội, mà là Lộc Hàm tại Phác gia phát hiện cái gì đó mà một mình giải quyết không được.
Share this:
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top