Chương 43: Địa ngục

Vừa vào thu, thời tiết có chút hơi lạnh, trên đường gió thật to, người đi trên đường cũng không tính nhiều, Tả Tịnh Viện nương theo ánh đèn đường, ánh đèn mờ nhạt vươn trên mặt cô, tăng thêm sắc màu ấm áp trên mặt cô.

"Cậu hãy thành thật nói mình biết, đến cùng cậu và Trần Vũ Tư có quan hệ như thế nào?" Phùng Tư Giai đứng đối diện Tả Tịnh Viện, bởi vì thấp hơn Tả Tịnh Viện nửa cái đầu, cũng bởi vì muốn thấy rõ đôi mắt của Tả Tịnh Viện, nàng ngửa đầu cau mày chăm chú nhìn Tả Tịnh Viện, một bộ dáng không nghe được đáp án thề không bỏ qua.

"Không phải đã nói rồi sao, bạn bè." Mặt Tả Tịnh Viện không thay đổi nhìn Phùng Tư Giai, ngữ khí lạnh nhạt.

"Bạn bè? Quỷ mới tin hai người chỉ là bạn bè đơn giản như vậy, ánh mắt nhìn Trần Vũ Tư của cậu, còn có ánh mắt của chị ấy nhìn cậu, rất không bình thường." Chân mày Phùng Tư Giai nhíu càng sâu, thần sắc trên mặt mang theo vài phần lo âu. Cô nhớ rõ trong suốt bữa ăn, ánh mắt Trần Vũ Tư nhìn Tả Tịnh Viện thật là quá ôn nhu, ánh mắt như vậy tuyệt đối không phải nhìn một người bạn bình thường.

"Cậu cũng đừng có đoán mò, chị ấy vừa là bạn vừa là học tỷ." Tả Tịnh Viện ngược lại có chút xem thường, cô luôn cho là quan hệ giữa mình và Trần Vũ Tư rất bình thường.

"Cậu ít có mà nói nhiều đi, trực giác của mình rất chuẩn, cậu không nhận ra chính mình đối với Trần Vũ Tư quá mức quan tâm à. Hơn nữa cậu còn gắp thức ăn cho chị ấy, cậu nói xem, hai chúng ta đi ăn bao nhiêu lần, có lần nào cậu gắp cho mình hay không?" Phùng Tư Giai cau mũi, ngữ khí vậy mà mang theo vài phần ghen tuông.

Tả Tịnh Viện khe khẽ thở dài, mấp máy môi, mang theo vài phần bất đắc dĩ nói: "Chị ấy có bệnh bao tử rất nghiêm trọng, có đôi khi thường xuyên không ăn cơm, hoặc là ăn rất ít, mình gắp thức ăn thì chị ấy sẽ ăn."

"Cho nên a, vì sao cậu gắp thì chị ấy lại ăn sạch chứ? Cậu có thể mẫn cảm hơn một chút hay không? Điều này không rõ ràng nói lên điều gì à?" Phùng Tư Giai tựa hồ rất tức giận do Tả Tịnh Viện ngu dốt, nói xong còn dậm chân đùng đùng.

"Bởi vì học tỷ rất hiểu lễ." Tả Tịnh Viện duỗi đầu ngón tay xoắn vào vài sợi tóc bên xương quai xanh, bộ dáng giấy dầu không thấm muối trước sau như một.

"Cậu..." Phùng Tư Giai cắn môi trừng mắt nhìn Tả Tịnh Viện một chút: "Tóm lại cậu về sau tốt nhất cách xa Trần Vũ Tư một chút, đừng có thân mật như vậy, quan tâm vừa phải thôi, đừng quá mức."

"Sẽ không." Tả Tịnh Viện nhếch môi, đôi mắt tỏa sáng dưới ánh đèn màu vàng nhạt hiện ra mấy phần quật cường.

Phùng Tư Giai chán nản muốn chỉ vào đầu Tả Tịnh Viện, lại bị cô tránh thoát, mới bất đắc dĩ thả tay xuống, thở dài một hơi, ngữ khí có mấy phần nặng nề nói: "Viện Viện, nếu như cậu chỉ xem chị ấy như bạn bình thường thì tốt, nhưng nếu như cậu phát giác được mình đối với chị ấy có cảm giác khác thường, thì tốt nhất nên tránh xa một chút. Tình yêu giữa nữ và nữ quá phức tạp, cũng quá khó khăn, nếu như có thể thoát thân thì tốt nhất nên thừa dịp tình cảm còn chưa sâu nặng mà thoát thân."

Tả Tịnh Viện có chút khó hiểu nhìn Phùng Tư Giai: "Vì sao cậu lại nói như vậy, không phải cậu cũng có bạn gái à. Cậu cảm thấy tình cảm giữa cậu và người đó nên dừng lại, nên thoát thân à?"

Phùng Tư Giai ngây cả người, trầm mặc nửa ngày mới cúi đầu, ngữ khí có chút buồn bực: "Mình cùng với cô ấy bất quá chỉ là theo như nhu cầu thôi, chưa nói tới tình cảm gì."

"Vậy sao?" Tả Tịnh Viện nhàn nhạt liếc mắt nhìn Phùng Tư Giai.

"Nói tóm lại, cậu phải tin mình, có những con đường không thể đi, một khi đi rồi sẽ không thể quay đầu lại được. Những gì còn lại chỉ có thống khổ vô tận." Phùng Tư Giai trừng to mắt đe dọa Tả Tịnh Viện, đáy lòng âm thầm có chút lo lắng.

"Như vậy không đúng." Tả Tịnh Viện đột nhiên cau mày nhẹ nhàng phun ra mấy chữ, khiến Phùng Tư Giai có chút không hiểu.

"Cái gì không đúng?" Phùng Tư Giai nhíu mày, nghi ngờ hỏi ngược lại.

"Cậu như vậy không đúng, đã không có tình cảm tại sao phải ở bên bạn gái của cậu, chỉ là vì thỏa mãn, bổ khuyết tịch mịch à? Cậu không yêu cô ấy, nhưng lại như vậy với cô ấy, như vậy không đúng. Nếu như là bởi vì yêu mà ở bên nhau, tình cảm này nên được tôn trọng, cho dù là nữ với nữ, hay nam với nam, cũng nên được tôn trọng giống vậy." Tả Tịnh Viện mím môi thật chặt, có chút bất mãn nhìn Phùng Tư Giai.

Thái độ Phùng Tư Giai đối đãi với tình cảm, Tả Tịnh Viện cho tới bây giờ vẫn không thích.

"Thế nhưng có bao nhiêu người sẽ nguyện ý tôn trọng loại tình cảm này? Viện Viện, cậu suy nghĩ quá đơn thuần. Nếu như, mình nói nếu như cậu thật thích Trần Vũ Tư, cậu cảm thấy cha mẹ cậu anh hai cậu sẽ đồng ý cho hai người ở bên nhau sao? Cậu cảm thấy người khác sẽ dùng ánh mắt thế nào để nhìn hai người? Hai người không thể quang minh chính đại dắt tay ôm hôn trên đường, hai người không thể đến giáo đường kết hôn, hai người phải chấp nhận bao nhiêu dư luận." Giọng Phùng Tư Giai có chút run rẩy, nàng nắm chặt thật chặt nắm đấm, trong mắt có một nỗi thống khổ nàng vẫn luôn cất giấu.

"Cho nên phải khắc chế tình cảm của mình à? Vì ánh mắt của người khác, linh hồn của con người và thiên tính của họ chính là tự do , con người cho tới bây giờ cũng không nhất thiết phải cần sự tán thành của người khác, mới được quyền mưu cầu hạnh phúc." Tả Tịnh Viện dùng giọng nói lạnh nhạt, trong mắt lại tản ra thứ ánh sáng đầy kiên quyết.

Phùng Tư Giai cắn chặt cánh môi, có chút bối rối nghiêng đi đầu, nửa ngày mới nói: "Viện Viện, cậu quá đơn thuần, quá tự tin ."

"Kỳ thật cậu không phải người như vậy đúng không, không phải một người đùa bỡn tình cảm, không tin vào tình yêu, từ trong ánh mắt của cậu mình thể nhìn ra, thế nhưng vì sao cậu lại biến thành như vậy chứ." Đôi mắt Tả Tịnh Viện trong trẻo mà thâm thúy, mang theo vài phần tò mò nhìn Phùng Tư Giai.

"Cậu lầm rồi, mình chính là một người thích đùa bỡn tình cảm." Giọng Phùng Tư Giai rã rời mà lạnh lùng, nàng một mực nhìn mặt đất.

Lần đầu tiên, Tả Tịnh Viện nhìn thấy Phùng Tư Giai có bộ dạng này, lạnh lùng mà cố chấp.

"Cậu không phải." Tả Tịnh Viện nhẹ giọng thản nhiên nói.

"Mình chính là như vậy." Phùng Tư Giai lớn tiếng phản bác, trong mắt ngấn nước mắt.
Tả Tịnh Viện ảm đạm nhìn Phùng Tư Giai chằm chằm. Có một số việc Phùng Tư Giai không nguyện ý nói với cô, không có nghĩa là cô không biết, cô cũng không để ý Phùng Tư Giai dùng thái độ và giọng điệu đó nói chuyện với cô, cô chỉ có chút mất mác, bởi vì có một số việc, Phùng Tư Giai vĩnh viễn sẽ không nói cho cô biết, vô luận cô ấy đối tốt với Tả Tịnh Viện bao nhiêu.

"Mình không có tư cách dạy cậu phải yêu đương ra sao, nhưng Viện Viện mình chỉ muốn tốt cho cậu, hãy tin mình. Tóm lại cậu suy nghĩ thật kỹ đi, mình mệt rồi, mình về nghỉ trước." Trong đôi mắt vẫn còn ngấn nước, phảng phất như sắp rơi xuống một giọt nước, Phùng Tư Giai hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên xoay bước đi.

Bước chân Phùng Tư Giai có chút lảo đảo, Tả Tịnh Viện muốn đỡ lấy nàng, nhưng nàng tránh đi, bắt một chiếc xe taxi ở ven đường, rất nhanh thì biến mất.

Tả Tịnh Viện tựa bên đèn đường, ánh mắt rũ xuống, vì sao Phùng Tư Giai lại nhạy cảm với chuyện giữa cô và Trần Vũ Tư đến vậy, vì sao Phùng Tư Giai đối với tình cảm giữa nữ và nữ lại có ác cảm như vậy, cô không rõ.

Đây đại khái là lần đầu tiên Tả Tịnh Viện sinh ra lòng hiếu kỳ về quá khứ của Phùng Tư Giai.

Trong hành lang mùi khói rất đậm, Phùng Tư Giai mỏi mệt rời khỏi thang máy, vừa ra đã thấy người nọ đứng tựa ở cạnh cửa nhà nàng, kẹp lấy một điếu thuốc cúi đầu, chính là Tống Hân Nhiễm.

Tống Hân Nhiễm không trang điểm, khuôn mặt thanh tú dịu dàng lạ kì. Nhẹ nhàng nhả ra một làn khói thuốc, Tống Hân Nhiễm hé mắt, giương thuốc lá trong tay, ngữ khí tùy ý: "Nha, rốt cục về rồi."

"Cô tới làm gì?" Phùng Tư Giai cau mày, sắc mặt cứng ngắc, ngữ khí lãnh đạm.

Tống Hân Nhiễm ngây cả người, nhìn lên người trước mặt đột nhiên có chút xa cách lạnh lùng, cúi đầu dập tắt thuốc lá trong tay, cười nhẹ mang theo vài phần oán trách ôn nhu: "Chờ em đó, ai bảo em không cho người ta chìa khoá."

"Về sau đừng tới tìm tôi nữa." Phùng Tư Giai mang túi xách đi ngang qua Tống Hân Nhiễm, cúi thấp đầu không liếc nhìn nàng một cái, trực tiếp móc chìa khoá mở cửa.

"Em có ý gì?" Tống Hân Nhiễm bóp nát thuốc lá còn lại một nửa trong tay.

"Lời sao ý vậy." Phùng Tư Giai mở cửa, đi vào, không tính để Tống Hân Nhiễm cùng theo vào, cứ như vậy chuẩn bị đóng cửa lại.

"Vì sao?" Tống Hân Nhiễm chặn cửa lại, đôi mắt nhìn chằm chằm Phùng Tư Giai, giọng nói có chút run rẩy.

Phùng Tư Giai mệt mỏi nhắm mắt lại, lạnh lùng mở miệng: "Không vì sao cả, chán rồi."

Tống Hân Nhiễm ngây ngẩn cả người, có chút hơi hé môi, sau đó cúi đầu xuống nhẹ giọng cười cười, lập lại lời Phùng Tư Giai nói: "Em chán à?"

"Đúng, chán rồi, từ này về sau đừng tới tìm tôi nữa, như vậy đi." Phùng Tư Giai đẩy tay Tống Hân Nhiễm ra.

Cánh cửa trước mắt đóng lại, che khuất nét mặt lạnh lùng làm lòng người rét lạnh của người kia.

Tống Hân Nhiễm không hề rời đi, chỉ cười cười, sau đó vô lực dựa vào một bên cửa, vừa lắc đầu móc bao thuốc lá sắp hút xong ra.

Cầm bật lửa mà tay lại run rẩy, không sao nhóm được mồi lửa. Tống Hân Nhiễm buồn cười vỗ vỗ tay phải run rẩy của mình, thấp giọng cười nói: "Không có tiền đồ."

Giữa căn phòng không mở đèn là một mảnh bóng tối đen kịt túi xách cùng giày cao gót tùy ý ném ở một bên, chìa khoá rớt ra từ túi xách, có thể nhìn thấy bên cạnh có một chiếc chìa khóa vừa mới được đánh, trông còn khá mới.

Tóc Phùng Tư Giai có chút rối bù ngồi trên sàn nhà băng lãnh, vùi đầu vào giữa đầu gối.
Sao lại cố chấp như vậy không thay đổi đây, giáo huấn như vậy còn chưa đủ à. Phùng Tư Giai vươn tay với lấy chiếc chìa khóa vừa làm, gắt gao nắm trong tay.

Hôm nay lạnh thật đó.

Giọng Tả Tịnh Viện nhàn nhạt chất vấn vẫn còn phảng phất vang lên ở bên tai: "Thế nhưng cậu vì sao lại biến thành như vậy chứ?"

Tại sao vậy chứ?!

Phùng Tư Giai ngồi trên sàn nhà băng lãnh, ôm thật chặt mình, mông lung ngủ quên mất.

Tiếng rên của một người phụ nữ, cùng một người đàn ông không ngừng vang lên một lần lại một lần ở bên tai, triền miên mà day dứt.

"Đã nghe chưa, chỉ có đàn ông mới có thể khiến cô ấy vui vẻ, loại người biến thái như cô, vẫn nên lăn xa một chút đi." Người đàn ông khinh miệt mà ác độc phảng phất vang lên trong phòng.

"Tiểu Bắc, em đã nghe chưa? Chị phải kết hôn, về sau đừng dây dưa với chị nữa, thế này buồn nôn lắm." Giọng của người phụ nữ ấy còn mang theo vui sướng sau cơn hoan lạc, ngữ khí ôn nhu khinh thường.

"Đồ biến thái, biến đi." Giọng gã đàn ông cùng người phụ nữ kia đan vào nhau, lặp đi lặp lại vang vọng khắp không trung. Là địa ngục vĩnh viễn không có lối thoát của Phùng Tư Giai.

"Đừng nói nữa, van xin chị, đừng nói nữa, đừng nói nữa." Giọng Phùng Tư Giai vừa run rẩy vừa nghẹn ngào, trong mộng nức nở lắc đầu, nước mắt nơi khóe mi chợt rơi xuống không ngừng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top