36 - 37 - 38 - 39 - 40

XIN HÃY YÊN NGHỈ

#chap36

Tiếng đánh đập tiếng la hét chửi bới ngay bên ngoài nhà cứ vọng vào ám ảnh cô Nụ, trằn trọc khó ngủ. Hà thì lại thấy vui vui khi lũ độc ác xấu xa đang bị đánh sắp chết. Nhóm bầu tấu kiếm thì khỏi nói, nằm xát cạnh nhau trên giường, hả hê thầm thì đủ thứ chuyện tào lao thập cẩm, âm thanh ngoài kia là bản giao hưởng ru ngủ rất tốt dành cho ba nàng (bầu và kiếm đều nằm nghiêng quay mặt về phía tấu)

Sáu phút sau tiếng đánh tiếng rên tiếng chửi vẫn chưa dứt, Nhi bảo hai bạn "Từ nẫy giờ mà hai thằng súc vật vẫn sống thế nhỉ, mấy người này không biết dứt điểm tí nào." Di gác chân qua quấn đè lên chân Bích lẫn Nhi, nói "Hay mày ra đấy chọc lấy hai khúc lòng mang vào đây để mai tao thử mổ xẻ xem có giun xán gì ký sinh bên trong như tivi đưa tin không." Bích véo đùi Di, lườm lườm nói "Mày điên à, con Nhi nó lại xông ra làm thật đấy, đang bao nhiêu người đứng đấy thì moi được cái đếch gì." (Bích biết Nhi cực kỳ chiều bạn, như vụ cô gọi điện từ sáng sớm nhờ nàng bầu mua thẻ game là minh chứng rõ nhất. Di thì trêu vậy thôi.)

Nhi với tay vuốt má Di, mỉm cười nói "Nếu như thật sự mày muốn thì để tao ra đó đánh gục hết bọn họ rồi móc hai khúc lòng về cho mày chơi." Di cười rung người nói "Thôi con xin mẹ, mẹ ngố vừa thôi."Bích ngáp một cái, nói "Tao đoán tầm mười phút nữa hai thằng súc vật sẽ ngủm hẳn. Mấy ông kia lực nện xuống cũng khá mạnh nhưng thân xác con người không phải dễ chết bởi sự va đập chân tay cuốc xẻng thế đâu, trừ khi là bổ thật mạnh vào cổ hoặc gáy hoặc đầu, tao tin chắc những người cầm cuốc xẻng sẽ không ai đập vào phần thủ vì sẽ gây vết thương sâu chí mạng, họ chả ngu dại để mang tội người kết thúc bằng đòn nặng dẫn đến tử vong." Di ngán ngẩm bảo "Họ cũng lằng nhằng thời gian thật, cứ vớ lấy mã tấu dưới đất mà chặt đầu hoặc đâm thủng tim thủng cổ rồi chôn đâu thì chôn, thế là xong." Bích nói "Có người nọ người kia mà. Họ mà đoàn kết thật sự thì việc đó quá nhỏ, đằng này kiểu hàng xóm láng giềng bằng mặt không bằng lòng nhiều vấn đề khác nhau, ai mà xuống tay với hai thằng súc vật sau này nhỡ bị thằng nào ghét nó tố cáo thì khổ. Tao còn tin rằng sẽ có một số thằng lén lút chuồn trước cơ, sợ liên lụy mà." Nhi cười khẩy "Hứ." nói "Xã hội được mấy người thật lòng tốt với nhau. Đâm chém nhau cũng chỉ vì tiền, vì tiền sẵn sàng cắt cổ người thân họ hàng, cả cái lũ chó chết chưa tuổi thành niên cướp của giết người nhưng chỉ bị đi tù vài năm, xã hội thối nát quá." Di chép miệng nói "Những đứa như thế í, gặp thằng nào mày cứ đâm phọt óc nó ra cho tao, bản tính hung hăng côn đồ là không thể cải tạo được, cần triệt để thanh trừng."

Mười phút ba mươi giây sau bên ngoài vang lên tiếng kêu "Nó chết rồi! Thằng này chết rồi!" , "Địt mẹ thằng này cũng chết rồi!" Trễ hơn so với dự đoán của Bích chút xíu. Ngoài ra còn có tiếng hô lớn của ai đó dường như là công an "Đề nghị tất cả ở yên tại chỗ của mình cho chúng tôi làm việc. Mau chóng tránh xa khỏi các nạn nhân." Sau đó thì im lặng bao trùm. Hiển nhiên là một ai đấy của làng này đã gọi điện báo vì lòng trắc ẩn lo lắng cho hai thằng súc vật côn đồ (😡)

Đến lúc này thì cô Nụ không còn nằm ngủ được nữa mà thức dậy bật đèn xồng xộc đi ra ngoài, ba nàng của chúng ta và Hà cũng chui khỏi màn bám theo.

Thế là từ nhiều nơi dân làng đổ về đây xôn xao bàn tán nhặng xị nhưng không ai lại gần được hiện trường. Những ai tham gia đánh chết nạn nhân đều bị đứng riêng một chỗ. Người khám nghiệm xác kiểm tra xong xuôi thì lực lượng công an khá đông đúc bắt đầu di dời hai thi thể máu me đi và dọn dẹp sạch sẽ vị trí tử vong, tất nhiên đám hành hung kia sẽ bị mời về đồn để lấy lời khai. Đợi mọi việc xong xuôi và dân làng giải tán thì cũng đã là ba giờ sáng, cả năm người nhà cô Nụ ngáp ngắn ngáp dài uể oải vô nhà ngủ tiếp.

...
Chín giờ mười phút thì chú Bình (bố của Hà) đã khệ nệ xách túi hành lý đựng quần áo lẫn vật dụng sinh hoạt cá nhân từ bên ngoài trở về. Chú Bình tóc bạc không ít, khuôn mặt đen sạm do tính chất công việc thợ xây phải họat động ngoài trời nhiều, nhiều nếp nhăn và khắc khổ. Lúc nghe tin con gái bị đánh nhập viện suýt chết là chú hoảng lắm vội bỏ cả công việc, khổ sở xin xỏ chủ công trình và được cho phép, chú chạy đi mua vé xe khách đường dài chuyến sớm nhất để về ngay.

Mọi người gặp nhau vui vẻ mừng rỡ, chú Bình và Hà vẵn còn ôm nhau khóc lóc tận hơn mười lăm phút luôn.

Chú Bình căm tức năm đứa hung thủ định không để yên thì Hà cũng lại nói nguyên si những điều từng bảo với mẹ, chú Bình chỉ còn biết ôm đầu than trách bản thân vô dụng không có tiền không có quyền bảo vệ cho gia đình, cô Nụ với Hà cùng ôm chú an ủi.

Nhi - Di - Bích phụ trách bữa trưa cho cả nhà, ba nàng tốt bụng bảo cô Nụ cứ ngồi nghỉ ngơi trò chuyện với chú.

Mười một rưỡi thì cơm canh đều đã xong có thể chén được rồi thì Bích nhớ rằng chú Bình thích ăn trứng vịt lộn nên đề nghị đi mua liền, cô chú quá quý đứa cháu họ ngoan ngoãn xinh đẹp đảm đang này, đến việc vặt thế mà vẫn nhớ, họ gửi tiền nhưng Bích nhất quyết không lấy, cô kéo theo Nhi - Di cùng đi bộ vì chỗ bán ngay gần đầu làng.

...
Hiện đang là giữa trưa oi nóng, đa phần mọi người đều đang ở nhà ăn cơm cùng gia đình nên con đường vắng lắm, cả những sạp bán thịt cá cũng đã nghỉ hết chỉ còn lác đác vài bà bán rau bán đậu ngồi ven đường thôi.

Đi bộ khoảng tám phút thì tới nơi. Theo như Bích nhớ thì đó vừa là nhà vừa là quán bán trứng vịt lộn của cô Na góa, chồng chết hồi đi lính chiến tranh, không con cái, căn nhà rộng gần bẩy chục mét chia thành hai gian, gian trong để ở và sinh hoạt, gian ngoài làm nơi bán hàng. Ngoài trứng vịt lộn ra thì cô Na còn bán thêm bim bim bánh kẹo tùm lum treo nơi cửa sổ với hai bên cửa ra vào. Quả là vẫn chẳng thay đổi chút nào.

Bích đứng bên ngoài gọi qua cửa sổ "Cô ơi bán cho cháu chục trứng vịt lộn với." Không có ai trả lời.

Nhìn từ cửa sổ thì đúng thật không thấy ai ở gian nhà ngoài hết, nghĩ thầm chủ quán đang ở gian trong bận việc gì đó mà không nghe tiếng nên Bích gọi thêm lần nữa "Cô ơi có khách mua trứng lộn này."

Im lìm.

Nghĩ thầm chả lẽ cô Na bị lãng tai, ba nàng bước hẳn vô trong vì cửa đang mở mà.

Bích định gọi tiếp nhưng chỉ được từ "Cô..." thì liền im bặt, trừng mắt nhìn xuống mặt đất. Nhi - Di cũng nhíu mày bất an.

Toàn là máu đỏ văng lung tung, vẫn còn tươi mùi tanh. Cái nồi đựng trứng đặt trên bệ bếp than củi cũng dính máu nhoe nhoét, nó nằm ngay vị trí góc khuất nên nếu đứng tại cửa sổ thì không trông thấy được. Chỗ ra vào gian nhà trong không dùng cửa mà chỉ buông một tấm rèm vải dài mầu nâu, tấm rèm cũng vương máu.

Bích biết sự việc không ổn nên lập tức vén rèm, đập vô mắt họ là hình ảnh một người đàn bà tầm năm chục tuổi mặc bộ áo bà ba mầu nâu, tóc buộc tròn vo phía sau, đang nằm ngửa trên nền đất giữa gian phòng, đôi mắt mở trừng trừng đầy căm phẫn lẫn sợ hãi, mồm nhoe nhoét máu, cổ vai bụng lưng cũng đều có những vết thương nặng do dao đâm chí ít cũng phải hai mươi nhát, máu tươi từ những vết thương không ngừng trào ra, xem chừng là mới chết chưa lâu.

Ba nàng cùng đi hẳn vô trong. Gian này vốn bầy trí khá gọn gàng nhưng giờ như từng bị lục lọi bừa bộn hết vậy, ngăn tủ đều bị kéo hết ra, màn chiếu gối bị hất hết xuống đất tựa như hung thủ muốn tìm tòi thêm có tiền bạc trang sức gì không. Bích bảo "Bọn mày đừng động tay vào bất cứ chỗ nào của hiện trường nhớ để lát nữa công an họ làm việc." Nhi - Di đang ngồi xổm gần cái xác thì ngoái đầu lại chu chu môi đồng thời nói "Dạ bọn em hiểu."

Bích nhíu mày nói "Mở đầu có thể là hung thủ giả làm khách đi vào hỏi mua trứng, nhân lúc cô quay lưng hắn đã rút hung khí ra đâm vào vùng vai và lưng. Cô bị thương bất ngờ, máu văng cả lên nồi đựng trứng vịt lộn, quá đau nên cô hét lên, hung thủ tuyệt đối sẽ đâm tiếp nhưng dường như sức lực của hắn yếu hơn nên để cô vùng thoát được vô gian nhà trong vì cửa ra vào của gian ngoài đã bị hắn đứng chặn. Cô vừa chạy vô được thì kiệt sức do mất máu mà ngã sấp, bản năng sinh tồn mạnh mẽ giúp cô xoay người ngửa lại đúng lúc hung thủ vừa xông vào. Chắc cô ấy đã chống cự quyết liệt và la lối lớn lắm nên hung thủ tự dùng tay hắn bịt mồm cô mới khiến máu bê bết nhoe nhoét nơi mồm kiểu này. Cô dùng hai tay giữ cổ tay cầm dao của hung thủ và cố giẫy giụa nhưng tình hình sức lực sụt giảm nghiêm trọng nên cuối cùng không thoát nổi bị kết liễu tính mạng." Di gật gù nói "Trông vết thương thì tao đoán có lẽ hung thủ dúng một loại dao gọt hoa quả dài tầm 15 tới 17 cm khá sắc bén, nhưng từ những vị trí tổn hại thì đại khái cũng có thể thấy hắn không đủ khỏe để đâm ngập cả lưỡi, lúc đâm cũng không hề dứt khoát vì nhiều chỗ vết đâm rất nông."

Nhi khẽ cắn môi nói "Hung thủ khi ra tay rất lóng ngóng, dường như chính hắn cũng không nghĩ rằng nạn nhân lại khỏe và sống dai dẳng như vậy, sau khi giết chết hẳn cô này thì hắn vội vã lục tung bành cả gian phòng mà không kịp xóa mọi dấu vết ở hiện trường bỏ đi luôn, chắc vì sợ bị dân làng đi qua trông thấy." Bích ngồi xuống cạnh đầu nạn nhân, bảo hai bạn "Bọn mày xem hung thủ còn chút tỉnh táo mà không dẫm chân trúng những vị trí dính máu dưới nền nhà nhưng lại ngu xuẩn dùng tay không để lục lọi căn phòng lẫn trên người nạn nhân. Tay nó dính máu nên đã để lại dấu hằn ở mồm nạn nhân và ở vài chỗ khác nè, dấu tay không to chứng tỏ nó còn chưa đủ tuổi thành niên í..." Di hỏi "Biết đâu nó là kiểu người lớn lùn dáng người còi cọc như trẻ vị thành niên thì sao?" Bích đáp "Cũng là một khả năng nhưng không cao vì trong làng này vốn dĩ không có ai trưởng thành mà còi cọc thế cả, chỉ cần người nào hơi chút khiếm khuyết cơ thể là dân làng tò mò tọc mạch truyền tai nhau ngay, đi đâu cũng bị để ý nhiều hơn nên tao tin khả năng hung thủ là kẻ chưa đủ tuổi thành niên sẽ chính xác hơn. Đảm bảo nó đã vào trong buồng tắm hay chỗ rửa bát của gian nhà này để rửa tay chân cho sạch sẽ hơn chút, nếu áo dính đậm máu thì nó sẽ cởi trần, ít người quan tâm cảnh đứa nhóc nào đó cởi áo chạy rông ngoài đường lắm. Chờ cảnh sát lấy dấu vân tay sẽ có kết quả ngay thôi. Giờ tụi mình hãy tỏ ra hốt hoảng mà chạy ra ngoài hô hoán nhé, tự khắc sẽ có người báo công an thôi."

Ba nàng cố làm vẻ mặt sợ hãi tự nhiên nhất mà la um lên "Aaaaa...Có người chết!...."

...
Dân chúng lại được dịp bu xung quanh nhà cô Na mà bàn tán. Lực lượng công an chăng dây cảnh báo ai không phận sự không thể vô trong, họ đứng chắn các ngả canh chừng căn nhà luôn.

Mấy chú công an cấp cao thì tách riêng Nhi - Di - Bích, họ truy hỏi riêng từng người một đại loại như phát hiện lúc nào, tình hình ra sao, ba nàng cứ theo sự thực mà khai thôi, vài vị cố tình hỏi mấy câu kiểu gài bẫy nhưng chẳng thể làm khó được nhóm bầu tấu kiếm đâu.

Nhận định Nhi - Di - Bích không liên quan gì nên công an đã thả cho về, lúc này đã là 3 giờ chiều.

Bên ngoài vẫn đông đúc dân chúng. Gia đình cô Nụ (có cả Hà đầu quấn băng) đều có mặt, lúc nghe phong phanh cô cháu họ đang bị công an tạm giữ để điều tra vụ cô Na vịt lộn bị giết thì ai cũng lo lắng hoang mang xồng xộc ra tận đây luôn đã kịp ăn gì đâu, thấy cháu mình và hai cô bạn đều an toàn bước ra thì thở phào yên tâm.

Sáu người đi một mạch về nhà, bụng ai cũng đói meo, đánh chén trước cái đã. Trong lúc ăn Bích kể lại sự tình khiến cô Nụ chú Bình với Hà sợ hãi, nơi làng quê vốn yên ổn mà nay xẩy ra sự việc đau lòng. Vụ hôm qua hai thằng súc vật côn đồ bị đánh chết thì chỉ là chuyện vặt vãnh, còn hôm nay người chết lại là cô Na người tốt, còn bị giết nữa chứ.

Không khí đăm chiêu xen kẽ các cảm súc phức tạp bao chùm cả làng cho tới tận buổi tối người ta vẫn bàn tán về vụ giết người cướp của dã man.

...
11 giờ khuya.

Đã tắt hết đèn.

Nhi - Di - Bích nằm trên giường cũng đang thảo luận. Di nói "Lâu thế mà chưa bắt được đứa hung thủ chó má nhỉ." Bích bảo "Lấy dấu vân tay rồi đối chiếu, kiểm tra xác minh sàng lọc mọi đối tượng không liên quan, hỏi cung từng người bị tình nghi, lập kế hoạch cụ thể...cũng không nhanh như mày tưởng đâu." Nhi nói "Nếu quả thật hung thủ chưa đủ tuổi thành niên thì dù có bắt được cũng chỉ phạt nó đi tù một thời gan thôi chứ bõ bèn gì đâu. Ra tù loại súc vật như nó lại tiếp tục trộm cắp giết người hại dân lương thiện, tao mong loại chó đó rơi vào tay bọn mình."

Ba nàng luyên thuyên tới tận 12 giờ 5 phút thì mới ngáp ngáp nhắm mắt chuẩn bị khò khò.

Nhưng đột ngột, cảm giác ớn lạnh nổi da gà bao trùm lấy họ, cảm giác quen thuộc này họ từng trải qua và biết đó là gì. Nhi - Di - Bích đồng loạt mở mắt và thấy ngay phía ngoài cửa nhà, sau lớp kính mỏng manh là một người đàn bà mặc áo nâu, tóc buộc búi tròn vo sau gáy, đôi mắt trợn trừng trừng không nhắm không chớp, khuôn mặt nhợt nhạt như thiếu máu, một bàn tay chậm chạp đưa lên vẫy vẫy ba cô gái của chúng ta.

Cô Na vịt lộn hiện về!

😨😨😨😨

XIN HÃY YÊN NGHỈ

#chap37

Cái vẫy tay của cô Na khiến cho cánh cửa nhà đang đóng im ỉm và cài chốt trong tự bật mở "Két ét.." nhưng dường như tiếng ấy chỉ có nhóm bầu tấu kiếm nghe được thì phải, gia đình Hà vẫn ngủ ngon lành.

Nhi - Di - Bích ngồi ngay dậy, vén màn chui ra, bước ra ngoài chẳng chút đắn đo do dự.

Cô Na biến mất và hiện ra ngay ngoài cửa cổng, cánh cửa ấy cũng tự động được mở luôn. Bích - Di - Nhi lò dò bám theo sau con ma, hai cánh cửa từ từ khép lại.

Cô Na luôn giữ một khoảng cách nhất định hơn mười lăm mét với ba cô gái. Nhìn thì thấy cô Na đi rất chậm nhưng sự thực thì người bình thường dù cố chạy thế nào cũng không thể đuổi kịp một linh hồn.

Nhi hỏi "Cô ấy định dẫn bọn mình đi đâu nhỉ?" Bích đáp "Tao nghĩ là đi gặp hung thủ. Theo như nhiều nghiên cứu tâm linh thì các oan hồn còn day dứt điều gì hay phẫn nộ ai đó thì sẽ đều tìm tới những người có sát khí chính nghĩa cực mạnh để mong cầu trợ giúp, một khi chưa giải quyết triệt để vấn đề họ sẽ không bao giờ siêu sinh hóa kiếp được đâu. Bọn mày chuẩn bị tinh thần đi, chắc sắp được xử tử súc vật rồi đấy." Di hí hửng vỗ mông hai bạn, nói "Lát nữa đập nát đầu nó nhớ."

Con đường vắng teo vắng tèo, giờ này thì tất cả mọi người đang ngủ trên giường rồi, ánh đèn đường treo gần các cột điện soi đủ sáng những ngõ ngách tối tăm. Cô Na lướt qua bóng đèn nào là nhấp nháy bóng đấy.

Một ma ba người đi qua ngay chính căn nhà vừa xẩy ra vụ án mạng hồi trưa. Nơi đây tạo cho bất cứ ai đi qua đều cảm thấy rờn rợn. Cô Na lướt như cơn gió vào trong, ba nàng đằng sau cũng theo liền.

Điều kỳ lạ diễn ra ngay khi họ vừa đặt chân vô.

[Một thằng thiếu niên tầm 11, 12 tuổi đi vào, đội mũ lưỡi trai mầu đen, đôi dép tổ ong mầu trắng, quần ngố áo phông đen, cặp mắt to thâm quầng lấm lét gian manh đảo liên tục, mặt nó đen đúa, thân hình gầy gò cao chưa tới mét rưỡi. Nó nói "Cô ơi bán cho cháu hai chục quả trứng lộn."

Cô Na "sống" đang lau bàn nghe vậy thì vui vẻ hỏi "Tuân à, mày vẫn làm mộc cho nhà ông Lâm cuối làng chứ hả? Cả tháng rồi cô không thấy mày qua mua ủng hộ cô gì hết."

"Dạ gần đây nhiều việc quá nên cháu cũng ít thời gian." Câu trả lời lễ phép giả tạo.

(Nó vốn là người nơi khác, do hoàn cảnh gia đình quá khó khăn nên từ nhỏ đã phải lang bạt kiếm sống. Người ta thấy đáng thương mà nhận nó dẫu nó còn chưa đủ tuổi lao động, từ rửa bát quán ăn đến bưng bê phục vụ, bới rác ve chai, phụ vôi xách vữa... Với bản tính lười biếng thích chơi bời, Tuân không thể trụ nổi lâu ở bất cứ chỗ nào hết toàn bị chủ đuổi việc. Cuộc đời chìm nổi bấp bênh thì trôi dạt về vùng quê này, may mắn xin được chân phụ mộc. Vài lần ông Lâm chủ xưởng mộc mở tiệc nhậu mời anh em họ hàng và sai Tuân đi mua trứng vịt lộn về, nó lân la biết được quán của cô Na. Ban đầu thì chưa có gì nhưng sau vài tháng tính lười trỗi dậy, cảm thấy không đủ tiền tiêu sài và do sức ép từ những người cho nó vay tiền để chơi game đánh lô đề, Tuân bắt đầu hình thành ý định trộm cắp và cô Na sống một mình là mục tiêu thuận tiện nhất, cứ mỗi lần mua trứng là nó đều nấn ná trò chuyện tỏ vẻ thân thiện, dò hỏi tình hình xung quanh xem thời điểm nào dễ hành động nhất)

Cô Na lấy túi nilon và bước về phía bệ bếp. Thằng khốn kia canh đúng lúc cô mất tập chung thì rút trong túi quần ra con dao gọt hoa quả dài 15 cm xông tới đâm trúng vùng lưng rồi vai, đâm liền bốn nhát. Cô Na giật mình kinh ngạc, đau đớn cơ thể truyền tới tâm trí khiến cô hét lên "Á..." quay phắt người lại thì dính thêm nhát nữa trúng bụng. Cô Na lại la lên thảm thiết, suýt ngã ngửa nhưng may lưng tựa thành bếp, cũng vì thế mà máu văng vô nồi trứng lộn. Thằng kia hung hăng xiên thêm hai nhát, cô Na cắn răng xô đẩy ngã được nó rồi ôm chặt bụng cố gắng chạy vô gian nhà trong muốn tìm dao để chống trả, máu rơi lung tung trên mặt đất, dính cả tấm rèm che. Lúc vừa vào thì cô Na do mất nhiều máu ngã sấp xuống luôn, đằng sau vang tiếng chạy huỳnh huỵch. Cô Na gắng gượng lật ngửa mình, thằng kia chồm tới ngồi hẳn lên bụng cô Na mà đâm, cô Na gào kêu cứu thì thằng khốn giơ tay trái bịt mồm. Đôi tay cô Na run rẩy nắm cổ tay kẻ thủ ác, tiếc rằng lực chống cự yếu ớt nên lát sau đã trút hơi thở cuối cùng.

Thằng khốn thở dốc chút rồi đứng dậy lục lọi mọi nơi, lấy đi được cái điện thoại đen trắng với hơn sáu triệu tiền mặt, trước khi rút lui nó còn vào buồng tắm để rửa tay chân rửa dao. Nước ướt quần áo nên nó cởi luôn cái áo vo thành cục rồi vội vàng trở ra, nó còn lấy luôn chiếc túi nilong rơi gần nồi trứng lộn để đựng áo bởi ít nhiều gì thứ đó vẫn còn dính đỏ, tất nhiên chiếc áo sẽ vứt bỏ.

Lúc cô Na la lớn nhưng chẳng ai xuất hiện là tại khung thời gian đấy mọi người đều về nhà ăn trưa nghỉ ngủ trưa, mấy bà bán rau đậu đã lãng tai lại ngồi cách đó khá xa. Mùa hè ở quê thì thanh thiếu niên cởi trần đầy rẫy.

Tám phút sau Nhi - Di - Bích ra tới nơi định mua trứng thì phát hiện vụ việc đau lòng.]

Hình ảnh sự việc kết thúc, Nhi - Bích - Di đều sôi máu lên, mày tới số rồi thằng súc vật ạ! Nhất thời ba cô quên mất hồn cô Na đang ở đây, Nhi nói "Bức súc quá! Địt con mẹ thằng chó đấy!" Đôi mắt Di hằn cả tia máu vì tức, đôi tay nắm đấm cắn chặt răng, nói "Cần phải xử ngay kẻo nó bị công an bắt thì chỉ có đi tù vài năm thôi!" Bích nói "Tao về quê này mới được mấy lần nên không quen hết mọi người. Ông Lâm mở xưởng mộc cuối làng thì tao cũng chả biết, đành tự mầy mò tìm thôi nhưng mất khá nhiều thời gian đấy."

Cơn gió lạnh thổi qua người ba nàng, cô Na đã đứng ngoài căn nhà của mình hồi còn sống tự bao giờ, nói giọng xa xăm "Nóóóó...gần đâyyyy..." rồi bước đi.

Ba cô tỉnh táo lại liền bám theo ngay, đêm nay họ sẽ đòi lại công bằng cho cô trứng lộn, kẻ thủ ác phải bị tiêu diệt thì vong hồn cô mới yên.

Càng đi về cuối làng càng vắng vẻ, nhà dân cũng thưa thớt và cách nhau khá xa.

Mười chín phút sau, đích đến là một xưởng mộc quy mô nhỏ hệt như nhà cấp 4 lợp ngói, chuyên nhận gia công đóng bàn, ghế, tủ, cửa...theo yêu cầu. Gần một cái ao to, nước đục bẩn bốc mùi hôi hám vì bị một bộ phận không ít người dân đái ỉa và vứt rác, tuy được chính quyền thôn dọn dẹp tuyên chuyền bao lần nhưng vẫn lại đâu vào đấy. Khi làm mộc thì sẽ gây tiếng ồn và bụi gỗ nên ông chủ mới mở xưởng cách khu dân cư xa thế này chứ nhà ông thì ngay giữa làng cơ, ông tốt bụng cho Tuân ăn ngủ sinh hoạt luôn tại xưởng. Xung quanh toàn đồng cỏ cây cối, vị trí cũng thuận lợi cho đám trẻ dắt trâu đi dạo.

Xưởng đóng im ỉm, bên ngoài vắng lặng nhưng bên trong vọng ra tiếng "Bùm bùm...tạch tạch..." hiển nhiên là do thằng nhãi vẫn chưa ngủ mà chơi game. Hồi chiều công an triệu tập tất cả thanh thiếu niên trong làng để lấy dấu vân tay nhưng thằng Tuân thì không phải người làng này, cũng không có xác nhận tạm trú tạm vắng gì nên né được vụ đó, một phần cũng do ông Lâm chấp nhận thuê trẻ chưa thành niên xuất thân mập mờ với mức lương rẻ nên ông mới không trình báo.

Cô Na quay qua nhìn Bích, tay thì đặt lên cánh cửa, nói "Nó đâyyy..." rồi đột ngột biến mất.

Di định bước tới trổ tài mở khóa chốt trong thì Bích nắm tay giữ lại, bảo "Chờ chút. Rồi nó sẽ tự mở cửa cho chúng mình cùng vào thôi."

...

Thằng nhãi Tuân cầm cái máy Huawei Y6 Prime cũ, đang ngồi trên giường dựa lưng vô tường, mắt chăm chú bởi trò game bắn giết bạo lực, đèn trong xưởng đã tắt hết rồi.

Tuân vừa bắn vừa chửi "Địt mẹ mày! Bắn tao à! Chết mày này!..." Khuôn mặt nó không hề có chút xíu gì ăn năn hối hận vì tội ác của chính mình. Máy đen trắng của cô Na thì nó bán được 180 nghìn, tổng số tiền nó cướp được đều đem trả nợ bọn đầu gấu quán game quán lô đề rồi, nghĩ rằng công việc giết người cướp của này không quá vất vả nên nó dự định sẽ tìm con mồi khác để ra tay, dù bị bắt thì cùng lắm là đi tù vài năm chứ sợ đếch gì.

Đang chơi thì cảm giác ớn lạnh lan khắp toàn thân, nổi cả da gà, Tuân rời mắt khỏi màn hình mà ngẩng lên.

Ngay trước mặt hắn khoảng năm mét chính là cô Na, bộ đồ nguyên xi như hồi ban trưa, mặt nhợt nhạt. Cô Na nói giọng oán trách "...sao cháuuu...giết côôô..."

Tuân trợn tròn mắt kinh hoàng há hốc mồm, buông rơi cả máy điện thoại, chưa kịp phản ứng câu nào thì cô Na đưa hai tay lên hướng về Tuân như muốn bắt lấy nó, đôi chân chậm chạp bước tới, giọng xa xăm "...tiềnnn...của cô màààà...trả điiii...đừnggg...đâm côôôô...nữaaa...đau quááá...đau lắmmmm...theo cô mauuuu...lênnnn..." Tuân hãi hùng gào lên "Aaaaaa..." rồi vùng dậy lao thật nhanh về phía cửa. Vừa mở chốt ra thì trông thấy bên ngoài có ba cô gái đẹp ơi là đẹp đứng đợi sẵn từ bao giờ.

Di nhấc chân đạp mạnh trúng bụng thằng Tuân, nó ngã ngửa ra đất luôn, ôm bụng nghiến răng.

Ba nàng tiến vào, Nhi cài chốt ngay. Di chửi "Địt con mẹ mày! Tí tuổi đầu đã giết người cướp của, tội ác của mày không ai có thể dung thứ được!" Tuân vội liếc quanh thì không thấy hồn ma cô Na đâu nữa, nó cố trấn tĩnh tinh thần gượng dậy trợn mắt lườm ba cô gái, cú đá của Di đau lắm chứ chẳng dễ chịu gì, Tuân rút vội con dao gọt hoa quả trong túi quần, nhăn nhó hùng hổ quát "Địt mẹ chúng mày là ai mà dám đánh bố?" Bích khinh bỉ nói "Bọn tao là những người sắp cho mày nếm thử mùi vị bị giết nó ra sao đấy súc vật à. Cha mẹ mày không dậy được mày thì để bọn tao dậy." Nhi cầm lấy cái dụng cụ khá dài dùng để bào gỗ mà xông tới táng thẳng vào mồm thằng nhãi khốn nạn, gẫy bố nó luôn sáu cái răng cửa, thằng súc sinh không tránh kịp buông rơi dao ôm mõm gục xuống lần thứ hai, đòn này đau hơn hẳn cú sút của nàng kiếm.

Mọi người đứng quây quanh tên sát nhân, Bích đá vào sườn trái của nó và chửi "Địt cụ thằng chó chết!", cô còn dẫm lên bụng nó mà đạp.

Di quát "Địt mẹ mày biết tội chưa? Câm à?" Nó vẫn còn nhắm tịt mắt ôm mõm sau cú nện nên chưa trả lời được. Di quát "Mày câm này thằng chó!" rồi sút trúng mắt phải nó luôn làm vỡ toang nhãn cầu, lòng trắng lòng đen vỡ nhoe nhoét, máu rỉ ra khỏi hốc mắt. Thằng Tuân quá đau khiến cổ họng tự phản ứng la lên "Aaa..." nhưng ngay lập tức bị Nhi đập cái bào gỗ xuống mồm lần nữa ngăn không để tiếng la phát ra, Nhi quát "Địt con mẹ mày! Ai cho mày sủa!" Tuân chó tay ôm mồm (rách mép) tay ôm mắt (nát tròng) nằm giẫy giụa đau cùng cực mà chẳng thốt nổi thành lời.

Di lẫn Bích đồng thời mỗi nàng một bên nắm chặt lấy tay và chân thằng Tuân nhấc lên rồi mang tới gần tường. Họ hô "1, 2, 3" lấy đà rồi cùng đẩy cho đầu thằng Tuân đập vô tường hệt như kiểu ông sư ôm khúc gỗ to gõ chuông vậy. Sau chín lần "1, 2, 3, bụp." thì đầu thằng súc vật bị méo, lồi lõm rõ rệt, mặc dù nó vùng vẫy thế nào cũng chả thoát nổi đôi bàn tay khỏe mạnh của hai nàng. Mồm thương tổn nặng không gào rú được, khổ chưa thằng súc vật xấu xa!

Vứt thằng Tuân xuống, ba cô tiếp tục trừng phạt. Xưởng mộc thì luôn thừa thãi mùn gỗ phế thải, họ mang rải thật nhiều ra đất, cả tro củi cũng được mang ra rải dầy đặc (ở đây không cho dùng bếp gas), bê đặt Tuân nằm sấp vào rồi Nhi ngồi phía trên giữ chắc lấy đôi tay thằng khốn, Di - Bích thì cầm cái cưa to, mỗi người một bên cùng phối hợp đùn đẩy qua lại "Oẹt oẹt oẹt oẹt..." cưa luôn đôi tay thằng nhãi côn đồ (từ cùi trỏ trở xuống), máu phòi liên tục nhưng may nhờ mùn gỗ tro củi thấm hút sạch. Nó bị lưỡi cưa cứa thịt cứa xương đau tới độ muốn chết đi sống lại í, giẫy nẩy quẫy đạp kiểu gì đều vô ích thôi, sức mạnh hai phe chênh lệch quá lớn. Giống hệt thằng nghiện lên cơn sốc thuốc, Tuân nhắm tịt con mắt nguyên vẹn, há mồm "U...u...ư...ư...u...", nói chung là sắp toi rồi. Nhi nhẹ nhàng trút bầu tâm sự nói với Tuân "Bọn tao cũng chỉ nghĩ cho mày thôi. Bọn tao lo mày xuống cõi âm thì lại giết ai đó cướp của thì sẽ bị lũ ma quỷ đánh cho nát mặt, thế nên cần đề phòng cứ cưa cụt lúc sống đi cho mày hết gây họa. Cố gắng lên, sắp đứt lìa rồi. Không được khóc, cố lên." Khi bị cưa cụt xong hai tay, thằng Tuân đã ngất xỉu. Nhi vớ lấy cái bào gỗ phang gẫy hai chân nó rồi kiếm cái bao tải to bê nó lẫn đôi tay cụt vứt vô, Di nhặt con dao đâm thủng từ má bên này sang má bên kia của Tuân chó, buộc kỹ càng rồi họ xách ra ngoài xưởng vứt "Tùm..." xuống ao không thương tiếc.

Bao tải thuộc loại mỏng dễ thấm ướt, chỉ chốc lát nước ô nhiễm tràn vào bao nhiêu, tiếp xúc với nước khiến Tuân bừng tỉnh, cơn đau xác thịt hành hạ, bản thân vốn đã không biết bơi, chân thì gẫy tay thì cụt, mõm rách, đầu nứt lõm, một mắt mù, nước bẩn ồ ạt chui vào tai mắt mũi mồm, nó điên loạn lắc lư thân mình, nếu là người lương thiện thì giờ này đáng lẽ đang được ngủ ngon lành trên giường (😏) Không quá lâu liền ngộ độc ngạt thở mà chết, qua đời tại cái ao chứa rác.

Ba nàng trở vào trong súc tất đống mùn gỗ với tro củi thấm máu mang ra ngoài đốt sạch sẽ. Máu đầu thằng Tuân dính trên tường cũng được họ dọn dẹp lau chùi cẩn thận, máu dính ở lưỡi cưa cũng rửa kỹ hết. Bích lục giường thằng nhãi thì ngoài cái điện thoại thì chỉ có mỗi một triệu bẩy chục lẻ bốn nghìn, cô nhét luôn vào túi mình.

Hiện trường gọn ghẽ rồi thì rút lui thôi.

Cái ao kia chứa đựng đầy thứ rác thải khác nhau, e là cả chục năm sau cũng nguyên si chả ai thèm dọn í.

Khi ba nàng đi khuất thì từ chính cái ao ấy trồi lên hai thân hình mờ nhạt, thằng nhãi Tuân đang bị cô Na nắm đầu dìm xuống nước, vừa dìm cô vừa mãn nguyện cười "Hahaaaaaa..." Thằng kia thì "U...u...ư...ưm..." cố ngoi lên.

Ma tốt trả thù ma ác, cố lên cô Na.

...

Nhi đứng giữa khoác vai hai bạn, họ bước thong thả trong màn đêm tĩnh lặng, tâm trạng ai cũng vui vẻ thoải mái.

Nhi khẽ ngâm nga câu hát " Trong đêm một bàn chân bước🎵bé xíu lang thang trên đường🎵... hãy lau khô giọt nước mắt trong lòng em🎵 bằng tất cả trái tim người việt nam🎵" Bích bảo "Sau này tao cho mày làm ca sĩ nhớ." Di trêu "Ca sĩ nhiều gái bu lắm Nhi ạ." Nhi lần lượt thơm má cả hai, hào hứng đáp "Tao chỉ cần tụi mày bu tao thôi chứ chẳng cần ai hết!" Di - Bích nhìn nhau trao đổi ánh mắt tinh nghịch rồi cùng hành động bóp vú Nhi xong khoái chí bỏ chạy. Nhi vừa tức vừa buồn cười đuổi theo liền, vừa chạy vừa kêu "Hai con điên kia! Chúng mày chết với bà!"

Một số con chó nuôi trong nhà dân cảm nhận được cuộc rượt đuổi bên ngoài mà sủa nhặng xị "Gâu gâu gâu..."
...

XIN HÃY YÊN NGHỈ

#chap38

Một rượt hai chạy cả quãng đường dài, về tới cổng nhà Hà thì Nhi đuổi kịp, ngồi túm chặt lấy quần của hai bạn mà ra sức tụt xuống, Di và Bích vội giữ chắc quần kẻo bị lộ cả quần lót, họ cùng ngoảnh lại, Di rối rít nói "Ôi chị Nhi đại nhân đại lượng tha cho bọn em!" Bích cuống cuồng bảo "Về nhà rồi, em buồn ngủ lắm chị tha cho em! Em yêu chị lắm chị Nhi ơi!" Nhi cười gian manh, được thể liền đòi hỏi "Mua bánh gato cho tao ăn nhớ chưa?!" Bích đáp ngay "Dạ bọn em nhớ rồi!" Nghe vậy Nhi mới chịu đứng dậy, cười tủm tỉm. Di vẫn giữ quần, trêu "Hay để tao bóp thêm lần nữa rồi tao mua cho mày hai cái được không?" Nhi lườm nguýt bạn, cô đứng thủ thế kiểu đấm bốc, nói "Mày đánh thắng tao trước đã con ranh!" Di cóc sợ mà cũng thủ thế kiểu quyền anh, bảo "Tao mà thua mày à con sâu róm này!" Thế là nàng bầu với nàng kiếm cứ thế vờn nhau bằng những bước chân mau lẹ linh hoạt mặc dù chả ai động thủ thật. Bích thấy hai đứa mắm cù nhây câu giờ quá khiến cô ức ức, đã mệt thì chớ, nàng tấu thủ thế đúng chuẩn Boxing, thách thức nói "Nào. Tao chấp cả hai, chúng mày vào đây."

Di - Nhi dường như rất e dè mỗi khi nàng tấu nghiêm túc, cả hai thay đổi thái độ cực nhanh khoác vai nhau tươi cười không hằm hè nữa, họ đồng thanh bảo "Đi ngủ. Đi ngủ." Bích nói "Hai con dở!"

Chợt gió lạnh thổi qua, cửa cổng cửa nhà đều tự động mở ra, giọng phụ nữ như gần như xa vang lên "Cámmm...ơnnn..."

Tuy chủ nhân giọng nói không hiện hình nhưng ba nàng cũng biết đó là cô Na, thù đã trả, thỏa lòng mong mỏi thanh thản siêu sinh được rồi. Bích đáp "Không có chi." rồi dắt tay hai bạn đi luôn vô nhà.

Cả ba rón rén về giường của họ, lục ba lô lấy quần áo mới và ra khu nhà tắm thay, vệ sinh cá nhân qua loa xong xuôi rồi mới khẽ khàng trở lại chui vô màn ngủ tiếp.

Màn đêm tĩnh lặng.

Ngủ thì phải có mộng, cho nên không quá lâu ba nàng đã mụ mị thả lỏng toàn cơ thể.

Di ngẫu nhiên có một giấc mơ thú vị :

[[[ Nhóm Quan Tòa Của Thế Giới Ngầm bao năm qua đã triệt đường làm ăn của rất nhiều thế lực xấu xa hay những băng nhóm tội phạm, họ gây cho chúng những thiệt hại cực kỳ nặng nề cả về kinh tế lẫn nhân lực, không ít các băng đảng lớn bị xóa sổ nồng nặc máu tanh. Quá căm giận, toàn thể bọn xã hội đen từ nhiều quốc gia như Anh, Pháp, Mỹ, Italy, Nhật, Hàn, Trung Quốc, Nga, Clombia, Ai Cập...Gần như lũ tội phạm ác ôn của cả thế giới đều đổ dồn lực lượng qua đường thủy đường không đường bộ, tập chung hết tới Việt Nam truy sát bằng được Nhi - Di - Bích.

Sáng nay ba nàng ngồi trên chiếc xe ô tô Méc xe đéc mầu đỏ đang chạy trên đường đông đúc đến khu trại trẻ mồ côi do họ thành lập, tài xế riêng là một anh chàng bảnh bao điển trai mới nhận việc.

Cùng ngồi ghế sau ba cô thảo luận về kế hoạch mở rộng quy mô từ thiện, tài xế ngồi một mình hàng ghế đầu bất chợt ngoái đầu lại nhìn với ánh mắt nham hiểm, một tay vẫn lái xe một tay cầm khẩu súng lục chỉ thẳng vào phía Bích, cười khẩy nói "Đi mạnh giỏi nhớ." rồi định bóp cò thì Nhi đã nhanh tay hơn hẳn vung con dao bầu chém cụt cả bàn tay lẫn khẩu súng rơi bộp xuống nền. Thằng tài xế đau quá gào lên "Aaaaaaa..." buông tay lái mà ôm cánh tay cụt nhoe nhoét máu chẩy. Ô tô mất sự kiểm soát chạy lung tung thật nguy hiểm.

Nhi nói "Địt con mẹ mày! Mày tưởng mày giỏi lắm à! Bọn tao sống xót được qua những cuộc thanh trừng giết chóc đều là nhờ trực giác và quan sát. Ngay từ đầu bọn tao đã nghi ngờ mày rồi." Dứt lời tay nắm tóc hắn giựt lên, tay dùng dao bầu đâm thủng yết hầu hắn, tên tài xế không nhắm mắt "Ự..." một tiếng gục chết tức thời, máu cổ ồng ộc trào ra.

Di chồm người tới đẩy thằng tài xế ngã sang ghế bên cạnh và ngồi xuống vị trí lái, điều khiển chuẩn mực giúp chiếc xe an toàn không va quệt bừa bãi làm vạ lây người vô tội tham gia giao thông. Một chú xe ôm tí thì bị đầu xe Méc xe đéc húc phải may nhờ Di quành tay lái né kịp.

Đột ngột phía sau có một chiếc xe máy phân khối lớn phóng vọt lên áp sát với ô tô của ba cô. Điều khiển xe là thằng đầu trọc, tay phải vẫn giữ lái, tay trái lôi ra khẩu súng định nhắm bắn xuyên qua cửa kính giết Di thì Di đã bất ngờ tạt vô lăng làm đầu ô tô hung dữ húc đổ luôn xe máy, thằng trọc ngã lăn ra đất, nửa khuôn mặt nó chà sát với con đường mà rách bươm chảy bao nhiêu máu, nó gào thảm "Aaa..." buông rơi khẩu súng, hai tay ôm mặt.

Di quyết không tha đâu, cô xoay vô lăng khiến ô tô cũng xoay một vòng tròn, lốp xe ma sát mặt đường kêu "Két ét ét..." Hai lốp bánh đầu xe chèn nát bét cổ thằng trọc, cuống họng hay thanh quản gì gì cũng đều bung toẹt, cả đôi bàn tay cũng bị nghiền đứt cụt, máu nhặng xị phọt lung tung, cái thủ cấp của nó như quả bóng lăn lông lốc trên đoạn đường, mồm há to thè cả lưỡi, mắt trợn trừng, thân xác giẫy nẩy thêm vài giây thì mới tịt.

Các phương tiện xe máy xe đạp qua lại đều kinh hoảng cực kỳ mà phanh dừng lại gấp, nhất thời tạo cục diện ùn ứ tắc đường tạm thời. Họ chỉ chỉ trỏ trỏ kháo nhau con xe ô tô cố tình cán cụt đầu thằng trọc, có người thì gọi điện thoại báo cảnh sát.

Di lái xe chạy tiếp, cô hỏi hai bạn "Giờ đi đâu?"

Đúng lúc ấy điện thoại của Bích reo lên báo hiệu cuộc gọi đến "🎵Nhiều lần bật khóc níu tay anh quay trở lại🎵..." Nhìn số thì biết là cô thư ký chung của cả ba, Bích bấm nghe luôn, bật cả loa ngoài :

- A lô.

- Các chị ơi không xong rồi! Tất cả chi nhánh chung cư từ thiện của chúng ta đều đã bị cài bom phá nổ tung hết rồi, cơ sở hạ tầng bị phá hoại nghiêm trọng! Còn có rất nhiều nhóm xã hội đen kéo đến chém giết nữa, chúng hô hào bất cứ ai liên quan tới các chị thì đều phải chết! Quá nhiều nhân viên của ta với lũ trẻ mồ côi đã bị đám ác ôn đó bắn giết dã man! Khắp nơi đều là máu! Á!... Đoàng đoàng..."

Tiếng súng vẫn vang dội trong điện thoại, dường như cô thư ký đã bị kết liễu rồi. Bích trừng mắt cắn môi cực kỳ tức giận, Di - Nhi nghe tin ấy mà cũng sôi máu, khốn nạn thật!

Bích cất điện thoại và vớ ngay lấy cái laptop bên cạnh mình, mở màn hình. Cô nhập mật mã kết nối với toàn bộ camera an ninh lắp đặt ở từng chi nhánh một, lập tức hiện ra mấy chục khung hình chiếu cảnh các tòa nhà bị sập đổ nát, xác chết la liệt cả người lớn lẫn trẻ con, người bị chặt đầu, kẻ bị bắn nát sọ, đứa trẻ bị chẻ làm đôi... Ngoài chém giết ra thì một số vị trí lại thấy cảnh bọn xã hội đen đang mổ bụng những đứa trẻ, hành hạ moi nội tạng làm vui, một nam nhân viên nằm sấp gần đó, thân người bị đâm chém nhiều nhát, thấy cảnh bất nhân nên dẫu bản thân đang hấp hối cũng cố bò lết ngăn cản, tiếc là sau đó anh ta bị bọn kia xả đạn liên tục tung tóe cả thịt mà chết tươi...Không còn ai sống sót. Mà khoan, vẫn còn một nơi chưa bị công phá, chính là khu trại trẻ mồ côi Nhân Nghĩa vốn cũng là địa điểm ba nàng định tới.

Bích bảo "Duy nhất trại trẻ Nhân Nghĩa còn an toàn thôi bọn mày ạ, các nơi khác thất thủ hết rồi." Nhi lo lắng nói "Cần nhanh chóng tới đó ngay, lực lượng nơi ấy thật sự quá mỏng không thể cầm cự được đâu." Di chửi "Địt mẹ lũ khốn nạn đấy!" và đạp chân ga tăng tốc, tốc độ chiếc xe thật là hãi hùng.

Bích nhíu mày nói "Không ổn rồi. Tao vừa kiểm tra dữ liệu tài chính, mọi tài khoản giao dịch của bọn mình tại các ngân hàng khác nhau đều đang bị đóng băng, dường như đám hacker trên toàn thế giới đều đang xâm nhập vào tường lửa Sấm Sét do tao thiết kế, chúng muốn đánh cắp hết sạch số tiền từ thiện bọn mình tích góp vào từng chi nhánh rải rác khắp các châu lục cũng như những thông tin về số nhân vật tai to mặt lớn bỏ vốn đầu tư cho chúng ta. Hệ thống chặn mạng xuyên lục địa của tao có báo rằng bao nhiều địa chỉ ẩn cực kỳ cao minh cũng đang thừa nước đục thả câu định xâm chiếm nguồn quỹ khổng lồ của bọn mình..." Bích tuy nói nhưng đôi tay mềm mại cứ liên tục gõ bàn phím, khẽ cắn môi bực bội nói "Tao tìm được địa chỉ ẩn của chúng rồi, thì ra là cả bộ quốc phòng của nhiều quốc gia khác cũng đang đột nhập qua hệ thống, coi như những kẻ tài giỏi nhất của hai giới hắc đạo lẫn bạch đạo đều đang cùng chung mục tiêu nhắm tới bọn mình. Địt mẹ thế giới!" Nhi hỏi "Mày ngăn được không?" Bích chăm chú nhìn màn hình laptop, nét mặt căng thẳng trả lời "Tao sẽ cố hết sức!"

Đoàng đoàng đoàng... Chợt tiếng súng vang lên, cửa kính phía sau xe Méc xe đéc bị vỡ toang "Crang crang..." thành nhiều mảnh vụn, chưa dứt đà mấy viên đạn còn bắn vỡ tiếp cả cửa kính phía trước, tung tóe thủy tinh. Di vẫn rất bình tĩnh không hoảng loạn, cô nhìn thông qua gương chiếu hậu tình hình đằng sau và thấy ít nhất cũng phải hơn trăm con xe máy phân khối lớn đang truy đuổi theo, điều khiển xe toàn những thằng xã hội đen châu Á, chúng hung hăng nổ súng loạn xà ngầu. Dân tham gia giao thông thấy cảnh ấy thì cực kỳ sợ hãi la hét lánh thật xa, tuy vậy vẫn có một số người bị đạn lạc gục chết tại chỗ, xe của họ cũng ngã chổng kềnh.

Di là một tay lái thần sầu cộng thêm sự quan sát phi thường nên không ít lần cô quành xe tránh được làn đạn giữ giội phía sau khỏi bắn trúng vị trí ngồi của ba người, tuy vậy vài bộ phận sau xe cũng bị hư hại không nhẹ, lõm sâu.

Bích đang tập chung gõ phím cạch cạch cạch nhằm cứu vãn nguồn tài chính quy mô khổng lồ nên chẳng bận tâm mối đe dọa đằng sau, vài miếng thủy tinh rơi văng đúng vô các phím làm Bích chảy ít máu tay khi gõ xuống mà cô còn đếch thèm chú ý. Điều quan trọng nhất bây giờ là nàng tấu cần phải mau chóng thiết lập hệ thống phòng vệ mạng mạnh mẽ hơn để bảo mật tất tần tật mọi dữ liệu quý giá, cô còn cố gắng hack lại internet toàn thế giới để điều chỉnh tần sóng theo ý mình, khiến đường chuyền băng thông của mọi kẻ địch trở nên chậm chạp và rối loạn hết thẩy chức năng tránh không cho chúng liên kết với nhau. Tường lửa mới nhất mà Bích đang kiến tạo bao bọc tất cả tài khoản kinh tế của ba nàng được nàng tấu đặt tên là tường Kinh Hoàng Tuyệt Đối.

Nhi móc một khẩu súng giấu sau lưng quần bò ra, đồng thời mò tay vào trong ngực áo của Bích. Di đang lái xe soi từ gương chiếu hậu liền nhíu mày mím môi kêu "Con Nhi kia." Nhi vội giải thích "Ê ê tao lấy súng." và quả thực nàng bầu móc súng của nàng tấu mượn dùng thôi chứ không sàm sỡ nha.

......

(giấc mơ chưa kết thúc😪😪😪😪)


XIN HÃY YÊN NGHỈ

#chap39
😪😪😪😪

Bích tập trung tinh thần vào laptop và cô tin tưởng "bé bầu" nên mặc cho bạn thò tay vào ngực áo. Ê mà khoan, làm sao con ranh này nó biết mình giấu súng trong chỗ đó, bình thường mình toàn để sau lưng quần chứ, chả lẽ nó rình mình đi tắm sáng nay khi còn ở công ty (😑), à mà thôi tập chung chuyên môn đã, lúc khác tính sổ.

Di thì cứ phồng má soi hai "friend" qua gương hậu, cay thật, mình cũng muốn sờ ngực Bích. Con Nhi kia ai cho mày máy mó "vợ" tao, tao còn chưa được phép làm thế bao giờ, tức quá (😠), à mà thôi tập chung lái xe, đợi xong chuyện thì phải tụt quần con Nhi rồi đánh vài roi vào mông nó mới được.

Nhi hai tay hai súng hướng ra sau bắn lại lũ khốn, trình độ bắn của bất kỳ ai trong ba nàng đều cực chuẩn.

Đoàng đoàng đoàng đoàng...Thoáng chốc đã có bốn thằng bị đạn ghim thẳng vào sọ, phọt máu mà chết tức thời, xe bọn nó đổ cũng gây cản trở chút ít cho đồng bọn làm hai xe khác va quệt ngã theo. Chúng vẫn rất hùng hổ truy sát bằng được, tính mạng của ba cô gái trong Méc xe đéc được treo thưởng cực khủng chưa từng có tiền lệ trong lịch sử thế giới ngầm.

Bích đang bận bù đầu nhưng vẫn không quên gọi điện thoại cho cơ sở trại trẻ Nhân Nghĩa, khi vừa có tiếng "A lô." thì cô đã nói lớn như quát :

- 📱Tất cả rút lui xuống tầng hầm bí mật! Lập tức!📱

Chỉ một mệnh lệnh ngắn gọn nhưng chắc chắn sẽ được chấp hành triệt để, tạm thời coi như nơi ấy an toàn. Cất điện thoại, Bích lại căng thẳng gõ bàn phím cạch cạch cạch liên tục. Hầu như internet toàn cầu đang bị Bích kích hoạt virus Đầu Lâu (loại do đích thân nàng tấu chế tạo nhằm đối phó trường hợp khẩn cấp), tốc độ lan chuyền cực nhanh, chưa đến mười phút mà tất thẩy băng thông cáp quang vươn khắp năm châu bốn biển chịu ảnh hưởng. Các sàn chứng khoán - các cổng thông tin điện tử - các cổng gameshow - các giao dịch ngân hàng gián tiếp qua mạng...đều bị lỗi chững lại hết, máy tính cả thế giới đều nhiễu sóng nghẽn mạng không thể truy cập, trừ những thế lực hacker giỏi nhất và những lực lượng công nghệ hùng hậu của bộ quốc phòng ở nhiều quốc gia khác nhau thì còn duy trì được kết nối, nói cho cùng thì họ cực kỳ bản lĩnh nhưng chị Bích nhà ta đương đầu với công nghệ toàn thế giới mà vẫn vững được thì bên nào đỉnh hơn đã rõ rồi. Dù bị cả thế giới hội đồng nhưng mười ngón tay đẹp của chị mày đây vẫn lả lướt trên các bàn phím chống trả ngoan cường, tưởng ăn chị mày mà dễ à, thế giới chó chết😡! Tuy Bích tự tin nhưng cô không tự kiêu vì biết rằng ngoài kia đầy rẫy nhân tài, chỉ lát sau màn hình laptop kêu "Tút tút tút tút..." báo hiệu virus Đầu Lâu đang bị mã hóa ăn mòn bởi nhiều loại virus lợi hại khác, tất nhiên Bích đã lường trước điều này nên tường lửa Kinh Hoàng Tuyệt Đối mới là lá chắn phòng thủ bền bỉ nhất trong không gian mạng, virus của đám hacker lẫn chính phủ muốn phá sập bức tường ấy thì không thể trong thời gian ngắn được, tối thiểu cũng phải mất 40 tiếng may ra mới có hy vọng hủy tường lửa của Bích. Trong khoảng thời gian đó thì nàng tấu đâu chỉ ngồi phòng thủ chứ, ngón tay gõ phím càng lúc càng nhanh, Bích muốn phát động đòn tấn công mạnh nhất để cho bọn quốc tế nếm mùi đau khổ, chờ xem Hoàng Kiêu Hùng Bích này đạp cho chúng bay xuống bùn hết. Bắt đầu quá trình cài đặt phần mềm Sóng Thần Ảo dung hợp với tường Kinh Hoàng Tuyệt Đối.

Di vừa lái vừa gọi điện thoại cho chị gái :

- 📱Em cần hỗ trợ! Trước tiên hãy điều một trực thăng đến theo định vị trí, bọn em phải tới nơi trước khi trại trẻ Nhân Nghĩa, trại trẻ cuối cùng của bọn em bị tiêu diệt, ô tô tốc độ chậm quá, đường bộ lại đông nữa. Toàn bộ các cơ sở từ thiện trong nước lẫn ngoài nước đều bị xóa sổ hết sạch rồi.📱

Rất nhiều phương tiện giao thông ở các tuyến khác đều há hốc mồm trước vận tốc kinh hoàng của Méc xe đéc lẫn vụ bắn nhau với đám phân khối lớn đang truy sát. Bọn bị bắn ngã xuống mà đồng đội mặc kệ cứ phóng tiếp chả bận tâm xem cứu chữa được không.

Nhi bắn từ nẫy giờ cũng giết được hơn hai chục thằng, tính cả những lần bắn trượt thì hai khẩu súng trong tay đã hết đạn. Cô lấy băng đạn khác cất dưới gầm ghế ra để thay, bảo với Di "Tao thấy cứ đeo bám kiểu này không ổn mày ạ. Tốc độ xe bọn nó cũng thuộc dạng cực khủng, mà đường lại đông, chúng mình không thể vừa tránh các phương tiện khác vừa thoát an toàn đâu."

Đoàng đoàng...Làn đàn đằng sau vẫn xả đều, có một viên đạn ngẫu nhiên lướt qua chỗ kính vỡ sượt qua vai nàng bầu và ghim thẳng vô ghế trống phía trên. Nhi kêu "Ay." may mà khoảng cách sượt không sâu, xước da chẩy chút máu xíu thôi (vị trí Bích - Nhi ngồi đều ép người vào sát thành xe tránh ăn đạn trúng đầu)

Di - Bích lo lắng đồng thanh nói "Nhi!" Bích còn bỏ dở việc đối kháng internet toàn cầu mà nắm lấy bờ vai của bạn mà tỉ mỉ xem xét kỹ lưỡng. Di còn bạo gan hơn khi kệ cha nó cái vô lăng mà nhoài người ra sau sờ tay sờ đùi hỏi han con bạn thân tới tấp "Mày có sao không? Bị đau ở đâu? Để tao đưa vào viện!..." Nhi đột ngột trừng mắt hét lên "Di! Xe tải!"

Cách Méc xe đéc khoảng hơn trăm mét xuất hiện chiếc xe tải 40 tấn với 18 bánh lăn đang lao khá nhanh, mà ô tô của ba cô lại đang không ai điều khiển khiến nó chông chênh chạy lung tung tới gần đầu xe tải thật nguy hiểm.

Phản ứng cực nhanh, Di xoay mình ngồi lại ghế lái như cũ, nắm vô lăng đánh sang bên phải kịp thời tránh đại nạn trong đường tơ kẽ tóc, ba cô tuy thoát nhưng phần đầu bên trái của Méc xe đéc vẫn bị va quệt "RẦM..." làm móp hẳn vệt dài, cửa xe bên trái vì thế mà rụng tung ra rơi xuống mặt đường. Bích suýt thì bị văng khỏi xe do ôm laptop, may nhờ Nhi ôm giữ lại được.

Di nói "Bọn mày cố chịu đựng nhớ, tao sẽ chơi kiểu Tròn Vo Luân Hồi." Nhi - Bích không hẹn mà cùng kêu "Tao ghét mày!" Di nhếch môi cười "Hừ." quan sát đằng sau chiếc xe tải đã đi qua bọn xã hội đen rất xa thì có thể bắt đầu được rồi.

Di liên tục xoay vô lăng về một hướng bên phải, chiếc xe quay thành vòng tròn, vừa quay vừa lùi với tốc độ chóng mặt, bốn bánh lăn cứ chà sát liền tù tì với mặt đất phát ra âm thanh "Két két két két..." liên hồi và còn tóe ra cả tia lửa hệt như thợ hàn sì.

Đúng theo tên gọi Tròn Vo Luân Hồi, chiếc Méc xe đéc cứ thế quay cuồng lui quay cuồng lui theo đúng góc độ tọa độ y hệt nhau, lốp xe quay mạnh in hằn thành những vòng tròn đen kịt dưới đường.

Đoàng đoàng đoàng...Những loạt đạn hung hăng xả tới nhưng do lực xoay của ô tô quá lớn nên đều đánh bật hết ra xung quanh, nhờ vậy mà một số thằng chịu vạ lây đạn văng thủng người.

Két Két Két...

Rầm Rầm Rầm... Vị trí giữa của đám xã hội đen bị đụng trúng thì đều ngã, cả người lẫn xe bị quệt hất văng xa mà chấn thương nghiêm trọng. Hai hàng phân khối lớn bên cạnh nằm ngoài phạm vi công kích của Méc xe đéc nhưng đứa nào đứa nấy đều rất rất kinh hoảng chưa phản ứng được gì nữa.

Nhi - Bích bám chặt vào ghế để không bị trôi người, họ nhắm tịt mắt bởi cái trò này rất chóng mặt (hồi xưa từng lĩnh giáo rồi mà, lúc đó là buổi đêm đường vắng hai cô ngồi sau xe máy của Di để học hỏi kinh nghiệm lái, Di được thể trêu đùa trò Tròn Vo Luân Hồi dừng sát mép bờ vực sâu khiến Nhi - Bích nôn nao khó chịu như người ốm, sau vụ đó nàng kiếm bị nàng tấu với nàng bầu trói tay trói chân, cầm chổi quét nhà đét mông. Nhi - Bích không dám "Đú" theo sự liều lĩnh ghê gớm về trình độ "Tay lái lụa" như Di😱)

Nhiều thằng gục ngã bị Di quành xe cán qua làm dập nát cả nội tạng bên trong, bánh xe nghiến quá mạnh tuốt cả thịt với lòng phổi phòi ra, chúng đau đớn gào thảm "Aaaaa..." khó sống nổi. Nhiều xe phân khối lớn cũng bị hư hại không nhẹ.

Quay vòng vòng một đoạn khoảng bốn trăm mét thì Di ngưng xoay vô lăng, nhìn lại chặng đường thật thảm hại, xác lũ khốn nằm la liệt, bao nhiêu thằng dập gẫy xương đâm trồi khỏi thân, máu đầy đường nhuốm đỏ cả bốn bánh Méc xe đéc, lũ súc vật này chết là đáng. Vậy là quá nửa lực lượng của chúng đã được xử lý xong.

Lần này Di phóng xe chạy tiếp theo đường thẳng đè nghiến qua bãi rác xác người với vận tốc tối đa, vài đứa hấp hối chưa chết ngóc đầu lên thì bị bánh xe nện cho lõm cả mắt mũi mồm xuống gần sọ. Chiếc xe ô tô lao đi trước sự sợ hãi xen lẫn bất lực của bọn còn xót lại, không dám đuổi nữa í.

...

Di vừa lái vừa cười thích thú. Bích - Nhi thì đưa tay xoa xoa đầu cho bớt choáng, cảm giác nôn nao kinh khủng.

Nhi nhăn mặt kêu "Con điên kia! Mày giết tao đi!" Bích lắc lắc đầu bất mãn nói "Con Di chết tiệt! Rồi bà sẽ hiếp mày!" Di ngoái lại tủm tỉm bảo "Thế mới thoát được chứ. Tao còn chưa sài hết chiêu đâu. Gắng lên, trực thăng sắp đến rồi hai cưng ạ."

Brum brum brum...Chợt họ phát hiện từ các điểm giao lộ xa xa đang có thêm hàng trăm xe máy khác đang phóng tới với thái độ thù địch, toàn bọn vác đao kiếm hung tợn thôi, các phương tiện khác đều phải dạt hết tránh đường.

Đúng lúc đó trên bầu trời văng vẳng tiếng "Phạch phạch phạch phạch..." là tiếng cánh quạt quay, chiếc trực thăng cần thiết đã tới rồi.

Di nhìn gương chiếu hậu và thấy trực thăng đang bay hạ độ cao dần dần để tiếp cận Méc xe đéc nên cô cũng bắt đầu giảm tốc. Đám ác ôn kia chỉ hơi ngạc nhiên nhưng vẫn rồ ga xông tới hò hét ầm ĩ rất khí thế, chúng nhất quyết không cho ba con mồi béo bở chạy thoát.

Khoảng cách đã đủ gần thì từ trên trực thăng thả xuống cái thang dài ngoằng bằng dây loại bền chắc, lủng lẳng phất phới do gió tạt. Trực thăng được điều khiển rất tốt, bay nhanh hơn ô tô tìm kiếm tọa độ phù hợp cho thang dây đúng tầm vị trí chỗ cửa xe bên trái bị mất vì va chạm xe tải.

Di giục hai bạn "Bọn mày lên trước nhanh đi." Hiểu rõ tình hình khẩn trương nên Bích cất laptop vô ba lô khoác luôn lên một bên vai, thò tay ra nắm dây thang, nhoài chân dẫm đúng bậc thang rồi nhẩy vọt luôn ra ngoài thật dứt khoát, cả người lẫn thang lắc lư đu đưa trong không trung thiệt là mạo hiểm, ai yếu bóng vía thì có mà đái dầm khóc gào ngay.

Tiếp theo là Nhi, cô đẩy đệm ghế ngồi lên lấy ra thanh mã tấu và kiếm Nhật, dùng một tấm vải khá dầy đặt hai thứ vô trong và buộc phía sau lưng, chồm tới trước rút dao bầu khỏi cổ thằng tài xế nhét vô vỏ sau lưng quần bò rồi mới bám dây thang, nhẩy liều ra như Bích.

Tới phiên nàng Di thì hơi phức tạp hơn chút, cô buông bỏ vô lăng và mở bật cánh cửa phía trên, dẫm lên phần tay nắm cửa làm bàn đạp tạo đà nhẩy vọt lên hẳn đỉnh đầu xe. Méc xe đéc vẫn phóng thẳng làm Di trượt chân tí thì ngã đập mặt xuống, cô ngồi xổm lộn một vòng ra đằng sau bắt được chuẩn xác thang dây cứ vậy mà leo lên thôi.

Biết rõ cả ba cô đã yên vị trên thang, trực thăng bắt đầu tăng dần độ cao lẫn vận tốc. Di xoay người nhìn lại, thấy khoảng cách giữa ô tô với bọn kia không còn xa thì rút khẩu súng sau lưng quần và nhắm về chỗ chứa xăng của ô tô, nổ liền năm phát "Đoàng Đoàng Đoàng Đoàng Đoàng" Cả năm viên đạn bắn thẳng băng vào một hướng.

BÙMMM...Chiếc xe đắt tiền nổ tung, nhiều xe máy phân khối lớn chịu ảnh hưởng bén áp lực lửa mà nổ theo, những bó đuốc người thét la sống động "Aaaa..." Thân ô tô chưa hết đà còn lao tiếp quãng đường khá dài và đâm chết thêm được chục thằng nữa mới dừng vì thịt thằng nào đó mắc kẹt bánh xe, Méc xe đéc oai hùng vẫn bốc cháy bập bùng.

Hú hú hú hú...Xa xa từ các ngả đường đang có cả đoàn quân cảnh sát cơ động phóng mô tô lẫn ô tô chuyên dụng cùng đổ dồn tới nhằm trấn áp bạo động do nhận được tin báo của nhân dân.

😪😪😪😪

XIN HÃY YÊN NGHỈ

#chap40

đoạn kết của giấc mơ😪😪😪😪

Không bận tâm điều gì bên dưới nữa, ba nàng trèo lên trực thăng an toàn xong kéo rút thang lên.

Nữ phi công đã được lệnh từ chị của Di là giao trực thăng cho Di xong thì trở về luôn vì biết rằng nhóm của em gái muốn độc lập tác chiến, chắc chắn trực thăng này sẽ bị hủy ở chiến trường nên nữ phi công không cần thiết ở lại. Bàn giao buồng điều khiển cho Di xong thì cô ta nhằm lúc trực thăng bay qua cái hồ rộng mênh mông thì nhẩy xuống "Ùm"

Di chịu trách nhiệm lái (mọi loại phương tiện như xe máy - ô tô - tầu hỏa - tầu thủy - máy súc - máy cầy - cần cẩu - thuyền biển...nàng kiếm nhà ta lái được hết) Bích thì tiếp tục công việc dở dang với laptop. Quá trình dung hợp phần mềm công kích Sóng Thần. Ảo cùng tường lửa Kinh Hoàng Tuyệt Đối đã hoàn tất, giờ thì tranh thủ moi lại tiền của tất cả bọn hacker trên thế giới dám xâm nhập tài khoản chung của ba nàng, khi Bích hacker lại thì đã nắm rõ như lòng bàn tay địa điểm truy cập toàn cầu lẫn mã nguồn giao dịch cá nhân của địa điểm đó nên rất nhẹ nhàng đơn giản cứ thế chuyển lén hàng tỉ tỉ tỉ tỉ đôla vào tài khoản của ba cô. Nhi trao trả hai bạn mã tấu và kiếm Nhật, tự tay buộc đeo sau lưng cho từng người.

Bích - Nhi ngồi dẫy ghế sau cùng nhau. Bích sau khi "trôm" được quá quá nhiều tiền cũng như tất cả ngân sách quốc phòng của rất nhiều quốc gia khắp năm Châu thì gập máy tính lại vứt qua một bên vì mọi cài đặt đã an bài sạch sẽ hết rồi không cần sử dụng đến nó nữa. Nhi hỏi "Đã ổn?" Bích gật đầu trả lời "Ừ. Vấn đề đấy không đáng ngại nữa, quan trọng bây giờ là đối phó lũ súc vật đã. Đảm bảo chúng sẽ đổ dồn lực lượng tới trại trẻ Nhân Nghĩa để tiêu diệt bọn mình, tao tin chúng cố tình chừa lại cơ sở này mà chưa tấn công vì muốn dụ ba đứa mình tới bảo vệ phòng tuyến cuối cùng, chúng nó biết phe ta sẽ không bỏ mặc nhân viên và đám trẻ vô tội đáng thương mà. Lũ khốn nạn!" Di nói "Lúc đến nơi tùy tình hình tao sẽ kích nổ trực thăng làm bom giết bớt một số đứa. Bọn mày cũng sẵn sàng tâm lý nhẩy khỏi đây bất cứ lúc nào đi." Nhi cắn môi nói "Hừ. Tính ra cũng khá lâu rồi tụi mình không hoạt động chân tay, phải có những lúc như thế này thì mới vui chứ."

Sau 27 phút bay hết tốc lực cũng đã tới đích, trại trẻ Nhân Nghĩa hiện diện trong tầm mắt, gồm sáu tầng, rộng chừng năm ngàn mét tính cả sân. Bao vây xung quanh đây lúc này đang là một lực lượng đông đảo dân giang hồ khoảng mười mấy ngàn người cầm đủ loại vũ khí đao, kiếm, súng lục, súng trường, súng bắn tỉa...

Trông các cửa sổ của cả sáu tầng thì đều im ỉm, mặt đất cũng không có dấu hiệu máu me hay xác chết chứng tỏ tất cả đã kịp sơ tán xuống hầm bí mật sâu dưới nền móng của trại này, cũng tốt bởi hầm chứa kiên cố an toàn lắm.

Phạch Phạch Phạch...

Bọn chúng la ó chỉ trỏ lên chiếc trực thăng đang dần hạ thấp độ cao, lực gió tạt xuống khiến tóc và quần áo nhiều đứa phần phật vội dạt ra tránh xa nhưng trực thăng chẳng buông tha cứ hung hăng bay chéo là là gần mặt đất, cánh quạt hướng xuống công kích.

Phập Phập Phập Phập...Aaaaa...Cánh quạt quay nhanh chém cụt đầu cụt tay cụt lưng bao nhiêu thằng, máu thịt với nội tạng văng ướt đẫm đọan đường trực thăng qua, tổn thất sơ bộ gần trăm đứa.

Nhiều kẻ bắn đoàng đoàng pằng pằng vào trực thăng rất giữ dội làm vỡ cả lớp kính dầy nhưng chả còn thấy ai trong đó nữa vì ba nàng của chúng ta vừa nhẩy ra ngoài lăn tròn trên đất xong, trực thăng được kích hoạt chế độ tự hủy mà nổ tung "BÙMMM..." Sức công phá của nó làm gần nửa khu trại trẻ sụp đổ, hơn tám trăm thằng bỏng nặng tử vong.

Thực tế hoàn cảnh này ba nàng chắc chắn sẽ bị bắn chết nhưng không thằng nào dám nổ súng do nhận được lệnh từ các lãnh đạo cấp cao rằng phải bắt sống vì phát hiện số ngân sách của chính bọn chúng đã không cánh mà bay cần phải lấy lại, nếu nhóm Nhi - Di - Bích chết thì tất cả giới xã hội đen coi như mất sạch tài sản và trở thành ăn xin. Bích biết rõ điều đó nên tính toán kỹ hết rồi.

Tuy vậy cũng không có nghĩa mọi chuyện suôn sẻ dễ dàng vì phải đối đầu hơn mười nghìn đứa đao kiếm giữ giằn. Khi lăn tròn dưới đất nhiều vòng họ còn tranh thủ chém đứt chân không ít kẻ thù, sau đó mới đứng bật dậy quyết tử chiến.

Bầu - tấu - kiếm được dịp uống máu, dẫu trong vòng vây vẫn tung hoành giết chóc, oai phong lẫm liệt. Cắt chém đâm cứa, mọi ngón đòn sát thủ đều được ba cô thi triển, không xác chết nào lành lặn toàn thây cả, số thằng chết càng lúc càng nhiều khiến toàn bộ bọn chúng hiểu được rằng muốn bắt sống là điều không thể.

Khi mà sự hy sinh không ngừng gia tăng thì cũng là lúc nhiều thế lực chẳng còn đủ bình tĩnh kiên nhẫn nữa mà hành động dại dột.

Đoàng. Một viên đạn bắn tới Di.

Phụp... Á... Máu chẩy ra do đạn ghim trúng vai, tiếng thét đau đớn, nhưng Di vẫn bình an vô sự vì vừa nẫy chính Nhi đã dùng thân mình nhào tới che chắn đỡ hộ bạn thân, lực đạn rất mạnh hất cả thân người cô ấy ngã xuống, dao bầu rơi "Kenggg"

Bích - Di trợn mắt cùng gào lên "Nhiiiiii...", lo lắng cùng lao đến. Di ôm cổ ôm lưng bạn đỡ dậy, sợ sệt nhìn vết thương đang không ngừng chẩy máu dù Nhi nhắm mắt cắn răng dùng tay phải ôm chặt bờ vai trái, nét mặt tỏ rõ sự đau đớn, áo cô bị nhuốm đỏ một đường dài xuống tận lớp quần bò. Di mếu máo nói "Nhi ơi...mày đừng có chuyện gì hết...tao đưa mày đi viện..." Bích nức nở khóc "Nhi ơi...cố lên...bọn tao sẽ cứu mày..."

Nhi mở mắt cố làm vẻ mặt tươi cười bảo "Bọn mày sao thế...tao có chểt đâu...mà bọn mày như đưa đám vậy hả...hai con dở hơi này..." Chợt Nhi phát hiện phía xa lại có thằng giơ súng, cô ngồi bật dậy, xoay người ôm lấy hai bạn trước sự ngỡ ngàng của họ.

Đoàng Đoàng Đoàng Đoàng. Bốn âm thanh oan nghiệt vang lên.

Thêm lần nữa Nhi dùng thân mình hứng chịu kẹo đồng thay các bạn, tấm lưng nhỏ nhắn mảnh mai dính liền bốn phát, một phát nguy hiểm ngay gần vị trí buồng tim. Miệng Nhi thổ huyết văng bừa vào áo Di với Bích, lần này cô cảm nhận được rõ rằng bản thân mình chắc khó qua khỏi, cơn đau thấu tận não bộ luôn.

Di - Bích lại chứng kiến Nhi vì họ mà chẳng màng tính mạng, hai cô thấy khó thở lắm, nhức nhối lắm, nước mắt giàn giụa. Di khóc nói "Nhi...Nhi ơi...Đừng bỏ bọn tao...Đừng...Mày đã từng hứa ba đứa mình sẽ sống bên nhau cho đến cuối đời, mày nhớ không...Mày không được thất hứa...Không được bỏ bọn tao..." Bích cuống cuồng ép đôi tay mình vào những vị trí trúng đạn trên người bạn để ngăn máu mà vô ích, lòng cô đau xót cực hạn như có ai đâm dao xuyên người vậy, hơi thở nặng nhọc nói "Mày mà chết...bọn tao cũng không muốn sống nữa...Đừng bỏ bọn tao Nhi ơi...Tao xin mày...Cầu xin mày đừng bỏ bọn tao...Đi viện...Đi viện thôi..."

Năm trong vòng tay Di, Nhi đưa đôi tay dính máu lên sờ má hai bạn, gượng cười nói "Đừng...Đừng khóc...tao xin lỗi...xin lỗi bọn mày...Chắc...chắc tao phải đi trước rồi...Ự..." Nhi nôn ra ngụm máu lớn làm Bích - Di sợ điếng hồn, cứ lắc đầu lắc đầu khóc lóc, Bích nói "Không...Nhi ơi...Bọn tao cần mày...Mày không được nuốt lời...Mày nói lời hứa rất quan trọng mà..." Di nói "Đáng...Đáng lẽ mày không nên đỡ hộ tao...Cứ để tao bị bắn còn hơn...Bọn tao cần mày...rất cần mày Nhi ơi..." Đôi tay Nhi bắt đầu run rẩy, hai hàng lệ tuôn ào ạt, môi run run gắng nói hết câu "Di ơi...Bích ơi...Tao từng trêu trọc bọn mày rất nhiều...Tao xin lỗi...Đừng giận con Nhi này nhé...Di ơi...Bích ơi...Tao đau...Đau lắm...Kiếp sau...kiếp sau bọn mình vẫn là...là bạn...được không..." Di - Bích gật lấy gật để, Di nói "Kiếp sau hay kiếp sau nữa...mày vẫn mãi mãi là bạn của bọn tao...Bích - Di mãi mãi yêu thương Nhi..." Bích nói một mạch như. thể sợ Nhi không kịp nghe vậy "Nhi ơi bọn tao yêu mày! Muôn đời muôn kiếp Nhi - Di - Bích là bạn của nhau! Bạn tốt! Bạn thân!..." Nhi nấc một tiếng lại nôn ra máu, nở nụ cười thảm thương nói "Tốt...tốt rồi...tao mãn nguyện...rồi..."

Đôi tay Nhi buông thõng, đầu nghiêng một bên, mắt nhắm nghiền.

Di - Bích như hóa điên ôm ấp lấy xác của Nhi mà gào khóc.

"KHÔNGGGGG....SAO MÀY LẠI BỎ ĐI TRƯỚC RỒI NHI ƠI...BỌN TAO CẦN MÀY...TRẢ LỜI TAO ĐI NHI ƠI..."

"NHIIIIIII....NHIIIIII....NHI ƠIIIIIIII...MÀY ĐỪNG CHẾT....ĐỪNG BỎ BỌN TAO..."

...

Cảnh tượng thê lương đó không hề khiến lũ súc vật quanh đây động lòng. Lại một tràng đạn lạnh lùng phóng ra.

Đoàng Đoàng Đoàng Đoàng...

Phụp Phụp Phụp Phụp...Và lần này tới lượt Bích nhào tới làm lá chắn sống cho Di.

Di bàng hoàng, cảm giác như thế gian quay cuồng sụp đổ, cô vừa mất Nhi, không lẽ bây giờ lại mất cả Bích sao?! Di một tay ôm Nhi một tay ôm Bích, cô thống khổ quát lớn"Con Bích ngu ngốc! Sao mày lại làm thế! Sao mày lại tàn nhẫn với tao như vậy!" Bích toàn thân đầy máu, thở hổn hển, nói "Tao...tao không hối hận đâu...Mày với Nhi...đều rất quan trọng với tao...Di ơi...tao...tao không xong rồi...Đau lắm...Di ơi...Hãy...hãy chôn tao...gần Nhi..." Di gào lên "KHÔNG...MÀY ÁC LẮM BÍCH ƠI...TAO GHÉT MÀY...TAO GHÉT BỌN MÀY...ĐỒ ĐỘC ÁC..." Bích ôm hai má Di, cố tươi cười bảo "Đừng...đừng khóc...mày khóc xấu lắm...Di cười mới xinh...Bích xin lỗi...Lâu nay không chăm sóc tốt...cho Di...cho Nhi...Bích thật xấu xa...Bích thương Di..." rồi cố rướn người hôn nhẹ vào môi Di, nhưng vừa môi chạm môi thì máu miệng Bích trào ra ướt nhoe nhoét cả miệng của Di, cơ thể Bích co dật chút rồi cũng nhắm mắt xuôi tay giống Nhi, nước mắt long lanh rơi xuống mặt đất kết thúc cuộc đời kiêu hùng.

Di ôm chặt lấy thân xác còn hơi ấm của hai bạn, ngẩng mặt lên trời kêu gào nỗi đau thương "AAAAAAAAAAA....AAAAAAAAAAA....AAAAAAAAAAAAA...."

Bọn kia định đồng loạt kết liễu luôn Di thì chợt trên bầu trời kéo đến hàng trăm chiếc trực thăng cỡ lớn, có cả những loại máy bay chiến đấu hạng nặng cực xịn, từ trên cao bắn xối xả súng liên thanh và thả bom lẫn lựu đạn xuống nhằm tiêu diệt đám khốn nạn. Cả đường bộ cũng có mấy trăm chiếc ô tô vừa phóng tới nơi, ồ ạt cả đống người xông ra tổng tấn công, chị của Di đã phái quân đến nhưng hơi trễ.

Nơi chiến trường ác liệt máu tanh, xác người chồng chất, tiếng la hét tiếng chửi bới, ồn ào là thế nhưng Di dường như không nghe thấy, vẫn nhắm mắt ôm hai bạn, chìm đắm trong nỗi tuyệt vọng bi ai.

...
Hai ngày sau tại nhà Di.

12 giờ đêm.

Di đã uống cạn ba chai rượu rồi, cô cầm thanh kiếm Nhật múa may loạn xạ tới khi mệt lả thì buông rơi kiếm ngồi bệt xuống đất, cạnh đó là hai ngôi mộ u ám lạnh lẽo, một ngôi cắm con dao bầu trước tấm bia ghi hàng chữ NGUYỄN NHẬT NGUYỆT NHI và ngày tháng năm sinh ngày tháng năm mất, ngôi kia thì cắm thanh mã tấu với cái tên HOÀNG KIÊU HÙNG BÍCH...

Nhớ lại hôm đó khi tường lửa bị hủy thì phần mềm Sóng Thần Ảo của Bích đã phát huy tác dụng phá hoại internet toàn cầu và làm cho mọi thiết bị công nghệ của toàn bộ kẻ thù đều chập vi mạch nghẽn cáp quang tắc đường chuyền mà nổ tung, bao kẻ đang sử dụng chịu họa bỏng nặng thương tật trên 70%, bộ quốc phòng của nhiều quốc gia cũng cháy nổ ầm ầm, bao nhiêu nơi trên thế giới cháy nổ đồng loạt giống như bài ca tiễn biệt an ủi linh hồn của Nhi và Bích. Tất tần tật bọn xã hội đen thù địch rải rác khắp địa cầu đều bị xử lý triệt để, khoảng thời gian ngắn ngủi dân số nhân loại giảm đáng kể. Đích thân Di làm đao phủ hành quyết xử trảm trước sự chứng kiến từ di ảnh hai người bạn đã khuất của mình, hàng loạt xe tải chở đầu người lẫn xác mang đi tiêu hủy nghiền nát bét bèn bẹt rồi vứt vào rừng cho thú dữ ăn.

Di lại mếu máo nhào tới ôm lấy bia mộ của Bích rồi quờ tay với sang bia mộ của Nhi, cứ thế khóc ré lên, tột cùng thương cảm, tột cùng cô độc. Khóc đến mức ngất đi mà lệ nóng vẫn tuôn tràn.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Di giật mình tỉnh giấc vì nghe được tiếng nói quen thuộc.

Nhi : "Lêu lêu con Di."

Bích : "Bọn tao phải đi đây. Mày bảo trọng."

Di còn say sẩm do rượu, cô lờ đờ trông thấy bóng dáng mờ nhạt của Nhi - Bích đang dắt tay nhau bước về phía cửa cổng. Di đứng bật dậy đuổi theo thì lại lăn ngã dúi dụi, cố gắng bò lết mà khoảng cách càng xa, với tay vào khoảng không, Di khóc lóc khổ sở nói "Nhi ơi...Bích ơi...Tao đau lắm...cô đơn lắm...cho tao theo với...đừng đi mà...đừng bỏ tao..." ]]]

Di mở bừng mắt, người toát mồ hôi đầm đìa, thì ra chỉ là một giấc mơ, ôi giấc mơ chết tiệt. Cô quay sang thấy Bích với Nhi vẫn đang ngủ ngon lành, cảm súc cơn mộng mị còn dư âm rất lớn, Di choàng tay choàng chân ôm chặt lấy hai con mắm đáng ghét.

Bích - Nhi vì thế mà thức theo. Bích càu nhàu "Con hâm này, tao đang ngủ ngon." Nhi càu nhàu "Con Di dở hơi, tao cắn mày bây giờ." Di nhắm mắt mỉm cười, cứ ôm chặt, nói "Cho tao ôm bọn mày một lúc. Tao thương bọn mày lắm Nhi ơi, Bích ơi."

Nghe lời ấy, Nhi lẫn Bích đều không hề khó chịu dẫu bị đánh thức đêm khuya, họ chỉ cười mỉm mặc cho Di ôm, tận đáy lòng cả ba đều cảm thấy ấm áp, họ thương nhau đến muôn đời.
😪😪😪😪

😪😪😪😪

😪😪😪😪

😪😪😪😪
...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #lxhyn