Gặp nhau.
Ngoài kia bóng tối đã bao phủ cả nền trời.
Trong này ánh đèn vẫn sáng trưng.
Hành lang vắng vẻ đủ để một bóng hình như thoi đưa vụt qua mà không gặp trở ngại.
Tự Hà muốn chạy mãi, chỉ vì Tự Hà nghĩ cơn đau bên hông xốc đến tận não mới vơi đi được phiền muộn trong lòng cô.
Tự Hà không đi thang máy mà chọn cách xuẩn ngốc nhất là chạy cầu thang bộ từ tầng số 19 xuống dưới.
Thời gian cứ thế trôi đi và Tự Hà còn chạy. Nhưng bây giờ sứcTự Hà đã yếu dần còn đôi chân bủn rủn, tê rần đến tận gót.
Rồi biến cố xảy ra cho sự xuẩn ngốc đó. Cô bước hụt.
Tự Hà không thể tin nổi.
Sự việc xảy ra nhanh đến nỗi cô chưa kịp thét lên. Cả người Tự Hà đổ về phía trước. Chỉ trong tích tắc thôi. Tự Hà nghĩ có lẽ gãy tay hoặc chân hay tệ hơn sẽ bể sọ vì cú ngã này. Và Tự Hà nhắm nghiền mắt.
Nhưng không…
Trong sự bất lực trước hoàn cảnh, một tiếng hét chói tai xoáy thẳng vào Tự Hà. Cùng lúc đó, một cánh tay vòng lấy siết chặt eo và cánh tay kia vòng lên bả vai Tự Hà.
Cô xoay một vòng, đầu đập vào lồng ngực vững chãi, Tự Hà nghe thấy nhịp tim gấp gáp của mình hay nói đúng hơn nhịp đập gấp gáp của cả hai người.
Khoảng cách gần trong gang tấc…
Mùi huơng nhài vẩn vương trong không khí xộc thẳng vào mũi Tự Hà.
Một vòng tay ấm áp vô cùng quen thuộc.
Dù 6 năm hay hơn thế Tự Hà cũng chẳng thể nào lãng quên.
Là anh đó sao?. Đó là câu Tự Hà muốn hỏi ngay lúc này để cho chính xác rằng đây không phải giấc mộng.
- Cô điên hả?. Giọng nói tức giận lẫn hoảng sợ vang lên trên đỉnh đầu Tự Hà.
Tự Hà giật mình, sợ hãi ngẩng mặt lên.
Quá gần…
Gương mặt Thành Phong hiện lên rõ ràng, miệng mím chặt kìm nén ngọn lửa đang cháy dữ dội.
- Không biết đây là cầu thang sao?. Thành Phong nghiến răng, đôi tay siết chặt Tự Hà, đau.
Tự Hà cúi gằm mặt, một tình cảnh quá quen bây giờ lại tái hiện, Tự Hà sụt sịt, giọng nhỏ nhí:
- Xin lỗi.
Vẫn như trước, mỗi lần cô làm sai điều gì cũng đều tỏ thái độ thế này, cô khiến anh muốn tức cũng không được. Tại sao cô không thay đổi hết đi, sao cứ để anh phải bận tâm. Thành Phong đau đớn nghĩ. Lẽ ra anh nên hận cô mới đúng.
Không khí nặng nề mà Thành Phong và Tự Hà mãi không dứt ra được. Cả hai đều bỏ sót một nhân vật ngoài cuộc nãy giờ chứng kiến.
- Hừm…hừm..
Chu Tiểu An giả vờ ho, rất ý tứ nói:
- Làm phiền hai người xem lại địa điểm. Chốn đông người dễ gây hiểu nhầm.
Tiểu An nói không sai, quả thật tư thế của hai người có chút mờ ám.
Cơ thể Tự Hà dường như áp sát hết vào người Thành Phong, còn eo cô bị bàn tay anh chế ngự. Tự Hà còn cảm thấy được nhiệt độ của bàn tay thấm qua lớp vải mỏng.
Tự Hà vội vàng thoát khỏi vòng tay Thành Phong. Giữ khoảng cách 1m và từ đầu đến cuối Tự Hà không dám nhìn anh, các ngón tay mân mê góc áo.
Bàn tay Thành Phong khựng lại giữa không trung sau khi cơ thể Tự Hà rời đi. Dường như anh đang lưu luyến thân thể mềm mại đó. Cái cảm giác mà rất lâu Thành Phong còn tưởng chừng sẽ không bao giờ xuất hiện.
Anh căm ghét loại biểu hiện như thế này, càng căm ghét hơn con người anh hiện tại.
Thành Phong thu tay về bỏ trong túi quần, đôi mắt dữ dội quan sát Tự Hà như thể anh muốn giết chết cô bằng tia nhìn của mình.
- Tôi…tôi…Tự Hà lúng túng, sự thật bây giờ trái tim cô sắp mệt vì đập quá nhanh: Cảm ơn tổng giám đốc đã cứu tôi…ơn này tôi xin ghi lòng…
Tự Hà muốn kết thúc, đối diện với Thành Phong lúc này cô rất sợ. Tự Hà kiếm đại lí do:
- Tôi bận nên xin phép đi trước…
Nói xong Tự Hà thở phào, né tránh ánh nhìn của Thành Phong, Tự Hà nhẹ nhàng gật đầu rồi bước đi. Cô cố gắng đừng đi quá nhanh nhưng đôi chân lại bước như bay.
- Khoan đã. Thành Phong lạnh lùng lên tiếng, nhìn những biểu hiện vừa rồi của Tự Hà, anh cười khẩy trong lòng.
Tự Hà thót tim, mặt cắt không còn hột máu. Vốn dĩ Thành Phong là người Tự Hà muốn và không muốn gặp nhất nhưng có sự hiện diện của người khác Tự Hà chỉ khao khát có đôi cánh để bay ngay khỏi đây.
May thay Chu Tiểu An là người hiểu chuyện, chỉ cần lướt qua anh đã biết mình chỉ là người dưng, Tiểu An đằng hắng, nếu không phải là Thành Phong chắc chắn anh sẽ trơ mặt ở lại coi diễn biến câu chuyện rồi.
- Thành Phong, tôi đợi cậu trong phòng. Không dám làm phiền nữa… Chu Tiểu An nở nụ cười không một chút đứng đắn, bồi thêm một câu trước khi rời đi: Nhớ dịu dàng, nhẹ nhàng,..nhé anh bạn nhỏ.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, không một ai trong hai người có dấu hiệu mở miệng.
Một người đứng trên cao. Người kia ở phía dưới. Người thì lạnh lùng nhìn chằm chằm người đối diện, còn người kia cúi xuống nhìn bậc thang.
- Không phải anh…không là tổng giám đốc có điều muốn nói với tôi. Tự Hà lặng lẽ nói trước, giọng cô rất nhẹ, nhẹ như làn gió thoảng qua.
Thành Phong nhìn người con gái trước mặt. Đã bao lần anh mong ước được trông thấy cô và hỏi cô nhiều điều mà anh không thể giải đáp. Bây giờ cô rất gần anh nhưng những lời chuẩn bị, những thắc mắc trong bấy nhiêu năm qua cứ nghẹn ứ trong cổ.
Nói thật đi Thành Phong, rằng mày đang sợ.
- Tôi muốn hỏi em…Cổ họng Thành Phong khô khốc, anh chậm rãi nói: Tôi muốn biết là vì sao?.
Tự Hà không hiểu anh muốn nói gì, lần thứ hai trong suốt thời gian từ nãy đến giờ, Tự Hà dám nhìn Thành Phong. Đôi mắt anh nhìn khiến cô nghẹt thở.
- Anh…anh nói vậy nghĩa là sao?.
- Em thật sự không biết hay cố tình ngây thơ?. Thành Phong đay nghiến.
- Em … Tự Hà không biết phải nói gì hay tại vì tư duy hai người chênh lệch quá nhiều.
- Vì sao lúc đó em bỏ tôi?. Thành Phong hỏi thẳng.
Đôi mắt Tự Hà chuyển màu u ám, chuyện Thành Phong muốn nói với cô là đấy ư. Anh không thắc mắc gì khác mà lại hỏi Tự Hà vì sao cô bỏ anh.
Thành Phong muốn cô phải trả lời thế nào. Thật lòng?. Không. Con đường này 6 năm trước Tự Hà đã chọn, cho dù là hiện tại cô vẫn giữ nguyên ý định ban đầu.
Tự Hà hít sâu, bình tĩnh đáp, lúc này điều Tự Hà cần đó là sự sáng suốt.
- Chuyện đó…chẳng phải đã giải quyết xong rồi sao. Lúc ấy em đã nói lí do. Tự Hà nói thêm: Chúng ta kết thúc rồi.
Gương mặt Thành Phong tái mét, chút hi vọng cuối cùng bị lời nói bình thản của Tự Hà đánh vỡ.
- Tôi thật ngu xuẩn mới hi vọng ở cô.
- Anh…Tự Hà hoang mang, cái nhìn của Thành Phong như muốn phanh thây Tự Hà thành trăm mảnh. Nhưng những điều ấy giờ đâu còn quan trọng, Tự Hà đã làm tổn thương Thành Phong dù là trước kia hay bây giờ cũng vậy.
- Đừng nói nữa. Thành Phong gào lên, bàn tay vo chặt thành nắm, đấm vào tường. Có trời mới biết lúc này tim anh đau thế nào.
Bàn tay rỉ máu. Đau đấy. Nhưng có là gì so với thứ đang đổ vỡ tan tành trong lồng ngực anh.
Tự Hà bật khóc, nước mắt tuôn như mưa lăn trên má rồi rơi xuống.
Gió như ngừng thổi. Trái đất như ngừng quay và trái tim Tự Hà như chết rồi.
Tự Hà hận ông trời, từng để cô tận hưởng cảm giác yêu và được yêu xong lại nhẫn tâm dẫm nát tất cả.
- Tôi… Thành Phong nói, giọng lạnh băng: Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô.
Câu nói đó như lời tuyên án cuối cùng dành cho Tự Hà.
Tự Hà mất hết sức lực ngồi bệt xuống bậc cầu thang. Mỗi bước đi xa dần của Thành Phong là vết kim đâm vào Tự Hà. Anh nói sẽ không bao giờ tha thứ cô. Tự Hà phải làm sao đây, cầu xin ai nói cho cô biết giờ cô phải làm gì thì tim cô mới hết đau đớn.
Hành lang vắng vẻ, không một bóng người nào khác ngoài cô gái đó. Cái người đang ngồi thu lu vùi đầu vào hai đầu gối, còn bờ vai gầy run run.
Không một ai biết cô đang khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top