Chương 44: Không hẹn gặp lại

Khi Tả Tịnh Viện về nhà, bầu trời đã lất phất mưa, vẫn là cơn mưa hòa nhã dịu dàng. Gần đây thời tiết cứ như vậy, đến đêm lại có mưa.

Đường xá cũng hơi kẹt, bởi vì đột nhiên có mưa, xe taxi rất khó gọi được trên đường, Tả Tịnh Viện đi được nửa đường mới bắt được một chiếc taxi.

Đến lúc về tới dưới lầu, mưa lại bắt đầu nặng hạt, từ xe tới dưới lầu chỉ có vài bước, mà vai Tả Tịnh Viện đã vươn đầy nước mưa. Tả Tịnh Viện phủi phủi đầu vai, khiến mấy giọt nước mưa rơi xuống đất.

Thang máy cũng không biết bị hỏng từ lúc nào, trước cửa dán một tờ giấy đang sửa chữa, Tả Tịnh Viện chỉ có thể chậm rãi trèo lên thang lầu.

Vừa lên đến đầu cầu thang, Tả Tịnh Viện chuyển qua chỗ rẽ, liếc mắt liền thấy trong hành lang có hai người đang giằng co nhau.

Đưa lưng về phía cô là một cô gái có dáng người cao thon người mặc sườn xám, lộ ra da thịt trắng nõn tinh tế tỉ mỉ, tóc đen búi lên cao, dùng một cây trâm gài tóc bạch ngọc, nhìn tấm lưng kia cực kỳ giống một nữ tử dân quốc khí chất cao quý dịu dàng bước ra từ trong tranh.

Trần Vũ Tư dựa lưng vào cạnh cửa, hai tay rủ xuống, trên mặt mang theo biểu lộ giận dữ đầy phòng bị, từ xa đã thấy môi nàng dính chút sắc đỏ quỷ dị, trên đôi môi mỏng mê người ấy có một vết xước nhỏ, một giọt máu đỏ tươi từ khóe môi chậm rãi trượt xuống, tạo thành một đường dài trên chiếc cằm hoàn mỹ trắng nõn.

Máu đỏ nổi bật trên da thịt trắng noãn, màu sắc rất bắt mắt, nhưng lại có vài phần quyến rũ.

Hai người tựa hồ cũng không chú ý tới người vừa mới bước tới chỗ rẽ.

"Chân Hiểu Khê, cô đủ rồi đó!" Ánh mắt Trần Vũ Tư băng lãnh nhìn người trước mắt, thân thể bởi vì phẫn nộ mà có chút run rẩy.

"Tiểu Ngư, mỗi lần em đều khiến chị thương tâm như thế, mà chị lại không đành lòng tổn thương em." Chân Hiểu Khê cười, ánh mắt ủy khuất nhìn cánh môi còn đang chảy máu kia của Trần Vũ Tư, nhẹ nhàng duỗi đầu lưỡi liếm liếm vết máu dính trên môi Trần Vũ Tư, hương vị tanh tanh, lại làm cho nàng càng thêm hưng phấn.

"Tôi tổn thương cô, rõ ràng do cô một mực không chịu buông tha cho tôi, cô là đồ điên!" Trần Vũ Tư cắn răng toàn thân run rẩy nhìn người phụ nữ đáng sợ, đang ra vẻ tổn thương trước mắt, phẫn nộ trong thân thể như muốn bùng nổ, nếu như lúc này trên tay nàng có một cây dao, cô tin chắc mình nhất định sẽ không chút do dự đâm người này chết.

"Tiểu Ngư, chị làm hết thảy chỉ vì muốn em trở lại bên cạnh chị, em biết chị yêu thương em cỡ nào mà. Mấy năm nay, em hồ nháo cũng đủ rồi, nên trở về bên chị rồi." Chân Hiểu Khê thờ dài, đôi mắt hồ ly hẹp dài có chút cưng chiều và bất đắc dĩ.

"Chân Hiểu Khê, cô đừng si tâm vọng tưởng, cho dù có chết tôi cũng không về bên cô đâu!" Trần Vũ Tư dằn từng chữ từng chữ một đầy kiên quyết, lạnh lùng nhìn Chân Hiểu Khê, dường như trên mặt hàn băng của nàng ngoài biểu cảm căm hận, không còn mang bất cứ tia cảm tình nào.

Chân Hiểu Khê lộ ra thần sắc tổn thương, nàng thất vọng lắc đầu, khe khẽ thở dài, chuyển chủ đề: "Em gần đây hay đi với một hoạ sĩ trẻ tuổi, em thích cô ấy à?"

Trong nháy mắt Trần Vũ Tư liền đổi sắc mặt, nàng giận tái mặt nhìn Chân Hiểu Khê đầy cảnh giác: "Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám làm gì em ấy, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô."

"Xem ra em thật rất quan tâm cô ấy." Chân Hiểu Khê nhẹ nhàng cười một tiếng, híp híp đôi mắt hẹp dài, nhìn Trần Vũ Tư thật sâu.

"Chân Hiểu Khê, đây là chuyện của chúng ta, đừng lôi em ấy vào cuộc." Trần Vũ Tư không quan tâm trong giọng nói của Chân Hiểu Khê có mấy phần đố kỵ, chỉ lạnh lùng cảnh cáo Chân Hiểu Khê, hai tay nắm thành quyền giống như có thể phản công trong bất kỳ tình huống nào.

Chân Hiểu Khê nhìn Trần Vũ Tư, trên mặt một mực mang theo ý cười đột nhiên ngưng động, sau đó chậm rãi biến mất, nàng hé mắt có vài phần khổ sở mắt, ngữ khí trầm thấp mà lạnh lẽo: "Em không phải đã động lòng rồi đó chứ?"

"Tôi nói rồi, chuyện của tôi không liên quan gì tới cô. Tôi thích ai, làm cái gì cũng không liên quan tới cô." Trần Vũ Tư có chút hất cằm lên, khinh miệt nhìn Chân Hiểu Khê.

"Tiểu Ngư, chị cũng từng nói, em chỉ có thể là của chị. Chúng ta mới là xứng đôi nhất, ngoại trừ chị ra, không ai xứng với em cả." Chân Hiểu Khê lạnh lùng từng bước từng bước tới gần Trần Vũ Tư, đôi mắt cuồng nhiệt đầy ham muốn chiếm hữu nàng.

"Chị ấy không phải của ai hết, đương nhiên, cũng không phải là của cô đâu." Giọng nói lãnh đạm từ sau lưng của hai người truyền đến, trầm tĩnh mang theo vài phần khàn khàn.
Bước chân Chân Hiểu Khê tới gần Trần Vũ Tư ngừng lại.

Trần Vũ Tư ngẩng đầu nhìn về phía đầu bậc thang, Tả Tịnh Viện đứng ở đó mặt không thay đổi, hai tay chấp sau lưng, hơi nghiêng đầu, thoạt nhìn ánh mắt có vài phần suy tư.

"Hóa ra là cô họa sĩ trẻ đã về." Ánh mắt Chân Hiểu Khê trong nháy mắt liền nhu hòa, trên mặt mang theo ý cười lười biếng dựa vào ở một bên vách tường, ôm ngực quay đầu mỉm cười nhìn Tả Tịnh Viện.

"Bà chủ Chân, học tỷ không phải của ai hết, chị ấy là chính mình. Huống chi chị ấy cũng đã nói, chị ấy làm gì, thích ai, là tự do của chị ấy. Tôi nghĩ bây giờ chị ấy không hẳn muốn nhìn thấy bà, tôi nghĩ bà chủ Chân vẫn nên về đi." Tả Tịnh Viện chậm rãi đi tới, thân thể cao gầy biểu lộ sự đạm mạc, lại khiến người ta cảm thấy có mấy phần ngột ngạt.

Trần Vũ Tư tiến lên một bước, kéo cánh tay Tả Tịnh Viện lại.. Ánh mắt lạnh như băng trong nháy mắt liền nhu hòa đi rất nhiều, nàng thấp giọng có chút dồn dập nói: "Viện Viện, em về phòng trước đi." Hiển nhiên Trần Vũ Tư không muốn Tả Tịnh Viện gặp mặt Chân Hiểu Khê, bởi vì nàng biết Chân Hiểu Khê, người đàn bà vô tình và lạnh lùng này như thế nào, nàng tuyệt đối không muốn Chân Hiểu Khê tổn thương Tả Tịnh Viện.

"Vội gì chứ, đã tới rồi, không bằng cùng nhau tâm sự, làm bạn đi chứ." Chân Hiểu Khê híp mắt nhìn Trần Vũ Tư một chút, khóe môi cong lên, cười ôn hòa nhìn Tả Tịnh Viện.

"Đêm đã khuya, bà chủ Chân vẫn nên về đi, tôi cùng học tỷ cũng phải nghỉ ngơi sớm." Tả Tịnh Viện không nghiêng đầu nhìn Trần Vũ Tư nắm lấy cánh tay mình, mà nhìn chằm chằm vào Chân Hiểu Khê, sắc mặt lãnh đạm rõ ràng đang hạ lệnh đuổi khách.

"Cô xem xem, tôi từ xa tới thăm một người bạn, ngay cả nhà cũng không được bước vào đã bị đuổi về." Chân Hiểu Khê bất đắc dĩ thở dài, đưa tay vuốt mái tóc bên tai.

"Chân Hiểu Khê, cô đi đi, giữa chúng ta không có gì đáng nói." Trần Vũ Tư lạnh lùng nhìn Chân Hiểu Khê.

Chân Hiểu Khê cúi đầu tự giễu cười cười, đứng thẳng lưng, nhìn Trần Vũ Tư thật sâu một chút: "Không có gì đáng nói, Tiểu Ngư, cũng đừng nói tuyệt tình như vậy, xem chừng qua mấy ngày nữa, em lại muốn tới tìm chị đấy."

"Vĩnh viễn sẽ không có ngày đó." Trần Vũ Tư khinh thường cười một tiếng.

"Chị chờ em tới tìm chị, cục cưng à." Chân Hiểu Khê cười cười, đôi mắt hồ ly hẹp dài liếc mắt đưa tình với Trần Vũ Tư, sau đó đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Tốt, vậy xem ra chị không được hoan nghênh ở đây, chị về trước, gặp lại."

"Không tiễn." Trần Vũ Tư kéo Tả Tịnh Viện không đợi Chân Hiểu Khê rời đi trước, vứt lại hai chữ lạnh lùng, đi vào phòng, ầm một tiếng phanh đóng cửa lại.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top