Chương 33: Trận chung kết
Đến ngày thứ tư của đại hội Trâm Hoa, người xem cuộc chiến ngày càng nhiều hơn, rất nhiều là từ các môn phái vừa và nhỏ tới quan sát học hỏi. Cũng có cư dân chung quanh thích vô giúp vui, tới từ sớm để xem trận chung kết đặc sắc nhất này.
Ba cuộc tỷ thí trước đã đánh rớt tuyệt đại đa số đệ tử, nay chỉ còn lại bảy người, cộng thêm Ô Đồng may mắn rút trúng phiếu trống, tổng cộng là tám người, quyết phân thắng bại ở hai ngày cuối cùng này, tiến hành “trâm hoa”.
Sáng nay Toàn Cơ còn chưa ngủ tỉnh đã bị bọn người đại sư huynh Đỗ Mẫn Hành ném ra khỏi phòng, nghe nói là đi sớm một chút mới giành được vị trí tốt, bằng không chen chúc phía sau biển người, cái gì cũng không nhìn thấy.
"Muội buồn ngủ quá..." Toàn Cơ ngồi ở vị trí nghe nói là "Tuyệt hảo!” kỳ thật là tại phía trước mấy tảng đá, mấy người bọn họ ngồi lên trên, vừa thoải mái vừa cao. Nàng ngáp xong một cái, thân thể liền bắt đầu xiêu xiêu vẹo vẹo, ngã trái ngã phải, đụng một chút vào người Đỗ Mẫn Hành, mắt thấy lại muốn ngủ.
“Lúc này tốt xấu gì muội cũng phải tỉnh lại một chút đi." Đỗ Mẫn Hành cười khổ, "Phía trên có đệ tử Thiểu Dương chúng ta nha, muội cũng phải vì bọn họ mà cổ động mới đúng."
Toàn Cơ dụi dụi mắt, miễn cưỡng ngồi thẳng người, chợt phát hiện có chút không thích hợp. Nàng nhìn hai bên một chút, đại sư huynh, nhị sư huynh, còn có lục sư huynh mấy người bọn họ đều ngồi trên tảng đá, chỉ độc Linh Lung là không thấy bóng dáng.
"Linh Lung đâu ? Tỷ ấy chạy đâu rồi ?" Nàng nhịn không được hỏi, Linh Lung chính là vẫn ngóng trông đến xem trận chung kết mà.
Nàng không đề cập tới tên này thì hoàn hảo, nhắc tới, mặt Chung Mẫn Ngôn liền như trái khổ qua, thở dài một tiếng, ra sức lắc đầu.
Đỗ Mẫn Hành nhỏ giọng nói: "Có phải ngày hôm qua các muội đã cãi nhau không ? Buổi sáng lúc huynh và Mẫn Ngôn đi gọi muội ấy, thiếu chút nữa bị muội ấy tưới nước đầy mình, một chữ cũng không nói liền đóng cửa, có kêu như thế nào cũng không ra."
Chẳng lẽ còn vì chuyện hôm qua ? Toàn Cơ cũng nhịn không được muốn thở dài, nói nhỏ: "Muội đi gọi tỷ ấy."
Chung Mẫn Ngôn thấy nàng nhảy xuống tảng đá, cũng vội vàng đuổi theo, "Ta cũng đi !"
Đỗ Mẫn Hành dù sao tuổi tác cũng lớn hơn một chút, đã nhiều ngày cũng coi như nhìn ra chút manh mối, lập tức một phen kéo lấy hắn, "Mẫn Ngôn thì không nên đi, ngồi xuống."
Chung Mẫn Ngôn không dám làm trái lời đại sư huynh, đành phải không cam lòng ngồi lại.
Lại nói Toàn Cơ khó khăn xuyên qua đám người, đến trước cửa phòng Linh Lung. Đã thấy trên mặt đất trước cửa phòng nàng ướt sũng, cửa đóng kín, lời đại sư huynh nói quả nhiên không phải là giả.
Nàng than nhỏ một tiếng, đi tới nhẹ nhàng gõ cửa, "Linh Lung, là muội. Mở cửa đi."
Một hồi lâu sau, thanh âm của Linh Lung mới truyền tới, "Muội đừng quản ta ! Đi đi !"
Toàn Cơ thở dài: "Tỷ rốt cuộc vì sao lại tức giận nha... Có phải… không muốn muội đến đỉnh Tiểu Dương hay không ?"
Linh Lung buồn bực nửa ngày, mới khóc nói: "Ai nói ta tức giận ! Ta mới không ! Dù sao... Dù sao muội chính là không muốn ở cùng với ta, muốn rời khỏi ta ! Muội đi kệ muội ! Đừng quản ta !"
Ai nói nàng trẻ con chứ ? Linh Lung rõ ràng càng trẻ con hơn !
Toàn Cơ đẩy cửa, bên trong khóa trái, đẩy không ra. Nàng đành phải ngồi ở ngưỡng cửa, hai tay thu vào trong tay áo, chậm rì rì nói: "Muội không phải không muốn ở đây cùng với tỷ. Nhưng là phụ thân không thích muội ở lại đỉnh Thiểu Dương, cha nhìn thấy muội liền tức giận, muội nhìn thấy cha cũng sợ hãi, như vậy cũng không ý nghĩa gì. Linh Lung, muội không giống tỷ, muội đối với kiếm pháp này, võ công này, một chút cũng không có hứng thú. Tỷ nói, một vị chưởng môn của Thiểu Dương phái, là tên tuổi hàng đầu, lại có muội một cô con gái vô dụng như vậy, phụ thân không thấy bẽ mặt, chính muội cũng khó mà chịu nổi. Chi bằng đến đỉnh Tiểu Dương, cha không thấy muội, muội cũng không thấy cha, như vậy sẽ dễ chịu hơn."
"Vậy muội tại sao phải chán ghét học kiếm pháp võ công? Nếu muội sợ học không tốt, tỷ có thể dạy muội nha! Cẩn thận dạy muội từ đầu luôn ! Muội không cần phải đi mà !"
Linh Lung khóc lớn lên.
Toàn Cơ mấp máy môi, lười biếng tựa vào trên cửa.
Ánh nắng ban mai phá vỡ tầng mây, vạn đạo vàng rực dừng ở đỉnh núi. Mây mù trắng xóa, vô biên vô hạn, một vòng rồi lại một vòng, một cụm tiếp nối một cụm, thảnh thơi lượn lờ trên đỉnh núi, cũng không ai biết chúng muốn trôi về đâu, đến khi nào mới có thể mệt mỏi mà dừng lại hành trình.
Có lẽ chính chúng cũng không biết mình muốn đi đâu, muốn cái gì. Chúng không có cội rễ, cô độc, tự do tự tại, nhưng cũng rất trống trải.
Nàng nhớ rõ có lần nghe lén phụ thân và mẹ nói chuyện, nói về hai tỷ muội các nàng. Đối với Linh Lung tự nhiên là khen không dứt miệng, nhưng lúc nhắc tới nàng, hai người chỉ có thở dài.
Nàng vô duyên vô cớ bỗng nhiên thành một khối sỉ nhục như vậy.
Vì sao không chịu tu hành chứ?
Rất nhiều người đã từng hỏi nàng vấn đề này. Nàng cũng vĩnh viễn không có câu trả lời, có thể ở trong tiềm thức của nàng, loại tu hành này căn bản là không có ý nghĩa. Người chính là người, tiên chính là tiên, luân hồi khác nhau, chúng sinh khác nhau, không có tốt xấu cao thấp. Bọn họ sống như vậy cả đời, kết quả trong hồi ức toàn bộ chỉ có hai chữ tu tiên, đều lãng phí kiếp người.
Chử Toàn Cơ, muội quả thực là kẻ vô lương tâm, đại sư huynh có lần bị nàng làm cho tức giận vô cùng, bất đắc dĩ phun ra câu này.
"Toàn Cơ... Làm sao muội lại không nói gì nữa ?" Linh Lung ở trong phòng rụt rè hỏi.
Nàng sợ run một hồi, mới nói: "Linh Lung, muội đã bái sư rồi, nhất định sẽ đi đến đỉnh Tiểu Dương. Cho nên những ngày muội ở lại Thiểu Dương cũng không còn nhiều nữa, tỷ không muốn ở cùng muội trong mấy ngày cuối này sao ?"
Trong phòng không có tiếng động.
Nàng thầm than một tiếng, đứng dậy muốn đi, đi chưa được mấy bước, chợt nghe tiếng cửa phòng vang lên, có người chạy vội ra, gắt gao nhào lên lưng nàng, vừa khóc vừa nói : "Được thôi ! Tỷ ở cùng muội, tỷ ở cùng muội ! Mỗi lần đều là như vậy, trong lòng muội cho tới bây giờ đều không có tỷ !"
Toàn Cơ cầm tay nàng, ôn nhu nói: "Vậy đừng khóc nữa, tỷ khóc lên khó coi muốn chết. Không phải muốn đi xem trận chung kết sao ? Lúc này nhất định đã bắt đầu rồi, bỏ lỡ phần đặc sắc, về sau tỷ cũng đừng oán trách nha."
Bàn tay hung hăng đánh nàng một chút, tiếp theo liền rụt lại. Toàn Cơ cười dài quay đầu, chỉ thấy Linh Lung dụi dụi mắt, hai con mắt đều sưng giống như quả đào, cũng không biết tỷ ấy đã khóc bao lâu rồi nữa. Nàng một bên dụi, lại vẫn không quên oán hận nói: "Muội khóc lên mới là khó coi muốn chết ! Nha đầu hư hỏng ! Người khác đối với ta đều là lời hay ý đẹp, còn muội lại khi dễ ta !"
Toàn Cơ cười hì hì, bắt lấy tay nàng, lắc lắc: "Đừng nói nhiều như vậy ! Đi nhanh đi ! Lục sư huynh gấp đến độ tóc đều bạc trắng cả rồi."
Linh Lung vênh vênh váo váo ngẩng cao đầu, hừ nói: "Hắn gấp có quan hệ gì với tỷ chứ! Gấp chết hắn mới tốt !"
Toàn Cơ không có ý kiến, cong cong khóe môi.
Khi Toàn Cơ cuối cùng cũng đưa Linh Lung đến nơi, hai trận tỷ thí cũng đã xong từ sớm rồi. Người người tấp nập đang xem cuộc chiến, âm thanh ồn ào náo động rung trời, nói vậy vừa rồi nhất định có rất nhiều phấn khích.
"Không có việc gì, còn hai trận nữa mà." Toàn Cơ thấy Linh Lung mím môi, hận không tới sớm một chút, không khỏi an ủi nàng ấy.
"Toàn Cơ ! Linh Lung ! Bên này bên này !" Nhị sư huynh Trần Mẫn Giác mắt sắc, sớm nhìn thấy hai người họ, vội vàng ra hiệu cho họ lại gần.
Chung Mẫn Ngôn vừa thấy Linh Lung rốt cuộc cũng chịu tới, vội vàng cuống quít nhảy xuống đón nàng, lại bị nàng liếc mắt một cái nghẹn trở về.
"Ai bảo các huynh mới sáng sớm đã lôi kéo người ta !" Linh Lung vừa ngồi xuống liền tinh lực mười phần nã pháo, "Chính là đang mơ đẹp, cũng bị cắt ngang !"
Chung Mẫn Ngôn cười nói : "Muội thì mơ được cái gì đẹp chứ ? Chẳng lẽ là mơ thấy muội thân thiết với Mẫn Ngôn đại ca ?"
Linh Lung xì hắn một cái, tựa hờn tựa hỉ, "Ai thèm mơ thấy huynh, tưởng bở ! Ta là mơ thấy Toàn Cơ ! Ta và muội ấy đến đỉnh Tiểu Dương, vui sướng đến nói không nên lời luôn à."
Chung Mẫn Ngôn trêu ghẹo: "Hai người các muội thì có cái gì mà vui sướng được, cộng thêm tiểu gia ta, mới gọi là thêu hoa trên gấm !"
Linh Lung thổi mạnh vào mặt hắn, nói hắn không biết xấu hổ. Cứ cười nói như vậy, cuối cùng đã hóa giải hết mâu thuẫn lúc trước.
Đỗ Mẫn Hành cười nói: "Thật là có tinh thần, còn nói gì mà dậy không nổi. Nói nhỏ chút, trận thứ ba sắp bắt đầu rồi."
Vừa dứt lời, lại nghe tiếng kèn đồng loạt vang lên ở bốn phương, trận tỷ thí thứ ba sắp bắt đầu. Linh Lung đang nghiêng đầu qua xem đến tột cùng là người nào lên đấu trường, chợt thấy hai đạo thân ảnh một đỏ một trắng đồng loạt nhảy lên lôi đài, đỏ như liệt hỏa, trắng như tuyết tan, quả thật cực kỳ bắt mắt.
Dưới đài tiếng mọi người trầm trồ khen ngợi vang dội, thì ra trận này có Ngọc Trữ và Phiên Phiên.
Phiên Phiên và Ngọc Trữ là hai môn sinh mà Đông Phương Thanh Kỳ đắc ý nhất Phù Ngọc đảo, từ sáu tuổi đã tu hành công phu song kiếm hợp bích, cho tới hai mươi mấy tuổi, ăn ngủ nghỉ cơ hồ đều ở cùng nhau, ngay cả tính nết cũng gần giống nhau, cho nên mới có thể tâm linh tương thông, khiến công phu song kiếm hợp bích xuất thần nhập hóa.
Trước đây Toàn Cơ cũng từng nghe nói đến tên hai người này, nhưng khoảng cách tương đối gần như thế này, vẫn là lần đầu tiên.
Người mặc đồ trắng là Ngọc Trữ, vóc người hơi thấp một chút, tóc được búi lệch, ánh mắt trong trẻo lãnh đạm, khuôn mặt tú lệ, càng ngạc nhiên hơn chính là thanh bảo kiếm trong tay nàng ấy, dài chừng ba thước, từ chuôi kiếm đến vỏ kiếm toàn thân đều là màu trắng như tuyết, không biết là do loại vật liệu nào chế thành.
Toàn Cơ vẫn cảm thấy nữ tử mặc đồ trắng nhìn rất đẹp, không chỉ nhẹ nhàng khoan khoái, hơn nữa còn phiêu dật. Giờ phút này, thấy Ngọc Trữ đứng ở trên trận đấu, y phục bay múa phần phật theo gió, tiêu sái động lòng người nói không nên lời, trong lòng không khỏi có chút hâm mộ.
Phiên Phiên là nam tử cao gầy mặc áo đỏ đứng bên cạnh, tuy rằng dung mạo không khiến người ta kinh diễm, nhưng lại có một đôi mắt đẹp, đen láy linh động, cộng thêm một tia anh khí, hơn nữa áo đỏ tóc đen, tạo nên một loại khí tức nam tử quyến rũ khác biệt. Kiếm trong tay hắn hơi thô một chút, kiểu dáng giống như của Ngọc Trữ, chẳng qua cả vật thể đỏ tươi, quả thực giống như kiếm mới từ trong lò lấy ra.
"Tỷ nghĩ là sẽ thú vị lắm đây..." Linh Lung nhìn chằm chằm Phiên Phiên hồi lâu, quay đầu kề tai nói nhỏ với Chung Mẫn Ngôn, "Thì ra còn không bằng Tiểu Lục Tử nhà chúng ta ! Tiểu Lục Tử, lần khác huynh cũng mặc một đồ đỏ, cũng đổi vỏ kiếm chuôi kiếm thành màu đỏ, tất nhiên còn đẹp hơn hắn."
Chung Mẫn Ngôn nhịn không được bật cười, nghiêm trang gật đầu: "Vậy muội cũng mặc áo trắng phối kiếm trắng đi, hai ta đến song kiếm hợp bích, làm Phiên Phiên và Ngọc Trữ của Thiếu Dương phái."
Linh Lung cười đánh hắn vài cái, "Huynh thì biết cái gì là song kiếm hợp bích sao ! Người ta là tu luyện từ nhỏ đó nha !"
Vừa mới dứt lời, lại nghe phía dưới nổi lên tiếng hoan hô, là đối thủ trong cuộc tỷ thí này với Phiên Phiên cùng Ngọc Trữ lên đài.
"A! Là Đoan Chính sư huynh !" Linh Lung chỉ vào thiếu niên có khuôn mặt phúc hậu phía trên kia hưng phấn kêu to, "Đoan Chính sư huynh ! Thì ra huynh ấy lại lợi hại như vậy !"
Lập tức mọi người cuối cùng cũng mặc kệ Phiên Phiên Ngọc Trữ có đẹp hay không, liền dùng hết sức hò hét cổ động. Đoan Chính tựa hồ nghe thấy thanh âm của đồng môn mình, quay đầu về phía này khẽ mỉm cười, dẫn tới càng nhiều tiếng trầm trồ khen ngợi.
"Thiếu Dương phái chúng ta trừ huynh ấy ra có còn ai nữa không vậy ?" Linh Lung hỏi.
Đỗ Mẫn Hành nghĩ nghĩ, "Lần này là các sư huynh chữ Đoan tham gia, ba lần tỷ thí trước đã bị đào thải hơn phân nửa, còn có Đoan Tuệ sư huynh tối hôm qua bị đau bụng, không thể tiếp tục tỷ thí, còn lại cũng chỉ có hai sư huynh Đoan Chính và Đoan Minh."
Linh Lung vừa nghe chỉ còn lại hai người, không khỏi dẩu môi nói : "Những sư huynh này quá vô dụng rồi, chỉ còn lại có hai người !"
Trần Mẫn Giác cười xen vào: "Tiểu sư muội, không thể nói như vậy được. Muội xem trong số sáu mươi đệ tử lúc trước dự thi, đệ tử Hiên Viên phái đều bị đào thải hết, Phù Ngọc đảo cũng chỉ còn lại Phiên Phiên và Ngọc Trữ, Thiếu Dương phái chúng ta có thể lưu lại hai người, đã là xuất chúng rồi ! Huống chi Đoan Minh sư huynh mới vừa rồi đã thắng đệ tử Điểm Tình cốc, là một trong tứ cường rồi đó !"
Linh Lung thế này mới hơi thư thái chút.
Lần tỷ thí này, người phán quyết là phó cung chủ Ly Trạch cung, ông ấy vẫn giống như lần gặp trước, lười biếng tựa vào trên ghế, cứ như người không xương vậy, tất cả mọi người đều dõi theo cây quạt lông chim trong tay ông, chỉ đợi ông vung lên hạ xuống, trận tỷ thí mới có thể bắt đầu.
Lại thấy ông không chút hoang mang, trước quạt hai cái mới cười nói: "Tỷ thí còn chưa bắt đầu, đừng giương cung bạt kiếm sớm như vậy, nhớ kỹ, đây là thi đấu giao hữu, nếu dùng tiên pháp, phù chú vượt quá giới hạn, ta biết sẽ tức giận lắm đó nha !"
Nói vừa xong, cây quạt kia liền hạ xuống, tất cả mọi người không kịp phản ứng. Phiên Phiên và Ngọc Trữ, còn có Đoan Chính cũng sửng sốt một chút, thế này mới ôm quyền hành lễ, triển khai tư thế.
Chung Mẫn Ngôn thấy Đoan Chính sư huynh xuất ra là chiêu thức mở đầu của Huyền Minh quyền, không khỏi hỏi: "Đoan Chính sư huynh không có vũ khí sao ? Tay không đối phó với hai thanh kiếm, quả thực sẽ khó khăn đây !"
Đỗ Mẫn Hành lắc lắc đầu, kỳ thật hắn cũng không biết Đoan Chính dùng vũ khí gì.
Linh Lung ở một bên bỗng nhiên kêu lên sợ hãi một tiếng: "A ! Mau nhìn kìa !"
Mọi người đồng loạt nhìn lại, đã thấy Phiên Phiên và Ngọc Trữ hai người rút kiếm nơi tay, song kiếm chồng lên nhau, làm dấu hình chữ thập. Hai người đó đứng mặt đối mặt, một đỏ một trắng, quần áo phần phật vũ động, thật đẹp mắt làm sao.
Ba người hai mặt, giằng co lẫn nhau, thật lâu sau, đều vẫn không nhúc nhích.
Linh Lung đợi nửa ngày, cũng không thấy bọn họ ra chiêu, thấp giọng nói: "Bọn họ như thế nào bất động a?"
Đỗ Mẫn Hành vẫn là chỉ có lắc đầu, hắn tự nhiên cũng không biết.
Lại qua không biết bao lâu, bọn họ vẫn là bất động, mọi người dưới đài đang xem cuộc chiến đều nôn nóng, nhao nhao phát ra tiếng ồn ào kinh ngạc. Phó cung chủ kia phe phẩy cây quạt, cười nói: "Đừng vội đừng vội, yên lặng yên lặng."
Tiếng nói vừa dứt, đã thấy ba người đồng loạt hành động, giống như ba đạo tia chớp, nhất tề xuất phát, va chạm trong không trung, vừa chạm vừa lui, không một ai thấy rõ rốt cuộc bọn họ đã làm động tác gì. Nhưng thấy một góc tay áo của Đoan Chính bị cắt đứt, dưới vạt áo Ngọc Trữ có nhiều thêm một dấu chân.
"Oa, đây là chuyện gì !" Linh Lung kêu, "Căn bản là không thấy rõ nha !"
Không có người nào trả lời nàng, bởi vì tất cả mọi người cũng không thấy rõ giống như nàng vậy.
Vì thế Toàn Cơ rất hảo tâm giải thích: "Là như vầy, Đoan Chính sư huynh vốn muốn mượn thế chém giết của thanh kiếm trong tay Ngọc Trữ, lại bị Phiên Phiên ngăn trở, một kiếm chém tới mặt. Huynh ấy vì né tránh một kiếm kia, liền dùng tay áo ứng phó, vì thế tay áo của huynh ấy bị cắt đứt. Ngọc Trữ tiếp theo liền tiến lên muốn đâm, lại bị huynh ấy hóa giải chiêu thức, còn bị đạp cho một cước."
Nói xong, nàng nháy mắt mấy cái, thấy tất cả mọi người nhìn mình chằm chằm, lại ngoan ngoãn nói: "Chính là như vậy."
Linh Lung lắp bắp nói: "Toàn, Toàn Cơ, muội... Muội có thể thấy rõ ?"
Nàng gật đầu, "Có thể nha, động tác cũng không nhanh mà."
Linh Lung im lặng.
Chung Mẫn Ngôn "Xì" một tiếng, "Đừng nghe tiểu nha đầu này nói lung tung, nàng làm sao có thể thấy rõ ! Ngay cả đại sư huynh cũng không thấy rõ mà !"
Ta quả thật có thể thấy rõ a... Toàn Cơ tự biện giải trong bụng một câu, bất quá, nàng lười không nói ra.
Đây là lần đầu giao thủ, hai bên đều có một chút hiểu biết về thực lực mỗi người. Đại khái có thể biết Đoan Chính không giống những đối thủ có thể dễ dàng bị đánh bại trước kia, trên mặt Phiên Phiên Ngọc Trữ hai người đều nhiều hơn một tia thần sắc ngưng trọng, bỗng nhiên thu kiếm lại, nhất tề xoay người, nhưng hình như lại giống như đã tập luyện từ trước, mũi chân điểm nhẹ trên mặt đất, đồng thời lui về phía sau mấy bước.
Đoan Chính lại không để cho bọn họ có thời gian tạm nghỉ, sải một bước rộng xông lên phía trước, thân mình hơi nghiêng, khéo léo tránh thoát thế kiếm Phiên Phiên nghiêng người đâm tới, tiếp theo sau cổ tay vừa nhấc, cư nhiên còn muốn đoạt lấy kiếm của Ngọc Trữ. Lần này cô nàng đã có chuẩn bị, làm sao để hắn có thể đến gần mình, lúc này lui về phía sau, tránh thoát một chiêu cầm nã thủ, bên kia kiếm Phiên Phiên lại đã đưa đến mặt, khiến cho hắn không thể không lui.
Dưới đài mọi người làm sao có thể thấy rõ bọn họ đến tột cùng có cái chiêu thức cụ thể gì, chỉ thấy bóng đen của Đoan Chính ở giữa hai bóng dáng một đỏ một trắng kia mà xuyên qua xuyên lại, giống như xảo yến, thường vừa chạm vừa lui. Bóng đỏ kia nhanh nhẹn cương ngạnh, phảng phất ám dạ ma mị, để ý đến những nơi đối phương không chú ý rồi tiến vào, ống tay áo giương động, kiếm quang ẩn náu ở giữa, quả nhiên là trong bông có kim, trong tĩnh có động. Bóng trắng phiêu dật kia khẽ giương lên, khinh công tuyệt hảo, quay tròn quanh Đoan Chính, ánh kiếm bao phủ quanh thân, tựa như Kim Chung Tráo, Hoa Trung Thứ.
Một đỏ một trắng, tiến thoái tinh tế, trái phải đan xen, bồng bềnh tựa như đôi hồ điệp, quả như những gì người ta nói, đẹp mắt cực kỳ. Tuy rằng không thấy rõ bọn họ rốt cuộc đang làm gì... Ách, cũng coi như có một chút tiếc nuối đi.
"Rốt cuộc là ai chiếm thế thượng phong vậy hả ?" Linh Lung căn bản không thấy rõ động tác cụ thể, gấp đến độ kêu lên.
Bọn người Đỗ Mẫn Hành chỉ có yên lặng lắc đầu. Toàn Cơ nói nhỏ: "Là Đoan Chính sư huynh chiếm thượng phong đó, huynh ấy sắp đoạt lấy kiếm của Ngọc Trữ đấy. Này.."
Tay nàng vừa chỉ, quả nhiên thấy Đoan Chính thối lui vài bước, trong tay nắm chặt một thanh bảo kiếm toàn thân trắng muốt tỏa sáng lấp lánh, vững vàng cầm lấy thanh kiếm, còn đối diện là Ngọc Trữ với sắc mặt cổ quái, trên cổ tay đỏ sẫm một mảnh, chắc hẳn là bị hắn đả thương rồi.
Mọi người đều ồ lên.
"Đoan Chính sư huynh!" Phía dưới, thanh âm reo hò của đệ tử Thiếu Dương phái vang dậy trùng điệp, Linh Lung lại ở trên đỉnh tảng đá lớn gọi tới gọi lui, suýt nữa ngã chúi xuống.
Phiên Phiên vừa thấy cộng sự bị thương ở cổ tay, lập tức thu kiếm, nhìn nhìn vết thương trên tay nàng, mới hỏi : "Sao rồi, có thương tổn gân cốt không ?"
Sắc mặt Ngọc Trữ tái nhợt, yên lặng nhìn Đoan Chính, giống như hắn là yêu ma gì đó, thật lâu sau, mới thấp giọng nói: "Không có. Chỉ là... hai ba ngày không thể cầm kiếm."
Phiên Phiên "Vút" một tiếng, thu hồi vỏ kiếm, vừa chắp tay vừa cất cao giọng nói với Đoan Chính: "Công phu của thế huynh thật tốt, hai người bọn ta cam bái hạ phong."
Lời vừa nói ra, chứng minh cuộc tỷ thí này Đoan Chính thắng, trong tứ cường lại có thêm người Thiếu Dương phái. Tiếng hoan hô của đệ tử Thiểu Dương ở phía dưới cơ hồ muốn vỡ tung cả bầu trời.
Đoan Chính khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng linh hoạt đùa giỡn cây kiếm trong tay một chút, bạch quang hỗn loạn, tiếp theo "Vèo" một tiếng, nhẹ nhàng ném về phía Ngọc Trữ đối diện. Nàng nâng tay tiếp, thần sắc phức tạp, làn môi mấp máy, tựa hồ muốn nói gì đó, cuối cùng lại cái gì cũng không nói.
Đoan Chính trầm giọng nói: "Đại hội Trâm Hoa lần trước, Đoan Chính bất tài, bại bởi nhị vị. Lần này được nhị vị nhường cho, Đoan Chính đã cướp công rồi."
Nói xong hắn xoay người, hướng về phía huynh đệ đồng môn Thiểu Dương đang reo hò phía dưới đài, chắp tay, trên gương mặt phúc hậu tràn đầy tươi cười.
"Đây mới gọi là nở mày nở mặt !" Chung Mẫn Ngôn kích động mặt đều đỏ lên, "Đoan Chính sư huynh thật sự là tu dưỡng tốt ! Quân tử báo thù mười năm không muộn mà !"
"Báo cái gì thù nha?" Linh Lung liên thanh hỏi y.
Đỗ Mẫn Hành cười nói: "Đại hội Trâm Hoa lần trước, muội và Toàn Cơ còn nhỏ, không xem được. Đoan Chính sư huynh vừa tỷ thí trận đầu liền bại bởi Phiên Phiên và Ngọc Trữ, gân cốt ở chân trái bị Ngọc Trữ đánh gãy một nửa, suýt nữa đã thành người què. May mắn được Hòa Dương sư thúc cẩn thận chăm sóc nửa năm, thế này mới khỏi hẳn. Huynh ấy nay có thể xuất ra động tác nhanh như vậy, chẳng những là kỳ tích, mà còn là vì Đoan Chính sư huynh liều mạng tu hành mới có được."
"Oa, Ngọc Trữ này thì ra ngoan độc như vậy !" Linh Lung oán giận nói, "Đoan Chính sư huynh lần này hẳn là cũng nên đánh gãy gân tay nàng ta một nửa mới đúng !"
Đỗ Mẫn Hành lắc lắc đầu, "Có thù tất báo, không phải là hành động của người tu tiên. Huống chi Ngọc Trữ thân là nữ tử, nam tử hán đại trượng phu, lý ra nên nhường một chút mới đúng. Cuộc tỷ thí này thắng đến vẻ vang, nỗ lực ngày xưa của huynh ấy cũng không bị xem như uổng phí."
Khi nói chuyện, ba người kia đã xuống đài. Đoan Chính sớm đã bị quần chúng đồng môn Thiểu Dương kích động bao bọc vây quanh, ngay cả Chử Lỗi cũng bị kinh động, đặc biệt tới đây khuyến khích hắn.
Ngọc Trữ ôm cổ tay, sớm đã có người băng bó cho nàng. Đồng môn bên cạnh nói gì đó cùng nàng, nàng dường như cũng không nghe thấy, thủy chung dùng một loại ánh mắt phức tạp cổ quái trừng Đoan Chính, giống như hắn là quái vật gì đó.
Cuộc tỷ thí này, không có bất kỳ quỷ kế đa đoan nào, Đoan Chính hoàn toàn là cứng đối cứng, thắng áp đảo hai người bọn họ. Đến đây, song kiếm hợp bích mỹ diệu ở trên đại hội Trâm Hoa cũng muốn tuyệt tích rồi, qua năm năm nữa, hai người Phiên Phiên Ngọc Trữ đều đã qua hai mươi lăm tuổi. Quy củ của đại hội Trâm Hoa, đệ tử dự thi tuổi chỉ từ mười tám đến hai mươi lăm tuổi, lúc trước bọn họ đoạt giải quán quân tiếng hô tối cao, cuối cùng cũng chấm dứt bằng thất bại.
Đông Phương Thanh Kỳ nhưng thật ra nhìn thoáng, ra sức an ủi hai đệ tử mất mát, vừa cười vừa nói: "Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Đại hội Trâm Hoa bất quá chỉ là một quá trình, về sau kết quả là cái gì, còn phải xem các con tự mình nỗ lực. Không cần khổ sở, lần thất bại này cũng coi như một bài học, về sau hai người các con sẽ càng mạnh."
Phiên Phiên lúc trước ở trên đài vẫn là bộ dáng chẳng hề để ý, nhưng nói đi nói lại hắn vẫn là người có tính tình kiêu ngạo, tâm thắng bại cũng nặng, song kiếm hợp bích lại bại bởi người tay không tấc sắt, kiếm còn bị người ta đoạt lấy, quả thật khó mà chịu nổi. Lúc này nghe thấy sư tôn an ủi, hốc mắt cũng nhịn không được mà đỏ lên, run giọng nói: "Đệ tử... Tuân mệnh."
Một lời chưa nói xong, đã thấy Đoan Chính vạch đám người ra, đi về hướng này, trong tay còn cầm một hộp gỗ sơn đen.
"Đao kiếm vô tình, thật xin lỗi đã đả thương cổ tay Ngọc Trữ cô nương. Đây là kim sang dược đặc chế của Thiểu Dương, vô cùng có lời với những vết thương hở. Vạn mong nhị vị có thể nhận lấy."
Đông Phương Thanh Kỳ cười nói: "Con rất khách khí ! Ha ha, Ngọc Trữ, mau nhận lấy, cám ơn thế huynh con đi!"
Ngọc Trữ rũ mi xuống, chậm rãi tiếp nhận kim sang dược, thấp giọng nói: "Cám ơn... Đoan Chính thế huynh."
Đoan Chính lại là mỉm cười, hòa nhã nói: "Trước bôi thuốc sau đó dùng băng vải buộc chặt, ngày mai liền sẽ không còn đau. Vậy, tại hạ cáo từ."
Hắn xoay người liền đi, lông mi Ngọc Trữ hơi động một chút, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn là không nói.
Bên cạnh, Phiên Phiên thấy nàng có loại bộ dáng này, cười nói: "Có lời gì muốn nói với hắn, thì nói cho sớm đi. Qua hai ngày nữa, chúng ta phải trở về Phù Ngọc đảo. Chuyến đi này, còn không biết năm nào tháng nào mới gặp lại."
Sắc mặt Ngọc Trữ tái nhợt, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: "Không cần huynh... quan tâm."
Phiên Phiên chỉ cười cười, rốt cuộc không nói gì nữa.
"Theo ta thấy nha, Đoan Chính sư huynh và cái cô Ngọc Trữ độc ác kia, lúc trước đại khái có mâu thuẫn gì đó mà chúng ta không biết." Linh Lung nháy đôi mắt to, nhìn hồi lâu, mới nghiêm trang rút ra kết luận này.
"Làm sao tỷ biết?" Toàn Cơ rất ngạc nhiên.
Linh Lung nở nụ cười gian trá hạ giọng, "Muội không thấy ánh mắt nàng ta nhìn Đoan Chính sư huynh sao ! Đó là cái nhìn bình thường sao ? Tròng mắt cũng sắp rớt ra đến nơi rồi kìa ! Theo tỷ thấy nha, nhất định là nàng ta thích Đoan Chính sư huynh chúng ta, kết quả sư huynh chướng mắt nàng, cho nên lần trước nàng thẹn quá hóa giận, đả thương Đoan Chính sư huynh."
"Còn có loại chuyện này nữa sao." Toàn Cơ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, sức tưởng tượng của Linh Lung thực là phong phú, cơ bản là vô căn cứ mà !
"Sao mà không thể chớ ! Những người lớn nha... Hừ hừ ! Chuyện của bọn họ muốn phức tạp bao nhiêu thì sẽ có thể phức tạp bấy nhiêu."
Đỗ Mẫn Hành thấy nàng rung đùi đắc ý nói ba hoa chích choè, không khỏi cười nói: "Là cái đầu nhỏ của muội cứ nghĩ đến phức tạp đi. Cả ngày không có việc gì chỉ lo nghĩ những thứ này, Đoan Chính sư huynh và Ngọc Trữ cho tới bây giờ cũng chưa tiếp xúc qua, có thể mâu cái gì thuẫn chứ. Đừng đoán bậy, ngay sau đây là trận tỷ thí cuối cùng của hôm nay đó, cũng sắp bắt đầu rồi."
Lôi đài Thanh Tự đã sửa sang lại tương đối sạch sẽ, người phụ trách phán quyết cuộc tỷ thí này, Sở Ảnh Hồng, cũng đã đứng ở trên lôi đài, cất cao giọng nói: "Mời hai vị lên lôi đài Thanh Tự !"
Vừa dứt lời, chỉ thấy hai bóng đen đồng thời nhảy lên lôi đài, Linh Lung vừa thấy tướng mạo của một người trong đó, nhịn không được "A" một tiếng, "Là hắn ! Tên trứng thối đó !"
Mọi người chăm chú nhìn, đã thấy người nọ tóc đen mày dài, sắc mặt tái nhợt, dung mạo tuy rằng thanh tú, giữa trán lại có một loại âm lãnh giả dối khiến người ta không thoải mái, chính là Ô Đồng.
Đối thủ của hắn là một vị sư huynh đồng môn Điểm Tình cốc, hai người đều là một thân hắc y, tóc dài rũ xuống, thoạt nhìn giống như một đôi huynh đệ song sinh.
"Đệ tử Điểm Tình cốc đều kỳ quái như vậy, chán ghét muốn chết !" Linh Lung ‘ghét ai ghét cả tông chi họ hàng’ , vì đã chán ghét một tên Ô Đồng, nên cũng chán ghét ‘lây’ tất cả đệ tử Điểm Tình cốc.
"Nhớ kỹ, giao lưu học hỏi. Không được sử dụng chú pháp tiên thuật quá mức lớn mạnh, không được tổn hại đến tánh mạng người khác, một khi có loại tình huống này phát sinh, liền tước bỏ tư chất tham gia đại hội Trâm Hoa."
Sở Ảnh Hồng đặc biệt nhấn mạnh quy củ này, lại nhìn Ô Đồng. Hành vi của hắn lúc trước khiến trong lòng bà vẫn còn sợ hãi, vì thế những trưởng bối bọn họ đặc biệt vì đại hội Trâm Hoa này đặt ra nhiều thêm một quy củ: không được sử dụng chú thuật tương tự ngũ lôi đại pháp, phòng ngừa tái hiện cục diện không khống chế được lần trước.
Ô Đồng khẽ nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười trào phúng, hiển nhiên cũng không để ý.
Sở Ảnh Hồng thấy hắn ngoan cố quỷ quyệt, trong lòng thật sự không vui. Điểm Tình cốc cũng coi như một đại phái có cội nguồn thâm sâu, từ trước đến nay chú trọng tu thân dưỡng tính, không tranh sự đời, dạy dỗ đệ tử cho tới bây giờ đều là quân tử khiêm nhường, bà cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Điểm Tình cốc có loại đệ tử bất hảo như thế này, lại không biết những vị trưởng lão đức cao trọng vọng của Điểm Tình cốc làm sao lại chứa chấp được hắn.
Tiếng kèn rất nhanh vang lên, trận tỷ thí của Ô Đồng bắt đầu.
Đệ tử Thiểu Dương phái nhao nhao huýt sáo hắn, hành vi đả thương Toàn Cơ của hắn lúc trước thực khiến cho bọn họ căm giận, lúc này đều cùng chung mối thù, vứt cái ý niệm chán ghét Toàn Cơ trong đầu lúc trước lên chín tầng mây, một đám la ó thập phần hăng hái.
"Để ta xem hôm nay hắn rốt cuộc có bản lãnh gì !" Linh Lung khoanh tay, hạ quyết tâm, nếu Ô Đồng dám dùng ngũ lôi đại pháp nữa, nàng liền xông lên cho mặt hắn nở một đống hoa luôn !
"Vẫn là nên lui về phía sau một chút để an toàn hơn." Đỗ Mẫn Hành là một người theo phái bảo thủ, không muốn chọc phiền toái. Quay đầu nhìn thấy mấy đứa trẻ cũng không chịu lui, hắn đành phải gieo thân thể nghiêng về phía trước một chút, bảo vệ bọn họ, tránh đao kiếm pháp thuật không có mắt, lại làm bị thương người nào thì rất khó coi.
Kèn dừng lại, Ô Đồng liền ôm quyền với vị sư huynh kia, lạnh nhạt nói: "Thỉnh sư huynh chỉ giáo."
Hắn hôm nay thay đổi binh khí, ngang hông giắt một thanh Ô Kim kiếm hẹp dài, rút ra nơi tay, bắt kiếm quyết, mũi kiếm dưới ánh mặt trời lấp lánh rực rỡ, quả nhiên là một lợi khí.
Hắn vươn tay kia ra, vân vê mũi kiếm, nhẹ nhàng uốn một cái, thân kiếm nhất thời cong thành một vòng cung. Nhẹ buông tay, lập tức bắn thẳng ra, kêu lên ong ong, cư nhiên là một thanh nhuyễn kiếm mảnh dài.
Đối diện, nam tử họ Vu kia vừa thấy hắn lộ ra binh khí này, sắc mặt lập tức có chút ngưng trọng. Hắn ta hơi ôm quyền, tay áo bào mở ra, trong tay lại có hai thanh đoản kiếm, hắn ta thì ra cũng dùng đoản kiếm.
Sở Ảnh Hồng thấy hai người bọn họ đã hành lễ với nhau, liền cất cao giọng nói: "Nghe hiệu lệnh của ta - bắt đầu !"
Tiếng nói vừa dứt, hai đạo bóng đen lập tức giằng co chớp động, giống như sấm vang chớp giật, trong nháy mắt liền quyện lại với nhau. Ô Kim kiếm kề sát vào trong ngực Vu Kiếm Hào hướng lên trên, lại bị hai thanh đoản kiếm đánh trúng, bám sát ngay ở giữa, dồn dập cư nhiên không có khe hở để rút ra được.
"Sư huynh hắn lợi hại hơn chút." Chung Mẫn Ngôn thấy chiêu thức Ô Đồng yếu lược, ngay từ đầu liền ở thế hạ phong, không khỏi vui mừng lộ rõ trên nét mặt, "Cái này hắn khẳng định phải thua rồi !"
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe trên trận "Két két" vang lên hai tiếng rợn người, Ô Đồng Ô Kim kiếm cư nhiên từ giữa hai thanh đoản kiếm rút trở về. Hắn không dám tấn công tiếp, thu kiếm quay về phòng ngự, không ngờ Vu Kiếm Hào còn nhanh hơn hắn, dưới chân trầm xuống, xoay người cư nhiên dùng "Đảo Tài Dương Liễu", ánh sáng lấp lóa của đoản kiếm sắc bén vẽ một vòng trước ngực hắn, nếu tránh chậm một chút, đó chính là vết thương trí mạng.
"Hay!" Linh Lung là người đầu tiên trầm trồ khen ngợi.
Chỉ thấy Ô Đồng chật vật lảo đảo vài bước, rốt cuộc đứng vững, vươn tay sờ sờ phía trước ngực, y phục bị rách một đường dài, thấp thoáng còn để lộ một chút máu. Hắn cười lạnh một tiếng, tùy ý lau vết máu trên người, điềm nhiên nói: "Kiếm của Vu sư huynh cũng thực là sắc bén, đúng là muốn giết ta đây mà !"
Vu Kiếm Hào kia mỉm cười, nói : "Trên đài luận võ, đao kiếm không có mắt, sư đệ tự mình cẩn thận."
Ô Đồng biết quyền cước kiếm chiêu của mình không bằng người, hắn nhập môn Điểm Tình cốc giữa chừng, không có những nền tảng từ nhỏ này, bởi vậy thường tụt hậu hơn so với người khác. Nếu không phải có tiên pháp hộ thân, cũng không được Giang trưởng lão ưu ái như vậy.
Lần trước tỷ thí cùng đệ tử Thiếu Dương phái, hắn dưới tình thế cấp bách mới dùng ngũ lôi đại pháp, ai ngờ dẫn tới sự bất mãn của mọi người, cuối cùng lại ban ra quy luật mới không được sử dụng loại tiên thuật này. Giờ phút này dưới đài trăm ngàn ánh mắt đều theo dõi nhất cử nhất động của hắn, chắc hẳn hơn phân nửa đều ngóng trông hắn lập tức thua, bị thương dưới kiếm đối phương mới tốt.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn là hung ác, lại càng không muốn nói chuyện, chỉ biến đổi chiêu thức không ngừng, nhuyễn kiếm trong tay nhất thời tựa như linh xà, uốn uốn éo éo vung ra.
Đây không phải công phu Điểm Tình cốc ! Vu Kiếm Hào quả nhiên cũng cả kinh, nhanh chóng né tránh, lại không ngờ chuôi kiếm này tựa như vật sống, lúc cao lúc thấp, lúc trái lúc phải, nhất thời nhưng lại không tìm được phương hướng né tránh cho tốt.
Một lúc do dự này, động tác liền ngưng trệ trong thoáng chốc. Ô Đồng xem xét đúng thời cơ, eo uốn éo, kiếm kia đã tiến sát đến mặt hắn, đâm một cái ! Vu Kiếm Hào chấn động, đột nhiên nhảy về phía sau, thối lui vài bước, thẳng đánh vào trên lan can của lôi đài, thế này mới dừng lại.
Hắn vươn tay sờ lên mặt một chút.. tay đầy máu. Vừa rồi nếu không phải một kiếm kia của hắn ta đâm không chuẩn, lúc này chắc tròng mắt của mình đã bị hắn ta móc ra.
Hắn cảm thấy kinh hãi không thể kiềm chế. Quả nhiên đúng như sư phụ nói, kẻ tên Ô Đồng này gian trá vô cùng, chỉ có hắn có lỗi với người khác, tuyệt không cho người khác thiếu hắn nửa phần, điển hình của loại người có thù tất báo. Công phu hắn ta sử dụng cũng không phải của Điểm Tình cốc, lại sát chiêu quỷ dị sau đó nữa, cũng không biết công phu này là học được từ chỗ nào.
Lập tức hắn nói: "Sư đệ ! Đây là luận võ chính thức, sao có thể dùng công phu môn phái khác ? Huống chi... !" Huống chi chiêu Đảo Tài Dương Liễu mình sử dụng mới vừa rồi kia căn bản không có dùng tới nửa phần khí lực, căn bản cũng không đả thương hắn ta được. Hắn ta lại xuống tay độc ác, một kiếm kia không móc được mắt mình, cũng muốn đâm một lỗ sâu trên mặt, máu chảy đầy mặt, đau nhức vô cùng.
Ô Đồng lại lạnh lùng cười, dùng lời nói mới vừa rồi của hắn trả lời: "Trên đài luận võ, đao kiếm không có mắt, sư huynh phải cẩn thận mới đúng."
Vu Kiếm Hào trầm mặt xuống, lạnh lùng nói: "Ta nhường ngươi ba phần, ngươi lại tiến dần từng bước ! Thôi được, vậy liền xem kiếm ai nhanh hơn !"
Thân hình hắn biến đổi, lại giống như tiên hạc giương cánh, đoản kiếm trong tay giống như biến thành trăm ngàn thanh trong nháy mắt, giữa tình thế cấp bách không biết là thật hay giả.
Ô Đồng lại càng không nhân nhượng, nghênh đón chiêu thức.
Hai đạo bóng đen vừa chạm vừa lui, bỗng nhiên lại triền đấu ở một chỗ, trong lúc nhất thời chỉ nghe trên trận vang lên tiếng đao kiếm va chạm bên tai không dứt, hai người đều dùng toàn lực. Một kẻ là công phu Điểm Tình cốc chính tông, tiêu sái tự nhiên; một kẻ khác là công phu bàng môn tả đạo bên ngoài, quỷ dị linh hoạt.
Linh Lung chỉ thấy kiếm trong tay Ô Đồng điểm điểm ánh sáng đen, giống như chung quanh hắn nở rộ một đóa hoa mai màu đen, hai người nhất thời phân không rõ cao thấp, nàng gấp đến độ kêu lên: "Họ Vu kia ! Thêm sức chút! Bại bởi sư đệ nhà ngươi, có bẽ mặt không ?!"
Trên đài, hai người hãy còn triền đấu làm sao nghe thấy nàng kêu cái gì, chỉ cần vừa phân tâm, đó là họa sát thân.
Nhưng đệ tử Thiểu Dương dưới đài vừa nghe thấy Linh Lung kêu như vậy, lại thật sự nhất nhất học theo nàng, mấy chục người đồng loạt rống: "Họ Vu kia ! Bại bởi sư đệ ngươi, có bẽ mặt không ?!"
"Vu gia sư huynh, không được thua hắn !"
"Trảm tên đệ tử đại nghịch bất đạo này dưới kiếm !"
Bọn họ vừa rống như vậy, môn phái khác hùa vào góp vui, cũng rống theo. Lúc này đại đa số vì Vu gia sư huynh mà cổ động, rất ít người còn lại cũng học theo, trong lúc nhất thời, trên trận tất cả đều là âm thanh ủng hộ Vu Kiếm Hào, chưởng môn các môn phái cũng không ngăn cản được, đành phải âm thầm lắc đầu.
Hai người đang triền đấu một chỗ kia đột nhiên chợt tách ra, Ô Đồng liền lật mình hai cái té ngã, trong tay áo bỗng nhiên tung ra một cuốn sổ đen thui.
Linh Lung tinh mắt, sợ đến lớn tiếng kêu lên: "Mau tránh ! Hắn muốn phóng ngũ lôi đại pháp đó !"
Dứt lời nàng bắt lấy Toàn Cơ, lăn xuống dưới tảng đá lớn, ngồi xổm phía dưới bất động.
Đỗ Mẫn Hành dở khóc dở cười kéo hai nàng lên, "Không phải ngũ lôi đại pháp, muội xem kia kìa!"
Hắn chỉ vào lôi đài, Linh Lung nơm nớp lo sợ ló đầu ra, đã thấy tấm phù chú kia, có biến thành mũi tên nước, có biến thành rồng lửa, quả thật không phải ngũ lôi đại pháp.
"A ! Ngũ Hành thuật ! Hắn có thể thả ra thủy và hỏa đồng thời nha !" Linh Lung ngạc nhiên trợn tròn cặp mắt.
Đỗ Mẫn Hành gật đầu nói: "Quả thật vậy... Hơn nữa công phu của hắn cũng không giống của Điểm Tình cốc, thoạt nhìn giống như là đệ tử nhập môn giữa chừng, lúc trước không biết học được bản lãnh thượng vàng hạ cám này ở nơi nào."
Bên này bọn họ đang nói chuyện, bên kia Vu Kiếm Hào vì tránh né tiên thuật, thật sự là cực kỳ chật vật.
Quy định của ngũ đại môn phái, tất cả đệ tử tuổi tròn hai mươi mới được tu tập tiên thuật chú pháp, hắn còn chưa tới tuổi có thể học, chỉ biết một ít thuật triệu hoán thô thiển, làm sao có thể ứng phó với rồng lửa và nước lợi hại như vậy của Ô Đồng. Binh khí lẫn chiêu thức bình thường trước bọn chúng như là đậu hủ vậy, nhoáng một cái, đoản kiếm trong tay hắn một cái thì bị chặt đứt, một cái là bị thiêu nứt, đã không thể dùng được nữa.
Khó khăn tránh thoát tầm bắn của một mũi tên nước, hắn tránh vào một góc lôi đài, khàn giọng rống: "Ô Đồng ! Đây là phạm quy ! Tỷ thí không thể sử dụng những pháp thuật này !"
Ô Đồng kia mặt trầm như nước, lại dường như không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của hắn, ngón tay như hoa lan, mĩ diệu ngăn lại, ở giữa không trung phe phẩy tay, rồng lửa lập tức được triệu hồi, gào thét bổ nhào về phía Vu Kiếm Hào tay không tấc sắt.
Bị nó nhào tới, Vu Kiếm Hào không chết cũng là chết khiếp. Trong lúc nhất thời trên trận ồn ào mãnh liệt, Sở Ảnh Hồng liền lập tức muốn ra tay viện trợ ngăn cản trận đánh vượt quá giới hạn tỷ thí này.
Ngờ đâu bà còn chưa động, con rồng lửa kia bay đến ngay trên đỉnh đầu Vu Kiếm Hào đã tự mình tản ra.
Ô Đồng hạ chú, nắm lấy thanh kiếm, lại càng không dừng lại, nhún chân, liền muốn đâm về phía Vu Kiếm Hào còn đang sững sờ.
"Phạm quy ! Hắn phạm quy rồi !" Dưới đài bỗng nhiên truyền tới một tiếng kêu thanh thúy.
Trong lòng hắn rùng mình, quay đầu nhìn lại, đã thấy lại là Linh Lung đang chống nạnh, hung tợn kêu la: "Hắn phạm quy ! Trận đấu này phải tính hắn thua ! Quá hèn hạ !"
Trong lòng hắn thật là chán ghét đám tiểu quỷ Thiếu Dương phái này đến tận cùng, lúc trước hại hắn bị treo ngược lên cây, làm trò cười cho thiên hạ, món nợ này hắn còn chưa tính đâu !
Nghĩ đến đây, hắn lại nhún một cái, làm bộ như bị sẩy chân, mũi kiếm nhoáng lên, nhưng lại thẳng tắp đâm về phía Linh Lung!
Ps: Tui gộp 3 chương liền nên các đồng chí thông cảm nha!!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top