Chương 4

Lau vội nước mắt sau khi cùng bà nói chuyện rất lâu, Tả Tịnh Viện rời đi và mang theo Tiểu Phúc, bà tôi muốn có gì đó đủ để giữ chân cậu ấy lại ở thế giới này.

Có chút buồn cười khi lẽ sống và việc giúp Tả Tịnh Viện tiếp tục tồn tại lại là Tiểu Phúc, một chú mèo nhỏ đen nhẻm ốm nhom.

"Mình thấy nó không dễ thương, tụi mình lấy con mèo vàng lông xù bên cạnh được không Tư Tư?"

"Không Tả Tả, mình muốn con này. Đi mà ~!"

Tôi mè nheo với với Tả Tịnh Viện để giành lấy Tiểu Phúc cho bằng được trong khi cậu ấy đã để mắt tới con bên cạnh khi chúng tôi cùng đi chọn một bé để về nuôi.

"Bà sẽ hắt xì rất nhiều nếu chúng rụng lông đấy..."

Tả Tịnh Viện mở to mắt nhìn tôi, đầu gật gật hiểu ý nên không bàn tới nữa. Cậu ấy mau chóng ôm lấy Tiểu Phúc và nhìn tôi hí hửng theo sau.

Thật đẹp...

3 năm lại 3 năm rồi cứ thêm 3 năm nữa, đời người cứ vậy mà hờ hững trôi qua 10 năm.

Bà đã mất, đó là lẽ tất yếu.

Tả Tịnh Viện lo hậu sự xong thì người cũng rã rời. Cậu ấy đã mua được nhà riêng nhờ số tiền làm diễn viên trong suốt thời gian qua.

Tả Tịnh Viện rất giỏi và là một người có bản lĩnh, vậy nên thành công đến với cậu ấy như một sự đền đáp xứng đáng.

Đôi mắt cậu ấy vẫn vậy, có điều hình như ngày càng trở nên buồn và sâu hơn.

"Bà ngươi đã mất rồi, có thể đi đầu thai được chưa?"

"Chưa ạ...vì vẫn còn..."

"Thôi ta biết mà."

Diêm Vương ở đó không chịu nổi, chống cằm thở dài đảo mắt nhìn tôi. Ngài ấy lật số sinh tử ra tra thử tuổi thọ của Tả Tịnh Viện, biết tôi sẽ chẳng chịu đi đầu thai nếu như Tả Tịnh Viện không thành gia lập thất nên mới miễn cưỡng làm điều không thường thực hiện...

Đó là tra sổ sinh tử trước mặt hồn ma cứng đầu như tôi.

Tôi lướt nhanh qua, ngó theo ngón tay đang dò lên từng hàng của quyển sổ kia.

"Tả Tịnh Viện..."

Ngài ấy cau mặt lại, nheo mắt nhìn tôi xong lại cúi mặt xuống cuốn sổ kia.

Rất lâu...rất lâu...

Không khí đột nhiên chìm vào im lặng.

"Kì lạ thật..."

"Sao thế ạ??"

Tôi khẩn trương hỏi bằng ánh mắt lo lắng.

Ngài ấy nhìn tôi, tôi cũng nhìn lại.

"Lần trước ta đã xem một lần rồi nhưng bây giờ hình như có chút thay đổi."

Tôi nín thở chờ ngài ấy nói tiếp, mong là không nhận được tin tức gì đó chẳng lành.

"Từ 80 giờ chỉ còn lại 52..."

"Hả?? Sao lại như vậy?!!"

Tôi sảng hồn la lên vang vọng cả khu. Ngài ấy hắng giọng một cái rồi ụp cuốn sổ lại, chớp mắt liên hồi nhìn tôi.

"Có thể là vì ngươi!"

"Vì tôi sao?"

"Ừm. Chứ ta không nghĩ được lí do nào khác cả!"

Chết thật...

Sao lại như thế nhỉ?

Nếu bà tôi và Tiểu Phúc là cọng rơm cuối cùng níu chân cậu ấy lại với cõi đời này...

Vậy tôi là gì?

Nếu tôi không đi sớm như thế...

Nếu tôi không bỏ cậu ấy lại một mình...

Thì chúng tôi sẽ cùng nhau nằm dài trên bãi cát và ngắm biển rồi tôi sẽ ngân nga hát cho cậu ấy nghe...

Hoặc bên nhau đến năm 80 tuổi rồi cùng ngồi xe lăn ngắm hoàng hôn...

Hay chúng tôi sẽ đến Thụy Sĩ trượt tuyết...

Đến Phần Lan ngắm bắc cực quang...

Lạ lùng.

Chúng tôi bên nhau cũng lâu mà sao vẫn còn nhiều thứ chưa làm vậy...

"Đợi mình và cậu có thật nhiều tiền rồi mình cùng đi hết mấy nơi đó nha!"

Tả Tịnh Viện hứa với tôi lúc ấy.

Cái lúc chúng tôi không dư dả, chỉ cố gắng dành dụm ít tiền bạc để trang trải cuộc sống.

Tả Tịnh Viện vì tôi nên mới cãi lại gia đình, quyết sống tự lập.

Cậu ấy bị cắt hết chi tiêu nhưng trước mặt người khác miệng lúc nào cũng cười.

Gặp tôi thì lại khóc...

Tôi biết cậu ấy buồn.

Nhưng sao lại khóc khi chỉ có hai ta...

"Khóc thì giải quyết được gì?!"

"Vì không giải quyết được gì nên mới phải khóc."

Do Miểu cái đồ ngốc này hỏi Tả Tịnh Viện khi thấy cậu ấy tự biến mình trở nên say mèm ngồi gục bên mộ tôi lúc tròn 4 năm ngày mất.

"Cậu có nghĩ đến chuyện lập gia đình không? Ý mình là...một cuộc sống mới..."

"Tư Tư sẽ không tha cho mình đâu Do Miểu...Cậu ấy mà làm ma cũng sẽ là một con ma nhỏ mọn..."

Ể...???!!!

Nói như vậy không hay đâu nha Tả Tả.

Đừng có tưởng người ta không nghe thấy nha!!

Do Miểu thở dài hiểu rõ, trước đây cậu ấy không thân thiết với Tả Tịnh Viện đến vậy cho tới ngày tôi xảy ra chuyện.

"Người Vũ Tư lo lắng nhất là cậu và bà của cậu ấy. Bà đã đi rồi, chỉ còn lại cậu. Cậu phải sống thật tốt chứ Tả Tịnh Viện."

Từ cương đến nhu, nặng nhẹ gì Do Miểu và mọi người xung quanh cũng thử qua cả nhưng Tả Tịnh Viện vẫn thế...

Cô diễn viên nặng tình.

Đóa hoa chờ mãi một người.

Hay kẻ ngốc cố chấp không buông...

Giới truyền thông dần quen với việc Tả Tịnh Viện cùng đôi mắt buồn sẽ xuất hiện mỗi hai dịp trong năm.

Ngày sinh nhật tôi...

Và ngày tôi mất...

Buồn cười là cả hai chuyện đều liên quan đến tôi.

Vài năm đầu khi tôi mất, một số người nói rằng Tả Tịnh Viện làm màu hay tìm kiếm sự nổi tiếng nhờ vụ việc này.

Nhưng không.

Cậu ấy cứ vậy, làm việc chăm chỉ chẳng thèm để tâm đến lời bọn người kia nói.

Rồi họ cũng không nói mấy câu khó nghe đó nữa.

Mà chuyển qua khuyên nhủ.

"Lập gia đình đi, với ai cũng được, nam hay nữ không quan trọng."

Gia đình cậu ấy cũng chẳng nhịn được thêm mà bắt đầu buông tay đầu hàng.

"Nói sớm hơn có phải tốt không?"

"Hả??"

Bố của Tả Tịnh Viện căng mặt lại, chống hai tay nhìn cậu ấy chăm chăm đầy đáng sợ.

"Giờ nói thì còn có ích gì? Con không cần sự ủng hộ này đâu, thật vô nghĩa."

"Con nói năng với bố như vậy sao Tả Tịnh Viện! Chỉ vì con bé đó mà con chẳng thèm nhìn mặt gia đình này, rồi cả chuyện kết hôn nữa! Đồ cứng đầu, thần kinh! Chả ai như con cả Tả Tịnh Viện!"

Bố cậu ấy nổi giận đùng đùng, mặt đỏ lên, mấy đường gân trên mặt cũng ẩn hiện. Bác trai phồng mang trợn má đầy dữ tợn, như cái cách bác ấy từng dùng để hăm dọa tôi rời khỏi cuộc sống của Tả Tịnh Viện.

Nhưng tôi và Tả Tịnh Viện rất giống nhau, cả hai đều vô cùng cứng đầu, nói khó nghe là cố chấp nhưng nhìn tích cực thì chúng tôi là kiểu người có lập trường và không hối hận với những gì mình đã chọn.

Tôi chọn cậu ấy, cậu ấy cũng chọn tôi.

Thật may mắn vì chúng ta có nhau.

Nhưng lời hứa năm đó...

Lời hứa năm 80 tuổi cùng ngồi xe lăn ngắm cảnh...

Tôi không làm được.

Tả Tịnh Viện nên quên tôi đi.

Nhưng cậu ấy không làm thế.

Sẽ quá ích kỷ nếu nói rằng tôi đã rất vui khi cậu ấy vẫn giữ tôi ở trong tim.

Tả Tịnh Viện vẫn bảo vệ tôi trước mặt bố cậu ấy, vẫn là dáng vẻ thiếu nữ năm ấy...thứ khiến tôi say đắm cả đời.

"Con sẽ không lấy chồng, không tái hôn, không quen thêm bất cứ ai nữa và chết trong cô độc. Đó là việc con sẽ làm bố à!"

"Mày...!"

Bố cậu ấy định động tay động chân với chính con gái ruột của mình.

Tả Tịnh Viện không định tránh đi mà còn giương mặt lại sát thêm một chút như đang đón chờ.

"Tốt hơn hãy giúp con gặp cậu ấy đi..."

"Điên rồi Tả Tịnh Viện, con điên rồi."

Bố cậu ấy rưng rưng, nước mắt lưng tròng ngồi thụp xuống, toàn thân như mất hết sức lực.

Người đàn ông đầu tóc giờ bạc phơ, sức cùng lực kiệt nức nở khuyên ngăn con gái.

Tôi ước cậu ấy hãy nghe lời bác trai, đừng cứng đầu nữa.

"Con đã kết hôn với người bạn đời duy nhất của con, tên cậu ấy là Trần Vũ Tư!"

Bố cậu ấy cúi gằm mặt, không chịu nổi nữa nên bỏ đi một cách dứt khoát.

Lại thắng rồi...

Cái sự cố chấp đó lại thắng rồi...

Đôi khi tôi thầm mong Tả Tịnh Viện sẽ tìm được ai đó thích hợp trước khi tuổi thọ của cậu ấy cạn nhưng hình như mọi thứ đều trở nên...

Vô vọng...

_____________________

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top