Chap 28. Cô dâu xinh đẹp nhất

"Này, bịt mắt dẫn em đi đâu thế?" Nami mông lung hỏi người đằng sau.

"Đem em đi bán!" Luffy bông đùa.

Rất nhanh, đã đến được nơi mà Luffy muốn đưa Nami đến, anh tháo bịt mặt ra cho cô.

"Cái gì đây?"

Trước mắt cô là hai hàng anh đào trải dọc hai bên đường, những cánh hoa rơi xuống, rải đều trên đường đi, tựa hồ như đón chào nữ chủ nhân quay trở lại. Ngoài ra, xung quanh còn trồng những cây cổ thụ to lớn, tỏa bóng mát cả một khu. Cuối con đường là một căn nhà bằng gỗ nhỏ. Xung quanh căn nhà được trồng đủ loại hoa màu sắc sặc sỡ. Dường như nơi đây là chỗ tụ hợp của những loài bướm xinh đẹp nhất và những giọng 'ca' đầy nội lực của thế giới loài chim. Nami có thể nghe thấy tiếng của những con chim ríu rít.

"Đẹp quá vậy!" Nami reo lên đầy thích thú. 

"Ngày xưa khu này hoang tàn lắm!" Luffy trầm ngâm như nhớ lại điều gì. "Mấy thứ này đều do anh và cô ấy gieo trồng. Căn nhà kia là do cô ấy thiết kế, anh đóng."

"Cô ấy? Mối tình đầu của anh sao?" Nami nghiêng đầu hỏi.

Luffy thở dài thườn thượt. Lấy tay bóp má cô, nói:

"Em mới là đồ ngốc chết đi được ấy. Nói như vậy rồi vẫn còn không nhớ!"

Nami thật sự không nhớ, cô xoa xoa hai bên má bị anh bóp đến đâu hỏi lại:

"Nhớ cái gì cơ!?"

"Thôi quên rồi cũng không sao!" Luffy bẹo má Nami. Quá khứ cô không nhớ không sao cả, chỉ cần hiện tại và tương lai cô nhớ đến anh, thế là đủ. "Đi với anh!"

Luffy mở cửa căn nhà gỗ nhỏ kia. Nó thật sự rất to so với những đứa trẻ nhưng với người trưởng thành như bọn anh thì nó xác thật nhỏ. 

Nami cúi người đi vào. Luffy một tay nắm lấy cánh tay cô phòng hờ cô mất đà, một tay để lên trên che cho cô tránh bị đụng đầu. 

"Woa, đẹp đấy, Luffy!" Nami nhìn nội thất xung quanh nhà. Trong nhà được trang trí bằng những đóa hướng dương giả kết thành dây treo khắp nơi.

Luffy đi tới cái tủ gỗ chứa đầy vòng hoa. Anh lấy cái mình mới làm gần nhất rồi đội lên đầu cho Nami, nhe răng cười ngốc nghếch:

"Thích không?"

"Nhưng mà cái này anh làm là vì mối tình đầu của anh cơ mà." Nami bĩu môi, chà chà chà, có vẻ cô nàng ghen rồi đây.

"Nếu anh nói anh làm vì em em tin không?" Luffy nghiêng đầu hỏi đầy thâm tình.

Mặc dù trong lòng Nami đã ngọt chết đi được, nhưng ngoài miệng cô vẫn đưa tay ra búng trán Luffy, phũ phàng nói:

"Không tin. Đàn ông các anh chỉ điêu ngoa thôi!"

Tuy nói vậy nhưng mà Nami biết tên ngốc này dở nhất là nói dối. Nói dối tệ vô cùng! Cho nên chắc chắn hắn không dối được cô đâu.

Luffy cũng không để ý lời của Nami nói, anh loay hoay như đang tìm kiếm thứ gì đó. 

"A, tìm được rồi!" Luffy reo lên đầy mừng rỡ. Trên tay anh là một chiếc nhẫn được quấn bằng cỏ rất đơn giản.

Luffy đặt tay lên vai Nami, nhìn cô bằng ánh nhìn đầy nghiêm túc:

"Nami...Lấy anh nha?"

Hốc mắt Nami đỏ ửng, hai hàng nước mắt hạnh phúc lăn dài, giọng cô đầy nghẹn ngào:

"Có ai cầu hôn như anh chứ, anh là đồ ngốc! Nhưng mà...em yêu anh! Yêu anh rất nhiều! Em đồng ý!"

Cô yêu anh ấy...Anh ấy luôn bên cạnh cô mỗi khi cô yếu đuối nhất, luôn cho cô chỗ để cô dựa vào mỗi khi cô buồn bã nhất, cô ấy luôn pha trò để cô vui lên mỗi khi cô bật khóc, anh ấy luôn làm tất cả vì cô. Từ một siêu trộm suốt ngày trộm của người này, móc túi của người kia chỉ vì những đồng bạc lẻ, cô trở thành một kiến trúc sư hàng đầu đều là do anh ấy giúp đỡ. Anh ấy vì cô mà không hút thuốc, không rượu bia, anh ấy bảo cô không thích anh ấy sẽ không làm. Đàn ông, mấy người làm được?  Người con trai ấy xuất hiện và đã nhuộm cho thanh xuân của cô một màu nắng ấm áp.

Thứ lỗi cho văn chương không được xuất chúng của Luffy, anh không biết phải miêu tả sao cho cho truyền cảm. Chỉ là anh luôn có một suy nghĩ. Nami là ánh sáng, cô ấy mang đến ánh sáng cho tuổi thơ mù mịt của anh và rồi, đó trở thành ánh sáng một đời của anh, trở thành mục đích để anh phấn đấu.

Luffy đeo chiếc nhẫn cỏ mà anh làm từ rất lâu cho Nami. Anh ôm chặt lấy Nami một lúc lâu rồi bỏ cô ra, ngắm nhìn.

Cô ấy rất xinh! 

Trên đầu đội vòng hoa kết từ hướng dương, trên tay đeo nhẫn cỏ. Mái tóc màu cam bồng bềnh cùng nụ cười tỏa nắng của cô ấy. Lúc ấy, anh có cảm tưởng! Cô ấy là một cô dâu, một cô dâu xinh đẹp nhất!

Trong ngôi nhà gỗ nhỏ, cảnh tượng ấm áp làm sao.

...

Từ thuở xa xửa xa xưa, Dragon và Genzo đã có mối thâm thù vô cùng lớn. Chả là đi học hai người có cùng thích một cô nữ sinh rất xinh đẹp, tình địch mà, ưa nhau sao đặng. Dragon đi nói xấu Genzo trước mặt cô nữ sinh nọ thì Genzo cũng bôi nhọ Dragon khắp nơi. Cả hai đều cố gắng thể hiện trước mặt nữ sinh và dìm người kia xuống, bất quá, cuối cùng nàng nữ sinh nọ đều không thuộc về ai trong số hai người. Cô ta cưới một cô nàng tóc tém đầy cá tính, Dragon và Genzo tức muốn hộc máu vào thời điểm đó.

Sau này khi cả hai lập nghiệp, dường như cũng tiếp tục đối đầu. Hai công ty vẫn luôn tranh long đoạt hổ không ai nhường ai. Cái vụ nhà thiết kế Ánh trăng là Nami thì Genzo chưa biết và cả thế giới đều chưa biết ngoại trừ đám bạn của Luffy thôi, nếu ông biết chắc sớm đã trào máu họng vì con gái đi làm cho đối thủ. Biết sao được, công ty của ông kinh doanh bánh kẹo mà, Nami đâu có đất dụng võ ở công ty đó chứ.

Luffy đương nhiên biết việc này cho nên anh đang vắt não tìm cách tôn trọng hàm răng của mình nhất có thể để nói ra việc muốn kết hôn với Nami. Đáng tiếc, đầu óc của anh ngoại trừ áp dụng được trong kinh doanh ra tất cả đều là bã đậu.

"Tao nghe đồn là nhà Gol D. với nhà Charlotte cũng thù hằn kinh lắm." Sabo xoa cằm.

"Không! Nhưng mà thù là mối thâm thù của ba anh Ace với Charlotte LinLin - cô của Nami cơ. Ổng có lấy bà Nojiko thì ba ổng cũng không phản ứng mạnh lắm đâu. Hơn nữa, cô Rogue còn sờ sờ ở đó, sẽ không bị đánh chết!" Luffy nói, rồi anh tru tréo lên. "Em này, em mới đáng sợ này. Em sợ em sẽ theo mẹ em sớm thôi."

"Tao nghĩ ba mày nghe lời bác sĩ đấy. Chơi một cú thử xem ổng có trầm trồ!" Ace nháy mắt xúi bậy Luffy. Thật ra thì anh ta cũng chả dám làm nên xúi Luffy làm thử. "Bác sĩ đã bảo thì đố bố con thằng nào dám cãi láo."

"Hừ, một thằng hơn ba mươi tuổi đầu còn mang mác giai tân như nó thì bác sĩ quần què gì." Sabo nhếch mép. "Tao nói này, hai đứa bây dọn về ở chung được hai năm rồi đấy, hay là chú..."

Luffy la làng lên trước chủ đề càng lúc càng đi vào ngõ tối của hai ông anh:

"Thôi bớt bớt giùm một cái! Tào lao quá đi!"

Thật ra thì hai couple Nami và Luffy, Nojiko và Ace đã dọn về sống chung được hai năm rồi. Tuy nhiên, trước mặt người lớn thì lời khai luôn là Luffy ở chung với Ace, chị em Nami, Nojiko vẫn ở cùng một mái hiên nhà.

"Anh mày bảo này, chết sớm! Siêu sinh sớm! Thành thật thẳng thắn với ổng luôn đi, biết đâu chú được khoan hồng!" Sabo vỗ vỗ vai Luffy nói.

Luffy hét lớn:

"Được rồi! Quyết tâm rồi! Em sẽ nói với ba là em muốn cưới con gái của Charlotte Genzo!"

Lần này thì Luffy không nghịch dại chơi ngu như năm xưa là trèo cây trong nhà rồi la lớn tuyên bố. Lần này anh trèo lên tầng cao nhất của công ty rồi lại la lớn tuyên bố. Anh vẫn như năm nào, lạc quan yêu đời. Nhưng đời hình như không yêu anh...

"Con mới bảo con muốn cưới ai thế con trai!?"

To be continued....












Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top