Chương 25: Đại hội Trâm Hoa (6)
Tiếng trống qua đi, mọi người đều nhao nhao hô khẩu hiệu môn phái mình tất thắng. Trong lúc nhất thời, trong tràng, tiếng ồn ào mãnh liệt, nói gì cũng không dừng được.
Chử Lỗi chậm rãi đứng dậy đi lên đài, tay phải hơi hơi vung lên, chỉ một động tác này, liền khiến cho âm thanh trong tràng đột nhiên đình chỉ, yên lặng ngay cả tiếng một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Toàn Cơ biết ông lại muốn nói một vài lời, những người lớn bất kể trước khi làm chuyện gì, đều thích nói vài lời a.
Nàng không thích nghe những thứ đó, cứ lôi kéo Linh Lung nói cho nàng nghe thêm nhiều tin tức nho nhỏ.
"Nghe nói Dung cốc chủ của Điểm Tình cốc, lúc còn trẻ là con cái phú gia, cưới tam thê tứ thiếp đó nha! Kết quả đến tuổi trung niên ông ấy bỗng nhiên muốn tu tiên, liền dứt khoát vứt vợ bỏ con, đi tới Điểm Tình cốc. Ba người thê thiếp của ông mang theo con đuổi đến, thế mà ông cư nhiên lại nhẫn tâm đến mức một người cũng không gặp. Đàn ông nha... Chậc chậc"
Linh Lung nói đến rung đùi đắc ý, giống như nàng quả thực đã nhìn thấy qua.
Toàn Cơ nhịn không được hỏi: "Sau này thế nào? Ông ấy thủy chung không gặp các nàng sao?"
Đỗ Mẫn Hành một tai nghe sư phụ nói, một tai nghe tin tức nho nhỏ các nàng nói, nghe đến đó, hắn liền thấp giọng nói: "Cuối cùng trong đó có hai thê thiếp cư nhiên bị ông ấy nói đến động lòng, cam nguyện ở lại Điểm Tình cốc cùng nhau tu luyện thành tiên. Còn lại một người... Một mình mang theo các con về nhà, nghe nói không quá một năm liền bệnh chết."
Toàn Cơ không khỏi im lặng.
Linh Lung cười lạnh nói: "Đàn ông đều ích kỷ như vậy. Vứt vợ bỏ con cư nhiên cũng muốn thành tiên, không biết vào thời điểm ông ấy thành tiên người vợ đã chết kia có tới tìm ông ấy hay không!"
Đỗ Mẫn Hành nhíu mày: "Linh Lung, muội nói nhỏ một chút! Thị phi của thế hệ trước, muội rõ rang được bao nhiêu chứ?"
Linh Lung bị hắn rống như vậy, trợn tròn mắt muốn phát tác, nhưng vừa nghĩ đến tình huống đặc biệt hiện tại, đành phải nghẹn hoả khí trở về, bĩu môi không nói.
"Đại sư huynh..." Toàn Cơ khuyên một câu.
Đỗ Mẫn Hành lắc lắc đầu: "Vô luận cách làm của Dung cốc chủ có thỏa đáng hay không, đều là chuyện của ông ấy. Người bên ngoài không tư cách xen vào. Huống chi ông ấy nay đã có thành tựu, lại là nhân vật đức cao vọng trọng trong số những cao thủ các phái. Đời người khó tránh khỏi lạc lối, chí ít về sau ông ấy đã đi vào chính đạo, chúng ta chỉ là những tiểu bối, sao có thể bàn luận lung tung?"
Toàn Cơ biết rõ vị đại sư huynh này hoặc là không nói lời nào, hoặc là thao thao bất tuyệt, vừa nghĩ tới việc huynh ấy có thể thảo luận vấn đề này cùng mình liền mấy canh giờ, da đầu nàng liền run lên, nhanh chóng ngắt lời: "A... Cái kia, đại sư huynh, huynh xem! Phụ thân hình như nói xong rồi!"
Quả nhiên Chử Lỗi đã nói xong, tiếp theo sau quỳ bì đại cổ (trống to làm bằng da quỳ)(*) ở bốn góc lại vang lên, Dung cốc chủ của Điểm Tình cốc lấy ra một cái hộp nhỏ vuông vức, cất cao giọng nói: "Bắt đầu bốc thăm!"
(*) Quỳ: một loài sinh vật giống loài rồng trong truyền thuyết xưa.
Bởi vì vừa rồi đã nghe câu chuyện của Linh Lung, Toàn Cơ không kiềm được mà nhìn ông vài lần, chỉ thấy ông đầu tóc bạch kim, mặc trường bào bằng vải gấm màu nâu được chế tác tinh xảo, quả nhiên khí chất trong lúc giơ tay nhấc chân không giống như người bình thường, hơn nữa khuôn mặt thật tuấn lãng, được xưng tụng bốn chữ 'đồng nhan hạc phát' ( ý nói già nhưng tráng kiện khoẻ mạnh) quả không sai.
Lại không biết hai thê thiếp đi theo tu tiên kia có ở đây không nhỉ?
Toàn Cơ nhìn bao quát một vòng ở đây, bên trong nội tràng được bố trí một hàng ghế mềm, chuyên để chuẩn bị cho các trưởng lão, đường chủ, tiền bối các phái, sáu đường chủ còn lại của Thiếu Dương phái đều ở nơi đó. Những người này được phân công làm những trọng tài của lôi đài, có quyền sinh sát từ trận đầu đến trận thứ ba.
Nàng xem nửa ngày cũng không nhìn thấy được vị phu nhân trong tưởng tượng, đành phải từ bỏ.
Lập tức mọi người bên trong nội tràng đều tiến đến chỗ cái hộp lấy số, cái gọi là số hiệu chính là tờ giấy được xếp lại dán kín miệng, mỗi người lĩnh một số mở ra, ghi nhớ dãy số, lập tức đi tới chỗ Triệu chưởng môn của Hiên Viên phái đăng ký tên.
Sáu mươi đệ tử trẻ tuổi dự thi lấy số rất nhanh, tiếp theo sau là các trưởng lão rút số, lựa chọn người phụ trách làm trọng tài lôi đài.
Đợi đến khi rút số xong, lập tức có người dùng khay gỗ sơn đen bưng lên, xếp thành một hàng dài theo thứ tự từ sớm.
Đông Phương Thanh Kỳ nhẹ nhàng mở nó ra, nhìn lướt qua rất nhanh, lúc này cao giọng thông báo: "Giáp, Ất, hai vị đi lôi đài Xích Tự. Bính, Đinh, hai vị đi lôi đài Thanh Tự..."
Cứ như thế, điểm tên lần lượt bảy cặp tỷ thí từng người từng người một.
Toàn Cơ thấy trong số những người đi lên một người cũng không quen biết, không khỏi mất hết hứng thú, muốn trở về ngủ, lại sợ đại sư huynh nói mình, huống chi bởi vì luận võ sắp bắt đầu, chung quanh quả thực là người đông nghìn nghịt, nàng không biết phải tới năm nào tháng nào mới có thể chen ra được.
Nàng dứt khoát dựa lưng vào lan can, vùi đầu ăn đồ ăn vặt Linh Lung mang tới.
Đang nhét miếng thịt bò vào miệng, chợt nghe tiếng kèn từng trận truyền đến, chắc là tỷ thí đã chính thức bắt đầu.
Bọn người Chung Mẫn Ngôn nhìn xem hưng phấn vô cùng, một hồi vì người này cổ động, một hồi vì người kia tiếc hận. Linh Lung theo chân bọn họ kêu la một trận, cúi đầu vừa thấy, muội muội của mình đang cố gắng ăn gì đó, cũng không ngẩng đầu lên một chút, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, bắt lấy mặt nàng nói: "Muội tốt xấu cũng xem một chút đi! Bên trong có sư huynh của chúng ta đó!"
"A, là người nào nha?" Toàn Cơ ăn đến miệng đầy dầu mỡ, quai hàm bành ra, quay đầu tò mò nhìn.
Chung Mẫn Ngôn dùng sức gõ một cái lên đầu nàng, sẵng giọng: "Muội thật sự là một con heo, chỉ có biết ăn rồi lại ngủ! Nhìn lôi đài Giả Tự kia kìa! Đoan Bình sư huynh ở phía trên đó!"
Thì ra là chữ lót Đoan, cách thật xa, mình làm sao có thể nhận ra chứ. Chữ lót Mẫn mình còn chưa biết hết nữa là!
Toàn Cơ vô cùng buồn chán, một bộ dạng "Ta ứng phó ứng phó", uể oải giương mắt nhìn qua.
Đệ tử Thiếu Dương phái dự thi tuy rằng phục sức không thống nhất, nhưng đường viền tay áo, cổ áo đều thêu hoa văn loan phượng đặc thù của Thiếu Dương. Nghĩ đến chắc nam tử có vóc người cao mặt rỗ chính là cái gì Đoan Bình sư huynh rồi, vũ khí của hắn là hai thanh đoản kiếm.
Đoản kiếm là vũ khí Hoàn Dương sư thúc của Húc Dương đường bên kia am hiểu, Đoan Bình sư huynh này hẳn là đệ tử đắc ý của Hoàn Dương sư thúc. Hai thanh đoản kiếm sử dụng thật đắc tâm ứng thủ, một chốc lên, một chốc xuống, một chốc giống như giao long dưới nước che giấu tài năng, một chốc lại giống như ngọc phượng giương cánh.
Tỷ thí cùng hắn là một thanh niên mặc đồ đen cơ hồ chống đỡ không nổi, không ngừng thối lui trên lôi đài, nếu không phải chung quanh lôi đài có dây thừng rào quanh, chỉ sợ hắn đã sớm té xuống rồi.
"Thắng chắc rồi!" Chung Mẫn Ngôn hưng phấn mồ hôi đầy đầu, giống như người ở trên đài chính là hắn vậy.
Toàn Cơ thấy nhàm chán, đang che miệng lặng lẽ ngáp một cái, chợt thấy cổ tay người mặc đồ đen kia giương lên, ‘xoát’ một tiếng một vật vừa đen vừa dài nhảy ra từ trong tay áo, quét lên mặt đất một cái, bám một mảnh bụi đất.
A, hắn dùng roi! Toàn Cơ thấy có mùi ngon, chỉ thấy người nọ bị bức đến trong góc, bỗng nhiên vòng eo uốn éo, theo một khe hở có góc độ cực kỳ quái dị chui ra, cây roi trong tay kia giống như có mắt, quét thẳng về hướng Đoan Bình sư huynh.
Mọi người đồng thanh kinh hô, Đoan Bình lại không chút hoang mang, đoản kiếm trong tay chợt hợp thành một hình chữ thập, một kẹp, một vung, vèo một tiếng, lại thật sự cắt cây roi kia thành hai đoạn!
Một chiêu này có thể nói vừa dứt khoát vừa linh hoạt, Hoàn Dương trưởng lão đang xem cuộc chiến nhịn không được mà gật đầu, phi thường đắc ý.
"Người dùng roi kia, là môn phái nào nha?" Toàn Cơ nhỏ giọng hỏi Linh Lung.
"Hắn là đệ tử Giang đạo trưởng của Điểm Tình cốc, kêu Ô Đồng. Bởi vì họ Ô, cho nên cái gì cũng đều dùng màu đen, cũng tính là người có chút danh tiếng." Đỗ Mẫn Hành tốt tính nói cho nàng biết, "Đáng tiếc roi của hắn, gặp phải khắc tinh là đoản kiếm, trận này chỉ sợ phải thảm bại."
Toàn Cơ chỉ cảm thấy người kêu Ô Đồng này, tuy rằng nhìn qua nghiêng ngả lảo đảo, tựa như lập tức sẽ ngã xuống, nhưng cuối cùng vẫn là không ngã.
Thân pháp tránh né của hắn vô cùng quỷ dị, giống như một con cá chạch trơn tuột, vô luận như thế nào cũng không bắt hắn được.
Mắt thấy đoản kiếm trong tay Đoan Bình vừa muốn đâm vào yết hầu hắn, cổ của hắn bỗng nhiên ngửa ra, cư nhiên cứng rắn lật ra phía sau, khi đã đứng vững, bỗng nhiên lấy một cuốn sổ từ trong tay áo mở ra những trang giấy đen như mực.
"Đó là cái gì?" Linh Lung lớn tiếng hỏi.
Đỗ Mẫn Hành bỗng nhiên nhíu chặt mày, "Cái kia... Hình như là... ?"
"Là phù chú!" Chung Mẫn Ngôn kêu to lên, "Hắn ta cư nhiên ngay cả phù chú cũng có thể dùng?!"
Đây chính là tiên thuật cao thâm, đệ tử trẻ tuổi có năng lực tu luyện được cực kỳ hiếm, bởi vì một khi chú ngữ bị niệm sai một chữ, chú pháp thường sẽ làm tổn thương đến bản thân. Hơn nữa năng lực chú pháp không dễ dàng nắm giữ, một khi không khống chế được, hậu quả không thể lường được.
Mọi người thấy Ô Đồng lấy phù chú ra, thoắt cái ném lên không trung, trang giấy giống như sống dậy, chỉnh tề xếp hàng tứ phương ngũ giác, hắn niệm chân ngôn, quả nhiên thấy tấm phù chú kia càng lên càng cao, cơ hồ là trong nháy mắt, bầu trời vốn trong xanh bỗng tối sầm xuống, mây đen từ bốn phương tám hướng mãnh liệt kéo đến, tình hình thật là quỷ dị.
Linh Lung lần đầu tiên nhìn thấy có người dùng phù chú, không khỏi có chút sợ hãi, thân thể hơi hơi núp ở phía sau Chung Mẫn Ngôn, chỉ lộ ra cặp mắt lén nhìn.
"Ngũ lôi đại pháp! Là ngũ lôi đại pháp! Mau tránh ra!"
Có người nhận ra chú pháp này, lập tức hét ầm lêm. Bọn người Toàn Cơ còn hồ đồ vô tri, nhưng lại có người biết lợi hại, đã sớm chen thành một đoàn liều mạng chạy ra ngoài.
Ngũ lôi đại pháp là triệu tập lôi thần tứ phương, oanh hạ vạn đạo thiên lôi, chính là phương pháp đuổi yêu cực kỳ lợi hại, cao thâm, ai cũng không tưởng tượng được có người sẽ dùng nó trên đại hội Trâm Hoa. Trước kia trên đại hội cũng có người dùng phù chú, nhưng bất quá chỉ là một ít chú pháp nhỏ lẻ, ngũ lôi đại pháp một khi thành công, chắc chắn hoạ sẽ ập xuống quanh đấu trường, tư vị bị sét đánh tuyệt đối không dễ chịu!
Toàn Cơ thấy mọi người đều chen chúc chạy ra ngoài, đang muốn hỏi, cánh tay bỗng nhiên lại bị Đỗ Mẫn Hành bắt lấy, hắn một tay nắm tay nàng, một tay nắm tay Chung Mẫn Ngôn, vội la lên: "Mau, lúc này mau rời đi! Nguy hiểm!"
Toàn Cơ bị hắn lôi kéo, chạy hai bước, chỉ nghe Hoàn Dương trưởng lão ở dưới đài thét dài một tiếng, còn không hiểu đang xảy ra chuyện gì, theo sát sau đó, bỗng nhiên vạn đạo bạch quang đánh xuống trước mắt, chói mắt cực kỳ.
Nàng che mắt lại theo bản năng, bên tai nghe ‘ầm ầm vang’ vài tiếng nổ, mặt đất bắt đầu chấn động dữ dội. Nàng lảo đảo một cái, suýt nữa đã ngã sấp xuống, bên tai bỗng nghe thấy tiếng thét chói tai của mẫu thân, tiếng kêu lo lắng của phụ thân, thật sự là loạn thất bát tao, rối tinh rối mù.
Đang muốn giương mắt nhìn xem đã xảy ra chuyện gì, chợt thấy đỉnh đầu chấn động, làm như bị thứ gì đánh trúng, không đau không ngứa, chỉ là có chút tê tê, nàng không khỏi ngẩn ngơ, lấy tay sờ sờ, chỉ cảm thấy trên đầu có một viên châu hoa bể nát, rơi xuống lòng bàn tay nàng, sớm đã trở nên cháy đen méo mó, toát ra làn khói nhẹ.
Đây là làm sao vậy? Nàng thả tay xuống, mờ mịt nhìn chung quanh.
Đã thấy trên mặt đất không biết từ khi nào đã có hơn vô số lỗ hổng tối đen như mực, cũng giống như châu hoa đáng thương của nàng, phả ra khói xanh.
Rất nhiều người đều ôm đầu nằm vật xuống đất, bọn người Linh Lung cũng nằm trên mặt đất, chỉ có một mình nàng đứng, nắm chặt châu hoa bị sét đánh cháy sém kia, không biết làm sao.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top