Lưu manh thế kỷ
“Những tên lưu manh cộng sản này có một hứng thú đặc biệt trong việc đàn áp những người tập Pháp Luân Công, vốn theo đuổi Chân, Thiện và Nhẫn, đối lập với những thứ của nhà cầm quyền Trung Quốc,” nữ Nghị sĩ Ileana Ros-Lehtinen (Đảng Cộng hòa – từ Florida) nói tại cuộc mít-tinh.
Ngày 27 tháng 6 vừa qua, bà Ros-Lehtinen và Nghị sĩ Robert Andrews (Đảng Dân chủ – từ New Jersey), đã đưa ra Nghị quyết Hạ viện 281, kêu gọi chính quyền Trung Quốc chấm dứt việc thu hoạch nội tạng từ các tù nhân lương tâm, mà phần lớn trong số đó là các học viên Pháp Luân Công.
Nghị sĩ Andrews bày tỏ hy vọng của mình trong một bức thư được đọc tại cuộc mít-tinh rằng bản nghị quyết được cả hai đảng ủng hộ này sẽ phơi bày những sự tàn bạo đang diễn ra ở Trung Quốc và thu hút sức ép quốc tế nhằm chấm dứt những điều đó.
Nghị sĩ Ted Poe (Đảng Cộng hòa – Texas) nói rằng không một chính quyền nào được dùng bạo lực đối với một phong trào ôn hòa để thay đổi tín ngưỡng của họ. “Điều đó là sai. Đó là vô đạo đức.”
Quan điểm của ông Poe cộng hưởng với Kelley McLean, đại diện cho Jubilee Campaign USA, một tổ chức bảo vệ nhân quyền và sự tự do tôn giáo của những dân tộc và tôn giáo thiểu số trên toàn thế giới.
Bà McLean nói việc cưỡng bức lao động trong các trại cải tạo lao động giam giữ các học viên Pháp Luân Công và những người theo Cơ đốc giáo, nơi các cách tra tấn tàn bạo được sử dụng để bắt họ từ bỏ tín ngưỡng của mình, là đáng ghê tởm.
Dan Fefferman, chủ tịch Liên minh Tự do Tôn giáo Quốc tế, bày tỏ sự tôn trọng của mình đối với các học viên Pháp Luân Công. Ông cảnh báo chính quyền Trung Quốc và hối thúc họ từ bỏ chủ nghĩa duy vật và trả lại cho nhân dân Trung Quốc sự tự do của mình. Ông khích lệ các học viên Pháp Luân Công tiếp tục những việc làm tốt của mình.
Suzanne Scholte, chủ tịch củaDefense Forum Foundation, một tổ chức phi lợi nhuận thường xuyên tổ chức các diễn đàn cho nhân viên của Quốc hội Mỹ về các vấn đề quốc phòng và nhân quyền, đưa ra một ví dụ về sự cưỡng bức này. Scholte nói một cách xúc động về việc tra tấn học viên Pháp Luân Công Wang Chunying, người đã bị giam giữ hơn 5 năm trong trại lao động nữ Mã Tam Gia khét tiếng và có lần bị còng tay giữa hai giường tầng 16 tiếng đồng hồ. Bà nói cảnh sát đã đá hai chiếc giường ra xa nhau và siết chặt còng tay, vốn đã chặt sát đến xương để tăng thêm sự đau đớn cho nạn nhân.
“Là một người Cơ Đốc giáo, tôi rất cảm động vì quyết tâm của các bạn đáp lại những tội ác kinh hoàng nhằm vào mình thông qua các biện pháp ôn hòa và sự kiên định,” bà Scholte nói.
Công lý sẽ chiến thắng
Tổ chức Thế giới Điều tra Cuộc đàn áp Pháp Luân Công (WOIPFG) đã ghi chép lại tên và việc làm của những người chịu trách nhiệm đối với những tội ác nhân quyền ở Trung Quốc.
Wang Zhiyuan, người phát ngôn của tổ chức, nói rằng WOIPFG đã cho đăng bản cập nhật thứ 6 của mình về “những tổ chức và cá nhân bị nghi là đã tham gia vào cuộc đàn áp Pháp Luân Công” hồi tháng 3.
“Nhiều quan chức Đảng Cộng sản Trung Quốc có tên trong danh sách đã liên hệ với WOIPFG để cung cấp thêm thông tin để đổi lấy việc tên của họ được xóa khỏi danh sách này,” ông Wang nói.
Ông nói rằng họ đã nhận ra những lỗi lầm của mình và đồng ý bí mật giúp đỡ việc điều tra để nhận sự trừng phạt nhẹ hơn trong tương lai khi xét xử những tội ác được thực hiện trong cuộc đàn áp này.
Ông Wang so sánh những vi phạm nhân quyền của ĐCSTQ với Phát-xít Đức và nói rằng lối hành xử bạo lực và hủy diệt của Đảng là một thách thức với thế giới.
Nghị sĩ Poe bày tỏ sự tin tưởng rằng những nạn nhân của ĐCSTQ sẽ là nhân chứng cho các tội ác của nó.
“Tôi muốn nói với mọi người rằng, theo tôi chính quyền cộng sản này tay đã vấy máu của những người vô tội,” ông Poe nói “…nhưng những người đó vẫn lên tiếng từ trong mộ của mình về những gì đã xảy ra.”
Nhân quyền phải đứng trên lợi ích kinh tế
Các diễn giả nhắc đến việc mong ước thúc đẩy thương mại với Trung Quốc đã làm yếu phản ứng của chính quyền Mỹ với những vi phạm nhân quyền như thế nào, và nhân dân Mỹ đã sẵn lòng chấp nhận những hàng hóa rẻ tiền từ Trung Quốc mà không xét đến cái giá phải trả là sự thống khổ của con người như thế nào.
“Ở một đất nước như chúng ta nơi mọi người vui vẻ mua những bóng đèn trang trí Noel được làm trong các trại lao động nhà tù thay vì trả thêm tiền để mua những thứ được làm bởi những con người tự do,” dẫn lời ông William Murray, chủ tịch Liên minh Tự do Tôn giáo.
Ông nói thêm rằng các quyền lực chính trị trong Quốc hội Mỹ không muốn làm bất cứ điều gì tổn hại đến quan hệ với đối tác thương mại lớn nhất của Mỹ này.
Gene Autry, đồng tác giả (với Peter Navarro) của cuốn “Cái chết gây ra bởi Trung Quốc”, nói rằng đó là sai khi bán những hàng hóa được làm bởi các học viên Pháp Luân Công và những người khác khi họ là những nô lệ trong nhà tù. Và ông đã xem xét những hậu quả của các quyết định được đưa ra bởi những công ty lớn đầu tư vào Trung Quốc.
“Tổng giám đốc của các công ty lớn và giàu có nghĩ rằng họ đang hành động theo lợi ích tốt nhất cho cổ đông của mình bằng cách đưa đầu tư vốn đến Trung Quốc,” Autry nói. “Điều mà việc đó làm là nâng đỡ cho chế độ ở Trung Quốc và hợp pháp hóa chủ nghĩa độc tài toàn trị trên khắp thế giới.”
Ông T. Kumar, Giám đốc Bảo vệ Quốc tế của tổ chức Ân xá Quốc tế Hoa Kỳ, nói rằng không có lý do nào để đưa những con người ôn hòa vào trại lao động. Ông kêu gọi Liên Hợp Quốc đặt cuộc đàn áp Pháp Luân Công lên hàng đầu chương trình nghị sự trong Đối thoại Nhân quyền của mình với Trung Quốc .
Các nghị sĩ Mỹ lên tiếng
Nhiều Thượng nghị sĩ Mỹ đã có những tuyên bố mạnh mẽ trong thư gửi cuộc mít-tinh. Thượng nghị sĩ Tom Coburn (Đảng Cộng hòa – Oklahoma) viết rằng lập trường của chính quyền Trung Quốc đối với môn tập ôn hòa của các học viên Pháp Luân Công là vi phạm những nhân quyền cơ bản. “Việc đàn áp những người theo tập Pháp Luân Công ôn hòa cho thấy rõ ràng rằng những vi phạm nhân quyền diễn ra ở khắp nơi tại Trung Quốc,” ông tuyên bố trong thư.
Hạ nghị sĩ Mỹ: Chính quyền Trung Quốc là một “chính quyền lưu manh”
Trong khi ông Hồ Cẩm Đào đang được đối xử một cách rất ngoại giao trong cuộc họp báo tại Nhà Trắng, một hạ nghị sĩ không dè dặt chút nào trong việc chỉ trích. Các nghị sĩ khác cũng tránh xa khỏi ông Hồ.
Hạ nghị sĩ Dana Rohrabacher (Đảng Cộng hòa – từ bang California) sáng hôm thứ 4 đã gọi chính quyền Trung Quốc là một “chính quyền lưu manh”.
Trong một cuộc phỏng vấn trên chương trình đàm thoại ”Parker-Spitzer” của CNN tối hôm thứ 4, Hạ nghị sĩ Rohrabacher đã giải thích ý của ông là gì
Ông Rohrabacher nói về Trung Quốc, “Đây là một chính quyền lưu manh giết chết nhân dân của chính họ và phải bị đối xử như vậy nếu không thì họ sẽ không tôn trọng chúng ta…
“Đã không có một cải cách nào, không có cải cách tự do nào ở Trung Quốc cả. Không có tự do ngôn luận, không có tự do báo chí, không có tự do hội họp. … Không có một đảng đối lập nào ở Trung Quốc. Bất cứ ai ngẩng đầu lên ở Trung Quốc đều ngay lập tức bị quẳng vào tù.”
Ông Rohrabacher nói đặc điểm tồi tệ nhất của hồ sơ nhân quyền của Trung Quốc là “việc đàn áp tôn giáo đang tiếp diễn”.
Ông lấy ví dụ cụ thể là việc đối xử với các học viên Pháp Luân Công.
“[Các học viên Pháp Luân Công] đang bị quẳng vào tù với con số hàng ngàn người và đang bị đánh đập đến chết để ăn cắp nội tạng đem bán. Không gì có thể ma quỷ hơn thế”, hạ nghị sĩ nói.
Hạ nghị sĩ sau đó đã chỉ ra rằng Pháp Luân Công chỉ là một ví dụ, và ông cũng nhắc đến “cuộc đàn áp những người Tây Tạng, người Duy Ngô Nhĩ, và nhiều nhóm người khác ở Trung Quốc.”
Trong khi những lời nhận xét của ông Rohrabacher thật thẳng thắn, thì các nghị sĩ khác cũng đã cho thấy dấu hiệu không tán thành chuyến thăm của ông Hồ.
Chủ tịch Hạ viện, John Boehner, người lãnh đạo bên đa số trong Thượng viện, Harry Reid, và người lãnh đạo bên thiểu số, Mitch McConnell, đều đã từ chối tham dự ‘quốc yến’ tại Nhà Trắng tối hôm thứ 4.
Trung Quốc - Gã nhà giàu bất tín, lưu manh
Thường thì người đời hay ví khi người ta giàu thì dễ thay đổi bản tính. Điều này vừa đúng vừa không đúng với Trung Quốc. Tính cách bần tiện thâm sâu cố đế của Trung Quốc có từ hàng ngàn năm trước và chưa bao giờ ai coi Trung Quốc là một gã lương thiện tử tế cả. Ngày nay Trung Quốc vươn lên giàu mạnh bậc nhất thế giới cả về quân sự lẫn kinh tế thì tính cách đó còn bộc lộ rõ hơn bao giờ hết.
Thử hỏi các nước Châu Á mà xem, bây giờ họ nhìn về Trung Quốc như kẻ nhà giàu lưu manh, xảo trá.
Còn hỏi rộng ra cả thế giới thì sao? Cả thế giới coi Trung Quốc như kẻ chụp giật, như tay lang băm chuyên trộm cắp ý tưởng, phá hoại môi trường, tên rình mò nguy hiểm bậc nhất và là tên chuyên sản xuất các loại hàng hoá độc hại đi đầu độc cho toàn thế giới.
Trung Quốc ngày càng mạnh dạn hơn trong việc bộc lộ tính cách của mình. Nhất là đối với các nước láng giềng nhỏ bé, Trung Quốc luôn có chính sách ức hiếp, doạ nạt, lấy thịt đè người. Như đối với Việt Nam và Philipin chẳng hạn, Trung Quốc nhiều lần dọa nạt phủ đầu về quân sự hòng chiếm lấy lãnh thổ không thuộc về chúng. Và ngày hôm nay Trung Quốc đã chiếm lấy một số đảo đáng kể trên Biển Đông vốn không thuộc về Trung Quốc.
Đồng thời Trung Quốc cũng bộc lộ là một tên tham lam vô độ khi có ý định xác định chủ quyền hầu hết diện tích Biển Đông, điều mà cách đây mới 100 năm thôi, Trung Quốc không hề có 1 mét vuông nào ngoại trừ trong thềm lục địa.
Mặt khác bản chất Trung Quốc thường ve vãn các đồng chí có vị trí chiến lược để lập liên minh chống lại các kẻ thù của Trung Quốc nhằm củng cố vị thế của Trung Quốc. Các đồng chí bị Trung Quốc lừa và ve vãn như Campuchia, Pakistan, Iran, Triều Tiên... đa số những đồng chí này là côn đồ phá hoại nền văn minh và đi ngược lại xu hướng phát triển của thế giới. Từ đó Trung Quốc cổ vũ cho chủ nghĩa cực đoan và khủng bố trên toàn thế giới.
Hẳn người Mỹ nhìn lại chắc chắn sẽ hối hận vô cùng khi mở cửa quá thoáng đối với Trung Quốc.
Sai lầm của cả thế giới là đầu tư quá mạnh và chuyển giao công nghệ quá nhanh cho Trung Quốc, hoặc là để chúng ăn cắp ý tưởng, sao chép công nghệ. Sau đó sản xuất hàng loạt dựa trên chi phí thấp trong khoản R&D và giá nhân công. Vì vậy hàng hoá giá rẻ của Trung Quốc ngày hôm nay đã có mặt khắp các ngõ ngácg của thế giới. Số ngoại tệ thu về khổng lồ đó đã chuyển hoá thành các khoản nợ của Mỹ và Châu Âu, coi như chiếc roi có thể quật ngã các chính sách của Mỹ và Châu Âu làm bất lợi cho Trung Quốc.
Và không nghi ngờ gì nữa Trung Quốc đang từng bước thao túng cả thế giới.
Người Trung Hoa có mặt khắp mọi nơi trên thế giới để tiếp tay đưa hàng hoá của họ ra bên ngoài đồng thời vơ vét các tài nguyên chuyên chở về lục địa.
Chưa bao giờ Trung Quốc từ bỏ mọng bá quyền thế giới và họ luôn muốn lập lại trật tự thế giới mới. Điều mà sẽ rất hiểm nguy khi các giá trị Trung Quốc được thiết lập cho toàn thế giới thì ngày mà các giá trị đi thụt lùi ấy sẽ làm cho thế giới này phải quay vòng lại cái điểm nút phát triển cách đó hàng chục năm. Nói tóm lại các giá trị của Trung Quốc sẽ làm thế giới đi thụt lùi hàng chục năm, thậm chí hàng trăm năm so với giá trị Mỹ và phương Tây.
Đơn cử như việc thành lập các viện Khổng Tử trên khắp thế giới. Nền triết học Trung Hoa đậm chất Khổng Tử tôi tớ mang màu sắc phong kiến đặc sắc.
Cho du Trung Quốc hôm nay phát triển thế nào đi nữa thì các mối quan hệ xã hội vẫn mang màu Khổng Tử phong kiến rõ rệt.
Điều này cản trở các giá trị dân chủ và công bằng mà mọi quốc gia hướng tới. Nền chính trị của Trung Quốc cũng chưa bao giờ thoát ra khỏi bóng ma của phong kiến và độc tài. Vì vậy đừng đòi hỏi Trung Quốc đem lại các giá trị tốt đẹp cho thế giới này.
Bản chất thâm độc và bất tín của Trung Quốc thể hiện rõ qua các mối quan hệ với thế giới, mà Việt Nam là một minh chứng rõ ràng nhất.
Không ai hiểu Trung Quốc bằng Việt Nam, sống bên cạnh con rắn cực độc hàng vạn năm, người Việt Nam luôn yêu chuộng hoà bình và có tinh thần hoà hiếu nhưng cũng luôn luôn đề cao cảnh giác và không bị bất ngờ để phản xạ cái đớp chứa đầy nộc độc.
Muốn thế giới không ghét bỏ mình, muốn các giá trị và sức mạnh mềm lan toả ra khắp thế giới, thiết nghĩ Trung Quốc cần cải thiện hình ảnh và hành động của mình, trước hết phải cải cách chính trị cũng như hướng đến các giá trị mang màu sắc phương Tây thay vì màu sắc Á Đông Khổng Tử.
Bản tính lưu manh của Trung Cộng
Không một ai, từ thường dân đến Tổng bí thư Đảng, còn tin vào những lời ma quỷ của chủ nghĩa Cộng Sản nữa.
Chính quyền của Đảng cộng sản ra đời không phải “theo ý trời” (quân quyền thần thụ) [1] cũng không phải từ bầu cử dân chủ. Ngày nay, khi niềm tin tưởng triệt để vào sự sinh tồn của nó đã bị hủy diệt thì tính hợp pháp của sự chấp chính này đang đối diện với một thử thách chưa từng có trong lịch sử.
Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã không muốn tuân theo trào lưu lịch sử mà tự động thoái xuất khỏi võ đài lịch sử. Thay vào đó, nó sử dụng các loại thủ đoạn lưu manh đã được hình thành trong nhiều thập niên
qua
các cuộc vận động chính trị để bắt đầu lại một vòng tìm kiếm tính hợp pháp, và để hồi sinh sự tranh đấu điên loạn của nó.
Các chính sách cải cách và cởi mở của Đảng cộng sản Trung Quốc che đậy một ý định tuyệt vọng là duy trì lợi ích tập đoàn và chính quyền độc tài của nó. Dù rằng bị trói buộc chặt chẽ, các
thành
quả
kinh tế
vẫn cứ
đạt được bởi
nỗ lực
của nhân dân Trung Quốc trong 20 năm qua
, tuy vậy
vẫn
không thuyết phục được ĐCSTQ buông con dao đồ tể của nó xuống. Thay vào đó, ĐCSTQ đã ăn cắp các thành
quả
này và sử dụng chúng để chứng thực
việc
nắm chính quyền
của nó là hợp pháp, làm cho các hành động lưu manh từ trước đến nay của nó còn giả dối và lầm lạc hơn. Điều đáng
sợ hơn
là ĐCSTQ đang
toàn lực
hủy diệt nền tảng đạo đức của
toàn thể dân tộc
, cố gắng biến
đổi
mỗi một công dân Trung Quốc
,
trở thành
các
kẻ lưu manh
ở mức độ khác nhau
để tạo nên một
hoàn cảnh sinh tồn
mà
“thăng tiến với thời gian”
cho ĐCSTQ
.
Vào thời điểm lịch sử
hôm
nay,
đặc biệt quan trọng cho
chúng ta
hiểu
được
tường tận tại sao Đả
ng cộng sản lại
hành động giống như những tên
lưu manh,
và cho chúng ta nhận diện cái
bản
tính
lưu manh
của nó, có như vậy đất nước Trung Quốc mới có thể đạt được ổn định và hòa bình lâu dài, bước vào một
thời đại
không có
Đả
ng cộng sản
càng sớm càng tốt, và xây dựng một tương lai huy hoàng của một đất nước đã được hồi
phục
.
I. Bản
chất
lưu manh của Đảng Cộng Sản
từ xưa đến nay
không thay đổi
1. Sự cải cách của Đảng Cộng Sản là cho ai? Trong lịch sử , cứ mỗi lần Đảng cộng sản Trung Quốc ( ĐCSTQ gặp phải nguy cơ nó sẽ biểu lộ một số dấu hiệu cải tiến, làm mê hoặc n gười dân mà hình thành những ảo tưởng về ĐCSTQ. Nhưng không một ngoại lệ, các ảo tưởng đã tan vỡ từng lần , từng lần một . Ngày nay ĐCSTQ đang theo đuổi các lợi ích ngắn hạn nhằm trình diễn một màn thịnh vượng kinh tế để một lần nữa thuyết phục n gười dân tin vào các ảo tưởng của Đả ng Cộng Sản . Tuy nhiên, những xung đột că bản giữa lợi ích của bản thân Đả ng cộng sản , với lợi ích của quốc gia dân tộc đã quyết định rằng sự thịnh vượng giả tạo này sẽ không kéo dài lâu nữa. “Sự cải cách” mà ĐCSTQ đã hứa hẹn chỉ có một mục đích : duy trì sự thống trị của Đả ng Cộng Sản Trung Quốc . Đó là một cải cách yếu kém khập khiễng, một thay đổi trên bề mặt chứ không phải bản chất. Nằm bên dưới của sự phát triển khập khiễng là đang tiềm ẩn một nguy cơ to lớn của xã hội. Một khi nguy cơ bùng nổ, quốc gia và dân tộc một lần nữa sẽ gặp khổ nạn. Với sự thay đổi lãnh tụ , thế hệ lãnh đạo mới của ĐCSTQ không có phần trong cuộc cách mạng cộng sản thời xưa, bởi thế sẽ có ít uy tín và ít tín nhiệm hơn trong việc điều hành quốc gia . Giữa cơn nguy cơ về tính cách hợp pháp của nó , việc bảo vệ lợi ích Đảng của ĐCSTQ đã trở thành một bảo đảm că bản càng ngày càng tăng nhằm duy trì quyền lợi của những cá nhân trong nội bộ của ĐCSTQ. Ích kỷ mà không kiềm chế được là bản tính của Đả ng cộng sản . Hy vọng vào một Đảng như vậy mà có thể hiến dâng chính nó để phát triển quốc gia một cách hòa bình thì chỉ là một mơ tưởng hão huyền. Chúng ta hãy xem tờ Nhân dân nhật báo, cái loa của ĐCSTQ, đã nói gì trên trang đầu vào ngày 12/7/2004: “Những phươ ng pháp biện chứng lịch sử đã dạy cho những người của ĐCSTQ điều sau đây: Điều nên đổi thì tất phải thay đổi, nếu không , suy đồi sẽ theo sau . Đ iều gì không nên đổi thì quyết không thể thay đổi, nếu không , nó sẽ dẫn đến tự huỷ diệt.” Cái gì cần phải giữ không đổi? Tờ Nhân D ân nhật báo giải thích như thế này : “Đường lối cơ bản của Đảng là ' một trung tâm, và hai điểm cơ bản ' phải kéo dài vững chắc trong trăm năm không một dao động”[2] . Người ta không nhất thiết phải hiểu cái gọi là “trung tâm” và “ điểm cơ bản” thực ra là cái gì, song mọi người đều biết rằng cái quyết tâm của tà linh cộng sản là duy trì lợi ích tập thể , và sự chuyên chế độc tài sẽ không bao giờ thay đổi. Chủ nghĩa cộng sản đã bị thất bại trên toàn cầu, đang bị sụp đổ đến độ càng ngày càng suy tàn. Tuy nhiên, trong khi vẫy vùng hấp hối thì một thứ gì càng thối nát lại càng có tính tàn phá. Bàn luận về cải iến dân chủ với Đảng Cộng Sản chẳng khác gì yêu cầu cọp dữ thay bộ da của nó . 2.K hông có Đảng Cộng Sản thì Trung Quốc đó sẽ làm thế nào ? Trong khi Đả ng Cộng Sản đang suy bại, người ta bất ngờ khám phá ra rằng , qua nhiều thập niên , tà linh phụ thể của Đả ng cộng sản với những thủ đoạn lưu manh thiên biến vạn hóa đã t iêm nh iễm những yếu tố tà ác của nó vào trong mọi khía cạnh đời sống của n gười dân . Khi Mao Trạch Đông chết, nhiều người đã khóc cay đắng trước tấm hình của Mao, tự hỏi “Không có Mao chủ tịch, Trung Quốc sẽ làm thế nào ?” Mỉa mai thay, 20 năm sau, khi Đảng Cộng Sản đã mất tính hợp pháp để nắm chính quyền quốc gia của nó, Đảng Cộng Sản Trung Quốc ĐCSTQ đã cho lan rộng một đợt tuyên truyền mới làm n gười dân một lần nữa lại tự hỏi một cách lo âu: “Nước Trung Hoa sẽ làm được gì nếu không có Đả ng Cộng Sản ?” Trên thực tế, sự khống chế chính trị lan tràn khắp nơi của ĐCSTQ đã khắc sâu vào nền văn hóa hiện tại và tư tưởng người Trung Quốc đến nỗi ngay cả chuẩn mực mà người Trung Quốc đánh giá ĐCSTQ đều có dấu ấn của ĐCSTQ hoặc xuất phát từ ĐCSTQ. Nếu trong quá khứ ĐCSTQ khống chế dân chúng bằng cách tiêm nhiễm những yếu tố của nó vào họ, thì giờ đây ĐCSTQ đã đến lúc phải gặt hái những gì nó gieo mầm, bởi vì những điều thấm nhuần trong tâm trí người dân đã được tiêu hóa và hấp thụ vào từng tế bào của họ. Người dân suy nghĩ dựa theo lý luận của ĐCSTQ , và tự đặt mình vào vị trí của ĐCSTQ mà phán xét đúng sai . Nói về việc ĐCSTQ thảm sát các sinh viên biểu tình ngày 4/6/1989, có người bảo “Nếu tôi là Đặng Tiểu Bình tôi cũng sẽ dập tắt cuộc nổi loạn bằng xe tăng”. Trong cuộc đàn áp Pháp Luân Công, có người hùa theo rằng “Nếu tôi là Giang Trạch Dân, tôi cũng sẽ tiêu diệt Pháp Luân Công.” Về việc cấm tự do ngôn luận, có người bảo rằng “Nếu tôi là Đả ng cộng sản tôi cũng làm như vậy.” Chân lý và lương tri không còn nữa , chỉ còn lại lô-gic của Đả ng cộng sản . Đây là một trong những thủ đoạn độc ác và ghê tởm nhất của ĐCSTQ mà đã được ĐCSTQ sử dụng vì bản tính lưu manh của nó. Khi nào những độc tố tinh thần mà ĐCSTQ đã tiêm nhiễm vào vẫn còn trong đầu óc người ta , thì ĐCSTQ càng có cơ hội tiếp tục thâu đoạt năng lượng để duy trì sinh mạ lưu manh của nó. “Nước Trung Quốc sẽ làm được gì nếu không có Đả ng Cộng Sản ?” Lối suy nghĩ này phù hợp chính xác với mục đích của ĐCSTQ là làm cho người dân suy luận theo lô-gic của nó. Dân tộc Trung Hoa đã trải qua 5000 năm lịch sử văn minh của họ mà không có Đả ng cộng sản . Thực tế, không một quốc gia nào trên thế giới lại ngừng tiến triển xã hội chỉ vì sự sụp đổ của một chế độ nào đó. Tuy nhiên sau hàng chục thập niên dưới sự thống trị của ĐCSTQ, người ta đã không còn nhận ra được sự thực này. Sự tuyên truyền lâu dài của ĐCSTQ đã rèn luyện người dân nghĩ Đảng như là mẹ đẻ của họ. C hính trị của ĐCSTQ có mặt ở khắp nơi đã khuất phục người ta, làm cho họ không thể nhận thức được cuộc sống không có Đả ng cộng sản sẽ ra sao. Không có Mao chủ tịch , Trung Quốc đã không đổ vỡ ; vậy không có Đả ng cộng sản thì nước Trung Hoa sụp đổ hay sao ? ! 3. Ai là nguồn thật sự gây rối loạn? Rất nhiều người biết và không thích những hành vi lưu manh của Đảng Cộng Sản Trung Quốc ĐCS TQ) , và ghê tởm những thứ đấu tranh và dối trá của nó. Nhưng đồng thời họ lại sợ hãi những cuộc vận động chính trị của ĐCSTQ và những bạo động gây rối loạn, rồi sợ rằng sự rối loạn một lần nữa sẽ viếng thăm Trung Quốc. Bởi thế, mỗi khi ĐCSTQ hăm dọa người dân với chữ “rối loạn”; người dân liền lặng chấp n hận sự thống trị của ĐCSTQ, cảm thấy bất lực khi đối diện với quyền lực chuyên chế của ĐCSTQ. Trên thực tế, với hàng triệu quân đội và cảnh sát võ trang, ĐCSTQ là nguồn rối loạn thật sự. Những người dân thường không tài nào gây nên hoặc có khả năng khởi xướng rối loạn cho quốc gia . Chỉ có ĐCSTQ thoái hóa mới nhẫn tâm mang đất nước đến rối loạn qua bất cứ dấu hiệu thay đổi nào. “Ổn định quan trọng hơn tất cả mọi thứ” và “Nhổ tận gốc mầm mống của tất cả các yếu tố nguyên nhân làm bất ổn định” — các khẩu hiệu này đã trở thành nền móng lý luận mà ĐCSTQ dùng để đà áp n gười dân. Vậy ai là nguyên nhân lớn nhất tạo ra sự bất ổn định tại Trung Quốc? C hẳng phải là ĐCSTQ , một chính quyền chuyên dùng bạo lực? ĐCSTQ là chủ mưu của rối loạn, và sau đó đến lượt nó lại dùng chính sự rối loạn nó tạo ra ấy để ép buộc người dân. N hững bọn lưu manh xưa nay đều làm như thế cả . II. Phát triển kinh tế trở thành tế phẩm của Đảng Cộng Sản Trung Quốc 1. Lạm dụng danh nghiã để cướp đoạt những thành quả từ công khó nhọc của nhân dân Đả ng cộng sản Trung Quốc( ĐCSTQ tự nhận “tính hợp pháp” của nó do từ sự phát triển kinh tế hơn 20 năm qua. Tuy nhiên trên thực tế sự phát triển này đã dần dần đạt được nhờ nhân dân Trung Quốc lao động, sau khi những gông cùm của ĐCSTQ được nới lỏng một chút, do đó sự phát triển kinh tế không liên quan gì đến công lao của chính ĐCSTQ. Dầu vậy, ĐCSTQ đã tuyên bố là sự phát triển kinh tế này là do thành tựu của chính nó , và yêu cầu người dân phải biết ơn Đảng, như thể là sẽ không có một phát triển nào nếu không có ĐCSTQ. Trong thực tế tất cả chúng ta đều biết rằng có nhiều quốc gia phi cộng sản , từ lâu đã đạ t được việc tăng trưởng kinh tế nhanh chóng hơn nữa . Những thể tháo gia đạ được huy chương vàng tại thế vận hội Olympic đã bị đòi hỏi phải cám ơn Đảng Cộng Sản . Đảng không ngần ngại sử dụng hình ảnh bày đặt “thể thao đạ quốc ” để tự ca tụng mình . Trung Quốc đã trải qua nhiều khổ nạn trong bệnh dịch SARS, nhưng tờ Nhân D ân nhật báo lại nói rằng Trung Quốc đã chiến thắng vi khuẩn “dựa theo lý luận cơ bản, đường lối cơ bản, cương lĩnh cơ bản và kinh nghiệm cơ bản của Đảng”. Việc phóng vệ tinh Thần Châu 5 của Trung Quốc đã được thực hiện bởi các chuyên gia khoa học và kỹ thuật không gian , nhưng ĐCSTQ đã lấy đó làm bằng chứng để chứng minh rằng chỉ có ĐCSTQ mới có khả năng hướng dẫn người dân Trung Quốc bước vào hàng các cường quốc trên thế giới. Sự kiện Trung Quốc làm chủ tổ chức T hế V ận H ội Olympic năm 2008, là thực ra các nước Tây phương ban cho Trung Quốc cái “cành Ô-liu” (biểu trưng của đề nghị hòa bình) để khuyến khích Trung Quốc cải thiện tình hình nhân quyền, nhưng ĐCSTQ dùng điều này để nâng cao những tuyên bố về tính hợp pháp của nó , và để dùng như một cái cớ để trấn áp n gười dân Trung Quốc. “Tiềm lực thị trường lớn mạnh” của Trung Quốc có được nhờ vào các nhà đầu tư ngoại quốc, bắt nguồn từ năng lực tiêu thụ của 1. 3 tỷ người dân của Trung Quốc. ĐCSTQ đã chiếm đoạt tiềm lực này, và rồi biến nó thành võ khí sắc bén dùng để làm áp lực các xã hội phương Tây phải hợp tác với sự thống trị của ĐCSTQ. Đảng cộng sản Trung Quốc ( ĐCSTQ qui tội tất cả những sự việc xấu vào các lực lượng phản động và các người có dụng tâm xấu làm , trong khi đó nhận những sự việc tốt về cho ban lãnh đạo của Đảng. ĐCSTQ sử dụng mỗi một thành quả để khiến cho việc tuyên bố về tính hợp pháp sự thống trị của nó có sức thuyết phục hơn. Ngay cả những việc làm sai mà ĐCSTQ phạm phải có thể được biến thành cái gì đó “tốt” để phục vụ các mục đích của nó. Ví dụ khi sự thật về vấn đề lan tràn khủng khiếp của bệnh AIDS không còn che dấu được nữa, ĐCSTQ độ t nhiên chế tạo ra một bộ mặt mới. Chúng khéo léo vận chuyển bộ máy tuyên truyền, sử dụng tất cả mọi người từ minh tinh nổi tiếng đến T ổng bí thư Đảng để tô vẽ chân dung ĐCSTQ, kẻ thủ phạm đầu sỏ, thành người tiêu diệt bệnh AIDS, người thách đấu với bệnh tật của nhân loại, và như là một điều may mắn cho bệnh nhân . Trong việc giải quyết những vấn đề liên quan tới sống chết nghiêm trọng như vậy, tất cả những gì ĐCSTQ có thể nghĩ đến là làm thế nào mà sử dụng vấn đề đó để tự ca ngợi mình. Chỉ có ĐCSTQ mới có khả năng hành động nhẫn tâm, lưu manh chiếm đoạt và hoàn toàn không kể gì đến mạng sống con người. 2. Việc làm ngắn hạn gây nên bất lợi kinh tế Đối diện nghiêm trọng với “ nguy cơ về tính hợp pháp”, ĐCSTQ đã thực hiện các chính sách cải cách và mở cửa vào thập niên 80 để duy trì sự thống trị của nó. H áo hức thành công nhanh chóng đã đặt Trung Quốc vào một thế bất lợi mà những nhà kinh tế học gọi là “tai họa cho kẻ đến muộn”. Những khái niệm “tai họa cho kẻ đến muộn” h oặc là “lợi thế cho kẻ đến muộn”, mà một số các học giả đã gọi , là chỉ về sự kiện của các quốc gia lạc hậu , có nghĩa là sự phát triển được khởi công muộn, có thể bắt chước các nước tiến bộ trước, trong nhiều mặt. Có hai hình thức bắt chước: bắt chước hệ thống xã hội và bắt chước các mô hình kỹ thuật và công nghiệp. Thông t hường bắt chước hệ thống xã hội là khó, vì cải tổ hệ thống có thể gây nguy hiểm đến quyền lợi tương lai của một số tập đoàn chính trị hay xã hội. Vì vậy các quốc gia lạc hậu có khuynh hướng bắt chước kỹ thuật của các nước tiên tiến. Mặc dầu bắt chước kỹ thuật có thể tạo nên phát triển kinh tế nhất thời, nhưng nó có thể dẫn đến nhiều may rủi tiềm ẩn hoặc ngay cả thất bại đối với mục tiêu phát triển dài hạn . Đả ng cộng sản Trung Quốc(ĐCSTQ) chính là đ ang đi theo con đường “tai họa cho kẻ đến muộn”, một con đường thất bại. Qua hai thập niên vừa rồi , “bắt chước kỹ thuật” của Trung Quốc đã thật sự dẫn đến một số thành tích , mà ĐCSTQ đã chiếm về phần mình , hầu để chứng minh “tính hợp pháp” của nó , và tiếp tục ngăn cản cải cách chính trị mà có lẽ sẽ làm hại tới lợi ích riêng của ĐCSTQ. Vì vậy, lợi ích lâu dài của quốc gia đã bị hy sinh. 3. C ái giá thảm thương phải trả cho sự phát triển kinh tế của Đảng Cộng Sản Trung Quốc
Trong khi Đả
ng Cộng sản Trung Quốc(
ĐCSTQ
không ngừng khoe khoang về tiến bộ kinh tế của mình,
thì
trên thực tế, kinh tế Trung Quốc ngày nay
sắp
hạng trên thế giới còn thấp hơn thời của
vua
Càn Long
(1711-1799)
trong triều đại nhà Thanh. Trong thời
vu
a Càn Long, GDP
(Gross Domestic Products hay Tổng sản lượng quốc nội)
của Trung Quốc được coi như bằng 51%
của
tổng
số
rên
thế giới. Khi Tôn Trung Sơn thành lập nước Cộng hòa Trung Quốc (thời Quốc Dân Đảng) vào năm 1911, GDP của Trung Quốc bằng được khoảng 27% của tổng số thế giới. Vào 1923, tỷ lệ phần trăm giảm xuống, nhưng vẫn còn được 12%. Đến 1949, khi ĐCSTQ nắm chính quyền, tỷ lệ xuống đến 5.7%, nhưng đến 2003, GDP của Trung Quốc giảm xuống ít hơn 4% tổng số của thế giới. Tương phản với sự tụt dốc kinh tế trong thời kỳ Quốc Dân Đảng vì phải trải qua nhiều
chục năm
chiến tranh
,
thì sự tụt dốc kinh tế liên tục trong thời kỳ ĐCSTQ nắm quyền lại xảy ra trong thời
hòa
bình.
Ngày nay, để hợp pháp hóa quyền lực của mình, ĐCSTQ hăm hở muốn đạt thành công nhanh chóng và những lợi ích tức thời. Sự cải cách kinh tế khập khiễng mà ĐCSTQ đã phát động hầu để bảo vệ lợi ích riêng tư cho chính nó
,
là một tổn thất lớn cho
quốc gia
.
Sự phát triển
kinh tế nhanh chóng trong 20 năm qua, tới một phạm vi rộng, được xây dựng trên sự lạm dụng hoặc
ngay cả
lãng phí các nguồn tài nguyên, và đã đạt được với cái giá của sự tàn phá môi trường. Một phần
lớn
GDP của Trung Quốc đạt được bằng cách hy sinh những cơ hội của các thế hệ tương lai. Vào 2003, Trung Quốc đã đóng góp dưới 4% cho kinh tế thế giới, trong khi đó
mức tiêu thụ về
sắt, xi
măng và những vật dụng khác
lên đến
1/3 tổng số tiêu thụ toàn cầu [3]
.
Từ thập niên 1980 đến cuối thập niên 1990, những vùng đất bị
bỏ
hoang ở Trung Quốc tăng từ 1
.
000 đến 2
.
460 k
i-
lô mét vuông
(386 đến 950 dặm vuông)
. Đất trồng trọt cho mỗi đầu người cũng giảm sút từ 2 mẫu vào
năm
1980 đến 1,43 mẫu vào
năm
2003
[4]
.
Phong trào lớn mạnh
thu hồi/giải tỏa đất đai
rầm rộ
để phát triển
,
đã
làm Trung Quốc mất
100 triệu mẫu đất để trồng trọt trong vòng chỉ vài năm. Tuy nhiên, thực tế tỷ lệ đất thu hồi được đem sử dụng chỉ là 43%. Hiện thời, tổng số lượng nước phế thải là 43,95 triệu tấn, vượt quá
82%
dung lượng
của môi trường
.
Trong bảy hệ thống sông ngòi chính,
thì
40,9%
lượng
nước không
thích hợp để
dùng cho người và súc vật uống. 75% mương hồ bị ô nhiễm nên đã sinh ra
các mức
độ
phú
dưỡng
rong rêu, chất bẩn
trong nước
khác nhau
[5]
.
Chưa bao giờ sự xung đột giữa người và
sự
T
ự
N
hiên tại Trung Quốc lại căng thẳng như ngày nay. Trung Quốc hay thế giới không tài nào cưỡng lại sự
phát triển không lành mạnh
như vậy
. Bị che mắt bởi hào nhoáng bề mặt của các cao ốc và biệt thự, người dân không
biết
đến sự khủng hoảng sinh thái đang treo lơ lửng. Tuy nhiên,
hễ
đến lúc
luật
tự nhiên trừng phạt nhân loại, nó sẽ mang đến những hậu quả thảm khốc cho nước Trung
Hoa
.
So sánh
với nước Nga
từ sau khi rũ bỏ chủ
nghiã
c
ộng sản
,
đã thực hiện cải cách kinh tế và chính trị cùng một lúc. Sau khi trải qua một khoảng thời gian khó khăn ngắn, Nga bắt đầu phát triển nhanh chóng. Từ
năm
1999 đến
năm
2003, GDP của Nga đã tăng tổng số được 29,9%. Mức sống người dân cũng được cải thiện đáng kể. Giới thương mại Tây phương đã không
những
bắt đầu bàn luận “hiện tượng kinh tế Nga”, mà còn bắt đầu đầu tư vào Nga —một
thị trường
nóng
hổi
mới— trên phạm vi rộng. Thứ hạng của Nga trong các quốc gia hấp dẫn nhất để đầu tư
,
đã nhảy từ vị trí thứ 17 vào
năm
2002 đến vị trí thứ 8 trong
năm
2003, lần đầu tiên trở thành một trong 10 nước hấp dẫn nhất trên thế giới để đầu tư.
Ngay cả Ấn độ, một
quốc gia
mà trong tư tưởng của hầu hết người dân Trung Quốc là nghèo nàn và đầy những xung đột sắc tộc
,
đã hưởng được sự phát triển vượt bự
c
và đạt được thành tựu phát triển kinh tế với tỷ lệ là 7-
8% hằng năm từ khi cải cách kinh tế vào năm 1991. Ấn Độ có hệ thống pháp luật khá đầy đủ về kinh tế thị trường, một hệ thống tài chính dồi dào, một hệ thống dân chủ phát triển tốt, tâm thái n
gười
dân ổn định.
Quốc gia
này đã được cộng đồng quốc tế công nhận là một nước có tiềm
lực
phát triển lớn
.
Tương phản lại, ĐCSTQ, chỉ tham gia vào cải cách kinh tế mà không có cải cách chính trị. Bộ mặt kinh tế giả tạo nở rộ nhất thời đã cản trở “sự phát triển các hệ thống xã hội” tự nhiên. Chính sự cải cách không đầy đủ này đã gia tăng sự mất cân bằng trong xã hội Trung Quốc và làm các mâu thuẫn xã hội càng thêm sâu sắc. Những lợi
tức
tài chính mà n
gười
dân đạt được
lại
không được các hệ thống xã hội ổn định bảo vệ. Hơn thế nữa, trong quá trình tư hữu hóa các tài sản
quốc gia
, những kẻ nắm quyền hành trong ĐCSTQ đã lợi dụng quyền thế để nhét đầy vào túi riêng của mình.
4. Đảng Cộng Sản Trung Quốc không ngừng gian lận nông dân Đả ng cộng sản Trung Quốc( ĐCSTQ dựa vào nông dân để đoạt quyền lực. Những người nông dân trong các vùng Đảng Cộng Sản thống trị, đã cống hiến tất cả những gì họ sở hữu cho ĐCSTQ từ lúc nó mới phôi thai. Nhưng sau khi ĐCSTQ nắm quyền lực quốc gia, những người nông dân đã phải trải qua một sự phân biệt đối xử trầm trọng. Sau khi ĐCSTQ thành lập chính quyền, nó đã sắp xếp một hệ thống vô cùng bất công: đó là hệ thống đăng ký cư trú. Hệ thống này ép buộc chia người dân thành 2 loại: nông dân và dân thành thị, tạo ra một sự chia rẽ vô lý và chống đối trong nội bộ quốc gia . Nông dân không có bảo hiểm sức khỏe, không có tiền trợ cấp thất nghiệp, không có tiền hưu trí và không được vay tiền ngân hàng. Người nông dân không những thuộc giai cấp bần cùng nhất tại Trung Quốc, mà cũng là giai cấp bị đánh thuế nặng nhất. Nông dân cần phải trả tiền cho quỹ tiết kiệm bắt buộc, quỹ trợ cấp xã hội, quỹ quản lý hành chánh, lệ phí giáo dục bổ xung, lệ phí kiểm soát sinh đẻ, lệ phí tổ chức và huấn luyện quân đội, lệ phí xây đường quốc gia và lệ phí bồi thường quân sự. Bên cạnh tất cả lệ phí này, họ còn phải bán một phần thóc lúa mà họ đã sản xuất theo một tỷ lệ cố định cho nhà nước như là một yêu cầu bắt buộc, và phải trả thuế nông nghiệp, thuế đất, thuế sản xuất vùng đặc biệt, thuế giết mổ và còn thêm vào nhiều thuế khác. Ngược lại dân cư thành thị không phải trả thuế và những lệ phí này. Vào đầu năm 2004, Thủ tướng Ôn Gia Bảo đã phát hành “hồ sơ số 1” nói rằng nông thôn Trung Quốc đang đối diện với tình thế khó khăn nhất từ khi bắt đầu cải cách kinh tế vào năm 1978. Lợi tức của hầu hết nông dân đã không tăng hoặc ngay cả còn xuống dốc. Họ càng nghèo hơn, và sự cách biệt lợi tức giữa dân nông thôn và dân thành thị tiếp tục nới rộng ra. Trong một lâm trường ở phía đông tỉnh Tứ Xuyên, nhà chức trách cấp trên đã chi ra 500 ngàn đồ ng yuan (khoảng 60.500 đô la Mỹ) cho một chương trình trồng lại rừng. Những người lãnh đạo lâm trường trước hết bỏ túi 200 ngàn đồ ng yuan , rồi mới phân phối 300 ngàn đồ ng yuan còn lại để trồng rừng. Nhưng mỗi khi qua mỗi một cấp quản lý, số tiền lại bị mất dần , cuối cùng chỉ còn lại một ít dành cho những nông dân trong vùng, những người mà thật sự trồng rừng. Chính quyền không cần phải lo lắng rằng những người nông dân sẽ từ chối làm việc vì ngân khoản không đủ. Những nông dân này quá nghèo đến nỗi họ phải làm việc với tiền công rất ít . Đâ y là một trong những lý do mà sản phẩm sản xuất tại Trung Quốc “made in China” lại rất rẻ. 5. Dùng lợi ích kinh tế để uy hiếp các nước Tây phương Nhiều người tưởng rằng buôn bán với Trung Quốc sẽ thúc đẩy nhân quyền, tự do ngôn luận và cải cách dân chủ cho Trung Quốc. Sau hơn một thập niên, điều này đã được chứng minh rằng chỉ là mơ tưởng. Điển hình nhất chính là nguyên tắc làm ă n buôn bán ở Trung Quốc và các nước Tây phương . S ự công bằ ng và sáng tỏ tại các nước Tây phương được thay thế bởi những quan hệ riêng cá nhân, hối lộ và biển thủ ở Trung Quốc. Nhiều công ty Tây phương đã trở thành thủ phạm hàng đầu vì đã làm trầm trọng thêm sự thối nát của Trung Quốc. Một số công ty ngay cả còn giúp ĐCSTQ dấu diếm các vi phạm nhân quyền và đàn áp chính dân chúng của nó. Đả ng cộng sản Trung Quốc( ĐCSTQ hành động như M afia bằng cách chơi ván bài kinh tế trong chính sách đối ngoại. Hợp đồng chế tạo máy bay c ho Trung Quốc sẽ được giao cho nước Pháp hay nước Mỹ thì còn tùy thuộc vào quốc gia nào có thể ngậm miệng về vấn đề nhân quyền của ĐCSTQ. N hiều thương gia Tây phương và chính trị gia bị dẫn dắt và khống chế bởi lợi í ch kinh tế từ Trung Quốc. Một số công ty kỹ thuật về thông tin từ Bắc Mỹ đã cung cấp các sản phẩm đặc biệt cho ĐCSTQ để ngăn chặn Internet. Để đi vào thị trường Trung Quốc, một số website Internet đã đồng ý tự kiểm duyệt và lọc đi tin tức mà ĐCSTQ không thích. Căn cứ trên thống kê từ Bộ Thương Mại của Trung Quốc, vào cuối tháng 4 năm 2004, Trung Quốc đã thống kê được tổng cộng 990 tỉ đô la Mỹ , tiền đầu tư của ngoại quốc trong nhiều hợp đồng khác nhau. Đầu tư từ tiền vốn ngoại quốc đã có tác dụng 'truyền máu' mạnh mẽ cho nền kinh tế của ĐCSTQ. Nhưng trong quá trình 'truyền máu' này , sự đầu tư của ngoại quốc đã không mang các khái niệm của dân chủ, tự do và nhân quyền làm thành nguyên tắc cơ bản cho người dân Trung Quốc. Thay vào đó ĐCSTQ đã lợi dụng sự hợp tác " vô điều kiện " từ phía các nhà đầu tư ngoại quốc , chính quyền ngoại quốc và sự xu nịnh của vài quốc gia để tuyên truyền cho sự thống trị tư bản . Bằng cách lợi dụng sự thịnh vượng kinh tế trên bề mặt của Trung Quốc, các viên chức ĐCSTQ đã trở nên cực kỳ lão luyện trong việc cấu kết với các nhà buôn bán đầu tư để phân chia tài sản quốc gia và ngăn chặn cải cách chính trị. III. Kỹ thuật tẩy não của Đảng Cộng Sản Trung Quốc: Từ “ thô sơ ” đến “ tinh xảo ” Người ta thường nghe nói rằng: “Tôi biết trong quá khứ Đ ảng Cộng Sản Trung Quốc ( ĐCSTQ hay dối trá, nhưng lần này nó nói sự thật”. Mỉa mai thay, khi hồi tưởng lại, đây là câu mà người dân nói mỗi lần ĐCSTQ tạo ra sai lầm nghiêm trọng trong quá khứ. Điều này phản ảnh khả năng mà ĐCSTQ đạt được qua nhiều thập niên là dùng dối trá để lường gạt gười dân. Người ta đã thành lập một số kháng cự để chống lại những lời hoang ngôn quá mức của ĐCSTQ. Để đáp lại, sự tuyên truyền và bịa đặt của ĐCSTQ đã trở nên “ tinh xảo ” và “chuyên nghiệp” hơn. Tiến bộ từ những tuyên truyền theo kiểu khẩu hiệu trong quá khứ, những lời dối trá của Đả ng cộng sản đã trở nên “trau chuốt” và “ tinh xảo ” hơn . Đặc biệt dưới tình trạng bưng bít tin tức mà ĐCSTQ đã dựng lên chung quanh Trung Quốc, nó bịa đặt những điều dựa trên một phần sự kiện để đá nh lạc hướng công chúng, những điều mà ngay cả còn độ c hại và dối trá hơn là những chuyện bịa đặt thông thường . Chinascope (Trung Quốc Tụ Tiêu), một tờ báo tiếng Anh, có một bài viết vào tháng 10 năm 2004 phân tích những trường hợp mà ĐCSTQ đã sử dụng những cách thức chế tạo lời dối trá để che đậy sự thật. Khi vụ SARS bùng nổ tại Trung Quốc đại lục vào năm 2003, thế giới bên ngoài nghi ngờ Trung Quốc dấu diếm tin tức về bệnh dịch , tuy rằng ĐCSTQ đã nhiều lần chối bỏ để không thừa nhận nó. Để tìm hiểu ĐCSTQ có thành thật trong việc báo cáo bệnh SARS hay không, tác giả của bài viết đã đọc tất cả trên 400 báo cáo về vụ SARS từ lúc khởi đầ u cho đến tháng 4 năm 2003 trên website Tân Hoa. Những báo cáo này nói rằng: Ngay lúc SARS xuất hiện, chính quyền tại trung ương và các cấp địa phương đã huy động các chuyên gia kịp thời chữa bệnh cho các bệnh nhân và sau đó họ đã lành bệnh và được xuất viện. Đối phó với các thành phần gây rối kích động dân chúng đi mua sắm hàng hóa tích trữ để tránh đi ra ngoài phòng khi bệnh dịch lan tràn, chính quyền đã lập tức chận đứng tin đồn , và xúc tiến ngăn ngừa tin đồn lan rộng, vì vậy trật tự xã hội đã được ổn định trở lại . Mặc dầu một số ít các lực lượng chống Trung Quốc vẫn khăng khăng nghi ngờ chính quyền Trung Quốc che dấu sự thật, hầu hết các quốc gia khác và dân chúng không tin vào các tin đồn này. Hội c hợ Giao dịch Thương mại Quảng Châu sắp tới sẽ có sự tham gia lớn nhất chưa từng có của các doanh nghiệp trên khắp thế giới. Khách du lịch từ nước ng̣̣oài khẳng định rằng du lịch đến Trung Quốc rất an toàn. Đặc biệt, các chuyên gia từ Hội Y Tế Thế Giới - WHO [những người đã bị lườ gạt bởi ĐCSTQ], đã công bố rằng chính quyền Trung Quốc đã sẵn sàng cộng tác, và có biện pháp thích đáng để đối phó với SARS, vì vậy sẽ không có vấn đề gì. C ác chuyên gia đã phê chuẩn cho tỉnh Quảng Đông đượ c tiến hành mở Hội chợ (sau hơn 20 ngày trì hoãn) sau khi đã khảo sát vùng này . Trên 400 bài viết này đã cho tác giả một ấn tượng rằng ĐCSTQ rất trung thực trong suốt bốn tháng này , đã hành động một cách có trách nhiệm để bảo vệ sức khỏe dân chúng , và đã làm cho mọi người tin rằng ĐCSTQ đã không che dấu bất cứ điều gì. Tuy nhiên, vào 20-4-2003, Văn Phòng Thông Tin của Hội Đồng Quốc Gia (Quốc vụ viện T ân văn) đã công bố trong buổi họp báo của họ rằng SARS đã thật sự lan tràn tại Trung Quốc , và như vậy thừa nhận gián tiếp rằng chính quyền đã che đậy bệnh dịch. Chỉ khi đó tác giả này mới thấy sự thật và hiểu các thủ đoạn lưu manh, lường gạt và “tiến cùng thời gian” mà ĐCSTQ đã sử dụng. Trong cuộc tổng tuyển cử ở Đài loan, Đảng cộng sản Trung Quốc ĐCSTQ sử dụng cùng một chiến thuật “trau chuốt” và “ tinh xảo ” như trên , để tung tin rằng bầu cử tổng thống sẽ dẫn đến các tai họa lớn như là tỷ lệ tự sát lên cao , thị trường chứng khoán sụp đổ , tăng trưởng “bệnh kỳ quặc” hay bệnh tâm thần, di dân ra khỏi đảo, gia đình bất hòa, thái độ bất cần đời, thị trường chứng khoán suy thoái, bắn giết bừa bãi, biểu tình và chống đối, bao vây dinh thự tổng thống, xã hội mất an ninh, trò hề chính trị, v.v… ĐCSTQ đã nhé t đầy vào đầu người dân Trung Quốc Đại Lục với những luận điệu này từng ngày trong sự cố gắng hướng dẫn gười dân để họ tin rằng tất cả những tai họa này sẽ là kết quả tệ hại của cuộc bầu cử , và Trung Quốc không bao giờ nên tổ chức bầu cử dân chủ. Về vấn đề Pháp Luân Công, ĐCSTQ đ em ra ngay cả các cách thức kỹ thuật tinh xảo hơn với lừa gạt mà được chế tạo để chụp mũ Pháp Luân Công. Những màn biểu diễn của ĐCSTQ nối tiếp nhau mà đến. Thảo nào mà quá nhiều người dân Trung Quốc bị lừa gạt. Sự tuyên truyền lưu manh của ĐCSTQ quá dối trá đến nỗi nạn nhân của nó đã mù quáng tin vào những lời dối trá và nghĩ rằng họ đã nắm chắc sự thật. Sự tuyên truyền tẩy não của Đả ng cộng sản Trung Quốc qua nhiều thập niên trong quá khứ đã biến đổi trở nên “ tinh xảo ” và “ tỉ mỉ ” trong việc lườ ng gạt dối trá , mà là sự bành trướng tự nhiên của bản chất lưu manh. IV. Ngụy trang nhân quyền của Đảng Cộng Sản Trung Quốc 1. Từ tranh giành dân chủ để đoạt quyền lực đến thống trị độc tài và ngụy trang nhân quyền “Trong một quốc gia dân chủ, chủ quyền nên nằm trong tay người dân, đâ y là sự việc đi theo nguyên lý của T rời Đất. Nếu một quốc gia tuyên bố dân chủ , mà chủ quyền không thuộc về người dân, điều đó nhất định là không đi đúng đường , và chỉ có thể được coi là l ệch hướng, và quốc gia này không phải là một quốc gia dân chủ… làm sao có được dân chủ mà không chấm dứt sự cai trị của Đảng và không có một cuộc bầu cử phổ thông? Trả lại nhân quyền cho nhân dân!” Có phải trích dẫn trên là giọng điệu từ một bài viết của “kẻ thù nước ngoài” để đả kích Đả ng cộng sản Trung Quốc chăng ? T hực ra, tuyên bố trên là từ Tân Hoa Nhật Báo, tờ báo chính thức của ĐCSTQ, đă ngày 27-9-1945. Đả ng cộng sản Trung Quốc( ĐCSTQ từng tuyên bố ầm ỹ phải “ tổng tuyển cử” và đòi hỏi “trả lại quyền lợi cho n gười dân” , nay lại xem “ tổng tuyển cử” như là một sự cấm đoán, bởi vì nó đang nắm quyền lực. Những người dân được mệnh danh là “cai quản và làm chủ đất nước” không có bất cứ quyền hạn nào để tự quyết định cho chính họ. Không có ngôn từ nào thích hợp để mô tả bản tính lưu manh của Đả ng Cộng Sản . Nếu bạn cho rằng những gì đã xong rồi thì hãy để cho qua , và tà giáo Đả c ộng sản mà đã từng gieo rắc giết chóc và thống trị quốc gia bằng dối trá , nay sẽ lại tự cải tổ , đi theo thiện lành , và sẵn lòng “trả lại quyền lợi cho nhân dân”, bạn lại lầm to rồi . Chúng ta h ãy nghe tờ Nhân D ân nhật báo , cái loa chính của ĐCSTQ đã nói vào ngày 23/10/2004, 60 năm sau lời tuyên bố trước công chúng đã được trích dẫn bên trên: “Kiểm soát chặt chẽ hình thái ý thức là nhu cầu căn bản cho cơ sở tư tưởng và nền tảng chính trị để củng cố sự chấp chính của Đảng”. Gần đây nhất , Đảng cộng sản Trung Quốc( ĐCSTQ đã đư a ra cái gọi là “ chủ nghĩa ba không”[6] , mà cái 'không' thứ nhất là “phát triển mà không tranh luận”. “ P hát triển” chỉ là giả tạo, nhưng “không bàn luận” được nhấn mạnh để trở thành “một tiếng nói, một hội trường”, mới chính là mục đích thật sự của Đảng cộng sản Trung Quốc . Khi Giang Trạch Dân được phỏng vấn bởi một phóng viên nổi tiếng, Mike Wallace, của đài CBS vào năm 2000, về vấn đề tại sao Trung Quốc không tổ chức bầu cử dân chủ, Giang đã trả lời: “Người Trung Quốc học thức quá kém”. Tuy nhiên, ngay từ ngày 25/2/1939, ĐCSTQ đã kêu gào trong tờ Tân Hoa hật báo rằng “Họ (Quốc Dân Đảng) nghĩ rằng sự thực hiện nền chính trị dân chủ tại Trung Quốc không phải ngày nay , mà là những năm về sau. Họ hy vọng rằng vấn đề chính trị dân chủ nên đợi đến lúc trình độ học vấn và sự hiểu biết của người dân Trung Quốc đượ c nâng lên ngang với các nước dân chủ của giai cấp tư sản ở Âu châu và Mỹ châu … nhưng, chỉ ở dưới chế độ dân chủ thì mới có thể giáo dục và huấn luyện dân chúng dễ dàng hơn ”. S ự khác biệt trong cách giả đạo đức giữa những gì Tân Hoa nhật báo đã nói vào năm 1939 và những gì Giang Trạch Dân nói vào năm 2000 đã miêu tả l inh động sự thật về bộ mặt lưu manh của Đả ng cộng sản Trung Quốc . Sau vụ Tàn Sát Thiên An Môn vào năm 1989, ĐCSTQ lại đứng sắp hạng trên khán đài thế giới với một thành tích nổi tiếng về vi phạm nhân quyền trầm trọng . Lịch sử đã cho ĐCSTQ một cơ hội chọn lựa : con đường thứ nhất là tôn trọng n gười dân của mình , và thực sự cải thiện nhân quyền , còn con đường thứ hai là cứ tiếp tục chà đạp nhân quyền bên trong Trung Quốc trong khi giả vờ với thế giới bên ngoài là tôn trọng nhân quyền để trốn tránh sự lên án của quốc tế. Bất hạnh thay, Đả ng cộng sản Trung Quốc( ĐCSTQ , luôn luôn giữ bản tính lưu manh, đã chọn con đường thứ hai mà không mảy may do dự. Nó đã tập họp và duy trì một số lớn bọn lưu manh nhưng có tài các lãnh vực khoa học và tôn giáo, và đặc biệt chỉ dẫn cho họ dựng lên những tuyên truyền giả dối tại hải ngoại , để thổi phồng lên các tiến bộ về nhân quyền của ĐCSTQ. Nó bịa đặt một loạt những nhân quyền ngụy biện như “quyền s inh tồ n”; hoặc là " quyền ấ m no" (l ý lẽ biện hộ như sau : K hi người ta đói khát thì không thể có quyền lên tiếng hay sao ? Ngay cả khi những người đói khát không thể lên tiếng được, vậy những người ăn uống no đủ cũng không thể lên tiếng cho những người đói khát hay sao ? ĐCSTQ vẫn cố gắng lừa gạt n gười dân Trung Quốc và các nước dân chủ Tây phương bằng cách chơi các ván bài về nhân quyền, ngay cả còn trắng trợn tuyên bố rằng “hiện nay là thời kỳ tốt nhất về nhân quyền của Trung Quốc”.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top