Chương 35: Cáo biệt năm tháng thơ dại

"Linh Lung, muội muội con vừa tỉnh lại, đừng nói chuyện nhiều với con bé có được không." Hà Đan Bình thấy Toàn Cơ sắc mặt không tốt, vội vàng khẽ đẩy đại nữ nhi ra, chính mình ngồi bên giường, trong tay bưng một chén thuốc, ôn nhu nói: "Nào, trước uống thuốc đi, uống xong rồi hảo hảo ngủ một giấc, sẽ không có chuyện gì nữa."

Toàn Cơ quả thật cũng không còn khí lực nghĩ đến chuyện mình khỏe đến như vậy, tiện tay bẻ gãy đầu gỗ vụn, liền há miệng, uống một ngụm thuốc.

"Mẹ, đắng lắm luôn..." Nàng cau mày làm nũng.

Linh Lung cười híp mắt đưa cho nàng mấy quả mơ bọc đường, "Đã biết muội sẽ than đắng, nào, ăn một quả mơ đi. Thật là trẻ con mà."

Linh Lung bỏ một quả vào miệng nàng, một mặt chống tay lên giường, cười hỏi: "Thế nào? Ngọt không? Là tỷ tự làm đó nha."

Toàn Cơ gật gật đầu: "Ngọt... Ưm, chỉ là có chút ngọt quá..."

Nàng vội vàng một hơi uống hết thuốc, đỡ khiến cho Linh Lung lại đút mơ cho mình. Không biết tỷ ấy làm mơ bọc đường này, rốt cục đã bỏ bao nhiêu đường, ngọt đến chết người a.

"Bây giờ ngủ đi, cũng đừng suy nghĩ gì nữa." Linh Lung giống như một tiểu đại nhân, đỡ nàng nằm xuống lại, lại thay nàng sửa sang chăn gối, nói liên miên lải nhải, y như bà cụ non.

Toàn Cơ nhịn không được cười ra tiếng, "Linh Lung, tỷ càng ngày càng giống mẹ rồi đó."

Linh Lung trừng mắt, "Ta là tỷ tỷ của muội, cho nên muội phải nghe lời ta. Ngoan, mau ngủ đi. Tranh thủ sớm khỏe lên."

Toàn Cơ vừa tỉnh lại, nhất thời còn chưa ngủ được, thấy mẹ bưng thuốc đi ra ngoài, nàng liền kéo tay Linh Lung, nói nhỏ: "Tỷ không sao chứ ? Người kia... Không đả thương được tỷ chứ ?"

Mắt Linh Lung đỏ lên, dẩu môi nói : "Tỷ không sao. Muội vội vàng chạy đến làm cái gì ! Thật là... Thiếu chút nữa bị muội hù chết.."

Nàng ấy dụi dụi mắt, thu nước mắt về, lại nói: "Tỷ khỏe mạnh hơn muội, bị đâm một kiếm có gì đáng ngại. Muội yếu ớt như vậy, còn muốn cậy mạnh, mọi người bị dọa chết khiếp, tỷ... Bọn tỷ còn nghĩ rằng muội sẽ chết.."

Còn chưa nói xong, vẫn kinh hãi không thể kiềm chế mà rơi lệ.

Toàn Cơ không nói gì, chỉ nhẹ nhàng sờ sờ tay tỷ tỷ, một lúc lâu sau mới nói nhỏ: "Muội cũng không biết sao nữa, nhìn thấy hắn đâm tới, liền xông lên. Tỷ yên tâm, lần sau sẽ không như vậy nữa. Hơn nữa, muội cũng không có việc gì rồi."

"Còn có lần sau ?!" Linh Lung trừng nàng, "Mới không được có lần sau ! Còn nói không có việc gì, muội ngủ năm sáu ngày rồi ! Không có việc gì mà ngủ lâu như vậy sao ? Mỗi ngày mẹ đều khóc, mấy người Hồng cô cô mỗi ngày đều tới thăm muội, đều lo lắng muốn chết."

"A, muội ngủ năm sáu ngày ?" Toàn Cơ cũng nhịn không được giật mình, nàng nghĩ chẳng qua là khoảng thời gian một giấc mộng mà thôi. Lần trước ở núi Lộc Đài cũng vậy, bọn họ nói mình ngủ mấy ngày, nhưng nàng một chút cảm giác cũng không có.

"Vậy... Đại hội Trâm Hoa đều đã xong ?"

Linh Lung gật gật đầu, "Đã sớm chấm dứt. Ô Đồng vô liêm sỉ đâm muội một kiếm kia bỏ chạy rồi, cốc chủ Điểm Tình cốc đại khái là cảm thấy bẽ mặt, cho nên đệ tử Điểm Tình Cốc đều rời khỏi trận đấu. Cuối cùng là Đoan Chính sư huynh phái chúng ta thắng, hôm kia đấu với con thiên cẩu, huynh ấy cũng thắng, Đông Phương đảo chủ tự mình cài trâm hoa mẫu đơn cho huynh ấy đó nha."

Toàn Cơ nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Chắc hẳn rất đặc sắc... Muội lại không xem được."

"Ai có tâm tư mà xem chứ, tỷ cũng không thể nào xem được, đều ở chỗ này trông muội !" Linh Lung sờ sờ đầu nàng.

"Tư Phượng bọn họ... Đều đi rồi ?" Toàn Cơ lại hỏi.

"Hôm qua mới đi . Huynh ấy cũng tới thăm muội mỗi ngày, nhưng mà không vào, chỉ đứng ngoài cửa nhìn... Muội vẫn không tỉnh lại, cuối cùng huynh ấy không có cách nào khác, đành phải trở về." Linh Lung dừng một chút, lại nói: "Tư Phượng thật lo lắng cho muội, trước khi đi còn dặn bọn tỷ, sau khi muội khỏe phải nhớ viết thư cho huynh ấy."

Toàn Cơ nhắm mắt lại, trong lòng hiện lên một cỗ đau thương nhàn nhạt. Nàng chưa kịp cáo biệt cùng hắn, nói vậy lúc hắn đi nhất định rất khổ sở, cho dù có thể thư từ qua lại, nhưng là, dù sao cũng chẳng biết khi nào mới có thể gặp lại.

Thiếu niên có đôi mắt mỹ lệ, vừa cao ngạo, lại thiện lương này, lần sau gặp lại, sẽ là bộ dáng gì đây ?

Linh Lung thấy nàng nhắm mắt lại, nghĩ nàng mệt, liền nhẹ chân nhẹ tay đứng lên, tính đi ra ngoài.

Toàn Cơ bỗng nhiên giữ chặt tay áo nàng ấy, ôn nhu nói: "Linh Lung, nói chuyện với muội một chút nữa đi, được không ? Muội ngủ đã lâu, hiện tại ngủ không được."

Linh Lung ngồi trở lại, vuốt ve trán nàng, thở dài: "Nói chuyện cùng muội thì không vấn đề gì, nhưng muội vẫn nên nghỉ ngơi nhiều đi. Như vậy miệng vết thương mới có thể mau lành."

Nàng lắc lắc đầu: "Muội hiện tại không đau tẹo nào, chỉ là cứng người, không nhúc nhích được. Linh Lung, phụ thân bọn họ... Không náo loạn với Điểm Tình cốc đó chứ?"

Hiện tại, Linh Lung cứ nhắc tới Điểm Tình cốc chính là nghiến răng nghiến lợi, hận nói : "Náo loạn cái gì ! Cha vẫn còn nói nói cười cười với bọn họ nữa ấy chứ ! Thật không biết cha nghĩ như thế nào nữa ! Nếu là ta, thì đã đâm vào vai mỗi người bọn chúng một lỗ, khiến cho bọn chúng cũng nếm thử xem đó là mùi vị gì !"

Toàn Cơ cầm lấy tay nàng, nói : "Linh Lung, tỷ luôn xúc động như vậy. Tỷ hãy nghe muội nói, Ô Đồng kia bỏ trốn rồi, về sau cho dù gặp lại, tỷ cũng đừng trêu chọc hắn. Muội thấy người này lòng dạ hẹp hòi, không phải là người tốt. Lần này hắn có thể đâm muội một kiếm, lần sau nói không chừng có thể giết người, chúng ta không đáng phải sinh sự cùng hạng người như thế."

Linh Lung hung tợn nói: "Không muốn ! Chẳng lẽ cứ buông tha hắn dễ dàng như vậy ?! Tỷ sẽ cố gắng tu hành cho thật tốt, sau này nếu nhìn thấy hắn, nhất định chặt một cánh tay của hắn, báo thù cho muội !"

Toàn Cơ thở dài một hơi, tính tình Linh Lung chính là như vậy, nóng nảy dễ giận, người bình thường không khuyên được tỷ ấy. Nàng dứt khoát im miệng không nói, chỉ nói: "Tóm lại... Tỷ cẩn thận một chút."

Hai người lại nói một hồi, Hà Đan Bình từ dược phòng trở về, thấy hai cô con gái vẫn còn thì thầm to nhỏ, liền cười nói ở ngoài cửa : "Linh Lung, muội muội của con bị thương, thân thể yếu ớt, đừng nói chuyện nhiều với con bé nữa, hao tổn tinh thần. Ra đi, để con bé ngủ một lát nữa."

Linh Lung đáp ứng một tiếng, đồng thời vén sợi tóc rũ trên mặt nàng qua một bên, dịu dàng nói: "Toàn Cơ, muội ráng mà nghỉ ngơi đi. Mấy ngày nữa các sư huynh khác đều muốn tới thăm muội đó, bọn họ cũng gấp muốn chết."

Toàn Cơ khẽ gật đầu, rốt cuộc cũng cảm thấy mệt mỏi, dần dần thiếp đi.

Mấy ngày sau, thương thế của nàng nhanh chóng tốt lên.

Lúc Sở Ảnh Hồng tới thay thuốc và băng vải cho nàng, phát giác lỗ máu trên vai nàng cư nhiên đã kết thành một lớp da non, không khỏi cười nói: "Đứa nhỏ này, tuy rằng thân thể có yếu chút, nhưng vết thương lại lành cực nhanh. Người bình thường bị loại vết thương này, ít nhất phải nằm trên giường hơn một tháng đó."

Toàn Cơ thử động động cánh tay bị thương, chỉ cảm thấy ngón tay có chút không linh hoạt, cảm thấy cả kinh nói: "Hồng cô cô, con... Tay của con giống như... nặng như chì. Có phải là thương tổn đến gân mạch rồi không ?"

Sở Ảnh Hồng vội nói: "Không có, một kiếm kia đâm đến khéo, cư nhiên không làm bị thương gân mạch xương cốt. Vận khí của con không tệ đâu. Trước mắt chưa thể lành lặn hẳn, nhưng về sau sẽ không có vấn đề gì cả. Đừng nghĩ nhiều."

Toàn Cơ gật đầu, đang muốn nói chuyện, lại nghe tiếng Linh Lung cười nói ngoài cửa sổ: "Hồng cô cô nha, chúng con có thể vào xem Toàn Cơ không ? Đoàn người đều tới rồi !"

Sở Ảnh Hồng phủ thêm y phục cho Toàn Cơ, thế này mới nói : "Tất cả vào đi, nhưng đừng quá ồn. Cái đám tiểu quỷ các con này, cả ngày chỉ biết nhao nhao ồn ào thôi."

Tiếng nói vừa dứt, một đám người liền tràn vào, thất thất bát bát, các sư huynh chữ lót Mẫn đều đến đây. Linh Lung đi đầu, nàng tỏ vẻ nhất, trước vọt tới bên giường, nhìn nhìn Toàn Cơ, mới nói: "Chúng con cam đoan không ầm ỹ, tuyệt không để muội muội mệt."

Sở Ảnh Hồng mang theo nước ấm và thuốc mỡ, băng vải linh tinh, cười nói: "Được được được, để nơi này lại cho đám tiểu quỷ các con đó."

Mọi người vừa nghe nói, liền "Vù" một tiếng vây đến bên giường nhìn Toàn Cơ, mồm năm miệng mười, người này hỏi có đau không, người kia hỏi có chóng mặt không, trong lúc nhất thời trong phòng náo nhiệt vô cùng.

Toàn Cơ từ nhỏ tới giờ chưa từng được đối đãi quá nhiệt tình như vậy, lúc này cũng không biết làm sao.

Vẫn là sư huynh Đỗ Mẫn Hành tinh ý, vội vàng nói: "Chận đã, chậm đã, đừng dọa tiểu sư muội. Đã sớm nói với các đệ là đừng tụ tập đông quá mà !"

Nhị sư huynh Trần Mẫn Giác cười nói: "Tụ tập đông đúc mới náo nhiệt. Tiểu sư muội, một mình ở trong này thực nhàm chán buồn bực phải không ? Muốn ăn muốn chơi gì cứ nói với nhị sư huynh, cam đoan giúp muội làm thỏa đáng."

Mọi người "Xì" một tiếng, "Lại bắt đầu khoác lác đây ! Muội ấy bị thương, sao có thể ăn đồ bậy bạ chứ ! Hơn nữa, chỗ của huynh nào có thứ gì tốt chứ !"

Trần Mẫn Giác lại không giận, chỉ nói : "Các người sao biết ta không có thứ tốt ? Nhìn xem đây là cái gì ?"

Nói xong, hắn lấy ra một cái hộp từ trong tay áo, mở ra thì thấy, bên trong là một vật có dạng hình ống, trước sau đều được làm bằng ngọc lưu ly trong suốt.

Hắn đưa vật kia cho Toàn Cơ, nói : "Muội nhìn vào bên trong xem."

Toàn Cơ nghe lời nhìn theo, đã thấy thứ này mặc dù nhỏ, bên trong lại rất đa dạng, màu sắc sặc sỡ, mỗi lần xoay một chút, cảnh vật bên trong liền biến hóa, quả thật rất hiếm lạ.

Trần Mẫn Giác đắc ý cười nói: "Cái này gọi là kính vạn hoa, lúc trước khi ta xuống núi, có một ông lão bán những mặt hàng cổ quái đã bán nó cho ta. Thế nào, chơi rất vui phải không ?"

Mọi người thấy Toàn Cơ nhìn đến hứng thú, đều giành nhau xem, đều kêu thú vị.

Trần Mẫn Giác rung đùi, đắc ý cực kỳ.

"Cho muội xem, cho muội xem !"

Linh Lung kêu nửa ngày, cuối cùng đoạt lấy kính vạn hoa từ trên tay Chung Mẫn Ngôn, say mê nhìn bên trong nửa ngày, không nỡ buông tay.

"Nhị sư huynh, mấy vật ly kỳ cổ quái của huynh thật đúng là nhiều đó!" Nàng kêu, "Còn có cái gì khác không ?"

Trần Mẫn Giác cười nói: "Còn nhiều ! Linh Lung tiểu sư muội nếu thích, lần sau liền đến chỗ ta xem một chút đi... Đúng rồi, mấy thứ này chỉ có thể mượn, không cho."

"Cái gì nha, quỷ hẹp hòi !"

Linh Lung xoay người liếc hắn một cái, rốt cuộc vẫn phải lưu luyến đưa kính vạn hoa cho Toàn Cơ.

Bên này Trần Mẫn Giác lấy đồ chơi ra, bên kia những người khác cũng đều lấy ra những thứ mình mang theo bày lên giường, có đồ chơi làm bằng gỗ, có sách, còn có một cửu liên hoàn tinh xảo.

Linh Lung tinh mắt, chợt phát hiện bên trong đống lễ vật có một thanh chủy thủ hết sức xinh xắn. Nàng lập tức nhấc lên, lật qua lật lại nhìn hồi lâu. Vỏ thanh chủy thủ kia được mạ vàng, mặc dù nhỏ, hoa văn lại rất tinh xảo. Trên vỏ có khắc một cái đầu hổ, răng hổ mắt hổ trông rất sống động, đáng nói hơn là hai mắt hổ được làm bằng ngọc lưu ly xanh biếc, khi chuyển động sẽ phát sáng lấp lánh, tựa như một sinh vật sống.

"Cái này rất đẹp nha !" Nàng rút thanh chủy thủ ra, lấy tay búng vào, vang lên tiếng ong ong thanh thúy, thân chủy thủ trong vắt như thu thủy, thật không phải là một vật bình thường.

"Ai tặng vậy ? Thanh chủy thủ này thật tốt !"

Linh Lung yêu thích không dứt ra được.

Chung Mẫn Ngôn ho một tiếng, thấp giọng nói: "Là ta tặng."

Linh Lung trợn tròn cặp mắt: "Tiểu Lục Tử, khi nào thì huynh lại có đồ tốt như vậy chứ ? Sao trước kia muội chưa từng thấy ?"

Chung Mẫn Ngôn đỏ mặt, trong ánh mắt cũng có chút đắc ý, cố ý làm bộ thực tự nhiên cười nói: "Đồ tốt nếu dễ dàng bị muội nhìn thấy, cũng không phải là đồ tốt. Muội cho là lục sư huynh không có gì cả sao ?"

Linh Lung khẽ đánh y một cái, lại nhìn chủy thủ hồi lâu, thế này mới đưa cho Toàn Cơ, lại ngạc nhiên nói: "Tại sao huynh lại tặng môt thanh chủy thủ chứ ?"

Chung Mẫn Ngôn cười cười: "Lần trước cùng mấy người sư phụ đi núi Lộc Đài bắt yêu, huynh đã nhìn thấy thanh chủy thủ này ở cửa hàng vũ khí trên trấn. Nói là hai năm trước đã có người tới đặt làm, nhưng vẫn không có người tới lấy. Sư phụ thợ rèn không còn cách nào nữa, mới lấy nó ra bán nửa giá. Dù sao người dùng chủy thủ không nhiều lắm, giá lại giảm một nửa, bất quá lúc huynh mua, không ngờ là đồ quý, thương lượng với ông ấy nửa ngày ông ấy mới hạ giá. Đó còn là đồ tốt nữa chứ !"

Toàn Cơ cẩn thận xem xét thanh chủy thủ, đặt trong tay vuốt ve nửa ngày, mới ngẩng đầu cười nói: "Cám ơn lục sư huynh, chủy thủ này thật đẹp."

Chung Mẫn Ngôn lại nghiêm mặt nói: "Không phải tặng cho ngươi chơi. Ngươi suy nghĩ một chút đi, lần đại hội Trâm Hoa này, ngươi bị thương mấy lần ? Còn lúc chúng ta đi núi Lộc Đài bắt yêu, ngươi biểu hiện như thế nào ? Không nói tu hành như thế nào, tốt xấu gì ngươi cũng là người tu tiên, trên người ngay cả dụng cụ phòng ngự cũng không có, lỡ như gặp phải nguy hiểm gì, chỉ có chịu chết. Chủy thủ này tặng cho ngươi làm binh khí phòng thân, đừng giống lần này..
Bị người đâm một kiếm lại không có thứ để chống lại."

Toàn Cơ bình thường rất không kiên nhẫn nghe những đạo lý lớn này, cho dù là lời từ trong miệng y nói ra cũng như thế mà thôi. Lập tức chỉ thản nhiên "A" một tiếng, không thèm nhắc lại.

Chung Mẫn Ngôn biết đức hạnh này của nàng, chỉ có thể thở dài một hơi, lại nói: "Ta mới lười giáo huấn ngươi giống như sư phụ và đại sư huynh. Tặng ngươi chủy thủ bất quá là hi vọng ngươi lấy ra phòng thân, cũng không có ý tứ gì khác. Ngươi đừng thiếu kiên nhẫn như vậy."

Toàn Cơ mím môi, ngẩng đầu cười có chút thẹn thùng, thế này mới thật lòng thật dạ tạ ơn: "Cám ơn lục sư huynh."

Chung Mẫn Ngôn hừ một tiếng, đối với tính nết của nàng quả thực là không còn lời nào để nói.

Linh Lung gõ lên đầu y một cái, dẩu môi nói : "Huynh hừ cái gì ! Không cho phép huynh khi dễ Toàn Cơ !"

Chung Mẫn Ngôn nhìn thấy nàng, cả người liền thoải mái, lập tức nở nụ cười, "Ai dám khi dễ muội muội của Linh Lung đại tiểu thư, đó chính là không muốn sống a ! Mau, nói cho ta biết là người nào không có mắt, sư huynh giáo huấn hắn thay muội !"

Linh Lung cũng bị hắn chọc cười, chỉ lo bắt lấy hắn hồ nháo.

Trần Mẫn Giác đi theo giúp vui trêu ghẹo: "Oa, Linh Lung sư muội ra chiêu rồi ! Hay cho một chiêu cá vượt Long Môn ! Lục sư đệ lập tức sử dụng nhất song chiêu tử... Ách ách ? Lục sư đệ phản kích một chiêu hầu tử thâu đào, cư nhiên đánh tan đại bộ phận công lực ! Hay lắm, hay lắm !"

Mọi người biết đều biết công phu miệng lưỡi của hắn từ trước đến nay là hạng nhất, lại nói Toàn Cơ bởi vì bị thương, không thể thấy phần đặc sắc nhất của đại hội Trâm Hoa, liền nhao nhao kêu hắn thuyết minh.

Trần Mẫn Giác hào phóng vô cùng, lại càng không chối từ, lập tức hắng giọng một cái, bày ra tư thế kể chuyện, cất cao giọng nói: "Như vậy, liền nghe tiên sinh ta nhất nhất nói đi !! Nói trận chung kết ngày đó, cũng được xem như là một việc phấn khích..."

Hắn nói đến nước miếng tung bay, cao trào thay nhau nổi lên, so với công phu của cái đồ mặt dầy Chung Mẫn Ngôn ngày đó quả thực không thể so sánh. Trận chung kết kia nguyên bản có mười phần phấn khích, từ trong miệng hắn nói ra liền biến thành trăm phần, ngay cả các đệ tử đã xem qua trận chung kết cũng đều nghe đến phấn khích, Chung Mẫn Ngôn và Linh Lung lại càng vò đầu bứt tai, lâu lâu lại nhảy dựng lên.

Suốt cả buổi chiều trôi qua trong buổi kể chuyện sinh động như thật của hắn.

Cuối cùng vẫn là sở Ảnh Hồng nhìn không nổi nữa, tiến vào đuổi khách.

"Bọn tiểu quỷ này, không phải kêu các con không được làm ồn ào phiền tiểu sư muội sao ? Đều là gió thoảng bên tai !"

Mọi người thấy sư thúc tiến vào đuổi khách, đành phải im re đứng dậy. Vừa vặn Trần Mẫn Giác cũng nói đến miệng đắng lưỡi khô, lập tức liền cười nói: "Muốn biết về sau như thế nào, xin nghe hạ hồi phân giải ! Hôm nay cần phải thu quán về nhà, các huynh đệ, đừng làm phiền tiểu sư muội, chúng ta đều rút đi !"

Các sư huynh đệ đều gật đầu, lại nói Toàn Cơ bảo trọng, thế này mới đi ra ngoài. Linh Lung vẫn còn chưa thỏa mãn, lôi kéo tay áo Trần Mẫn Giác, liên thanh nói : "Nhị sư huynh ! Nhị sư huynh ! Ngày mai lại đến nói nha ! Nhớ đừng quên."

Trần Mẫn Giác thầm nghĩ, làm sao còn có lần sau ! Trên mặt lại gật đầu liên tục, cười đáp: "Thưa vâng, thưa vâng ! Ngày mai tiếp tục !"

Linh Lung thế này mới hài lòng thả người.

Sở Ảnh Hồng tiến vào, cười cười gõ lên đầu nàng: "Con cũng đi ra ngoài đi, ở đây khiến muội muội con không ngủ được. Mẹ con còn chờ con đi ăn cơm đó !"

Linh Lung vừa nghe bà nói đến ăn cơm, mới phát giác bụng sớm đã kêu ọc ọc. Nàng thè lưỡi cười, quay đầu lôi kéo tay Toàn Cơ, nói : "Toàn Cơ, tỷ đi ăn cơm. Muội cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi! Ngày mai tỷ lại đến nói chuyện với muội !"

Nói xong nàng chạy đi nhanh như chớp, để lại Toàn Cơ đối mặt với đống lễ vật đầy giường ngẩn người.

"Ta xem đã." Sở Ảnh Hồng cười dài ngồi vào bên giường, cầm lấy những lễ vật kia từng cái một đặt ở trong tay thưởng thức, cười nói: "Đám hài tử này, rất hào phóng đây ! Tặng nhiều thứ tốt như thế này."

Toàn Cơ gật gật đầu, bỗng nhiên lại lắc lắc đầu, thở dài: "Nhiều thứ như vậy, con phải chơi tới khi nào nha..."

Sở Ảnh Hồng đặt thanh chủy thủ kia ở trong tay xem, tiếp đó lại không chút để ý nói: "Làm sao có thể không có thời gian để chơi, con có nhiều đó chứ."

"Con không phải rất nhanh sẽ đi cùng Hồng cô cô... Không, cùng sư phụ đến đỉnh Tiểu Dương sao ? Muốn bắt đầu tu hành, đại khái sẽ không có thời gian để chơi a."

Vẻ mặt Toàn Cơ đau khổ, trong lòng nàng, cái gọi là tu hành chính là đến thời gian ăn cơm cũng không có, cũng không có thời gian để ngủ, làm sao còn có thời gian chơi đồ chơi.

Sở Ảnh Hồng sửng sốt: "Tu hành là tu hành, chơi đùa là chơi đùa mà."

Nàng đột nhiên hiểu rõ, bật cười sờ sờ tóc Toàn Cơ: "Con nha đầu này, sẽ không cho rằng ta là sư phụ ác ma đó chứ ? Cả ngày cầm roi ở phía sau hối thúc các con tu hành ?"

Không sai biệt lắm chính là dạng này... Toàn Cơ ở vụng trộm nói trong lòng, bất quá nàng một chữ cũng không dám nói ra miệng.

"Toàn Cơ, cái gọi là tu hành, đầu tiên con phải thích nó mới được. Người không thể làm chuyện mà bản thân mình không thích làm, bởi vì khẳng định sẽ không được lâu dài, cũng khẳng định là sẽ làm không tốt." Sở ảnh Hồng điểm điểm cái mũi của nàng, "Con cũng không phải chán ghét luyện công, chỉ là phương pháp dạy dỗ của chưởng môn không thích hợp với con, cho nên làm con không thích tu hành. Nếu Hồng cô cô khiến con cảm thấy, tu hành là một chuyện rất thú vị, con còn có thể không muốn sao ?"

Tu hành tại sao có thể thú vị chứ ? Toàn Cơ trợn tròn đôi mắt to đen láy, thẳng tắp nhìn bà.

"Sao lại không thú vị ?" Sở Ảnh Hồng cười nói: "Con suy nghĩ một chút đi, học được ngự kiếm, là có thể bay lên trời, thích đi chỗ nào thì đi chỗ đó, nháy mắt đã đến. Con có thể buổi sáng đi núi Lộc Đài ăn quả tử hoàng, giữa trưa quay về đỉnh Thiểu Dương ăn trưa, buổi chiều lại đi Phù Ngọc đảo ngắm biển hoa. Danh lam thắng cảnh trong thiên hạ đều tùy con xem dần chơi dần. Học xong tiên pháp rồi, con có thể tự mình săn thú bắt yêu, thấy người không thuận mắt, còn có thể trừng phạt bọn họ một chút. Chờ con trở thành người có bản lĩnh, sẽ cảm thấy trên đời có rất nhiều điều thú vị, chuyện trước kia chưa từng nghe qua cũng nhiều lắm. Con không bao giờ sợ bị người khác khi dễ nữa, cũng không cần lo lắng một chút phong hàn nho nhỏ liền phát sốt, thích hay không thích, có thể lớn tiếng nói ra... Những chuyện này, còn không thú vị sao ?"

Nghe bà vừa nói như thế, giống như quả thật rất thú vị . Bất quá...

"Hồng cô cô, con rất lười. Con không muốn du ngoạn khắp nơi, con chỉ thích ở nhà ngẩn người. Con cũng không thích tranh cãi với người khác, hay đánh nhau gì gì đó.."

Nàng càng nói âm thanh càng nhỏ, chính mình cũng hiểu được mình thật sự quá lười.

Sở Ảnh Hồng lơ đễnh cười: "Con muốn lười, cũng phải có vốn để lười nha. Người có bản lĩnh mà lười, được gọi là thú vị, người không có bản lĩnh mà lười, lại gọi là không có thuốc nào cứu được. Chờ con học thành tài rồi, lại có người kêu con làm cái này làm cái kia, con liền ngự kiếm, vèo một tiếng bay mất, bay đến nơi khác lười tiếp, cũng coi như đúng lý hợp tình thôi !"

Bay đi nơi khác lười tiếp, ý nghĩ này rất không tồi. Toàn Cơ thoáng cái bị chạm đúng khẩu vị, cười khanh khách, lôi kéo tay bà, nói : "Hay lắm ! Hồng cô cô, con đây muốn tu hành ! Người chừng nào thì đưa con đi đỉnh Tiểu Dương a ?"

"Phải đợi thương thế của con hoàn toàn khỏe hẳn." Bà bưng thuốc để ở trên bàn lại, đút Toàn Cơ uống, lại nói: "Trước mắt việc con cần phải làm là nghỉ ngơi dưỡng thương thật tốt, không nên lộn xộn. Khỏe càng sớm, Hồng cô cô lại dẫn con về đỉnh Tiểu Dương càng sớm."

Thương thế của Toàn Cơ rốt cuộc một tháng sau đã hoàn toàn khỏe hẳn, vết thương bị đâm xuyên qua trên vai phải kia kết thành một vết sẹo màu hồng nhạt, Chử Lỗi nói khả năng cả đời cũng không mất được. Nhưng nàng chịu trọng thương như thế, cư nhiên khỏe nhanh như vậy đã là kỳ tích rồi, tự nhiên không có yêu cầu xa vời.

Về chuyện Toàn Cơ bị Ô Đồng đâm bị thương, mặc dù những người lớn mặt ngoài đều phong khinh vân đạm, hòa hòa khí khí, nhưng Toàn Cơ vẫn nghe được một ít tin tức từ Linh Lung.

"Muội biết không ? Hiện tại ngũ đại phái đều ra lệnh truy nã nha !"

Linh Lung vừa tới, liền thần thần bí bí lôi kéo nàng thì thầm nói.

"Lệnh truy nã gì cơ ?"

"Truy nã Ô Đồng a ! Phụ thân và Dung cốc chủ đã nói rồi, treo giải thưởng năm trăm lượng hoàng kim, muốn Ô Đồng đó ! Hơn nữa môn phái khác không được thu lưu hắn, một khi biết được, chính là đối nghịch với ngũ đại phái !"

Linh Lung hưng phấn đến nỗi mặt đỏ rần, "Không nghĩ tới thì ra phụ thân lợi hại như vậy ! Lúc trước tỷ còn tưởng cha một chút cũng không quan tâm đến muội ! Kết quả lại chơi một phen lớn như vậy !"

Toàn Cơ sửng sốt một hồi, mới nói: "Như vậy... Không tốt lắm đâu. Hắn chỉ có một mình, ngũ đại phái lại liên hợp lại tróc nã một mình hắn..."

Linh Lung trừng nàng, vội la lên: "Tiểu thư của ta a ! Muội cũng không thể làm người hiền lành như vậy chứ ?! Sao muội không nghĩ tới cái lỗ trên vai muội kia ? Lúc hắn ta đâm muội sao không nghĩ đến hậu quả hôm nay ?! Đều là do hắn gieo gió gặt bão !"

Toàn Cơ lắc lắc đầu: "Không, muội không phải ý này... Muội là nói, Ô Đồng khiến cho người ta có một loại... Cảm giác rất xấu. Cứ cảm thấy bức hắn đến tuyệt lộ, không phải là chuyện tốt."

Linh Lung ngửa mặt lên, vênh vênh váo váo: "Hắn có thể thế nào ?! Đối nghịch với ngũ đại phái sao ? Tỷ liền không tin !"

Không có gì là không tin... Toàn Cơ âm thầm nhíu mày. Từ một loạt hành vi của Ô Đồng đến nay, hắn là người có dã tâm, có năng lực, hơn nữa lại là người ngoan cố, lòng dạ hẹp hòi. Đáng sợ nhất là, tâm trả thù của hắn rất mạnh. Mấy người bọn họ bất quá chỉ là trừng phạt hắn nho nhỏ, không làm tổn thương đến hắn, hắn lại có thể làm ra hành động cầm kiếm đâm Linh Lung.

Loại người như thế, nhất định là nội tâm tự ti bóp méo đến cực độ, không để cho người khác có lỗi với mình dù chỉ là một chút. Lần truy nã này, có thể bắt được thì thôi, nếu là bắt không được, về sau người này nhất định là một cái họa lớn.

"Linh Lung, tỷ hãy nghe muội nói..."

Nàng còn muốn nhắc nhở Linh Lung, lại bị tỷ ấy ôm cổ, "Muội muội tốt ơi, đừng cứ nói những chuyện nhàm chán này nữa ! Muội xem hôm nay thời tiết thật tốt, chúng ta đi chơi được không ? Muội sắp đi núi Tiểu Dương rồi, về sau còn không biết có thể thường xuyên gặp mặt hay không đó !"

Bị nàng nói đến có chút ai oán như vậy, Toàn Cơ mới nhớ tới mình quả thật không tới vài ngày nữa là phải đi.

Azz, quả thật phải cáo biệt hết thảy của đỉnh Thiểu Dương. Phòng của nàng, chữ viết xiên vẹo bảy thành tám của nàng, cái giường lớn mà nàng thích nhất là ngủ đến ngây người ở trên đó...

"Còn phát cái gì ngốc ! Đi thôi !"

Linh Lung kéo nàng, chạy ra ngoài cửa.

Thời tiết hôm nay quả thật không tệ, ánh mặt trời rực rỡ, mây trắng như những sợi tơ mỏng nhất, lơ lửng phía chân trời, bầu trời trong suốt, mênh mông vô bờ.

Linh Lung kéo tay nàng, hai người đi thẳng đến phía sau núi. Nơi đó có một mảnh đất trống, có chút giống với linh tuyền ở đỉnh Tiểu Dương, cũng có một hồ nước, nhưng nhỏ hơn một chút, trong nước cũng không có sinh vật sống.

Nhưng điều khiến Toàn Cơ ngạc nhiên nhất là, hiện tại ở trước hồ có vài sư huynh chữ lót Mẫn đang tụ tập, người bắt cá, người lột da thỏ, ngẩng đầu thấy hai nàng tới, đều vỗ tay cười nói: "Còn tưởng là các muội không tới chứ ! Sao giờ mới đến ! Còn may còn may, những thứ này còn chưa đặt lên lửa !"

Linh Lung cười dài lôi Toàn Cơ chạy tới, hỏi: "Nhị sư huynh, hôm nay tụ tập, các huynh chuẩn bị thứ gì ngon vậy ?"

Trần Mẫn Giác đang sửa sang lại cá và thỏ xiên trên nhánh cây, tiếp theo lại nói : "Muội chỉ biết có ăn thôi. Nhìn thì biết ! Nhị sư huynh của muội, nhớ năm đó theo đầu bếp Thiên Hương lâu học qua hai năm trù nghệ, lúc này cam đoan hai nha đầu các muội ăn đến đầu lưỡi cũng nuốt trọn !"

Bên cạnh có người xen vào: "Đừng nghe huynh ấy nói nhảm ! Huynh ấy mà không nướng khét những thứ này là đã may mắn lắm rồi ! Loại sự tình này, hay là để đại sư huynh đến mới yên tâm !"

"Này này, không được chê bai người khác như vậy chứ !" Trần Mẫn Giác thực buồn bực kháng nghị.

Toàn Cơ nhìn một vòng, không thấy Chung Mẫn Ngôn và Đỗ Mẫn Hành, không khỏi hỏi: "Đại sư huynh và lục sư huynh đâu ?"

"Hai người bọn họ đi lấy thứ tốt rồi." Trần Mẫn Giác hì hì cười, lấm la lấm lét , "Hôm nay là vì làm tiệc tiễn đưa Toàn Cơ tiểu sư muội, không có vật kia, sao mà hào hứng được ?"

"Rốt cuộc là cái gì nha ? Thần thần bí bí !"

Linh Lung không hiểu ra sao, Toàn Cơ lại đoán được vài phần, nhưng chỉ hé miệng cười.

Hai người dứt khoát ngồi xổm xuống, phụ giúp rửa sạch vẩy cá, xiên đồ ăn lên nhánh cây.

Bận việc một hồi, chợt nghe có người kêu: "Ai nha ! Đến đây đến đây ! Thế nào ? Có mang đến không ?"

Linh Lung và Toàn Cơ vội vàng quay đầu, chỉ thấy đối diện là Đỗ Mẫn Hành và Chung Mẫn Ngôn đã trở lại, hai người cười tủm tỉm, đều giấu tay sau lưng, không biết cầm vật gì đó.

Lão ngũ Âu Dương Mẫn Ly cũng là cái tính nôn nóng, vội vàng chạy tới, ôm lấy hai người, móc lấy thứ hai người giấu sau lưng. Thì ra là hai bình rượu được niêm phong bằng giấy Tuyên Thành, đưa lại gần liền ngửi thấy một cỗ hương vị trái cây say lòng người.

"A, quả tử hoàng !" Toàn Cơ nhận ra được hương vị này, lúc ấy mấy người lớn còn uống không ít ở trấn Lộc Đài, khiến nàng còn có chút ngứa ngáy đây !

"Đại sư huynh, các huynh đi trấn Lộc Đài ?"

Chẳng lẽ liền vì mua quả tử hoàng ?

Đỗ Mẫn Hành cười nói: "Đúng nha, sớm nghe Mẫn Ngôn vẫn nói quả tử hoàng quả tử hoàng, nói đến ta cũng thèm uống. Buổi sáng liền để hắn chỉ đường, cùng nhau bay đến trấn Lộc Đài mua hai bình trở về nếm thức ăn tươi."

Dứt lời hắn vỗ vỗ vai Chung Mẫn Ngôn, lại nói: "Tiểu tử này không tệ, không biết khi nào thì lén lút học xong ngự kiếm phi hành ! Không còn dựa vào người khác nữa !"

Chung Mẫn Ngôn đỏ mặt lên, nhưng có chút cố kỵ, vụng trộm liếc mắt nhìn về phía Trần Mẫn Giác. Nhị sư huynh đến bây giờ còn chưa học được ngự kiếm, chỉ sợ hắn nghe xong sẽ đa tâm, nhưng thấy sư huynh cũng không có thần sắc gì đặc biệt, hắn mới thoáng yên tâm.

Bên này mọi người mở rượu ra, nhất thời hương phiêu vạn dặm, thật là thơm đến thanh thần thoải mái. Nước miếng của Linh Lung đều nhỏ ra, liên thanh thúc giục vài vị sư huynh nhóm lửa nướng thịt, khó khăn lắm mới thoa được dầu mỡ màu vàng óng, mọi người liền ngồi thành một đoàn vây quanh đống lửa, trước tiên rót đầy rượu, nâng chén cụng.

"Nào, cụng ly cụng ly ! Vì tiệc tiễn biệt Toàn Cơ sư muội chúng ta !"

Trần Mẫn Giác kêu to nhất, cầm chén dùng sức cụng vào chén Toàn Cơ, những người khác bắt chước theo, đều dùng sức cụng vào chén nàng, suýt nữa làm bể cả chén.

Bị bọn họ lây nhiễm cảm xúc, Toàn Cơ cũng nở nụ cười, nhưng nàng cũng không dám giống mấy vị sư huynh này, một ngụm uống cạn. Nàng cho tới bây giờ còn chưa từng say rượu, thấy sắc rượu thuần vàng, hương khí xông vào mũi, nàng nhấp một miếng nhỏ trước, nhất thời nhăn mặt.

Thì ra rượu này tỏa ra hương vị ngọt ngào, uống vào lại cay muốn chết, rát yết hầu, khó khăn nuốt xuống, trong bụng là một khối lửa, đốt đến nóng bừng.

Linh Lung hào khí mười phần, ực một cái uống cạn, quay đầu thấy bộ dạng đáng thương của Toàn Cơ, không khỏi cười ha ha, "Muội là kẻ nhát gan ! Uống rượu mà thôi, cũng không phải uống thuốc độc ! Mau ! Uống vào uống vào !"

Toàn Cơ không có biện pháp nào, đành phải nhắm mắt lại, hạ quyết tâm, một ngụm uống cạn rượu trong chén, cay đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng.

Ai ngờ rượu kia ở trong bụng lâu, tư vị cư nhiên biến hóa, ấm áp dào dạt nóng hôi hổi, cả người giống như đều muốn tan ra, bay bổng nhẹ nhàng, thoải mái cực kỳ.

Toàn Cơ ăn một ngụm thịt thỏ nướng, bên này lại có người rót thêm rượu cho nàng, người người đều khuyên nàng uống.

Lúc này nàng rốt cuộc không chối từ nữa, toàn bộ đều đáp ứng, một chén tiếp một chén, về sau càng uống càng không biết mình đang làm gì nữa.

Bên tai nghe được Chung Mẫn Ngôn đang nói chuyện: ". . . . . . Đến đỉnh Tiểu Dương, cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại. Về sau cần phải siêng năng tu luyện, chúng ta vẫn chờ nhìn ngươi thành nữ hiệp đó !"

Trong nội tâm nàng vừa ngọt lại vừa khổ, tư vị so với quả tử hoàng còn muốn phức tạp hơn. Chuyến đi Tiểu Dương phong này, tuy nói cùng là Thiếu Dương phái, nhưng bình thường mọi người đều có việc, làm sao có thể giống như lúc ở chung được? Nói không chừng thật sự một năm chỉ có thể gặp một lần, thậm chí một lần cũng không gặp được.

Ngày đó Hồng cô cô hỏi nàng có muốn đi Tiểu Dương phong hay không, nàng đáp ứng thực sảng khoái, muốn đi. Có lẽ trong tiềm thức của nàng, cũng muốn tìm kiếm một loại cuộc sống khác với hiện tại, càng thêm tự do, càng thêm phóng túng. Muốn làm việc mình muốn làm, việc mình thích, mà không phải ở nhà, lo lắng đề phòng chờ cha mẹ trách phạt.

"Ta... Ta cũng có ước muốn.." Nàng nhỏ giọng nói xong, không ai nghe thấy.

"Muội đang ở đây nói gì đó ?"

Linh Lung sáp lại gần hỏi nàng, miệng đầy mùi rượu, nàng cũng uống khá nhiều, khuôn mặt so với son môi còn muốn đỏ hơn.

Toàn Cơ lắc đầu, giơ cao cái chén trong tay, lớn tiếng nói: "Chờ xem, chờ muội trở thành nữ hiệp ! Sẽ không để mọi người thất vọng !"

Mọi người đồng loạt hoan hô, đều nâng chén, một ngụm uống cạn rượu quả tử hoàng bên trong chén.

Sau đó đập bể chén, nằm dài trên mặt đất, nói hươu nói vượn, bậy bậy bạ bạ, cả đám lăn ra ngủ.

Toàn Cơ nằm trên mặt đất, nhắm mắt lại. Vị chát của quả tử hoàng vẫn còn lưu lại trong miệng, giống như hương vị của người thiếu niên, cay nóng lại ngây ngô, ngọt ngào lại phiền muộn.

Hết thảy những chuyện này, đều sẽ trờ thành ký ức.

Nàng nghĩ nghĩ, sau đó nhắm mắt lại, ngủ thật say, không biết chuyện gì nữa.

Hết quyển 1 rồi nha!!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top