33 - 34 - 35

XIN HÃY YÊN NGHỈ

#chap33

  Chạy suốt thêm gần hai tiếng nữa cũng đã đến nơi. Tuy là quê nhưng cũng có nhiều nhà to và giầu lắm, một số gia đình vẫn giữ nguyên nét đơn sơ là nhà mái ngói, thi thoảng đi trên đường lại thấy một đống rơm rạ khô chồng chất lên nhau, thấy cả cứt trâu cứt bò, chó thả rông còn ra ngửi ngửi nữa (😱) ...

  Em họ của Bích tên là Hà, cũng học lớp 12 bằng tuổi Bích, bố tên Bình làm thợ xây không thường xuyên ở nhà, mẹ tên Nụ thì làm nông và quán xuyến mọi chuyện trong gia đình. Nhà Hà cũng thuộc diện trung bình, tuy chỉ một tầng nhưng rộng rãi, có tường thấp bao xung quanh, tính cả sân vườn chắc khoảng hơn 100m vuông, tầm diện tích này ở thành phố thì bán cũng được kha khá tiền. Nhà chia thành sáu gian nhỏ, có hẳn gian riêng cho khách ngủ lại, buồng tắm buồng vệ sinh tất nhiên không thể thiếu.

  Vườn trồng vài loại cây ớt cây mít cây ổi, khi ba cô chạy xe vô ngõ thì thấy cửa mở nên Bích dẫn đầu cùng tiến vào luôn. Cô Nụ đang nấu cơm trong nhà nghe tiếng xe máy thì đi ra xem, nhận ra cô cháu họ Bích dẫn theo hai bạn xinh xắn về chơi thì vui mừng lắm, hồ hởi đón tiếp.

  Nhi - Di - Bích sau khi cất gọn đồ đạc vào gian phòng cho khách, rửa mặt rửa tay chân xong xuôi liền ra phụ nấu nướng. Cô Nụ đã nghe con gái báo trước rằng hôm nay chị Bích và bạn sẽ về đây chơi một thời gian nên bầy vẽ cả đống món (gà luộc, cá xốt cà chua, nộm chuối, dưa muối, đậu rán, canh bắp cải)

  Hiện tại là 11 giờ 20 phút, cô Nụ kể chú Bình đã đi làm xa hơn một tuần nay, còn Hà vẫn đang học ở trường sắp về rồi, vốn hôm nay cũng là ngày học cuối cùng của trường Hà để mọi thầy cô lẫn học sinh bước vào kỳ nghỉ hè thoải mái.

  Nấu cơm xong Bích rủ các bạn ra vườn hái ổi ăn, quả bự dòn và ngọt, mỗi nàng chén hai quả ngon lành.
  ...

  Chờ Hà cùng ăn cơm nhưng mãi chưa thấy về, đã là 12 giờ 40 phút rồi.

  Cô Nụ sốt ruột gọi điện thoại tận hai cuộc mà toàn báo thuê bao không liên lạc được, gương mặt khắc khổ thể hiện nỗi lo lắng bất an.

  Bích nói "Hay để cháu đến trường nó xem thế nào."

  Đúng lúc ấy từ bên ngoài vang lên tiếng chạy uỳnh uỵch, một người phụ nữ tuổi chừng trên bốn mươi đội nón vác cuốc xồng xộc tiến vào trong nhà, chả chào hỏi gì mà hớt hải nói thẳng luôn trọng tâm vấn đề "Chị Nụ ơi. Tôi đi ra đồng về thì nghe mọi người đồn um xùm con Hà nhà chị bị đánh chẩy máu đầu phải nhập viện trên xã đấy. Chính mấy ông ở làng mình phát hiện đưa đi rồi."

  Cô Nụ bàng hoàng, bủn rủn khi hay tin, mồm mấp máy không thành câu, suýt thì khụy xuống may được Bích đỡ lại. Bích mau chỏng hỏi cặn kẽ người phụ nữ kia cụ thể là ai trong làng đưa Hà vô viện, số điện thoại là bao nhiêu sau đó Bích đèo cô Nụ, Nhi - Di chạy xe phía sau cấp tốc ra khỏi nhà.
  ...

  Hai chục phút sau mới đến nơi, bệnh viện xã quy mô cũng không hề nhỏ, người nhà bệnh nhân ra vào thăm nom đông phết.

  Gửi xe xong cả bốn người tức tốc đi vô.

  Khoa hồi sức sau cấp cứu, phòng 302. Đứng ngoài cửa đi đi lại lại là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, ông là một trong những người phát hiện đưa Hà đi viện kịp thời. Thấy người này cô Nụ đi tới nắm vai, vội vã hỏi "Anh Quang, con Hà nhà em bị sao vậy hả?" Người ông Quang dính mùi xăng khá nồng, má bị xưng đỏ bầm, đáp "Cô cứ bình tĩnh. Cháu nó vừa được cấp cứu rồi, bác sĩ bảo đã ổn không còn gì đáng lo hết." Bích hỏi luôn tình hình cụ thể thì ông Quang kể lúc ấy ông cùng hai người bạn phóng xe máy đi ăn cỗ trên thị trấn, khi về đi tắt ngang qua con đường công trường xây dựng siêu thị bốn tầng đã bỏ hoang do thiếu vốn (ít người lai vãng vì chỗ này kết cấu chưa vững chắc, mặt đất nhiều vị trí rải sỏi vụn nhọn bừa bãi, dàn giáo vẫn treo lủng lẳng trên cao và nhiều chỗ gạch tường chát dang dở thiếu hụt xi măng, từng có vụ bọn trẻ con vô đây đá bóng, một đứa xui xẻo bị khối bê tông rơi bẹp đầu chết tươi, từ đó chẳng còn mấy ai lui tới nữa) Nghe thấy tiếng la bên trong công trường nên nhóm ông Quang chạy ngay vào thì thấy Hà trần truồng nằm dưới đất đè lên đống sỏi, da thịt bị đâm xước sẹo chẩy máu, hai tay ôm đầu là vị trí chẩy máu nhiều nhất, Hà cắn chặt răng nhắm mắt, run lẩy bẩy đau đớn, toàn thân cô còn bị tưới xăng nữa. Ngoài Hà ra thì tại đây còn có năm đứa khác trạc tuổi Hà (một nữ bốn nam, đều nhuộm tóc vàng, mặt mũi kênh kiệu hổ báo bố láo) Một thằng vừa cầm khúc gỗ to đập đầu Hà thì một con khác cầm can xăng tưới lên người cô. May mắn nó chưa kịp châm lửa thì nhóm ông Quang nhào tới hô hoán ngăn cản, đôi bên xẩy ra xô xát, phe ông Quang tuy ít và bị thương nhiều hơn nhưng được cái chống trả quyết liệt, kêu gào ầm ĩ, bọn kia thấy khó lòng giải quyết tiếp nên leo lên xe máy chạy biến đi. Ông Quang cởi phăng áo ngoài quấn cho Hà rồi cùng bạn tất tả trở cô đi cấp cứu, một ông thì lo thu gom cặp sách, điện thoại lẫn cái xe đạp bị đập cong vành của Hà mang về giúp luôn.

  Cô Nụ nghe xong thì gục quỳ xuống, khóc nức nở "Ôi trời ơi sao con tôi lại khổ thế này!...Con Hà nhà tôi ngoan ngoãn hiền lành có gây thù chuốc oán với ai đâu...sao bọn nó lại dã man đánh nó ra nông nỗi này trời ơi...hức...hức..."

  Bích ôm cô Nụ dìu đứng dậy vỗ về rồi hỏi ông Quang "Chú có biết bọn nó là ai ở đâu không?" Máu trong lòng nàng tấu sôi trào lắm rồi, cô biết đứa em họ của mình thuộc diện ngoan hiếm có, cực kỳ lành tính, không ngờ hôm nay lại chịu nỗi đau thân xác như này. Tuyệt đối không thể tha thứ!

  Ông Quang lắc đầu bảo "Chú không biết. Chắc phải đợi Hà tỉnh lại đã."

  Bích dìu cô Nụ đi vào phòng thăm Hà, ông Quang thì cáo lui vì nhà còn nhiều việc.

  Nhi - Di ngồi chờ bên ngoài vì không thể cả đống người vô thăm một giường được, tránh ảnh hưởng những bệnh nhân khác. Nàng bầu nàng kiếm cũng bức xúc lắm, tay đều nắm thành đấm, lũ súc vật kia phải trả giá.

  Đúng lúc đó từ hành lang bệnh viện có cô gái tóc ngắn ngang vai đeo kính vừa đi vừa nhòm ngó các số phòng, nét mặt lo lắng. Cô ấy dừng trước cánh cửa phòng 302 dường như là đích muốn đến, do dự chút rồi giơ tay lên định mở cửa thì Nhi ngồi đằng sau hỏi "Cậu là bạn của Hà hả?" Cô đeo kính quay lại nói "Vâng. Bạn là...?"

  Cửa bật mở, Bích thở dài bước ra, thấy cô đeo kính thì nhận ra người quen, nói "Hạnh."

  Cô gái ấy tên Hạnh là bạn thân của Hà, nói "Ô Bích. Cậu về khi nào thế?" Bích đáp "Mình vừa về hôm nay. Cậu đến thăm Hà à? Em ấy chưa tỉnh đâu." Hạnh gật đầu "Ừ. Lúc tan học tớ thấy năm đứa khốn ngồi ở quán nước gần trường, đáng lẽ tớ phải đoán ra là bọn nó đến tìm Hà chứ, tớ không nên về trước." Bích nhíu mày nắm tay Hạnh ra ghế ngồi cạnh hai bạn, nói "Mọi việc là thế nào vậy?"

  Mắt Hạnh đỏ hoe, ấm ức kể lại : Ở lớp họ gần đây có năm đứa học sinh cá biệt từ trường khác chuyển về, chúng đều là con nhà giầu, trong đó đứa con gái duy nhất còn là con chủ tịch xã. Bọn nó bắt nạt gây hấn với mọi người, cả các thầy cô cũng không dám xử lý chúng. Tính cách Hà thì hiền lành cương trực, mấy lần cô lên tiếng phản đối cách hành xử của năm đứa thì bị chửi bới dọa nạt, thậm chí còn bị đánh nhưng Hà vẫn chẳng sợ sệt mà im lặng trước cái xấu. Điển hình là vụ bọn nó đánh đập dã man một bạn nữ lớp khác ngay trong trường chỉ bởi bạn ấy từ chối làm nô lệ tình yêu cho bốn thằng. Hà dũng cảm cứu bạn và tố cáo với ban giám hiệu. Vì ngại gia cảnh bọn nó nên hiệu trưởng đành nhẹ tay kỷ luật đình chỉ học chúng nó một tuần. Hôm nay vừa đúng hết hạn đình chỉ, năm đứa kéo nhau ra chầu chực gần trường chờ Hà ra để trả thù, chúng lôi kéo bắt ép Hà phải đi theo để nói chuyện.

    Nghe xong mặt Bích - Nhi - Di đanh lại, lại có thêm năm đứa súc vật đáng chết, chỉ riêng việc chúng nó xé hết quần áo và tẩm xăng định thiêu sống Hà đã quá đủ để chịu băm vằm rồi. Khốn nạn thật, tại sao chúng lại được sống yên ổn trong suốt hơn chục năm trên cuộc đời này chứ? Phải tiêu diệt!

  Hạnh rơi nước mắt, ấm ức nói "Vụ này cho dù báo công an thì cũng chẳng có kết quả gì đâu, gia đình bọn nó lại lo lót chạy tiền. Chỉ tội cho Hà!" Bích hỏi "Cậu có ảnh mặt chúng nó với địa chỉ không? Mình cần nói chuyện phải trái rõ ràng với chúng."

  Hạnh và Hà đều làm cán bộ lớp, thi thoảng lên văn phòng giám hiệu trợ giúp thầy cô một số việc nên cũng được tiếp xúc với sơ yếu lý lịch mọi người. Hạnh từng chụp lại và đăng tải hình năm đứa lên fb với bài viết bầy tỏ bức xúc căm ghét, tất nhiên nick lẫn ảnh đại diện Hạnh đều không để tên với mặt thật đâu, tránh bị trả thù.

  Cho Bích đầy đủ thông tin xong Hạnh nói "Bọn chúng rất hung dữ, cậu nên cẩn thận!" Bích đáp ngắn gọn "Yên tâm." Hạnh đứng dậy bảo "Thôi mình vào thăm Hà một lúc đây." rồi bước về phía cửa phòng.

  Nhi hỏi "Đêm nay chứ?" Bích dựa đầu vô tường trả lời "Ừ. Địt mẹ lũ khốn nạn đấy!" Di đặt tay lên vai bạn tấu, nói "Ráng nhịn đi, qua đêm nay xã hội sẽ bớt được năm đứa súc vật." Bích thở dài đứng lên bảo "Thôi tao đi đóng viện phí rồi về chuẩn bị cơm mang vào cho cô Nụ đây.
  ...

  22 giờ 3 phút tối.

  Cô Nụ không về mà ở lại viện với Hà, trong nhà hiện tại chỉ có Nhi - Di - Bích.

  Bích lấy điện thoại bấm nút gọi cho đứa con gái. Đầu kia bắt máy, nghe loáng thoáng tiếng nhạc sập sình :
  - 📱A lô. Đứa nào đấy?📱

  - 📱Tao là chị của Hà. Hôm nay mày đánh đập em tao quá láo đấy con phò kia!📱

  - 📱Địt mẹ con đĩ này mày dám gọi cho tao cơ à! Tiếc là hôm nay bọn tao không châm lửa đốt chết được con em mày! Rồi sẽ có lúc thôi con đĩ chó ạ! Bọn tao giết cả mày luôn!📱

  - 📱Địt cụ nhà mày nghe cho rõ đây! Tao muốn giải quyết việc này ngay trong đêm nay, chúng mày có dám không? Hay chúng mày đang sợ hãi mà cụp đuôi như con chó chui vào chuồng?!📱

  - 📱Địt con mẹ con đĩ mày nghĩ bọn tao là ai? Bọn tao đến xiên chết mày luôn chứ có gì mà không dám!📱

  - 📱Lồn con mẹ chúng mày! Đúng 11 giờ tao chờ năm con chó chúng mày ở đúng chỗ em tao bị đánh, để xem chúng mày có cái gan xiên tao không hay chỉ được cái cắn người xong cắm đầu chạy thì nhục lắm đấy!📱

  - 📱Địt con mẹ mày! Mày chán sống rồi hả con đĩ! 11 giờ bọn tao chắc chắn sẽ đến hóa kiếp cho mày!📱

  - 📱Nếu mày đủ bản lĩnh. Giờ tao sẽ ra đấy trước, để xem hôm nay đứa nào chết đứa nào sống!📱

  Bích tắt máy, nghiến răng căm hờn, tuyệt đối không thể để lũ súc vật này tồn tại! Theo như cô quan sát thì từ trước kỳ nghỉ hè vài hôm đã không còn bất cứ ai khả nghi theo dõi cả ba nàng nữa rồi, sáng nay khi đi Bích cũng để ý gương chiếu hậu kỹ lắm. Dù không biết lý do gì cảnh sát hình sự ngừng theo dõi họ nhưng như vậy cũng thuận tiện hành động.

  22 giờ 20 phút các nàng bắt đầu khởi hành, thời điểm này ở thôn quê là mọi nhà đều đã đóng cửa ngủ hết rồi nên con đường vắng vẻ thoải mái, cả chó cũng được nhốt hết lại không thả rông nữa.
  ...

  Năm đứa tóc vàng 17 tuổi láo toét phóng xe máy lao thẳng vào khu công trường bỏ hoang (đứa nào cũng mang theo đao tự chế, lưỡi to cong và dài), nơi đây cách các hộ dân cư khá xa, vùng đất xung quanh im lìm hoang vu, thi thoảng nghe được tiếng dế tiếng ếch kêu.

  Phía trước mắt chúng thấy có ba cô gái cũng tầm tuổi mình đang ngồi quây quần bên đống lửa nhỏ, người cầm dao bầu huơ huơ qua lửa, người cầm kiếm Nhật cắm dựa trên đất, người nhắm mắt ôm mã tấu, gần đấy là ba cái xe máy ngon lành.

  Phanh xe cách đó mười mét, đứa con gái tóc vàng cầm đao bước xuống, chỉ tay vào ba cô gái mà chửi "Địt mẹ chúng mày đứa nào gọi thách thức bọn tao!"

  Bích mở mắt thản nhiên đáp "Bà mày đây này. Khá khen cho chúng mày có gan dám đến." Di cười nhếch môi, khinh bỉ nói "Chúng mày dám giết người nhưng thực lực chỉ thuộc tầm thấp kém, ra xã hội tỏ vẻ đại ca thì đời sớm tàn lắm, bốn con chó đực một con chó cái à." Nhi mỉa mai "Chả hiểu sao bố mẹ chúng mày lại đẻ ra con thú chứ không sinh được ra con người nhỉ?! Cả xã hội này đều mong muốn bọn đầu gấu lưu manh phải chết hết, xui xẻo năm đứa súc vật chúng mày cũng thuộc thành phần hạ đẳng không đáng sống đó!"

  Con kia cay cú chạy huỳnh huỵch xông tới định chém Nhi thì Bích đã đứng bật dậy nắm chắc mã tấu đâm một nhát mạnh xuyên thủng bụng đối thủ. Con kia hét "Á..." buông rơi đao, run rẩy, ánh mắt bàng hoàng. Bích rút mã tấu về, máu con kia chảy ồng ộc, lấp ló thấy miếng ruột thòi ra. Nhi cũng đứng dậy, quờ tay nắm lấy miếng ruột đó rồi vừa kéo vừa nhấc chân đạp mạnh vào con khốn, nó té ngửa ra sau nhưng không ngã vì khúc ruột của nó vẫn đang nằm trong tay Nhi.

  Nhi lạnh lùng bảo "Cắt đi tí ruột cũng chưa chết được." rồi giơ dao bầu lên cứa cứa cho đứt hẳn khúc ruột làm hai phần. Con súc vật gào thảm khốc vì quá đau, khụy xuống nằm lăn ra đất tư thế sấp, hai tay cứ ôm lấy miếng ruột còn xót nhét lại vô bụng, bịt chặt không để máu trào liên tục nhưng vẫn vô ích, máu cứ len qua kẽ ngón tay len qua khe hở bàn tay đầm đìa.

  Bốn thằng kia chứng kiến mà rụng rời tay chân, bọn chúng tưởng dễ ăn chứ đâu ngờ đụng độ ba nhân vật kinh khủng này.

  Bích xồng xộc lao tới chỗ bốn thằng, Di cũng đứng lên chạy theo. Hai chị đại cao thủ đấu bốn thằng chó dại cặn bã, kết quả quá rõ rồi. Dẫu có kháng cự nhưng cũng chẳng thay đổi nổi cục diện đã an bài, hai thằng bị chém thương tích nặng mà gục, một thằng bị cả tấu lẫn kiếm cùng lúc đâm thủng bụng, thằng cuối cùng bỏ chạy thì Di - Bích truy đuổi gắt gao, họ nhẩy lên mỗi người một bên chém cụt từ vai xuống toàn bộ cánh tay.

  Xong xuôi các nàng tập chung cả năm đứa lại với nhau, lật chúng nó nằm ngửa, đứa nào đứa nấy thoi thóp, nặng nhất là đứa con gái vì ruột đứt lòi, tay nó lúc này buông thỏng không đủ sức ôm bụng tiếp nữa. Di lấy điện thoại quay video, Bích thì đạp liên tục xuống mặt con đứt ruột, vừa đạp vừa chửi "Địt mẹ mày! Mày bản lĩnh lắm mà, định giết chị em tao mà. Chết mẹ mày đi! Địt con mẹ mày! Súc vật côn đồ!" Nó bê bết máu mũi mồm, chầy xước nghiêm trọng vùng má với cằm, nhắm tịt mắt nhăn nhó chẩy nước. Bích dừng đạp mà ngồi xuống nói "Khóc cái địt mẹ mày! Lúc mày bắt nạt người khác họ cũng khóc chắc mày hả hê lắm đúng không? Giờ cho mày nếm trải cảm giác khốn nạn đấy!" Dứt lời Bích sử dụng liên hoàn tát liên hoàn vả bem bép bem bép, đánh chán chê thì giao lại cho Nhi dùng dao bầu đâm thẳng vào hốc mắt móc ra con ngươi đen trắng, cả hai bên. Con súc vật kêu gào thảm thiết, hai cái hố sâu hoắm rỉ máu đỏ tươi, nếu dùng đèn soi thì sẽ thấy luôn một phần của bộ não đang hoạt động.

  Lần lượt bốn thằng súc vật cũng chịu hậu quả tương tự, đạp gẫy mũi vỡ mồm gẫy răng, tát sưng bầm má rồi khoét mắt, trông cảnh lũ súc vật côn đồ vật vã khổ sở thét thảm thiết thật thỏa thích.

  Mười con ngươi Nhi bỏ vô túi nilong đen treo ở tay lái Atila.

  Bích xách một can xăng trắng đầy ắp cất ngay cạnh chỗ Yamaha ra đổ ướt từ đầu đến chân từng đứa, chán ghét nói "Nếm thử luôn cảm giác bị thiêu sống nhớ lũ súc vật!" Di đi lấy thanh củi đang cháy dở quẳng tới, năm đứa khốn nạn bùng cháy quằn quại, chút sức tàn cố hét "Aaaaaaaaa..." nhưng thanh âm càng lúc càng nhỏ do hơi nóng tràn đầy khí quản khiến hô hấp khó khăn, lăn lộn giẫy đành đạch, bỏng toàn thân rồi thành kiểu da thịt sần sùi bị nướng, từ mùi thơm chuyển mùi khét, mặt mũi cháy đen xạm, cơ thể năm đứa súc vật co dật co dật yếu dần yếu dần rồi im lìm chết hẳn.

  Ba nàng xinh đẹp đứng gần đó vừa xem vừa ăn bánh Chocopie với vẻ hả hê cực kỳ. Ai mà bảo bọn chúng không đáng chết thì tức là người đó đang bao che dung túng cho tội ác lộng hành đấy.

  Khá lâu sau khi lửa tắt thì ba nàng đợi cho thịt bọn súc vật nguội xong mới cắt lọc hết thịt mỡ thịt nạc và thái thành từng miếng nhỏ rồi băm vụn, vì máu chúng đã sôi hết và thịt khô đét nên công việc rất thuận lợi.

  Là công trường nên có nhiều đá to lắm, họ hợp sức bê một tảng lớn vứt xuống cho nát bẹp xương sọ xương sườn xương nọ kia, cứ bê lên vứt xuống mấy lần tới khi xương năm đứa nát nhỏ hết thì lại tưới xăng đốt lần hai cho an tâm.

  Bích lôi cái chầy lớn dùng để giã cua trong cốp xe ra, bước lại về hiện trường, ngồi xuống nện cho vụn vỡ mịn hơn gần như trở thành tro tàn. Ba nàng đá đám tro cốt bay lung tung, trải qua nắng mưa ngày tháng thì ai biết nó là cái gì.

  Giải quyết năm cái xe của bọn súc vật cũng thật mất thời gian : Nhi ở lại canh trừng, Di lái SH Bích lái một xe khác ra thị trấn cầm cố rồi Di đèo Bích về tiếp tục con xe nữa. Còn đỡ là thị trấn không quá xa.

  Chờ xong việc đã là hai giờ  sáng, nhóm bầu tấu kiếm ngáp ngủ chạy xe về nhà cô Nụ.

  😪😪😪😪

    XIN HÃY YÊN NGHỈ

#chap34

  Khi vừa về là ba nàng khóa luôn cửa cổng, vô tắm sơ qua, đánh răng rửa mặt, quần áo ai dính tí máu thì dùng bột giặt cực đậm đặc vò sạch hết, cái chầy lúc nẫy giã tro cốt thì bổ thành nhiều mảnh vứt vô chỗ bếp củi, mai sẽ mua cái mới. Nhi đổ mười con ngươi của năm đứa súc vật ra chậu ngâm, quẫy quẫy nước cho sạch, phơi khô rồi nhét vô một cái hộp bằng bìa, dùng giấy dán tường bọc xung quanh, băng dính dán kín lại trông chả khác chi hộp quà sinh nhật, đợi khi nào Hà tỉnh thì tặng bạn í để coi cho hả lòng.

  Ba nàng chung một giường, bầu tấu kiếm đều bọc trong giấy dán tường giầy đặc nhiều lớp cũng để trên giường luôn. Kiểm tra cửa nẻo cẩn thận, móc màn xong họ bật đèn pin điện thoại và tắt đèn nhà, bật số to nhất của chiếc quạt treo tường và vặn túp lăng quay đều mát vù vù, Nhi nằm ngoài, Bích nằm giữa, Di trong cùng, ngủ ngon nha.

  ...
  Sáng hôm sau.

  Ò ó o o... Tiếng gà nhà ai gáy vang từ lúc gần năm giờ đã đánh thức không ít người dậy sớm làm việc chợ búa đồng áng hoặc mở quán hàng ăn.

  Bích thức trước tiên, đáng lẽ cô vẫn còn đang khò khò mơ thấy mình là đầu bếp nổi tiếng thế giới và tham gia chương trình thi nấu ăn quay phủ sóng toàn cầu, vượt qua tất cả đối thủ giành chiến thắng tuyệt đối, đám hot girl xinh đẹp chân dài bu đầy xung quanh mỗi nàng tặng cô một nụ hôn vào má nhưng đột ngột có con hổ xông vào tát mặt cô khiến Bích giật mình mở bừng mắt vừa vặn nghe tiếng gà gáy, cánh tay của Di chắn ngang mồm nàng tấu, thì ra Di cũng mộng mị quờ quạng lung tung mà vô tình trở thành con hổ phá đám trong giấc mơ của người khác, nàng bấu ngoan hơn với tư thế nằm nghiêng quay mặt ra phía màn, Di và Nhi vẫn còn ngủ ngon lành. Bích khẽ khàng đẩy tay Di, nhẹ nhàng ngồi dậy bò ra khỏi giường tránh làm các bạn tỉnh giấc ngon. Vừa mới đi được ba bước thì chợt Nhi nói bằng giọng giận hờn "Con Bích trả tao gói ômai đây." Cũng chỉ là giấc mơ thôi (😪)

  Bích ngoái lại, mỉm cười "Hừ." rồi đi đánh răng, chuẩn bị bữa sáng cho cả ba xong còn mang cơm vô viện nữa.

  Khi Nhi - Di tỉnh giấc đã là bẩy giờ rồi, họ hoàn tất vệ sinh cá nhân nhanh chóng rồi ra ăn cơm thật lẹ, Bích cũng đã chuẩn bị sẵn cặp lồng đựng bữa sáng cho cô họ.

  Đang bữa ăn thì nhạc chuông cuộc gọi đến từ máy Bích ở trên giường cất lên "🎵Đành phải học cách bước đi không anh bên cạnh🎵...Có lẽ qua thời gian em sẽ quêm được anh🎵nhưng vết thương chắc sẽ không bao giờ lành🎵..."

  Bích tạm đặt bát đũa xuống mâm và đứng dậy đi tới giường, là cô Nụ gọi. Vừa bắt máy "📱Dạ📱" thì phía bên kia giọng cô rất vui mừng :

  - 📱Bích ơi em nó tỉnh rồi, con Hà nhà cô tỉnh táo lại rồi, nó còn nói chuyện với cô nữa này📱

  - 📱Thật ạ cô? May quá đi! Cô đợi chút nữa con vào ngay nha. Cô hỏi Hà có ăn gì không để con mua luôn📱

  - 📱Không cần đâu con, cô mua cháo trong viện cho nó ăn rồi, nó đang nghỉ ngơi, biết tin con về nó mừng lắm📱

  - 📱Dạ tốt ghê! Thôi con chuẩn bị vô đây, cũng sắp tới giờ thăm khám rồi. Con chào cô📱

  - 📱Chào con📱

  Bích tắt cuộc gọi nhưng nhìn màn hình thông báo có một tin nhắn lẫn năm cuộc gọi nhỡ trong khoảng thời gian ba rưỡi sáng, chắc tại khi ấy các nàng buồn ngủ quá nên không biết gì, mà số gọi nhỡ lại là của thằng Học - công tử hợm hĩnh cậy mình giầu có ức hiếp cậu thanh niên hiền lành. Bích nhíu mày mở tin nhắn xem nội dung, nguyên văn tin như thế này :

  "Địt mẹ lũ đĩ chúng mày! Dám lừa bố à! Chúng mày nhục nhã sợ hãi không dám gặp bố mày chứ gì! Tao sẽ tìm được và đảm bảo ba đứa mày phải chết rất thảm!"

  Đe dọa ư, nực cười. Từ xưa đến giờ biết bao đứa hăm he dọa giết ba cô rồi nhưng kết quả thì sao chứ, có thằng nào con nào toàn mạng nữa không. Bích trở về bàn ăn đưa cho hai bạn coi.

  Nhai xong miếng trứng rán Di bảo "Vậy là chiêu dùng chó trị chó của con Bích đã có tác dụng hả?" Nhi nhóp nhép miếng rau muống, gật gù nói "Dĩ nhiên. Bị đánh đau thì sẽ trả thù, nhất là đối với những đứa như thằng Học công tử kệch cỡm mất dậy, có tí tiền đã khinh rẻ người khác. Mà loại nó cũng chỉ gọi là có của ăn của để thôi chứ chưa đủ trình đặt chân vào giới thượng lưu đâu, khéo còn thua cả nhà bọn mình í chứ." Bích uống cốc nước lọc, nói "Nó biết bị lừa thì chắc chắn đã kéo đến quán cơm phở tuấn trọc đó rồi, bằng bản tính hấp tấp kênh kiệu của nó thì trăm phần trăm lúc nó kéo quân đến nơi là sẽ xông vào lập tức đánh chém nhau một trận ra trò. Học chó đã thắng, ba đứa quán cơm tù sau khi khai sự thật tao e khó mà an toàn tính mạng nổi vì dù sao chúng cũng đã thấy mặt kẻ chém mình, để lại chính là hậu họa, đổi là tao thì tao cũng diệt tận gốc mọi nguy cơ. Phe ba đứa quán cơm kể cả chưa chết thì cũng lay lắt hấp hối tuyệt đối chẳng qua khỏi. Bây giờ chắc thằng Học súc vật đang lên cơn chó dại điên rồ truy tìm nhóm mình, bất kể thời điểm nào cũng có thể vô tình đụng độ." Di "Hừ." một tiếng, nhìn về phía cửa suy tư, nói "Đụng độ thì đụng độ, ngại đéo gì lũ cặn bã xã hội! Ở đời ngoại trừ băng của chị tao ra thì Lê Tuyệt Như Di này chỉ công nhận duy nhất băng đảng xã hội đen Mãnh Hổ Thiên Đường là không dễ dây mà thôi." Bích nhíu mày đắn đo bởi lời của bạn, có thể khiến Di thiên tài chém giết kiêng dè thì lớn chuyện đây, chắc đám này đủ khả năng chơi trận sinh tử với băng đảng của chị con Di, Bích tò mò hỏi "Mãnh Hổ Thiên Đường á? Là bọn nào vậy mày?" Di nhún vai khẽ lắc đầu, đáp "Tao nghĩ tụi bay chưa cần biết tới bọn đấy làm gì, xa vời lắm." rồi tiếp tục và cơm, ai ngờ đâu bị vị cay xè tan trong miệng mà gương mặt đỏ lên như đang xấu hổ í, vồ lấy cốc nước của Bích tu ực ực liền. Nhi ngồi bên cạnh phì cười, hóa ra nàng bầu lợi dụng lúc nàng kiếm phân tâm đã gắp miếng ớt trong bát nước mắm và chộn lẫn vô bát cơm của nàng kiếm.

  Khỏi đoán mất công, Di biết thừa hung thủ hại mình, cô vồ ôm lấy Nhi, họ đứng lên vật nhau, kết quả Nhi bị Di ép cho nằm sấp, nàng kiếm còn ngồi lên lưng nàng bầu đè cho không gượng nổi, Di hăm hở nói "Bích ơi con nhỏ này hư quá, hôm nay chị em mình phải liên thủ dậy cho nó bài học mới được." Bích cười gian tà cũng tham gia cuộc chơi mà giữ chặt hai tay nàng Nhi để cho Di dễ bề hành động cù nách.

  Tiếng cười ròn tan của nhóm bầu tấu kiếm vang khắp nhà, có lúc Nhi phải kêu "Ha ha ha...em xin chị Di...há há...tha cho em...ha ha...."

  ...
  Rửa bát xong xuôi Bích treo cặp lồng đựng cơm ở tay lái Yamaha, ba chiếc xe đẹp chở ba nữ anh hùng tràn đầy sức sống rời khỏi nhà (việc khóa cửa là điều chắc chắn rồi nên không cần thiết phải nêu ra☺)

  Phòng 302 bệnh viện xã, nơi đây có bốn giường nhưng chỉ có mỗi Hà nằm, còn lại trống trơn.

  Chị em họ Bích - Hà gặp lại nhau thì mừng rỡ lắm, Hà ôm chầm lấy Bích trên giường luôn, Nhi - Di cũng ngồi xuống cạnh đó.

  Dù đầu quấn băng và thân thể dán bông gạc nhiều chỗ nhưng trông Hà vẫn xinh xắn, gương mặt còn lưu giữ ký ức đáng sợ bị đánh đập dã man suýt chết nữa, chẳng nói gì chỉ sụt sùi khóc và ôm chặt Bích. Nàng tấu xoa lưng vỗ về "Ổn rồi, ổn rồi."

  Cô Nụ ngồi chiếc ghế dựa nhỏ ăn cơm mà nghẹn ngào, vừa vui vừa thương con, bảo "Mẹ đã báo cho bố con rồi, đường xa nên chắc mai ông ấy mới về đến đây. Khổ thân con tôi!..."

  Di hỏi "Tình trạng sức khỏe của Hà thế nào rồi cô?" Cô Nụ trả lời "Bác sĩ nói sức khỏe ổn định tốt có thể xuất viện luôn hôm nay, chỉ là phần đầu bị tổn thương không nhẹ cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài hôm đừng hoạt động nặng là sẽ bình phục hoàn toàn. A, cô phải đi làm thủ tục xuất viện đây rồi còn về nấu cơm tẩm bổ cho cái Hà." Dứt lời đặt cặp lồng lên bàn, tất tả bước đi.

  Buông chị họ, Hà dùng tay tự lau nước mắt, nói "Em sợ lắm chị ạ! Em cứ tưởng hôm qua là ngày cuối đời của mình rồi!" Bích mỉm cười bảo "Chị có cái này hay lắm muốn cho em xem, chắc chắn em sẽ yêu đời trở lại nè." Cô móc điện thoại ra, mở mục video, bật cho em họ coi đoạn phim ngắn ghi lại cảnh đêm qua. Hà đang từ sửng sốt chuyển thành phấn khích há hốc mồm, trông cảnh năm đứa súc vật côn đồ định giết mình đang bị đạp vào mặt vả vào mặt, bị khoét hẳn đôi mắt thật hả lòng hả dại, chính nghĩa vốn dĩ còn tồn tại.

  Nhi tủm tỉm lấy hộp quà hay ho ra trao tận tay người cần, nói "Tặng Hà nha." Hà lâng lâng xé giấy mở hộp, ồ là mười con ngươi tròn vo nguyên vẹn lòng đen lòng trắng, ban đầu hơi hoảng nhưng nghĩ chút chút hiểu ngay vấn đề rằng đây là cặp mắt của lũ súc vật bị moi, Hà bồi hồi súc động ôm hộp quà, nói "Cảm ơn! Em cảm ơn các chị!..."

  Thực sự Hà cực kỳ tôn trọng và thần tượng Bích. Người đủ tư cách thân với Bích hiển nhiên phải cùng đẳng cấp nên thành thử Hà cũng kính trọng luôn Nhi - Di mà chân thành gọi bằng chị xưng em.

  Tuy chỉ gặp nhau vài lần nhưng bản tính mạnh mẽ quật cường của chị tấu luôn khiến cô em họ nể phục. Nhớ hồi lớp 5 là lần đầu tiên Hà gặp chị Bích về chơi cùng gia đình dịp nghỉ hè tiểu học, xẩm tối Hà đi đồng cắt cỏ về bị hai thằng ranh con cùng lớp rình chặn đường đánh tát dứt tóc lên gối vì cái tội cô mách thầy chủ nhiệm bọn nó trộm tiền của bạn, đoạn đường khá vắng vẻ nên không có người lớn can ngăn. Hà sưng bầm mặt mũi chân tay khóc hu hu về kể lể, bố mẹ xót con liền giúp xát trùng băng vết thương và bảo sẽ báo với phụ huynh bọn nó để giậy giỗ lại. Cô bé Bích cũng lớp 5, vỗ về an ủi và dẫn Hà đi dạo cho khuây khỏa. Đi lung tung một lúc thì vô tình Hà thấy hai thằng khốn ở phía xa đang bắt ốc mò cua gần mương ruộng đầu làng, Hà sợ hãi mách với Bích và kêu hãy chạy ngay đi kẻo bị chúng nó đánh nữa. Bé Bích nhếch môi chả thèm di chuyển, bảo một câu "Địt mẹ hai thằng chó con đấy! Mày cứ để chị lo!" rồi xồng xộc xông tới. Hà đứng đằng xa thấy cảnh Bích đấm vỡ mồm một thằng khiến nó ngã nhào xuống bãi cỏ, thằng còn lại lao đến đấm trúng má bé Bích làm bé ấy lui về sau một bước vì ê ẩm. Thằng bị ngã cũng đã vùng lên để trả thù, nó nhặt một viên gạch muốn nện Bích. Hà sợ quá vội chạy đến muốn giúp chị họ nhưng té ra không cần thiết, bé Bích đạp vô đùi thằng cầm gạch làm nó té nhào rồi sút mạnh trúng cu thằng còn lại, nó gục luôn đau không thể tả, sau đó Bích nhặt được khúc gỗ khô vứt gần bãi cỏ vụt túi bụi xuống thằng chưa đau cu và vị trí bé Bích vụt cũng là chỗ đó luôn. Chiến thắng vẻ vang Bích dắt tay Hà về, nhưng chưa được một phút bé Bích kêu đau bụng bảo bé Hà đứng canh còn mình thì chui vô bụi rậm um tùm để giải quyết nỗi buồn. Tận mười một phút sau Bích mới mò ra, họ dung dăng dung dẻ đi tiếp. Đêm đó trên loa thôn quê thông báo hai thằng lớp 5 mất tích chưa về nhà, gia đình bọn nó đi tìm mãi không thấy, sáng hôm sau người ta phát hiện xác hai thằng chó ghẻ nổi lềnh bềnh ở mương nước sâu, khuôn mặt bết đặc bùn lầy, mồm đứa nào cũng gẫy hết phần răng cửa, trên bãi cỏ là hai giỏ đựng ốc với cua một cái vơi một cái đầy, kết quả sơ bộ kết luận chúng đánh nhau giành cua giành ốc rồi xẩy chân ngã xuống đúng vùng mương nước sâu nhiều bùn không thể vùng vẫy ngoi lên nổi dẫn đến tử vong. Bé Hà hay tin cũng vui vui, bán tín bán nghi nhìn chị họ, bé Bích vô tư huýt sáo nhẩy lò cò quanh sân, có lúc phấn khởi hát "🎵Voi con ơi voi con ơi🎵mau lớn nhanh có đôi ngà to🎵góp sức đi khắp miền gần xa🎵..."

  (Hừ, chẳng qua hồi đó bé Bích còn yếu và nhỏ nhắn chứ chưa khỏe khoắn dũng mãnh như bây giờ nên mới dính vài đòn nhé, nhưng chung cuộc bé ấy vẫn thắng. Bé tí đã thông minh xử lý hiện trường kỹ càng rồi, tài ghê😏)

  Hà âm trầm nói "Nhà bọn nó thế lực ở vùng này lớn lắm, nhất là đứa con gái lại là con của chủ tịch xã, chúng sẽ không bỏ qua đâu." Bích mỉm cười vỗ vai Hà, nói "Ai biết bọn chị ra tay chứ, mọi việc mày cứ để chị lo! Giờ chị không đơn độc như xưa nữa rồi, Nhi với Di đây cũng là cao thủ đấy, bọn chị không ngán bất kỳ bố con thằng nào trong xã hội này hết, còn đứa nào nếu muốn đọ tiền thì chị mày sẵn sàng chơi, muốn đọ bằng dao kiếm thì càng đơn giản!" Hà ngưỡng mộ nhìn ba người, cô nói "Em tự hào vì mình là họ hàng của Hoàng Kiêu Hùng Bích! Thật ra em gọi điện mời chị về quê này chơi ngoài lý do nhớ chị và nhờ chị xử giúp năm đứa súc vật ra thì còn vì thời. gian gần đây quê mình xuất hiện bọn trộm chó chị ạ. Chúng hung hăng lắm, sẵn sàng chém người nếu bị phát hiện, hai tuần trước có một chú ở cuối làng bắt gặp và truy đuổi thì bị chúng nó chích súng điện giật đến chết luôn, tới nay công an vẫn chưa bắt được. Cả nhà cái Hạnh cũng bị mất con chó đen ngoan lắm, Hạnh nó khóc nức nở kể chính mắt nhìn thấy hai thằng đi xe máy, một thằng lái một thằng cầm vợt dài kéo lê con chó chà xát dưới mặt đất đi suốt quãng đường mà bất lực không làm gì được, tiếng con chó sủa đau đớn inh ỏi cứ nhỏ dần nhỏ dần rồi mất hút, có lẽ nó đã chịu thương tích quá nặng mà chết luôn rồi trong khi thân xác vẫn tiếp tục bị kéo lê, bọn khốn nạn kia quá tàn nhẫn!"

  Bích nhăn mày bức bối, cô quay ra sau nhìn hai bạn và thấy họ cũng trợn mắt căm phẫn, trước kia xem tivi thấy camera đâu đó quay lại được cảnh bọn khốn kéo lê con chó tới mức cụt tai rách mồm làm cả ba nàng muốn phát rồ í, địt cụ chúng mày ai cho chúng mày làm người!

  Đúng lúc đó cô Nụ quay trở vào, rạng rỡ nói "Xong xuôi hết rồi, xuất viện thôi nào con gái."
  ...

    XIN HÃY YÊN NGHỈ

  #chap35

   Hà về đến nhà với cái đầu vẫn quấn băng, Nhi - Di giúp cô Nụ đi chợ mua đồ ăn thật nhiều dinh dưỡng, Bích thì ở nhà chăm Hà.

   Bữa ăn ấy thật là no căng cái bụng đối với tất cả.

   Khi đã quá buổi trưa một số hàng xóm kéo đến thăm hỏi Hà và bầy tỏ tức giận với năm đứa khốn nạn súc sinh, qua loa nửa tiếng họ về hết thì Hạnh hay tin cũng đến ngồi trên giường nắm tay rất thương bạn, luôn miệng hỏi han vết thương nọ kia. Nhi - Bích - Di lúc này chưa nghỉ mà đội nón ra sân nắng phơi thóc, tốt bụng quá yêu họ quá! (😘)

   Cô Nụ cũng ngồi trên giường, khuôn mặt tỏ rõ quyết tâm bảo con gái "Lần này mẹ sẽ kiện năm đứa học trò ấy không thể để chúng nó muốn làm gì thì làm được! Chúng nó dám giết hụt con lần một thì sẽ có lần hai, dù thế nào cũng không thể bỏ qua!" Hà thở. dài nói "Mẹ à. Không nên đâu. Đứa con gái trong bọn chúng lại là con của chủ tịch xã, vốn dĩ gia cảnh nhà ta không đấu nổi ngay từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc thì ưu thế vẫn đứng về kẻ có tiền có quyền. Chưa kể việc kiện tụng rất tốn kém, nhà ta không theo nổi đâu, sau khi phía mình thất bại chúng sẽ trả thù, đến lúc đó cả cha mẹ lẫn con biết sống thế nào chứ. Bọn khốn đó muốn chặn đường làm việc của bố rất dễ dàng, thậm chí sẽ còn đánh bố thậm tệ, còn cả khả năng chúng sẽ giàn xếp một vụ tai nạn xe đâm chết ba người gia đình mình cũng chẳng khó khăn gì. Bịt cửa đốt nhà cũng là một trường hợp quen thuộc mà lũ độc ác thường dùng, chả lẽ mẹ đành lòng thấy gia đình ta bị hủy hoại tan vỡ, bị nguy hiểm tính mạng chứ!" Cô Nụ nghe con phân tích thì cũng hiểu sự nghiêm trọng, bối rối nói "Nhưng mà..." Hà nói "Với bản tính côn đồ của năm đứa súc vật đấy thì rồi cũng sẽ bị người khác giết lại thôi, thậm chí cả nhà chúng nó đều sẽ bị báo ứng. Mẹ coi tivi cũng thấy đưa tin gần đây bọn côn đồ ác ôn thường xuyên bị giết mà, chắc chắn đang có những con người chính nghĩa hành động lặng lẽ ngoài kia, chúng ta nên biết ơn số phận đã đưa họ đến cuộc đời này."

   ...
   Nhi - Di - Bích bỏ dép đi chân không, họ đẩy thóc xan ra thật đều cho nắng hong khô nhanh và dễ hơn. Đổ mồ hôi, vất vả phết.

   Xong việc ba nàng ra vườn ngồi nghỉ dưới thân cây ổi tán gẫu. Di nói "Đôi khi tao lại mong gia đình lũ chó đấy biết chính nhóm mình xử con chúng nó để chơi thêm vài trận, chủ tịch xã quyền lực mà để con cái đầu gấu lưu manh thì cũng chả lương thiện gì, muốn đập vào mặt loại đấy quá." Nhi nửa đùa nửa thật "Nếu mày thích thì hôm nào hai đứa mình đi lẻ, rình xem bọn nó tốt xấu ra sao." Bích đét mông "bé bầu", bảo "Bọn mày cứ hấp tấp làm gì. Sớm muộn cũng biết thôi, con cái chúng nó mất tích thì hiển nhiên chúng phải huy động lực lượng tìm kiếm rồi, đợi xem cách hành sự của chúng ra sao rồi tính. Trước mắt tụi bay cần bắt được mấy thằng cẩu tặc hẵng." Di nằm ườn xuống gối đầu lên đùi Bích, ngáp một cái, nói "Tại bị bắt chỉ xử hành chính tí tiền nên có đứa nào sợ đâu. Phần lớn bọn này đều sẵn máu liều sẵn sàng giết bất kể ai dám đuổi theo." Bích nhẹ nhàng xoa đầu Di, nói "Muốn bọn khốn đó không dám trộm cắp hành hung nữa thì chí ít cũng phải cho nó cụt tay cụt chân." Nhi đưa tay vuốt má Bích, nói "Tao nghĩ nên nhốt chúng nó vào cũi, mang ra đường cho nhân dân chứng kiến mà sỉ nhục ném bẩn thỉu vào đấy. Sống trong cũi chật hẹp tới tận cuối đời, nhúc nhích chân tay cũng không đủ diện tích. Khi chúng nó chết thì dùng xác làm phân bón để trồng cây xanh đem lại bóng mát không khí trong lành cho mọi người." Di ngước mặt lên giơ nắm đấm, đùa dọa Nhi "Con kia mày làm gì vợ tao thế hả?!" Nhi lè lưỡi trêu "Tao sàm sỡ Bích đấy, mày làm gì chị nào." Bích véo má bầu lẫn kiếm, nói "Hai con điên này toàn nói lăng nhăng, thôi vào ngủ một lúc đi cho bớt hâm."

   Đúng lúc ấy Hạnh trong nhà bước ra, thấy cả ba thì cô có vẻ khép nép, lễ phép cúi chào "Mình về nha các bạn." Chắc Hà kể gì đó với Hạnh rồi (😏)

    (Vì Hạnh không có họ hàng gì nên không gọi Bích là chị, các nàng của chúng ta cũng không hề tự cao nhận mình là bề trên của mọi người, vậy mới là nữ anh hùng chân chính☺)

    ...
    Chẳng mấy chốc trời đã tối, 21 giờ 10 phút.

    Cô Nụ vừa lên giường ngủ xong, nhóm Bích - Nhi - Di - ngồi quây quần quanh Hà, Bích cầm điện thoại đọc những mẩu chuyện hài trên mạng khiến tất cả cười sặc sụa vui ơi là vui. Dí dỏm quên thời gian đến tận 22 giờ thì Bích bảo Hà nên nghỉ sớm còn mình cùng hai bạn ra ngoài ngồi ngay bậc thang ở thềm nhà hóng mát chút.

   Trông Bích có vẻ đăm chiêu, Di hỏi "Mày sao thế? Cứ ngẩn ngơ như ngớ ngẩn í." Bích thở dài đáp "Hừ. Tao đang nghĩ tại sao cảnh sát hình sự lại không theo dõi con Nhi nữa. Chưa tìm được đáp án cụ thể thì họ tuyệt đối chưa dừng hành động." Nhi chẳng bận tâm nói "Có thể do họ hoàn toàn không hề tìm được bằng chứng nào chứng minh tao có liên quan." Di vuốt tóc thơm mượt của mình, bảo "Lần trước họ theo dõi bại lộ nên chắc tự hiểu chiêu trò ấy vô tác dụng nên ngừng cũng dễ hiểu mà. Đứa nào muốn bắt con Nhi thì trước tiên phải giết được tao cái đã!" Nhi tủm tỉm liền chồm tới hôn má Di "Chụt", phấn khởi cười nói "Bầu thương kiếm quá kiếm ơi! Bầu thương cả tấu nữa!" rồi định hôn má Bích ở giữa đang khoanh tay suy luận, nhưng chưa kịp đắc thủ thì Bích đã giơ tay lên bóp má Nhi, môi nàng bầu chu ra thật đáng yêu, Bích nói "Tao nghi có người đang ngầm giúp mày hoặc thậm chí họ vướng phải vụ khác lớn hơn nguy hiểm hơn nên tạm gác vụ này. Trường hợp đầu là quá hợp lý, xét riêng về chị Ngọc thì chị ấy hoàn toàn thừa khả năng rình lúc mày đi học đi chơi để đột nhập vô phòng con Nhi mà lắp camera dạng siêu nhỏ với máy ghi âm hiện đại, kể cả thiết bị theo dõi tự động 24/24 để biết mày ở đâu làm gì, chị ấy có thể lấy dấu vân tay hay bất cứ thứ gì đó quan trọng về mày để lần ra manh mối nhưng chị ấy lại không làm như vậy..." Nhi há miệng định nói thì Bích đưa tay ra hiệu đừng ngắt lời, cô nói tiếp "Tao biết nhà mày luôn có những loại camera ngầm loại mỏng nhẹ, giấu trong mấy cái đồng hồ treo tại các gian phòng khác nhau đúng chứ? Mỗi gian phòng treo một đồng hồ, ban đầu tao cũng chưa nghi ngờ đâu, nhưng vài lần con Di bầy trò chọc phá trong nhà mày thì mày cứ vô tư quá đà rồi phút cuối vẫn tránh được hết nên tao cũng đoán mò, hơn nữa đồng hồ toàn treo vị trí thích hợp nhất để bao quát giám sát không xót ngóc ngách nào trong từng gian phòng một. Lần gần đây nhất là trước ngày nghỉ hè hai hôm, lúc mày tắm tao còn thử giấu lược chải đầu mày luôn để trên bàn đi rồi tao đi vô bếp nấu mì, mày ra chả cần hỏi han gì tìm ngay được, tao khẳng định tao đúng." Nhi làm động tác như đau tim, nói "Di ơi, con Bích nó là người ngoài hành tinh đấy mày ạ, tài giỏi ghê í. Bọn mình phải giữ chắc cả đời không được để cho nó rời nhóm mà thành lập băng đảng riêng được, thiếu tấu thì bầu và kiếm lao đao lắm!" Di cũng hùa theo ôm tim, nhắm mắt nhăn mặt, nói "Con Bích mà bỏ tao thì tao sẽ chết mất thôi! Vắng em yêu thì chị biết yêu ai!" Thế là Nhi - Di không hẹn mà cùng lúc ôm chầm lấy Bích, mỗi nàng một bên dựa đầu vào vai, Nhi mở màn câu hát "🎵Rừng núi giang tay nối lại biển xa🎵ta đi vòng tay lớn mãi để nối sơn hà🎵..." Di hưởng ứng ngay câu sau "🎵mặt đất bao la chị em ta về🎵gặp nhau mừng như bão cát quay cuồng trời rộng🎵..."

   Bích chỉ biết cười trừ vì hai đứa bạn nhây nhây tưng tửng này, cô giơ tay bịt mồm cả hai ca sĩ "chuyên nghiệp" và nhỏ nhẹ mắng yêu "Khẽ thôi hai con dở, để cho cô Nụ với Hà còn ngủ." (Thực sự Nhi - Di ca hay lắm luôn, không phải dạng vừa đâu☺)

   Đẩy hai bạn ngồi ngay ngắn như cũ, Bích nghiêm túc nói "Quay lại việc chính nhé. Trường hợp hai là đám cảnh sát hình sự vướng bận vụ khác lớn hơn nguy hiểm hơn thì tao nghĩ khả năng đó khá thấp vì vụ xác không đầu của thằng Hùng chó và vụ bọn Yên Hùng Cuồng Lộ đã gây nhức nhối dư luận xã hội quá nhiều rồi nên ai cũng muốn biết lời giải đáp chính xác ra sao, dẫu vậy đi nữa thì đó cũng là điều vẫn có thể xẩy ra, cuộc đời mà, đôi khi những sự việc chúng ta cho là phi lý nhất nhưng nó lại trở thành kết quả đúng nhất." Nhi nói "Mày nói có người muốn giúp tao ư? Chả lẽ..." Bích gật đầu đáp "Lần đầu chị Ngọc tới gặp mày mà chỉ hỏi qua loa như vậy làm tao ngờ ngợ, dường như chị ấy muốn ngầm cảnh báo mày nên cẩn thận thì đúng hơn." Di trêu "Ê con bầu kia, mày ở đâu là có người yêu thương ở đấy là thế nào? Tao với Bích cũng xinh xắn kém cạnh gì mày đâu mà không thấy gái bu nhỉ?" Nhi úp hai tay vào nhau tựa vô má, dáng vẻ đáng yêu nói "Để tao bu tụi mày được không? Để tao yêu thương tụi mày nha!"

   Đột nhiên lúc đó bên ngoài vang lên tiếng kêu um xùm xen lẫn tiếng chửi bới "Trộm chó bà con ơi! Trộm chó! Đánh chết nó đi!..." Âm thanh ấy cách nhà cô Nụ không quá xa, tầm 200 mét là cùng.

   Nhi - Di - Bích nghe từ "trộm chó" là ngứa tay rồi đấy, ba nàng bám vào bờ tường nhón chân lên xem xét tình hình bên ngoài thì thấy ngay cảnh một nhóm dân chúng mấy chục người gồm toàn đàn ông chung niên với đám trai làng cầm cuốc xẻng gậy gộc đang đuổi theo hai thằng thanh niên dáng vẻ lưu manh đều cầm mã tấu, trên áo quần chúng nó có dính chút máu chưa khô. Khoảng cách giữa đôi bên là một đoạn dài, kể ra thể lực hai thằng đấy cũng tốt nhưng lại đi ăn trộm và chém người lương thiện thì ai chả căm thù.

   "Đánh chết chúng nó đi! Chúng nó chích điện chết con chó nhà bà Nga rồi còn chém cụt tay bà í nữa! Giết chúng nó đi!" Ai đó hô hào kích thích sự phẫn nộ của mọi người. Vốn dĩ đúng là vậy, hai thằng khốn này đi xe máy chích chết một con chó và nhét vào bao tải, chủ chó là người đàn bà lớn tuổi cuống cuồng chạy ra muốn giành lại thì bị một thằng chém đứt lìa tay luôn, hiện người ta đã đưa bà đi cấp cứu rồi. Vì ồn ào nên người dân xung quanh hô hoán ùa ra truy bắt, hai đứa phóng vội nên vấp ngã, đằng sau lại bị đuổi kịp, máy chích điện văng xa quá không kịp lấy, thế là bọn chúng nén đau vùng dậy lôi mã tấu ra chống trả quyết liệt. Cũng đã chém bị thương được vài thanh niên nhưng thương tích không quá nặng, hai thằng khốn vứt bỏ cả xe lẫn bao tải đựng chó mà chạy vì hiểu rằng khó lòng chiến nổi số đông. Phía dân làng thì kêu phụ nữ trẻ con vào nhà hết, cả đống đàn ông con trai quyết bắt bằng được hung thủ.

   Nhờ đèn đường gắn trên những cột điện nên tầm nhìn cũng còn tốt chán. Nhận định nếu cứ như vầy thì hai thằng khốn sẽ chạy thoát, nhưng nếu đích thân xử chúng thì đám dân kia sẽ thấy, Bích mau lẹ trèo tường nhẩy xuống đứng chặn hai đứa khốn.

   Bất ngờ vì tự dưng có cô gái từ đâu nhẩy như chim xông ra ngăn cản làm hai đứa nhất thời khựng lại, nhưng cũng chỉ lát sau đã khôi phục tinh thần tiếp tục chạy, sẵn sàng chém chết ngay cô gái cản đường.

   Nhi - Di cứ nhón chân đứng quan sát, chỉ là hai đứa súc vật cầm mã tấu thôi chứ chả là cái quái gì mà phải lo lắng. Dẫu Bích không mang theo vũ khí để băm vằm lũ súc vật nhưng từ hồi lớp 9 tới giờ cô ấy đã có biệt danh Nữ Hoàng Quyền Anh mà Di thường trêu là "Nữ Hoàng Nốc Ao." Đảm bảo nếu đấm nhau tay bo và không dùng vũ khí không tung những cú đá thần sầu thì Nhi và Di sẽ không phải đối thủ của Bích.

   Bích nhếch môi khinh bỉ rồi bắt đầu thủ thế, đôi tay che chắn trước gương mặt xinh đẹp, đôi chân vững chắc cực kỳ linh hoạt. Một thằng lao vào chém hụt vì Bích tránh rất nhanh, đảo chân sang bên trái, tay phải dồn lực làm cú đấm móc trúng cằm thằng kia "Bụp" khiến nó gục luôn nằm ôm cằm kêu "A..." Chẳng gượng dậy nổi, chắc chắn gẫy xương cằm rồi. Bích đạp mạnh xuống mặt thằng khốn lấy đà để nhẩy lên đá bay thanh mã tấu hạ đẳng trong tay thằng còn lại đang trong trạng thái chuẩn bị chém ngang (mã tấu của Bích mới là thượng đẳng) Ngay sau đó là cú đấm trái phóng thẳng vào mồm, gẫy cả bốn cái răng cửa, gục giống động bọn vì cảm giác choáng váng sộc lên tận não bộ, chóng mặt hoa mắt, nằm mà run run.

   Khi Bích hạ xong hai đứa thì đám dân làng cũng rầm rộ chạy tới gần, họ dừng lại nhìn chúng. Bích bước ngay tới kích động "Các chú ơi cháu bắt được lũ khốn nạn này rồi, hay là chúng ta giao cho công an đi, chỉ phạt hành chính vài trăm nghìn thôi là lại thả ra." Một ông tóc hoa râm bảo "Không được! Thế thì chúng nó lại tiếp tục trộm chó chém người khác!" Bích nói "Thật tội nghiệp cho những người vừa bị hai thằng này chém! Ôi nếu giao cho công an thì chắc chỉ phải giam giữ cải tạo vài tháng xong rồi về. Con chó nào chết cứ chết, ai bị chém cụt tay thì khổ sở bất hạnh, còn hai thằng súc sinh này vẫn khỏe mạnh lành lặn. Vừa nãy cháu còn nghe một thằng nói là tao vừa chém cụt tay con đĩ già, đáng lẽ nợ máu thì phải trả bằng máu chứ, bất công quá!"

   Quả thực vài câu của Bích quá đúng thời điểm chọc vào sự phẫn nộ của mọi người với độ dã man đâm chém của hai thằng chó má nằm kia, một chú lớn tuổi cầm gậy gỗ ngắn không nhịn được xông lên nện vào bụng một thằng, vừa nện vừa chửi "Địt mẹ mày! Địt mẹ mày! Xuống mộ mà nằm! Trộm chó này! Chém người này! Địt mẹ mày!..." Vậy là hiệu ứng đám đông được tháo bỏ tâm lý e dè, cùng xông lên hùa theo tấn công. Hai thằng bị đạp bụng đạp mặt, bị gậy phang tùm lum khắp người, bị cuốc bổ, bị xẻng nện, chả mấy mà chết đâu. Nếu thằng nào còn sống thì Bích chấp nhận bỏ ra 10 nghìn đồng để mua kẹo mút cho chúng nó ăn.

   Di mở cửa cổng cho Bích đi vào, cả ba cười khúc khích nhìn nhau. Bên ngoài vẫn vang lên tiếng "Á...A...Địt mẹ mày chết đi...Bụp...Bốp...Bộp...A...Địt cụ mày..."

   Cô Nụ và Hà bị đánh thức bởi sự việc đó mà bước ra ngoài, Bích đi tới lôi kéo cả mẹ con vô nhà, bảo "Không có gì đâu lũ trộm chó bị dân làng bắt được thôi, đừng ra kẻo bị vạ lây đấy. Ngủ tiếp đi nào."

   ...
 

    Cùng lúc đó ở thành phố.

   Tại căn nhà hai tầng của đội trưởng hình sự Trần Mỹ Siêu Ngọc.

   Cô đang ngồi trong phòng riêng của mình bên chiếc bàn gỗ đơn sơ mộc mạc, máy tính vẫn sáng hiển thị bao nhiêu ảnh người cả nam lẫn nữ, nét mặt cô căng thẳng rõ rệt. Trên bàn là một sấp hồ sơ mật, ngoài bìa ghi dòng chữ "MÃNH HỔ THIÊN ĐƯỜNG"
 

    😱😱😱😱

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #lxhyn