13. Nữ vương đại nhân

 Kim Mân Thạc lại bị tiếng nhắc nhở đánh thức.

[ Keng ~ Độ hảo cảm đã vượt 900, thắng lợi trong tầm mắt a hôn ~ Đặc biệt có thêm kỹ năng "Tùy biến", thời gian biến thân tuy là vẫn là 12 giờ, nhưng là tùy thời có thể thay đổi, biến 5 phút hay biến 5 giờ đều OK, hơn nữa thời gian có thể tích lũy ah ~ tích đủ 24 tiếng khi biến thân có thể xuất hiện dưới hình thái hoàn toàn loài người ah ~ Thật sự là tiện lợi như du lịch tại gia, hôn hôn yêu yêu, phúc lợi hiếm có a ~]

Nói xong chưa?

[ Còn có kỹ năng "Thần giao cách cảm"... ]

Đã biết, ngươi có thể lăn mượt.

[ (#'′)凸 Về sau cúc hoa thụ thương đừng có tới tìm ta trị liệu! ]

Không vấn đề, ta đã có Lộc Hàm.

[ Thật là người mới vào động phòng, bà mối ném qua tường a! Chỉ thấy tân nhân cười, nào nghe cố nhân khóc a, ta đối với ngươi toàn tâm toàn ý, thế nhưng ngươi một dạ hai lòng, ngươi... Phi!... Đồ vô lương tâm oa oa oa! %¥#... *]

Tình huống gì đây? Kim Mân Thac bị tín hiệu liên tiếp quấy rầy sợ đến mức từ trên giường nhảy dựng lên.

Lộc Hàm cũng bị đánh thức, mơ hồ hỏi, "Làm sao vậy?"

"Không có việc gì, em đi vệ sinh."

Kim Mân Thạc một đường chạy thẳng đến phòng tắm, ngồi trên bồn cầu tiếp tục nghe đài.

[ Xin lỗi, ta có việc tìm B, trong khoảng thời gian này hắn sẽ không xuất hiện, có việc khẩn cấp hô hoán ta là được rồi. ]

Ngươi là người nào? B là ai? Đó là một thanh âm hoàn toàn bất đồng với hệ thống lúc trước.

[ Ta mã hiệu là C, người yêu của hắn. ]

[ Hỗn đản ta chính là B, phụ công ta bồi ngươi lâu như vậy cũng không thèm hỏi tên ta lấy một lần! Còn nữa ngươi không được nghe hắn nói lung tung! Ta vẫn còn độc thân! Ta ¥#... %*&%¥]

[ Cứ như vậy đi, tái kiến. ]

Kim Mân Thạc ngồi yên trên bồn cầu tiêu hóa mớ tin tức mới vừa tiếp thu được, cho ra một cái kết luận, thì ra hệ thống cũng cần yêu, cái này chắc là không mắc mớ gì tới mình, tiếp tục về ngủ.

Kim Mân Thạc vừa ngáp dài vừa đi vào phòng ngủ, mới vừa nằm lên giường đã bị Lộc Hàm bò tới, "Ngô ~ Vẫn là ôm Bánh bao nhỏ thoải mái."

"Hỗn đản! Sờ chỗ nào đấy!" Kim Mân Thạc tránh né bàn tay heo ăn mặn của Lộc Hàm, hai người nhân thể ở trên giường chơi đùa ầm ĩ. Cuối cùng Mân Thạc bị Lộc Hàm đè xuống giường hôn sâu một cái kết thúc một màn náo loạn.

"Hỗn đản! Anh chưa đánh răng!" Kim Mân Thạc giơ chân.

"Em cũng chưa đánh mà, hòa nhau," Lộc Hàm chạm xuống cánh môi đỏ mọng của Kim Mân Thạc một lần cuối rồi mới đứng dậy đi tới phòng vệ sinh.

Đợi Lộc Hàm rửa mặt xong đi ra đã thấy Kim Mân Thạc để nguyên cái đầu ổ gà trong phòng bếp bận rộn.

Lộc Hàm tự nhiên từ phía sau lưng ôm vòng lấy hông của cậu, "Sao hôm nay không ngủ nướng? Còn làm điểm tâm cho anh ăn nữa."

Kim Mân Thạc một bên chiên trứng một bên dùng cái mông vểnh đẩy đẩy Lộc Hàm muốn anh buông ra. Lộc Hàm càng sáp đến gần bên tai mang theo âm thanh từ tính tê tê dại dại nói, "Honey, buổi sáng nam nhân không chịu nổi trêu chọc đâu, em là đang câu dẫn anh sao?"

Kim Mân Thạc bưng đĩa trứng xoay người thúc cho Lộc Hàm một cái cùi chỏ, "Lại đùa giỡn lưu manh sẽ không được ăn!"

Lộc Hàm giơ hai tay lên biểu thị đầu hàng, Kim Mân Thạc nhìn anh ngồi xuống ăn rồi mới đi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân buổi sáng.

Hôm nay trong công ty đã lâu rồi mới lại rối loạn thế này, bởi vì tổng tài lại mang chú manh manh chuột đồng nhà hắn tới rồi! Kim Mân Thạc dọc theo đường đi hưởng thụ ánh mắt quan ái của mọi người, lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt thúi hoắc của Lộc Hàm, không khỏi cười đến lăn quay trong lồng.

Lộc Hàm hiện tại rất tức giận, từng đạo ánh mắt bắn về phía Kim Mân Thạc làm cho anh cảm thấy Bánh bao nhỏ nhà mình đang bị dòm ngó mơ tưởng. Toàn thân Lộc Hàm đang tản ra khí tức như đang biểu đạt một mệnh lệnh: Không cho phép nhìn! Không cho phép sờ, không cho phép đút đồ ăn, không cho phép có bất kỳ chủ ý gì hết!

Lộc Hàm sắc mặt lạnh như băng vào phòng làm việc, sau đó trợ lý tiến vào xem sắc mặt của lão bản nhà mình, biết là nơi đây không thích hợp ở lâu, nhanh chóng báo cáo xong công tác liền lẩn đi, trước khi đi vẫn không quên liếc mắt một cái chú chuột đồng trong lồng. Khi đóng cửa lại trong nháy mắt đã cảm thấy phía sau một hồi ác hàn, "Điều hòa mở quá lạnh thì phải? Ân, đi pha chén trà nóng a," trợ lý lầm bầm đi tới phòng uống nước.

Trợ lý đi rồi, Lộc Hàm mới buông lỏng hơi thở, hướng về phía Kim Mân Thạc đang vui vẻ gặm hạt trong lồng, ai oán nói, "Anh ở nơi này lo lắng cho an nguy của em, em vậy mà chẳng thèm để tâm! Tôi thật đau lòng..."

Kim Mân Thạc mắt liếc Lộc Hàm, chạy đến trong góc phòng bấm bấm. Điện thoại di động Lộc Hàm reo báo tin nhắn mới: Anh không đem em làm mất em coi như cảm tạ trời đất rồi!

"Làm sao có thể đánh mất em được? Không nên nghĩ bậy," Lộc Hàm điểm xuống cái đầu nhỏ của Kim Mân Thạc.

"Chít chít chi!" Kim Mân Thạc tức giận gửi tiếp một tin nhắn: Không được lộng rối lông mao của em! Em thật vất vả mới chải mượt được!

"Anh đi xuống phòng họp, chờ anh trở lại," Lộc Hàm càng đùa dai hung hăng vò đầu Kim Mân Thac, đổi lấy là tiếng chít chít không ngừng nghỉ.

Lộc Hàm đi không bao lâu, cửa văn phòng lần nữa bị mở ra. Kim Mân Thạc ngẩng đầu, chân suýt chút nữa mềm nhũn, váy liền ôm quanh vóc người đẹp mắt, nhìn chân kia, thắt lưng kia, đường cong kia ~ lại nhìn khuôn mặt, đại mỹ nữ! Hoàn toàn là hình mẫu lý tưởng trước đây của mình. Kim Mân Thạc cuối cùng vẫn run chân gục xuống.

Cô gái xinh đẹp trông thấy cái đầu nhỏ của Kim Mân Thạc, tò mò đi tới trước lồng, "Ah, là chỉ con hamster thôi mà." Tiếp đó liền thận trọng đem Kim Mân Tích nâng trong tay tỉ mỉ quan sát, "Thực là đáng yêu nha, không nghĩ tới Tiểu Hàm cư nhiên bắt đầu nuôi sủng vật rồi."

Kim Mân Thạc không dám ngẩng đầu nhìn mỹ nữ, cúi đầu tùy tiện liếc mắt một cái, liếc trúng cái khe nhỏ ở giữa vòng một đầy đặn, hơn nữa trên đầu rơi xuống một cái hôn, trên người người bay tới hương thơm nhàn nhạt, Kim Mân Thạc không chịu nổi nữa hôn mê luôn.

"Đang làm cái gì đấy?!" Cửa vừa mở liền thấy một màn như vậy, Lộc Hàm như lâm đại dịch. Một bước dài vọt đến bên người nữ nhân xinh đẹp đem Kim Mân Thạc đoạt lại. Thấy cậu không có phản ứng, Lộc Hàm nóng nảy, "Chị đã làm gì hắn?"

"Ta chỉ là hôn nó một cái a ~" mỹ nữ rất ủy khuất.

"Chi ~" Kim Mân Thạc tỉnh lại hóa giải thế cục giương cung bạt kiếm.

Lộc Hàm đem Kim Mân Thạc vẫn còn trong trạng thái mơ mơ hồ hồ thả lại trong lồng tre, xoay người đối với nữ nhân xinh đẹp đã tọa trên ghế salon hỏi, "Chị tới làm gì?"

"Thực sự là lãnh đạm a, hơn hai năm qua lần đầu gặp lại cư nhiên cũng không cho ta một cái ôm sao?" Mỹ nữ nhếch miệng.

"Tuổi đã cao cũng không cần giả bộ nai tơ..." Lộc Hàm nâng trán.

"Ai tuổi cao ở đây!" Dường như mỹ nữ bị chọc trúng nỗi đau rồi.

"Hảo hảo hảo, chị vĩnh viễn tuổi 20. Nói làm sao đột nhiên về nước?" Lộc Hàm khó hiểu.

"Chị chú sắp kết hôn rồi," nữ nhân xinh đẹp thờ ơ nói.

Lộc Hàm khóe miệng lệch, cơ mặt co rút, nói cũng không lưu loát nữa, "Kết... Hôn? Kết hôn? Kết hôn?! Cùng ai?"

"Mau thu hồi cái biểu tình kinh ngạc đó đi, gương mặt đẹp trai bị bóp xấu hết cả," mỹ nữ dùng hai tay bóp nhéo mặt Lộc Hàm.

"Đau ~" Lộc Hàm bị đau mắng nhiếc.

"Đương nhiên là cùng David, hôn lễ đã định hai tháng sau, đến lúc đó đừng quên đem tiểu tử kia tới," chị gái xinh đẹp lấy ra một tấm thiệp mời.

Lộc Hàm nói chúc mừng, thuận tiện cảm khái một cái, David rốt cục ôm được mỹ nhân về rồi, mở ra xem thiệp mời, mặt trên rõ ràng viết cùng với tên mình là tên Kim Mân Thạc, Lộc Hàm kinh ngạc, "Làm sao chị biết Mân Thạc?"

"Có người cung cấp tình báo a, thật là, cư nhiên gạt chị như vậy, may mà tổ công tác tình báo làm tốt. Cậu có thể tìm được một người hợp ý chị cũng có thể yên tâm, nghe nói là một hài tử tốt, ba mẹ cũng muốn gặp hắn. Cậu rời nhà đi nhiều năm như vậy, cũng nên trở về xem một chút a... ba mẹ đã sớm tha thứ cho em."

Lộc Hàm quay đầu, trầm mặc, cuối cùng khó khăn nói một câu, "Hôn lễ em sẽ dẫn Mân Thạc đi. "

"Đây mới là hảo đệ đệ của ta chứ, hôm nay còn có việc, sẽ không quấy rối cậu nữa, vốn còn muốn gặp một chút tiểu tử kia nhà cậu cơ đấy."

"Thôi chị khỏi làm cậu ấy sợ!" Lộc Hàm rất rõ ràng lực sát thương của tỷ tỷ nhà mình đối với tiểu nam sinh kinh khủng cỡ nào.

Lộc Nguyệt nhún nhún vai biểu thị đã biết, trước khi đi vẫn không quên ghé vào lồng nhỏ bắn cho Kim Mân Thạc một cái mị nhãn, Kim Mân Thạc không phụ sự mong đợi của mọi người lại hôn mê.

Lộc Nguyệt đi rồi, Lộc Hàm nhận được một cái tin nhắn của cậu: Tỷ tỷ của anh thật xinh đẹp, nàng mới vừa rồi còn hôn em nữa, mùi hương trên người cũng thật dễ chịu, nhất định chính là nữ thần có thực của em! [ Emo mắt lấp lánh ánh sao ]

Lộc Hàm âm trầm nói, "Chị ấy sắp kết hôn rồi."

Nữ thần dù đã lập gia đình nàng cũng vẫn là nữ thần! Phàm nhân ngươi không hiểu được.

"Mân Thạc, anh với chị gái anh, em chọn ai?"

Kim Mân Tích sửng sốt, đau não rồi, đây quả thực có thể so với thiên cổ nan đề kia vợ với mẹ đồng thời rơi xuống sông trước cứu người nào. Suy tư một hồi lâu, Kim Mân Thạc nhấn nút gửi đi.

Lộc Hàm nhìn cậu đối mặt với điện thoại di động mà phiền não hồi lâu, trong lòng tức giận a, lại còn muốn phiền não? Giữa người yêu với chị gái của người yêu lựa chọn có khó khăn như thế sao?

"Ting~" một tiếng, tin nhắn đến rồi, Lộc Hàm tay có chút run rẩy móc ra điện thoại di động, trên màn hình biểu hiện: Đương nhiên là chọn anh a, anh đẹp trai như vậy, có tiền như vậy, đối với em lại tốt như vậy... Lộc Hàm ở trong lòng nhảy nhót, thắng rồi! Nhưng sau khi bấm vào đọc hết, Lộc Hàm đang tung tăng trong lòng nháy mắt tiến vào địa ngục: Đương nhiên là chọn anh a, anh đẹp trai như vậy, có tiền như vậy, đối với em lại tốt như vậy. Huống hồ nữ thần là không thể đem ra so sánh, nữ thần là để giữ ở trong lòng, là thần thánh không thể xâm phạm.

Lộc Hàm hít một hơi thật sâu, anh gần đây có chút quá cưng chiều Kim Mân Thạc rồi, anh muốn chấn chấn phu cương.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top