Oneshot



Giày Âu xa xỉ bước trên thảm tạo thành chuỗi âm thanh bình ổn có quy luật.

Cước bộ ngừng lại.
ROOMS ->
<< 1201 ~1207
      1208 ~ 1215 >>

Kim Mân Thạc nhẹ nhàng nhướng mắt nhìn biển chỉ dẫn trên vách tường hành lang, xoay người đi về phía bên trái.

Bước chân của cậu một lần nữa dừng lại trước cửa phòng 1201.

Cửa phòng khép hờ, Kim Mân Thạc nhẹ nhàng gõ cửa.

"Vào đi." Một thanh âm lưu loát trả lời.

Kim Mân Thạc đáp ứng đi vào, trong phòng lộ ra tia sáng nhỏ, có thể cảm nhận được cực kỳ rõ ràng một bầu không khí mập mờ, chùm tia sáng nhàn nhạt có vẻ tốt đẹp kia chính là có chút không chân thật.

"Uy, tôi tưởng ai, đây không phải là Kim Mân Thạc tiên sinh sao, khách quý a khách ít đến." Lộc Hàm khoanh tay nghiêng người dựa vào bàn, tay áo sơ mi tùy ý xắn lên, mái tóc nâu tùy ý ôm lấy đường cong khuôn mặt, toàn thân tỏa ra khí phách nồng đậm.

"Không biết cơn gió nào đưa cậu tới đây?" Trong ánh mắt chứa đầy ý cười còn mang thêm ý tứ trêu chọc.

"Nếu Lộc tổng đã hỏi như vậy, tôi liền nói thẳng," Kim Mân Thạc đưa ngón tay sửa lại một chút tóc mái bị vuốt lên thật cao, "Lộc tổng bắt người của Ngô tổng chúng tôi, ngày hôm nay tôi là tới đòi người."

"A, đòi người? Quý bang xem ra chẳng có chút thành ý?" Lộc Hàm đưa lưng về phía Mân Thạc, ngón tay nhẹ nhàng lấy trên kệ rượu xuống một chai hương tân, tiếu ý trong mắt càng đậm.

"Ngô tổng chuẩn bị cho ngài 1000 vạn, xem như là thành ý đối với quý bang." Kim Mân Thạc lấy ra một tờ chi phiếu đặt trên bàn Lộc Hàm.

"Ha ha, 1000 vạn cũng không phải con số nhỏ a," Lộc Hàm lắc nhẹ ly thủy tinh đế dài, "Bất quá, Lộc Hàm tôi không phải người thiếu tiền." Hắn rót đầy hai phần ba ly champagne.

"Lộc tổng là có ý tứ không muốn thả người?" Kim Mân Thạc cau mày, Lộc Hàm tuy là xấp xỉ tuổi mình, thế nhưng không ai thấu được tâm tư của hắn, lòng dạ hắn tuyệt không đơn giản hơn Kris. Không biết rằng hiện tại hắn đang có tâm tư gì.

"Ha ha, tôi đương nhiên sẽ thả người, thế nhưng dường như tiền của quý bang, đối với tôi mà nói không có lực hấp dẫn đâu ~"

Trong mắt Mân Thạc liền tràn đầy cảnh giác.

"Như vậy đi, cậu đem chỗ này uống hết ta liền thả người." Lộc Hàm nâng lên ly champagne đưa cho hắn.

"Tôi uống ly rượu này ngài liền thả Hoàng Tử Thao?" Kim Mân Thạc nhìn chằm chằm ly rượu, dường như đang suy tính điều gì.

"Ân, đương nhiên." Lộc Hàm nghiêng người dựa vào tường, lấy một cái ly khác xuống rót rượu, khóe miệng nhếch lên một đường cong kỳ dị.

Kim Mân Thạc ngửa đầu, một hơi nâng ly nuốt cả xuống.

"Cậu uống sảng khoái như vậy, sẽ không sợ tôi đưa cho cậu rượu có độc sao?" Lộc Hàm đối với hắn nghịch ngợm chớp chớp mắt.

"Không sao cả, tôi không để bụng. Bởi vì, mạng của tôi, sớm đã không thuộc về mình," Mân Thạc nắm chặt ly rượu nhìn Lộc Hàm, "Bất luận tôi như thế nào đi nữa cũng có thể chịu được, đã là thủ hạ của người khác, cũng chỉ là một con thú bị nhốt. Điều duy nhất có thể làm là cố gắng hết mình vì người khác làm việc, mất mạng thì sao chứ?" Hắn khinh miệt cười cười, đúng vậy, thích người đang đứng trước mắt, mà ngay cả quyền thừa nhận cũng không có.

"Nếu như cậu không uống ly rượu đó trước khi nói những lời này, nói không chừng tôi sẽ trực tiếp thả ngươi đi. Nhưng là, sau khi cậu đem ly rượu đó uống xong, thật giống như không đi được a." Tiếu ý trong mắt Lộc Hàm ngày càng sâu.

"Anh nói cái gì?" Lông mi Kim Mân Thạc liền nhíu lại, vừa định bước đi một bước, liền phát hiện thân thể của chính mình trở nên nhẹ bỗng. Liền sau đó nhận thấy ly rượu mình vẫn bóp chặt trong tay bỗng như bị thoa xà phòng lên, ngày càng trơn trượt, cứ như vậy từ trong bàn tay rơi xuống.

Ly rượu cùng thảm trải sàn tiếp xúc phát ra một tiếng trầm đục. Không khí trong phòng biến hóa mà trở nên ám muội mơ hồ.

Lộc Hàm chậm rãi đi tới trước người Kim Mân Thạc, đem hắn đặt ở trên tường, nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai hắn thổi khí, "Nếu làm thủ hạ của người khác chính là con thú bị nhốt, không bằng tới làm thú trong chuồng của tôi đi."

Trong mắt Mân Thạc lóe lên tia sáng, cánh môi mê người nhẹ nhếch lên, nghiêng đầu nghi ngờ, tựa như không phản ứng kịp mà phát ra một tiếng, "Eh?"

Lộc Hàm nâng nhẹ cằm Kim Mân Thạc lên, nheo mắt cười, "Làm người của tôi, tôi liền thả người của Kris. Điều kiện tiên quyết chính là đem em ra đổi."

Mân Thạc xuất ra toàn bộ khí lực đẩy Lộc Hàm ra, nhưng bởi vì thuốc trong rượu bắt đầu phát huy tác dụng nên khí lực của hắn đã kinh biến đến mức rất nhỏ, bàn tay muốn đẩy Lộc Hàm ra cũng chỉ có thể dừng lại trên vai hắn.

Lộc Hàm rất hài lòng nhìn động tác của Kim Mân Thạc, hôn lên đôi môi hồng non mềm của cậu.

Môi của Mân Thạc so với trong tưởng tượng càng thêm mềm mại, dưới sự cắn mút của Lộc Hàm trở nên nhiễm đỏ. Lộc Hàm nhịn không được hôn sâu hơn, đầu lưỡi đảo qua hàm trên, nỗ lực ép buộc Kim Mân Thạc mở khớp hàm ra, nhưng cậu vẫn cắn chặt răng.

Bàn tay Lộc Hàm nhẹ nhàng xẹt qua thắt lưng cậu, Kim Mân Thạc bởi vì dược vật mà trở nên càng thêm nhạy cảm, nhịn không được khẽ rên một tiếng. Lộc Hàm nhân cơ hội đem đầu lưỡi trượt vào khoang miệng, đảo qua hàm trên, khiến cho Kim Mân Thạc run rẩy một hồi. Dịu dàng khuấy động đầu lưỡi cậu, thưởng thức mùi vị tuyệt ngon của champange Nga lưu lại trong cổ họng Mân Thạc, loại khí tức ngọt ngào này làm cho Lộc Hàm không thể kiềm chế được.

Áo khoác của Mân Thạc đã bị cởi ra, áo sơ mi cũng bị lôi xé lộ ra bờ vai, Lộc Hàm rời khỏi miệng cậu, nước bọt hòa lẫn vào nhau kéo ra một đạo chỉ bạc nhỏ dài. Môi Lộc Hàm trượt đến cần cổ trắng noãn của Mân Thạc, tinh tế gặm cắn, mùi vị tựa như sữa bạc hà, tươi mát mà hương thuần*.

(hương thuần: thơm tho và thuần khiết)

Mân Thạc cắn môi thật chặt không để cho mình phát ra âm thanh.

"Cưng à, không ngoan nha." Lộc Hàm hướng về phía yết hầu của Mân Thạc mà cắn.

"Ua... Ân..." Mân Thạc cảm nhận sâu sắc kích thích, nhịn không được kêu lên.

"Nhẫn nhịn nhiều rất khó chịu a, cho tôi nghe thanh âm của em đi." Lộc Hàm lại mang ý đồ xấu xa gặm cắn xương quai xanh Mân Thạc.

"A... Đau quá... Ân..."

Còn lại cúc áo cuối cùng cũng bị Lộc Hàm cởi ra, làn da non mịn của Mân Thạc lộ ra trong không khí, chọc cho cậu rùng mình một cái.

Đôi anh đào đo đỏ trên ngực cũng đã đứng thẳng. Ngón tay của Lộc Hàm ở trước ngực Mân Thạc lượn vòng, cậu chịu không nổi loại kích thích này cong người lên.

"Chỗ này đã hảo ướt rồi, cởi ra nào." Nói rồi Lộc Hàm đem quần cậu cởi ra, khẽ vuốt vuốt đôi chân bóng loáng nhẵn nhụi, bàn tay dần dần hướng hai bên đùi vuốt lên.

"Ân a..." Gương mặt Kim Mân Thạc bày ra màu hồng nhạt mê người, ngón tay run rẩy ôm lấy bả vai Lộc Hàm.

"Mân Thạc, làm sao bây giờ, tôi dường như đợi không nổi, hiện tại liền muốn em." Lộc Hàm nói rồi đem Mân Thạc đánh ngã xuống giường, bàn tay to chu du trên làn da nhẵn bóng.

"Ân... Lộc Hàm ngươi buông ra..." Kim Mân Thạc muốn giãy giụa, nhưng Lộc Hàm dùng một tay khóa chặt hai tay cậu trên đỉnh đầu, dạng chân đè lên người hắn.

Lộc Hàm vuốt ve hai bờ mông Mân Thạc, đem một ngón tay duỗi vào. Mân Thạc dị thường chặt chẽ, chỉ một ngón tay cũng không thể tự do di chuyển.

"Mân Thạc a, thả lỏng, nếu không sẽ rất đau." Lộc Hàm giật giật ngón tay, lại tiến vào thêm một ngón.

"Ân... đau..." Miệng Mân Thạc mở lớn thở hổn hển, mái tóc vốn dùng keo xịt dựng lên cũng bị chơi đùa rũ xuống, ngăn trở con mắt, vẽ ra trước mắt tư thế yêu hoặc, toàn thân thấm mồ hôi đầu óc choáng váng, ánh nhìn toàn bộ đọng lại nơi khóe mắt, áo sơ mi bị giải khai hững hờ giữ lại trên cánh tay, nhãn thần mê ly nhìn Lộc Hàm.

Lộc Hàm chỉ cảm thấy bụng dưới căng thẳng, liếm môi một cái. Kim Mân Thạc, đây là em mê hoặc tôi, chớ có trách tôi nha. Tự tay đem Mân Thạc kéo vào trong lồng ngực mình, động thân một cái tiến nhập vào trong cơ thể cậu.

"A... Đau... đi ra ngoài...." Mồ hôi Mân thạc theo gò má chảy xuống dưới.
Lộc Hàm có thể cảm nhận được vách thịt chặt chẽ bao vây lấy hắn, loại cảm giác này làm cho hắn thêm điên cuồng.

Cánh môi lấm tấm rơi trên người Mân Thạc, giọng nói Lộc Hàm mang chút thoải mải hay bởi vì dục vọng vui vẻ mang theo rên rỉ, "Mân Thạc a... Một lúc nữa liền không đau..."
Hắn bắt đầu cố gắng động vòng eo, ngón tay Mân Thạc bám chặt lấy vai Lộc Hàm.

"A.... Ah... Quá sâu... Ân... Sẽ hỏng..." Kim Mân Thạc tựa như trả thù đối với bả vai Lộc Hàm hung hăng cắn một cái.

"A... Sss... Mân Thạc... Em như vậy sẽ khiến tôi thú tính quá độ." Lộc Hàm liền như nghiêm phạt bóp mông Mân Thạc một cái, cử động càng nhanh hơn.

"Ân a... Lộc Hàm a... Không muốn đỉnh nơi đó... Hô... Quá sâu... Thật muốn hỏng rồi..." Mân Thạc bị sung sướng cùng cảm giác sâu sắc xuyên qua cùng lúc tập kích lấy, híp mắt lại, mồ hôi cũng theo sợi tóc lăn xuống.

"Mân Thạc à, nói em yêu anh."

"Ân... Em... hức... em yêu anh... A..."

"Nói về sau chỉ làm người của Lộc Hàm!"

"Về sau... ân... em chỉ làm người... hức... của Lộc Hàm... Chậm... chậm một chút... Lộc Hàm... Sẽ hỏng... A..."

Tốc độ của Lộc hàm càng lúc càng nhanh, mỗi lần đều đỉnh tới điểm nhạy cảm nhất của Mân Thạc.

"Lộc Hàm a... Lộc Hàm... Từ bỏ... từ bỏ..." Kim Mân Thạc lắc đầu hướng Lộc Hàm cầu xin tha thứ.

"Mân Thạc à, anh yêu em."

Một lần cuối cùng, Lộc Hàm đem toàn bộ bắn vào trong cơ thể Mân Thạc.

"Ân a..." Mân Thạc đã ở dưới sự kích thích của nơi nóng rực kia bắn ra.

Cậu dụi đầu và hõm vai hắn nghỉ ngơi.

Lộc Hàm nhẹ nhàng mà ôn nhu vuốt ve mái tóc mượt như nhung của Mân Thạc. Bảo bối, về sau em chỉ thuộc về tôi, chỉ làm tiểu thú nhốt trong lòng tôi thôi nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top