Chương 23: Đại hội trâm hoa(3)
Toàn Cơ theo sau Linh Lung và Vũ Tư Phượng bắt thỏ một hồi, quay đầu chợt không thấy Chung Mẫn Ngôn, không khỏi ngạc nhiên nói: "Ý, lục sư huynh đâu ?"
Linh Lung là một cô bé vui thích thất thường, lúc này đột nhiên hảo cảm đối với Vũ Tư Phượng tăng nhiều, làm sao còn quản Chung Mẫn Ngôn, chỉ lo đuổi theo phía sau Vũ Tư Phượng, nhìn hắn kéo ná bắn thỏ, bộ dáng kia thật sự là soái ngây người.
Toàn Cơ hỏi hai tiếng, vẫn chưa có người trả lời nàng, Linh Lung ở đối diện vẫn đang thảo luận cùng Vũ Tư Phượng xem ná phải như thế nào mới bắn chuẩn được. Nàng đành phải nhìn hai bên một chút, đã thấy Chung Mẫn Ngôn và đại sư huynh cùng nhau ngồi ở trước linh tuyền phía xa xa, không biết đang nói gì.
Nàng vốn là lười bắt thỏ, dứt khoát đưa ná cho Linh Lung, chính mình chạy tới chỗ bọn họ, cùng nhau nhàn hạ.
"Này, Toàn Cơ như thế nào cũng đi ra vậy, không săn thú sao ?" Đỗ Mẫn Hành thấy nàng đi ra từ trong rừng, lại kỳ quái. Bốn đứa nhỏ này không phải mới vừa rồi vẫn còn hoàn hảo, tốt lắm sao ?
Toàn Cơ ngồi xuống bên cạnh hắn, tiện tay cầm lấy một cây cá nướng cuối cùng, cắn một ngụm, nóng đến bỏng lưỡi, "Muội... không bắt nữa, cũng không chơi nữa."
Đỗ Mẫn Hành biết rõ đức hạnh trước sau như một của nàng liền cười nói: "Ăn từ từ, nói còn không xong kìa, huynh đi bắt hai con cá nữa đây."
Bên này Chung Mẫn Ngôn đã ăn xong một con cá, y đang buồn bực, vừa nghe muốn bắt cá, liền vung tay áo xung phong nhận việc: "Đệ bắt cho!" Y chính là không có việc gì để phân tán lực chú ý đây.
Nói xong y liền nhảy vào trong đầm, một chuỗi lớn bong bóng nước ùng ục dâng lên trên mặt nước, nửa ngày sau vẫn không có động tĩnh.
Toàn Cơ vội vàng đến gần mép nước, đợi thật lâu sau vẫn không thấy động tĩnh gì, nàng không khỏi vội la lên: "Lục sư huynh ? Lục sư huynh!" Kêu vài tiếng, vẫn không có người để ý đến nàng, nàng nhất thời biến sắc, quay đầu nắm chặt y phục Đỗ Mẫn Hành, "Đại sư huynh ! Huynh ấy sao lại không lên ?!"
Đỗ Mẫn Hành sờ sờ đầu nàng, trấn an nói: "Không có việc gì, Mẫn Ngôn tinh thông thủy tính, đừng lo lắng."
Toàn Cơ nhìn chằm chằm trong đầm, không biết lại đợi bao lâu, y vẫn chưa lên. Lúc này ngay cả Đỗ Mẫn Hành cũng có chút lo lắng, đang muốn cởi áo ngoài xuống nước tìm y, chợt nghe ào một tiếng, cái đầu ướt đẫm của Chung Mẫn Ngôn hiện ra trên mặt nước, nhếch miệng cười với bọn họ.
"Xem này ! Đệ bắt được một con cá béo ú !" Y giơ cao cánh tay, quả nhiên trong tay là một con cá đang quẫy đạp tưng bừng đang bị y nắm chặt chẽ, dài chừng hơn hai thước, quả thật rất béo.
Toàn Cơ tiến lại gần, "Lục sư huynh lên đây đi, ta kéo huynh."
Tóc và xiêm y Chung Mẫn Ngôn ướt đẫm, từng giọt nước lớn theo thân hình tuấn lãng của hắn chảy xuống. Dưới ánh mặt trời, lại khiến nàng cảm thấy rất đẹp mắt, không khỏi hơi hơi nheo mắt lại. Hắn tiện tay lau mặt một cái, mỉm cười với nàng, nâng tay nhẹ nhàng ném cá đến dưới chân nàng.
"Tiếp lấy, tiểu nha đầu. Sư huynh bắt cho muội con cá này."
Hắn lại lặn xuống đầm nước, tiếp tục bắt cá.
Toàn Cơ ngơ ngẩn nhìn con cá béo ú đang quẫy đạp dưới chân, nửa ngày cũng nói không nên lời.
Trên mặt nóng rát, bị ánh nắng chiếu đến nỗi nóng hổi. Nàng cực khẽ cực chậm sờ soạng một chút ở trên mặt, giống như là chạm được thứ gì đó, đột nhiên lùi về. Cuối cùng, mấp máy môi, nhét nắm tay vào trong tay áo.
Đỗ Mẫn Hành đem con cá đi rửa sạch nội tạng đặt trên lửa nướng, chợt nghe trong rừng cây truyền đến một trận âm thanh tranh chấp, thì ra là Linh Lung và Vũ Tư Phượng hai tay trống trơn đã trở lại.
"Còn gì là nam tử hán đại trượng phu chứ ! Cũng không chịu nhường con gái ! Cũng chẳng để cho ta bắt gì hết !" Linh Lung vừa thầm oán vừa đi tới, hung hăng ngồi xuống bên cạnh Toàn Cơ.
Vũ Tư Phượng nhíu mày: "Ngươi cái gì cũng, không biết. Như thế nào, để ngươi bắt."
"Vậy huynh có thể dạy ta nha ! Từ đầu tới cuối đều hung hăng, lúc trước còn cho rằng huynh là người tốt cơ đấy !" Linh Lung trừng mắt nhìn hắn một cái, trên mặt hoàn toàn là bộ dáng vỡ mộng.
Vũ Tư Phượng dứt khoát không nói gì. Hắn thật đúng là không biết làm sao để ứng phó vị đại tiểu thư này, ở chung với nàng quả thực rất nhức đầu. Vừa rồi cũng thật là, thoáng chớp mắt một cái Toàn Cơ và Chung Mẫn Ngôn đã không thấy đâu, chỉ còn lại một mình hắn đối mặt với nữ ma đầu này, hắn buồn bực muốn chết.
Ngoảnh đầu lại thấy Toàn Cơ một mình ngồi bên kia ngẩn người nhìn con cá béo ú nướng trên lửa, hắn liền sáp lại gần, hỏi nàng: "Như thế nào, lại chạy về đây, một mình ?"
Lúc này Toàn Cơ mới hoàn hồn, cười cười, "Ta không muốn săn thú, cũng lười hoạt động. Huynh và Linh Lung không phải đang chơi đùa rất vui vẻ sao ?"
"Vui vẻ cái quỷ. . . . . ." Hắn lẩm bẩm một tiếng.
"Đáng tiếc, không bắt được, chim trĩ, thỏ hoang. Con cá này, là các ngươi, bắt được sao ?" Hắn dùng ngón tay sờ soạng trên thân cá rất nhanh một chút, thuần thục trở mặt kia tiếp tục nướng.
Toàn Cơ gật đầu, "Là lục sư huynh bắt, huynh ấy nói. . . . . ."
Huynh ấy nói con cá này là bắt cho mình.
Nàng đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ, muốn cười, nhưng lại cảm thấy làm như vậy rất ngốc.
"Làm sao ngươi, cứ gọi hắn, là sư huynh, rất xa lạ." Vũ Tư Phượng lấy muối ăn ra, bóp vụn rắc lên thân cá.
Toàn Cơ im lặng. Nàng đương nhiên cũng muốn giống Linh Lung, trực tiếp gọi tên hắn, thậm chí nói giỡn kêu Tiểu Lục Tử. Bất quá phỏng chừng nàng vừa nói ra, Chung Mẫn Ngôn sẽ nổi giận, sau đó sẽ không để ý tới nàng nữa.
Nàng biết rõ Linh Lung khác với mình, mọi người đều thích tỷ ấy. Không giống như nàng.
"Tiểu Lục Tử đâu ?" Linh Lung tức giận nửa ngày, rốt cục nhớ tới Chung Mẫn Ngôn, nhìn chung quanh hồi lâu.
"Đệ ấy ở trong đầm bắt cá rồi. Mới vừa thở hổn hển trở về."
Đỗ Mẫn Hành lúc này mới chậm rãi ăn xong con cá của mình.
"Huynh ấy tức giận cái gì chứ, người tức giận là muội mới đúng !" Linh Lung trắng trợn liếc Vũ Tư Phượng một cái, đứng dậy chạy đến bờ đầm, xả yết hầu kêu, "Tiểu Lục Tử ! Tiểu Lục Tử ! Mau lên đây !"
Vừa dứt lời, Chung Mẫn Ngôn đã bắt hai con cá trồi lên, ngẩng đầu cười như không cười nhìn nàng, nửa ngày sau mới chậm rì rì nói: "Muội cuối cùng cũng nhớ đến huynh rồi sao, như thế nào, có việc gì ?"
Linh Lung giậm chân: "Huynh nói nhảm gì đó ! Mau lên đây ! Cá đều sắp nướng cháy cả rồi !"
Chung Mẫn Ngôn ném cá cho Đỗ Mẫn Hành, vừa đề khí liền lên bờ, toàn thân ướt đẫm, nước ra sức nhỏ giọt trên người y. Y cũng không để ý, lau mặt một cái, vắt khô chéo áo, lúc này mới ngồi xuống cùng Vũ Tư Phượng phân chia con cá lớn kia.
"Sao vừa rồi huynh lại im im lặng lặng mà chạy đi ?" Linh Lung cột tóc thay hắn, tùy ý dùng tay sửa sang lại.
Chung Mẫn Ngôn không nói gì, Linh Lung lại vỗ tay một cái, cười nói: "A, huynh nhất định là đoán được bọn muội không bắt được thỏ hoang với chim trĩ, cho nên trở về bắt cá, đúng không ? Vẫn là Tiểu Lục Tử thông minh !"
Chung Mẫn Ngôn ôn hoà nở nụ cười, "Đúng vậy a, bắt cá vì hầu hạ đại tiểu thư muội này !"
Y cắt một miếng bong bóng cá lớn, để vào trong chén nàng, sau lại nói: "Thật là không có biện pháp với muội ! Này, nhân lúc còn nóng, mau ăn đi !"
Linh Lung cười híp mắt nắm lấy tay áo ướt sũng của hắn vẫy vẫy, "Vẫn biết Tiểu Lục Tử tốt nhất, thông minh nhất, săn sóc nhất !"
Chung Mẫn Ngôn bị nàng cười, làm sao còn cáu kỉnh, hiển nhiên là tâm hoa nộ phóng.
Bỗng nhiên nhìn thấy Toàn Cơ vẫn còn ngơ ngác ngồi ở chỗ kia, cũng không ăn gì, y liền cắt lấy một miếng bong bóng cá khác đưa cho nàng, "Mau ăn nha, đồ ngốc. Cá lạnh, nhưng có mùi thơm."
Toàn Cơ miễn cưỡng cười, nhỏ giọng nói: "Cám ơn... lục sư huynh."
Mặc dù không có chim trĩ hay thỏ hoang, nhưng cá Chung Mẫn Ngôn bắt lên cũng đủ cho bọn họ ăn no.
Mọi người đang vừa ăn vừa cười nói, chợt nghe phía sau truyền đến một tràng tiếng nói chuyện, giống như có người đang đi lại gần nơi này.
Bọn họ đồng loạt quay đầu, đã thấy Sở Ảnh Hồng dẫn vài đệ tử trong Ngọc Dương đường và năm sáu nam tử mặc áo bào xanh đeo mặt nạ đi theo phía sau, đang vừa nói cười vừa tiến lại gần.
"Người ta nói nơi tú lệ nhất trên núi Thủ Dương là đỉnh núi Tiểu Dương, nay may mắn vừa thấy, quả thực danh bất hư truyền, quả nhiên là đất thiêng nảy sinh hiền tài, thế ngoại tiên cảnh."
Đi đầu là hai người đang mỉm cười nói, tốc độ nói chuyện tuy rằng không khác thường nhân, nhưng giọng nói rất cổ quái, có điểm giống với Vũ Tư Phượng.
Sở Ảnh Hồng cười nói: "Cung chủ quá khách khí, Ly Trạch cung ngàn dặm không dứt, hùng vĩ tráng lệ, khiến người ta đều thán phục, đây mới thực sự là điêu luyện sắc sảo."
Bà nói xong, vừa ngẩng đầu, đã thấy mấy đứa trẻ lớn lớn nhỏ nhỏ ở phía trước, ăn đến bóng loáng đầy mặt, một đám ngơ ngác mắt to trừng mắt nhỏ với bà.
Bà cũng sửng sốt, ngạc nhiên nói: "Toàn Cơ, Linh Lung, Mẫn Ngôn. . . . . . Các con tại sao lại ở chỗ này ?"
Linh Lung thông minh nhất, cướp lời nói : "Chúng con đưa Tư Phượng đi xem cảnh sắc ở đỉnh Tiểu Dương, huynh ấy lần đầu tiên tới Thiếu Dương phái, chúng con đương nhiên phải tận tình khoản đãi."
Nàng vừa nói xong, lại nghe nam tử áo bào xanh đeo mặt nạ cười nói: "Đa tạ chư vị nhiệt tình khoản đãi tiểu đồ, thằng bé chưa rành chuyện đời, không hiểu biết lắm, đắc tội chỗ nào, thỉnh xin chớ trách."
A ? Tiểu đồ ?
Ánh mắt của mọi người đồng loạt quét về phía Vũ Tư Phượng.
Sắc mặt hắn tái nhợt, chậm rãi đứng dậy, đi tới, quỳ gối xuống, trầm giọng nói: "Đệ tử, Vũ Tư Phượng, tham kiến sư phụ."
Nam tử áo bào xanh kia còn chưa mở miệng, ở phía sau, một người mặc áo bào xanh khác vóc người nhỏ gầy hơn một chút bỗng nhiên tiến lên hai bước, chỉ vào chóp mũi Vũ Tư Phượng, lạnh lùng hỏi : "Mặt nạ của con đâu ?!"
Vũ Tư Phượng vừa bị ông lành lạnh quát như vậy, trong lòng lại run lên, lời đã ra đến khóe miệng, nhưng lại nói không nên lời.
Người nọ lạnh nhạt nói tiếp : "Vũ Tư Phượng, con cũng biết đây là phạm vào tối kỵ của Ly Trạch cung chứ ? Ta lại hỏi con, giới thứ mười ba của Ly Trạch cung, có phải con căn bản không để vào mắt hay không ?"
Vũ Tư Phượng gục trên mặt đất, run giọng nói: "Đệ tử biết sai ! Cam nguyện chịu phạt !"
Người nọ nhân tiện nói: "Thôi được rồi. Đợi trở lại Ly Trạch cung để cung chủ định đoạt !"
Lời còn chưa dứt, nam tử áo bào xanh lại lãnh đạm nói : "Đừng vội. Tư Phượng, ta hỏi con, mặt nạ làm sao có thể rớt ?"
Trong lòng Vũ Tư Phượng sợ hãi cực kỳ, lập tức thấp giọng nói: "Đệ tử. . . . . . Phụng lệnh, phó cung chủ, hiệp trợ, năm người, Chử chưởng môn, bắt yêu. Cùng đấu với, yêu ma, vô ý, mặt nạ bị hủy. Đệ tử, học nghệ không tinh, cầu sư phụ, trách phạt !"
Nam tử áo bào xanh "A" một tiếng, bỗng nhiên ngẩng đầu, mọi người chỉ cảm thấy trên mặt ông tuy rằng đeo mặt nạ nhưng ánh mắt như điện, đảo qua trên mặt từng người, nhưng lại khiến kẻ khác sinh lòng sợ hãi.
Ông chậm rãi mở miệng nói: "Sau khi mặt nạ bị huỷ, con vẫn chưa làm bất kỳ biện pháp bổ cứu nào, lại để cho càng nhiều người thấy được dung mạo của con, đúng không ?"
Vũ Tư Phượng cả người đều phát run, trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc chậm rãi gật đầu.
Mặt khác, người mới vừa rồi lớn tiếng trách cứ hắn bỗng nhiên nói khẽ với nam tử áo bào xanh kia: "Cung chủ, tuy rằng hắn phạm giới không phải xuất phát từ tự nguyện, nhưng rốt cuộc căn bản giới luật vẫn là giới luật, bỏ mặc đi."
Cung chủ khẽ gật đầu. Trong lúc nhất thời không ai lên tiếng, cũng không biết cuối cùng Vũ Tư Phượng sẽ chịu trách phạt như thế nào.
Một thân ảnh nho nhỏ ở phía sau bỗng nhiên bước ra nằm ngoài dự kiến của mọi người, cất cao giọng nói: "Tư Phượng huynh ấy là vì cứu bọn con, mới phạm vào điều luật. Lúc ấy tình huống nguy cấp, huynh ấy cũng là xuất phát từ bất đắc dĩ, các người không nên trách phạt huynh ấy !"
Mọi người đồng loạt quay đầu, đã thấy Toàn Cơ mặt không đổi sắc đứng ở phía sau Vũ Tư Phượng, một đôi mắt sáng lẳng lặng nhìn cung chủ mang mặt nạ dữ tợn trước mặt, vừa không sợ hãi, cũng không khẩn trương.
Linh Lung thấy nàng im hơi lặng tiếng chạy ra nói giúp Vũ Tư Phượng, lại thấy người Ly Trạch cung đối diện này hình dáng quỷ dị, trong lòng không khỏi sợ hãi, vội vàng lặng lẽ kéo nàng một cái, ý bảo nàng không nên nói lung tung.
Toàn Cơ lại lãnh đạm nói : "Tư Phượng đã cứu tánh mạng của con và lục sư huynh, tính ra là ân nhân của chúng con. Sao có thể để cho ân nhân vì như vậy mà chịu phạt, lục sư huynh, huynh nói đúng không ?"
Chung Mẫn Ngôn vốn đang do dự có nên vì Vũ Tư Phượng mà biện giải hay không, dù sao có sư thúc ở đây, y cũng không dám làm càn, lúc này thấy Toàn Cơ đứng đầu đi ra, lại nhắc tới chính mình, làm sao còn kiềm chế được, vội vàng gật đầu, lớn tiếng nói: "Đúng a ! Tư Phượng là ân nhân của chúng con, lại còn là bạn thân ! Huynh ấy nói, người đầu tiên nhìn thấy dung mạo huynh ấy chính là huynh đệ tốt cả đời. Nếu đã là huynh đệ tốt, chúng con không thể nhìn huynh ấy vô duyên vô cớ bị phạt được ! Xin cung chủ hãy cân nhắc !"
Cung chủ cười cười, hòa nhã nói: "Tư Phượng, con là nói như vậy cho bọn chúng biết ?"
Vũ Tư Phượng trầm mặc một lát, gật gật đầu.
Cung chủ kia bèn nói: "Tiểu đồ nói đùa đã làm cho hai vị tưởng thật rồi. Còn đây là chuyện nhà của Ly Trạch cung, bổn cung không muốn nhiều lời. Đa tạ tình nghĩa của hai vị đối với tiểu đồ... Tư Phượng, đứng lên, hồi cung nói sau."
Vũ Tư Phượng lập tức đứng dậy, yên lặng đi đến đội ngũ áo bào xanh mang mặt nạ, rốt cuộc cũng không ngẩng đầu lên nữa.
Cung chủ chắp tay với Sở Ảnh Hồng, xin lỗi nói : "Để cho chư vị chê cười. Việc này không nên chậm trễ, chúng ta liền đi bái kiến Chử chưởng môn thôi."
Làn môi Sở Ảnh Hồng khẽ mấp máy, cuối cùng nuốt lời nói cầu tình trở về, mặt giãn ra cười nói: "Các đệ tử nói năng vô lễ, nếu có mạo phạm xin chớ trách. Cung chủ, mời."
Lập tức mọi người lại đi hướng về phía đỉnh núi Thiểu Dương.
"Cung chủ !" Có người ở phía sau thanh thúy kêu một tiếng, "Con không rõ, đến tột cùng là mạng người quan trọng, hay là mặt nạ quan trọng. Đúng và sai, bao giờ cũng phải rõ ràng. Nếu so sánh mặt nạ với việc bỏ mặc người khác nguy hiểm mà không quản, chẳng lẽ sẽ không tính là làm sai sao ?"
Cung chủ nghe xong những lời này, bỗng dừng lại, quay đầu nhìn.
Quả nhiên lại là Toàn Cơ, thẳng tắp đứng ở giữa sân, không chút sợ hãi nhìn ông.
Ông như có suy nghĩ gì, đối diện nàng một lát, chỉ cảm thấy ánh mắt nàng trong suốt, chỉ là bên trong tựa hồ...
"Đúng và sai, vốn là khó có thể kết luận." Ông lãnh đạm nói, "Chử tiểu thư tuổi còn quá nhỏ, chỉ sợ không rõ hết duyên cớ trong đó. Nếu thế gian có chuyện có thể phân chia đen trắng dễ dàng như vậy, làm sao lại xảy ra nhiều tranh chấp chứ."
Toàn Cơ lắc đầu: "Đối với cung chủ mà nói, Tư Phượng tự tiện cho chúng con thấy mặt là sai. Đối với chúng con mà nói, Tư Phượng là một người bạn cũng là ân nhân. Cho dù đúng sai khó có thể phân chia, nhưng vẫn luôn phân chia nặng nhẹ, huynh ấy cứu hai mạng người, há không hơn một cái giới luật sao ?"
"Giới luật Ly Trạch cung há lại do ngươi tự tiện giới định!" người áo xanh phía sau lại rống lên the thé, còn chưa nói hết, lập tức bị cung chủ vẫy tay cắt ngang.
"Chử tiểu thư trọng tình trọng nghĩa, không hổ là nữ nhi của Chử chưởng môn." Cung chủ chậm rì rì nói , "Nhưng việc này là việc trong nhà của Ly Trạch cung, không tiện để người ngoài nhúng tay vào."
Sở Ảnh Hồng chỉ sợ ầm ĩ khó coi, vội vàng trầm giọng nói: "Toàn Cơ, việc này không quan hệ tới con, chớ có nói lung tung !"
Toàn Cơ lạnh nhạt nói: "Giới luật Ly Trạch cung quả thật không có quan hệ gì với con. Nhưng chuyện của bạn tốt đương nhiên là có liên quan rồi. Các người đông người, con tự nhiên không thể làm gì, tóm lại đúng và sai trong lòng con biết rõ. Ly Trạch cung lớn như thế, cư nhiên không cho người ta nói lời nói thật sao."
"Ngươi... !" Người áo xanh xúc động vừa muốn rống, rốt cục gắng gượng nghẹn trở lại, quay đầu không nhìn nàng nữa.
"Toàn Cơ, không được nói nữa !" Thần sắc Đỗ Mẫn Hành ngưng trọng kéo nàng ra phía sau, ôm quyền hành lễ với cung chủ, "Tiểu sư muội tuổi trẻ khí thịnh, đắc tội cung chủ, còn xin cung chủ chớ để ở trong lòng."
Cung chủ kia cư nhiên cười ha hả, vỗ tay nói : "Hay ! Hay lắm ! Quả nhiên hổ phụ vô khuyển nữ ! Sở Đường chủ, Thiếu Dương phái thật là hậu sinh khả uý, khiến cho người ta hâm mộ a."
Mọi người nghe trong lời nói của ông cũng không có bất kỳ ý trào phúng căm tức nào cả, rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng may cung chủ này lòng dạ rộng rãi, nếu không, Toàn Cơ bắt bẻ Ly Trạch cung như vậy, hai bên rất khó coi.
"Tư Phượng." Cung chủ bỗng nhiên gọi tên hắn.
Vũ Tư Phượng vội vàng cúi đầu bước ra khỏi hàng, quỳ trên mặt đất nói : "Có đệ tử."
"Con quả thật đã trở thành bạn bè tốt với Chử tiểu thư và Chung thiếu hiệp ?"
Ông hỏi kỳ quái như vậy, lại khiến Vũ Tư Phượng rùng mình. Do dự một lúc lâu sau, rốt cuộc nói: "Vâng ! Cuộc đời đệ tử, chưa bao giờ, biết được, bạn bè, là cái gì, nhìn thấy bọn họ, mới hiểu được, cái gì gọi là, tâm đầu ý hợp."
Cung chủ trầm ngâm một lúc lâu, bỗng nhiên nói: "Một khi đã như vậy, giới luật thứ mười ba kia từ nay về sau không còn liên quan gì với con nữa. Hôm nay bổn cung sẽ để cho các con cảm thấy mỹ mãn..."
Ông nhìn chăm chú trên người Vũ Tư Phượng, Toàn Cơ, Chung Mẫn Ngôn, ba người bọn họ một lát, ánh mắt sáng quắc, khiến cho lòng người phát run.
"Từ sau không cần về nơi đó nữa."
Vũ Tư Phượng cả người đại chiến, ngón tay đặt trên mặt đất dùng sức nắm chặt, hằn lên dấu vết năm ngón thật sâu. Trên trán hắn mồ hôi đầm đìa, không biết là bởi vì kính sợ hay là vì cái gì khác.
Không biết qua bao lâu, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thật sâu vào cung chủ, tiếp theo liền cúi đầu, thấp giọng nói: "Đệ tử tuân mệnh."
Cung chủ khẽ gật đầu, tay áo bào nhẹ nhàng vung lên, vững vàng nâng hắn lên, tiếp đó xoay người rời đi.
"Chử tiểu thư, vạn việc trên thế gian này cũng không xanh đỏ đen trắng một cách tuyệt đối. Tính tình con thẳng thắn, tương lai khó tránh khỏi gặp phải cảnh ngộ trắc trở. Mong rằng về sau con không nên truy cứu đúng sai mọi chuyện. Hiểu ra được nghìn vạn người thì cũng có trăm ngàn đúng sai... Nói đến đây thôi, cẩn thận một chút."
Dứt lời, mọi người rốt cuộc đã đi xa, chỉ còn mấy đứa trẻ con ngơ ngẩn đứng tại chỗ, không hiểu lời ông mới vừa nói đến tột cùng là ý gì.
"Toàn Cơ..." Linh Lung lòng còn sợ hãi bắt lấy tay nàng, thầm oán, "Lá gan muội thật sự là quá lớn rồi ! Làm sao có thể tranh cãi nhiều như vậy cùng cái ông quái nhân mặt nạ kia ! Ông ấy là cung chủ Ly Trạch cung đó ! Để phụ thân biết được, thật sự là không muốn sống nữa !"
Toàn Cơ rũ mi xuống, nhỏ giọng hỏi: "Muội... Mới vừa rồi có nói sai sao ? Nhưng, rõ ràng là bọn họ không để ý."
Đỗ Mẫn Hành liếc nhìn nàng một cái, lắc lắc đầu: "Không phải cuối cùng cung chủ đã nói, trên đời cũng không có đúng sai tuyệt đối sao. Muội còn tranh cãi làm gì."
"Trắng hay đen cho tới bây giờ đều là thế bất lưỡng lập (không đội trời chung), trên đời như thế nào lại không có đúng sai tuyệt đối chứ. Đúng chính là đúng, sai chính là sai."
Đỗ Mẫn Hành thầm rùng mình trong lòng, không kiềm được mà nhìn thật sâu vào đôi mắt to trắng đen rõ ràng của nàng.
Toàn Cơ thiên tư thông minh, chỉ là tính cách quái đản, chỉ nhận định đạo lý của chính mình, như vậy tới cùng chính là mình đúng, người bên ngoài có nói như thế nào cũng vô dụng.
Hắn biết, tính tình như vậy kỳ thật rất nguy hiểm. Chỉ là thứ nhất tuổi muội ấy còn nhỏ, thứ hai tính lười biếng trời sinh, khiến cho người ta chỉ lo căm tức mà không chút để ý, thực dễ dàng xem nhẹ loại ý nghĩ gần như cố chấp này của muội ấy.
Tuổi muội ấy còn nhỏ như vậy, lúc tranh luận với người khác đã nói đâu vào đấy như vậy, không kiêu ngạo không siểm nịnh, trong ánh mắt đều có một cỗ sát khí cuồng ngạo, còn không biết sau này lớn lên chút nữa sẽ biến thành loại bộ dáng nào.
Hắn do dự một hồi, mới nói: "Đúng sai vĩnh viễn chỉ tại lòng người. Toàn Cơ, muội không phải người khác, sao biết đúng sai trong lòng người khác chứ ? Sao có thể áp đặt ý nghĩ của chính mình lên người khác được."
Toàn Cơ sửng sốt một chút, tiếp theo không chút để ý cười: "Vậy người khác cũng chớ áp đặt đúng sai của họ ở trên người ta."
Đỗ Mẫn Hành nhất thời nghẹn lời.
Nguy hiểm, muội ấy rất nguy hiểm. Cứ như vậy, một khi gặp phải suy sụp không thể vãn hồi, đó chính là thành ma.
Đỗ Mẫn Hành thở dài một hơi, đang muốn hảo hảo giáo dục nàng một phen, lại nghe Linh Lung ở phía trước cười nói: "Được rồi được rồi ! Dù sao Tư Phượng cũng không cần bị phạt rồi, cung chủ cũng không trách Toàn Cơ, đại hội Trâm Hoa như lệ thường sắp bắt đầu rồi, các huynh còn mang vẻ mặt đau khổ để làm chi a ! Mau lên, ăn cá xong, trở về phòng thay quần áo mới, mẹ có đặt may cho chúng ta vài bộ y phục mới nha !"
Nói xong lôi kéo Toàn Cơ và Chung Mẫn Ngôn bỏ chạy, sau đó còn quay đầu gọi hắn: "Đại sư huynh, nếu huynh không lại đây, bọn muội sẽ ăn sạch cá a ! Một mảnh vẩy cá cũng không để lại cho huynh đâu !"
Đỗ Mẫn Hành nhìn lại, Toàn Cơ và Linh Lung nói nói cười cười, cười đến hồn nhiên vô cùng, cả khuôn mặt nhỏ nhắn tựa như ngọc điêu hiện ra bình thường, rõ ràng chỉ là một bé con đơn thuần.
Hắn than nhỏ một tiếng ở trong lòng, chỉ mong là mình suy nghĩ quá nhiều.
"Muội còn không biết ngượngmà nói, cá đều là huynh và Mẫn Ngôn bắt lên đó nha."
Hắn cười, đi tới.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top